Chương 6: Lâm hình khuyên nhau
Lăng Báo Tư
12/09/2017
Dung Khiêm thoáng chấn động lòng, A Hán luôn là người lười nhất, trì độn nhất trong số họ, mọi sự đều không để trong lòng, nếu không phải chịu
thương tổn quá nghiêm trọng, tuyệt không đến mức như vậy. “A Hán, ta
cũng đang bị thương tổn, hiện giờ đang bị lăng trì, vừa nãy đã bị cắt
hơn một trăm hai mươi đao, hôm nay tay phải của ta sẽ bị róc chỉ còn lại khung xương trắng. Nhưng việc này không đủ để ảnh hưởng lòng ta. A Hán, đừng quên, chúng ta cách biệt bên trên mọi người thời đại này, hết thảy đau đớn thương tổn đều chỉ là một trò chơi hoặc một lần khảo thí, không cần quá coi trọng chuyện kiểu này.”
“Nhưng những thống khổ này là chân thật, cảm giác của chúng ta là chân thật, sao có thể xem hết thảy như mộng ảo chưa từng xảy ra?”
“A Hán, chúng ta vừa ra đời đã được khoa học hiện đại chăm sóc từng li từng tí, có được điền viên rộng rãi, tinh không mênh mông. Vĩnh viễn không biết đói khát, giá rét, thống khổ, bi thương là gì, như vậy thật sự hạnh phúc ư? Khảo thí của chúng ta, thoạt nhìn chỉ là mô phỏng vì thông qua kiểm tra mà làm, nhưng bởi vậy, chúng ta sinh hoạt cùng nhân loại bình thường ngàn vạn năm trước, nhìn họ bi khổ giãy giụa, mới chân chính cảm nhận được, hết thảy chúng ta có đáng quý nhường nào. Nhìn cuộc sống của những người xưa này, cùng họ trải qua bi hoan ly hợp, thật lòng đầu nhập, thật lòng đi yêu, thật lòng quan tâm. Chúng ta đích xác đã chịu cơ hàn, chịu thương tổn, thậm chí bị bắt cảm thụ đủ loại thống khổ. Nhưng đau đớn như vậy, từ phương diện khác mà nói, cho chúng ta lý giải sự yếu ớt của thân thể người, cảm nhận được cống hiến của các đời khoa học gia cho sự phát triển, tiến hóa của nhân loại vĩ đại nhường nào, thấy được chế độ xã hội tăm tối của người xưa, mới sâu sắc cảm nhận được thời đại của chúng ta, cuộc sống của chúng ta tốt đẹp biết bao, hạnh phúc biết bao, đây không phải cũng là một loại thu hoạch sao?”
Sau một hồi trầm mặc, kèm theo một tiếng rên rỉ khe khẽ: “Tiểu Dung, ngươi nói chuyện hệt như ông thầy tư tưởng phẩm đức của chúng ta” Sau tiếng cười thoáng đau đớn là tiếng thở dài sâu xa “Nhưng mà, Tiểu Dung, ta thương tâm, không phải thương tổn thân thể, đích xác, đối với những người chưa từng biết đau khổ là gì như chúng ta mà nói, nếm thử đau đớn, lý giải sức chịu đựng của nhân loại với thống khổ là có lợi cho chính chúng ta. Nhưng ta chỉ không hiểu, tại sao chúng ta bỏ ra nhiều như vậy, lại chẳng được một chút tín nhiệm, tại sao chúng ta hy sinh nhiều như vậy, lại chẳng có được chút tôn trọng, tại sao thương tổn chúng ta, trước nay đều là người luôn miệng nói yêu chúng ta.”
