Chương 14: Mạt lộ kỳ duyên
Lăng Báo Tư
12/09/2017
Rất nhiều người đều cho là Thanh Cô đã cứu họ Dung kia. Chỉ có bản thân Thanh Cô hiểu, là Dung đại ca kia cứu nàng.
Thanh Cô vừa ra đời thì mẫu thân đã chết vì khó sinh, hơn nữa sinh ra đã mang bớt xanh, một chân lại hơi bị tật, diện mạo đã không thể khiến người sinh lòng thương yêu thì chớ, thân thể hơi tàn tật lại khiến nàng ở trong thôn, nhất định không thể trở thành một người lao động tốt, mà cái chết của mẫu thân, ít nhiều khiến nàng có hiềm nghi khắc mẹ.
Cũng không biết là bởi vì chuyện nàng khắc mẹ khiến mọi người ghét nàng, hay bởi vì từ nhỏ tướng mạo nàng đã không đẹp, khiến người ta ghét, mà càng ra sức truyền tai nhau rằng nàng khắc mẹ.
Trong ký ức, nàng chưa bao giờ nhận được một chút yêu thương. Cách nhìn của phụ thân với sự tồn tại của nàng, vẻn vẹn chỉ là khi nấu cháo, thêm chút nước cho ăn tạm.
Có lẽ sức sống của người cùng khổ đều như cỏ dại, dưới tình huống như vậy mà vẫn ngoan cường sống sót, dần dần lớn lên. Thời thơ ấu của nàng vô cùng cô khổ, phụ thân đánh chửi, lao động nặng nhọc chỉ là thứ yếu, có lẽ vì diện mạo nàng không đẹp, động tác chậm chạp, có lẽ chỉ là lời đồn khắc mẹ khiến người ta tránh nàng. Trong thôn, không một đứa trẻ nào muốn tiếp cận nàng.
Chúng càng thích khi nàng khập khiễng, chạy phía trước nàng, cười hi hi ha ha thành bè kết đội ở đằng sau nhại theo dáng vẻ nàng, chúng càng thích biên mấy bài vè, hát mấy bài trẻ con, giễu cợt sự tàn tật xấu xí của nàng.
Phụ thân nghe mấy ca từ này, nhìn thấy mấy hành vi như vậy, thẹn quá hóa giận, chỉ biết một lần nữa lôi nàng về nhà, đóng cửa lại rồi ra sức mà đánh.
Sau khi xác định mình chẳng có gì để tín nhiệm dựa vào, nàng không thể không học được, yên lặng chịu đựng sự đùa cợt như vậy, để tránh thương tổn lớn hơn nữa.
Cho dù cuộc sống cực khổ như vậy, cũng vẫn còn tai nạn càng lớn hơn đang chờ phía trước.
Lúc hỏa hoạn xảy ra, chẳng có dấu hiệu gì, khi đứa trẻ mười tuổi đang phải làm ruộng để sống nghe được tin tức thì đã chẳng kịp làm gì nữa, nàng vĩnh viễn mất đi mái nhà không hề tốt đẹp, nhưng ít ra cũng có thể che mưa gió ấy. Nàng đã vĩnh viễn mất đi phụ thân mỗi ngày đều đánh nàng, nhưng cho phép nàng được ở cùng một nhà ấy, nàng cuối cùng trở thành một cô nhi chân chính.
Mà sau hỏa hoạn, lời đồn nàng khắc cha mẹ càng ngày càng truyền ác liệt.
Thôn nhân thấy nàng thì đi vòng, tụi con nít tuyệt không được đến gần nàng, nàng đi qua cửa nhà người ta, đều có người hắt nước tẩy xui.
Vẻn vẹn hai mẫu đất bị biểu thúc chẳng biết họ hàng xa cỡ nào giương cờ hiệu đồng tông đồng tộc lấy mất, đẩy đứa trẻ mồ côi ra cửa. Chẳng ai nói giúp một câu cho đứa bé gái mười tuổi.
Có lẽ bởi vì quá nhỏ, không biết đôi khi, người sống không bằng chết, có lẽ bởi vì quá nhỏ, cho nên chỉ biết thuận theo nguyện vọng tự nhiên của sinh mệnh, cố gắng sống sót.
Nàng cẩn thận tránh xa những thôn nhân ghét nàng, dựa vào quả dại sau núi, rau dại dưới ruộng, tiếp tục sinh tồn. Nàng tự mình ôm cỏ tranh dựng một mái nhà miễn cưỡng che mưa gió, nhặt những mảnh vải rách thôn nhân không cần, làm quần áo che tạm thân thể đang từ từ lớn lên.
Nàng vẫn sống, cho dù không biết sống có ý nghĩa gì, có gì đáng để sống tiếp.
Chưa từng có ai dạy nàng đọc sách, chưa ai dạy nàng đạo lý, nàng thậm chí chưa từng học nữ công kim chỉ, không như các thôn cô khác ngoài xuống ruộng trồng trọt, còn có thể thêu uyên ương rất đẹp trên gối hoặc vỏ chăn, nàng ngoại trừ sinh sống bình thường thì chẳng biết gì.
Không biết nàng không hiểu là có thể ra ngoài tìm một lối thoát khác, hay chỉ vì chẳng biết gì, nên căn bản không có dũng khí rời đi, nàng cuối cùng vẫn ở trong một góc nhỏ của thôn này, trong ánh mắt lạnh nhạt ghét bỏ của mọi người, yên lặng sống sót.
Nàng lớn đến hai mươi mấy tuổi, vẫn dung mạo xấu xí, thân thể vụng về, bởi vì rất lâu rồi không nói chuyện với ai, cho nên thỉnh thoảng muốn biểu đạt điều gì, đều sẽ lắp ba lắp bắp, rất nhiều lúc chỉ lặp đi lặp lại mấy câu chữ đơn giản. Cũng bởi vậy, nàng càng thêm trầm lặng.
