Chương 27: Đơn Phương
Lạc Long
04/10/2023
"Trong căn phòng họp u tối, các vị đại ca và những đàn em của họ đang ngồi mỗi người ở vị trí khuất trong bóng tối.
Lão Đại nhìn một lượt xung quanh căn phòng rồi nói:
- Xin lỗi đã để cho mọi người ngồi ở vị trí không được hay cho lắm.
Một vị đại ca ở một vị trí nào đó cất lời:
- Không sao. Mau nói đi, ngài muốn họp về điều gì đây?
Lão Đại nhếch mép cười với vẻ nham hiểm:
- Tôi muốn cái trường đó. Tất cả đều vô nghĩa nếu như không có nó, bởi vì hiện tại có rất nhiều anh em đang cần chỗ ở.
Một người thanh niên đứng phắt dậy nói to:
- Em xin đảm nhận.
Lão Đại nhìn về hướng vừa mới phát ra âm thanh đó rồi nói:
- Cậu có cách gì?
Người thanh niên nói với giọng lạnh lùng:
- Tôi có cách của riêng tôi.
Lão Đại suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Thôi được, tao cũng nên thử sức một quân cờ mới."
Sáng hôm sau, một buổi sáng nóng rực cứ như nơi đây là cái lò bát quái vậy. Huỳnh Tiến Hải đang ngồi tại phòng làm việc của mình ngúc ngắc cái đầu cho đỡ mỏi. Chợt nhớ hôm nay chính là ngày thực thi nhiệm vụ nhưng đã trễ giờ khiến cậu ta hậm hực bản thân mình vì tập trung quá nhiều vào kế hoạch mà bỏ qua thời gian thực hiện kế hoạch đó.
Bỗng một làn khói hơi đen phả vào trong phòng. Huỳnh Tiến Hải mới nhớ ra là mình có nấu nồi thịt ở dưới bếp liền nhanh chóng chạy bổ nhào xuống nhanh như một con báo thực thụ. Phòng bếp lúc này khói đen kịt bốc lên ngùn ngụt, chỉ cần hít một hơi nhỏ thôi cũng đủ để ho khụ khụ rồi.
Không suy nghĩ hay do dự, Huỳnh Tiến Hải chạy nhanh tới tắt bếp ga rồi khóa bình ga lại. Xong, cậu quấn một chiếc khăn ướt vào tay rồi cầm cái quai nồi thịt đem ra ngoài đằng sau nhà. Khắp căn nhà đều ngửi thấy mùi thịt khét nhưng chính cái mùi này khiến cậu nhớ một việc quan trọng hơn đó là "đi học".
Ngay lập tức Huỳnh Tiến Hải chạy lên phòng ngủ lục tung quần áo rồi lấy ra bộ đồ đồng phục của mình. Cậu thay đồ rất nhanh, chỉ trong vòng ba mươi giây nhanh gấp bội lần so với những người khác khi mặc đồ đi học và đó cũng biệt tài của cậu.
Tới lớp, biết là đã trễ giờ nên Huỳnh Tiến Hải đứng ở ngoài xin phép bằng cách nói dối nhưng lại rất chân thật và mang tính thuyết phục:
- Xin phép cô cho em vào lớp. Vì tối hôm qua em thức khuya phụ mẹ dọn hàng nên sáng nay dậy trễ ạ.
Có vẻ khi nói từ "mẹ" ra thì lòng cậu như ai đó đang cố tình đâm thọc xoáy vào. Vì từ "mẹ" khiến cậu nhớ về thời thơ ấu của mình. Những chiều bán ốc với mẹ ở gốc cây me cho đến tận khuya nhưng vẫn có rất ít người mua thậm chí có hôm chẳng ai mua cả, có những lúc vì không có tiền nuôi con ăn học ngược lại ba còn mất sớm nên bà quyết định đi bán ve chai để kiếm tiền. Với thân hình gầy gò trơ xương của một người mẹ già mà có thể nuôi một đứa bé lớn khôn quả là một bà mẹ siêu nhân, thế nhưng bà lại có thể nuôi được đứa bé này lên đến tận mười lăm tuổi rồi mới qua đời vì bệnh lao phổi do làm việc quá sức.
