Quyển 3 - Chương 2: Hôn lên nỗi đau của cô
Thánh Yêu
19/10/2016
Edit: Rainie & Apple
-----
Vết sẹo kia là như thế nào?
Từ chỗ xương quai xanh lên trên, chiếc vòng cổ đã che lại vị trí đó để người khác không thể nhìn thấy, mặc dù vòng cổ bị lệch đi, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng không thấy được vết tích bên dưới, nhìn sơ qua cũng đoán được mục đích của nó.
Không có từ nào có thể diễn tả tâm tình của Lệ Cảnh Trình lúc này, khiếp đảm, khó tin, thậm chí còn có nỗi sợ hãi cuồn cuộn chảy qua từng tế bào.
Vết sẹo kia rất dài, gần bằng một ngón tay, dù đã khép miệng, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn rất rõ ràng.
Vinh Thiển giãy dụa, hai tay bị cầm thật chặt, cô vừa xấu hổ lại khó chịu, cảm giác như bị người ta lột sạch quần áo, cô nhẹ nhàng nói: "Anh buông tôi ra."
Lệ Cảnh Trình tăng thêm chút lực, tay cô đau như bị trật khớp, Vinh Thiển nhíu mày, ánh mắt anh nhìn vào miệng vết thương chằm chằm: "Bị như thế nào?"
Vinh Thiển đã sớm biết chuyện sẽ có ngày bị phát hiện: "Không cẩn thận bị thương thôi."
"Tự làm bản thân bị thương?"
Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Bởi vì nghĩ quẩn sao?"
Vinh Thiển cứ theo lời anh mà nói: "Phải."
"Em bị ngốc sao!" Lệ Cảnh Trình không kiềm chế được tức giận: "Sao lại không bị thương chỗ khác? Có thật là cắt cổ không?"
"Lệ Cảnh Trình, chuyện của tôi không cần anh lo!"
Hai tay Vinh Thiển bị bắt chéo sau lưng, làm cho tinh thần càng kích động, cô hét lớn, ở cổ họng, miệng vết thương cũng rung theo, Lệ Cảnh Trình tưởng tượng cảnh nó bị rách ra chảy máu, cả người bỗng rét lạnh, giống như rơi vào mười tám tầng địa ngục.
"Không cần tôi quan tâm?"
Anh tức giận, tiếng nói chuyện cũng tự nhiên cao lên, lúc Lệ Cảnh Trình nhìn thấy cảnh này đã tự hỏi, người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay năm đó, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
"Em nhìn thấy nó mà không có cảm giác gì sao? Mất cảm giác sao?"
Tay phải của Lệ Cảnh Trình vòng qua cổ cô, lòng bàn tay chặn trán của cô, đem đầu cô ấn xuống, như vậy, miệng vết thương trên cổ cô sẽ không rách ra, hơi thở lành lạnh của anh quanh quẩn bên tai cô, Vinh Thiển nâng tầm mắt nhìn lên phía chân trời: "Phải, tôi đã mất cảm giác."
Bờ môi anh gần như chạm được tai Vinh Thiển, mỗi chữ nói ra, hơi thở cứ lởn vởn quanh đôi tai mẫn cảm.
"Vinh Thiển, em có nghĩ tới không? Em không còn cảm giác nữa, nhưng tôi nhìn thấy sẽ bàng hoàng cỡ nào, đau lòng cỡ nào?"
Nghe được lời nói đau thương và quyến luyến đó, Vinh Thiển đành nhắm mắt lại: "Lệ Cảnh Trình, anh nói chuyện mà không suy nghĩ gì hết, không phải anh nói sau khi ly hôn sẽ không cho tôi sống tốt sao? Nhìn thấy tôi như vậy, hẳn là anh rất vui vẻ?"
"Lời nói của tôi, em nghe vài câu đã tin sao? Em có thể tin được sao?"
Lệ Cảnh Trình dùng quá nhiều lực, làm đau cổ tay Vinh Thiển, cô nâng đầu ngón tay phủ xuống cổ: "Người ta vẫn nói Lệ Cảnh Trình lạnh lùng như một tảng băng lớn, muốn có một chút ân tình còn không có, lại không nghĩ tới, chỉ một vết sẹo nhỏ nhoi này lại khiến cho anh đau lòng như vậy, anh cũng không biết thật sự đã xảy ra chuyện gì, riêng mỗi chuyện của Tụng Tụng đã khiến anh lên cơn điên rồi à, Lệ Cảnh Trình, biết đâu anh không chịu nổi khi nghe rõ mọi chuyện đã xảy ra với tôi, anh đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
"Không chịu nổi?" Ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Cảnh Trình càng phủ thêm khí lạnh: "Em nói rõ ràng cho tôi, như thế nào là không chịu nổi?"
Vinh Thiển lấy chiếc vòng cổ từ tay anh, nhặt chiếc túi xách dưới đất lên: "Tôi không muốn nói."
Cô bước nhanh đi, Lệ Cảnh Trình lại như đứng giữa một cái hố băng lạnh lẽo, ngay cả sức để cất bước đuổi theo cũng mất hết.
Sau khi Vinh Thiển đi xa, anh mới lấy điện thoại ra.
Lúc ký tên ly hôn, anh không muốn điều tra, về chuyện Vinh Thiển, anh một chữ cũng không muốn biết.
Cho dù muốn, tưởng tượng đến cảnh Vinh Thiển đã lừa dối mình, anh lại thôi, nhưng rốt cục cũng không thể từ bỏ cô mà cho người đi điều tra.
Không lâu sau điện thoại được nối máy, báo anh biết sự thật vẫn còn đang được tìm hiểu.
Anh đã không tiếc tiền mời thám tử giỏi nhất tới, không thể nào mà một chút tin tức cũng không có, hoặc là có người muốn che giấu sự thật đó.
---
Trở lại Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình bình tĩnh đi vào phòng khách, Thẩm Tĩnh Mạn cùng Thịnh Thư Lan đang bố trí lại nhà cửa, trang hoàng xa hoa đến nỗi ngay cả Lệ Cảnh Trình cũng thấy lạ lẫm.
Trên bàn, ở giữa là TV, hai bên trang trí bình hoa, bên trong cắm đầy hoa Mân Côi (hoa hồng đá họ Tường Vy) mà Thịnh Thư Lan tự mình trồng. Thảm cũng được đổi, màu đỏ kiều diễm, giống như đang chúc phúc cho Thịnh Thư Lan sắp về nhà chồng.
Cả Đế Cảnh là một không gian vui vẻ hạnh phúc.
Không gian này lại không hợp với tâm tình của Lệ Cảnh Trình, mấy người ở đây náo nhiệt vui vẻ, Lệ Cảnh Trình lại tưởng tượng đến cảnh Vinh Thiển bị thương một mình trốn đi trong sợ hãi.
Gạo Nếp lon ton chạy qua: "Ba ba, cô Thư Lan sẽ làm mẹ của con sao?"
Thịnh Thư Lan cố lắng tai, muốn nghe Lệ Cảnh Trình đích thân trả lời.
"Con nghe ai nói?"
"Bà nội nói ạ."
Lệ Cảnh Trình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, Gạo Nếp không giấu được ủy khuất: "Nếu mẹ trở lại thì phải làm sao? Biết con có mẹ mới thì mẹ có trở lại nữa không ba?"
Lệ Cảnh Trình ôm con ngồi lên đùi mình, Thẩm Tĩnh Mạn nghe Gạo Nếp nói vậy, vội nói xen vào: "Từ nay Thư Lan sẽ là mẹ của con, chẳng lẽ cô đối xử không tốt với con sao?"
"Thư Lan không phải mẹ, Thư Lan là cô của con."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe xong, sắc mặt trầm xuống: "Ai nói con Thư Lan là cô của con?"
"Dù sao cô ấy cũng không phải mẹ!" Gạo Nếp bộ lộ rõ sự phản đối, giọng nói cũng lớn hơn: "Ba ba có nói, ba ba từng nói vậy!"
"Con…"
Thẩm Tĩnh Mạn cầm lấy cánh tay cháu gái, Lệ Cảnh Trình ôm con tránh đi, ngước mắt lên nhìn bà, Thịnh Thư Lan thấy thế, bước lên: "Mẹ, người đừng tức giận Gạo Nếp làm gì."
Con bé thấy thế, ủy khuất vòng hai tay qua cổ Lệ Cảnh Trình, nghẹn ngào như muốn khóc.