Hôm đó cũng chẳng phát sinh chuyện gì đặc biệt bi thảm. Chẳng qua trong thôn gần đây có mấy cô nương liên tục xuất giá, nơi nơi đều hân hoan, nhân khí nhiều như vậy, ồn ào như vậy, náo nhiệt như vậy.
Người bị cho là xui xẻo như nàng, rất tự nhiên bị đuổi đi, nhưng nàng vẫn mang theo sự tò mò, mang theo sự hâm mộ mà cả bản thân cũng không hiểu, ngóng nhìn từ xa xa.
Cho đến khi trên đầu chợt đau nhói lành lạnh, nàng mù mờ đưa tay sờ đầu, sờ đến toàn bùn đất. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy mấy đứa trẻ ở phía trước vỗ tay cười to.
Nàng lặng lẽ muốn lui về cái xó không người, mà tiếng vỗ tay, tiếng hát của bọn trẻ sau lưng, nghe rõ mồn một: “Thanh mặt quỷ, đi cà nhắc, lão yêu quái gả không đi, khắc cha ruột, khắc mẹ ruột, hại người hại người thật hại người.”
Hẳn là nàng lui quá chậm, chân nàng đi rất không lưu loát, cho nên tiếng ca này mới nghe rõ ràng đến vậy, cho nên bùn đất không ngừng bay tới kia đều đập cả lên người, đau không chịu nổi.
Là tình cảm thế nào nháy mắt bị gợi lên, khiến nàng đột nhiên quay người, nhìn bọn hài tử kia cười vô cùng vui vẻ mà tiến hành trò chơi của chúng. Thấy cách đó không xa, cha mẹ chúng đang mỉm cười chỉ trỏ bên này, giống như hành động kiểu này chẳng có gì đáng chỉ trích.
Những người đó cùng lớn lên trong một thôn với nàng, lúc còn nhỏ, họ cũng từng thành quần kết đội như vậy, lấy đùa bỡn nàng làm vui, mà nay con cái họ vẫn kế tục trò chơi của họ năm đó.
Nàng không biết tại sao mình không trốn đến nơi tối tăm nhất như ngày trước, nàng chỉ đứng ngây ra, để vô số bùn đất đập lên người, cho đến khi một nắm bùn đập thẳng vào mặt. Nàng bỗng nhiên cả tiếng gào lên.
Giống như trong nháy mắt, hơn hai mươi năm đau khổ toàn bộ tuôn lên trong lòng, dường như tâm linh chết lặng hơn hai mươi năm, khoảnh khắc này mới hiểu được đau đớn.
Nàng gào lên như một con sói, thanh âm thê lương mà bi thảm.
Người lớn chạy đến, những bà mẹ ôm đứa con bị dọa khóc vào lòng, các ông bố cầm gậy gộc chuẩn bị xua đuổi người đàn bà điên này.
Nàng quay người, dùng hết toàn lực mà chạy, vừa chạy vừa liều mạng kêu thảm.
Cho dù tới lúc này rồi, nàng vẫn chẳng biết trả thù làm sao, oán hận làm sao, nàng chỉ đau đến run rẩy toàn thân, trong cảm nhận của nàng, cả thiên địa, toàn thế giới, cũng chỉ còn lại hai chữ đau đớn.
Nàng ngỡ ngàng chạy, không biết phải chạy về phương nào, chỉ muốn liều mạng chạy, có lẽ có thể né tránh đau đớn như vậy.
Đúng lúc này, đại vũ tầm tã trút xuống. Nàng lao đi trong mưa, không biết con đường phía trước đi đâu, cũng không biết nên trốn đến nơi nào.
Mưa như trút nước, giáng xuống người đau buốt, nàng lại hoàn toàn không phát giác. Sấm sét đầy trời, người hơi nhát gan đều sẽ sợ phát khóc, nàng lại chỉ biết chạy về trước, một ý nghĩ liền nảy sinh như vậy. Cứ để sét đánh chết ta đi.
Đột nhiên trước mắt sáng choang. Đúng vậy, còn có tử vong. Khổ nạn trên đời này quá nhiều, vẫn còn tử vong để thoát đi, khi người chạy tới tuyệt lộ, vẫn còn một tử lộ để chọn.
Nàng bắt đầu oán hận sự ngu xuẩn của mình, sao không sớm nghĩ đến cái chết, lại uổng phí sống trên nhân thế, chịu nhiều khổ sở như vậy.
Nàng chạy băng băng trong mưa, đuổi theo sấm sét như một kẻ điên.
Thế mà, đến khi mưa gió đều ngừng, sấm sét vẫn chưa từng chạm vào chéo áo nàng.
Nàng thở phì phò ngã ngồi trong vũng bùn, nàng chỉ muốn chết thôi, ông trời dường như ngay cả chút nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng không chịu thành toàn cho nàng.
Chẳng qua, thế nhân có rất nhiều nguyện vọng bất kể cố gắng thế nào đều không thể đạt thành, nhưng nếu chỉ là muốn chết thôi thì dù là Hoàng đế lão tử đến cũng chẳng thể ngăn cản.
Nàng từ từ đứng dậy, chậm chạp đi về trước, trong mắt trống rỗng mờ mịt, nàng không biết mình phải đi phương nào, có lẽ là tìm một con sông nhảy xuống, tìm một gốc cây treo lên, tìm một bức tường lao vào, tìm…
Sau đó, nàng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: “Đừng mà!”
Thanh âm kia thê thảm bi tráng là như vậy, dọa nàng giật bắn, thanh âm kia vang ở bên tai, vang ngay bên cạnh, kéo tâm thần đang tán loạn của nàng trở về lần nữa. Nàng thoáng ngây người, cúi đầu, mới phát hiện trên mặt đất cách mình chừng ba bước, có một vật thể to đùng nhìn na ná một người, bên cạnh y có con chó hoang giơ chân sau lên, đang chuẩn bị đái.
Thanh Cô không nghĩ tới, con đường tìm chết của nàng, tìm được, lại là một người.
Thanh Cô nhớ sau khi hoảng sợ, nàng theo bản năng múa may hai tay, lớn tiếng la hét, làm con chó hoang giật mình, chưa kịp tè đã cắp đuôi lao đi mất.
