Chương 20: Chương 5(4)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
10/03/2023
Con mồi ngừng thở, Xương chuột vương cũng buông ra răng nhọn.
Hiện tại nó chuẩn bị một mình thưởng thức bữa ăn ngon, khi nó lần nữa cuối đầu xuống chuẩn bị từ lỗ cắn trước đó cắn xuống, chiếc mũi nhọn trong suốt không khỏi giật giật.
Xương chuột vương đình chỉ ăn, có chút hoang mang cúi đầu xuống, trên xác con mồi không ngừng cuồng ngưởi, cứ như vậy qua một hồi lâu, nó đột nhiên xê dịch thân thể mập mạp từ trên xác con mồi nhảy ra, có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm dưới xác con mồi một bãi máu tươi, cuối cùng không quay đầu lại cấp tốc chui vào trong bụi cỏ.
Thiếu nữ bị lẻ loi trơ trọi vứt bỏ trên mặt đất.
Đợi cho mặt trời chiều ngã về tây, chuyện kỳ lạ phát sinh, khuôn mặt trắng xanh như người chết của thiếu nữ bắt đầu dần dần lấy lại huyết sắc, cơ thể vốn là đã ngừng thở, lồng ngực xuất hiện yếu ớt nhấp nhô, trái tim lần nữa đập.
. . .
"Cô gái! Đã đến nơi rồi."
Tống Lương Tiêu dụi dụi con mắt, cô nhìn xem đánh thức mình tài xế taxi, đang lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mình giống như làm một giấc mộng rất bi thảm.
Nhìn bộ dạng này của cô, tài xế taxi không khỏi lên tiếng ân cần nói: "Cô gái, cô không sao chứ? Có cần hay không tôi đem xe ngừng đến dưới lầu nhà cô?"
Tống Lương Tiêu xem xét xe taxi đã dừng ở cửa chung cư nhà mình.
Cô đầu tiên là giật mình, sau đó vui đến phát khóc, đối với tài xế taxi nói mấy tiếng cảm ơn, tài xế khó hiểu nhìn cô, thanh niên bây giờ ngồi xe đều khách khí như vậy sao, cảm giác đều sắp coi mình như Bồ Tát bái.
Tống Lương Tiêu cũng mặc kệ tài xế nghĩ như thế nào, có thể nhìn thấy bác tài xế cô thực sự thật là vui, bởi vì cô về đến nhà rồi! Những điều khủng khiếp đã xảy ra trước đây thực sự chỉ là một cơn ác mộng do chính cô tạo ra!
Cô nhảy cẫng chạy đến tòa nhà của mình, đợi đến nhà nhất định phải gọi điện thoại cho Đường Thành, nói cho anh ấy mình mơ một giấc mơ rất khủng khiếp, suýt chút nữa không thể làm cô dâu của anh ấy, phải làm anh ấy nói nhiều lời dỗ ngọt, thật tốt an ủi mình mới được!
Tống Lương Tiêu dùng chìa khoá mở nhà mình của chính, không kịp chờ đợi muốn đi ôm ba mẹ, cô mang theo nũng nịu âm cuối hướng trong phòng hô:
"Ba! Mẹ! Con trở về rồi!"
Chỉ là chờ đợi cô không phải là ba mẹ oán trách hoặc trêu chọc đáp lại, mà là từng tiếng cực kỳ bi thương tiếng khóc.
Tống Lương Tiêu lúc này sững sờ tại trước cổng chính, cô phát hiện bên trong cánh cửa là một căn phòng cái lại lớn lại trống trải, thấy thế nào đều không giống như căn nhà hơn 100m2 ba phòng ngủ một phòng khách nhà mình.
Bên trong căn phòng này đứng đầy người, mà đối diện trên tường đang treo di ảnh của cô.
Dưới di ảnh là từng dãy hoa cúc và trắng được xếp ngay ngắn, phía trước khóm lớn hoa cúc là một chiếc quan tài được bao quanh bởi nhiều loại hoa cúc khác nhau.
Mẹ ghé vào bên cạnh quan tài nghẹn ngào khóc rống, ba là ôm mẹ không để mẹ ngã xuống, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, anh trai cùng chị dâu yên lặng đứng bên cạnh, mắt đều đỏ.
Có người lục tục đi đến trước quan tài cúi đầu đặt một cành hoa cẩm chướng vào trong quan, sau đó nói với cha mẹ bên cạnh quan tài: "Hai vị nén bi thương, bảo trọng thân thể."
Tống Lương Tiêu ngơ ngác nhìn xem, không biết làm sao.
Cửa chính không biết khi nào biến mất, có người từ bên cạnh cô đi qua, đứng tại bên cạnh cô, như là không nhìn thấy cô, thấp giọng nói nhỏ:
"Cô bé nhà này thật là thảm a, trước khi kết hôn một ngày bị phát hiện đột tử trên xe taxi, thật tốt việc vui kết quả biến thành tang sự, để cho ba mẹ cùng chú rễ muốn làm sao sống đây!"