Khi lớn lên, Huỳnh Tiến Hải đã xin nghỉ học năm lớp 9 và tự mưu sinh đây đó bằng công việc thu nhặt ve chai với chiếc xe cánh én có buộc xe kéo ở sau, chiếc xe ấy là một vật quý báu của mẹ cậu để lại. Cho đến khi một người đàn ông có thân hình vạm vỡ cứu cậu thoát khỏi cảnh nghèo đói túng thiếu và sửa chữa lại chiếc xe cánh én tàn tạ đó thì cậu lại bắt đầu mang ơn người đàn ông này. Ngày qua ngày, rồi đến một hôm người đàn ông đó bị sát hại bởi bàn tay của xã hội đen khiến cậu căm phẫn dường nào. Không lâu sau, cậu đứng lên làm lãnh đạo cũng như một vị đại ca của một băng nhóm nhỏ dù còn khá trẻ, sau này được Lão Đại trọng dụng. Cũng nhờ đó mà sự nghiệp của cậu ngày một tăng lên và có tiếng tăm trong giới xã hội đen nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được kẻ đã xác hại người đàn ông ấy cũng như một người cha thứ hai của cậu.
Huỳnh Tiến Hải cảm thấy sống mũi cay cay, mắt cũng đã rơm rớm lệ nhưng cậu đang cố kìm nén cảm xúc của mình.
Cô giáo đứng trên bục giảng thấy vậy liền cho cậu vào lớp học. Giữa bao con mắt chêu chọc đổ dồn hết về phía cậu khiến cho cậu cảm thấy hơi sượng sùng một chút.
Trong giờ học, mặc kệ lời cô giảng dù có hay hay là giở tệ đi chăng nữa việc của cậu là ăn quà vặt hoặc lấy điện thoại ra chơi game. Có lúc khi ăn nhiều quá khiến bụng đầy hơi, càng cố kìm nén thì nó lại càng dữ dội hơn.
"Phụt.."
Một mùi thum thủm như mùi trứng thối bốc lên khiến cho ai nấy trong lớp cũng bịt mũi lại. Ngay cả cô giáo cũng phải thốt lên "Em nào thả gắm thế?" nhưng không ai trả lời cả. Trước sự xôn xao của lớp, Huỳnh Tiến Hải thì lắc đầu tỏ vẻ thản nhiên cứ như mình là người trên trời rơi xuống vậy.
Bỗng một người bạn bên cạnh Huỳnh Tiến Hải phát hiện ra liền đứng phắt dậy bảo:
- Thằng Hải thả bom á cô..
Cô giáo không chịu nổi nữa đành nói lớn:
- Mời em Hải ra ngoài để không gây ảnh hưởng tới lớp học.
Huỳnh Tiến Hải đứng phắt dậy ngả ngớn nói:
- Em ăn rồi phải cho em thả bom một chút chứ cô.
Cả lớp vừa lấy tay hoặc giấy quạt trong không khí cho bớt mùi vừa cười hớn hở trước câu nói nửa đùa nửa thật của thằng Hải.
Cô giáo hết cách với học trò này liến lấy ra một lọ nước hoa xịt ba phát vào bốn phía xung quanh. Một mùi hương thơm ngào ngạt bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng như mùi của hoa bốn giờ dịu dàng lấn áp mùi hôi thối đó.
Giờ ra chơi, Huỳnh Tiến Hải bắt mấy đứa lùn hơn mình ở lại rồi bắt đầu kể những câu chuyện ngao ngán của nó nhưng có đôi khi nó lại tạo ra một câu chuyện kịch tính khiến ai nấy cũng hứng thú và phấn chấn hẳn lên. Ai mà dám ho hoe nói xấu hay chê trách trước cái thân hình to con đó cơ chứ.
Có lần Huỳnh Tiến Hải còn tự chế một bài hát đang hot trên mạng mấy ngày nay khiến ai nấy trong lớp cũng dở khóc dở cười:
- Gió lung lay cành cây nó đành vô đầu..
Nhưng mọi người trong lớp có một cảm giác chung đó là cái thằng này chắc chắn có hoàn cảnh rất khó khăn. Vì thấu hiểu cho hoàn cảnh của nó nên mọi người trong lớp cũng không trách mắng gì với những câu chuyện, những trò đùa tinh nghịch của nó.
Một ngày, thằng Phú bị thất tình, trong giờ học mà nó cứ nằm úp mặt xuống mặt bàn ở cuối lớp khóc thút thít. Huỳnh Tiến Hải liền nghĩ ra một trò đùa rồi cậu đi rủ thêm một vài người nữa tới, cả đám cùng đồng thanh hát:
- Vì đã lỡ yêu em rồi, chẳng dám hứa xa xôi. Cứ nhắm mắt em lại và feel my love..
Mặc dù bài hát mà cả đám hát không hay như ca sĩ nhưng vẫn khiến phần nào trong lòng thằng Phú cảm thấy đỡ hơn.
