Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh
Chương 27: Đây Là Style Khỉ Gì Thế! (2)
Minh Vương Tinh Thoại Sự Nhân
09/07/2024
Đã từng có công ty trả giá cao để mời Triệu Văn Viễn đến, nhưng ông ấy không đồng ý.
Hôm nay, thực ra nội dung họp chủ yếu chính là bàn bạc về tiếp mục tiếp theo của Hứa Diệp.
Hứa Diệp vốn chỉ đi cho đủ số lượng, không ngờ lại qua vòng.
Không chỉ qua vòng, hơn nữa nhiệt độ còn rất cao.
Vương Húc lập tức nâng chuyện của Hứa Diệp lên cấp ưu tiên nhất.
Toàn bộ công ty phải ứng phó toàn lực, giúp đỡ Hứa Diệp duy trì nhiệt độ.
Hứa Diệp đã nói yêu cầu của vòng đấu cho mọi người ở đây biết.
Triệu Văn Viễn gõ ngón tay lên bàn, ông ấy rất nhàn nhã, chậm rãi nói: “Bây giờ viết tạm một bài hát mới thì không kịp nữa, bên phía tôi có mấy ca khúc thích hợp dùng để hát nhảy, cậu có muốn nghe thử không?”
Hứa Diệp rất kính trọng những tiền bối như Triệu Văn Viễn, cho nên không muốn bác bỏ ý tốt của người ra
Cấp dưới của Triệu Văn Viễn lập tức mở file trong máy tính ra, bật bài hát lên.
Âm nhạc tiêu chuẩn, không phải rất hay, nhưng cũng không tệ.
Đợi sau khi mọi người nghe xong, Trịnh Vũ hỏi: “Hứa Diệp, cậu có ý tưởng gì không?”
Đừng hỏi em, em không biết.
Bây giờ khắp đầu em đều là “Em là quả táo bé nhỏ của tôi”.
Đúng vậy, trước khi đến đây Hứa Diệp đang nghe bài hát này.
Hắn đã bị tẩy não rồi.
Hứa Diệp nghiêm túc nói: “Bài hát của thầy Triệu rất tốt, nhưng em đã có ý tưởng khác rồi.”
Mọi người ở đây đều có hứng thú.
Vương Húc tò mò hỏi: “Cậu có bài hát mới rồi à?”
Ông chủ lớn của công ty giải trí Thanh Quang cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Lúc trước ông ấy không phát hiện ra Hứa Diệp còn có tài năng viết nhạc.
Hơn nữa không phải là mới viết một bài sao?
Hứa Diệp gật đầu.
“Có demo không?” Triệu Văn Viễn lập tức hỏi.
Demo chính là bản phát thử của ca khúc.
“Em chỉ có một đoạn nhỏ thôi.”
Hứa Diệp đã chuẩn bị xong từ lâu, hắn mở đoạn mở đầu của bài hát «Quả Táo Nhỏ» ra.
Khúc nhạc dạo của một đoạn nhỏ đã phát xong.
Triệu Văn Viễn cười nói: “Có loại cảm giác giống như disco của thế kỷ trước vậy.”
Thực ra không thể nghe ra cái gì từ khúc nhạc dạo này cả.
Hứa Diệp không dám phát khúc sau ra, nếu phát, chắc chắn mấy người này sẽ không cho hắn biểu diễn.
Nhưng hắn nhất định phải hát bài «Quả Táo Nhỏ» này.
“Vũ Hân, cô cảm thấy thế nào?” Vương Húc dò hỏi.
Hôm nay Trần Vũ Hân ăn mặc rất mát mẻ, tay nâng quai hàm lên, chống ở trên bàn.
Nhưng chẳng ai chú ý đến chỗ quần áo trước ngực cô ấy đã chịu không nổi áp lực nên có này.
Trần Vũ Hân cười nói: “Tôi cảm thấy đoạn này rất tốt, chắc là Hứa Diệp muốn đi con đường nhớ lại chuyện xưa, làm ca khúc để hát nhảy cũng được, nói thật thì tôi rất mong đợi thành phẩm đó.”
Triệu Văn Viễn tiếp lời: “Đúng vậy, bài này rất mới mẻ, tôi cũng cảm thấy không tệ.”
Nghe thấy lời khen ngợi của hai người, ngón chân Hứa Diệp cắm sát xuống đất.
Đợi khi tôi hát xong, hai người đừng đánh tôi là được.
Cuối cùng, Vương Húc trực tiếp quyết định.