Lệ Cảnh Trình ôm lấy con gái đứng dậy, cũng không quay đầu, đi thẳng lên lầu.
Thẩm Tĩnh Mạn chán nản: "Con xem, một lớn một nhỏ nhà này là muốn ta tức chết!"
Người đàn ông đến thư phòng, rồi đột nhiên nhớ tới, ngày đó anh tới phòng đấu giá, Vinh Thiển có lén lút gọi một cuộc điện thoại.
Anh lập tức cho người đi thăm dò danh bạ điện thoại của cô, vốn dĩ phải mất thời gian để phá mật mã nhưng anh nói họ thử lấy ngày sinh nhật của Gạo Nếp để đăng nhập, không ngờ lại mở được. Dãy số điều tra ra, là một điện thoại tư nhân, chính là ở thành phố Bội An, cũng là nơi Vinh Thiển mang thai.
Lệ Cảnh Trình thực sự không tin vết thương đó do Vinh Thiển tự mình gây ra, nếu cô từng có suy nghĩ đó, lúc bị anh nhốt ở Đế Cảnh không thể đi đâu đã làm vậy rồi.
---
Vinh Thiển cuống quýt về nhà, lòng bàn tay cầm túi xách ướt đẫm mồ hôi, ngay cả bảo mẫu đến chào hỏi, cô cũng không trả lời.
Đứng ở trước gương trong phòng tắm, Vinh Thiển nhìn chiếc vòng trên cổ, nó hoàn hảo che đi vết sẹo của cô, nhưng Lệ Cảnh Trình lại nhìn thấy được thì nó còn tác dụng gì nữa.
Với tính cách của anh, chắc chắn sẽ dây dưa đến khi làm rõ mọi chuyện. Vinh Thiển hất nước lạnh lên mặt, giấu đi sự sợ hãi và nỗi bất an trong ánh mắt.
---
Đêm đó, Lệ Cảnh Trình lăn qua lộn lại không ngủ được, vết sẹo trên cổ Vinh Thiển tựa như sợi dây thừng cuộn lấy trái tim Lệ Cảnh Trình, mỗi khi anh nhắm mắt sẽ hoảng hốt tỉnh lại.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi lên thân hình một lớn một nhỏ trên giường.
Gạo Nếp mặc áo ngủ hồng nhạt, tóc vén sau tai, ngũ quan nhu hòa, dựa vào ngực anh ngủ say.
Lệ Cảnh Trình nhìn bé, như vậy thật là tốt, bàn tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt Gạo Nếp, lúc anh cùng Gạo Nếp an nhàn thoải mái thì rốt cuộc Vinh Thiển đã gặp phải chuyện gì?
Chân mày con bé di chuyển, giật giật, Lệ Cảnh Trình hôn lên trên trán con, bình tĩnh tường hòa, mặt anh mất dần sự lãnh đạm trong lòng nảy sinh những ý nghĩ tăm tối.
Mặc kệ là lý do gì, nhớ lại vết thương trên cổ cô, anh lại đau lòng.
---
Lúc Vinh Thiển đến công ty, mới vừa đặt túi xuống, thư kí liền vội vàng đi vào.
"Cô Vinh, có một vị khách ở phòng họp, chờ cô từ sớm rồi."
Vinh Thiển cảm thấy kỳ quái: "Còn chưa tới giờ làm việc, người đó đã tới vài giờ trước rồi sao?"
"Khi tôi tới đã thấy anh ta, cô Vinh, cô không đắc tội với ai chứ?"
Cô sửa sang lại giấy tờ: "Cô nhìn tôi đi, hiền lành như vậy, có thể đắc tội với ai sao?"
Thư ký bị chọc cười: "Vậy cô mau đi nhanh đi, cần tư liệu thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ cho người chuẩn bị."
"Được."
Vinh Thiển cầm di động và tập văn kiện đi ra, cửa phòng họp có hai người đàn ông cao lớn đứng hai bên trông chừng, nhìn thấy cô tới, một người mở cửa mời cô vào.
Trong nháy mắt Vinh Thiển cảm thấy được áp lực trong không khí, đi vào được vài bước, cánh cửa ở phía sau đã đóng mạnh lại.
Người ngồi ở ghế chủ tọa trong phòng họp ngẩng đầu, nhìn ngoại hình khoảng ba mươi tuổi, kính cùng áo khoác đen đặt trên mặt bàn, tóc đen rất ngắn, rất phù hợp với khuôn mặt.
Trực giác nhắc nhở Vinh Thiển nên quay đầu bỏ chạy, nhưng có người đã nhanh hơn cô một bước, kéo ghế ra mời cô ngồi vào.
Vinh Thiển cứng ngắc ngồi xuống: "Xin hỏi, anh cần gặp tôi có chuyện gì?"
Người đàn ông đeo găng tay đen, mỏng như cánh ve, có thể thấy ngón tay thon dài: "Cô Vinh, cô vẫn khỏe chứ?’’
Cô nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.
"Hình như chúng ta không quen biết."
"Nhà họ Lăng ở thành phố Bội An, cô chắc không xa lạ?"
Vinh Thiển giật mình, trợn tròn mắt, cô có chút sợ hãi và bối rối: "Anh, anh quen biết chồng tôi sao?"
"Theo tôi được biết, hai người còn chưa kết hôn."
Vinh Thiển tự trấn an mình: "Nhưng nhà họ Lăng đã sớm thừa nhận tôi, tôi cũng thấy mình là người của nhà họ Lăng."
"Tôi và Lăng Giác là bạn tốt, chẳng qua nhiều năm không gặp, bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"
"Anh ấy bị bệnh khá lâu, đã ra nước ngoài dưỡng bệnh rồi."
Người đàn ông nhướng mày: "Nghiêm trọng vậy sao? Khi nào thuận tiện, tôi phải qua thăm hỏi một chút."
"Bây giờ anh ấy còn đang dưỡng bệnh, gặp mọi người không tiện, tôi nghĩ anh nên để sau, ý tốt của anh tôi xin nhận."
Vinh Thiển cẩn thận trả lời, tay người đàn ông lướt trên mặt bàn, ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng về phía đối diện: "Nhưng tôi lại nghe nói, Lăng Giác đã chết?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Vinh Thiển liền bị tức giận thay thế: "Không thể tin lời đồn đại, chồng tôi vẫn còn sống, làm sao lại có chuyện đó?"
"Phải không?"
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên: "Vậy cô tại sao lại đem con trở về thành phố Nam Thịnh, nếu Lăng Giác còn sống, cô nên ở lại giúp quản lý nhà họ Lăng mới đúng chứ."
"Nhà họ Lăng đang lúc đổi chủ, tôi mất đi chỗ dựa tốt, không trở về thành phố Nam Thịnh thì còn có thể quay về đâu đây?"
Ngón trỏ người đối diện hướng lên, ánh mắt lạnh thấu xương: "Khối Thanh Ngọc kia đang ở chỗ cô sao?"
Ánh mắt Vinh Thiển lộ ra sự khó hiểu: "Thanh Ngọc, cái gì Thanh Ngọc?"
"Cô Vinh, cô là người thông minh, thứ này không hề bình thường, mang nó theo sợ rằng sẽ đem lại cho cô cùng đứa nhỏ phiền toái không cần thiết."
Vinh Thiển mở tập văn kiện trong tay: "Tôi hiểu rồi, anh thích món trang sức Thanh Ngọc đó phải không? Chúng tôi đã bán đấu giá rồi, nhưng tôi có thể thay anh chọn một món khác."
"Đừng mẹ nó chuyển đề tài!" Người đàn ông bên cạnh đột nhiên ném đi văn kiện trên tay cô, một đống giấy tờ bay ra, vung vãi trên sàn.
Vinh Thiển hoảng sợ trợn to hai mắt: "Rốt cục các anh là ai?"
Người đàn ông kia hạ tay ra lệnh: "Đừng dọa cô ấy sợ."
Hai tay Vinh Thiển nắm chặt, yên lặng một chút rồi từ từ nói: "Khối Thanh Ngọc của anh, tôi thật sự không giữ."
"Con của cô là cháu đích tôn của nhà họ Lăng, vật kia nhất định là do cô đem đi."
Giọng nói của anh ta từ đầu đến cuối vẫn đều đều, nghe không ra cảm xúc, không biết còn tưởng rằng là người rất hòa nhã.