Thanh Cô còn ngẩn người chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, bên tai nghe một tiếng thở dài vô cùng may mắn: “A di đà Phật, Đức Chúa cứu thế, Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng đại đế, ta cuối cùng đã tin là các ông đều có thật.”
Thanh Cô lăng lăng cúi đầu, thậm chí nhịn không được dụi dụi mắt, rốt cuộc lần nữa xác định cái vật đen thui dài dài đó thật sự là người.
Cái vật đen dài đó cư nhiên còn cười với nàng: “Chào cô.”
Trên khuôn mặt đen thui đầy bùn đất, cũng chẳng nhìn rõ lắm vẻ tươi cười, chẳng qua đôi mắt kia quả thật sáng ngời, mang theo ý cười nhè nhẹ.
Đôi mắt mỉm cười, lời chào thiện ý, Thanh Cô cả đời dường như chưa từng gặp được, nàng ấp úng cả buổi cũng chẳng đáp được một câu, đứng ngẩn ra một hồi, cuối cùng nhịn không được ló người ra nhìn kỹ, sau đó giật mình đánh thót, thét lên thất thanh, một tay chỉ y, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi vẫn còn là người sao?”
Người nọ không chút để ý nói: “Không sao không sao, ta không sao, ta chẳng qua gặp phải cường đạo bị chém một thân thương tích, lại thêm lăn từ trên núi xuống, xương cốt toàn thân bị gãy thôi, ta thật sự không sao, cô không cần sợ hãi.”
Người nọ thanh âm ôn hòa, thần sắc ôn hòa, giống như lo nàng bị kinh hãi, hơn xa quan tâm một thân thương tích của mình.
Thanh Cô nhớ nàng có lẽ đã chạy quá lâu mà mệt mỏi, hoặc là bị dọa sợ mà vô lực, dựa lưng lên một gốc đại thụ, vô lực ngồi xuống, người kia bắt đầu lảm nhảm, nói mình lúc gặp phải cường đạo anh dũng can đảm thế nào, cùng thế lực xấu đấu tranh chí tử không hối thế nào, những đặc sắc trong quá trình đánh nhau với cường đạo nói đến kinh thiên động địa, hình tượng của bản thân y càng thêm hào quang vạn trượng, quả thật khiến người không dám ngước nhìn.
Thanh Cô chưa từng được nghe chuyện phấn khích như vậy, càng nghe càng kinh ngạc trừng to hai mắt, ngay khi nàng hầu như đã quên mất mục đích ban đầu của mình, người nọ kể chuyện xong, nhàn nhã hỏi một câu: “Cô một thân ướt sũng đến đây định làm gì?”
Thanh Cô sửng sốt, sau đó bỗng nhớ lại hết thảy, nặng nề đáp: “Ta muốn chết.”
“Phải không?” Người nọ thản nhiên đáp một tiếng, giống như vừa rồi nàng chỉ nói ta muốn ăn cơm, ta muốn uống nước vậy.
Nàng lại ngây ra một lúc, không rõ vì sao mà bỗng hơi không cam lòng: “Ngươi không hỏi ta vì sao muốn chết?”
“Có gì đáng hỏi, không ngoài cảm thấy mình là người thê thảm nhất thiên hạ, cảm thấy thiên hạ chẳng ai yêu quý mình, cảm thấy chi bằng chết đi cho xong. Ta gặp tai họa bất ngờ, gia sản mất sạch, người thân cũng không, chẳng đường cậy nhờ, bản thân còn tàn phế toàn thân, ta cũng còn muốn cực lực sống sót, lại có người cảm thấy mình thảm nhất, một người ngay cả bản thân cũng hoàn toàn không yêu quý, không tính toán cho mình, thậm chí còn định giết bản thân, lại muốn trách thiên hạ không ai quan tâm mình, người như thế ta thấy nhiều rồi.”
“Ngươi… Không phải… Ta thật sự…” Thanh Cô còn nhớ mình đã líu lưỡi muốn tranh cãi, muốn nói mình khổ sở nhường nào, song đối mặt với người kia lại chẳng nói được gì hết, vô luận thế nào nàng cũng không có biện pháp nói nàng thảm hại hơn người kia.
Mà người kia, giữa một vùng bùn nước, vô cùng thảm hại, chỉ có ánh mắt lóe lên ánh sáng khác thường, nói khẳng định như thế: “Ta muốn sống tiếp.”
Nàng lăng lăng ngồi dưới gốc cây, cảm thấy tâm và thân đều vô lực như nhau, đột nhiên vùi đầu vào giữa hai tay, khóc rưng rức.
Người kia không hề khuyên giải an ủi nàng.
Y chỉ lẳng lặng chờ đợi, đợi nàng khóc mệt rồi mới thong thả nói: “Cô thật sự biết tử vong là như thế nào sao? Cô biết bị chôn giữa đất vàng và tăm tối vô biên vô hạn, không thể hít thở không khí nữa, là cảm giác thế nào. Cô cho là cô bất hạnh lắm sao? Cô có biết, thế gian này có rất nhiều người, từ lúc ra đời chưa từng nhìn thấy màu sắc, chưa từng nghe được âm thanh, không thể dùng hai chân đi lại, không thể dùng hai tay làm việc? Mà tử vong, là tổng hợp của hết thảy. Cô có gan đến nhìn thử ta, cô có biết, bị thái dương phơi khô lại không thể động đậy là cảm giác gì, cô có biết, bị vùi trong bùn nước bẩn thỉu ẩm ướt hôi thối là thế nào, cô có biết người sau khi chết thân thể từ từ thối rữa, tất cả giòi bọ bắt đầu sinh trưởng làm tổ trên người, từ từ gặm sạch máu thịt mình là thế nào…”
“Đủ rồi.” Thanh Cô kêu to, bịt tai run rẩy “Ngươi không cần dọa ta, ta muốn tìm cái chết, ngươi không dọa được ta đâu.”
“Ai rảnh mà dọa cô, ta chẳng qua đau quá, muốn tìm người nói chuyện phiếm, phân tán chút lực chú ý thôi.”
