Chương 27: Típ
Tiếu Dương
06/06/2017
- Này. Nhà anh ở Trùng Khánh đúng không? - Cừu tỉ mỉ cắt củ hành tây.
- Ừ. Đối diện nhà cô đấy- Khải chậm rãi trả lời.
- Ừm- Cừu khẽ gật gù
Cộp cộp
Cộp cộp.
- Hở???!!! - Mừng cưng trở về với Trái Đất. Tiếp đất an toàn nhé con yêu.
- Ờ. Đối diện nhà cô. - Khải lập lại.
-Hở. Hở. Hở. Vậy là ngày nào cũng phải đụng cái mặt đao của anh hết hả? - Cừu như không tinh vào tai mình. Cả thế giới bổng chốc sụp đỗ. (Bae à. Đây là ước mơ của hàng ngàn đứa con gái đấy)
- Cô nói gì?- Lườm lườm. Vừa nghe chữ Đao liền tỏa khí ngay thiệt ngộ nha.
- À không. Vậy 2 người bạn của anh thì sao? - Cừu hỏi. Tựa như đoán được điều gì.
- Thiên Tỷ thì...
Chưa kịp nói đã bị Cừu cướp lời
- Thiên đối diện nhà Sứa. Mỹ thụ thì đối diện nhà Heo đúng không? - Cừu phán như thánh
- Quào. Sao cô biết ?- Khải ngạc nhiên
- Cẩu huyết - Cừu không đầu không đuôi phán 1 câu.
- ....
- Mấy anh quen Sứa hồi nào?
- 1 năm trước. Khi em ấy cùng gia đình chuyển sang đây.
- Nhỏ đi làm quen từng nhà à. Mà Tỷ Tỷ đầu tiên đúng không?
- Ờ. Ý cô là Thiên Tỷ?
- Quả nhiên. - Nheo mắt tinh ma nhìn về 1 góc nào đó. Miếng thịt bò trên thớt 1 nhát xắt đôi.
- ?
- Họ sau này có thái độ với nhau rất đặc biệt đúng không?
- ??? Cô là quỷ hay sao mà biết hay thế.
- Tôi dám chắc họ có tình cảm đặc biệt với nhau. - Lơ đi câu hỏi của Khải. Cửu kết luận 1 câu giọng chắc chắn. Tên kia nghe chỉ thiếu chút nữa là đổ hết lọ muối vào nồi canh.
- Cô dám chắc???
Khịt mũi khinh thường. Đôi mắt liếc Khải 1 cái kèm theo cái bĩu môi.
- Đừng nói giao tiếp với họ cả năm trời mà không biết nhé?
- L... làm gì có. Thân là đội trưởng TFBoyS tất nhiên tôi biết. - Chính là cứu vớt thể diện nha. Không thể để con nít xỏ mũi được.
Trề môi không thèm ngó cái tên mặt Đao ngông nghênh kia nữa. Tay thoăn thoắt xào thịt bò với bông cải
Mùi thức ăn thơm phức bay ra từ gian bếp tựa như táng thẳng vào mặt bọn khỉ đói trên kia. Chính là đói mà không dám đi ăn vụng nha. Cứ nhìn tấm gương Lưu Chí Hoành đang sửa lại cái xương cột sống lưng là rõ he.
- Mà này. Cô nói là hồi mấy tuần trước cô làm mất điện thoại ở sân bay Trùng Khánh hả? - Khải chợt nhớ ra gì đó mà hỏi
- Ờ. Va phải 1 người nào đó... mà sao hông?
- Hình như là cô va trúng tôi đấy.
- Ờm...
.
.
.
- Quắc thờ phắc - Cừu quay lại
- Hắc. Tôi chính là nhặt được điện thoại của cô a~- Khải ngân nga
- Trả - Nhăn mặt xòe tay về hướng anh.
- Hời. Tôi có công lụm được của rơi tính bàn trả chủ mà cô... ai nha... thái độ thiệt nha - Khải ngước mắt lên trời. Tay vẫy vẫy như điệu Dum ba la của Thiên
-...
- Vương đại nhân thiên hạ đệ nhất hoàn mỹ nam thần siêu cấp vũ trụ đại nhân. Xin ngài mở lòng trả lại điện thoại cho tiểu nhân- Ngậm đắng nuốt cay phun lời nịn nọt. Đầu cúi xuống, 2 tay chìa ra xin xỏ
- Ai. Nam thần đại nhân ta đồng ý a. Thành giao.- Che miệng cười đắc ý. Muahahaha. Tay thò vào túi lấy cái điện thoại. Lại phải kiểm tra có bị lộn không. Cùng loại mà. Rồi đặt lên bàn tay xòe ra kia.
