Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 47: Chung Chăn Chung Gối!
Nhất Cửu Huyền Âm
21/10/2019
Cô lờ mờ ngồi dậy như thói quen đưa tay lên bàn xem giờ trên chiếc đồng hồ báo thức gần nhất .
Tay Tôn Noãn Tịch vơ loạn soạn không chủ mục đích. Trên bàn hầu hết là không có gì! Chỉ có chiếc điện thoại.
Hừm không có đồng hồ, điện thoại cũng được!
Đưa chiếc điện thoại đến gần rồi nhẹ nhàng mở mắt. Mắt nheo lại khi thấy ánh nắng chói vào xăn phòng mắt trực tiếng dán vào màn hình!
Trên màn hình điện thoại chính là khuôn mặt của - cô - đang ngủ!
Hừ! Tên nào mà dám chụp lén bà lúc bà đi ngủ vậy hả! Lại còn ngạo mạn đi vào phòng bà nữa chứ! Tên này thật hỗn xược nha!
Cô chửi thầm trong bụng định bước xuống giường.
Sàn chạm vào lòng bàn chân cô chuyền đến khí lạnh . Mắt cô mở to, bây giờ mới được tỉnh táo!
Nhưng! Dép cô đâu? Nó ở đâu rồi?
Cô ngó quanh quẩn căn phòng, thật sự không giống căn phòng mà mấy năm cô mở mắt. Trên giường chính là ga tông màu sẫm, cô làm gì thích màu sẫm? Còn 5 cái đồng hồ báo thức của cô nó bay đâu rồi, ở đây láy một xái cũng không có.
Cô lại nhìn đến kệ sách, choáng ngợp. Cô đâu có sưu tầm sách đâu, bàn học cô những quyển sách dạy ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay . Cô lại nhìn đến phía bàn học, quần áo... Đến nhà vệ sinh cũng thấy vừa lạ vừa quen. Có lẽ chưa ăn sáng thì chính là chưa động não!
Cô lò dò đứng dậy quay đầu chính là cửa sổ.
À! Cô là đang ở phòng của Lục Triển Bách! Thật là may. Nếu như cô không nhìn thấy bên kia là phòng mình thì cô nghĩ chính mình bị bắt cóc, nhưng bắt cóc làm sao mà cô còn đầu như thế này.
Kiểu này chỉ có Lục Triển Bách là bắt cóc tim bắt luôn cả người!
Tôn Noãn Tịch vui vẻ nhớ lại đêm qua chính mình đã cưa đổ một đại soái ca sống sát vách với mình, quan trọng hơn chính là anh ấy thích thầm cô từ năm rưỡi trước. Việc này đúng là làm cô sướng đến phát điên!
Tôn Noãn Tịch chân treo ngỏe về phòng , mắt nhắm mắt mở mà đi thẳng vào nhà vệ sinh!
Làm VSCN xong xuôi cô đi ra. Lần này chính là tỉnh táo, nhưng khuôn mặt chẳng có chút tỉnh táo gì....
- Hừm!
Tôn Noãn Tịch trợn mắt.
Ai đang ở phòng cô vậy?
Quay qua chiếc ghế xoay ở phía góc tường kia. Oa chính là mẹ cô! Mẹ cô có phải vừa mới vào đây không, chắc chắn không nhìn thấy cô trèo từ bên kia về chứ. Liệu mẹ cô có phát hiện cô dấm dúi ngủ ở nhà ' bạn trai ' không!
- Cô to gan lắm rồi phải không! Dám từ phòng con trai đi ra, còn bay nhảy cả buổi tối trong đó. Mẹ cô thật sự không biết rằng sau mấy tháng ra ngoài kia cô lại to gan đến vậy!
- Mẹ! Mẹ hiểu nhầm rồi! Con từ phòng anh ấy lấy bài tập. Thật sự không có lá gan lớn làm chuyện động trời !
Bà hừ giọng. Thật sự mẹ cô không muốn dừng lại.
- Cô đi ngủ với con trai người ta! Còn nói không phải chuyện động trời. Nếu đây không phải chuyện động trời vậy còn việc gì là chuyện động trời nữa!
Lý Mộc Hiên nói, trong lòng nóng như lửa đốt. Câu cuối bà như hét lên với con gái!