"Mặc dù nó là máu mủ của nhà họ Lăng, nhưng Lăng Giác vẫn còn khỏe mạnh, làm sao có thể đưa cho nó chứ! Anh nói như vậy, chẳng phải món đồ trở thành di vật sao?"
Anh ta cùng Vinh Thiển cách một cái bàn làm việc, cô thẳng lưng ngồi xuống, dù anh ta hùng hổ tới cỡ nào thì vẫn không thể áp chế được Vinh Thiển, cô đã quá quen với những trường hợp này.
"Cô Vinh, cô ít tuổi hơn so với tôi, đừng nghĩ có chút biểu hiện giả dối này là có thể che mắt tôi, Lăng Giác không phải một người đơn giản, bối cảnh của anh ta, dù có tẩy rửa đến đâu vẫn đen hơn cả mực, cách làm giàu của nhà họ Lăng cũng không hề đơn giản."
"Không đơn giản, tôi cũng không phải là chết oan uổng sao? Lăng Giác mạng lớn, đó là số mệnh của anh ấy, về phần khối Thanh Ngọc mà anh nói, tôi từng thấy qua, đều là do Lăng Giác tự mình bảo quản."
Anh ta không nghĩ cô lại bình tĩnh như vậy, thật lâu không nói, không khí xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm thở dốc của người đàn ông.
Sau một lúc lâu, anh ta mới mở miệng: "Cô Vinh, cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
"Cám ơn, tôi không uống rượu, uống nước là được rồi."
Anh ta nhúc nhích hai chân.
"Lăng Giác để hai người mẹ góa con côi ở thành phố Nam Thịnh, anh ta lại không chịu lộ diện, xem ra, anh ta không xem trọng sự an toàn của hai người rồi."
"Anh đang tính uy hiếp tôi sao? Nếu anh cho người theo dõi, tôi có thể kiện anh."
Người đàn ông nghe vậy, giơ hai tay lên: "Nói giỡn cũng có tội sao?"
"Các anh nếu không phải đến để nói chuyện làm ăn, tôi xin phép đi trước."
"Khoan đã…." Anh ta gọi theo: "Nói người của cô chuẩn bị tư liệu về khối Thanh Ngọc cho tôi."
Vinh Thiển nghe vậy, đẩy ghế đứng dậy: "Được, xin chờ."
Ra khỏi văn phòng, dù Vinh Thiển rất cố gắng trấn định bản thân nhưng hai đùi vẫn run lên, cô chưa từng tiếp xúc cùng những người như vậy, tốc độ rất nhanh, cô vừa mới quay về thành phố Nam Thịnh, bọn họ đã tìm tới.
Vinh Thiển đến đài truyền hình giám sát trước các tiết mục, cô không chút che dấu hay lẩn trốn, không phải là bọn họ biết tin mà tới sao?
Cô thở sâu, bước chân kiên định đi lên trước.
An ổn cho tới trưa, khối Thanh Ngọc vẫn chưa tìm thấy, anh ta buộc phải rời đi, lúc đi ngang qua Vinh Thiển, đôi mắt hẹp dài của nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Khi nào cô đã suy nghĩ kĩ, hãy gọi cho tôi."
Vinh Thiển mỉm cười gật đầu: "Cám ơn anh hôm nay đã mua hai khối Thanh Ngọc, nếu có mặt hàng tốt, tôi sẽ liên lạc với anh."
Cô đích thân tiễn hắn ra xe, chờ khi xe hắn đã đi xa, cô mới phát hiện sau lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sáng hôm sau, Vinh Thiển cảm thấy khó chịu, cảm thấy bên cạnh có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm cô, tan tầm, cô sốt ruột về nhà, nhìn thấy Tụng Tụng không có việc gì, trong lòng mới yên tâm.
Vinh Thiển ngồi trên ghế lấy đồ ăn, Tụng Tụng cùng bảo mẫu ngồi bên cạnh, bảo mẫu nhìn cô: "Lúc trước ngài Lệ hay đến đây chơi, sao lúc này lại không ghé nữa?"
Vinh Thiển cười cười: "Anh ta sẽ không đến nữa."
"Tại sao?"
"Tụng Tụng không có liên hệ gì với anh ta, còn đến làm gì?"
Vinh Thiển nói xong, trong mắt đã cay xè, điều này cô đã tính toán từ trước, hỏi có người đàn ông nào chịu được?
Bảo mẫu nhìn cô, không hỏi tiếp.
Nghỉ ngơi một ngày, Vinh Thiển không dám tùy tiện mang Tụng Tụng ra ngoài, chỉ có thể đem xe đẩy xuống lầu, ở trong tiểu khu có bảo vệ, xem như an toàn.
Mới vừa đi được vài bước, không ngờ lại nhìn thấy Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển giữ chặt xe đẩy: "Anh tới làm gì?"
Ánh mắt anh rơi xuống cổ cô, Vinh Thiển vẫn đeo cái vòng cổ kia, Lệ Cảnh Trình có hỏi cô cũng sẽ không nói thật: "Chuyện của em, tôi đã cho người điều tra."
Vinh Thiển nghe vậy, hai mắt trợn lên: "Anh dựa vào cái gì mà điều tra tôi?"
"Tôi muốn thì làm, pháp luật có cấm được sao?"
Vinh Thiển tức giận đến sôi máu: "Lệ Cảnh Trình, tôi bị thương là tự làm, coi như tôi cầu xin anh không được sao? Cầu xin anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa, cứ mặc kệ tôi tự sinh tự diệt đi."
"Muốn cầu xin tôi? Vậy thì dùng thái độ cầu xin đi."
Lệ Cảnh Trình bước đến gần: "Tôi muốn tra ra, trong hai năm đó em đã làm gì, tra ra con trai của em rốt cục là của ai, tra ra lý do cổ em vì sao lại bị thương, tra ra người mà em nói đang nằm viện rốt cục là ai."
Vinh Thiển kích động, cô giật mình hoảng hốt nhìn về bốn phía, thấy có người đến gần, cô bước lên phía trước che miệng Lệ Cảnh Trình, đè thấp tiếng nói: "Tôi nói về bệnh viện lúc nào?"
Khí nóng Lệ Cảnh Trình thở ra lưu chuyển trong lòng bàn tay, anh kéo tay cô xuống, Vinh Thiển lại dùng toàn sức mà ngăn lại, anh thấy thế, liền dùng đầu lưỡi mà gỡ.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhột nhột, tay Vinh Thiển liền rút ra, che lấy khuôn mặt tái xanh: "Lệ Cảnh Trình, Tụng Tụng không phải con của anh, đây là sự thật."
"Tôi cũng phải nhìn xem, ai lại có mị lực như vậy, có thể làm cho em nguyện ý sinh đứa nhỏ cho hắn."
"Chúng ta đã ly hôn."
"Ly hôn thì thế nào?"
"Hình như tôi không giải thích kĩ cho anh?" Vinh Thiển đẩy Tụng Tụng chuẩn bị rời đi.
"Em nói em liều mạng kiếm tiền, có phải vì có liên hệ thế nào với người trong bệnh viện? Nhưng giấy chứng tử của ông ngoại em tôi đều có, còn có thể là ai?"
Vinh Thiển vừa nghe, sắc mặt khẩn trương lên: "Anh đừng nói nhảm, tôi không hề đề cập qua chuyện liên quan đến bệnh viện."
Lệ Cảnh Trình nhíu mi: "Sao lại khẩn trương?"
"Tôi không biết anh đang nói cái gì."
"Người trong bệnh viện, là cha của Tụng Tụng?"
"Lệ Cảnh Trình, anh câm miệng, đừng nói nữa." Vinh Thiển sợ những lời này lọt vào tai người khác.
Người đàn ông càng cảm thấy không thích hợp :"Ngày đó tôi đến buổi đấu giá tìm em, nghe được em nói chuyện điện thoại."
Vinh Thiển nghiến răng, ngẩng đầu nhìn anh, cô làm việc rất cẩn thận, không có khả năng sơ suất hay từng nhắc tới bệnh viện.
"Lệ Cảnh Trình, anh thật sự nghe lầm, tôi còn phải mang Tụng Tụng đi chơi, anh không có việc gì thì nên trở về đi."
"Dãy số đã gọi cho em, tôi đã cho đi tìm, thám tử tư đang điều tra."
