Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 187: Giết nàng!
Tam Thiên Phù Thế
03/11/2020
Nhan Mộ Nhi đột nhiên yêu kiều cười một tiếng, hướng phía Dạ Tần nói ra:
- Đệ đệ, cần ta hạ thủ lưu tình không?
Dạ Côn kéo tay thê tử, đệ đệ vất vả lắm mới đi ra được, ngươi lại đi đâm vết thương, đúng là không hiểu chuyện.
- Tẩu tẩu tùy ý là được, quan trọng vẫn là vui vẻ.
Dạ Tần khẽ cười một tiếng, biểu thị sự tình trước kia đã nghĩ thoáng.
Không thể không nói, năng lực thích ứng của Tần ca vẫn rất mạnh, việc này nếu đặt ở trên người một kẻ yếu ớt, không có mấy tháng, thật đúng là không thể bước ra được.
Lúc này phân tích sư đã liếm Côn ca xong, liền bắt đầu liếm Côn tẩu.
- Chư vị có lẽ có chỗ không biết, thê tử Dạ viện trưởng chính là đệ nhất mỹ nhân Thái Kinh, Dạ viện trưởng đúng là nhân sinh toàn thắng a!!!
Dạ Côn bỗng nhiên quay đầu nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nói ra:
- Nhìn người ta kìa, học nhiều một chút.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền sững sờ, có chút ủy khuất, Côn ca à, ngươi cũng phải cho chúng ta cơ hội liếm ngươi chứ.
Nếu như ta đi làm phân tích sư, ta cho ngươi biết, ta có thể liếm Côn ca ngươi bay lên trời luôn.
Theo hai nữ hài lên đài, ánh mắt mọi người trên cơ bản đặt ở trên người Nhan Mộ Nhi, so sánh với Nhan Mộ Nhi, Ba Uyển Thanh bình thường hơn rất nhiều.
Phân tích sư cảm thấy, cũng phải giới thiệu Ba Uyển Thanh một chút mới được, dù sao cha người ta vẫn rất ngưu bức.
- Đứng ở đối diện Nhan Mộ Nhi mọi người hẳn sẽ không lạ lẫm! Chính là con gái của Thái Thú An Khang châu kiêm Đô Úy Ba Đài! Ba Uyển Thanh!
Toàn trường một mảnh náo động, nguyên lai đây chính là Ba Uyển Thanh. Mặc dù tướng mạo không bằng Nhan Mộ Nhi, thế nhưng lại có một người cha tốt, nếu như... vậy liền có thể bớt phấn đấu mấy trăm năm.
- Không may, phu quân Ba Uyển Thanh chết oan chết uổng, tuổi còn trẻ liền...
Phân tích sư còn chưa nói hết lời, Ba Đài liền trầm giọng nói ra:
- Có thể bắt đầu rồi!
Phân tích sư cũng là lanh mồm lanh miệng, đâm chọt chỗ đau của người khác, tuổi còn trẻ đã trở thành quả phụ.
Chỉ thấy người xung quanh không thèm quan tâm.
- Quả phụ tốt, ta rất thích quả phụ.
- Phu quân chết cũng không sao, ta sẽ không ngại.
- Khẩu vị của các ngươi thật thật nặng, ta chỉ cần là nữ là được rồi.
Một vài lời nói cũng truyền vào trong tai Ba Uyển Thanh, lập tức mặt đỏ lên, nam nhân đáng chết! Không có người nào tốt lành cả!
Các ngươi đều đi chết hết đi! Đi chết! Chết chết chết chết chết chết chết chết chết!!!
Nhan Mộ Nhi trêu chọc tóc mai, chỉ một cái động tác nho nhỏ như vậy, liền khiến tất cả thiếu niên lang không áp chế nổi nội tâm xao động, không hổ là Cửu Vĩ Miêu Yêu, tùy tiện một động tác đều mang vũ mị thật sâu.
- Phu quân, ngươi xem Mộ Nhi muội muội, quá không ra gì.
Diệp Ly nắm lấy cơ hội liền tiến hành công kích Nhan Mộ Nhi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Quả thật không tưởng nổi.
Nhan Mộ Nhi biểu thị oan uổng, chuyện này không thể trách ta, người ta sinh ra đã là bộ dáng này, còn có biện pháp nào đây.