“A Hán…”
“Trước trước sau sau, ta đã gặp bao nhiêu đối tượng mô phỏng, ta đã cứu họ, bảo vệ họ, tận mọi lực lượng thành toàn họ, vì họ, ta từng đổ máu đổ mồ hôi, từng bỏ ra hết thảy, hồi báo nhận được lại vĩnh viễn là thương tổn. Tiểu Dung, ta mệt rồi, ta thật sự mệt rồi, lần đầu tiên bị phản bội, ta nói, đây chỉ là mô phỏng, lần thứ hai bị thương tổn, ta nói, đây vốn chính là đầu đề ta chọn, lần thứ ba, đối mặt với sự hắc ám của nhân tính, ta nói, không cần để ý, đó chỉ là cái xác có thể tùy thời thay đổi, bất luận bị đối đãi thế nào, đều không sao cả. Nhưng mà, Tiểu Dung, ta không chịu nổi nữa, hết lần này đến lần khác, gần như không ngừng nghỉ, ta không biết lòng người rốt cuộc có thể ác độc vô tình đến bước nào, Tiểu Dung, ta thật sự chịu không nổi nữa.”
“A Hán…”
“Tiểu Dung, ngươi cũng lần lượt bỏ ra quan tâm chân chính, tình yêu chân chính, lại lần lượt bị cô phụ thương tổn, bị lăng nhục bán đứng, tại sao ngươi có thể điềm nhiên như không, nói như vậy, cười như vậy, bảo trì tâm tính tiếp tục mô phỏng như vậy, ngươi thậm chí có thể tiếp tục yêu những kẻ đã thương tổn ngươi đó. Mà ta không làm được, cũng không tin có ai có thể sau khi bị lăng nhục như thế, là người bị hại vẫn yêu người gia hại.”
Dung Khiêm trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng hỏi “A Hán, nói cho ta biết, khi ngươi bảo vệ họ, quan tâm họ, chăm sóc họ, vì bảo hộ họ mà trả giá, mà hy sinh, là hy vọng họ có thể báo đáp ngươi sao?”
Sau một hồi trầm mặc, là một chữ bình đạm: “Không.”
“Khi ngươi biết người khác vì hết thảy ngươi làm mà cảm thấy hạnh phúc khoái lạc, ngươi sẽ hạnh phúc khoái lạc chứ?”
Câu trả lời của A Hán là sự trầm mặc dài lâu.
Dung Khiêm mỉm cười, xem như y ngầm thừa nhận “Như vậy, lại có gì không tốt. Ngươi làm hết thảy, vốn không phải vì hồi báo, ngươi trợ giúp họ, bảo vệ họ, hy sinh cho họ, không phải vì họ, mà là vì bản thân ngươi, bởi vì hết thảy làm ngươi khoái lạc, cao hứng, thế là đủ.” Khóe môi Dung Khiêm bất tri bất giác hơi cong lên, cười cười phát ra từ chân tâm “Yêu một người, bảo hộ một người, đâu phải đi chợ mua đồ ăn, trả mười đồng tiền phải lấy lại hai cân thịt, bằng không chính là chịu thiệt.”
“Tiểu Dung, nhất định là vì ngươi ôm cách nghĩ này, nên mới có thể bình thản đối diện ngần ấy lần phản bội thương tổn, đúng không?”
Dung Khiêm cười nhẹ nhàng, nhớ tới những khoái lạc và hạnh phúc từng có: “A Hán, ngươi bị đối đãi như thế, là lỗi của ngươi sao? Ngươi từng làm chuyện không nên làm, ngươi có lỗi với họ sao? Ngươi có từng tổn thương họ sao?”
“Không có.”
“Vậy thì còn vấn đề gì nữa đâu. Chúng ta giúp người chúng ta quan tâm, chúng ta bỏ ra, chúng ta cảm nhận được khoái lạc và hạnh phúc, chúng ta không làm sai bất cứ chuyện gì, là họ đã sai, họ cuối cùng sẽ tự làm tự chịu, họ sẽ mất đi chúng ta. Thậm chí ngay cả chính họ cũng sẽ không biết, thứ họ đánh mất quý giá nhường nào. Chúng ta có tổn thất gì đâu? Chúng ta mượn tay họ, thể nghiệm đủ loại cảm thụ vĩnh viễn không có, chúng ta từng được rất nhiều khoái lạc, cho dù tương lai quyết liệt, những khoái lạc lúc đó, chúng ta từng chân thật có được. Họ làm những chuyện không nên làm, khiến chúng ta xác nhận, họ là người không đáng được chúng ta bảo vệ, không đáng cho chúng ta hy sinh, tim chúng ta lại được tự do, chúng ta sẽ có cơ hội đi tìm người chân chính đáng để bảo vệ, đáng để trả giá, tại sao còn phải bi thương ảo não? A Hán, chúng ta không thẹn với lòng, chúng ta không làm sai chuyện gì, chúng ta thanh thanh bạch bạch, đường đường chính chính, đứng giữa trời đất, có gì đáng phải để ý như thế, thống khổ như thế, không bỏ xuống được như thế.”
