Chương 49
Nalpenliebe
12/01/2021
" Dự báo thời tiết trong khoảng hôm nay và ngày mai trời trở lạnh, giảm
xuống còn 10 độ, mọi người lưu ý ra đường nhớ mặc quần áo ấm .." Tivi
chiếu bản tin thời tiết.
" Hôm nay em có muốn ăn gì không?" Sâm Đằng mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Tống Thiên An lắc đầu, ôm chặt lấy Sâm Đằng " Anh nấu gì em cũng ăn hết!"
" Ừm !" Sâm Đằng xoa đầu cậu " Những ngày này thời tiết xấu, không được ra đường nghe chưa? Đợi anh đi làm về sẽ nấu món ngon cho em!"
" Không chịu đâu!" Tống Thiên An bán chặt Sâm Đằng " Muốn anh ở đây với em cơ!"
" Không được! Nếu anh không kiếm tiền, ai sẽ nuôi em!"
" Em nuôi!"
" Sao mà để em nuôi được! Ngoan ở đây! Đợi anh!"
" Em có chuyện muốn nói với anh!"
" Lai tìm cách đúng không?"
" Không! Em có chuyện thật!"
" Vậy để khi tan làm rồi nói, anh muộn giờ rồi, nhớ ngoan ngoãn ở trong nhà!" Sâm Đằng hôn lên môi Tống Thiên An một cái rồi đóng cửa rời đi.
Từ khi yêu nhau, hai người dính nhau như sam. Nhất là Tống Thiên An, cậu yêu Sâm Đằng tới cuồng mất, lúc nào cũng chỉ muốn ở bên anh, ôm anh, yêu anh. Thế giới của cậu chỉ như vậy thôi là đủ. Chứ cậu cũng chả thiết tha gì học hành cả, chả quan tâm đến tất cả mọi thứ, trong đầu cậu, tim cậu chỉ có một mình Sâm Đằng! Thế là đủ!
Tống Thiên An đang đánh dở trận game thì điện thoại hiện hình người gọi. Nhấn nút nghe máy :
Đầu dây bên kia" Alo! Đang ở đâu?"
Tống Thiên An : Hỏi làm gì?
Đầu bên kia " Anh thấy quản gia nhắc hoài chuyện em bỏ nhà đi đấy, gọi cho anh suốt, nếu như bố mẹ em ở nước ngoài phát hiện thì toi đời!"
Tống Thiên An thở dài " Kệ họ, vốn dĩ họ chả quan tâm tới em!"
Đầu bên kia " Anh đang ở sân bay rồi, còn không mau ra đón?"
Tống Thiên An bật người ngồi dậy , hai mắt cũng sáng lên" Thật á?"
Người gọi điện thoại cho Tống Thiên An là người bạn thân từ thuở nhỏ bé xíu của cậu : Lâm Vũ.
Tống Thiên An coi Lâm Vũ như người anh trai của mình, bởi lúc nào Lâm vũ cũng tốt với cậu và đứng về phía cậu. Từ thuờ nhỏ, bố mẹ cậu đã luôn bên nước ngoài, để cậu cho một đám người giúp việc, quản gia trông coi nên hầu hết Tông Thiên an rất tủi thân. Nhưng từ khi quen Lâm Vũ, anh luôn sang nhà cậu chơi, cùng nhau vui đùa. Tuổi thơ Tống Thiên An có nhiều thú vị cũng là nhờ có Lâm Vũ. Nhưng từ năm 10 tuổi, anh du học bên Úc cùng bố mẹ, nên gia đình họ đã chuyển đi. Từ đó Tống Thiên An mãi là kẻ cô đơn....
" Wow! Em vẫn nấm lùn như xưa nhỉ?" Lâm Vũ cười trêu chọc cậu.
" Còn anh thì vẫn cao nghều và xấu xí!"
" Haha! Xa nhau thế này, có nhớ anh không?"
" Nhớ cái rắm!"
" Vẫn còn mạnh miệng à?" Lâm Vũ bế hai cánh tay Tống Thiên An lên, làm chân cậu lơ lửng trên không trung.
" Thả em xuống! Anh quá đáng!"
" Là em trước!"
" Anh trước !"
" Thôi được rồi, chúng ta đi ăn lẩu nào! Em phải nói lý do vì sao lại nhờ anh chuyện đó!"