Thanh âm kia bình thản mà thong dong như vậy, Thanh Cô lại chợt ngẩn ra, do dự một lúc mới nhìn sang y, hồi lâu mới nói “Ngươi… Ngươi rất đau…”
Bên tai giống như nghe được tiếng nghiến răng rất chói tai: “Cô thử bị người cắt hơn trăm đao khắp toàn thân, lại còn gãy sạch xương cốt, rồi thêm bị mưa giáng bị ngâm nước bị thái dương hong coi có đau không?”
Thanh âm phẫn nộ này khiến Thanh Cô hết sức xấu hổ mà cúi đầu, cảm thấy mình đích xác rất không phải. Nàng biết y phải rất đau, thế nhưng y biểu hiện thong dong như vậy, phóng khoáng như vậy, hệt vô sự như vậy, thế là người bàng quan rất tự nhiên sẽ quên mất những vết thương đáng sợ trên người y.
“Không cần buồn, ta bị thương đâu phải lỗi của cô, nếu cảm thấy áy náy thì cứ nói chuyện với ta, cách giảm đau bằng chuyện phiếm của ta vẫn khá có công hiệu.” Thanh âm kia thậm chí kèm theo ý cười “Cho dù cô muốn chết, người trước lúc chết làm chút chuyện tốt, tích chút công đức, khi xuống địa ngục phán quan cũng sẽ thủ hạ lưu tình.”
Thanh Cô không biết vì sao lại cũng bị chọc cười, dù rằng ý cười ấy ngắn đến mức ngay bản thân nàng cũng cơ hồ không phát giác. Có lẽ là vì lần đầu tiên có người muốn chủ động nói chuyện với nàng, có lẽ chỉ là muốn trước khi chết làm một chuyện tốt, nàng thật sự an tâm ngồi dưới gốc cây, định trò chuyện với người nọ.
Sau đó, ngôn từ vụng về, lại không biết ở cùng người thế nào, nàng chỉ ngơ ngẩn ngồi đấy, mấy lần mở miệng nhưng chẳng biết phải nói gì, có thể nói gì.
Bất quá, căn bản chẳng cần nàng nói, người kia đã như sóng lớn huyên thuyên không dứt. Từ chuyện về mỗi một ngôi sao trên trời, đến mỗi một linh hồn cỏ cây dưới đất, từ trên dưới năm ngàn năm, đến thần phật khắp trời, vô số truyền kỳ, trên đời này giống như không có gì là y không biết, cũng không có gì là y không muốn nói.
Nàng không biết bản thân cứ thế ngồi ngơ ngẩn nghe y nói bao lâu, chỉ biết khi người kia dừng lại, sắc trời đã tối. Thế giới tăm tối mà trống vắng khiến nàng bỗng cảm thấy hơi lạnh. Nàng kéo lại quần áo rách nát, đứng lên ấp úng nói: “Này, ngươi… nói xong rồi.”
“Đúng vậy, nói đến khô cả miệng mà chẳng thấy cô khen tiếng nào.” Người nọ nói vẻ hơi không vui.
Nàng hơi trì độn gật gật đầu: “Vậy ta đi đây.”
“Tạm biệt, không tiễn.” Câu trả lời chẳng chút để ý khiến nàng lại sửng sốt một lúc.
Nàng muốn đi tự sát, y cũng không khuyên, y rơi xuống nông nỗi như thế, nàng muốn bỏ y mà đi, y cũng không giữ, người này thật là…
Có lẽ là nàng quá ngốc, từ sau khi phụ thân mất thì chưa từng ở chung với ai, cho nên hoàn toàn không biết cách cùng người ở chung, chỉ sửng sốt một lúc rồi quay lưng bỏ đi.
Thế giới tăm tối, thiên địa yên tĩnh, gió đêm kéo đến khiến người chợt phát rét. Không có ai huyên thuyên bên tai, những năm tháng quạnh quẽ hơn hai mươi năm qua bỗng khiến người không thể chịu đựng,
Nàng muốn đi tìm chết, mà người kia, nằm giữa một vùng rét mướt như thế, chờ chết.
Nàng chỉ là một kẻ ngay cả bản thân còn chẳng cứu nổi, đương nhiên cũng không thể cứu một người sống lớn bị thương nặng như vậy.
Nàng từng bước đi về phía trước, đi vào sâu nhất trong tăm tối, sau đó lại đột nhiên quay về, chạy vội đến bên cạnh người nọ, thở hổn hển.
Người nọ không giật mình chút nào, chỉ ở trong bóng tối, dùng ánh mắt sáng như sao nhìn nàng.
Nàng thở hổn hển, đứt quãng nói: “Ừm, nhà ta rách nát lắm… Ta nghèo lắm, không có thức ngon… Ta không mời nổi đại phu… Ta…”
“Được rồi được rồi, nếu cô muốn cứu ta thì xin cô ra tay nhanh lên, ta đây rất dễ nói chuyện, không kén chọn chút nào hết.”
Thanh Cô tiếp tục ngẩn ra, lại qua một lúc mới bắt đầu nghĩ cách kéo đại nam nhân thân thể cao lớn nặng muốn chết này về nhà.
Sau khi bị kéo ngang kéo dọc, đụng đến sưng cục đầy đầu, vết thương hở miệng, người nọ tức giận gầm lên, dùng thanh âm lãnh khốc ra lệnh chỉ nàng dùng cành cây làm thành một cái xe kéo lâm thời, sau đó nàng bắt đầu gian nan lần theo đường cũ về nhà.
Dọc đường, nghe y lải nhải than phiền vô số, tán tụng y thông minh nhường nào, nếu không có y thì người ngốc như nàng sẽ không biết làm sao thế nào thế nào.
Dọc đường, mệt đến mức mồ hôi ướt cả vạt áo, dọc đường ngã bao nhiêu lần.
Dọc đường, người kia chẳng hề nói xin lỗi tạ ơn gì hết, ngược lại chỉ trích nàng làm y đụng đầu đau quá, khiến vết thương đau quá.