Dung Khiêm ở sâu trong ý thức, dùng ý niệm đối thoại cùng bạn, nhưng thân thể trong hiện thực cũng bị ảnh hưởng, khẽ cười rộ, ánh mắt trong sáng kiên định, vẻ mặt bình yên như thường, thẳng thắn như vậy, khiến người không dám đối diện, quang huy tự nhiên phát ra như thế, khiến người ta có cảm giác hoa mắt.
Sâu trong ý niệm, A Hán thở dài thườn thượt: “Tiểu Dung, ý chí của ngươi thật sự có thể dung nạp cả thiên hạ.”
“A Hán, ta chỉ là muốn tận lực để bản thân được cao hứng.”
Tiếng thở dài mang theo sự thư thái: “Tiểu Dung, cảm ơn ngươi.”
“A Hán…”
“Ta sẽ tận lực nhẫn nại, quên đi đau đớn tâm linh, có lẽ sẽ có thể như ngươi, xem nhẹ đau đớn thân thể, hơn nữa Mẫn Hân nói, tình huống của ta đặc thù, giáo sư hẳn sẽ không ngồi nhìn, Khinh Trần đã giúp ta đi nói chuyện với giáo sư, hy vọng có thể dưới huống không bị đánh rớt, không ảnh hưởng quy tắc, thay đổi tình trạng của ta.”
Dung Khiêm mỉm cười, đầy vui mừng, lời nói phát ra từ chân tâm: “A Hán, chúc may mắn.”
Một tiếng kêu thảm thiết chói tai bỗng vang lên, khiến Dung Khiêm chấn động toàn thân, thông tấn tâm linh lập tức bị cắt đứt, hai mắt vẫn ong ong không ngừng, nếu không phải đang bị trói, y sẽ đưa tay bịt tai, trời ơi, tai sẽ không bị chấn điếc chứ.
Yên Lẫm ngồi cao cao trên ngự tọa lâm thời dựng trên đài quan hình, nhìn xuống thân thể người nọ máu tươi đầm đìa. Mắt thấy từng đao cắt xuống, từng mảng máu thịt rơi xuống. Trong lòng ngỡ ngàng, không tìm được mảy may khoái lạc báo thù, chỉ có nỗi thất vọng thật sâu.
Tận đến giờ khắc này, chính mắt nhìn hết thảy, mới chân chính ý thức được, y hạ, là sát lệnh đẫm máu. Tận đến giờ khắc này, chính mắt nhìn máu thịt người kia tung bay, mới chân chính hiểu được, người kia sẽ chết.
Y sẽ chết, cái người coi thường mình nhiều năm kia, sẽ chết đi trước mặt mình.
Y sẽ chết, cái người đè đầu mình rất nhiều năm kia, từ nay sẽ biến mất khỏi nhân thế.
Y sẽ chết, máu thịt tung tóe, xương cốt tan tành, chẳng còn hô hấp, chẳng thể hoạt động, chẳng thể dùng ánh mắt không đồng ý nhìn mình, chẳng thể dùng ngữ khí không chút để ý nói chuyện với mình nữa.
Y sẽ chết.
Thế nhưng tại sao ta không hề vui vẻ.
Đưa tay đặt lên ngực, nơi này tại sao như cột một tảng đá hơn ngàn cân, tại sao ngay cả hô hấp đơn giản nhất cũng thành chuyện khó khăn nhất.
Y cố gắng cắn chặt khớp hàm, cố gắng mở to mắt, cố gắng duy trì trấn định, nhìn trường giết chóc chậm chạp này.