"Ai còn không phải sao, cô nói sao hiện tại bất lương công ty nhiều như vậy, trước khi kết hôn một ngày còn để nhân viên tăng ca, làm cái gì 996, xem, phải là hại chết người không, mới 28 tuổi nha, thực sự là quá đáng tiếc rồi!"
"Ai, đi thôi, đi thôi, chúng ta cũng đừng ở chỗ này nói, ngộ nhỡ người nhà nghe được, chính là xát muối vào vết thương người ta, nam mô A di đà phật, phù hộ con gái nhà này kiếp sau có thể thật tốt đầu thai."
"A di đà phật, công đức vô lượng. . ."
Tống Lương Tiêu lạnh cả người bắt đầu nhanh chân đi về phía trước, sau khi thấy rõ bốn phía cô biết đây không phải là nhà của cô, mà là nhà tang lễ!
Đầu tiên cô đi đến trước mặt ba mẹ muốn ôm chặt bọn họ, thế nhưng khi giơ tay lên, cô phát hiện tay mình giống như không có thực thể dễ dàng xuyên qua cơ thể ba mẹ như thể vô hình, bọn họ ai cũng không thấy mình.
Thử nghiệm nửa ngày không thành công, cô liền nhớ tới Đường Thành, tại sao dịp như vậy lại không nhìn thấy Đường Thành?
Thế là cô ở trong nhà tang lễ tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy Đường Thành ngồi ở trong một góc đang đốt trong thùng sắt giấy tiền vàng bạc .
Đường Thành không khóc, nhưng đôi mắt thích cười luôn cong cong ánh mắt giờ phút này tựa như hố đen trống rỗng, nửa người nửa ngồi xổm, chỉ có hai tay máy móc ném những thỏi vàng bạc xếp ngay ngắn bỏ vào trong lửa.
Tống Lương Tiêu ánh mắt khô khốc, cái mũi hút hút, cô ngồi cạnh Đường Thành nhìn anh đốt xong giấy tiền vàng bạc, nhìn xem tất cả khách khứa mặc niệm xong rời đi, Đường Thành rốt cục đi tới trước quan tài, anh ấy đưa tay si ngốc sờ sờ chính mình như đang nhắm mắt ngủ, thẳng đến nhân viên công tác thúc giục, lúc này mới lưu luyến không rời thay mình đóng nắp quan tài, đóng đinh quan tài.
Tại trên đường đi đến lò hỏa táng, Đường Thành tay vẫn luôn không hề rời đi quan tài, hắn nhìn xem rất bình tĩnh, nhưng Tống Lương Tiêu biết, kỳ thật anh ấy cùng ba mẹ đều rất khổ sở.
Đến khi hộp nhỏ bị đưa ra đến đặt vào kho lưu trữ, Đường Thành rốt cục nhịn không được đỏ mắt.
Chờ khi anh ấy ngồi vào trên xe của mình, liền gục trên tay lái chôn lấy mặt kiềm chế nghẹn ngào khóc rống.
Tống Lương Tiêu lần thứ nhất nhìn thấy người đàn ông của mình khóc thảm như vậy, cũng không nhịn được cũng khóc rống theo, Cô muốn ôm anh một lần, nói với anh rằng cô yêu rất anh, muốn cùng anh qua đến hết cuộc đời.
Thế nhưng trên đời làm gì có nếu như, cô ngồi bên cạnh anh, rõ ràng gần đến như vậy nhưng đã là âm dương cách biệt.
Lúc này, ngoài cửa sổ xe đổ xuống mưa to, ào ào phát tiết tất cả bi thương.
Tống Lương Tiêu khóc khóc, cảnh vật xung quanh không ngừng thay đổi, Đường Thành của cô đã biến mất, xuân đi thu đến, mặt trời lên mặt trăng lặn, cô lần nữa lại trở về nha.
Ba mẹ đau buồn đến mức ăn không ngon ngủ không yên, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt khi nhìn ảnh của cô treo trên tường, cuối cùng thời gian trôi qua chậm rãi trở nên trầm mặc, thẳng đến một ngày, sáng sớm ba mẹ đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhìn mặt trời lặn trong chung cư, cuộc sống rốt cục từng chút từng chút bắt đầu lấy lại sức sống, theo sau đó chị dâu mang thai, mười tháng sau cháu gái ra đời, ba mẹ nụ cười cùng dần trở nên càng nhiều, bọn họ không còn đối với ảnh của mình than khóc, đến khi cháu gái biết chạy biết nhảy, trong nhà càng không ngừng có tiếng nói cười, nếu không phải là có một ngày đặc biệt, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục nhìn nhiều tấm kia đã bạc màu ảnh đen trắng, bọn họ đem cô giữ tại đáy lòng chỗ sâu nhất.