" Không muốn !" Tống Thiên An lắc đầu
" Không tin anh ? "
Tống Thiên An chần chừ, Lâm Vũ kéo tay cậu đi tới quán lẩu gần đó. Hai người trò chuyện hàn gắn những chuyện xưa cũ.
" Được rồi, kể anh nghe xem?"
" Là.." Tống Thiên An có chút bối rối " Em có người yêu rồi!"
Lâm Vũ đang uống nước, bị câu nói này làm anh phụt nước, bắn ra ngoài cười haha " Sm á? Haha? Em thì ai thèm yêu? Haha"
" Hừ!" Tống Thiên An lườm chằm chằm Lâm Vũ anh đang cười cũng cố nhịn.
" Anh xin lỗi, em kể tiếp đi!"
" Em đã nói dối chuyện gia đình phá sản để ở cùng với anh ấy, lúc đầu thì cũng chỉ xem phim rồi thử chơi trò đó xem thế nào? Phản ứng của mọi người ra sao? Nhưng chỉ mỗi anh ấy là tốt với em.."
" Nên em vẫn chưa nói sự thật?"
Tống Thiên An gật đầu, tay cầm trái lê cắn một miếng.
" Vậy hãy nói đi, sự thật! Dù có giận, nhưng nếu anh ta yêu em thì sẽ tha thứ cho em!"
" Thật chứ?" Tống Thiên An mắt sáng lên hỏi" Thật là không giận?"
" Ừm!" Lâm Vũ gật đầu " Cậu ấm nhỏ đã có người thương rồi, đã lớn rồi không quan tâm anh để anh ra rìa rồi!" Lâm Vũ thở dài
" Ưm! Quả lê này ăn ngon quá!" Tống Thiên An nhai rộp rộp lấy 3 quả nhét trong túi áo hoddie " Mang về cho Sâm Đằng một ít!"
" Em yêu cậu ta tới vậy sao? Nhà thiếu hoa quả lắm hả?"
" Quả lê này ngon nên em mang về thôi!"
" còn anh thì sao?"
" Anh ở lại đây ăn nốt thịt đi nhé, em về đây không anh ấy lo , bai bai" Tống Thiên An chạy vọt ra ngoài cửa, miệng vẫn còn nhoẻn cười hạnh phúc.
Lâm Vũ nhìn hình bóng xa dần Tống Thiên An lắc đầu vài cái " Chẹp! Tuổi trẻ chưa hiểu sự đời!"
" Hôm nay em có muốn ăn gì không?" Sâm Đằng mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Tống Thiên An lắc đầu, ôm chặt lấy Sâm Đằng " Anh nấu gì em cũng ăn hết!"
" Ừm !" Sâm Đằng xoa đầu cậu " Những ngày này thời tiết xấu, không được ra đường nghe chưa? Đợi anh đi làm về sẽ nấu món ngon cho em!"
" Không chịu đâu!" Tống Thiên An bán chặt Sâm Đằng " Muốn anh ở đây với em cơ!"
" Không được! Nếu anh không kiếm tiền, ai sẽ nuôi em!"
" Em nuôi!"
" Sao mà để em nuôi được! Ngoan ở đây! Đợi anh!"
" Em có chuyện muốn nói với anh!"
" Lai tìm cách đúng không?"
" Không! Em có chuyện thật!"
" Vậy để khi tan làm rồi nói, anh muộn giờ rồi, nhớ ngoan ngoãn ở trong nhà!" Sâm Đằng hôn lên môi Tống Thiên An một cái rồi đóng cửa rời đi.
Từ khi yêu nhau, hai người dính nhau như sam. Nhất là Tống Thiên An, cậu yêu Sâm Đằng tới cuồng mất, lúc nào cũng chỉ muốn ở bên anh, ôm anh, yêu anh. Thế giới của cậu chỉ như vậy thôi là đủ. Chứ cậu cũng chả thiết tha gì học hành cả, chả quan tâm đến tất cả mọi thứ, trong đầu cậu, tim cậu chỉ có một mình Sâm Đằng! Thế là đủ!
Tống Thiên An đang đánh dở trận game thì điện thoại hiện hình người gọi. Nhấn nút nghe máy :
Đầu dây bên kia" Alo! Đang ở đâu?"
Tống Thiên An : Hỏi làm gì?
Đầu bên kia " Anh thấy quản gia nhắc hoài chuyện em bỏ nhà đi đấy, gọi cho anh suốt, nếu như bố mẹ em ở nước ngoài phát hiện thì toi đời!"