Vinh Thiển vừa nghe, cơn tức giận bùng nổ, hai tay cô trước ngực Lệ Cảnh Trình dùng sức đẩy ra, anh bất ngờ không kịp đề phòng phải lui vài bước: "Ai cho anh đi điều tra? Lệ Cảnh Trình, anh đến tột cùng muốn làm cái gì!"
Vinh Thiển tức giận, dậm chân, động tác nhỏ theo thói quen: "Anh dựa vào cái gì muốn biết chuyện của tôi, tôi với anh không hề có quan hệ."
"Vì tôi yêu em, nên tôi muốn biết."
Vinh Thiển há miệng thở dốc, ai lại dùng lý do là vì yêu thương mà can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác? Lại còn đường hoàng như vậy.
Vinh Thiển thật muốn tức điên rồi, cô liều mạng che dấu, anh lại càng vạch trần, cô liều mạng bảo vệ, anh lại cứng đầu muốn đi thăm dò, không phải là “kẻ đuổi đi người thỉnh về” sao?
"Vậy anh muốn biết cái gì? Vết thương trên cổ tôi sao? Được, tôi cho anh biết, lúc đó tôi bị cướp, hắn ép hỏi tôi mật mã chi phiếu, tôi nói toàn bộ vẫn bị chém một nhát, trước mắt toàn người xa lạ, may mắn được anh ấy cứu, nên tôi đi theo anh ấy, đáp án này anh hài lòng không?"
Vinh Thiển nói một cách liền mạch lưu loát, không giống như thuận miệng nói dối: "Anh đừng tưởng chỉ mình anh đáng thương, vừa đau lòng cho tôi, tôi nuôi Tụng Tụng, nhớ kỹ điểm này, chính do anh không chấp nhận được sự thật thôi."
Trái tim Lệ Cảnh Trình đau đớn thêm lần nữa.
Vinh Thiển là như vậy, lấy ngôn ngữ mà đả kích anh, chưa bao giờ nhân từ, cứ thế như từng nhát dao đâm xuống.
"Tôi thế nào cũng phải tra ra tên đàn ông kia, xem xem sau lưng em hắn đã làm cái gì? Khiến em sinh đứa nhỏ, tôi sẽ cho hắn mất mặt."
Đây là logic kiểu gì vậy?!
Vinh Thiển như bị ép sắp điên rồi.
Cô tức giận đến nỗi vung tay đánh vào ngực anh, Lệ Cảnh Trình thuận thế đem cô ôm vào lòng, Vinh Thiển ở trong lòng ngực của anh giãy dụa: "Đây là nơi công cộng, anh buông ra."
Cánh tay anh rắn chắc như lồng sắt, vây lấy cô, Vinh Thiển biết mình không thể thoát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên: "Lệ Cảnh Trình, anh thật là lì lợm."
"Phanh — —"
Một tiếng nổ mạnh, sau đó là tiếng Tụng Tụng khóc đến tê tâm liệt phế, Vinh Thiển sợ tới mức quay đầu, cánh tay Lệ Cảnh Trình cũng buông ra.
Một chậu hoa rơi ngay chỗ xe đẩy của Tụng Tụng, trên xe rơi vãi bùn đất, Tụng Tụng ở trong xe sợ tới mức khóc to, mặt đỏ bừng, Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu liền thấy có người chạy đi, là ở lầu ba.
Vinh Thiển vội ôm lấy Tụng Tụng: "Bảo bối ngoan, không khóc không khóc, không có việc gì."
Hai chân thon dài của Lệ Cảnh Trình đi nhanh vào hàng hiên, Vinh Thiển vội ôm lấy Tụng Tụng chạy theo.
Hai người đi lên lầu ba, nhìn thấy cửa hai nhà đều đóng chặt.
Lệ Cảnh Trình tiến lên ấn chuông cửa, Tụng Tụng trong lòng Vinh Thiển còn đang khóc, cô đau lòng vỗ về lưng nó: "Tụng Tụng ngoan, chúng ta phải dũng cảm, không khóc."
Chuông vang nửa ngày, vẫn không thấy ai ra mở.
Lệ Cảnh Trình dùng bàn tay vỗ ván cửa: "Mở cửa!"
Vinh Thiển kéo tay anh: "Quên đi, cũng không phải cố ý."
"Nếu lần này làm trúng ngay xe đẩy thì sao?"
Vinh Thiển á khẩu không trả lời được, tay cũng dần dần buông ra.
Sau một lúc lâu, người bên trong sợ phiền phức, lúc này mới mở cửa.
Là một phụ nữ trung niên hỏi: ‘’Các người tìm ai?"
"Chậu hoa kia là do bà làm rơi?"
Nhìn Lệ Cảnh Trình như vậy, không bắt được thủ phạm chắc chắn không từ bỏ, người phụ nữ liếc mắt nhìn Tụng Tụng nằm trong ngực Vinh Thiển, thấy không bị gì lúc này mới dám thừa nhận: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi định ra hàng hiên phơi nắng, không nghĩ tới ....."
Lệ Cảnh Trình cau mày: "Bà không thấy phía dưới có người sao?"
Thái độ của đối phương coi như thành khẩn, Vinh Thiển kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình, dù gì cũng là hàng xóm, Vinh Thiển lơ đãng quay đầu nhìn, liền thấy đối phương nhìn cô, cố giấu nét mặt đắc ý vừa nãy.
Vinh Thiển nghĩ đến lời cảnh cáo hôm trước, suy nghĩ của cô trầm xuống, ôm lấy Tụng Tụng chặt hơn.
Vinh Thiển bế Tụng Tụng ra ngoài, cô ôm con lên cầu thang, đi tới cửa, Lệ Cảnh Trình chặn lại, Vinh Thiển ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tôi đã nói với anh tất cả mọi chuyện."
Tụng Tụng ghé vào đầu vai của cô, có vẻ như lại muốn ngủ.
Trong cửa không có ánh sáng mặt trời, bóng dáng người đứng đó cũng có vẻ rất u ám, Lệ Cảnh Trình nhìn xuống cổ Vinh Thiển.
Ở trong đó cất giấu một vết sẹo, anh cũng sợ mình không có dũng khí nhìn lại lần nữa.
Lệ Cảnh Trình vươn tay, Vinh Thiển vô thức lùi lại phía sau, áp lưng vào cánh cửa, anh tiến lên chặn đường cô.
Hai tay anh đặt lên eo của Vinh Thiển, cô bỗng thấy căng thẳng, thân thể và trái tim như mất đi sự kháng cự, cô không biết làm sao Lệ Cảnh Trình lại làm như vậy.
Cô nói Tụng Tụng không phải là con trai anh, bây giờ cô đã có một cuộc sống khác, nhưng anh chỉ nhìn vết thương trên cổ cô, lại đau lòng vì cô.
Vinh Thiển nghĩ, nếu như nếu đổi lại là cô, cô sẽ không làm được như vậy.
Càng ngày cô càng hiểu Lệ Cảnh Trình.
Ngón tay của đàn ông khẽ vén chiếc vòng lên, lần thứ hai nhìn thấy, vẫn không tránh được nỗi khiếp sợ, nơi cổ họng anh khẽ chuyển động, tựa như đang cố đè nén cảm xúc, Vinh Thiển đưa tay đè lại: "Đừng xem."
"Vinh Thiển, em cho là em nói những điều quỷ quái kia liệu tôi có tin hay không? Ở bên ngoài bị thương, vì sao không biết trở về?"
Nghe giọng nói của anh, bỗng nhiên Vinh Thiển có chút mềm lòng: "Đúng là tôi không về được."
"Sao lại không về được, em gọi điện thoại cho tôi, là tôi có thể đi đón em."
Vinh Thiển ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh: "Tôi dứt khoát dời đi như vậy, sao anh còn có thể tới đón tôi chứ."
Lệ Cảnh Trình im lặng một lát không nói, Vinh Thiển giống như bị điều gì đó làm xúc động, nên mới có thể bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy.
Đôi môi người đàn ông khẽ mấp máy: “Mặc kệ là em đi tới đâu, nếu em bị người khác ức hiếp, em không cần gọi điện thoại, em vẫy tay, cho tôi một ánh mắt, tôi sẽ đi đón em.”
Lệ Cảnh Trình không có cách nào khác, rốt cuộc anh đã thua Vinh Thiển rồi, anh tạm thời quên mất mối quan hệ của Tụng Tụng với Vinh Thiển, trong mắt chỉ thấy cô chịu khổ, ngón tay anh giật lại sợi giây chuyền, cúi xuống ghé đầu vào cổ cô, hôn lên vết sẹo kia.