Tống Lương Tiêu mặc dù có một chút cô đơn, nhưng cũng cảm thấy như vậy rất tốt, cô từ tận đáy lòng thay ba mẹ vui vẻ, cô hi vọng họ có được niềm vui mà không phải cứ mãi chìm đắm trong đau thương vì mất đi mình, hiện tại ba mẹ rốt cục có thể đón nhận cuộc sống hoàn toàn mới.
Bóng dáng Tống Lương Tiêu cũng dần dần phai nhạt ra khỏi thế giới ấm áp này, Cô xuất hiện tại trước phần mộ của mình, trừ Thanh Minh và Đông Chí, phần lớn thời gian nghĩa trang đều vắng vẻ.
Sau đó cô nhìn thấy Đường Thành, đây cũng là không lâu sau khi tang lễ của cô kết thúc, bởi vì Đường Thành nhìn rất là tiều tụy, đã từng rất thích cười, giờ đây cả người đều có vẻ hơi u ám. Anh tại trước mộ của cô đặt một bó hoa, cùng cô nói rất lâu, nói quãng thời gian cùng anh trải qua hạnh phục, Tống Lương Tiêu ngồi ở bên cạnh nghe say mê, cô đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ.
Một năm rồi lại một năm, vào một thời điểm cố định hàng năm, Đường Thành kiểu gì cũng sẽ mang đến một bó hoa cùng cô trò chuyện, nói chuyện của anh cũng nói về quá khứ của hai người, chỉ là theo thời gian trôi qua, thời gian anh nói về chuyện của mình cũng ngày càng nhiều, mà kỷ niệm trước đây của bọn họ chỉ là phần mở đầu, tốt cuộc anh lại không thể nói tiếp. Tống Lương Tiêu có thể hiểu, đều nói nhiều năm như vậy, câu chuyện giữa bọn họ lặp đi lặp lại đều sắp nói nát, ngay cả mình người trong cuộc đều nghe đến chán, cô càng muốn nghe câu chuyện mới mẻ của anh.
Lại là một năm, một năm này Đường Thành cùng những năm qua có chút không giống nhau lắm, ánh mắt thích cười của anh dường như lại trở về, mặc đồ thể thao cùng giày bóng rổ, trông trẻ trung và tinh thần không ít.
Tống Lương Tiêu nhìn ở trong mắt, tâm tình vô cùng phức tạp, cô vừa sợ hãi lại có chút thoải mái, sau đó cô nghe tới Đường Thành mở miệng nói rằng:
"Lương Tiêu, anh lại sắp kết hôn, sau này có thể sẽ không có thời gian đến thăm em, em sẽ trách anh sao?"
Nước mắt như mưa rào thấm ướt mặt Tống Lương Tiêu, cô nức nở, tiếng khóc không thể dừng.
"Thật có lỗi a, đã nói sẽ chăm sóc em cả một đời, anh lại nuốt lời. Anh nghĩ rằng bản thân có thể tiếp tục sống và luôn nghĩ về em như thế này, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, anh vậy mà bắt đầu có chút không nhớ rõ khuôn mặt của em, rõ ràng trong ví tiền vẫn luôn để hình em ở đó, xem ra anh cũng không có thâm tình như mình tưởng, có thể yêu em cả một đời. . ."
Tiếp theo, anh chân thành quỳ xuống một gối trước mộ bia của cô thì thầm nói:
". . . Lương Tiêu, thật xin lỗi."
Tống Lương Tiêu quân lính tan rã, cô bổ nhào qua ôm lấy Đường Thành, dù cho người kia chỉ là một ảo ảnh cố cái gì đều không bắt được, cũng không muốn buông tê tâm liệt phế hô to:
"Anh không có sai, không có sai. . . Đừng bảo là thật xin lỗi a!"
Tiếng xin lỗi này như là lưỡi lê đâm thủng cô trăm ngàn lỗ, hiểu rằng nên tha thứ cùng chúc phúc, thế nhưng Tống Lương Tiêu làm thế nào cũng không thể giống như đối xử với ba mẹ, đối với Đường Thành thành tâm tiễn đưa cùng chúc phúc.
Có lẽ đối với Đường Thành mà nói chuyện cũ đã qua rất nhiều năm, thế nhưng với mình mà nói bất quá chỉ là một tháng a!
Cô cảm thấy mình sắp điên, không, có lẽ cô đã sớm điên cuồng rồi, tại một màn lại tiếp một màn, mà sau khi trải qua trọn những việc kỳ lạ như vậy, thì làm sao có người còn bình thường được?
Thế là cô khóc không ngừng hướng trời đất dập đầu thật mạnh, mỗi một cái đều đập rất nặng.
