Tên Minh Tinh Bá Đạo Độc Chiếm Trái Tim Tôi
Chương 26: Muốn Em Lấy Thân Báo Đáp
Mộc Vân
19/09/2023
Sau một lúc trên sân khấu trả lời các câu hỏi của MC và cánh truyền thông về các thông tin của Dạ Khuynh Thành cuối cùng đã xong phần phỏng vấn
Trong cả quá trình nói chuyện Vương Ảnh Quân vẫn giữ khí chất lạnh lùng thường thấy và rất điềm nhiên
Không ai biết được đằng sau vẻ bình thản kia đang chất chứa những suy nghĩ thâm sâu gì..
Đối với Triệu Anh thì cô chỉ cảm thấy người như anh có thái độ như thế này là điều hiển nhiên, mặc dù mỗi khi nghĩ đến nhận định của bản thân trái tim bé nhỏ có chút khó chịu nhưng cô không hề nhận ra sự bất thường này chỉ gạt phăng đi điều đó
Lúc này là đến phần giao lưu của buổi lễ mọi người có thể tiếp xúc nói chuyện và thưởng thức các món ăn, Triệu Anh và Vương Ảnh Quân cũng tách nhau ra
Khi cô gái nhỏ đang đưa mắt quanh hội trường buổi lễ để tìm kím Hân Viên thì một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai
- Cô Triệu xong việc rồi sao?
Triệu Anh quay người về hướng phát ra tiếng nói, cô trông thấy một bóng hình cao lớn lịch lãm trong bộ âu phục nở một nụ cười ấm áp, bộ dáng dịu dàng của anh như cơn gió mùa thu dịu mát thật khiến người ta cảm thấy dể chịu, rất khác so với người đàn ông nhìn vào luôn mang vẻ lạnh lùng khó đoán mà cô vừa tiếp xúc
Cô cũng nhẹ mỉm cười tiến về phía anh
- Hàn Tổng, anh cũng đến rồi sao?
- Tất nhiên rồi, tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội danh chính ngôn thuận được gặp cô
Lời nói nửa đùa nửa thật khiến Triệu Anh vui vẽ bật cười
- Vậy sao? Tôi rất vinh dự vì điều này!
Vốn cũng đã tiếp xúc với Hàn Chương được một vài lần, nhận thấy được sự ân cần lịch thiệp của anh nên Triệu Anh cũng không còn quá dè dặt xa cách mà đã thoải mái hơn
Hai người nhìn nhau cười đùa trò chuyện, cảm giác như rất thân quen..
Trong lúc Triệu Anh và Hàn Chương đang nói chuyện rôm rả, có một bóng hình cao ngất lãnh đạm đứng từ xa đang âm thầm dán mắt quan sát tận tường từng cử chỉ và hành động, tỉ mỉ chú ý đến họ
Tiếng Hàn Chương lại vang lên
- Còn hợp đồng làm đại diện Hàn Thị không biết cô Triệu đã xem qua chưa?
Cô có cần tôi điều chỉnh chỗ nào cho phù hợp hơn không?
Câu hỏi khiến Triệu Anh giật mình, bấy giờ cô mới chợt nhớ ra, mấy ngày qua cô vì muốn bỏ quên chuyện kia nên vùi đầu vào công việc rất bận rộn, hầu như ngày nào cũng làm việc từ trời sớm đến tối muộn khi trở về là đã mệt mỏi đi ngủ mất nên quên bẳn đi việc này
Cô có chút e ngại đáp lời Hàn Chương
- Chuyện.. chuyện này tôi xin lỗi nhé!
Thời gian qua tôi bận quá quên mất việc xem qua hợp đồng, Hàn Tổng có thể cho tôi thêm thời gian vài ngày không ạ?
