Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh
Chương 37: Giờ Học Diễn Xuất Của Ngôi Sao (1)
Minh Vương Tinh Thoại Sự Nhân
09/07/2024
“Anh Diệp, mì nấu xong rồi, anh ra ăn đi.”
Đổng Ngọc Khôn đặt bát lên trên bàn.
Đây là lần đầu tiên hay người ngồi trên bàn cùng nhau ăn cơm.
Hôm nay mọi người đều bận bịu cả ngày, lúc này bụng đã đói đến sôi ùng ục.
Chuyện này khiến cho bát mì gói trở nên vô cùng thơm.
“Cảm ơn cậu.” Hứa Diệp cười nói.
“Không cần khách sáo.”
Đổng Ngọc Khôn ngồi xuống.
Thế nhưng Hứa Diệp lại đi vào trong bếp.
Đổng Ngọc Khôn nghi ngờ nói: “Anh lấy cái gì thế?”
Hứa Diệp nói: “Tôi lấy cái thìa.”
“Được.” Đổng Ngọc Khôn nói.
Không lâu sau, Hứa Diệp quay lại bàn ăn.
Hắn cầm thìa lên, bắt đầu ăn mì.
Đổng Ngọc Khôn ngẩng đầu nhìn qua Hứa Diệp, sau đó cắm đầu ăn mì.
Cậu ấy vừa mới gắp một đũa mì lên cho vào trong miệng, đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to mắt mà nhìn về phía Hứa Diệp.
Chỉ nhìn thấy Hứa Diệp dùng một chiếc thìa múc sợi mì bỏ vào trong miệng.
Nhưng thìa xúc mì kiểu gì chứ.
Từng sợi mì nhanh chóng rơi xuống.
Hứa Diệp nhanh tay lẹ mắt, lập tức cắn sợi mì, sau đó nhai ngấu nghiến.
Đổng Ngọc Khôn đần ra.
Không phải thìa dùng để múc canh sao?
Sao lại dùng để ăn mì chứ?
Anh có bị điên không?
Hứa Diệp nhai mấy miếng ở trong miệng, sau đó nuốt xuống.
Hắn nghi ngờ nói: “Nhìn tôi làm gì? Mau ăn đi.”
Lúc này Đổng Ngọc khôn mới khôi phục lại tinh thần, cậu ấy nhai mấy miếng, sau đó dò hỏi: “Anh Diệp này, cậu em là chuyên gia của bệnh viện tâm thần, anh có cần em giới thiệu giúp anh không?”
Nói xong, cậu ấy còn bổ sung thêm một câu: “Không mất tiền đâu, miễn phí á.”
Nhắng nhít, mãi mãi không thể dừng lại!
Hứa Diệp không đáp.
Đi bệnh viện tâm thần cái rắm.
Nếu không phải là vì điểm tích lũy, tôi phải dở thằng dở ông như vậy chắc?
Vẫn nên ăn mì đi.
Mì nấu khá thơm, đặc biệt là ăn mì lúc đói, sẽ khiến cho mùi của mì gói càng thơm hơn.
Bát mì này làm cho Hứa Diệp nhớ lại những năm tháng lao động lúc mới vừa tốt nghiệp đại học.
Tiền lương một tháng lúc ấy chỉ vỏn vẹn có mấy nghìn tệ.
Tuổi trẻ năng nổ, tính tự mình kiếm tiền, kiên quyết không dựa vào người nhà.
Một tháng ngoại trừ tiền cơm và tiền thuê phòng, số tiền còn lại để dành, cuối cùng mua được một chiếc điện thoại mới cho cuộc sống thêm phần phong phú.
Đến bây giờ Hứa Diệp vẫn còn nhớ hôm đó mình cẩn thận tỉ mỉ mở hộp điện thoại ra, xé màng bọc bảo vệ, động tác rất nhẹ, sợ sẽ làm hư lớp màng.
Chiếc điện thoại kia Hứa Diệp đã dùng rất lâu, cho dù sau đó hắn đã có tiền, đổi điện thoại mới cũng không vứt nó đi.
Đã trôi qua mấy chục năm, là người của hai thế giới.
Đời này, hắn trở thành nghệ sĩ của làng giải trí.
Thực ra thì vẫn rất khó khăn trong việc hắn không có kinh nghiệm ở mảng này.
Thế nhưng sân khấu của ngày hôm nay đã khiến cho hắn cảm nhận được đủ loại hấp dẫn.
Nếu đã sống lại một đời, vậy thì hãy trải nghiệm một cuộc đời kiểu khác đi.
Có các tác phẩm ở Trái Đất chống lưng, Hứa Diệp vẫn cảm thấy mình có thực lực này.
Làng giải trí nhỏ nhoi này, hãy chấn động vì hắn đi.
Hứa Diệp vừa ăn vừa nói chuyện một lúc với Đổng Ngọc Khôn.