"Không cần biết ngươi là ai, cầu xin ngươi buông tha ta! Đừng hành hạ ta như vậy nữa! Để ta về nhà! Ta thật sự rất muốn về nhà! ! !"
Theo tiếng thét cuối cùng phá vỡ cổ họng dùng hết khí lực phát ra từ tận sâu trong linh hồn, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, trời đất như bị lôi điện bổ ra, nghĩa trang, Đường Thành toàn bộ đều bị nuốt lấy không thấy, bốn phía lâm vào trong bóng tối.
Một cái cực lớn màu đỏ con số 0. 0% ở trong bóng tối chậm rãi nâng lên, cao cao nổi lơ lửng, trong lúc bàng hoàng, Tống Lương Tiêu vô ý thức ngẩng đầu nhìn chằm chằm đỏ như máu 0. 0%, sau đó nó cử động!
Từ 0. 0% nhảy đến 0. 1%! Các con số bắt đầu không ngừng tăng tốc thay đổi!
0. 2%, 0. 3%, 0. 4%. . . 25%, 26%. . . 70%, 75%. . . 90%, 95%, 97%.
Cuối cùng, dừng ở con số 97.5%, con số dừng lại một chút sau đó biến mất, như khi lúc nó bất chợt xuất hiện, thế giới một lần nữa trở về bóng tối.
Lặng im một hồi, bốn phương tám hướng như có tiếng than nhẹ truyền đến, tràn ngập thê lương,
"Về nhà. . . Về nhà. . ."
Không sai, nó đang nói về nhà. Rất nhanh thanh âm càng lúc càng lớn cũng càng ngày càng ồn ào, dường như có vô số sinh linh bọn chúng đều đang nói: Về nhà, về nhà, chúng tôi muốn về nhà. . .
Giọng nói chói tai để cho đầu của Tống Lương Tiêu đau như muốn nứt ra không khỏi che lỗ tai, một hồi lâu giọng nói dừng lại, cô nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện một hành tinh xinh đẹp.
Mặt đất của nó xen kẽ hai loại màu sắc phấn hồng và xanh nhạt với cùng Địa Cầu giống nhau màu đại dương xanh thẳm.
Sau lưng xuất hiện từng dãy ghế trống, nơi này biến thành một phòng rạp chiếu phim 3D âm thanh Hi-fi, Tống Lương Tiêu vô thức tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, cô nhìn thấy hai chiếc cực lớn phi thuyền vũ trụ bay ra khỏi hành tinh xinh đẹp này, xuyên qua cỡ lớn kính trong suốt của phi thuyền, cô có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều người ngoài hành tinh. Nghiêm túc quan sát rất lâu, cô còn phát hiện những người ngoài hành tinh này vô cùng kì lạ, bọn chúng có hình người và hình thú hai loại hình thái, hơn nữa có thể tự do ở giữa hai loại khác biệt hình thái hoán đổi, bọn chúng hình như đang du lịch trong vũ trụ, gần như trên mặt mỗi người ngoài hành tinh đều mang ý cười. Cứ như vậy phi thuyền ở trong vũ trụ chậm rãi phi hành, xuyên qua các hệ hành tinh khác nhau, thẳng đến có một ngày, khi bọn chúng đi ngang qua một hệ hành tinh hình xoắn ốc, gặp một viên kỳ quái thiên thạch, nó từ trước phi thuyền của bọn họ xẹt qua, mang theo vô cùng xinh đẹp đuôi màu tím, Tống Lương Tiêu chỉ liếc mắt liền nhận ra đây chính là mình ngồi trên xe taxi nhìn thấy viên sao băng kia! Ngay sau đó bão vũ trụ, vô số thiên thạch hình thành dòng chảy hỗn loạn cuốn phi thuyền của bọn chúng vào trong, sau đó xuất hiện lỗ trắng, nháy mắt hai chiếc phi thuyền khổng lồ bị lỗ trắng trực tiếp nuốt chững.
Trong lỗ trắng, phi thuyền và thiên thạch không ngừng cùng xoay tròn lăn lộn, cũng không biết trải qua bao lâu, khi chúng nó một lần nữa trở về vũ trụ bình thường, thì trạng thái của phi thuyền trở nên vô cùng hỏng bét, trực tiếp hướng gần nhất một viên màu xanh lục lam hành tinh rơi xuống.
Trong quá trình rơi xuống người ngoài hành tinh muốn cố gắng điều khiển phi thuyền ổn định hạ cánh, nhưng bởi vì phi thuyền hư hỏng nghiêm trọng, cuối cùng vẫn là va chạm mặt đất chia năm xẻ bảy, người ngoài hành tinh không thể không ở trước khi phi thuyên va chạm hóa thú thoát đi.