Có người nào thụ hình có thể thong dong bình thản như vậy, tại sao trong mắt y không đau không hận không thù không oán, tại sao từng đao kia hạ xuống, từng tảng máu thịt tung tóe, người xem còn kinh tâm động phách, y lại chỉ bình tĩnh chịu đựng, bình yên mỉm cười.
Y khẽ nói gì đó, người hành hình kia run rẩy như lá rụng trước gió.
Tại sao y hơi nhắm mắt, vẻ mặt dần dần nhu hòa, khóe môi từ từ lộ ra nụ cười mỉm, phảng phất nhớ lại chuyện gì tốt đẹp, lại phảng phất nghe được vài tin tức khiến y vui mừng.
Rõ ràng là Phật Đà nhón hoa cười yên bình, nào phải người đang bị chậm rãi xẻ thịt giết hại nơi hình trường.
Những người xem hình khác cũng có cảm giác như vậy. Khi Dung Khiêm trong ý thức nói chuyện giao lưu với A Hán, cũng vì A Hán cuối cùng nghĩ thông mà thập phần vui mừng, những người khác đều bị biểu tình biến hóa không ngừng trên mặt Dung Khiêm khiến cho hai mắt đăm đăm, thậm chí hơi kinh hồn táng đảm, ôi trời ơi, đây vẫn là người sao?
Mà người hành hình đứng gần Dung Khiêm nhất chịu ảnh hưởng sâu nhất, cuối cùng không thể vượt qua nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm đang không ngừng tuôn ra, như sụp đổ vứt hình đao cả tiếng hét lên: “Y không phải người, người này không phải người!” Vừa nói vừa thất tha thất thểu lui ra sau.
Giống như hắn kêu ra là tiếng lòng của tất cả những người xem hình, bao nhiêu quan lớn, quản sự như vậy, lại chẳng một ai phục hồi tinh thần để quát hắn.
Dung Khiêm vì tiếng thét chói tai của hắn mà giật mình quay lại, nhíu mày, trong lòng buồn bực, lão huynh, đây là phỉ báng, đây là công kích nhân thân, đây là vũ nhục nha.
Yên Lẫm nhíu mày, từ trên ngự tọa đứng dậy, một thân quần áo vàng rực, đứng thẳng dậy, giữa đám người đang ngồi vô cùng dễ thấy.
Khi những người khác còn chưa phục hồi tinh thần mà đứng dậy theo, tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang vọng. Hơn mười mũi tên nhọn hoắt như sấm sét điện giật bắn đến Yên Lẫm vừa đứng dậy.
“Nhưng những thống khổ này là chân thật, cảm giác của chúng ta là chân thật, sao có thể xem hết thảy như mộng ảo chưa từng xảy ra?”
“A Hán, chúng ta vừa ra đời đã được khoa học hiện đại chăm sóc từng li từng tí, có được điền viên rộng rãi, tinh không mênh mông. Vĩnh viễn không biết đói khát, giá rét, thống khổ, bi thương là gì, như vậy thật sự hạnh phúc ư? Khảo thí của chúng ta, thoạt nhìn chỉ là mô phỏng vì thông qua kiểm tra mà làm, nhưng bởi vậy, chúng ta sinh hoạt cùng nhân loại bình thường ngàn vạn năm trước, nhìn họ bi khổ giãy giụa, mới chân chính cảm nhận được, hết thảy chúng ta có đáng quý nhường nào. Nhìn cuộc sống của những người xưa này, cùng họ trải qua bi hoan ly hợp, thật lòng đầu nhập, thật lòng đi yêu, thật lòng quan tâm. Chúng ta đích xác đã chịu cơ hàn, chịu thương tổn, thậm chí bị bắt cảm thụ đủ loại thống khổ. Nhưng đau đớn như vậy, từ phương diện khác mà nói, cho chúng ta lý giải sự yếu ớt của thân thể người, cảm nhận được cống hiến của các đời khoa học gia cho sự phát triển, tiến hóa của nhân loại vĩ đại nhường nào, thấy được chế độ xã hội tăm tối của người xưa, mới sâu sắc cảm nhận được thời đại của chúng ta, cuộc sống của chúng ta tốt đẹp biết bao, hạnh phúc biết bao, đây không phải cũng là một loại thu hoạch sao?”