Cuối cùng hắn đã hiểu rõ tình hình của người này.
Năm nay Đổng Ngọc Khôn mới mười tám tuổi, thời gian luyện tập đã được hai năm rưỡi.
Nói cách khác, khi cậu ấy mười lăm tuổi thì đã tiến vào làng giải trí rồi.
Vào năm mười sáu tuổi, cậu ấy ra mắt trong một gameshow, tạo thành một nhóm nam cùng với mấy thí sinh khác.
Mà nhóm nam này đã được công ty giải trí văn hóa Đông Hải mua lại.
Chỉ là trong hai năm nay, văn hóa Đông Hải không hề đặt nhóm nam này ở trong lòng, mà lựa chọn kiểu nuôi thả.
Thậm chí có rất nhiều hoạt động đều do đám người Đổng Ngọc Khôn tự móc tiền túi ra để tổ chức.
Đầu năm nay, Đổng Ngọc Khôn khởi tố công ty giải trí văn hóa Đông Hải, yêu cầu hủy hợp đồng.
Hứa Diệp có thể nhìn ra, Đổng Ngọc Khôn là một thí sinh nghiêm túc, cũng rất cố gắng.
Trong một tuần huấn luyện này, Đổng Ngọc Khôn thức khuya dậy sớm, sự cố gắng bỏ ra còn nhiều hơn so với những người khác.
Kiểu người trẻ tuổi có ước mơ như thế này, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian ở văn hóa Đông Hải.
Màn kiện cáo này cứ thế mà bắt đầu.
Mặc dù đời trước Hứa Diệp không lăn lộn trong giới giải trí, thế nhưng vẫn hiểu rõ thủ đoạn của tư bản.
Bất kể là ngành nghề nào, mọi hành động của tư bản đều tiến hành vây quanh lợi ích.
Chiêu trò của văn hóa Đông Hải cũng rất đơn giản, muốn hủy hợp đồng cũng được, phí hủy hợp đồng là hai trăm triệu.
Vì vậy, vụ kiện tụng này vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Hứa Diệp nói: “Tòa án sẽ không ủng hộ phí bồi thường vi phạm hợp đồng là hai trăm triệu đâu.”
Từ phương diện pháp luật mà nói, khoản bồi thường vi phạm hợp đồng này không hợp lẽ thường.
Cho dù văn hóa Đông Hải đã tốn tiền cho Đổng Ngọc Khôn, nhưng cũng không thể tiêu đến hai trăm triệu.
Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu, đương nhiên phải đối ứng với số tiền đã bỏ ra.
Đổng Ngọc Khôn đặt bát lên trên bàn.
Đây là lần đầu tiên hay người ngồi trên bàn cùng nhau ăn cơm.
Hôm nay mọi người đều bận bịu cả ngày, lúc này bụng đã đói đến sôi ùng ục.
Chuyện này khiến cho bát mì gói trở nên vô cùng thơm.
“Cảm ơn cậu.” Hứa Diệp cười nói.
“Không cần khách sáo.”
Đổng Ngọc Khôn ngồi xuống.
Thế nhưng Hứa Diệp lại đi vào trong bếp.
Đổng Ngọc Khôn nghi ngờ nói: “Anh lấy cái gì thế?”
Hứa Diệp nói: “Tôi lấy cái thìa.”
“Được.” Đổng Ngọc Khôn nói.
Không lâu sau, Hứa Diệp quay lại bàn ăn.
Hắn cầm thìa lên, bắt đầu ăn mì.
Đổng Ngọc Khôn ngẩng đầu nhìn qua Hứa Diệp, sau đó cắm đầu ăn mì.
Cậu ấy vừa mới gắp một đũa mì lên cho vào trong miệng, đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to mắt mà nhìn về phía Hứa Diệp.
Chỉ nhìn thấy Hứa Diệp dùng một chiếc thìa múc sợi mì bỏ vào trong miệng.
Nhưng thìa xúc mì kiểu gì chứ.
Từng sợi mì nhanh chóng rơi xuống.
Hứa Diệp nhanh tay lẹ mắt, lập tức cắn sợi mì, sau đó nhai ngấu nghiến.
Đổng Ngọc Khôn đần ra.
Không phải thìa dùng để múc canh sao?
Sao lại dùng để ăn mì chứ?
Anh có bị điên không?
Hứa Diệp nhai mấy miếng ở trong miệng, sau đó nuốt xuống.
Hắn nghi ngờ nói: “Nhìn tôi làm gì? Mau ăn đi.”
Lúc này Đổng Ngọc khôn mới khôi phục lại tinh thần, cậu ấy nhai mấy miếng, sau đó dò hỏi: “Anh Diệp này, cậu em là chuyên gia của bệnh viện tâm thần, anh có cần em giới thiệu giúp anh không?”