Dọc đường, nàng đều mỉm cười, dù rằng bản thân nàng chẳng hề hay biết.
Thanh Cô vừa ra đời thì mẫu thân đã chết vì khó sinh, hơn nữa sinh ra đã mang bớt xanh, một chân lại hơi bị tật, diện mạo đã không thể khiến người sinh lòng thương yêu thì chớ, thân thể hơi tàn tật lại khiến nàng ở trong thôn, nhất định không thể trở thành một người lao động tốt, mà cái chết của mẫu thân, ít nhiều khiến nàng có hiềm nghi khắc mẹ.
Cũng không biết là bởi vì chuyện nàng khắc mẹ khiến mọi người ghét nàng, hay bởi vì từ nhỏ tướng mạo nàng đã không đẹp, khiến người ta ghét, mà càng ra sức truyền tai nhau rằng nàng khắc mẹ.
Trong ký ức, nàng chưa bao giờ nhận được một chút yêu thương. Cách nhìn của phụ thân với sự tồn tại của nàng, vẻn vẹn chỉ là khi nấu cháo, thêm chút nước cho ăn tạm.
Có lẽ sức sống của người cùng khổ đều như cỏ dại, dưới tình huống như vậy mà vẫn ngoan cường sống sót, dần dần lớn lên. Thời thơ ấu của nàng vô cùng cô khổ, phụ thân đánh chửi, lao động nặng nhọc chỉ là thứ yếu, có lẽ vì diện mạo nàng không đẹp, động tác chậm chạp, có lẽ chỉ là lời đồn khắc mẹ khiến người ta tránh nàng. Trong thôn, không một đứa trẻ nào muốn tiếp cận nàng.
Chúng càng thích khi nàng khập khiễng, chạy phía trước nàng, cười hi hi ha ha thành bè kết đội ở đằng sau nhại theo dáng vẻ nàng, chúng càng thích biên mấy bài vè, hát mấy bài trẻ con, giễu cợt sự tàn tật xấu xí của nàng.
Phụ thân nghe mấy ca từ này, nhìn thấy mấy hành vi như vậy, thẹn quá hóa giận, chỉ biết một lần nữa lôi nàng về nhà, đóng cửa lại rồi ra sức mà đánh.
Sau khi xác định mình chẳng có gì để tín nhiệm dựa vào, nàng không thể không học được, yên lặng chịu đựng sự đùa cợt như vậy, để tránh thương tổn lớn hơn nữa.
Cho dù cuộc sống cực khổ như vậy, cũng vẫn còn tai nạn càng lớn hơn đang chờ phía trước.
Lúc hỏa hoạn xảy ra, chẳng có dấu hiệu gì, khi đứa trẻ mười tuổi đang phải làm ruộng để sống nghe được tin tức thì đã chẳng kịp làm gì nữa, nàng vĩnh viễn mất đi mái nhà không hề tốt đẹp, nhưng ít ra cũng có thể che mưa gió ấy. Nàng đã vĩnh viễn mất đi phụ thân mỗi ngày đều đánh nàng, nhưng cho phép nàng được ở cùng một nhà ấy, nàng cuối cùng trở thành một cô nhi chân chính.
Mà sau hỏa hoạn, lời đồn nàng khắc cha mẹ càng ngày càng truyền ác liệt.
Thôn nhân thấy nàng thì đi vòng, tụi con nít tuyệt không được đến gần nàng, nàng đi qua cửa nhà người ta, đều có người hắt nước tẩy xui.
Vẻn vẹn hai mẫu đất bị biểu thúc chẳng biết họ hàng xa cỡ nào giương cờ hiệu đồng tông đồng tộc lấy mất, đẩy đứa trẻ mồ côi ra cửa. Chẳng ai nói giúp một câu cho đứa bé gái mười tuổi.
Có lẽ bởi vì quá nhỏ, không biết đôi khi, người sống không bằng chết, có lẽ bởi vì quá nhỏ, cho nên chỉ biết thuận theo nguyện vọng tự nhiên của sinh mệnh, cố gắng sống sót.
Nàng cẩn thận tránh xa những thôn nhân ghét nàng, dựa vào quả dại sau núi, rau dại dưới ruộng, tiếp tục sinh tồn. Nàng tự mình ôm cỏ tranh dựng một mái nhà miễn cưỡng che mưa gió, nhặt những mảnh vải rách thôn nhân không cần, làm quần áo che tạm thân thể đang từ từ lớn lên.
Nàng vẫn sống, cho dù không biết sống có ý nghĩa gì, có gì đáng để sống tiếp.
Chưa từng có ai dạy nàng đọc sách, chưa ai dạy nàng đạo lý, nàng thậm chí chưa từng học nữ công kim chỉ, không như các thôn cô khác ngoài xuống ruộng trồng trọt, còn có thể thêu uyên ương rất đẹp trên gối hoặc vỏ chăn, nàng ngoại trừ sinh sống bình thường thì chẳng biết gì.
Không biết nàng không hiểu là có thể ra ngoài tìm một lối thoát khác, hay chỉ vì chẳng biết gì, nên căn bản không có dũng khí rời đi, nàng cuối cùng vẫn ở trong một góc nhỏ của thôn này, trong ánh mắt lạnh nhạt ghét bỏ của mọi người, yên lặng sống sót.
Nàng lớn đến hai mươi mấy tuổi, vẫn dung mạo xấu xí, thân thể vụng về, bởi vì rất lâu rồi không nói chuyện với ai, cho nên thỉnh thoảng muốn biểu đạt điều gì, đều sẽ lắp ba lắp bắp, rất nhiều lúc chỉ lặp đi lặp lại mấy câu chữ đơn giản. Cũng bởi vậy, nàng càng thêm trầm lặng.
Hôm đó cũng chẳng phát sinh chuyện gì đặc biệt bi thảm. Chẳng qua trong thôn gần đây có mấy cô nương liên tục xuất giá, nơi nơi đều hân hoan, nhân khí nhiều như vậy, ồn ào như vậy, náo nhiệt như vậy.