-----
-----
Vết sẹo kia là như thế nào?
Từ chỗ xương quai xanh lên trên, chiếc vòng cổ đã che lại vị trí đó để người khác không thể nhìn thấy, mặc dù vòng cổ bị lệch đi, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng không thấy được vết tích bên dưới, nhìn sơ qua cũng đoán được mục đích của nó.
Không có từ nào có thể diễn tả tâm tình của Lệ Cảnh Trình lúc này, khiếp đảm, khó tin, thậm chí còn có nỗi sợ hãi cuồn cuộn chảy qua từng tế bào.
Vết sẹo kia rất dài, gần bằng một ngón tay, dù đã khép miệng, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn rất rõ ràng.
Vinh Thiển giãy dụa, hai tay bị cầm thật chặt, cô vừa xấu hổ lại khó chịu, cảm giác như bị người ta lột sạch quần áo, cô nhẹ nhàng nói: "Anh buông tôi ra."
Lệ Cảnh Trình tăng thêm chút lực, tay cô đau như bị trật khớp, Vinh Thiển nhíu mày, ánh mắt anh nhìn vào miệng vết thương chằm chằm: "Bị như thế nào?"
Vinh Thiển đã sớm biết chuyện sẽ có ngày bị phát hiện: "Không cẩn thận bị thương thôi."
"Tự làm bản thân bị thương?"
Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Bởi vì nghĩ quẩn sao?"
Vinh Thiển cứ theo lời anh mà nói: "Phải."
"Em bị ngốc sao!" Lệ Cảnh Trình không kiềm chế được tức giận: "Sao lại không bị thương chỗ khác? Có thật là cắt cổ không?"
"Lệ Cảnh Trình, chuyện của tôi không cần anh lo!"
Hai tay Vinh Thiển bị bắt chéo sau lưng, làm cho tinh thần càng kích động, cô hét lớn, ở cổ họng, miệng vết thương cũng rung theo, Lệ Cảnh Trình tưởng tượng cảnh nó bị rách ra chảy máu, cả người bỗng rét lạnh, giống như rơi vào mười tám tầng địa ngục.
"Không cần tôi quan tâm?"
Anh tức giận, tiếng nói chuyện cũng tự nhiên cao lên, lúc Lệ Cảnh Trình nhìn thấy cảnh này đã tự hỏi, người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay năm đó, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
"Em nhìn thấy nó mà không có cảm giác gì sao? Mất cảm giác sao?"
Tay phải của Lệ Cảnh Trình vòng qua cổ cô, lòng bàn tay chặn trán của cô, đem đầu cô ấn xuống, như vậy, miệng vết thương trên cổ cô sẽ không rách ra, hơi thở lành lạnh của anh quanh quẩn bên tai cô, Vinh Thiển nâng tầm mắt nhìn lên phía chân trời: "Phải, tôi đã mất cảm giác."
Bờ môi anh gần như chạm được tai Vinh Thiển, mỗi chữ nói ra, hơi thở cứ lởn vởn quanh đôi tai mẫn cảm.
"Vinh Thiển, em có nghĩ tới không? Em không còn cảm giác nữa, nhưng tôi nhìn thấy sẽ bàng hoàng cỡ nào, đau lòng cỡ nào?"
Nghe được lời nói đau thương và quyến luyến đó, Vinh Thiển đành nhắm mắt lại: "Lệ Cảnh Trình, anh nói chuyện mà không suy nghĩ gì hết, không phải anh nói sau khi ly hôn sẽ không cho tôi sống tốt sao? Nhìn thấy tôi như vậy, hẳn là anh rất vui vẻ?"
"Lời nói của tôi, em nghe vài câu đã tin sao? Em có thể tin được sao?"
Lệ Cảnh Trình dùng quá nhiều lực, làm đau cổ tay Vinh Thiển, cô nâng đầu ngón tay phủ xuống cổ: "Người ta vẫn nói Lệ Cảnh Trình lạnh lùng như một tảng băng lớn, muốn có một chút ân tình còn không có, lại không nghĩ tới, chỉ một vết sẹo nhỏ nhoi này lại khiến cho anh đau lòng như vậy, anh cũng không biết thật sự đã xảy ra chuyện gì, riêng mỗi chuyện của Tụng Tụng đã khiến anh lên cơn điên rồi à, Lệ Cảnh Trình, biết đâu anh không chịu nổi khi nghe rõ mọi chuyện đã xảy ra với tôi, anh đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
"Không chịu nổi?" Ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Cảnh Trình càng phủ thêm khí lạnh: "Em nói rõ ràng cho tôi, như thế nào là không chịu nổi?"
Vinh Thiển lấy chiếc vòng cổ từ tay anh, nhặt chiếc túi xách dưới đất lên: "Tôi không muốn nói."
Cô bước nhanh đi, Lệ Cảnh Trình lại như đứng giữa một cái hố băng lạnh lẽo, ngay cả sức để cất bước đuổi theo cũng mất hết.
Sau khi Vinh Thiển đi xa, anh mới lấy điện thoại ra.
Lúc ký tên ly hôn, anh không muốn điều tra, về chuyện Vinh Thiển, anh một chữ cũng không muốn biết.
Cho dù muốn, tưởng tượng đến cảnh Vinh Thiển đã lừa dối mình, anh lại thôi, nhưng rốt cục cũng không thể từ bỏ cô mà cho người đi điều tra.
Không lâu sau điện thoại được nối máy, báo anh biết sự thật vẫn còn đang được tìm hiểu.
Anh đã không tiếc tiền mời thám tử giỏi nhất tới, không thể nào mà một chút tin tức cũng không có, hoặc là có người muốn che giấu sự thật đó.
---
Trở lại Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình bình tĩnh đi vào phòng khách, Thẩm Tĩnh Mạn cùng Thịnh Thư Lan đang bố trí lại nhà cửa, trang hoàng xa hoa đến nỗi ngay cả Lệ Cảnh Trình cũng thấy lạ lẫm.
Trên bàn, ở giữa là TV, hai bên trang trí bình hoa, bên trong cắm đầy hoa Mân Côi (hoa hồng đá họ Tường Vy) mà Thịnh Thư Lan tự mình trồng. Thảm cũng được đổi, màu đỏ kiều diễm, giống như đang chúc phúc cho Thịnh Thư Lan sắp về nhà chồng.
Cả Đế Cảnh là một không gian vui vẻ hạnh phúc.
Không gian này lại không hợp với tâm tình của Lệ Cảnh Trình, mấy người ở đây náo nhiệt vui vẻ, Lệ Cảnh Trình lại tưởng tượng đến cảnh Vinh Thiển bị thương một mình trốn đi trong sợ hãi.
Gạo Nếp lon ton chạy qua: "Ba ba, cô Thư Lan sẽ làm mẹ của con sao?"
Thịnh Thư Lan cố lắng tai, muốn nghe Lệ Cảnh Trình đích thân trả lời.
"Con nghe ai nói?"
"Bà nội nói ạ."
Lệ Cảnh Trình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, Gạo Nếp không giấu được ủy khuất: "Nếu mẹ trở lại thì phải làm sao? Biết con có mẹ mới thì mẹ có trở lại nữa không ba?"
Lệ Cảnh Trình ôm con ngồi lên đùi mình, Thẩm Tĩnh Mạn nghe Gạo Nếp nói vậy, vội nói xen vào: "Từ nay Thư Lan sẽ là mẹ của con, chẳng lẽ cô đối xử không tốt với con sao?"
"Thư Lan không phải mẹ, Thư Lan là cô của con."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe xong, sắc mặt trầm xuống: "Ai nói con Thư Lan là cô của con?"
"Dù sao cô ấy cũng không phải mẹ!" Gạo Nếp bộ lộ rõ sự phản đối, giọng nói cũng lớn hơn: "Ba ba có nói, ba ba từng nói vậy!"
"Con…"
Thẩm Tĩnh Mạn cầm lấy cánh tay cháu gái, Lệ Cảnh Trình ôm con tránh đi, ngước mắt lên nhìn bà, Thịnh Thư Lan thấy thế, bước lên: "Mẹ, người đừng tức giận Gạo Nếp làm gì."
Con bé thấy thế, ủy khuất vòng hai tay qua cổ Lệ Cảnh Trình, nghẹn ngào như muốn khóc.