Sau một hồi trầm mặc, kèm theo một tiếng rên rỉ khe khẽ: “Tiểu Dung, ngươi nói chuyện hệt như ông thầy tư tưởng phẩm đức của chúng ta” Sau tiếng cười thoáng đau đớn là tiếng thở dài sâu xa “Nhưng mà, Tiểu Dung, ta thương tâm, không phải thương tổn thân thể, đích xác, đối với những người chưa từng biết đau khổ là gì như chúng ta mà nói, nếm thử đau đớn, lý giải sức chịu đựng của nhân loại với thống khổ là có lợi cho chính chúng ta. Nhưng ta chỉ không hiểu, tại sao chúng ta bỏ ra nhiều như vậy, lại chẳng được một chút tín nhiệm, tại sao chúng ta hy sinh nhiều như vậy, lại chẳng có được chút tôn trọng, tại sao thương tổn chúng ta, trước nay đều là người luôn miệng nói yêu chúng ta.”
“A Hán…”
“Trước trước sau sau, ta đã gặp bao nhiêu đối tượng mô phỏng, ta đã cứu họ, bảo vệ họ, tận mọi lực lượng thành toàn họ, vì họ, ta từng đổ máu đổ mồ hôi, từng bỏ ra hết thảy, hồi báo nhận được lại vĩnh viễn là thương tổn. Tiểu Dung, ta mệt rồi, ta thật sự mệt rồi, lần đầu tiên bị phản bội, ta nói, đây chỉ là mô phỏng, lần thứ hai bị thương tổn, ta nói, đây vốn chính là đầu đề ta chọn, lần thứ ba, đối mặt với sự hắc ám của nhân tính, ta nói, không cần để ý, đó chỉ là cái xác có thể tùy thời thay đổi, bất luận bị đối đãi thế nào, đều không sao cả. Nhưng mà, Tiểu Dung, ta không chịu nổi nữa, hết lần này đến lần khác, gần như không ngừng nghỉ, ta không biết lòng người rốt cuộc có thể ác độc vô tình đến bước nào, Tiểu Dung, ta thật sự chịu không nổi nữa.”
“A Hán…”
“Tiểu Dung, ngươi cũng lần lượt bỏ ra quan tâm chân chính, tình yêu chân chính, lại lần lượt bị cô phụ thương tổn, bị lăng nhục bán đứng, tại sao ngươi có thể điềm nhiên như không, nói như vậy, cười như vậy, bảo trì tâm tính tiếp tục mô phỏng như vậy, ngươi thậm chí có thể tiếp tục yêu những kẻ đã thương tổn ngươi đó. Mà ta không làm được, cũng không tin có ai có thể sau khi bị lăng nhục như thế, là người bị hại vẫn yêu người gia hại.”
Dung Khiêm trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng hỏi “A Hán, nói cho ta biết, khi ngươi bảo vệ họ, quan tâm họ, chăm sóc họ, vì bảo hộ họ mà trả giá, mà hy sinh, là hy vọng họ có thể báo đáp ngươi sao?”
Sau một hồi trầm mặc, là một chữ bình đạm: “Không.”
“Khi ngươi biết người khác vì hết thảy ngươi làm mà cảm thấy hạnh phúc khoái lạc, ngươi sẽ hạnh phúc khoái lạc chứ?”
Câu trả lời của A Hán là sự trầm mặc dài lâu.
Dung Khiêm mỉm cười, xem như y ngầm thừa nhận “Như vậy, lại có gì không tốt. Ngươi làm hết thảy, vốn không phải vì hồi báo, ngươi trợ giúp họ, bảo vệ họ, hy sinh cho họ, không phải vì họ, mà là vì bản thân ngươi, bởi vì hết thảy làm ngươi khoái lạc, cao hứng, thế là đủ.” Khóe môi Dung Khiêm bất tri bất giác hơi cong lên, cười cười phát ra từ chân tâm “Yêu một người, bảo hộ một người, đâu phải đi chợ mua đồ ăn, trả mười đồng tiền phải lấy lại hai cân thịt, bằng không chính là chịu thiệt.”