- Ba Uyển Thanh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Nhan Mộ Nhi cười nhạt nói.
Ba Uyển Thanh nhìn chăm chú Nhan Mộ Nhi, lạnh giọng nói ra:
- Không liên quan tới ngươi.
- Nếu như ngươi không làm những chuyện ngu xuẩn kia, nói không chừng quan hệ của chúng ta sẽ rất tốt, đáng tiếc, ngươi chọn sai nam nhân, đó chính là chỗ bẩn cả đời.
- Cút! Đi chết đi!
Ba Uyển Thanh trực tiếp nổi khùng, chọn sai nam nhân chính là Ba Uyển Thanh không may, bị cái miệng của Phan Bình Bình lừa gạt.
Ba Uyển Thanh có thực lực Kiếm Sĩ, xem như lợi hại, nhưng lại không xuất trận trước, xem ra cũng nhờ vào quan hệ của Ba Đài.
- Chỉ bằng ngươi còn muốn si tâm vọng tưởng với đệ đệ ta, đúng là nằm mơ.
Nhan Mộ Nhi không chút lưu tình đả kích người đàn bà không biết xấu hổ trước mặt, đúng là làm bẩn thanh danh của nữ tử.
Chỉ thấy trong tay áo Ba Uyển Thanh đột nhiên xuất hiện một cái hộp gấm.
Tất cả mọi người đều bị động tác này của Ba Uyển Thanh làm bối rối, nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, hộp gấm này chính là một cái ám khí.
Nguyên bản Ba Uyển Thanh dự định, nếu như đối mặt với Dạ Tần, liền cùng Dạ Tần đồng quy vu tận, làm uyên ương liều mạng.
Nhưng không có đụng tới, lại đụng phải Nhan Mộ Nhi, Ba Uyển Thanh đang tức đến nổ phổi không có nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp lấy ra ám khí.
Ám khí là đồ vật không thể để lộ ra, thậm chí còn là hành vi đáng xấu hổ, người ở Thái Kinh tôn trọng tinh thần quang minh chính đại, chết cũng không dùng ám khí.
- Mộ Nhi! Cẩn thận!
Dạ Côn nhịn không được tức giận quát.
Chỉ thấy trong hộp gấm bắn ra ba cây ngân châm, nhỏ như sợi tóc, trên ngân châm thoa đầy kịch độc, cái chủng loại đụng một cái liền chết kia.
Phốc phốc!
Côn ca vẫn là chậm một bước, ba cây độc châm chui vào trong thân thể Nhan Mộ Nhi, tất cả mọi người đều ngây người.
Cho dù là Ba Đài đều bối rối.
Diệp Ly nhìn Nhan Mộ Nhi thế mà ngã xuống, trong lòng tràn đầy lo lắng, mặc dù trong ngày thường sảo sảo nháo nháo, nhưng cũng tính là bằng hữu, huống chi đều ngủ trên một cái giường.
Dạ Côn cũng không tốt, ôm Nhan Mộ Nhi ngã xuống đất vào trong ngực.
Lúc này sắc mặt Nhan Mộ Nhi tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, cặp mắt màu lam ảm đạm phai mờ.
- Phu quân, Mộ Nhi sắp chết rồi ư?
Tiếng hít thở của Nhan Mộ Nhi yếu đi, phảng phất tùy thời đều sẽ mất mạng.
Dạ Côn gấp, cũng không biết nên làm gì bây giờ:
- Sẽ không, sẽ không chết, có biện pháp.
- Phu quân, Mộ Nhi không muốn rời xa ngươi.
Khóe mắt Nhan Mộ Nhi chảy ra hai hàng lệ nóng, biểu lộ không nỡ xa trượng phu.
Nhìn xem dáng vẻ Nhan Mộ Nhi suy yếu lại không nỡ, Côn ca đỏ ngầu cả mắt.
Lúc này Diệp Ly cũng tới cạnh Nhan Mộ Nhi, hốc mắt đỏ bừng, lập tức nắm chặt cổ tay Nhan Mộ Nhi, xem xét tình huống.
Chỉ cần là độc, vậy liền có biện pháp giải cứu.