“Tốt lắm, Hứa Diệp, cậu hãy chuẩn bị cho bài hát này thật tốt, cần gì cứ nói với công ty, nhiều năm nay công ty chưa từng mua hot search, đợi buổi biểu diễn lần này kết thúc, chúng tôi sẽ mua hot search cho cậu!”
Vương Húc cảm thấy vô cùng nhiệt huyết.
Đã bao nhiêu năm qua, cuối cùng công ty cũng có tương lai rồi!
“Sếp Vương à, hot search thì chắc không cần đâu nhỉ?” Hứa Diệp có chút lúng túng nói.
“Nói bậy! Sao lại không cần chứ, cậu cứ biểu diễn cho tốt, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi!” Vương Húc kiên định nói.
“Vâng.”
Ở trong trí nhớ của Hứa Diệp, một năm qua, công ty đối với hắn rất tốt.
Chủ yếu Vương Húc không có lòng dạ tư bản xấu xa, hơn nữa còn rất phật hệ.
Hợp đồng với các nghệ sĩ cũng rất rộng rãi thoải mái, yêu cầu không nhiều, phân chia công bằng.
Phong cách như vậy khiến cho công ty giải trí Thanh Quang không bành trướng được, nhưng cũng khiến những người như Trần Vũ Hân và Triệu Văn Viễn đồng ý ở lại công ty.
Đây là một công ty có tình người.
Người muốn tiến thêm một bước sẽ không ở lại chỗ này, thế nhưng những người ở lại, quan hệ đều rất tốt.
Vậy nên Hứa Diệp cũng không muốn hủy hợp đồng gì đó với công ty, đợi đến lúc hợp đồng đến kỳ hạn rồi nói tiếp.
Mặc dù hắn là người của hai thế giới, nhưng chẳng hay biết gì về giới giải trí.
Đợi trưởng thành đã rồi tính đến chuyện sau này.
Mọi người họp xong thì ai về nhà nấy.
Hứa Diệp quay trở về ký túc xá Ngôi Sao, quá trình luyện tập của hắn trong khoảng thời gian này đều phải tiến hành ở đây.
Đây cũng chính là chuyện đã giao hẹn trong hợp đồng với tổ Chương trình.
Mấy ngày sau, Hứa Diệp gần như đều ở trong phòng luyện tập.
Bài hát «Quả Táo Nhỏ» có vũ đạo đặc biệt, độ khó của những động tác này không cao, nhưng cũng cần phải luyện tập.
Hôm nay, thực ra nội dung họp chủ yếu chính là bàn bạc về tiếp mục tiếp theo của Hứa Diệp.
Hứa Diệp vốn chỉ đi cho đủ số lượng, không ngờ lại qua vòng.
Không chỉ qua vòng, hơn nữa nhiệt độ còn rất cao.
Vương Húc lập tức nâng chuyện của Hứa Diệp lên cấp ưu tiên nhất.
Toàn bộ công ty phải ứng phó toàn lực, giúp đỡ Hứa Diệp duy trì nhiệt độ.
Hứa Diệp đã nói yêu cầu của vòng đấu cho mọi người ở đây biết.
Triệu Văn Viễn gõ ngón tay lên bàn, ông ấy rất nhàn nhã, chậm rãi nói: “Bây giờ viết tạm một bài hát mới thì không kịp nữa, bên phía tôi có mấy ca khúc thích hợp dùng để hát nhảy, cậu có muốn nghe thử không?”
Hứa Diệp rất kính trọng những tiền bối như Triệu Văn Viễn, cho nên không muốn bác bỏ ý tốt của người ra
Cấp dưới của Triệu Văn Viễn lập tức mở file trong máy tính ra, bật bài hát lên.
Âm nhạc tiêu chuẩn, không phải rất hay, nhưng cũng không tệ.
Đợi sau khi mọi người nghe xong, Trịnh Vũ hỏi: “Hứa Diệp, cậu có ý tưởng gì không?”
Đừng hỏi em, em không biết.
Bây giờ khắp đầu em đều là “Em là quả táo bé nhỏ của tôi”.
Đúng vậy, trước khi đến đây Hứa Diệp đang nghe bài hát này.
Hắn đã bị tẩy não rồi.
Hứa Diệp nghiêm túc nói: “Bài hát của thầy Triệu rất tốt, nhưng em đã có ý tưởng khác rồi.”
Mọi người ở đây đều có hứng thú.
Vương Húc tò mò hỏi: “Cậu có bài hát mới rồi à?”
Ông chủ lớn của công ty giải trí Thanh Quang cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Lúc trước ông ấy không phát hiện ra Hứa Diệp còn có tài năng viết nhạc.