Buổi tối, nhiệt độ giảm khá nhanh khiến cho Huỳnh Tiến Hải cảm thấy se se lạnh. Trong phòng học phụ đạo môn toán lúc này ai nấy cũng đều mặc áo khoác, chỉ riêng cậu là không mặc vì lúc này người ngồi bên cạnh mình chính là Tú. Không hiểu tại sao trong lòng của cậu lại cảm thấy ấm áp khi được ngồi bên cạnh một người con gái thanh tú này.
Vì lớp học phụ đạo không bắt buộc phải ngồi đúng vị trí nên mọi người đều chia ra ngồi chỗ này chỗ kia. Huỳnh Tiến Hải không biết tại sao Tú lại chọn chỗ ngồi gần bên mình, không lẽ cô ấy có tính ý gì với mình chăng?
Thỉnh thoảng cậu ngước mặt lên lén nhìn gương mặt khả ái của Tú mà trong lòng cứ dâng dâng lên như một cơn sóng dạt dào thấp thoảng.
Khi bị phát hiện, Huỳnh Tiến Hải lập tức quay phắt đầu lại vùi vào đóng sách vở, bàn tay phải run run hí hoáy ghi chép như thể rất chăm chú nhưng thực ra trong đầu vẫn còn vấn vương thấy hình bóng của Tú.
Đôi lúc, Tú cũng cười với cậu làm cho cậu mê say nụ cười rạng rỡ ấy. Một nụ cười như ánh nắng lung linh dịu dàng khiến con người ta không thể cưỡng lại với sức hút của nó, ngoài ra cặp môi đỏ thắm căng mọng không cần phấn son như một hố đen khổng lồ hút chọn lý trí của người khác. Đôi mắt cô ấy to tròn và sáng long lanh như vì sao trên trời đang tỏ sáng lấp lánh cả một vùng trời, cô ấy như một bức tranh thiên nhiên đẹp mê hoặc lòng người. Chỉ cần hai điểm ấy thôi đã khiến cho Huỳnh Tiến Hải phải rơi vào trạng thái tương tư "nàng tiên nữ" ấy rồi.
Đêm đến, Huỳnh Tiến Hải trăn trở khó ngủ vì trong đầu lúc này đang xuất hiện bức tranh "nàng tiên" ấy đang tung bay với gió trời, thậm chí cậu tưởng tượng ra đủ câu chuyện để trở thành một anh hùng cứu mỹ nhân trong giả tưởng của cậu.
Giây phút ấy, cậu thầm nghĩ "Lũ trẻ đó, thật ngây thơ và hồn nhiên làm sao! Sao mình có thể nỡ lòng nào cướp đi một nơi đẹp đẽ như thế nhỉ? Cảm giác khi ở một ngôi trường đây rẫy những đứa bạn tinh nghịch khiến tôi cảm thấy vui vẻ dường nào." Đúng vậy, Huỳnh Tiến Hải lớn hơn những cô cậu học trò ấy hai tuổi nhưng cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy quá đáng khi thực hiện nhiệm vụ của Lão Đại giao cho.
Cho đến một ngày, Huỳnh Tiến Hải quyết định tỏ tình Tú. Nguyên cả ngày nhốt mình ở nhà không đi học để tập tành lời thoại trong kế hoạch, cậu nhất định phải tỏ tình một cách lãng mạng mới được.
Tối đó, cậu bắt đầu chải chuốt mái tóc của mình cho đến khi nó mượt hết sức có thể rồi mặc bộ vest màu nâu trông rất lịch sự, tay cầm một bóa hoa hồng thơm phức. Thế nhưng khi lái xe tay ga chạy trên đường thì thấy Tú đang trò chuyện thân mật với thằng Tèo tại một quán trà tắc. Thoạt đầu cậu vẫn chưa tin cho lắm cho đến khi cậu trốn sau một con hẻm gần đó nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người. Bỗng tim cậu như co thắt lại, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc một trận thật to nhưng cậu biết kiềm chế cảm xúc của mình. Sau ngày đó, cậu mới biết mình chỉ là người ngoài cuộc yêu đơn phương một bông hoa đã có chủ. "Thằng Tèo yêu cô ấy hơn mình". Cậu đành bất lực nhìn họ bên nhau hạnh phúc.
Cho dù như thế, cậu vẫn yêu Tú thật lòng thật dạ. Luôn mong những điều tốt đẹp, luôn mong muốn một ngày nào đó mình có thể ở bên cô ấy cùng trò chuyện vui đùa, cùng tạo nên một mái ấm nhỏ. Những điều ấy khiến cậu có thêm hy vọng nhiều hơn, không ganh ghét cũng không hận thù.
