Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 56: Côn Ca Muốn Nũng Nịu
Tam Thiên Phù Thế
02/09/2020
Nói không chừng ở giữa hai người Thiên Tôn bọn họ, còn có bên thứ ba tồn tại, nếu như cưỡng ép truyền tu vi tiếp tục, chỉ sợ thân thể Côn ca ăn không tiêu.
Cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua hang động, Dạ Côn thở dài một hơi, hai vị Thiên Tôn tội gì khổ như thế chứ, các ngươi truyền một thân tu vi cho Côn ca ta, Côn ca ta tự nhiên phải báo đáp các ngươi.
Nhưng mà yêu cầu của các ngươi có mâu thuẫn với nahu, một bên bảo ta cứu vớt thương sinh, một bên muốn ta hủy diệt thương sinh, biết lựa chọn như thế nào?
Được rồi, chỉ có tiểu hài tử mới lựa chọn, vẫn nên đi tìm đám đệ đệ trước rồi tính.
Hít một hơi thật sâu, Dạ Côn thả người nhảy lên, thế nhưng không không chế được cơ thể, chân vừa đạp xuống liền giẫm ra một cái hố to, vô số đá vụn ầm ầm hạ xuống, toàn bộ bên dưới vách núi ầm ầm rung động, phảng phất như sắp sụp đổ.
Lúc này miêu yêu đang tu luyện, nghe thấy động tĩnh đáng sợ liền tranh thủ thời gian chạy như bay tới, trong lòng nghi hoặc không thôi, bên dưới vách núi đã xảy ra chuyện gì? Lại có cảm giác lung lay sắp đổ?
Miêu yêu nhìn lên trên không hít hà, con ngươi dần dần co vào, bỗng nhiên nâng móng vuốt lên, lè lưỡi liếm láp, phát ra một tiếng:
- Meo ~
A Lâm phiên dịch:
- Tiểu trọc đầu, mấy năm sau ta hóa thành hình người, nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.
Lúc này Dạ Côn một mặt hoảng sợ, bản thân vừa nhảy một cái, liền bay thẳng lên trời.
Thế nhưng...
Côn ca ta không biết bay a.
Biu biu...
Lúc Dạ Côn đạt đến điểm cao nhất, liền bắt đầu chậm rãi hạ xuống, cả người như hỏa cầu, quần áo trên người trong nháy mắt biến thành tro tàn.
Hiện tại Dạ Côn chỉ có một thân lực lượng, công pháp gì gì đó đều không biết, dù sao hai vị Thiên Tôn đi tương đối gấp, đại chiêu đều quên bàn giao, bảo vật cũng quên cho.
Nếu như Dạ Côn biết, khẳng định sẽ tạ ơn hai vị Thiên Tôn thủ hạ lưu tình, bằng không thì Côn ca ta đời này đã không còn gì truy cầu.
Oanh!!!
Dạ Côn an toàn hạ xuống, đập mặt đất ra một cái hố to trăm trượng, cũng may xung quanh không có người, bằng không thì Dạ Côn sẽ lại nổi tiếng.
- Đậu xanh...
Trong lòng Dạ Côn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng tổng kết ra chỉ có hai chữ này có thể khái quát tâm tình hiện tại.
Ngước đầu nhìn lên trời xanh, Dạ Côn cảm giác không phải rất vui, người khác đều nói, mạnh lên hẳn rất vui vẻ mới đúng, vì sao mình lại không có cảm giác như vậy?
Được rồi, vấn đề này sau này lại nghĩ, đi tìm đệ đệ trước đã, nhưng nhìn này thời gian, có lẽ mới qua một ngày, có lẽ đã qua thật lâu, không chừng còn qua mấy năm đi, ai biết mình ngất bao lâu chứ.
Chỉ thấy Dạ Côn co cẳng liền chạy, cả người trong nháy mắt hóa thành một cái bóng mờ, tốc độ nhanh đến mức Dạ Côn đều không biết mình chạy đi đâu, có chút không thích ứng với thực lực hiện tại.
Lúc này bên trong huyện Thái Tây, khắp nơi tung bay vải trắng, toàn huyện đều bị một bầu không khí bi phẫn bao phủ.