- CMN! Nguyên Chẩn đi theo ta, giết chết nữ nhân không biết xấu hổ này!
Phong Điền bạo phát tính tình, thế mà dùng độc châm làm tổn thương Côn tẩu, Côn tẩu hình như sắp không xong.
Bình thường Nhan Mộ Nhi thuộc về loại tương đối thích chơi, không có việc gì liền chọc hai tên Phong Điền cùng Nguyên Chẩn, mà Diệp Ly lại ổn trọng hơn rất nhiều, muốn nói quan hệ với ai tốt hơn, khẳng định là Nhan Mộ Nhi.
Bây giờ thấy Côn tẩu sắp chết, hai người trực tiếp xách băng ghế dưới chân lên.
Gương mặt của Ba Uyển Thanh rat61 bình tĩnh, giống chuyện mình làm là đương nhiên.
- Ba Uyển Thanh!
Dạ Tần gầm thét một tiếng, không ngờ nữ nhân này hiện tại lại ác độc như thế, thế mà hạ thủ với thê tử đại ca.
Ba Uyển Thanh nhìn về phía Dạ Tần, phảng phất đang nói, ngươi yên tâm đi, ta sẽ khiến cho Dạ gia ngươi chết sạch.
Nhưng vào đúng lúc này, hai bóng người cũng rơi xuống, dĩ nhiên chính là Dạ Minh và Đông Môn Mộng.
Tràng diện trong nháy mắt liền ngưng kết lại, Ba Uyển Thanh có thể cảm nhận được Dạ gia mang tới sát khí. Không khỏi lui về phía sau.
Dạ Côn thấy nữ nhân đáng chết kia lại muốn chạy, lập tức ma sát chiếc nhẫn.
CMN! Hôm nay ngươi chết chắc!
Theo Dạ Côn xoa chiếc nhẫn, bầu trời phảng phất bùng cháy, khí tức kinh khủng vờn quanh bầu trời đấu võ trường.
Thấy cảnh này, chỉ cần người có hiểu biết một chút liền hiểu, đây là Thần Kiếm buông xuống.
Vẻ mặt Bùi Thiên rất kém cỏi, nếu như không phải trở ngại Ba Đài, ông ta đã ra tay rồi.
- Đệ đệ, cần ta hạ thủ lưu tình không?
Dạ Côn kéo tay thê tử, đệ đệ vất vả lắm mới đi ra được, ngươi lại đi đâm vết thương, đúng là không hiểu chuyện.
- Tẩu tẩu tùy ý là được, quan trọng vẫn là vui vẻ.
Dạ Tần khẽ cười một tiếng, biểu thị sự tình trước kia đã nghĩ thoáng.
Không thể không nói, năng lực thích ứng của Tần ca vẫn rất mạnh, việc này nếu đặt ở trên người một kẻ yếu ớt, không có mấy tháng, thật đúng là không thể bước ra được.
Lúc này phân tích sư đã liếm Côn ca xong, liền bắt đầu liếm Côn tẩu.
- Chư vị có lẽ có chỗ không biết, thê tử Dạ viện trưởng chính là đệ nhất mỹ nhân Thái Kinh, Dạ viện trưởng đúng là nhân sinh toàn thắng a!!!
Dạ Côn bỗng nhiên quay đầu nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nói ra:
- Nhìn người ta kìa, học nhiều một chút.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền sững sờ, có chút ủy khuất, Côn ca à, ngươi cũng phải cho chúng ta cơ hội liếm ngươi chứ.
Nếu như ta đi làm phân tích sư, ta cho ngươi biết, ta có thể liếm Côn ca ngươi bay lên trời luôn.
Theo hai nữ hài lên đài, ánh mắt mọi người trên cơ bản đặt ở trên người Nhan Mộ Nhi, so sánh với Nhan Mộ Nhi, Ba Uyển Thanh bình thường hơn rất nhiều.
Phân tích sư cảm thấy, cũng phải giới thiệu Ba Uyển Thanh một chút mới được, dù sao cha người ta vẫn rất ngưu bức.
- Đứng ở đối diện Nhan Mộ Nhi mọi người hẳn sẽ không lạ lẫm! Chính là con gái của Thái Thú An Khang châu kiêm Đô Úy Ba Đài! Ba Uyển Thanh!