Gương mặt anh tuấn của Hàn Chương khi nghe qua lời cô vương chút thất vọng nhưng rất nhanh anh đã mỉm cười ôn nhu
- Không sao cả, cô cứ từ từ xem
Tôi đã từng nói mà, tôi đợi cô bao lâu cũng được.
Anh vừa nói ánh mắt vừa say đắm nhìn Triệu Anh làm cô thoáng cảm thấy ngượng ngùng, anh còn luôn dịu dàng và tốt với cô như thế khiến cô cảm thấy bản thân thật vô ý, thật có lỗi với anh..
Cô nhìn anh cất giọng nói ngọt ngào
- Cảm ơn anh, một lần nữa xin lỗi nhé Hàn Tổng!
Mà này, anh có thể gọi tôi là Triệu Anh hay Tiểu Anh cũng được đấy không cần phải gọi là cô Triệu đâu
Hàn Chương nghe cô nói xong câu này, tâm trạng hơi hụt hẫng lúc nảy bay biến đâu mất, ánh mắt sáng lấp lánh lập tức đáp lời
- Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, Tiểu Anh
Ngược lại với thái độ mừng rỡ của anh lúc này thì người nào đó đứng từ xa gương mặt đã đen xì, khẽ nhíu đôi chân mày..
- Vâng Hàn Tổng
Triệu Anh vui vẽ đón nhận cách gọi mới này, dường như cô đã coi anh là một người bạn. Hàn Chương cũng dí dỏm bắt bẻ nếu bản thân đã thay đổi cách xưng hô vậy Triệu Anh cũng phải như thế chứ, anh muốn cô gọi tên anh để không cảm thấy xa cách
Hai người đang nói chuyện vui vẽ hào hứng thì một người nhân viên phục vụ đi đến cắt ngang bầu không khí
Anh ta nhìn Hàn Chương cất giọng
- Thưa anh, có một vị nhờ tôi gọi anh đến văn phòng phía sau hội trường
Người ấy đang chờ ạ!
Hàn Chương ngạc ngiên nhìn anh ta hỏi lại
- Là ai thế? Tôi không có hẹn trước với ai cả
- Dạ tôi cũng không rõ, vị đó nói có công việc muốn bàn bạc cùng anh
- Được rồi, cảm ơn cậu
Nói xong người nhân viên kia rời đi, Hàn Chương luyến tiếc tạm biệt Triệu Anh rồi nhanh chóng đi đến nơi người phục vụ hướng dẫn mang theo sự thắc mắc khó hiểu
Cùng lúc này khi Triệu Anh đang loay hoay định tiếp tục đi tìm Hân Viên thì một người khác đã tiến đến trước mặt cô, dùng ánh mắt cuốn hút của anh hướng thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô
Triệu Anh trông thấy anh thì giật mình lùi bước, bất cẩn đôi giày cao gót dẫm phải tà váy dạ hội, khi cô liêu xiêu sắp ngã thì một cánh tay rắn chắc ôm choàng lấy cô, giữ chặt cô lại. Triệu Anh kinh ngạc nhìn anh, rồi luống cuống đẩy nhẹ anh ra, trái tim nhỏ lại vỗ mạnh liên hồi trong lồng ngực..
- Sao vậy? Sao em lại nhìn tôi như thế vậy TIỂU ANH?
Anh ghé sát vào tai cô cất giọng nói nhẹ nhàng tà mị, còn nhấn mạnh hai từ cuối khiến cô càng thêm bối rối
Chờ đợi ít lâu cũng chưa thấy cô đáp lời anh lại tiếp tục cất giọng
- Không nói chuyện với tôi luôn sao?
Lúc nảy em nói chuyện với người khác rất vui mà
Dù sao tôi cũng từng giúp em đấy, vậy mà ngoài lúc có mặt truyền thông thì không thèm đáp lấy lời tôi
Thật bạc bẽo quá!
Từng lời từng lời nói của anh thốt ra càng khiến Triệu Anh thêm hoang mang lúng túng
Tình huống gì thế này?