Rồi bỗng một hôm, Huỳnh Tiến Hải nghe thấy kế hoạch của Lão Đại. Một kế hoạch tàn ác và man rợ không thể nào diễn tả nỗi bằng lời. Càng nghe lại càng thấy tim mình đập nhanh hơn, hồi hộp và sợ hãi. Cậu rất sợ nếu như người con gái đó xảy ra chuyện gì, cậu rất sợ nếu không còn thấy người con gái đó và thằng Tèo. Dường như cậu đã có cảm tình đối với cái lớp học ấy, một lớp học cho cậu biết tình bạn bè, cho cậu biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ mà xưa nay cậu từng mong ước khi mẹ và "người cha thứ hai" của mình qua đời.
Tối đến, Huỳnh Tiến Hải suy nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ tính mạng của Tú và thằng Tèo, đồng thời phải che dấu cảm xúc của mình để cái tên Lão Đại đó không phát hiện những điều bất thường, vì cậu biết hắn ta là cái tên thông minh và nguy hiểm đến cỡ nào.
Thế là cậu cũng nghĩ ra được một kế hoạch: Kể một câu chuyện cho thằng Tùng nghe. Nhưng nó càng nghe lại càng tưởng cậu đang nói đùa, nói những điều không đâu. Cuối cùng cậu đã thất bại trong kế hoạch bảo vệ Tú khiến cô ấy nát thành từng mảnh..
Đêm đó, cậu tự nhốt mình trong nhà. Bỗng một tiếng "cốc, cốc" vang lên rồi tiếng ken két của chiếc cửa mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen với thân hình hơi gầy bước vào. Anh ta tên là Dũng, là người trợ thủ đắc lực bên Huỳnh Tiến Hải, vì đã lâu không thăm vị đại ca của mình nên hôm nay anh ta thành ý đem đến một chiếc bánh ga tô cho đại ca.
Dũng ngơ ngác nhìn xung quanh một hồi rồi hô to:
- Hải ơi! Có ở nhà không. Tôi có đem đến một món quà cho cậu nè.
Huỳnh Tiến Hải bước ra từ căn phòng ngủ của mình đi chao đảo đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha khiến Dũng ngỡ ngàng trước bộ dạng của vị đại ca của mình. Dưới ánh đèn trắng lờ nhờ, khuôn mặt của đại ca mình hôm nay lại lắm lem nước mắt, cậu ta thất tình hay bị ai đó chọc cho đến khóc thế này?
Dũng nuốt nước bọt rồi hỏi:
- Cậu sao thế?
Huỳnh Tiến Hải im lặng.
Sốt sắng, Dũng vội nói:
- Cậu hãy kể cho tôi nghe chuyện gì khiến cậu buồn như thế?
Huỳnh Tiến Hải bắt đầu khóc rõ thành tiếng, giọng nói cũng trở nên khản đặc, hình như cậu đang nói một cách vô thức, hầu như không có câu nào giống câu nào:
- Lão Đại.. hắn đã.. cô ấy rất đẹp, cô ấy như tiên nữ.. Lão Đại.. à, ừm.. thân hình cô ấy đã.. đã nát vụn – Huỳnh Tiến Mai bắt đầu khóc to lên, nước mắt rơi lã chã như suối chảy xuống đất – Cô ấy mỉm cười với tôi..
Dũng hầu như không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho vị đại ca của mình như người vô hồn thế này. Cả không gian chìm trong tiếng khóc nức nở của Huỳnh Tiến Hải, tiếng khóc như một tiếng xé ầm ĩ vang đến chói tai.
Đúng vậy, Tú là niềm hy vọng đẹp đẽ trong cậu. Cô ấy là một bài hát ngọt ngào đưa con người ta vào cõi mộng mơ không thể nào thoát ra được nhưng bây giờ "bài hát" ấy đã không còn nữa. Nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng ngần ấy còn đâu, giọng hát nhẹ nhàng êm dịu bây giờ cũng tan biến theo mây khói bay cao vút về một thế giới tách biệt với nơi đây. Khi cô ấy mất, cánh hoa thơm phức ngày nào cũng bắt đầu héo tàn và rụng xuống dưới sàn nhà. Giờ đây, bao nỗi niềm đau đớn đang đày đọa cậu qua từng ngày như thể hàng nghìn mũi tên nhọn hoắc từ trên trời rơi xuống đâm xuyên cơ thể to khỏe này. Cậu cũng muốn kết liễu cuộc đời của mình để được đến trốn hoàng tuyền và nói ra những gì mình ấp ủ biết bao lâu nay nhưng cậu vẫn còn mắc nợ "người cha thứ hai" của mình khiến cậu bắt buộc phải sống để tiếp tục tìm kiếm kẻ sát thủ máu lạnh đó.