Toàn trường một mảnh náo động, nguyên lai đây chính là Ba Uyển Thanh. Mặc dù tướng mạo không bằng Nhan Mộ Nhi, thế nhưng lại có một người cha tốt, nếu như... vậy liền có thể bớt phấn đấu mấy trăm năm.
- Không may, phu quân Ba Uyển Thanh chết oan chết uổng, tuổi còn trẻ liền...
Phân tích sư còn chưa nói hết lời, Ba Đài liền trầm giọng nói ra:
- Có thể bắt đầu rồi!
Phân tích sư cũng là lanh mồm lanh miệng, đâm chọt chỗ đau của người khác, tuổi còn trẻ đã trở thành quả phụ.
Chỉ thấy người xung quanh không thèm quan tâm.
- Quả phụ tốt, ta rất thích quả phụ.
- Phu quân chết cũng không sao, ta sẽ không ngại.
- Khẩu vị của các ngươi thật thật nặng, ta chỉ cần là nữ là được rồi.
Một vài lời nói cũng truyền vào trong tai Ba Uyển Thanh, lập tức mặt đỏ lên, nam nhân đáng chết! Không có người nào tốt lành cả!
Các ngươi đều đi chết hết đi! Đi chết! Chết chết chết chết chết chết chết chết chết!!!
Nhan Mộ Nhi trêu chọc tóc mai, chỉ một cái động tác nho nhỏ như vậy, liền khiến tất cả thiếu niên lang không áp chế nổi nội tâm xao động, không hổ là Cửu Vĩ Miêu Yêu, tùy tiện một động tác đều mang vũ mị thật sâu.
- Phu quân, ngươi xem Mộ Nhi muội muội, quá không ra gì.
Diệp Ly nắm lấy cơ hội liền tiến hành công kích Nhan Mộ Nhi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Quả thật không tưởng nổi.
Nhan Mộ Nhi biểu thị oan uổng, chuyện này không thể trách ta, người ta sinh ra đã là bộ dáng này, còn có biện pháp nào đây.
- Ba Uyển Thanh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Nhan Mộ Nhi cười nhạt nói.
Ba Uyển Thanh nhìn chăm chú Nhan Mộ Nhi, lạnh giọng nói ra:
- Không liên quan tới ngươi.
- Nếu như ngươi không làm những chuyện ngu xuẩn kia, nói không chừng quan hệ của chúng ta sẽ rất tốt, đáng tiếc, ngươi chọn sai nam nhân, đó chính là chỗ bẩn cả đời.
- Cút! Đi chết đi!
Ba Uyển Thanh trực tiếp nổi khùng, chọn sai nam nhân chính là Ba Uyển Thanh không may, bị cái miệng của Phan Bình Bình lừa gạt.
Ba Uyển Thanh có thực lực Kiếm Sĩ, xem như lợi hại, nhưng lại không xuất trận trước, xem ra cũng nhờ vào quan hệ của Ba Đài.
- Chỉ bằng ngươi còn muốn si tâm vọng tưởng với đệ đệ ta, đúng là nằm mơ.
Nhan Mộ Nhi không chút lưu tình đả kích người đàn bà không biết xấu hổ trước mặt, đúng là làm bẩn thanh danh của nữ tử.
Chỉ thấy trong tay áo Ba Uyển Thanh đột nhiên xuất hiện một cái hộp gấm.
Tất cả mọi người đều bị động tác này của Ba Uyển Thanh làm bối rối, nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, hộp gấm này chính là một cái ám khí.
Nguyên bản Ba Uyển Thanh dự định, nếu như đối mặt với Dạ Tần, liền cùng Dạ Tần đồng quy vu tận, làm uyên ương liều mạng.
Nhưng không có đụng tới, lại đụng phải Nhan Mộ Nhi, Ba Uyển Thanh đang tức đến nổ phổi không có nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp lấy ra ám khí.
Ám khí là đồ vật không thể để lộ ra, thậm chí còn là hành vi đáng xấu hổ, người ở Thái Kinh tôn trọng tinh thần quang minh chính đại, chết cũng không dùng ám khí.
- Mộ Nhi! Cẩn thận!