Sao đột nhiên Vương Ảnh Quân lại đến nói chuyện với cô, còn nhắc đến chuyện giúp đỡ, rốt cuộc ý anh là gì chứ? Anh đang muốn gì đây?
- Tôi.. không phải, tôi.. ờm.. chuyện anh cứu tôi cảm ơn anh nhé!
Cô cố gắng lắm mới lấp bấp nói ra được vài lời, đầu óc cô hiện tại cũng không nghĩ ra được gì nhiều hơn nữa
Nhưng người đàn ông có vẻ chưa hài lòng với câu trả lời này
- Chỉ vậy thôi sao?
Cảm ơn thì đơn giản quá, vừa rồi tôi cũng nghe thấy em cảm ơn người khác.
Nhưng tôi rất ghét việc em đối xử với tôi như những người đàn ông khác.
- Vậy.. vậy anh muốn.. muốn như thế nào?
Vương Ảnh Quân nở nụ cười thâm ý, đưa gương mặt yêu nghiệt tiến sát gần gương mặt diễm lệ của cô thì thầm
- Muốn em lấy thân báo đáp.
Triệu Anh sững người, các dây thần kinh của cô căng cứng như sắp đứt ra đến nơi, cô mở to đôi mắt nhìn anh
Trông dáng vẻ cô lúc này vẽ mặt người kia rất thích chí, dường như đã đạt được ý muốn, làn môi anh khẽ cong lên rồi quay lưng rời đi để lại cô gái nhỏ vẫn đứng ngây ngốc giữa hội trường
Rốt cuộc Vương Ảnh Quân có ý gì vậy chứ? Tại sao khi thì như không có gì, khi thì hành động kỳ quặc?
Cho đến vài phút sau khi Hân Viên tìm đến gọi Triệu Anh ra giao lưu cùng các fans cô mới bừng tĩnh và rời đi nhưng trong đầu vẫn mông lung ngổn ngang
Cô trước giờ tính tình vốn mạnh mẽ thẳng thắng vậy mà đứng trước anh lại bị chi phối hoàn toàn, lại trở nên vô dụng đến thế..
Trong cả quá trình nói chuyện Vương Ảnh Quân vẫn giữ khí chất lạnh lùng thường thấy và rất điềm nhiên
Không ai biết được đằng sau vẻ bình thản kia đang chất chứa những suy nghĩ thâm sâu gì..
Đối với Triệu Anh thì cô chỉ cảm thấy người như anh có thái độ như thế này là điều hiển nhiên, mặc dù mỗi khi nghĩ đến nhận định của bản thân trái tim bé nhỏ có chút khó chịu nhưng cô không hề nhận ra sự bất thường này chỉ gạt phăng đi điều đó
Lúc này là đến phần giao lưu của buổi lễ mọi người có thể tiếp xúc nói chuyện và thưởng thức các món ăn, Triệu Anh và Vương Ảnh Quân cũng tách nhau ra
Khi cô gái nhỏ đang đưa mắt quanh hội trường buổi lễ để tìm kím Hân Viên thì một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai
- Cô Triệu xong việc rồi sao?
Triệu Anh quay người về hướng phát ra tiếng nói, cô trông thấy một bóng hình cao lớn lịch lãm trong bộ âu phục nở một nụ cười ấm áp, bộ dáng dịu dàng của anh như cơn gió mùa thu dịu mát thật khiến người ta cảm thấy dể chịu, rất khác so với người đàn ông nhìn vào luôn mang vẻ lạnh lùng khó đoán mà cô vừa tiếp xúc
Cô cũng nhẹ mỉm cười tiến về phía anh
- Hàn Tổng, anh cũng đến rồi sao?
- Tất nhiên rồi, tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội danh chính ngôn thuận được gặp cô
Lời nói nửa đùa nửa thật khiến Triệu Anh vui vẽ bật cười
- Vậy sao? Tôi rất vinh dự vì điều này!