Lão Đại nhìn một lượt xung quanh căn phòng rồi nói:
- Xin lỗi đã để cho mọi người ngồi ở vị trí không được hay cho lắm.
Một vị đại ca ở một vị trí nào đó cất lời:
- Không sao. Mau nói đi, ngài muốn họp về điều gì đây?
Lão Đại nhếch mép cười với vẻ nham hiểm:
- Tôi muốn cái trường đó. Tất cả đều vô nghĩa nếu như không có nó, bởi vì hiện tại có rất nhiều anh em đang cần chỗ ở.
Một người thanh niên đứng phắt dậy nói to:
- Em xin đảm nhận.
Lão Đại nhìn về hướng vừa mới phát ra âm thanh đó rồi nói:
- Cậu có cách gì?
Người thanh niên nói với giọng lạnh lùng:
- Tôi có cách của riêng tôi.
Lão Đại suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Thôi được, tao cũng nên thử sức một quân cờ mới."
Sáng hôm sau, một buổi sáng nóng rực cứ như nơi đây là cái lò bát quái vậy. Huỳnh Tiến Hải đang ngồi tại phòng làm việc của mình ngúc ngắc cái đầu cho đỡ mỏi. Chợt nhớ hôm nay chính là ngày thực thi nhiệm vụ nhưng đã trễ giờ khiến cậu ta hậm hực bản thân mình vì tập trung quá nhiều vào kế hoạch mà bỏ qua thời gian thực hiện kế hoạch đó.
Bỗng một làn khói hơi đen phả vào trong phòng. Huỳnh Tiến Hải mới nhớ ra là mình có nấu nồi thịt ở dưới bếp liền nhanh chóng chạy bổ nhào xuống nhanh như một con báo thực thụ. Phòng bếp lúc này khói đen kịt bốc lên ngùn ngụt, chỉ cần hít một hơi nhỏ thôi cũng đủ để ho khụ khụ rồi.
Không suy nghĩ hay do dự, Huỳnh Tiến Hải chạy nhanh tới tắt bếp ga rồi khóa bình ga lại. Xong, cậu quấn một chiếc khăn ướt vào tay rồi cầm cái quai nồi thịt đem ra ngoài đằng sau nhà. Khắp căn nhà đều ngửi thấy mùi thịt khét nhưng chính cái mùi này khiến cậu nhớ một việc quan trọng hơn đó là "đi học".
Ngay lập tức Huỳnh Tiến Hải chạy lên phòng ngủ lục tung quần áo rồi lấy ra bộ đồ đồng phục của mình. Cậu thay đồ rất nhanh, chỉ trong vòng ba mươi giây nhanh gấp bội lần so với những người khác khi mặc đồ đi học và đó cũng biệt tài của cậu.
Tới lớp, biết là đã trễ giờ nên Huỳnh Tiến Hải đứng ở ngoài xin phép bằng cách nói dối nhưng lại rất chân thật và mang tính thuyết phục:
- Xin phép cô cho em vào lớp. Vì tối hôm qua em thức khuya phụ mẹ dọn hàng nên sáng nay dậy trễ ạ.
Có vẻ khi nói từ "mẹ" ra thì lòng cậu như ai đó đang cố tình đâm thọc xoáy vào. Vì từ "mẹ" khiến cậu nhớ về thời thơ ấu của mình. Những chiều bán ốc với mẹ ở gốc cây me cho đến tận khuya nhưng vẫn có rất ít người mua thậm chí có hôm chẳng ai mua cả, có những lúc vì không có tiền nuôi con ăn học ngược lại ba còn mất sớm nên bà quyết định đi bán ve chai để kiếm tiền. Với thân hình gầy gò trơ xương của một người mẹ già mà có thể nuôi một đứa bé lớn khôn quả là một bà mẹ siêu nhân, thế nhưng bà lại có thể nuôi được đứa bé này lên đến tận mười lăm tuổi rồi mới qua đời vì bệnh lao phổi do làm việc quá sức.