Ngoài ý muốn rơi vào không biết tên hành tinh, người ngoài hành tinh đương nhiên phải nghĩ biện pháp trở về nhà của mình, thế nhưng là phi thuyền của bọn họ hư hỏng vô cùng kịch liệt, mà hành tinh này vẫn là một ngôi sao rất trẻ, đến nay còn chưa sản sinh ra sinh mệnh có trí tuệ, đồng thời còn có một chuyện càng làm cho người ta tuyệt vọng hơn —— bọn chúng ở trên hành tinh này căn bản không cách nào duy trì hình người chỉ có thể tiếp tục duy trì hình thú!
Thế là người ngoài hành tinh ở trên hành tinh này không ngừng tiến hành đủ loại nghiên cứu cùng thí nghiệm, cố gắng tìm cách về nhà, chỉ là quy luật và thành phần nguyên tố giữa hai hành tinh chêch lệch quá lớn, người ngoài hành tinh từ đầu đến cuối cũng không có cách nào sửa xong phi thuyền trở về quê hương, bọn chúng tuổi thọ tuy dài nhưng chung quy vẫn có hạn, thân thể cũng không thể thích ứng tốt hành tinh này, từ từ người ngoài hành tinh đi về hướng tuyệt diệt. Ngược lại một số mới xuất hiện động vật do bọn chúng dùng kỹ thuật sáng tạo sinh sôi ra, lại thích ứng rất tốt khí hậu và biến hóa của hành tinh này, trong gien những động vật này bị cấy ghép trí nhớ của bọn chúng, kế thừa ý chí ngoan cường của bọn chúng sinh tồn sinh sôi ở trên hành tinh này.
Sau đó theo thế giới không ngừng biến hóa, rơi xuống phi thuyền dần dần bị cây xanh cùng ngọn núi bao trùm, thương hải tang điền, nhân loại xuất hiện, bọn họ tại trên mảnh đất này rộng lớn này đi săn và sinh tồn, một lần vô tình, có nhân loại đi săn ăn động vật do người ngoài hành tinh sáng tạo ra, sau đó thân thể của bọn bọ phát sinh biến hóa, tinh thần và thể xác trở nên càng mạnh mẽ, sinh mệnh cũng biến thành càng dài, còn sinh ra năng lực đặc biệt. Sau đó, càng ngày càng nhiều người bắt đầu ăn những loài động vật kỳ lạ này, nhưng lại chỉ có số cực ít người có thể từ đó đạt được loại lực lượng này, càng nhiều người hoặc là ăn không có hiệu quả hoặc chính là sau khi ăn lập tức tử vong, mãi cho đến rất lâu sau này nhân loại ở cạnh hang ổ của những động vật này, phát hiện một loại đỏ tươi như máu tinh quáng, thông qua chế tác những tinh quáng này thành viên thuốc cũng có thể khiến cho nhân loại sinh ra biến đổi, thậm chí còn an toàn hơn sẽ không tạo thành nguy hiểm đến tính mạng.
Nhân loại gọi tinh quáng này là Huyết quặng, mà những loài động vật khác với động vật bình thường được gọi là dị thú.
Hình ảnh dừng lại trở về toàn bộ hành tinh, từ trong vũ trụ nhìn lại, hành tinh này cùng Địa Cầu rất giống, quen thuộc mà xinh đẹp xanh biếc, cuối cùng cho đến bóng tối đem hành tinh nuốt chửng, Tống Lương Tiêu cũng không hề nhúc nhích, giống như một màn điện ảnh hoa lệ rung động vừa mới chào cảm ơn, người xem vẫn như cũ không muốn rời sân, lẳng lặng ngồi tại chỗ trải nghiệm và cảm ngộ.
Những hình ảnh này một mạch nhét vào trong đầu, Tống Lương Tiêu cái hiểu cái không, chỉ có một cái ấn tượng cô cảm giác đặc biệt khắc sâu, chính là dị thú đầu tiên mà nhân loại săn bắt giống đến 80% những con chuột đã săn đuổi cô.
Ngoài ra vẫn không kịp suy nghĩ nhiều, trước mắt chính là hính ảnh lướt qua, sau đó Tống Lương Tiêu chậm rãi mở hai mắt ra.
Hiện tại nó chuẩn bị một mình thưởng thức bữa ăn ngon, khi nó lần nữa cuối đầu xuống chuẩn bị từ lỗ cắn trước đó cắn xuống, chiếc mũi nhọn trong suốt không khỏi giật giật.
Xương chuột vương đình chỉ ăn, có chút hoang mang cúi đầu xuống, trên xác con mồi không ngừng cuồng ngưởi, cứ như vậy qua một hồi lâu, nó đột nhiên xê dịch thân thể mập mạp từ trên xác con mồi nhảy ra, có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm dưới xác con mồi một bãi máu tươi, cuối cùng không quay đầu lại cấp tốc chui vào trong bụi cỏ.
Thiếu nữ bị lẻ loi trơ trọi vứt bỏ trên mặt đất.