“Tiểu Dung, nhất định là vì ngươi ôm cách nghĩ này, nên mới có thể bình thản đối diện ngần ấy lần phản bội thương tổn, đúng không?”
Dung Khiêm cười nhẹ nhàng, nhớ tới những khoái lạc và hạnh phúc từng có: “A Hán, ngươi bị đối đãi như thế, là lỗi của ngươi sao? Ngươi từng làm chuyện không nên làm, ngươi có lỗi với họ sao? Ngươi có từng tổn thương họ sao?”
“Không có.”
“Vậy thì còn vấn đề gì nữa đâu. Chúng ta giúp người chúng ta quan tâm, chúng ta bỏ ra, chúng ta cảm nhận được khoái lạc và hạnh phúc, chúng ta không làm sai bất cứ chuyện gì, là họ đã sai, họ cuối cùng sẽ tự làm tự chịu, họ sẽ mất đi chúng ta. Thậm chí ngay cả chính họ cũng sẽ không biết, thứ họ đánh mất quý giá nhường nào. Chúng ta có tổn thất gì đâu? Chúng ta mượn tay họ, thể nghiệm đủ loại cảm thụ vĩnh viễn không có, chúng ta từng được rất nhiều khoái lạc, cho dù tương lai quyết liệt, những khoái lạc lúc đó, chúng ta từng chân thật có được. Họ làm những chuyện không nên làm, khiến chúng ta xác nhận, họ là người không đáng được chúng ta bảo vệ, không đáng cho chúng ta hy sinh, tim chúng ta lại được tự do, chúng ta sẽ có cơ hội đi tìm người chân chính đáng để bảo vệ, đáng để trả giá, tại sao còn phải bi thương ảo não? A Hán, chúng ta không thẹn với lòng, chúng ta không làm sai chuyện gì, chúng ta thanh thanh bạch bạch, đường đường chính chính, đứng giữa trời đất, có gì đáng phải để ý như thế, thống khổ như thế, không bỏ xuống được như thế.”
Dung Khiêm ở sâu trong ý thức, dùng ý niệm đối thoại cùng bạn, nhưng thân thể trong hiện thực cũng bị ảnh hưởng, khẽ cười rộ, ánh mắt trong sáng kiên định, vẻ mặt bình yên như thường, thẳng thắn như vậy, khiến người không dám đối diện, quang huy tự nhiên phát ra như thế, khiến người ta có cảm giác hoa mắt.
Sâu trong ý niệm, A Hán thở dài thườn thượt: “Tiểu Dung, ý chí của ngươi thật sự có thể dung nạp cả thiên hạ.”
“A Hán, ta chỉ là muốn tận lực để bản thân được cao hứng.”
Tiếng thở dài mang theo sự thư thái: “Tiểu Dung, cảm ơn ngươi.”
“A Hán…”
“Ta sẽ tận lực nhẫn nại, quên đi đau đớn tâm linh, có lẽ sẽ có thể như ngươi, xem nhẹ đau đớn thân thể, hơn nữa Mẫn Hân nói, tình huống của ta đặc thù, giáo sư hẳn sẽ không ngồi nhìn, Khinh Trần đã giúp ta đi nói chuyện với giáo sư, hy vọng có thể dưới huống không bị đánh rớt, không ảnh hưởng quy tắc, thay đổi tình trạng của ta.”
Dung Khiêm mỉm cười, đầy vui mừng, lời nói phát ra từ chân tâm: “A Hán, chúc may mắn.”
Một tiếng kêu thảm thiết chói tai bỗng vang lên, khiến Dung Khiêm chấn động toàn thân, thông tấn tâm linh lập tức bị cắt đứt, hai mắt vẫn ong ong không ngừng, nếu không phải đang bị trói, y sẽ đưa tay bịt tai, trời ơi, tai sẽ không bị chấn điếc chứ.