Người bị cho là xui xẻo như nàng, rất tự nhiên bị đuổi đi, nhưng nàng vẫn mang theo sự tò mò, mang theo sự hâm mộ mà cả bản thân cũng không hiểu, ngóng nhìn từ xa xa.
Cho đến khi trên đầu chợt đau nhói lành lạnh, nàng mù mờ đưa tay sờ đầu, sờ đến toàn bùn đất. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy mấy đứa trẻ ở phía trước vỗ tay cười to.
Nàng lặng lẽ muốn lui về cái xó không người, mà tiếng vỗ tay, tiếng hát của bọn trẻ sau lưng, nghe rõ mồn một: “Thanh mặt quỷ, đi cà nhắc, lão yêu quái gả không đi, khắc cha ruột, khắc mẹ ruột, hại người hại người thật hại người.”
Hẳn là nàng lui quá chậm, chân nàng đi rất không lưu loát, cho nên tiếng ca này mới nghe rõ ràng đến vậy, cho nên bùn đất không ngừng bay tới kia đều đập cả lên người, đau không chịu nổi.
Là tình cảm thế nào nháy mắt bị gợi lên, khiến nàng đột nhiên quay người, nhìn bọn hài tử kia cười vô cùng vui vẻ mà tiến hành trò chơi của chúng. Thấy cách đó không xa, cha mẹ chúng đang mỉm cười chỉ trỏ bên này, giống như hành động kiểu này chẳng có gì đáng chỉ trích.
Những người đó cùng lớn lên trong một thôn với nàng, lúc còn nhỏ, họ cũng từng thành quần kết đội như vậy, lấy đùa bỡn nàng làm vui, mà nay con cái họ vẫn kế tục trò chơi của họ năm đó.
Nàng không biết tại sao mình không trốn đến nơi tối tăm nhất như ngày trước, nàng chỉ đứng ngây ra, để vô số bùn đất đập lên người, cho đến khi một nắm bùn đập thẳng vào mặt. Nàng bỗng nhiên cả tiếng gào lên.
Giống như trong nháy mắt, hơn hai mươi năm đau khổ toàn bộ tuôn lên trong lòng, dường như tâm linh chết lặng hơn hai mươi năm, khoảnh khắc này mới hiểu được đau đớn.
Nàng gào lên như một con sói, thanh âm thê lương mà bi thảm.
Người lớn chạy đến, những bà mẹ ôm đứa con bị dọa khóc vào lòng, các ông bố cầm gậy gộc chuẩn bị xua đuổi người đàn bà điên này.
Nàng quay người, dùng hết toàn lực mà chạy, vừa chạy vừa liều mạng kêu thảm.
Cho dù tới lúc này rồi, nàng vẫn chẳng biết trả thù làm sao, oán hận làm sao, nàng chỉ đau đến run rẩy toàn thân, trong cảm nhận của nàng, cả thiên địa, toàn thế giới, cũng chỉ còn lại hai chữ đau đớn.
Nàng ngỡ ngàng chạy, không biết phải chạy về phương nào, chỉ muốn liều mạng chạy, có lẽ có thể né tránh đau đớn như vậy.
Đúng lúc này, đại vũ tầm tã trút xuống. Nàng lao đi trong mưa, không biết con đường phía trước đi đâu, cũng không biết nên trốn đến nơi nào.
Mưa như trút nước, giáng xuống người đau buốt, nàng lại hoàn toàn không phát giác. Sấm sét đầy trời, người hơi nhát gan đều sẽ sợ phát khóc, nàng lại chỉ biết chạy về trước, một ý nghĩ liền nảy sinh như vậy. Cứ để sét đánh chết ta đi.
Đột nhiên trước mắt sáng choang. Đúng vậy, còn có tử vong. Khổ nạn trên đời này quá nhiều, vẫn còn tử vong để thoát đi, khi người chạy tới tuyệt lộ, vẫn còn một tử lộ để chọn.
Nàng bắt đầu oán hận sự ngu xuẩn của mình, sao không sớm nghĩ đến cái chết, lại uổng phí sống trên nhân thế, chịu nhiều khổ sở như vậy.
Nàng chạy băng băng trong mưa, đuổi theo sấm sét như một kẻ điên.
Thế mà, đến khi mưa gió đều ngừng, sấm sét vẫn chưa từng chạm vào chéo áo nàng.
Nàng thở phì phò ngã ngồi trong vũng bùn, nàng chỉ muốn chết thôi, ông trời dường như ngay cả chút nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng không chịu thành toàn cho nàng.
Chẳng qua, thế nhân có rất nhiều nguyện vọng bất kể cố gắng thế nào đều không thể đạt thành, nhưng nếu chỉ là muốn chết thôi thì dù là Hoàng đế lão tử đến cũng chẳng thể ngăn cản.
Nàng từ từ đứng dậy, chậm chạp đi về trước, trong mắt trống rỗng mờ mịt, nàng không biết mình phải đi phương nào, có lẽ là tìm một con sông nhảy xuống, tìm một gốc cây treo lên, tìm một bức tường lao vào, tìm…
Sau đó, nàng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: “Đừng mà!”
Thanh âm kia thê thảm bi tráng là như vậy, dọa nàng giật bắn, thanh âm kia vang ở bên tai, vang ngay bên cạnh, kéo tâm thần đang tán loạn của nàng trở về lần nữa. Nàng thoáng ngây người, cúi đầu, mới phát hiện trên mặt đất cách mình chừng ba bước, có một vật thể to đùng nhìn na ná một người, bên cạnh y có con chó hoang giơ chân sau lên, đang chuẩn bị đái.
Thanh Cô không nghĩ tới, con đường tìm chết của nàng, tìm được, lại là một người.
Thanh Cô nhớ sau khi hoảng sợ, nàng theo bản năng múa may hai tay, lớn tiếng la hét, làm con chó hoang giật mình, chưa kịp tè đã cắp đuôi lao đi mất.