Lệ Cảnh Trình ôm lấy con gái đứng dậy, cũng không quay đầu, đi thẳng lên lầu.
Thẩm Tĩnh Mạn chán nản: "Con xem, một lớn một nhỏ nhà này là muốn ta tức chết!"
Người đàn ông đến thư phòng, rồi đột nhiên nhớ tới, ngày đó anh tới phòng đấu giá, Vinh Thiển có lén lút gọi một cuộc điện thoại.
Anh lập tức cho người đi thăm dò danh bạ điện thoại của cô, vốn dĩ phải mất thời gian để phá mật mã nhưng anh nói họ thử lấy ngày sinh nhật của Gạo Nếp để đăng nhập, không ngờ lại mở được. Dãy số điều tra ra, là một điện thoại tư nhân, chính là ở thành phố Bội An, cũng là nơi Vinh Thiển mang thai.
Lệ Cảnh Trình thực sự không tin vết thương đó do Vinh Thiển tự mình gây ra, nếu cô từng có suy nghĩ đó, lúc bị anh nhốt ở Đế Cảnh không thể đi đâu đã làm vậy rồi.
---
Vinh Thiển cuống quýt về nhà, lòng bàn tay cầm túi xách ướt đẫm mồ hôi, ngay cả bảo mẫu đến chào hỏi, cô cũng không trả lời.
Đứng ở trước gương trong phòng tắm, Vinh Thiển nhìn chiếc vòng trên cổ, nó hoàn hảo che đi vết sẹo của cô, nhưng Lệ Cảnh Trình lại nhìn thấy được thì nó còn tác dụng gì nữa.
Với tính cách của anh, chắc chắn sẽ dây dưa đến khi làm rõ mọi chuyện. Vinh Thiển hất nước lạnh lên mặt, giấu đi sự sợ hãi và nỗi bất an trong ánh mắt.
---
Đêm đó, Lệ Cảnh Trình lăn qua lộn lại không ngủ được, vết sẹo trên cổ Vinh Thiển tựa như sợi dây thừng cuộn lấy trái tim Lệ Cảnh Trình, mỗi khi anh nhắm mắt sẽ hoảng hốt tỉnh lại.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi lên thân hình một lớn một nhỏ trên giường.
Gạo Nếp mặc áo ngủ hồng nhạt, tóc vén sau tai, ngũ quan nhu hòa, dựa vào ngực anh ngủ say.
Lệ Cảnh Trình nhìn bé, như vậy thật là tốt, bàn tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt Gạo Nếp, lúc anh cùng Gạo Nếp an nhàn thoải mái thì rốt cuộc Vinh Thiển đã gặp phải chuyện gì?
Chân mày con bé di chuyển, giật giật, Lệ Cảnh Trình hôn lên trên trán con, bình tĩnh tường hòa, mặt anh mất dần sự lãnh đạm trong lòng nảy sinh những ý nghĩ tăm tối.
Mặc kệ là lý do gì, nhớ lại vết thương trên cổ cô, anh lại đau lòng.
---
Lúc Vinh Thiển đến công ty, mới vừa đặt túi xuống, thư kí liền vội vàng đi vào.
"Cô Vinh, có một vị khách ở phòng họp, chờ cô từ sớm rồi."
Vinh Thiển cảm thấy kỳ quái: "Còn chưa tới giờ làm việc, người đó đã tới vài giờ trước rồi sao?"
"Khi tôi tới đã thấy anh ta, cô Vinh, cô không đắc tội với ai chứ?"
Cô sửa sang lại giấy tờ: "Cô nhìn tôi đi, hiền lành như vậy, có thể đắc tội với ai sao?"
Thư ký bị chọc cười: "Vậy cô mau đi nhanh đi, cần tư liệu thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ cho người chuẩn bị."
"Được."
Vinh Thiển cầm di động và tập văn kiện đi ra, cửa phòng họp có hai người đàn ông cao lớn đứng hai bên trông chừng, nhìn thấy cô tới, một người mở cửa mời cô vào.
Trong nháy mắt Vinh Thiển cảm thấy được áp lực trong không khí, đi vào được vài bước, cánh cửa ở phía sau đã đóng mạnh lại.
Người ngồi ở ghế chủ tọa trong phòng họp ngẩng đầu, nhìn ngoại hình khoảng ba mươi tuổi, kính cùng áo khoác đen đặt trên mặt bàn, tóc đen rất ngắn, rất phù hợp với khuôn mặt.
Trực giác nhắc nhở Vinh Thiển nên quay đầu bỏ chạy, nhưng có người đã nhanh hơn cô một bước, kéo ghế ra mời cô ngồi vào.
Vinh Thiển cứng ngắc ngồi xuống: "Xin hỏi, anh cần gặp tôi có chuyện gì?"
Người đàn ông đeo găng tay đen, mỏng như cánh ve, có thể thấy ngón tay thon dài: "Cô Vinh, cô vẫn khỏe chứ?’’
Cô nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.
"Hình như chúng ta không quen biết."
"Nhà họ Lăng ở thành phố Bội An, cô chắc không xa lạ?"
Vinh Thiển giật mình, trợn tròn mắt, cô có chút sợ hãi và bối rối: "Anh, anh quen biết chồng tôi sao?"
"Theo tôi được biết, hai người còn chưa kết hôn."
Vinh Thiển tự trấn an mình: "Nhưng nhà họ Lăng đã sớm thừa nhận tôi, tôi cũng thấy mình là người của nhà họ Lăng."
"Tôi và Lăng Giác là bạn tốt, chẳng qua nhiều năm không gặp, bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"
"Anh ấy bị bệnh khá lâu, đã ra nước ngoài dưỡng bệnh rồi."
Người đàn ông nhướng mày: "Nghiêm trọng vậy sao? Khi nào thuận tiện, tôi phải qua thăm hỏi một chút."
"Bây giờ anh ấy còn đang dưỡng bệnh, gặp mọi người không tiện, tôi nghĩ anh nên để sau, ý tốt của anh tôi xin nhận."
Vinh Thiển cẩn thận trả lời, tay người đàn ông lướt trên mặt bàn, ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng về phía đối diện: "Nhưng tôi lại nghe nói, Lăng Giác đã chết?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Vinh Thiển liền bị tức giận thay thế: "Không thể tin lời đồn đại, chồng tôi vẫn còn sống, làm sao lại có chuyện đó?"
"Phải không?"
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên: "Vậy cô tại sao lại đem con trở về thành phố Nam Thịnh, nếu Lăng Giác còn sống, cô nên ở lại giúp quản lý nhà họ Lăng mới đúng chứ."
"Nhà họ Lăng đang lúc đổi chủ, tôi mất đi chỗ dựa tốt, không trở về thành phố Nam Thịnh thì còn có thể quay về đâu đây?"
Ngón trỏ người đối diện hướng lên, ánh mắt lạnh thấu xương: "Khối Thanh Ngọc kia đang ở chỗ cô sao?"
Ánh mắt Vinh Thiển lộ ra sự khó hiểu: "Thanh Ngọc, cái gì Thanh Ngọc?"
"Cô Vinh, cô là người thông minh, thứ này không hề bình thường, mang nó theo sợ rằng sẽ đem lại cho cô cùng đứa nhỏ phiền toái không cần thiết."
Vinh Thiển mở tập văn kiện trong tay: "Tôi hiểu rồi, anh thích món trang sức Thanh Ngọc đó phải không? Chúng tôi đã bán đấu giá rồi, nhưng tôi có thể thay anh chọn một món khác."
"Đừng mẹ nó chuyển đề tài!" Người đàn ông bên cạnh đột nhiên ném đi văn kiện trên tay cô, một đống giấy tờ bay ra, vung vãi trên sàn.
Vinh Thiển hoảng sợ trợn to hai mắt: "Rốt cục các anh là ai?"
Người đàn ông kia hạ tay ra lệnh: "Đừng dọa cô ấy sợ."
Hai tay Vinh Thiển nắm chặt, yên lặng một chút rồi từ từ nói: "Khối Thanh Ngọc của anh, tôi thật sự không giữ."
"Con của cô là cháu đích tôn của nhà họ Lăng, vật kia nhất định là do cô đem đi."
Giọng nói của anh ta từ đầu đến cuối vẫn đều đều, nghe không ra cảm xúc, không biết còn tưởng rằng là người rất hòa nhã.