Hài tử ưu tú nhất huyện Thái Tây chết thảm ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, có thể không khiến người đau lòng sao?
Lúc Vi lão nghe thấy tin tức này, trong nháy mắt liền ngất, hiện tại trực tiếp ngã bệnh, nằm trên giường không dậy nổi.
Mà Đông Môn Mộng nghe thấy Côn Côn mất tích tại Mê Vụ Sâm Lâm cũng ngất tại chỗ, Dạ Minh không tin Côn Côn cứ biến mất như thế, bất chấp nguy hiểm tiến đến Mê Vụ Sâm Lâm tìm kiếm, nhưng cũng không có bất kỳ manh mối, Côn Côn tựa như biến mất trên thế gian này rồi.
Nghe Ngô Trì nói, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có một con Cửu Vĩ Miêu Yêu mạnh mẽ, nói không chừng...
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn sau khi trở về, cảm giác có chút kỳ quái, Dạ Côn lần này khẳng định ngỏm củ tỏi, nhưng trong lòng lại không sao cao hứng nổi.
Sau khi Dạ Tần trở về, liền chưa từng rời khỏi cửa, thậm chí Ba Uyển Thanh tới đều không mở cửa, một câu đều không trả lời, cả người phảng phất tự bế.
Tức giận nhất chính là Dạ Minh và Đông Môn Mộng, trong khoảng thời gian này hoàn toàn lật tung Mê Vụ Sâm Lâm lên tìm một lần, thế nhưng ngay cả một cỗ thi thể cũng không thấy, hiện tại chỉ có một loại kết luận, đó chính là Côn Côn bị Cửu Vĩ Miêu Yêu kia ăn rồi.
Lúc này Ngô Trì quỳ gối trước cửa chính Dạ gia, vừa quỳ một cái liền bảy ngày bảy đêm, làm mất Dạ Côn, y không thể trốn tránh trách nhiệm, cho dù đền mạng cũng không đủ, trong lòng là áy náy, rượu đáng chết! Uống rượu hỏng việc!
- Uy, ngươi còn muốn quỳ tới bao giờ, Dạ gia thật muốn lấy mạng ngươi, ngươi chạy không thoát.
Không biết từ lúc nào, ông chủ Kiếm Thư Phường đã đứng ở bên cạnh từ tốn nói.
- Chuyện này ngươi mặc kệ ta, là lỗi của ta, làm mất hài tử của người khác, Ngô Trì ta đời này chưa từng hại qua người nào, lần này...
- Lần này ngươi cảm thấy xấu hổ? Lại nói, tiểu tử kia không phải không tìm được thôi sao? Nói không chừng còn rớt xuống vách núi thu được chí bảo đấy? Thuyết thư tiên sinh thường kể loại chuyện như thế.
- Ngươi có phiền hay không, lời của thuyết thư tiên sinh còn có thể tin à, đều là bịa ra cả thôi.
Ông chủ đột nhiên cười một tiếng:
- Vậy nếu như tiểu tử kia trở về thì sao?
- Nếu như tiểu tử kia trở về, ta gọi ngươi là cha!
- Vậy ngươi phải gọi ta là cha rồi, con trai ngoan.
Ông chủ vỗ vỗ bả vai Ngô Trì khẽ cười nói, ánh mắt mang theo một cỗ tán thưởng.
Ngô Trì sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn lại, thật chướng mắt a...
Cái đầu trọc kia... là...
- Dạ Côn!
Ngô Trì thất thanh hô, khó có thể tin.
Không sai, xuất hiện chính là Dạ Côn, sau lưng còn có đám người vui sướng đi theo.
Dạ Côn cũng không biết chạy đi đâu, cảm giác mình đã chạy một vòng Đông U rồi, cuối cùng vất vả lắm mới tìm thấy huyện Thái Tây, lúc thấy mỗi nhà đều treo vải trắng, trong lòng cảm giác nặng nề, không phải là...
Cuối cùng mọi người nhìn mình giống như nhìn thấy quỷ vây, nguyên lai tưởng rằng mình đã chết rồi, đám hài tử đều đã trở về tám chín ngày.