Khi lớn lên, Huỳnh Tiến Hải đã xin nghỉ học năm lớp 9 và tự mưu sinh đây đó bằng công việc thu nhặt ve chai với chiếc xe cánh én có buộc xe kéo ở sau, chiếc xe ấy là một vật quý báu của mẹ cậu để lại. Cho đến khi một người đàn ông có thân hình vạm vỡ cứu cậu thoát khỏi cảnh nghèo đói túng thiếu và sửa chữa lại chiếc xe cánh én tàn tạ đó thì cậu lại bắt đầu mang ơn người đàn ông này. Ngày qua ngày, rồi đến một hôm người đàn ông đó bị sát hại bởi bàn tay của xã hội đen khiến cậu căm phẫn dường nào. Không lâu sau, cậu đứng lên làm lãnh đạo cũng như một vị đại ca của một băng nhóm nhỏ dù còn khá trẻ, sau này được Lão Đại trọng dụng. Cũng nhờ đó mà sự nghiệp của cậu ngày một tăng lên và có tiếng tăm trong giới xã hội đen nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được kẻ đã xác hại người đàn ông ấy cũng như một người cha thứ hai của cậu.
Huỳnh Tiến Hải cảm thấy sống mũi cay cay, mắt cũng đã rơm rớm lệ nhưng cậu đang cố kìm nén cảm xúc của mình.
Cô giáo đứng trên bục giảng thấy vậy liền cho cậu vào lớp học. Giữa bao con mắt chêu chọc đổ dồn hết về phía cậu khiến cho cậu cảm thấy hơi sượng sùng một chút.
Trong giờ học, mặc kệ lời cô giảng dù có hay hay là giở tệ đi chăng nữa việc của cậu là ăn quà vặt hoặc lấy điện thoại ra chơi game. Có lúc khi ăn nhiều quá khiến bụng đầy hơi, càng cố kìm nén thì nó lại càng dữ dội hơn.
"Phụt.."
Một mùi thum thủm như mùi trứng thối bốc lên khiến cho ai nấy trong lớp cũng bịt mũi lại. Ngay cả cô giáo cũng phải thốt lên "Em nào thả gắm thế?" nhưng không ai trả lời cả. Trước sự xôn xao của lớp, Huỳnh Tiến Hải thì lắc đầu tỏ vẻ thản nhiên cứ như mình là người trên trời rơi xuống vậy.
Bỗng một người bạn bên cạnh Huỳnh Tiến Hải phát hiện ra liền đứng phắt dậy bảo:
- Thằng Hải thả bom á cô..
Cô giáo không chịu nổi nữa đành nói lớn:
- Mời em Hải ra ngoài để không gây ảnh hưởng tới lớp học.
Huỳnh Tiến Hải đứng phắt dậy ngả ngớn nói:
- Em ăn rồi phải cho em thả bom một chút chứ cô.
Cả lớp vừa lấy tay hoặc giấy quạt trong không khí cho bớt mùi vừa cười hớn hở trước câu nói nửa đùa nửa thật của thằng Hải.
Cô giáo hết cách với học trò này liến lấy ra một lọ nước hoa xịt ba phát vào bốn phía xung quanh. Một mùi hương thơm ngào ngạt bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng như mùi của hoa bốn giờ dịu dàng lấn áp mùi hôi thối đó.
Giờ ra chơi, Huỳnh Tiến Hải bắt mấy đứa lùn hơn mình ở lại rồi bắt đầu kể những câu chuyện ngao ngán của nó nhưng có đôi khi nó lại tạo ra một câu chuyện kịch tính khiến ai nấy cũng hứng thú và phấn chấn hẳn lên. Ai mà dám ho hoe nói xấu hay chê trách trước cái thân hình to con đó cơ chứ.
Có lần Huỳnh Tiến Hải còn tự chế một bài hát đang hot trên mạng mấy ngày nay khiến ai nấy trong lớp cũng dở khóc dở cười:
- Gió lung lay cành cây nó đành vô đầu..
Nhưng mọi người trong lớp có một cảm giác chung đó là cái thằng này chắc chắn có hoàn cảnh rất khó khăn. Vì thấu hiểu cho hoàn cảnh của nó nên mọi người trong lớp cũng không trách mắng gì với những câu chuyện, những trò đùa tinh nghịch của nó.
Một ngày, thằng Phú bị thất tình, trong giờ học mà nó cứ nằm úp mặt xuống mặt bàn ở cuối lớp khóc thút thít. Huỳnh Tiến Hải liền nghĩ ra một trò đùa rồi cậu đi rủ thêm một vài người nữa tới, cả đám cùng đồng thanh hát:
- Vì đã lỡ yêu em rồi, chẳng dám hứa xa xôi. Cứ nhắm mắt em lại và feel my love..
Mặc dù bài hát mà cả đám hát không hay như ca sĩ nhưng vẫn khiến phần nào trong lòng thằng Phú cảm thấy đỡ hơn.