Vốn cũng đã tiếp xúc với Hàn Chương được một vài lần, nhận thấy được sự ân cần lịch thiệp của anh nên Triệu Anh cũng không còn quá dè dặt xa cách mà đã thoải mái hơn
Hai người nhìn nhau cười đùa trò chuyện, cảm giác như rất thân quen..
Trong lúc Triệu Anh và Hàn Chương đang nói chuyện rôm rả, có một bóng hình cao ngất lãnh đạm đứng từ xa đang âm thầm dán mắt quan sát tận tường từng cử chỉ và hành động, tỉ mỉ chú ý đến họ
Tiếng Hàn Chương lại vang lên
- Còn hợp đồng làm đại diện Hàn Thị không biết cô Triệu đã xem qua chưa?
Cô có cần tôi điều chỉnh chỗ nào cho phù hợp hơn không?
Câu hỏi khiến Triệu Anh giật mình, bấy giờ cô mới chợt nhớ ra, mấy ngày qua cô vì muốn bỏ quên chuyện kia nên vùi đầu vào công việc rất bận rộn, hầu như ngày nào cũng làm việc từ trời sớm đến tối muộn khi trở về là đã mệt mỏi đi ngủ mất nên quên bẳn đi việc này
Cô có chút e ngại đáp lời Hàn Chương
- Chuyện.. chuyện này tôi xin lỗi nhé!
Thời gian qua tôi bận quá quên mất việc xem qua hợp đồng, Hàn Tổng có thể cho tôi thêm thời gian vài ngày không ạ?
Gương mặt anh tuấn của Hàn Chương khi nghe qua lời cô vương chút thất vọng nhưng rất nhanh anh đã mỉm cười ôn nhu
- Không sao cả, cô cứ từ từ xem
Tôi đã từng nói mà, tôi đợi cô bao lâu cũng được.
Anh vừa nói ánh mắt vừa say đắm nhìn Triệu Anh làm cô thoáng cảm thấy ngượng ngùng, anh còn luôn dịu dàng và tốt với cô như thế khiến cô cảm thấy bản thân thật vô ý, thật có lỗi với anh..
Cô nhìn anh cất giọng nói ngọt ngào
- Cảm ơn anh, một lần nữa xin lỗi nhé Hàn Tổng!
Mà này, anh có thể gọi tôi là Triệu Anh hay Tiểu Anh cũng được đấy không cần phải gọi là cô Triệu đâu
Hàn Chương nghe cô nói xong câu này, tâm trạng hơi hụt hẫng lúc nảy bay biến đâu mất, ánh mắt sáng lấp lánh lập tức đáp lời
- Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, Tiểu Anh
Ngược lại với thái độ mừng rỡ của anh lúc này thì người nào đó đứng từ xa gương mặt đã đen xì, khẽ nhíu đôi chân mày..
- Vâng Hàn Tổng
Triệu Anh vui vẽ đón nhận cách gọi mới này, dường như cô đã coi anh là một người bạn. Hàn Chương cũng dí dỏm bắt bẻ nếu bản thân đã thay đổi cách xưng hô vậy Triệu Anh cũng phải như thế chứ, anh muốn cô gọi tên anh để không cảm thấy xa cách
Hai người đang nói chuyện vui vẽ hào hứng thì một người nhân viên phục vụ đi đến cắt ngang bầu không khí
Anh ta nhìn Hàn Chương cất giọng
- Thưa anh, có một vị nhờ tôi gọi anh đến văn phòng phía sau hội trường
Người ấy đang chờ ạ!