Thanh Cô còn ngẩn người chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, bên tai nghe một tiếng thở dài vô cùng may mắn: “A di đà Phật, Đức Chúa cứu thế, Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng đại đế, ta cuối cùng đã tin là các ông đều có thật.”
Thanh Cô lăng lăng cúi đầu, thậm chí nhịn không được dụi dụi mắt, rốt cuộc lần nữa xác định cái vật đen thui dài dài đó thật sự là người.
Cái vật đen dài đó cư nhiên còn cười với nàng: “Chào cô.”
Trên khuôn mặt đen thui đầy bùn đất, cũng chẳng nhìn rõ lắm vẻ tươi cười, chẳng qua đôi mắt kia quả thật sáng ngời, mang theo ý cười nhè nhẹ.
Đôi mắt mỉm cười, lời chào thiện ý, Thanh Cô cả đời dường như chưa từng gặp được, nàng ấp úng cả buổi cũng chẳng đáp được một câu, đứng ngẩn ra một hồi, cuối cùng nhịn không được ló người ra nhìn kỹ, sau đó giật mình đánh thót, thét lên thất thanh, một tay chỉ y, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi vẫn còn là người sao?”
Người nọ không chút để ý nói: “Không sao không sao, ta không sao, ta chẳng qua gặp phải cường đạo bị chém một thân thương tích, lại thêm lăn từ trên núi xuống, xương cốt toàn thân bị gãy thôi, ta thật sự không sao, cô không cần sợ hãi.”
Người nọ thanh âm ôn hòa, thần sắc ôn hòa, giống như lo nàng bị kinh hãi, hơn xa quan tâm một thân thương tích của mình.
Thanh Cô nhớ nàng có lẽ đã chạy quá lâu mà mệt mỏi, hoặc là bị dọa sợ mà vô lực, dựa lưng lên một gốc đại thụ, vô lực ngồi xuống, người kia bắt đầu lảm nhảm, nói mình lúc gặp phải cường đạo anh dũng can đảm thế nào, cùng thế lực xấu đấu tranh chí tử không hối thế nào, những đặc sắc trong quá trình đánh nhau với cường đạo nói đến kinh thiên động địa, hình tượng của bản thân y càng thêm hào quang vạn trượng, quả thật khiến người không dám ngước nhìn.
Thanh Cô chưa từng được nghe chuyện phấn khích như vậy, càng nghe càng kinh ngạc trừng to hai mắt, ngay khi nàng hầu như đã quên mất mục đích ban đầu của mình, người nọ kể chuyện xong, nhàn nhã hỏi một câu: “Cô một thân ướt sũng đến đây định làm gì?”
Thanh Cô sửng sốt, sau đó bỗng nhớ lại hết thảy, nặng nề đáp: “Ta muốn chết.”
“Phải không?” Người nọ thản nhiên đáp một tiếng, giống như vừa rồi nàng chỉ nói ta muốn ăn cơm, ta muốn uống nước vậy.
Nàng lại ngây ra một lúc, không rõ vì sao mà bỗng hơi không cam lòng: “Ngươi không hỏi ta vì sao muốn chết?”
“Có gì đáng hỏi, không ngoài cảm thấy mình là người thê thảm nhất thiên hạ, cảm thấy thiên hạ chẳng ai yêu quý mình, cảm thấy chi bằng chết đi cho xong. Ta gặp tai họa bất ngờ, gia sản mất sạch, người thân cũng không, chẳng đường cậy nhờ, bản thân còn tàn phế toàn thân, ta cũng còn muốn cực lực sống sót, lại có người cảm thấy mình thảm nhất, một người ngay cả bản thân cũng hoàn toàn không yêu quý, không tính toán cho mình, thậm chí còn định giết bản thân, lại muốn trách thiên hạ không ai quan tâm mình, người như thế ta thấy nhiều rồi.”
“Ngươi… Không phải… Ta thật sự…” Thanh Cô còn nhớ mình đã líu lưỡi muốn tranh cãi, muốn nói mình khổ sở nhường nào, song đối mặt với người kia lại chẳng nói được gì hết, vô luận thế nào nàng cũng không có biện pháp nói nàng thảm hại hơn người kia.
Mà người kia, giữa một vùng bùn nước, vô cùng thảm hại, chỉ có ánh mắt lóe lên ánh sáng khác thường, nói khẳng định như thế: “Ta muốn sống tiếp.”
Nàng lăng lăng ngồi dưới gốc cây, cảm thấy tâm và thân đều vô lực như nhau, đột nhiên vùi đầu vào giữa hai tay, khóc rưng rức.
Người kia không hề khuyên giải an ủi nàng.
Y chỉ lẳng lặng chờ đợi, đợi nàng khóc mệt rồi mới thong thả nói: “Cô thật sự biết tử vong là như thế nào sao? Cô biết bị chôn giữa đất vàng và tăm tối vô biên vô hạn, không thể hít thở không khí nữa, là cảm giác thế nào. Cô cho là cô bất hạnh lắm sao? Cô có biết, thế gian này có rất nhiều người, từ lúc ra đời chưa từng nhìn thấy màu sắc, chưa từng nghe được âm thanh, không thể dùng hai chân đi lại, không thể dùng hai tay làm việc? Mà tử vong, là tổng hợp của hết thảy. Cô có gan đến nhìn thử ta, cô có biết, bị thái dương phơi khô lại không thể động đậy là cảm giác gì, cô có biết, bị vùi trong bùn nước bẩn thỉu ẩm ướt hôi thối là thế nào, cô có biết người sau khi chết thân thể từ từ thối rữa, tất cả giòi bọ bắt đầu sinh trưởng làm tổ trên người, từ từ gặm sạch máu thịt mình là thế nào…”
“Đủ rồi.” Thanh Cô kêu to, bịt tai run rẩy “Ngươi không cần dọa ta, ta muốn tìm cái chết, ngươi không dọa được ta đâu.”
“Ai rảnh mà dọa cô, ta chẳng qua đau quá, muốn tìm người nói chuyện phiếm, phân tán chút lực chú ý thôi.”