Tống Thiên An thở dài " Kệ họ, vốn dĩ họ chả quan tâm tới em!"
Đầu bên kia " Anh đang ở sân bay rồi, còn không mau ra đón?"
Tống Thiên An bật người ngồi dậy , hai mắt cũng sáng lên" Thật á?"
Người gọi điện thoại cho Tống Thiên An là người bạn thân từ thuở nhỏ bé xíu của cậu : Lâm Vũ.
Tống Thiên An coi Lâm Vũ như người anh trai của mình, bởi lúc nào Lâm vũ cũng tốt với cậu và đứng về phía cậu. Từ thuờ nhỏ, bố mẹ cậu đã luôn bên nước ngoài, để cậu cho một đám người giúp việc, quản gia trông coi nên hầu hết Tông Thiên an rất tủi thân. Nhưng từ khi quen Lâm Vũ, anh luôn sang nhà cậu chơi, cùng nhau vui đùa. Tuổi thơ Tống Thiên An có nhiều thú vị cũng là nhờ có Lâm Vũ. Nhưng từ năm 10 tuổi, anh du học bên Úc cùng bố mẹ, nên gia đình họ đã chuyển đi. Từ đó Tống Thiên An mãi là kẻ cô đơn....
" Wow! Em vẫn nấm lùn như xưa nhỉ?" Lâm Vũ cười trêu chọc cậu.
" Còn anh thì vẫn cao nghều và xấu xí!"
" Haha! Xa nhau thế này, có nhớ anh không?"
" Nhớ cái rắm!"
" Vẫn còn mạnh miệng à?" Lâm Vũ bế hai cánh tay Tống Thiên An lên, làm chân cậu lơ lửng trên không trung.
" Thả em xuống! Anh quá đáng!"
" Là em trước!"
" Anh trước !"
" Thôi được rồi, chúng ta đi ăn lẩu nào! Em phải nói lý do vì sao lại nhờ anh chuyện đó!"
" Không muốn !" Tống Thiên An lắc đầu
" Không tin anh ? "
Tống Thiên An chần chừ, Lâm Vũ kéo tay cậu đi tới quán lẩu gần đó. Hai người trò chuyện hàn gắn những chuyện xưa cũ.
" Được rồi, kể anh nghe xem?"
" Là.." Tống Thiên An có chút bối rối " Em có người yêu rồi!"
Lâm Vũ đang uống nước, bị câu nói này làm anh phụt nước, bắn ra ngoài cười haha " Sm á? Haha? Em thì ai thèm yêu? Haha"
" Hừ!" Tống Thiên An lườm chằm chằm Lâm Vũ anh đang cười cũng cố nhịn.
" Anh xin lỗi, em kể tiếp đi!"
" Em đã nói dối chuyện gia đình phá sản để ở cùng với anh ấy, lúc đầu thì cũng chỉ xem phim rồi thử chơi trò đó xem thế nào? Phản ứng của mọi người ra sao? Nhưng chỉ mỗi anh ấy là tốt với em.."
" Nên em vẫn chưa nói sự thật?"
Tống Thiên An gật đầu, tay cầm trái lê cắn một miếng.
" Vậy hãy nói đi, sự thật! Dù có giận, nhưng nếu anh ta yêu em thì sẽ tha thứ cho em!"
" Thật chứ?" Tống Thiên An mắt sáng lên hỏi" Thật là không giận?"
" Ừm!" Lâm Vũ gật đầu " Cậu ấm nhỏ đã có người thương rồi, đã lớn rồi không quan tâm anh để anh ra rìa rồi!" Lâm Vũ thở dài
" Ưm! Quả lê này ăn ngon quá!" Tống Thiên An nhai rộp rộp lấy 3 quả nhét trong túi áo hoddie " Mang về cho Sâm Đằng một ít!"
" Em yêu cậu ta tới vậy sao? Nhà thiếu hoa quả lắm hả?"
" Quả lê này ngon nên em mang về thôi!"
" còn anh thì sao?"
" Anh ở lại đây ăn nốt thịt đi nhé, em về đây không anh ấy lo , bai bai" Tống Thiên An chạy vọt ra ngoài cửa, miệng vẫn còn nhoẻn cười hạnh phúc.
Lâm Vũ nhìn hình bóng xa dần Tống Thiên An lắc đầu vài cái " Chẹp! Tuổi trẻ chưa hiểu sự đời!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.