Đợi cho mặt trời chiều ngã về tây, chuyện kỳ lạ phát sinh, khuôn mặt trắng xanh như người chết của thiếu nữ bắt đầu dần dần lấy lại huyết sắc, cơ thể vốn là đã ngừng thở, lồng ngực xuất hiện yếu ớt nhấp nhô, trái tim lần nữa đập.
. . .
"Cô gái! Đã đến nơi rồi."
Tống Lương Tiêu dụi dụi con mắt, cô nhìn xem đánh thức mình tài xế taxi, đang lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mình giống như làm một giấc mộng rất bi thảm.
Nhìn bộ dạng này của cô, tài xế taxi không khỏi lên tiếng ân cần nói: "Cô gái, cô không sao chứ? Có cần hay không tôi đem xe ngừng đến dưới lầu nhà cô?"
Tống Lương Tiêu xem xét xe taxi đã dừng ở cửa chung cư nhà mình.
Cô đầu tiên là giật mình, sau đó vui đến phát khóc, đối với tài xế taxi nói mấy tiếng cảm ơn, tài xế khó hiểu nhìn cô, thanh niên bây giờ ngồi xe đều khách khí như vậy sao, cảm giác đều sắp coi mình như Bồ Tát bái.
Tống Lương Tiêu cũng mặc kệ tài xế nghĩ như thế nào, có thể nhìn thấy bác tài xế cô thực sự thật là vui, bởi vì cô về đến nhà rồi! Những điều khủng khiếp đã xảy ra trước đây thực sự chỉ là một cơn ác mộng do chính cô tạo ra!
Cô nhảy cẫng chạy đến tòa nhà của mình, đợi đến nhà nhất định phải gọi điện thoại cho Đường Thành, nói cho anh ấy mình mơ một giấc mơ rất khủng khiếp, suýt chút nữa không thể làm cô dâu của anh ấy, phải làm anh ấy nói nhiều lời dỗ ngọt, thật tốt an ủi mình mới được!
Tống Lương Tiêu dùng chìa khoá mở nhà mình của chính, không kịp chờ đợi muốn đi ôm ba mẹ, cô mang theo nũng nịu âm cuối hướng trong phòng hô:
"Ba! Mẹ! Con trở về rồi!"
Chỉ là chờ đợi cô không phải là ba mẹ oán trách hoặc trêu chọc đáp lại, mà là từng tiếng cực kỳ bi thương tiếng khóc.
Tống Lương Tiêu lúc này sững sờ tại trước cổng chính, cô phát hiện bên trong cánh cửa là một căn phòng cái lại lớn lại trống trải, thấy thế nào đều không giống như căn nhà hơn 100m2 ba phòng ngủ một phòng khách nhà mình.
Bên trong căn phòng này đứng đầy người, mà đối diện trên tường đang treo di ảnh của cô.
Dưới di ảnh là từng dãy hoa cúc và trắng được xếp ngay ngắn, phía trước khóm lớn hoa cúc là một chiếc quan tài được bao quanh bởi nhiều loại hoa cúc khác nhau.
Mẹ ghé vào bên cạnh quan tài nghẹn ngào khóc rống, ba là ôm mẹ không để mẹ ngã xuống, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, anh trai cùng chị dâu yên lặng đứng bên cạnh, mắt đều đỏ.
Có người lục tục đi đến trước quan tài cúi đầu đặt một cành hoa cẩm chướng vào trong quan, sau đó nói với cha mẹ bên cạnh quan tài: "Hai vị nén bi thương, bảo trọng thân thể."
Tống Lương Tiêu ngơ ngác nhìn xem, không biết làm sao.
Cửa chính không biết khi nào biến mất, có người từ bên cạnh cô đi qua, đứng tại bên cạnh cô, như là không nhìn thấy cô, thấp giọng nói nhỏ:
"Cô bé nhà này thật là thảm a, trước khi kết hôn một ngày bị phát hiện đột tử trên xe taxi, thật tốt việc vui kết quả biến thành tang sự, để cho ba mẹ cùng chú rễ muốn làm sao sống đây!"
"Ai còn không phải sao, cô nói sao hiện tại bất lương công ty nhiều như vậy, trước khi kết hôn một ngày còn để nhân viên tăng ca, làm cái gì 996, xem, phải là hại chết người không, mới 28 tuổi nha, thực sự là quá đáng tiếc rồi!"
"Ai, đi thôi, đi thôi, chúng ta cũng đừng ở chỗ này nói, ngộ nhỡ người nhà nghe được, chính là xát muối vào vết thương người ta, nam mô A di đà phật, phù hộ con gái nhà này kiếp sau có thể thật tốt đầu thai."
"A di đà phật, công đức vô lượng. . ."
Tống Lương Tiêu lạnh cả người bắt đầu nhanh chân đi về phía trước, sau khi thấy rõ bốn phía cô biết đây không phải là nhà của cô, mà là nhà tang lễ!