Buổi tối, nhiệt độ giảm khá nhanh khiến cho Huỳnh Tiến Hải cảm thấy se se lạnh. Trong phòng học phụ đạo môn toán lúc này ai nấy cũng đều mặc áo khoác, chỉ riêng cậu là không mặc vì lúc này người ngồi bên cạnh mình chính là Tú. Không hiểu tại sao trong lòng của cậu lại cảm thấy ấm áp khi được ngồi bên cạnh một người con gái thanh tú này.
Vì lớp học phụ đạo không bắt buộc phải ngồi đúng vị trí nên mọi người đều chia ra ngồi chỗ này chỗ kia. Huỳnh Tiến Hải không biết tại sao Tú lại chọn chỗ ngồi gần bên mình, không lẽ cô ấy có tính ý gì với mình chăng?
Thỉnh thoảng cậu ngước mặt lên lén nhìn gương mặt khả ái của Tú mà trong lòng cứ dâng dâng lên như một cơn sóng dạt dào thấp thoảng.
Khi bị phát hiện, Huỳnh Tiến Hải lập tức quay phắt đầu lại vùi vào đóng sách vở, bàn tay phải run run hí hoáy ghi chép như thể rất chăm chú nhưng thực ra trong đầu vẫn còn vấn vương thấy hình bóng của Tú.
Đôi lúc, Tú cũng cười với cậu làm cho cậu mê say nụ cười rạng rỡ ấy. Một nụ cười như ánh nắng lung linh dịu dàng khiến con người ta không thể cưỡng lại với sức hút của nó, ngoài ra cặp môi đỏ thắm căng mọng không cần phấn son như một hố đen khổng lồ hút chọn lý trí của người khác. Đôi mắt cô ấy to tròn và sáng long lanh như vì sao trên trời đang tỏ sáng lấp lánh cả một vùng trời, cô ấy như một bức tranh thiên nhiên đẹp mê hoặc lòng người. Chỉ cần hai điểm ấy thôi đã khiến cho Huỳnh Tiến Hải phải rơi vào trạng thái tương tư "nàng tiên nữ" ấy rồi.
Đêm đến, Huỳnh Tiến Hải trăn trở khó ngủ vì trong đầu lúc này đang xuất hiện bức tranh "nàng tiên" ấy đang tung bay với gió trời, thậm chí cậu tưởng tượng ra đủ câu chuyện để trở thành một anh hùng cứu mỹ nhân trong giả tưởng của cậu.
Giây phút ấy, cậu thầm nghĩ "Lũ trẻ đó, thật ngây thơ và hồn nhiên làm sao! Sao mình có thể nỡ lòng nào cướp đi một nơi đẹp đẽ như thế nhỉ? Cảm giác khi ở một ngôi trường đây rẫy những đứa bạn tinh nghịch khiến tôi cảm thấy vui vẻ dường nào." Đúng vậy, Huỳnh Tiến Hải lớn hơn những cô cậu học trò ấy hai tuổi nhưng cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy quá đáng khi thực hiện nhiệm vụ của Lão Đại giao cho.
Cho đến một ngày, Huỳnh Tiến Hải quyết định tỏ tình Tú. Nguyên cả ngày nhốt mình ở nhà không đi học để tập tành lời thoại trong kế hoạch, cậu nhất định phải tỏ tình một cách lãng mạng mới được.
Tối đó, cậu bắt đầu chải chuốt mái tóc của mình cho đến khi nó mượt hết sức có thể rồi mặc bộ vest màu nâu trông rất lịch sự, tay cầm một bóa hoa hồng thơm phức. Thế nhưng khi lái xe tay ga chạy trên đường thì thấy Tú đang trò chuyện thân mật với thằng Tèo tại một quán trà tắc. Thoạt đầu cậu vẫn chưa tin cho lắm cho đến khi cậu trốn sau một con hẻm gần đó nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người. Bỗng tim cậu như co thắt lại, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc một trận thật to nhưng cậu biết kiềm chế cảm xúc của mình. Sau ngày đó, cậu mới biết mình chỉ là người ngoài cuộc yêu đơn phương một bông hoa đã có chủ. "Thằng Tèo yêu cô ấy hơn mình". Cậu đành bất lực nhìn họ bên nhau hạnh phúc.
Cho dù như thế, cậu vẫn yêu Tú thật lòng thật dạ. Luôn mong những điều tốt đẹp, luôn mong muốn một ngày nào đó mình có thể ở bên cô ấy cùng trò chuyện vui đùa, cùng tạo nên một mái ấm nhỏ. Những điều ấy khiến cậu có thêm hy vọng nhiều hơn, không ganh ghét cũng không hận thù.