Hơn nữa không phải là mới viết một bài sao?
Hứa Diệp gật đầu.
“Có demo không?” Triệu Văn Viễn lập tức hỏi.
Demo chính là bản phát thử của ca khúc.
“Em chỉ có một đoạn nhỏ thôi.”
Hứa Diệp đã chuẩn bị xong từ lâu, hắn mở đoạn mở đầu của bài hát «Quả Táo Nhỏ» ra.
Khúc nhạc dạo của một đoạn nhỏ đã phát xong.
Triệu Văn Viễn cười nói: “Có loại cảm giác giống như disco của thế kỷ trước vậy.”
Thực ra không thể nghe ra cái gì từ khúc nhạc dạo này cả.
Hứa Diệp không dám phát khúc sau ra, nếu phát, chắc chắn mấy người này sẽ không cho hắn biểu diễn.
Nhưng hắn nhất định phải hát bài «Quả Táo Nhỏ» này.
“Vũ Hân, cô cảm thấy thế nào?” Vương Húc dò hỏi.
Hôm nay Trần Vũ Hân ăn mặc rất mát mẻ, tay nâng quai hàm lên, chống ở trên bàn.
Nhưng chẳng ai chú ý đến chỗ quần áo trước ngực cô ấy đã chịu không nổi áp lực nên có này.
Trần Vũ Hân cười nói: “Tôi cảm thấy đoạn này rất tốt, chắc là Hứa Diệp muốn đi con đường nhớ lại chuyện xưa, làm ca khúc để hát nhảy cũng được, nói thật thì tôi rất mong đợi thành phẩm đó.”
Triệu Văn Viễn tiếp lời: “Đúng vậy, bài này rất mới mẻ, tôi cũng cảm thấy không tệ.”
Nghe thấy lời khen ngợi của hai người, ngón chân Hứa Diệp cắm sát xuống đất.
Đợi khi tôi hát xong, hai người đừng đánh tôi là được.
Cuối cùng, Vương Húc trực tiếp quyết định.
“Tốt lắm, Hứa Diệp, cậu hãy chuẩn bị cho bài hát này thật tốt, cần gì cứ nói với công ty, nhiều năm nay công ty chưa từng mua hot search, đợi buổi biểu diễn lần này kết thúc, chúng tôi sẽ mua hot search cho cậu!”
Vương Húc cảm thấy vô cùng nhiệt huyết.
Đã bao nhiêu năm qua, cuối cùng công ty cũng có tương lai rồi!
“Sếp Vương à, hot search thì chắc không cần đâu nhỉ?” Hứa Diệp có chút lúng túng nói.
“Nói bậy! Sao lại không cần chứ, cậu cứ biểu diễn cho tốt, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi!” Vương Húc kiên định nói.
“Vâng.”
Ở trong trí nhớ của Hứa Diệp, một năm qua, công ty đối với hắn rất tốt.
Chủ yếu Vương Húc không có lòng dạ tư bản xấu xa, hơn nữa còn rất phật hệ.
Hợp đồng với các nghệ sĩ cũng rất rộng rãi thoải mái, yêu cầu không nhiều, phân chia công bằng.
Phong cách như vậy khiến cho công ty giải trí Thanh Quang không bành trướng được, nhưng cũng khiến những người như Trần Vũ Hân và Triệu Văn Viễn đồng ý ở lại công ty.
Đây là một công ty có tình người.
Người muốn tiến thêm một bước sẽ không ở lại chỗ này, thế nhưng những người ở lại, quan hệ đều rất tốt.
Vậy nên Hứa Diệp cũng không muốn hủy hợp đồng gì đó với công ty, đợi đến lúc hợp đồng đến kỳ hạn rồi nói tiếp.
Mặc dù hắn là người của hai thế giới, nhưng chẳng hay biết gì về giới giải trí.
Đợi trưởng thành đã rồi tính đến chuyện sau này.
Mọi người họp xong thì ai về nhà nấy.
Hứa Diệp quay trở về ký túc xá Ngôi Sao, quá trình luyện tập của hắn trong khoảng thời gian này đều phải tiến hành ở đây.
Đây cũng chính là chuyện đã giao hẹn trong hợp đồng với tổ Chương trình.
Mấy ngày sau, Hứa Diệp gần như đều ở trong phòng luyện tập.
Bài hát «Quả Táo Nhỏ» có vũ đạo đặc biệt, độ khó của những động tác này không cao, nhưng cũng cần phải luyện tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.