Đầu tiên cô đi đến trước mặt ba mẹ muốn ôm chặt bọn họ, thế nhưng khi giơ tay lên, cô phát hiện tay mình giống như không có thực thể dễ dàng xuyên qua cơ thể ba mẹ như thể vô hình, bọn họ ai cũng không thấy mình.
Thử nghiệm nửa ngày không thành công, cô liền nhớ tới Đường Thành, tại sao dịp như vậy lại không nhìn thấy Đường Thành?
Thế là cô ở trong nhà tang lễ tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy Đường Thành ngồi ở trong một góc đang đốt trong thùng sắt giấy tiền vàng bạc .
Đường Thành không khóc, nhưng đôi mắt thích cười luôn cong cong ánh mắt giờ phút này tựa như hố đen trống rỗng, nửa người nửa ngồi xổm, chỉ có hai tay máy móc ném những thỏi vàng bạc xếp ngay ngắn bỏ vào trong lửa.
Tống Lương Tiêu ánh mắt khô khốc, cái mũi hút hút, cô ngồi cạnh Đường Thành nhìn anh đốt xong giấy tiền vàng bạc, nhìn xem tất cả khách khứa mặc niệm xong rời đi, Đường Thành rốt cục đi tới trước quan tài, anh ấy đưa tay si ngốc sờ sờ chính mình như đang nhắm mắt ngủ, thẳng đến nhân viên công tác thúc giục, lúc này mới lưu luyến không rời thay mình đóng nắp quan tài, đóng đinh quan tài.
Tại trên đường đi đến lò hỏa táng, Đường Thành tay vẫn luôn không hề rời đi quan tài, hắn nhìn xem rất bình tĩnh, nhưng Tống Lương Tiêu biết, kỳ thật anh ấy cùng ba mẹ đều rất khổ sở.
Đến khi hộp nhỏ bị đưa ra đến đặt vào kho lưu trữ, Đường Thành rốt cục nhịn không được đỏ mắt.
Chờ khi anh ấy ngồi vào trên xe của mình, liền gục trên tay lái chôn lấy mặt kiềm chế nghẹn ngào khóc rống.
Tống Lương Tiêu lần thứ nhất nhìn thấy người đàn ông của mình khóc thảm như vậy, cũng không nhịn được cũng khóc rống theo, Cô muốn ôm anh một lần, nói với anh rằng cô yêu rất anh, muốn cùng anh qua đến hết cuộc đời.
Thế nhưng trên đời làm gì có nếu như, cô ngồi bên cạnh anh, rõ ràng gần đến như vậy nhưng đã là âm dương cách biệt.
Lúc này, ngoài cửa sổ xe đổ xuống mưa to, ào ào phát tiết tất cả bi thương.
Tống Lương Tiêu khóc khóc, cảnh vật xung quanh không ngừng thay đổi, Đường Thành của cô đã biến mất, xuân đi thu đến, mặt trời lên mặt trăng lặn, cô lần nữa lại trở về nha.
Ba mẹ đau buồn đến mức ăn không ngon ngủ không yên, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt khi nhìn ảnh của cô treo trên tường, cuối cùng thời gian trôi qua chậm rãi trở nên trầm mặc, thẳng đến một ngày, sáng sớm ba mẹ đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhìn mặt trời lặn trong chung cư, cuộc sống rốt cục từng chút từng chút bắt đầu lấy lại sức sống, theo sau đó chị dâu mang thai, mười tháng sau cháu gái ra đời, ba mẹ nụ cười cùng dần trở nên càng nhiều, bọn họ không còn đối với ảnh của mình than khóc, đến khi cháu gái biết chạy biết nhảy, trong nhà càng không ngừng có tiếng nói cười, nếu không phải là có một ngày đặc biệt, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục nhìn nhiều tấm kia đã bạc màu ảnh đen trắng, bọn họ đem cô giữ tại đáy lòng chỗ sâu nhất.
Tống Lương Tiêu mặc dù có một chút cô đơn, nhưng cũng cảm thấy như vậy rất tốt, cô từ tận đáy lòng thay ba mẹ vui vẻ, cô hi vọng họ có được niềm vui mà không phải cứ mãi chìm đắm trong đau thương vì mất đi mình, hiện tại ba mẹ rốt cục có thể đón nhận cuộc sống hoàn toàn mới.
Bóng dáng Tống Lương Tiêu cũng dần dần phai nhạt ra khỏi thế giới ấm áp này, Cô xuất hiện tại trước phần mộ của mình, trừ Thanh Minh và Đông Chí, phần lớn thời gian nghĩa trang đều vắng vẻ.