Rồi bỗng một hôm, Huỳnh Tiến Hải nghe thấy kế hoạch của Lão Đại. Một kế hoạch tàn ác và man rợ không thể nào diễn tả nỗi bằng lời. Càng nghe lại càng thấy tim mình đập nhanh hơn, hồi hộp và sợ hãi. Cậu rất sợ nếu như người con gái đó xảy ra chuyện gì, cậu rất sợ nếu không còn thấy người con gái đó và thằng Tèo. Dường như cậu đã có cảm tình đối với cái lớp học ấy, một lớp học cho cậu biết tình bạn bè, cho cậu biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ mà xưa nay cậu từng mong ước khi mẹ và "người cha thứ hai" của mình qua đời.
Tối đến, Huỳnh Tiến Hải suy nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ tính mạng của Tú và thằng Tèo, đồng thời phải che dấu cảm xúc của mình để cái tên Lão Đại đó không phát hiện những điều bất thường, vì cậu biết hắn ta là cái tên thông minh và nguy hiểm đến cỡ nào.
Thế là cậu cũng nghĩ ra được một kế hoạch: Kể một câu chuyện cho thằng Tùng nghe. Nhưng nó càng nghe lại càng tưởng cậu đang nói đùa, nói những điều không đâu. Cuối cùng cậu đã thất bại trong kế hoạch bảo vệ Tú khiến cô ấy nát thành từng mảnh..
Đêm đó, cậu tự nhốt mình trong nhà. Bỗng một tiếng "cốc, cốc" vang lên rồi tiếng ken két của chiếc cửa mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen với thân hình hơi gầy bước vào. Anh ta tên là Dũng, là người trợ thủ đắc lực bên Huỳnh Tiến Hải, vì đã lâu không thăm vị đại ca của mình nên hôm nay anh ta thành ý đem đến một chiếc bánh ga tô cho đại ca.
Dũng ngơ ngác nhìn xung quanh một hồi rồi hô to:
- Hải ơi! Có ở nhà không. Tôi có đem đến một món quà cho cậu nè.
Huỳnh Tiến Hải bước ra từ căn phòng ngủ của mình đi chao đảo đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha khiến Dũng ngỡ ngàng trước bộ dạng của vị đại ca của mình. Dưới ánh đèn trắng lờ nhờ, khuôn mặt của đại ca mình hôm nay lại lắm lem nước mắt, cậu ta thất tình hay bị ai đó chọc cho đến khóc thế này?
Dũng nuốt nước bọt rồi hỏi:
- Cậu sao thế?
Huỳnh Tiến Hải im lặng.
Sốt sắng, Dũng vội nói:
- Cậu hãy kể cho tôi nghe chuyện gì khiến cậu buồn như thế?
Huỳnh Tiến Hải bắt đầu khóc rõ thành tiếng, giọng nói cũng trở nên khản đặc, hình như cậu đang nói một cách vô thức, hầu như không có câu nào giống câu nào:
- Lão Đại.. hắn đã.. cô ấy rất đẹp, cô ấy như tiên nữ.. Lão Đại.. à, ừm.. thân hình cô ấy đã.. đã nát vụn – Huỳnh Tiến Mai bắt đầu khóc to lên, nước mắt rơi lã chã như suối chảy xuống đất – Cô ấy mỉm cười với tôi..
Dũng hầu như không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho vị đại ca của mình như người vô hồn thế này. Cả không gian chìm trong tiếng khóc nức nở của Huỳnh Tiến Hải, tiếng khóc như một tiếng xé ầm ĩ vang đến chói tai.
Đúng vậy, Tú là niềm hy vọng đẹp đẽ trong cậu. Cô ấy là một bài hát ngọt ngào đưa con người ta vào cõi mộng mơ không thể nào thoát ra được nhưng bây giờ "bài hát" ấy đã không còn nữa. Nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng ngần ấy còn đâu, giọng hát nhẹ nhàng êm dịu bây giờ cũng tan biến theo mây khói bay cao vút về một thế giới tách biệt với nơi đây. Khi cô ấy mất, cánh hoa thơm phức ngày nào cũng bắt đầu héo tàn và rụng xuống dưới sàn nhà. Giờ đây, bao nỗi niềm đau đớn đang đày đọa cậu qua từng ngày như thể hàng nghìn mũi tên nhọn hoắc từ trên trời rơi xuống đâm xuyên cơ thể to khỏe này. Cậu cũng muốn kết liễu cuộc đời của mình để được đến trốn hoàng tuyền và nói ra những gì mình ấp ủ biết bao lâu nay nhưng cậu vẫn còn mắc nợ "người cha thứ hai" của mình khiến cậu bắt buộc phải sống để tiếp tục tìm kiếm kẻ sát thủ máu lạnh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.