"Mặc dù nó là máu mủ của nhà họ Lăng, nhưng Lăng Giác vẫn còn khỏe mạnh, làm sao có thể đưa cho nó chứ! Anh nói như vậy, chẳng phải món đồ trở thành di vật sao?"
Anh ta cùng Vinh Thiển cách một cái bàn làm việc, cô thẳng lưng ngồi xuống, dù anh ta hùng hổ tới cỡ nào thì vẫn không thể áp chế được Vinh Thiển, cô đã quá quen với những trường hợp này.
"Cô Vinh, cô ít tuổi hơn so với tôi, đừng nghĩ có chút biểu hiện giả dối này là có thể che mắt tôi, Lăng Giác không phải một người đơn giản, bối cảnh của anh ta, dù có tẩy rửa đến đâu vẫn đen hơn cả mực, cách làm giàu của nhà họ Lăng cũng không hề đơn giản."
"Không đơn giản, tôi cũng không phải là chết oan uổng sao? Lăng Giác mạng lớn, đó là số mệnh của anh ấy, về phần khối Thanh Ngọc mà anh nói, tôi từng thấy qua, đều là do Lăng Giác tự mình bảo quản."
Anh ta không nghĩ cô lại bình tĩnh như vậy, thật lâu không nói, không khí xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm thở dốc của người đàn ông.
Sau một lúc lâu, anh ta mới mở miệng: "Cô Vinh, cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
"Cám ơn, tôi không uống rượu, uống nước là được rồi."
Anh ta nhúc nhích hai chân.
"Lăng Giác để hai người mẹ góa con côi ở thành phố Nam Thịnh, anh ta lại không chịu lộ diện, xem ra, anh ta không xem trọng sự an toàn của hai người rồi."
"Anh đang tính uy hiếp tôi sao? Nếu anh cho người theo dõi, tôi có thể kiện anh."
Người đàn ông nghe vậy, giơ hai tay lên: "Nói giỡn cũng có tội sao?"
"Các anh nếu không phải đến để nói chuyện làm ăn, tôi xin phép đi trước."
"Khoan đã…." Anh ta gọi theo: "Nói người của cô chuẩn bị tư liệu về khối Thanh Ngọc cho tôi."
Vinh Thiển nghe vậy, đẩy ghế đứng dậy: "Được, xin chờ."
Ra khỏi văn phòng, dù Vinh Thiển rất cố gắng trấn định bản thân nhưng hai đùi vẫn run lên, cô chưa từng tiếp xúc cùng những người như vậy, tốc độ rất nhanh, cô vừa mới quay về thành phố Nam Thịnh, bọn họ đã tìm tới.
Vinh Thiển đến đài truyền hình giám sát trước các tiết mục, cô không chút che dấu hay lẩn trốn, không phải là bọn họ biết tin mà tới sao?
Cô thở sâu, bước chân kiên định đi lên trước.
An ổn cho tới trưa, khối Thanh Ngọc vẫn chưa tìm thấy, anh ta buộc phải rời đi, lúc đi ngang qua Vinh Thiển, đôi mắt hẹp dài của nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Khi nào cô đã suy nghĩ kĩ, hãy gọi cho tôi."
Vinh Thiển mỉm cười gật đầu: "Cám ơn anh hôm nay đã mua hai khối Thanh Ngọc, nếu có mặt hàng tốt, tôi sẽ liên lạc với anh."
Cô đích thân tiễn hắn ra xe, chờ khi xe hắn đã đi xa, cô mới phát hiện sau lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sáng hôm sau, Vinh Thiển cảm thấy khó chịu, cảm thấy bên cạnh có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm cô, tan tầm, cô sốt ruột về nhà, nhìn thấy Tụng Tụng không có việc gì, trong lòng mới yên tâm.
Vinh Thiển ngồi trên ghế lấy đồ ăn, Tụng Tụng cùng bảo mẫu ngồi bên cạnh, bảo mẫu nhìn cô: "Lúc trước ngài Lệ hay đến đây chơi, sao lúc này lại không ghé nữa?"
Vinh Thiển cười cười: "Anh ta sẽ không đến nữa."
"Tại sao?"
"Tụng Tụng không có liên hệ gì với anh ta, còn đến làm gì?"
Vinh Thiển nói xong, trong mắt đã cay xè, điều này cô đã tính toán từ trước, hỏi có người đàn ông nào chịu được?
Bảo mẫu nhìn cô, không hỏi tiếp.
Nghỉ ngơi một ngày, Vinh Thiển không dám tùy tiện mang Tụng Tụng ra ngoài, chỉ có thể đem xe đẩy xuống lầu, ở trong tiểu khu có bảo vệ, xem như an toàn.
Mới vừa đi được vài bước, không ngờ lại nhìn thấy Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển giữ chặt xe đẩy: "Anh tới làm gì?"
Ánh mắt anh rơi xuống cổ cô, Vinh Thiển vẫn đeo cái vòng cổ kia, Lệ Cảnh Trình có hỏi cô cũng sẽ không nói thật: "Chuyện của em, tôi đã cho người điều tra."
Vinh Thiển nghe vậy, hai mắt trợn lên: "Anh dựa vào cái gì mà điều tra tôi?"
"Tôi muốn thì làm, pháp luật có cấm được sao?"
Vinh Thiển tức giận đến sôi máu: "Lệ Cảnh Trình, tôi bị thương là tự làm, coi như tôi cầu xin anh không được sao? Cầu xin anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa, cứ mặc kệ tôi tự sinh tự diệt đi."
"Muốn cầu xin tôi? Vậy thì dùng thái độ cầu xin đi."
Lệ Cảnh Trình bước đến gần: "Tôi muốn tra ra, trong hai năm đó em đã làm gì, tra ra con trai của em rốt cục là của ai, tra ra lý do cổ em vì sao lại bị thương, tra ra người mà em nói đang nằm viện rốt cục là ai."
Vinh Thiển kích động, cô giật mình hoảng hốt nhìn về bốn phía, thấy có người đến gần, cô bước lên phía trước che miệng Lệ Cảnh Trình, đè thấp tiếng nói: "Tôi nói về bệnh viện lúc nào?"
Khí nóng Lệ Cảnh Trình thở ra lưu chuyển trong lòng bàn tay, anh kéo tay cô xuống, Vinh Thiển lại dùng toàn sức mà ngăn lại, anh thấy thế, liền dùng đầu lưỡi mà gỡ.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhột nhột, tay Vinh Thiển liền rút ra, che lấy khuôn mặt tái xanh: "Lệ Cảnh Trình, Tụng Tụng không phải con của anh, đây là sự thật."
"Tôi cũng phải nhìn xem, ai lại có mị lực như vậy, có thể làm cho em nguyện ý sinh đứa nhỏ cho hắn."
"Chúng ta đã ly hôn."
"Ly hôn thì thế nào?"
"Hình như tôi không giải thích kĩ cho anh?" Vinh Thiển đẩy Tụng Tụng chuẩn bị rời đi.
"Em nói em liều mạng kiếm tiền, có phải vì có liên hệ thế nào với người trong bệnh viện? Nhưng giấy chứng tử của ông ngoại em tôi đều có, còn có thể là ai?"
Vinh Thiển vừa nghe, sắc mặt khẩn trương lên: "Anh đừng nói nhảm, tôi không hề đề cập qua chuyện liên quan đến bệnh viện."
Lệ Cảnh Trình nhíu mi: "Sao lại khẩn trương?"
"Tôi không biết anh đang nói cái gì."
"Người trong bệnh viện, là cha của Tụng Tụng?"
"Lệ Cảnh Trình, anh câm miệng, đừng nói nữa." Vinh Thiển sợ những lời này lọt vào tai người khác.
Người đàn ông càng cảm thấy không thích hợp :"Ngày đó tôi đến buổi đấu giá tìm em, nghe được em nói chuyện điện thoại."
Vinh Thiển nghiến răng, ngẩng đầu nhìn anh, cô làm việc rất cẩn thận, không có khả năng sơ suất hay từng nhắc tới bệnh viện.
"Lệ Cảnh Trình, anh thật sự nghe lầm, tôi còn phải mang Tụng Tụng đi chơi, anh không có việc gì thì nên trở về đi."
"Dãy số đã gọi cho em, tôi đã cho đi tìm, thám tử tư đang điều tra."
Vinh Thiển vừa nghe, cơn tức giận bùng nổ, hai tay cô trước ngực Lệ Cảnh Trình dùng sức đẩy ra, anh bất ngờ không kịp đề phòng phải lui vài bước: "Ai cho anh đi điều tra? Lệ Cảnh Trình, anh đến tột cùng muốn làm cái gì!"