Nghe thấy đám người đệ đệ bình yên vô sự, Dạ Côn cũng yên lòng.
- Lão sư, ngài đây là?
Dạ Côn nhìn thấy Ngô Trì quỳ trước cửa nhà, nghi hoặc hỏi.
Ngô Trì chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Dạ Côn, ôm chặt lấy:
- Hài tử, lão sư có lỗi với ngươi.
Được a, lão sư ngươi xác thực có lỗi với Côn ca ta, nếu như ngươi không uống say, thành thành thật thật mang bọn ta đi tu luyện, Côn ca ta làm sao có thể đụng phải hai vị Thiên Tôn, cũng sẽ không có một thân thực lực như thế, cũng không biết hai cỗ đạo lực trong cơ thể lúc nào điên cuồng lên đồng quy vu tận.
Bất quá Dạ Côn có thể cảm nhận được lão sư thành tâm, cũng cười nói:
- Lão sư, về sau ít uống rượu một chút.
- Lão sư về sau kiêng rượu.
Ngô Trì nghiêm túc nói, đi qua chuyện này cũng ý thức được sai lầm của mình, về sau kiên quyết không uống rượu.
- Vậy thì tốt, lão sư, ta đi về trước.
- Mau trở về đi, cha mẹ ngươi rất lo lắng cho ngươi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, tranh thủ thời gian đẩy hai cánh của lớn ra, chạy vào trong đại sảnh.
- Cha, mẹ, đệ đệ, Côn Côn trở về rồi!
Dạ Côn lên tiếng hô, rất lâu không thấy bọn họ, thật là tưởng niệm không thôi, đây là lần đầu tiên rời khỏi gia đình lâu như thế.
Phịch một tiếng.
Dạ Côn nhìn thấy Tiểu Lăng xuất hiện, chén trà trong tay rơi xuống mặt đất, nàng che cái miệng nhỏ nhắn nhìn mình.
- Tiểu Lăng tỷ, mẫu thân đâu?
Dạ Côn đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy mẫu thân, thậm chí có chút muốn tìm mẫu thân nũng nịu, Côn ca ta rất ngượng ngùng a...
Cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua hang động, Dạ Côn thở dài một hơi, hai vị Thiên Tôn tội gì khổ như thế chứ, các ngươi truyền một thân tu vi cho Côn ca ta, Côn ca ta tự nhiên phải báo đáp các ngươi.
Nhưng mà yêu cầu của các ngươi có mâu thuẫn với nahu, một bên bảo ta cứu vớt thương sinh, một bên muốn ta hủy diệt thương sinh, biết lựa chọn như thế nào?
Được rồi, chỉ có tiểu hài tử mới lựa chọn, vẫn nên đi tìm đám đệ đệ trước rồi tính.
Hít một hơi thật sâu, Dạ Côn thả người nhảy lên, thế nhưng không không chế được cơ thể, chân vừa đạp xuống liền giẫm ra một cái hố to, vô số đá vụn ầm ầm hạ xuống, toàn bộ bên dưới vách núi ầm ầm rung động, phảng phất như sắp sụp đổ.
Lúc này miêu yêu đang tu luyện, nghe thấy động tĩnh đáng sợ liền tranh thủ thời gian chạy như bay tới, trong lòng nghi hoặc không thôi, bên dưới vách núi đã xảy ra chuyện gì? Lại có cảm giác lung lay sắp đổ?
Miêu yêu nhìn lên trên không hít hà, con ngươi dần dần co vào, bỗng nhiên nâng móng vuốt lên, lè lưỡi liếm láp, phát ra một tiếng:
- Meo ~
A Lâm phiên dịch:
- Tiểu trọc đầu, mấy năm sau ta hóa thành hình người, nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.
Lúc này Dạ Côn một mặt hoảng sợ, bản thân vừa nhảy một cái, liền bay thẳng lên trời.
Thế nhưng...
Côn ca ta không biết bay a.
Biu biu...