Bà thật chưa bao giờ điên tiết như hôm nay!
- Đi xuống nhanh! Tôi sẽ đưa cho bố cô sử. Dù gì Tiểu Bách cũng đang ở đấy!
Bà thật chẳng biết nói gì với cô. Bà cũng quá mềm mỏng trong việc răn dạy con cái! Ây za, đây là lỗi của bà!
- Mẹ không cấm con yêu đương, mẹ như tuổi con đã yêu ba rồi! Nhưng có nhiều điều phải giữ ý, tuyệt đối đừng có dễ dãi. Con gái có một tấm thân vàng ngọc đừng để làm bản thân mất trong sạch!
Bà bây giờ chỉ có khuyên giải, để con gái bà bị rèn rũa dưới tay Tôn Từ Vũ khác gì bắt con bé đi làm người rừng !
- Mẹ... Anh ấy đang ở dưới tầng sao? Ba có gặp anh ấy không?
Lần này phải ' thương hương tiếc ngọc ' đâu phải năm lấy viên ngọc suốt đời , nếu có rồi chân trọng nó thôi!
Lý Mộc Hiên nhìn thấy trong ánh mắt con gái có chút xót thương, có chút đau lòng.
Bà ấp úng chỉ ' ừm ' một cái.
Trong nháy mắt Tôn Noãn Tịch đã chạy xuống lầu. Trong phòng khách vang lên tiếng mắng nhiếc.
- Anh Lục này! Tôi không cấm gì chúng nó yêu đương. Nhưng như này có phải con gái tôi bị hạ thấp phẩm chất không?
Lục Triết Xâm nhẹ nhàng gật đầu. Đằng nào con trai ông cũng sai, sai ở mọi đường, sai ở chỗ lại đi đưa con gái quý giá của người ta sang ngủ chung chăn chúng gối . Lục Triển Bách ngồi im không nói gì, bây giờ cậu nói thì được ích gì. Sáng ra cả ông cả bà nhà Tôn đã lăn xồng xộc vào phòng lôi anh dậy tra hỏi cho một trận rồi đi nói chuyện phụ huynh.
- Nhưng dù sao con gái tôi cũng có chút sai trái! Nhà tôi định ... Chuyển nhà!
Tay Tôn Noãn Tịch vơ loạn soạn không chủ mục đích. Trên bàn hầu hết là không có gì! Chỉ có chiếc điện thoại.
Hừm không có đồng hồ, điện thoại cũng được!
Đưa chiếc điện thoại đến gần rồi nhẹ nhàng mở mắt. Mắt nheo lại khi thấy ánh nắng chói vào xăn phòng mắt trực tiếng dán vào màn hình!
Trên màn hình điện thoại chính là khuôn mặt của - cô - đang ngủ!
Hừ! Tên nào mà dám chụp lén bà lúc bà đi ngủ vậy hả! Lại còn ngạo mạn đi vào phòng bà nữa chứ! Tên này thật hỗn xược nha!
Cô chửi thầm trong bụng định bước xuống giường.
Sàn chạm vào lòng bàn chân cô chuyền đến khí lạnh . Mắt cô mở to, bây giờ mới được tỉnh táo!
Nhưng! Dép cô đâu? Nó ở đâu rồi?
Cô ngó quanh quẩn căn phòng, thật sự không giống căn phòng mà mấy năm cô mở mắt. Trên giường chính là ga tông màu sẫm, cô làm gì thích màu sẫm? Còn 5 cái đồng hồ báo thức của cô nó bay đâu rồi, ở đây láy một xái cũng không có.
Cô lại nhìn đến kệ sách, choáng ngợp. Cô đâu có sưu tầm sách đâu, bàn học cô những quyển sách dạy ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay . Cô lại nhìn đến phía bàn học, quần áo... Đến nhà vệ sinh cũng thấy vừa lạ vừa quen. Có lẽ chưa ăn sáng thì chính là chưa động não!
Cô lò dò đứng dậy quay đầu chính là cửa sổ.
À! Cô là đang ở phòng của Lục Triển Bách! Thật là may. Nếu như cô không nhìn thấy bên kia là phòng mình thì cô nghĩ chính mình bị bắt cóc, nhưng bắt cóc làm sao mà cô còn đầu như thế này.