Thanh âm kia bình thản mà thong dong như vậy, Thanh Cô lại chợt ngẩn ra, do dự một lúc mới nhìn sang y, hồi lâu mới nói “Ngươi… Ngươi rất đau…”
Bên tai giống như nghe được tiếng nghiến răng rất chói tai: “Cô thử bị người cắt hơn trăm đao khắp toàn thân, lại còn gãy sạch xương cốt, rồi thêm bị mưa giáng bị ngâm nước bị thái dương hong coi có đau không?”
Thanh âm phẫn nộ này khiến Thanh Cô hết sức xấu hổ mà cúi đầu, cảm thấy mình đích xác rất không phải. Nàng biết y phải rất đau, thế nhưng y biểu hiện thong dong như vậy, phóng khoáng như vậy, hệt vô sự như vậy, thế là người bàng quan rất tự nhiên sẽ quên mất những vết thương đáng sợ trên người y.
“Không cần buồn, ta bị thương đâu phải lỗi của cô, nếu cảm thấy áy náy thì cứ nói chuyện với ta, cách giảm đau bằng chuyện phiếm của ta vẫn khá có công hiệu.” Thanh âm kia thậm chí kèm theo ý cười “Cho dù cô muốn chết, người trước lúc chết làm chút chuyện tốt, tích chút công đức, khi xuống địa ngục phán quan cũng sẽ thủ hạ lưu tình.”
Thanh Cô không biết vì sao lại cũng bị chọc cười, dù rằng ý cười ấy ngắn đến mức ngay bản thân nàng cũng cơ hồ không phát giác. Có lẽ là vì lần đầu tiên có người muốn chủ động nói chuyện với nàng, có lẽ chỉ là muốn trước khi chết làm một chuyện tốt, nàng thật sự an tâm ngồi dưới gốc cây, định trò chuyện với người nọ.
Sau đó, ngôn từ vụng về, lại không biết ở cùng người thế nào, nàng chỉ ngơ ngẩn ngồi đấy, mấy lần mở miệng nhưng chẳng biết phải nói gì, có thể nói gì.
Bất quá, căn bản chẳng cần nàng nói, người kia đã như sóng lớn huyên thuyên không dứt. Từ chuyện về mỗi một ngôi sao trên trời, đến mỗi một linh hồn cỏ cây dưới đất, từ trên dưới năm ngàn năm, đến thần phật khắp trời, vô số truyền kỳ, trên đời này giống như không có gì là y không biết, cũng không có gì là y không muốn nói.
Nàng không biết bản thân cứ thế ngồi ngơ ngẩn nghe y nói bao lâu, chỉ biết khi người kia dừng lại, sắc trời đã tối. Thế giới tăm tối mà trống vắng khiến nàng bỗng cảm thấy hơi lạnh. Nàng kéo lại quần áo rách nát, đứng lên ấp úng nói: “Này, ngươi… nói xong rồi.”
“Đúng vậy, nói đến khô cả miệng mà chẳng thấy cô khen tiếng nào.” Người nọ nói vẻ hơi không vui.
Nàng hơi trì độn gật gật đầu: “Vậy ta đi đây.”
“Tạm biệt, không tiễn.” Câu trả lời chẳng chút để ý khiến nàng lại sửng sốt một lúc.
Nàng muốn đi tự sát, y cũng không khuyên, y rơi xuống nông nỗi như thế, nàng muốn bỏ y mà đi, y cũng không giữ, người này thật là…
Có lẽ là nàng quá ngốc, từ sau khi phụ thân mất thì chưa từng ở chung với ai, cho nên hoàn toàn không biết cách cùng người ở chung, chỉ sửng sốt một lúc rồi quay lưng bỏ đi.
Thế giới tăm tối, thiên địa yên tĩnh, gió đêm kéo đến khiến người chợt phát rét. Không có ai huyên thuyên bên tai, những năm tháng quạnh quẽ hơn hai mươi năm qua bỗng khiến người không thể chịu đựng,
Nàng muốn đi tìm chết, mà người kia, nằm giữa một vùng rét mướt như thế, chờ chết.
Nàng chỉ là một kẻ ngay cả bản thân còn chẳng cứu nổi, đương nhiên cũng không thể cứu một người sống lớn bị thương nặng như vậy.
Nàng từng bước đi về phía trước, đi vào sâu nhất trong tăm tối, sau đó lại đột nhiên quay về, chạy vội đến bên cạnh người nọ, thở hổn hển.
Người nọ không giật mình chút nào, chỉ ở trong bóng tối, dùng ánh mắt sáng như sao nhìn nàng.
Nàng thở hổn hển, đứt quãng nói: “Ừm, nhà ta rách nát lắm… Ta nghèo lắm, không có thức ngon… Ta không mời nổi đại phu… Ta…”
“Được rồi được rồi, nếu cô muốn cứu ta thì xin cô ra tay nhanh lên, ta đây rất dễ nói chuyện, không kén chọn chút nào hết.”
Thanh Cô tiếp tục ngẩn ra, lại qua một lúc mới bắt đầu nghĩ cách kéo đại nam nhân thân thể cao lớn nặng muốn chết này về nhà.
Sau khi bị kéo ngang kéo dọc, đụng đến sưng cục đầy đầu, vết thương hở miệng, người nọ tức giận gầm lên, dùng thanh âm lãnh khốc ra lệnh chỉ nàng dùng cành cây làm thành một cái xe kéo lâm thời, sau đó nàng bắt đầu gian nan lần theo đường cũ về nhà.
Dọc đường, nghe y lải nhải than phiền vô số, tán tụng y thông minh nhường nào, nếu không có y thì người ngốc như nàng sẽ không biết làm sao thế nào thế nào.
Dọc đường, mệt đến mức mồ hôi ướt cả vạt áo, dọc đường ngã bao nhiêu lần.
Dọc đường, người kia chẳng hề nói xin lỗi tạ ơn gì hết, ngược lại chỉ trích nàng làm y đụng đầu đau quá, khiến vết thương đau quá.
Dọc đường, nàng đều mỉm cười, dù rằng bản thân nàng chẳng hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.