Lúc Dạ Côn đạt đến điểm cao nhất, liền bắt đầu chậm rãi hạ xuống, cả người như hỏa cầu, quần áo trên người trong nháy mắt biến thành tro tàn.
Hiện tại Dạ Côn chỉ có một thân lực lượng, công pháp gì gì đó đều không biết, dù sao hai vị Thiên Tôn đi tương đối gấp, đại chiêu đều quên bàn giao, bảo vật cũng quên cho.
Nếu như Dạ Côn biết, khẳng định sẽ tạ ơn hai vị Thiên Tôn thủ hạ lưu tình, bằng không thì Côn ca ta đời này đã không còn gì truy cầu.
Oanh!!!
Dạ Côn an toàn hạ xuống, đập mặt đất ra một cái hố to trăm trượng, cũng may xung quanh không có người, bằng không thì Dạ Côn sẽ lại nổi tiếng.
- Đậu xanh...
Trong lòng Dạ Côn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng tổng kết ra chỉ có hai chữ này có thể khái quát tâm tình hiện tại.
Ngước đầu nhìn lên trời xanh, Dạ Côn cảm giác không phải rất vui, người khác đều nói, mạnh lên hẳn rất vui vẻ mới đúng, vì sao mình lại không có cảm giác như vậy?
Được rồi, vấn đề này sau này lại nghĩ, đi tìm đệ đệ trước đã, nhưng nhìn này thời gian, có lẽ mới qua một ngày, có lẽ đã qua thật lâu, không chừng còn qua mấy năm đi, ai biết mình ngất bao lâu chứ.
Chỉ thấy Dạ Côn co cẳng liền chạy, cả người trong nháy mắt hóa thành một cái bóng mờ, tốc độ nhanh đến mức Dạ Côn đều không biết mình chạy đi đâu, có chút không thích ứng với thực lực hiện tại.
Lúc này bên trong huyện Thái Tây, khắp nơi tung bay vải trắng, toàn huyện đều bị một bầu không khí bi phẫn bao phủ.
Hài tử ưu tú nhất huyện Thái Tây chết thảm ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, có thể không khiến người đau lòng sao?
Lúc Vi lão nghe thấy tin tức này, trong nháy mắt liền ngất, hiện tại trực tiếp ngã bệnh, nằm trên giường không dậy nổi.
Mà Đông Môn Mộng nghe thấy Côn Côn mất tích tại Mê Vụ Sâm Lâm cũng ngất tại chỗ, Dạ Minh không tin Côn Côn cứ biến mất như thế, bất chấp nguy hiểm tiến đến Mê Vụ Sâm Lâm tìm kiếm, nhưng cũng không có bất kỳ manh mối, Côn Côn tựa như biến mất trên thế gian này rồi.
Nghe Ngô Trì nói, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có một con Cửu Vĩ Miêu Yêu mạnh mẽ, nói không chừng...
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn sau khi trở về, cảm giác có chút kỳ quái, Dạ Côn lần này khẳng định ngỏm củ tỏi, nhưng trong lòng lại không sao cao hứng nổi.
Sau khi Dạ Tần trở về, liền chưa từng rời khỏi cửa, thậm chí Ba Uyển Thanh tới đều không mở cửa, một câu đều không trả lời, cả người phảng phất tự bế.
Tức giận nhất chính là Dạ Minh và Đông Môn Mộng, trong khoảng thời gian này hoàn toàn lật tung Mê Vụ Sâm Lâm lên tìm một lần, thế nhưng ngay cả một cỗ thi thể cũng không thấy, hiện tại chỉ có một loại kết luận, đó chính là Côn Côn bị Cửu Vĩ Miêu Yêu kia ăn rồi.
Lúc này Ngô Trì quỳ gối trước cửa chính Dạ gia, vừa quỳ một cái liền bảy ngày bảy đêm, làm mất Dạ Côn, y không thể trốn tránh trách nhiệm, cho dù đền mạng cũng không đủ, trong lòng là áy náy, rượu đáng chết! Uống rượu hỏng việc!
- Uy, ngươi còn muốn quỳ tới bao giờ, Dạ gia thật muốn lấy mạng ngươi, ngươi chạy không thoát.