- Hứ. Đồ nam thần kinh... - Lầm bầm
- Hử?
- Không gì.
Lại tiếp tục cắt cắt nấu nấu.
Hai đứa này mà nấu xong thì tụi kia xác cmn định là thành tiên hết rồi -.-
- Mà sao cô chỉ mới gặp mà đã biết. - Im bặt 1 lát lão đại lại hỏi.
- Quan sát thái độ của họ. Sứa thật sự rất quan tâm vị Tỷ ca (Đau não. Chắc nó nói Thiên Tỷ)...
- Với lại... Anh có biết mã điện thoại Tỷ ca ấy không?- Quay ngược lại hỏi 1 câu.
- Không nha. - Phồng má lắc đầu.
- Vậy mà Tiểu muội Sứa của tôi lại biết. Anh không để ý sao?
-... - Nói đi cũng phải nói lại. 2 người đó nhất định mờ ám.
- Vậy nên cô mới cài cho bọn họ mua đồ để có không gian riêng - Ngân nga câu nói. Răng hổ lại hiện ra.
-Quoa. Thật thông minh nha - Hàng lông mày đồng nhướn lên tỏ ý tán thường. Tên con trai kia liền lên mặt. Tưởng chừng là 1 con mèo kiêu ngạo đi.
- Tất nhiên. Vương Tuấn Khải ta xưa nay thông minh...
- Hắc... Thông minh đột xuất ngu bất thình - Cừu cười gian.
- Ê con nhóc mù đường mù nhận dạng kia. Có ngon thì nói lại coi.
- Tôi nói anh là đồ Nhị Đao đấy anh dám làm gì tôi
- Tôi sẽ chặt cặp sừng cô bỏ nấu canh cho cô biết mặt.
- Hảo. Ngon nhào vô kiếm ăn. Nợ mới nợ cũ tính luôn 1 lúc đê
Xoảng
Xoảnh
Choang.
Rầm.
Đùng
Binh
Từ nhà bếp vang lên những âm thanh đặc biệt ngọt ngào kiểu thách thức người nghe dám bước xuống.
Hình tượng mỹ nam an tĩnh sụp đổ cmn hoàn toàn.
Thêm vài chap lan man nói nhảm nữa nhất định vào vấn đề chính.
TBG chớ nỗi đóa nha. Văn phong ta có hơi.... 1 tí
- Ừ. Đối diện nhà cô đấy- Khải chậm rãi trả lời.
- Ừm- Cừu khẽ gật gù
Cộp cộp
Cộp cộp.
- Hở???!!! - Mừng cưng trở về với Trái Đất. Tiếp đất an toàn nhé con yêu.
- Ờ. Đối diện nhà cô. - Khải lập lại.
-Hở. Hở. Hở. Vậy là ngày nào cũng phải đụng cái mặt đao của anh hết hả? - Cừu như không tinh vào tai mình. Cả thế giới bổng chốc sụp đỗ. (Bae à. Đây là ước mơ của hàng ngàn đứa con gái đấy)
- Cô nói gì?- Lườm lườm. Vừa nghe chữ Đao liền tỏa khí ngay thiệt ngộ nha.
- À không. Vậy 2 người bạn của anh thì sao? - Cừu hỏi. Tựa như đoán được điều gì.
- Thiên Tỷ thì...
Chưa kịp nói đã bị Cừu cướp lời
- Thiên đối diện nhà Sứa. Mỹ thụ thì đối diện nhà Heo đúng không? - Cừu phán như thánh
- Quào. Sao cô biết ?- Khải ngạc nhiên
- Cẩu huyết - Cừu không đầu không đuôi phán 1 câu.
- ....
- Mấy anh quen Sứa hồi nào?
- 1 năm trước. Khi em ấy cùng gia đình chuyển sang đây.
- Nhỏ đi làm quen từng nhà à. Mà Tỷ Tỷ đầu tiên đúng không?
- Ờ. Ý cô là Thiên Tỷ?
- Quả nhiên. - Nheo mắt tinh ma nhìn về 1 góc nào đó. Miếng thịt bò trên thớt 1 nhát xắt đôi.
- ?
- Họ sau này có thái độ với nhau rất đặc biệt đúng không?
- ??? Cô là quỷ hay sao mà biết hay thế.
- Tôi dám chắc họ có tình cảm đặc biệt với nhau. - Lơ đi câu hỏi của Khải. Cửu kết luận 1 câu giọng chắc chắn. Tên kia nghe chỉ thiếu chút nữa là đổ hết lọ muối vào nồi canh.
- Cô dám chắc???