Hàn Chương ngạc ngiên nhìn anh ta hỏi lại
- Là ai thế? Tôi không có hẹn trước với ai cả
- Dạ tôi cũng không rõ, vị đó nói có công việc muốn bàn bạc cùng anh
- Được rồi, cảm ơn cậu
Nói xong người nhân viên kia rời đi, Hàn Chương luyến tiếc tạm biệt Triệu Anh rồi nhanh chóng đi đến nơi người phục vụ hướng dẫn mang theo sự thắc mắc khó hiểu
Cùng lúc này khi Triệu Anh đang loay hoay định tiếp tục đi tìm Hân Viên thì một người khác đã tiến đến trước mặt cô, dùng ánh mắt cuốn hút của anh hướng thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô
Triệu Anh trông thấy anh thì giật mình lùi bước, bất cẩn đôi giày cao gót dẫm phải tà váy dạ hội, khi cô liêu xiêu sắp ngã thì một cánh tay rắn chắc ôm choàng lấy cô, giữ chặt cô lại. Triệu Anh kinh ngạc nhìn anh, rồi luống cuống đẩy nhẹ anh ra, trái tim nhỏ lại vỗ mạnh liên hồi trong lồng ngực..
- Sao vậy? Sao em lại nhìn tôi như thế vậy TIỂU ANH?
Anh ghé sát vào tai cô cất giọng nói nhẹ nhàng tà mị, còn nhấn mạnh hai từ cuối khiến cô càng thêm bối rối
Chờ đợi ít lâu cũng chưa thấy cô đáp lời anh lại tiếp tục cất giọng
- Không nói chuyện với tôi luôn sao?
Lúc nảy em nói chuyện với người khác rất vui mà
Dù sao tôi cũng từng giúp em đấy, vậy mà ngoài lúc có mặt truyền thông thì không thèm đáp lấy lời tôi
Thật bạc bẽo quá!
Từng lời từng lời nói của anh thốt ra càng khiến Triệu Anh thêm hoang mang lúng túng
Tình huống gì thế này?
Sao đột nhiên Vương Ảnh Quân lại đến nói chuyện với cô, còn nhắc đến chuyện giúp đỡ, rốt cuộc ý anh là gì chứ? Anh đang muốn gì đây?
- Tôi.. không phải, tôi.. ờm.. chuyện anh cứu tôi cảm ơn anh nhé!
Cô cố gắng lắm mới lấp bấp nói ra được vài lời, đầu óc cô hiện tại cũng không nghĩ ra được gì nhiều hơn nữa
Nhưng người đàn ông có vẻ chưa hài lòng với câu trả lời này
- Chỉ vậy thôi sao?
Cảm ơn thì đơn giản quá, vừa rồi tôi cũng nghe thấy em cảm ơn người khác.
Nhưng tôi rất ghét việc em đối xử với tôi như những người đàn ông khác.
- Vậy.. vậy anh muốn.. muốn như thế nào?
Vương Ảnh Quân nở nụ cười thâm ý, đưa gương mặt yêu nghiệt tiến sát gần gương mặt diễm lệ của cô thì thầm
- Muốn em lấy thân báo đáp.
Triệu Anh sững người, các dây thần kinh của cô căng cứng như sắp đứt ra đến nơi, cô mở to đôi mắt nhìn anh
Trông dáng vẻ cô lúc này vẽ mặt người kia rất thích chí, dường như đã đạt được ý muốn, làn môi anh khẽ cong lên rồi quay lưng rời đi để lại cô gái nhỏ vẫn đứng ngây ngốc giữa hội trường
Rốt cuộc Vương Ảnh Quân có ý gì vậy chứ? Tại sao khi thì như không có gì, khi thì hành động kỳ quặc?
Cho đến vài phút sau khi Hân Viên tìm đến gọi Triệu Anh ra giao lưu cùng các fans cô mới bừng tĩnh và rời đi nhưng trong đầu vẫn mông lung ngổn ngang
Cô trước giờ tính tình vốn mạnh mẽ thẳng thắng vậy mà đứng trước anh lại bị chi phối hoàn toàn, lại trở nên vô dụng đến thế..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.