Tên Nhà Quê Bị Ta Lừa Tình Xưng Đế Rồi!
Chương 2:
Đoàn Tử Lai Tập
28/09/2024
Xe bò chạy qua chợ Ngói rồi rẽ thêm hai ngã rẽ nữa, đến phố Hoa.
Tên buôn người dừng xe bò trước cửa Túy Hồng lâu, lớn tiếng gọi về phía bà tử đang quét dọn: "Mau gọi Ngô ma ma của các bà ra đây!"
Một lát sau, một tú bà với bông hoa đỏ to trên đầu uốn éo từ lầu bước ra ngáp dài: "Sáng sớm tinh mơ mà ồn ào gì vậy?"
Hai tên tay sai vạm vỡ đi theo sau bà ta, khí thế hùng hổ.
Tên buôn người lập tức cười nịnh nọt: "Tất nhiên là để đưa đến cho Ngô ma ma một cây hái ra tiền rồi!"
Tú bà liếc mắt nhìn tên buôn người: "Khẩu khí lớn gớm nhể!"
Tên buôn người vỗ vào chiếc lồng gỗ trên xe bò, cười hở hàm răng vàng: "Bà tự mình xem đi!"
Tú bà đảo mắt nhìn vào trong lồng. Bà ta đã chọn lựa các cô gái nhiều năm, đôi mắt tinh tường, dù không nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn dáng người cũng có thể phân loại các cô gái trong xe này thành ba sáu chín cấp. Nhìn thấy Ôn Du ở góc, bà ta lập tức cười đến nỗi không khép miệng được: "Cô gái ở trong cùng kia, nhìn dáng người đúng là một mầm non hoa khôi! Mau dẫn ra đây để ta xem kỹ!"
Tên buôn người nịnh nọt: "Mắt của bà quả thật tinh tường!"
Gã mở khóa chiếc lồng gỗ, vừa kéo vừa lôi Ôn Du xuống xe bò: "Con bé này rất kiêu ngạo, mấy lần định trốn thoát, tôi sợ làm hỏng cây hái ra tiền của bà nên không dám dạy dỗ, chỉ phạt nó hai bữa cơm."
Tú bà biết tên buôn người nói những lời này có ý gì, giơ tay lên nhéo cằm Ôn Du để xem mặt nàng: "Được rồi, nếu dung mạo cũng xuất sắc thì giá cả cứ từ từ nói."
Tên buôn người lập tức đáp: "Trần Lão Lục tôi làm nghề này đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy cô gái nào có dung mạo đẹp hơn con bé này, đảm bảo tú bà nhìn thấy rồi cũng không thể nói là con bé này xấu xí..."
Gã còn chưa nói xong, Tú bà đột ngột hét lên một tiếng, giống như nhìn thấy quái vật vậy, lùi lại mấy bước, mắng chửi tên buôn người: "Mày muốn chết à thằng Trần hủi! Mày mang một đứa bệnh hoạn đến đây để bán cho ai?"
Tú bà sợ đến nỗi lớp mỡ trên mặt cũng run lên, cầm khăn tay lau đi lau lại bàn tay vừa mới sờ vào cằm của Ôn Du.
Tên buôn người bị mắng choáng váng, xốc tóc rối tung trên mặt Ôn Du ra, cũng bị hù sợ không nhẹ -
Một khuôn mặt hoa như ngọc lúc trước, giờ đây đầy rẫy những nốt đỏ và mụn mủ!
Nhìn thôi đã thấy rùng mình.
Có lẽ vì trúng gió, nàng còn ôm ngực ho sặc sụa, trông như thể mang trong mình một căn bệnh nặng.
Tên buôn người dừng xe bò trước cửa Túy Hồng lâu, lớn tiếng gọi về phía bà tử đang quét dọn: "Mau gọi Ngô ma ma của các bà ra đây!"
Một lát sau, một tú bà với bông hoa đỏ to trên đầu uốn éo từ lầu bước ra ngáp dài: "Sáng sớm tinh mơ mà ồn ào gì vậy?"
Hai tên tay sai vạm vỡ đi theo sau bà ta, khí thế hùng hổ.
Tên buôn người lập tức cười nịnh nọt: "Tất nhiên là để đưa đến cho Ngô ma ma một cây hái ra tiền rồi!"
Tú bà liếc mắt nhìn tên buôn người: "Khẩu khí lớn gớm nhể!"
Tên buôn người vỗ vào chiếc lồng gỗ trên xe bò, cười hở hàm răng vàng: "Bà tự mình xem đi!"
Tú bà đảo mắt nhìn vào trong lồng. Bà ta đã chọn lựa các cô gái nhiều năm, đôi mắt tinh tường, dù không nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn dáng người cũng có thể phân loại các cô gái trong xe này thành ba sáu chín cấp. Nhìn thấy Ôn Du ở góc, bà ta lập tức cười đến nỗi không khép miệng được: "Cô gái ở trong cùng kia, nhìn dáng người đúng là một mầm non hoa khôi! Mau dẫn ra đây để ta xem kỹ!"
Tên buôn người nịnh nọt: "Mắt của bà quả thật tinh tường!"
Gã mở khóa chiếc lồng gỗ, vừa kéo vừa lôi Ôn Du xuống xe bò: "Con bé này rất kiêu ngạo, mấy lần định trốn thoát, tôi sợ làm hỏng cây hái ra tiền của bà nên không dám dạy dỗ, chỉ phạt nó hai bữa cơm."
Tú bà biết tên buôn người nói những lời này có ý gì, giơ tay lên nhéo cằm Ôn Du để xem mặt nàng: "Được rồi, nếu dung mạo cũng xuất sắc thì giá cả cứ từ từ nói."
Tên buôn người lập tức đáp: "Trần Lão Lục tôi làm nghề này đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy cô gái nào có dung mạo đẹp hơn con bé này, đảm bảo tú bà nhìn thấy rồi cũng không thể nói là con bé này xấu xí..."
Gã còn chưa nói xong, Tú bà đột ngột hét lên một tiếng, giống như nhìn thấy quái vật vậy, lùi lại mấy bước, mắng chửi tên buôn người: "Mày muốn chết à thằng Trần hủi! Mày mang một đứa bệnh hoạn đến đây để bán cho ai?"
Tú bà sợ đến nỗi lớp mỡ trên mặt cũng run lên, cầm khăn tay lau đi lau lại bàn tay vừa mới sờ vào cằm của Ôn Du.
Tên buôn người bị mắng choáng váng, xốc tóc rối tung trên mặt Ôn Du ra, cũng bị hù sợ không nhẹ -
Một khuôn mặt hoa như ngọc lúc trước, giờ đây đầy rẫy những nốt đỏ và mụn mủ!
Nhìn thôi đã thấy rùng mình.
Có lẽ vì trúng gió, nàng còn ôm ngực ho sặc sụa, trông như thể mang trong mình một căn bệnh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.