Kiểu này chỉ có Lục Triển Bách là bắt cóc tim bắt luôn cả người!
Tôn Noãn Tịch vui vẻ nhớ lại đêm qua chính mình đã cưa đổ một đại soái ca sống sát vách với mình, quan trọng hơn chính là anh ấy thích thầm cô từ năm rưỡi trước. Việc này đúng là làm cô sướng đến phát điên!
Tôn Noãn Tịch chân treo ngỏe về phòng , mắt nhắm mắt mở mà đi thẳng vào nhà vệ sinh!
Làm VSCN xong xuôi cô đi ra. Lần này chính là tỉnh táo, nhưng khuôn mặt chẳng có chút tỉnh táo gì....
- Hừm!
Tôn Noãn Tịch trợn mắt.
Ai đang ở phòng cô vậy?
Quay qua chiếc ghế xoay ở phía góc tường kia. Oa chính là mẹ cô! Mẹ cô có phải vừa mới vào đây không, chắc chắn không nhìn thấy cô trèo từ bên kia về chứ. Liệu mẹ cô có phát hiện cô dấm dúi ngủ ở nhà ' bạn trai ' không!
- Cô to gan lắm rồi phải không! Dám từ phòng con trai đi ra, còn bay nhảy cả buổi tối trong đó. Mẹ cô thật sự không biết rằng sau mấy tháng ra ngoài kia cô lại to gan đến vậy!
- Mẹ! Mẹ hiểu nhầm rồi! Con từ phòng anh ấy lấy bài tập. Thật sự không có lá gan lớn làm chuyện động trời !
Bà hừ giọng. Thật sự mẹ cô không muốn dừng lại.
- Cô đi ngủ với con trai người ta! Còn nói không phải chuyện động trời. Nếu đây không phải chuyện động trời vậy còn việc gì là chuyện động trời nữa!
Lý Mộc Hiên nói, trong lòng nóng như lửa đốt. Câu cuối bà như hét lên với con gái!
Bà thật chưa bao giờ điên tiết như hôm nay!
- Đi xuống nhanh! Tôi sẽ đưa cho bố cô sử. Dù gì Tiểu Bách cũng đang ở đấy!
Bà thật chẳng biết nói gì với cô. Bà cũng quá mềm mỏng trong việc răn dạy con cái! Ây za, đây là lỗi của bà!
- Mẹ không cấm con yêu đương, mẹ như tuổi con đã yêu ba rồi! Nhưng có nhiều điều phải giữ ý, tuyệt đối đừng có dễ dãi. Con gái có một tấm thân vàng ngọc đừng để làm bản thân mất trong sạch!
Bà bây giờ chỉ có khuyên giải, để con gái bà bị rèn rũa dưới tay Tôn Từ Vũ khác gì bắt con bé đi làm người rừng !
- Mẹ... Anh ấy đang ở dưới tầng sao? Ba có gặp anh ấy không?
Lần này phải ' thương hương tiếc ngọc ' đâu phải năm lấy viên ngọc suốt đời , nếu có rồi chân trọng nó thôi!
Lý Mộc Hiên nhìn thấy trong ánh mắt con gái có chút xót thương, có chút đau lòng.
Bà ấp úng chỉ ' ừm ' một cái.
Trong nháy mắt Tôn Noãn Tịch đã chạy xuống lầu. Trong phòng khách vang lên tiếng mắng nhiếc.
- Anh Lục này! Tôi không cấm gì chúng nó yêu đương. Nhưng như này có phải con gái tôi bị hạ thấp phẩm chất không?
Lục Triết Xâm nhẹ nhàng gật đầu. Đằng nào con trai ông cũng sai, sai ở mọi đường, sai ở chỗ lại đi đưa con gái quý giá của người ta sang ngủ chung chăn chúng gối . Lục Triển Bách ngồi im không nói gì, bây giờ cậu nói thì được ích gì. Sáng ra cả ông cả bà nhà Tôn đã lăn xồng xộc vào phòng lôi anh dậy tra hỏi cho một trận rồi đi nói chuyện phụ huynh.
- Nhưng dù sao con gái tôi cũng có chút sai trái! Nhà tôi định ... Chuyển nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.