Yên Lẫm ngồi cao cao trên ngự tọa lâm thời dựng trên đài quan hình, nhìn xuống thân thể người nọ máu tươi đầm đìa. Mắt thấy từng đao cắt xuống, từng mảng máu thịt rơi xuống. Trong lòng ngỡ ngàng, không tìm được mảy may khoái lạc báo thù, chỉ có nỗi thất vọng thật sâu.
Tận đến giờ khắc này, chính mắt nhìn hết thảy, mới chân chính ý thức được, y hạ, là sát lệnh đẫm máu. Tận đến giờ khắc này, chính mắt nhìn máu thịt người kia tung bay, mới chân chính hiểu được, người kia sẽ chết.
Y sẽ chết, cái người coi thường mình nhiều năm kia, sẽ chết đi trước mặt mình.
Y sẽ chết, cái người đè đầu mình rất nhiều năm kia, từ nay sẽ biến mất khỏi nhân thế.
Y sẽ chết, máu thịt tung tóe, xương cốt tan tành, chẳng còn hô hấp, chẳng thể hoạt động, chẳng thể dùng ánh mắt không đồng ý nhìn mình, chẳng thể dùng ngữ khí không chút để ý nói chuyện với mình nữa.
Y sẽ chết.
Thế nhưng tại sao ta không hề vui vẻ.
Đưa tay đặt lên ngực, nơi này tại sao như cột một tảng đá hơn ngàn cân, tại sao ngay cả hô hấp đơn giản nhất cũng thành chuyện khó khăn nhất.
Y cố gắng cắn chặt khớp hàm, cố gắng mở to mắt, cố gắng duy trì trấn định, nhìn trường giết chóc chậm chạp này.
Có người nào thụ hình có thể thong dong bình thản như vậy, tại sao trong mắt y không đau không hận không thù không oán, tại sao từng đao kia hạ xuống, từng tảng máu thịt tung tóe, người xem còn kinh tâm động phách, y lại chỉ bình tĩnh chịu đựng, bình yên mỉm cười.
Y khẽ nói gì đó, người hành hình kia run rẩy như lá rụng trước gió.
Tại sao y hơi nhắm mắt, vẻ mặt dần dần nhu hòa, khóe môi từ từ lộ ra nụ cười mỉm, phảng phất nhớ lại chuyện gì tốt đẹp, lại phảng phất nghe được vài tin tức khiến y vui mừng.
Rõ ràng là Phật Đà nhón hoa cười yên bình, nào phải người đang bị chậm rãi xẻ thịt giết hại nơi hình trường.
Những người xem hình khác cũng có cảm giác như vậy. Khi Dung Khiêm trong ý thức nói chuyện giao lưu với A Hán, cũng vì A Hán cuối cùng nghĩ thông mà thập phần vui mừng, những người khác đều bị biểu tình biến hóa không ngừng trên mặt Dung Khiêm khiến cho hai mắt đăm đăm, thậm chí hơi kinh hồn táng đảm, ôi trời ơi, đây vẫn là người sao?
Mà người hành hình đứng gần Dung Khiêm nhất chịu ảnh hưởng sâu nhất, cuối cùng không thể vượt qua nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm đang không ngừng tuôn ra, như sụp đổ vứt hình đao cả tiếng hét lên: “Y không phải người, người này không phải người!” Vừa nói vừa thất tha thất thểu lui ra sau.
Giống như hắn kêu ra là tiếng lòng của tất cả những người xem hình, bao nhiêu quan lớn, quản sự như vậy, lại chẳng một ai phục hồi tinh thần để quát hắn.
Dung Khiêm vì tiếng thét chói tai của hắn mà giật mình quay lại, nhíu mày, trong lòng buồn bực, lão huynh, đây là phỉ báng, đây là công kích nhân thân, đây là vũ nhục nha.
Yên Lẫm nhíu mày, từ trên ngự tọa đứng dậy, một thân quần áo vàng rực, đứng thẳng dậy, giữa đám người đang ngồi vô cùng dễ thấy.
Khi những người khác còn chưa phục hồi tinh thần mà đứng dậy theo, tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang vọng. Hơn mười mũi tên nhọn hoắt như sấm sét điện giật bắn đến Yên Lẫm vừa đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.