Không biết từ lúc nào, ông chủ Kiếm Thư Phường đã đứng ở bên cạnh từ tốn nói.
- Chuyện này ngươi mặc kệ ta, là lỗi của ta, làm mất hài tử của người khác, Ngô Trì ta đời này chưa từng hại qua người nào, lần này...
- Lần này ngươi cảm thấy xấu hổ? Lại nói, tiểu tử kia không phải không tìm được thôi sao? Nói không chừng còn rớt xuống vách núi thu được chí bảo đấy? Thuyết thư tiên sinh thường kể loại chuyện như thế.
- Ngươi có phiền hay không, lời của thuyết thư tiên sinh còn có thể tin à, đều là bịa ra cả thôi.
Ông chủ đột nhiên cười một tiếng:
- Vậy nếu như tiểu tử kia trở về thì sao?
- Nếu như tiểu tử kia trở về, ta gọi ngươi là cha!
- Vậy ngươi phải gọi ta là cha rồi, con trai ngoan.
Ông chủ vỗ vỗ bả vai Ngô Trì khẽ cười nói, ánh mắt mang theo một cỗ tán thưởng.
Ngô Trì sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn lại, thật chướng mắt a...
Cái đầu trọc kia... là...
- Dạ Côn!
Ngô Trì thất thanh hô, khó có thể tin.
Không sai, xuất hiện chính là Dạ Côn, sau lưng còn có đám người vui sướng đi theo.
Dạ Côn cũng không biết chạy đi đâu, cảm giác mình đã chạy một vòng Đông U rồi, cuối cùng vất vả lắm mới tìm thấy huyện Thái Tây, lúc thấy mỗi nhà đều treo vải trắng, trong lòng cảm giác nặng nề, không phải là...
Cuối cùng mọi người nhìn mình giống như nhìn thấy quỷ vây, nguyên lai tưởng rằng mình đã chết rồi, đám hài tử đều đã trở về tám chín ngày.
Nghe thấy đám người đệ đệ bình yên vô sự, Dạ Côn cũng yên lòng.
- Lão sư, ngài đây là?
Dạ Côn nhìn thấy Ngô Trì quỳ trước cửa nhà, nghi hoặc hỏi.
Ngô Trì chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Dạ Côn, ôm chặt lấy:
- Hài tử, lão sư có lỗi với ngươi.
Được a, lão sư ngươi xác thực có lỗi với Côn ca ta, nếu như ngươi không uống say, thành thành thật thật mang bọn ta đi tu luyện, Côn ca ta làm sao có thể đụng phải hai vị Thiên Tôn, cũng sẽ không có một thân thực lực như thế, cũng không biết hai cỗ đạo lực trong cơ thể lúc nào điên cuồng lên đồng quy vu tận.
Bất quá Dạ Côn có thể cảm nhận được lão sư thành tâm, cũng cười nói:
- Lão sư, về sau ít uống rượu một chút.
- Lão sư về sau kiêng rượu.
Ngô Trì nghiêm túc nói, đi qua chuyện này cũng ý thức được sai lầm của mình, về sau kiên quyết không uống rượu.
- Vậy thì tốt, lão sư, ta đi về trước.
- Mau trở về đi, cha mẹ ngươi rất lo lắng cho ngươi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, tranh thủ thời gian đẩy hai cánh của lớn ra, chạy vào trong đại sảnh.
- Cha, mẹ, đệ đệ, Côn Côn trở về rồi!
Dạ Côn lên tiếng hô, rất lâu không thấy bọn họ, thật là tưởng niệm không thôi, đây là lần đầu tiên rời khỏi gia đình lâu như thế.
Phịch một tiếng.
Dạ Côn nhìn thấy Tiểu Lăng xuất hiện, chén trà trong tay rơi xuống mặt đất, nàng che cái miệng nhỏ nhắn nhìn mình.
- Tiểu Lăng tỷ, mẫu thân đâu?
Dạ Côn đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy mẫu thân, thậm chí có chút muốn tìm mẫu thân nũng nịu, Côn ca ta rất ngượng ngùng a...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.