Nói xong, cậu ấy còn bổ sung thêm một câu: “Không mất tiền đâu, miễn phí á.”
Nhắng nhít, mãi mãi không thể dừng lại!
Hứa Diệp không đáp.
Đi bệnh viện tâm thần cái rắm.
Nếu không phải là vì điểm tích lũy, tôi phải dở thằng dở ông như vậy chắc?
Vẫn nên ăn mì đi.
Mì nấu khá thơm, đặc biệt là ăn mì lúc đói, sẽ khiến cho mùi của mì gói càng thơm hơn.
Bát mì này làm cho Hứa Diệp nhớ lại những năm tháng lao động lúc mới vừa tốt nghiệp đại học.
Tiền lương một tháng lúc ấy chỉ vỏn vẹn có mấy nghìn tệ.
Tuổi trẻ năng nổ, tính tự mình kiếm tiền, kiên quyết không dựa vào người nhà.
Một tháng ngoại trừ tiền cơm và tiền thuê phòng, số tiền còn lại để dành, cuối cùng mua được một chiếc điện thoại mới cho cuộc sống thêm phần phong phú.
Đến bây giờ Hứa Diệp vẫn còn nhớ hôm đó mình cẩn thận tỉ mỉ mở hộp điện thoại ra, xé màng bọc bảo vệ, động tác rất nhẹ, sợ sẽ làm hư lớp màng.
Chiếc điện thoại kia Hứa Diệp đã dùng rất lâu, cho dù sau đó hắn đã có tiền, đổi điện thoại mới cũng không vứt nó đi.
Đã trôi qua mấy chục năm, là người của hai thế giới.
Đời này, hắn trở thành nghệ sĩ của làng giải trí.
Thực ra thì vẫn rất khó khăn trong việc hắn không có kinh nghiệm ở mảng này.
Thế nhưng sân khấu của ngày hôm nay đã khiến cho hắn cảm nhận được đủ loại hấp dẫn.
Nếu đã sống lại một đời, vậy thì hãy trải nghiệm một cuộc đời kiểu khác đi.
Có các tác phẩm ở Trái Đất chống lưng, Hứa Diệp vẫn cảm thấy mình có thực lực này.
Làng giải trí nhỏ nhoi này, hãy chấn động vì hắn đi.
Hứa Diệp vừa ăn vừa nói chuyện một lúc với Đổng Ngọc Khôn.
Cuối cùng hắn đã hiểu rõ tình hình của người này.
Năm nay Đổng Ngọc Khôn mới mười tám tuổi, thời gian luyện tập đã được hai năm rưỡi.
Nói cách khác, khi cậu ấy mười lăm tuổi thì đã tiến vào làng giải trí rồi.
Vào năm mười sáu tuổi, cậu ấy ra mắt trong một gameshow, tạo thành một nhóm nam cùng với mấy thí sinh khác.
Mà nhóm nam này đã được công ty giải trí văn hóa Đông Hải mua lại.
Chỉ là trong hai năm nay, văn hóa Đông Hải không hề đặt nhóm nam này ở trong lòng, mà lựa chọn kiểu nuôi thả.
Thậm chí có rất nhiều hoạt động đều do đám người Đổng Ngọc Khôn tự móc tiền túi ra để tổ chức.
Đầu năm nay, Đổng Ngọc Khôn khởi tố công ty giải trí văn hóa Đông Hải, yêu cầu hủy hợp đồng.
Hứa Diệp có thể nhìn ra, Đổng Ngọc Khôn là một thí sinh nghiêm túc, cũng rất cố gắng.
Trong một tuần huấn luyện này, Đổng Ngọc Khôn thức khuya dậy sớm, sự cố gắng bỏ ra còn nhiều hơn so với những người khác.
Kiểu người trẻ tuổi có ước mơ như thế này, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian ở văn hóa Đông Hải.
Màn kiện cáo này cứ thế mà bắt đầu.
Mặc dù đời trước Hứa Diệp không lăn lộn trong giới giải trí, thế nhưng vẫn hiểu rõ thủ đoạn của tư bản.
Bất kể là ngành nghề nào, mọi hành động của tư bản đều tiến hành vây quanh lợi ích.
Chiêu trò của văn hóa Đông Hải cũng rất đơn giản, muốn hủy hợp đồng cũng được, phí hủy hợp đồng là hai trăm triệu.
Vì vậy, vụ kiện tụng này vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Hứa Diệp nói: “Tòa án sẽ không ủng hộ phí bồi thường vi phạm hợp đồng là hai trăm triệu đâu.”
Từ phương diện pháp luật mà nói, khoản bồi thường vi phạm hợp đồng này không hợp lẽ thường.
Cho dù văn hóa Đông Hải đã tốn tiền cho Đổng Ngọc Khôn, nhưng cũng không thể tiêu đến hai trăm triệu.
Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu, đương nhiên phải đối ứng với số tiền đã bỏ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.