Vinh Thiển tức giận, dậm chân, động tác nhỏ theo thói quen: "Anh dựa vào cái gì muốn biết chuyện của tôi, tôi với anh không hề có quan hệ."
"Vì tôi yêu em, nên tôi muốn biết."
Vinh Thiển há miệng thở dốc, ai lại dùng lý do là vì yêu thương mà can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác? Lại còn đường hoàng như vậy.
Vinh Thiển thật muốn tức điên rồi, cô liều mạng che dấu, anh lại càng vạch trần, cô liều mạng bảo vệ, anh lại cứng đầu muốn đi thăm dò, không phải là “kẻ đuổi đi người thỉnh về” sao?
"Vậy anh muốn biết cái gì? Vết thương trên cổ tôi sao? Được, tôi cho anh biết, lúc đó tôi bị cướp, hắn ép hỏi tôi mật mã chi phiếu, tôi nói toàn bộ vẫn bị chém một nhát, trước mắt toàn người xa lạ, may mắn được anh ấy cứu, nên tôi đi theo anh ấy, đáp án này anh hài lòng không?"
Vinh Thiển nói một cách liền mạch lưu loát, không giống như thuận miệng nói dối: "Anh đừng tưởng chỉ mình anh đáng thương, vừa đau lòng cho tôi, tôi nuôi Tụng Tụng, nhớ kỹ điểm này, chính do anh không chấp nhận được sự thật thôi."
Trái tim Lệ Cảnh Trình đau đớn thêm lần nữa.
Vinh Thiển là như vậy, lấy ngôn ngữ mà đả kích anh, chưa bao giờ nhân từ, cứ thế như từng nhát dao đâm xuống.
"Tôi thế nào cũng phải tra ra tên đàn ông kia, xem xem sau lưng em hắn đã làm cái gì? Khiến em sinh đứa nhỏ, tôi sẽ cho hắn mất mặt."
Đây là logic kiểu gì vậy?!
Vinh Thiển như bị ép sắp điên rồi.
Cô tức giận đến nỗi vung tay đánh vào ngực anh, Lệ Cảnh Trình thuận thế đem cô ôm vào lòng, Vinh Thiển ở trong lòng ngực của anh giãy dụa: "Đây là nơi công cộng, anh buông ra."
Cánh tay anh rắn chắc như lồng sắt, vây lấy cô, Vinh Thiển biết mình không thể thoát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên: "Lệ Cảnh Trình, anh thật là lì lợm."
"Phanh — —"
Một tiếng nổ mạnh, sau đó là tiếng Tụng Tụng khóc đến tê tâm liệt phế, Vinh Thiển sợ tới mức quay đầu, cánh tay Lệ Cảnh Trình cũng buông ra.
Một chậu hoa rơi ngay chỗ xe đẩy của Tụng Tụng, trên xe rơi vãi bùn đất, Tụng Tụng ở trong xe sợ tới mức khóc to, mặt đỏ bừng, Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu liền thấy có người chạy đi, là ở lầu ba.
Vinh Thiển vội ôm lấy Tụng Tụng: "Bảo bối ngoan, không khóc không khóc, không có việc gì."
Hai chân thon dài của Lệ Cảnh Trình đi nhanh vào hàng hiên, Vinh Thiển vội ôm lấy Tụng Tụng chạy theo.
Hai người đi lên lầu ba, nhìn thấy cửa hai nhà đều đóng chặt.
Lệ Cảnh Trình tiến lên ấn chuông cửa, Tụng Tụng trong lòng Vinh Thiển còn đang khóc, cô đau lòng vỗ về lưng nó: "Tụng Tụng ngoan, chúng ta phải dũng cảm, không khóc."
Chuông vang nửa ngày, vẫn không thấy ai ra mở.
Lệ Cảnh Trình dùng bàn tay vỗ ván cửa: "Mở cửa!"
Vinh Thiển kéo tay anh: "Quên đi, cũng không phải cố ý."
"Nếu lần này làm trúng ngay xe đẩy thì sao?"
Vinh Thiển á khẩu không trả lời được, tay cũng dần dần buông ra.
Sau một lúc lâu, người bên trong sợ phiền phức, lúc này mới mở cửa.
Là một phụ nữ trung niên hỏi: ‘’Các người tìm ai?"
"Chậu hoa kia là do bà làm rơi?"
Nhìn Lệ Cảnh Trình như vậy, không bắt được thủ phạm chắc chắn không từ bỏ, người phụ nữ liếc mắt nhìn Tụng Tụng nằm trong ngực Vinh Thiển, thấy không bị gì lúc này mới dám thừa nhận: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi định ra hàng hiên phơi nắng, không nghĩ tới ....."
Lệ Cảnh Trình cau mày: "Bà không thấy phía dưới có người sao?"
Thái độ của đối phương coi như thành khẩn, Vinh Thiển kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình, dù gì cũng là hàng xóm, Vinh Thiển lơ đãng quay đầu nhìn, liền thấy đối phương nhìn cô, cố giấu nét mặt đắc ý vừa nãy.
Vinh Thiển nghĩ đến lời cảnh cáo hôm trước, suy nghĩ của cô trầm xuống, ôm lấy Tụng Tụng chặt hơn.
Vinh Thiển bế Tụng Tụng ra ngoài, cô ôm con lên cầu thang, đi tới cửa, Lệ Cảnh Trình chặn lại, Vinh Thiển ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tôi đã nói với anh tất cả mọi chuyện."
Tụng Tụng ghé vào đầu vai của cô, có vẻ như lại muốn ngủ.
Trong cửa không có ánh sáng mặt trời, bóng dáng người đứng đó cũng có vẻ rất u ám, Lệ Cảnh Trình nhìn xuống cổ Vinh Thiển.
Ở trong đó cất giấu một vết sẹo, anh cũng sợ mình không có dũng khí nhìn lại lần nữa.
Lệ Cảnh Trình vươn tay, Vinh Thiển vô thức lùi lại phía sau, áp lưng vào cánh cửa, anh tiến lên chặn đường cô.
Hai tay anh đặt lên eo của Vinh Thiển, cô bỗng thấy căng thẳng, thân thể và trái tim như mất đi sự kháng cự, cô không biết làm sao Lệ Cảnh Trình lại làm như vậy.
Cô nói Tụng Tụng không phải là con trai anh, bây giờ cô đã có một cuộc sống khác, nhưng anh chỉ nhìn vết thương trên cổ cô, lại đau lòng vì cô.
Vinh Thiển nghĩ, nếu như nếu đổi lại là cô, cô sẽ không làm được như vậy.
Càng ngày cô càng hiểu Lệ Cảnh Trình.
Ngón tay của đàn ông khẽ vén chiếc vòng lên, lần thứ hai nhìn thấy, vẫn không tránh được nỗi khiếp sợ, nơi cổ họng anh khẽ chuyển động, tựa như đang cố đè nén cảm xúc, Vinh Thiển đưa tay đè lại: "Đừng xem."
"Vinh Thiển, em cho là em nói những điều quỷ quái kia liệu tôi có tin hay không? Ở bên ngoài bị thương, vì sao không biết trở về?"
Nghe giọng nói của anh, bỗng nhiên Vinh Thiển có chút mềm lòng: "Đúng là tôi không về được."
"Sao lại không về được, em gọi điện thoại cho tôi, là tôi có thể đi đón em."
Vinh Thiển ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh: "Tôi dứt khoát dời đi như vậy, sao anh còn có thể tới đón tôi chứ."
Lệ Cảnh Trình im lặng một lát không nói, Vinh Thiển giống như bị điều gì đó làm xúc động, nên mới có thể bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy.
Đôi môi người đàn ông khẽ mấp máy: “Mặc kệ là em đi tới đâu, nếu em bị người khác ức hiếp, em không cần gọi điện thoại, em vẫy tay, cho tôi một ánh mắt, tôi sẽ đi đón em.”
Lệ Cảnh Trình không có cách nào khác, rốt cuộc anh đã thua Vinh Thiển rồi, anh tạm thời quên mất mối quan hệ của Tụng Tụng với Vinh Thiển, trong mắt chỉ thấy cô chịu khổ, ngón tay anh giật lại sợi giây chuyền, cúi xuống ghé đầu vào cổ cô, hôn lên vết sẹo kia.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.