Dạ Côn nhịn không được tức giận quát.
Chỉ thấy trong hộp gấm bắn ra ba cây ngân châm, nhỏ như sợi tóc, trên ngân châm thoa đầy kịch độc, cái chủng loại đụng một cái liền chết kia.
Phốc phốc!
Côn ca vẫn là chậm một bước, ba cây độc châm chui vào trong thân thể Nhan Mộ Nhi, tất cả mọi người đều ngây người.
Cho dù là Ba Đài đều bối rối.
Diệp Ly nhìn Nhan Mộ Nhi thế mà ngã xuống, trong lòng tràn đầy lo lắng, mặc dù trong ngày thường sảo sảo nháo nháo, nhưng cũng tính là bằng hữu, huống chi đều ngủ trên một cái giường.
Dạ Côn cũng không tốt, ôm Nhan Mộ Nhi ngã xuống đất vào trong ngực.
Lúc này sắc mặt Nhan Mộ Nhi tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, cặp mắt màu lam ảm đạm phai mờ.
- Phu quân, Mộ Nhi sắp chết rồi ư?
Tiếng hít thở của Nhan Mộ Nhi yếu đi, phảng phất tùy thời đều sẽ mất mạng.
Dạ Côn gấp, cũng không biết nên làm gì bây giờ:
- Sẽ không, sẽ không chết, có biện pháp.
- Phu quân, Mộ Nhi không muốn rời xa ngươi.
Khóe mắt Nhan Mộ Nhi chảy ra hai hàng lệ nóng, biểu lộ không nỡ xa trượng phu.
Nhìn xem dáng vẻ Nhan Mộ Nhi suy yếu lại không nỡ, Côn ca đỏ ngầu cả mắt.
Lúc này Diệp Ly cũng tới cạnh Nhan Mộ Nhi, hốc mắt đỏ bừng, lập tức nắm chặt cổ tay Nhan Mộ Nhi, xem xét tình huống.
Chỉ cần là độc, vậy liền có biện pháp giải cứu.
- CMN! Nguyên Chẩn đi theo ta, giết chết nữ nhân không biết xấu hổ này!
Phong Điền bạo phát tính tình, thế mà dùng độc châm làm tổn thương Côn tẩu, Côn tẩu hình như sắp không xong.
Bình thường Nhan Mộ Nhi thuộc về loại tương đối thích chơi, không có việc gì liền chọc hai tên Phong Điền cùng Nguyên Chẩn, mà Diệp Ly lại ổn trọng hơn rất nhiều, muốn nói quan hệ với ai tốt hơn, khẳng định là Nhan Mộ Nhi.
Bây giờ thấy Côn tẩu sắp chết, hai người trực tiếp xách băng ghế dưới chân lên.
Gương mặt của Ba Uyển Thanh rat61 bình tĩnh, giống chuyện mình làm là đương nhiên.
- Ba Uyển Thanh!
Dạ Tần gầm thét một tiếng, không ngờ nữ nhân này hiện tại lại ác độc như thế, thế mà hạ thủ với thê tử đại ca.
Ba Uyển Thanh nhìn về phía Dạ Tần, phảng phất đang nói, ngươi yên tâm đi, ta sẽ khiến cho Dạ gia ngươi chết sạch.
Nhưng vào đúng lúc này, hai bóng người cũng rơi xuống, dĩ nhiên chính là Dạ Minh và Đông Môn Mộng.
Tràng diện trong nháy mắt liền ngưng kết lại, Ba Uyển Thanh có thể cảm nhận được Dạ gia mang tới sát khí. Không khỏi lui về phía sau.
Dạ Côn thấy nữ nhân đáng chết kia lại muốn chạy, lập tức ma sát chiếc nhẫn.
CMN! Hôm nay ngươi chết chắc!
Theo Dạ Côn xoa chiếc nhẫn, bầu trời phảng phất bùng cháy, khí tức kinh khủng vờn quanh bầu trời đấu võ trường.
Thấy cảnh này, chỉ cần người có hiểu biết một chút liền hiểu, đây là Thần Kiếm buông xuống.
Vẻ mặt Bùi Thiên rất kém cỏi, nếu như không phải trở ngại Ba Đài, ông ta đã ra tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.