Khịt mũi khinh thường. Đôi mắt liếc Khải 1 cái kèm theo cái bĩu môi.
- Đừng nói giao tiếp với họ cả năm trời mà không biết nhé?
- L... làm gì có. Thân là đội trưởng TFBoyS tất nhiên tôi biết. - Chính là cứu vớt thể diện nha. Không thể để con nít xỏ mũi được.
Trề môi không thèm ngó cái tên mặt Đao ngông nghênh kia nữa. Tay thoăn thoắt xào thịt bò với bông cải
Mùi thức ăn thơm phức bay ra từ gian bếp tựa như táng thẳng vào mặt bọn khỉ đói trên kia. Chính là đói mà không dám đi ăn vụng nha. Cứ nhìn tấm gương Lưu Chí Hoành đang sửa lại cái xương cột sống lưng là rõ he.
- Mà này. Cô nói là hồi mấy tuần trước cô làm mất điện thoại ở sân bay Trùng Khánh hả? - Khải chợt nhớ ra gì đó mà hỏi
- Ờ. Va phải 1 người nào đó... mà sao hông?
- Hình như là cô va trúng tôi đấy.
- Ờm...
.
.
.
- Quắc thờ phắc - Cừu quay lại
- Hắc. Tôi chính là nhặt được điện thoại của cô a~- Khải ngân nga
- Trả - Nhăn mặt xòe tay về hướng anh.
- Hời. Tôi có công lụm được của rơi tính bàn trả chủ mà cô... ai nha... thái độ thiệt nha - Khải ngước mắt lên trời. Tay vẫy vẫy như điệu Dum ba la của Thiên
-...
- Vương đại nhân thiên hạ đệ nhất hoàn mỹ nam thần siêu cấp vũ trụ đại nhân. Xin ngài mở lòng trả lại điện thoại cho tiểu nhân- Ngậm đắng nuốt cay phun lời nịn nọt. Đầu cúi xuống, 2 tay chìa ra xin xỏ
- Ai. Nam thần đại nhân ta đồng ý a. Thành giao.- Che miệng cười đắc ý. Muahahaha. Tay thò vào túi lấy cái điện thoại. Lại phải kiểm tra có bị lộn không. Cùng loại mà. Rồi đặt lên bàn tay xòe ra kia.
- Hứ. Đồ nam thần kinh... - Lầm bầm
- Hử?
- Không gì.
Lại tiếp tục cắt cắt nấu nấu.
Hai đứa này mà nấu xong thì tụi kia xác cmn định là thành tiên hết rồi -.-
- Mà sao cô chỉ mới gặp mà đã biết. - Im bặt 1 lát lão đại lại hỏi.
- Quan sát thái độ của họ. Sứa thật sự rất quan tâm vị Tỷ ca (Đau não. Chắc nó nói Thiên Tỷ)...
- Với lại... Anh có biết mã điện thoại Tỷ ca ấy không?- Quay ngược lại hỏi 1 câu.
- Không nha. - Phồng má lắc đầu.
- Vậy mà Tiểu muội Sứa của tôi lại biết. Anh không để ý sao?
-... - Nói đi cũng phải nói lại. 2 người đó nhất định mờ ám.
- Vậy nên cô mới cài cho bọn họ mua đồ để có không gian riêng - Ngân nga câu nói. Răng hổ lại hiện ra.
-Quoa. Thật thông minh nha - Hàng lông mày đồng nhướn lên tỏ ý tán thường. Tên con trai kia liền lên mặt. Tưởng chừng là 1 con mèo kiêu ngạo đi.
- Tất nhiên. Vương Tuấn Khải ta xưa nay thông minh...
- Hắc... Thông minh đột xuất ngu bất thình - Cừu cười gian.
- Ê con nhóc mù đường mù nhận dạng kia. Có ngon thì nói lại coi.
- Tôi nói anh là đồ Nhị Đao đấy anh dám làm gì tôi
- Tôi sẽ chặt cặp sừng cô bỏ nấu canh cho cô biết mặt.
- Hảo. Ngon nhào vô kiếm ăn. Nợ mới nợ cũ tính luôn 1 lúc đê
Xoảng
Xoảnh
Choang.
Rầm.
Đùng
Binh
Từ nhà bếp vang lên những âm thanh đặc biệt ngọt ngào kiểu thách thức người nghe dám bước xuống.
Hình tượng mỹ nam an tĩnh sụp đổ cmn hoàn toàn.
Thêm vài chap lan man nói nhảm nữa nhất định vào vấn đề chính.
TBG chớ nỗi đóa nha. Văn phong ta có hơi.... 1 tí
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.