Sau đó cô nhìn thấy Đường Thành, đây cũng là không lâu sau khi tang lễ của cô kết thúc, bởi vì Đường Thành nhìn rất là tiều tụy, đã từng rất thích cười, giờ đây cả người đều có vẻ hơi u ám. Anh tại trước mộ của cô đặt một bó hoa, cùng cô nói rất lâu, nói quãng thời gian cùng anh trải qua hạnh phục, Tống Lương Tiêu ngồi ở bên cạnh nghe say mê, cô đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ.
Một năm rồi lại một năm, vào một thời điểm cố định hàng năm, Đường Thành kiểu gì cũng sẽ mang đến một bó hoa cùng cô trò chuyện, nói chuyện của anh cũng nói về quá khứ của hai người, chỉ là theo thời gian trôi qua, thời gian anh nói về chuyện của mình cũng ngày càng nhiều, mà kỷ niệm trước đây của bọn họ chỉ là phần mở đầu, tốt cuộc anh lại không thể nói tiếp. Tống Lương Tiêu có thể hiểu, đều nói nhiều năm như vậy, câu chuyện giữa bọn họ lặp đi lặp lại đều sắp nói nát, ngay cả mình người trong cuộc đều nghe đến chán, cô càng muốn nghe câu chuyện mới mẻ của anh.
Lại là một năm, một năm này Đường Thành cùng những năm qua có chút không giống nhau lắm, ánh mắt thích cười của anh dường như lại trở về, mặc đồ thể thao cùng giày bóng rổ, trông trẻ trung và tinh thần không ít.
Tống Lương Tiêu nhìn ở trong mắt, tâm tình vô cùng phức tạp, cô vừa sợ hãi lại có chút thoải mái, sau đó cô nghe tới Đường Thành mở miệng nói rằng:
"Lương Tiêu, anh lại sắp kết hôn, sau này có thể sẽ không có thời gian đến thăm em, em sẽ trách anh sao?"
Nước mắt như mưa rào thấm ướt mặt Tống Lương Tiêu, cô nức nở, tiếng khóc không thể dừng.
"Thật có lỗi a, đã nói sẽ chăm sóc em cả một đời, anh lại nuốt lời. Anh nghĩ rằng bản thân có thể tiếp tục sống và luôn nghĩ về em như thế này, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, anh vậy mà bắt đầu có chút không nhớ rõ khuôn mặt của em, rõ ràng trong ví tiền vẫn luôn để hình em ở đó, xem ra anh cũng không có thâm tình như mình tưởng, có thể yêu em cả một đời. . ."
Tiếp theo, anh chân thành quỳ xuống một gối trước mộ bia của cô thì thầm nói:
". . . Lương Tiêu, thật xin lỗi."
Tống Lương Tiêu quân lính tan rã, cô bổ nhào qua ôm lấy Đường Thành, dù cho người kia chỉ là một ảo ảnh cố cái gì đều không bắt được, cũng không muốn buông tê tâm liệt phế hô to:
"Anh không có sai, không có sai. . . Đừng bảo là thật xin lỗi a!"
Tiếng xin lỗi này như là lưỡi lê đâm thủng cô trăm ngàn lỗ, hiểu rằng nên tha thứ cùng chúc phúc, thế nhưng Tống Lương Tiêu làm thế nào cũng không thể giống như đối xử với ba mẹ, đối với Đường Thành thành tâm tiễn đưa cùng chúc phúc.
Có lẽ đối với Đường Thành mà nói chuyện cũ đã qua rất nhiều năm, thế nhưng với mình mà nói bất quá chỉ là một tháng a!
Cô cảm thấy mình sắp điên, không, có lẽ cô đã sớm điên cuồng rồi, tại một màn lại tiếp một màn, mà sau khi trải qua trọn những việc kỳ lạ như vậy, thì làm sao có người còn bình thường được?
Thế là cô khóc không ngừng hướng trời đất dập đầu thật mạnh, mỗi một cái đều đập rất nặng.
"Không cần biết ngươi là ai, cầu xin ngươi buông tha ta! Đừng hành hạ ta như vậy nữa! Để ta về nhà! Ta thật sự rất muốn về nhà! ! !"
Theo tiếng thét cuối cùng phá vỡ cổ họng dùng hết khí lực phát ra từ tận sâu trong linh hồn, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, trời đất như bị lôi điện bổ ra, nghĩa trang, Đường Thành toàn bộ đều bị nuốt lấy không thấy, bốn phía lâm vào trong bóng tối.
Một cái cực lớn màu đỏ con số 0. 0% ở trong bóng tối chậm rãi nâng lên, cao cao nổi lơ lửng, trong lúc bàng hoàng, Tống Lương Tiêu vô ý thức ngẩng đầu nhìn chằm chằm đỏ như máu 0. 0%, sau đó nó cử động!
Từ 0. 0% nhảy đến 0. 1%! Các con số bắt đầu không ngừng tăng tốc thay đổi!
0. 2%, 0. 3%, 0. 4%. . . 25%, 26%. . . 70%, 75%. . . 90%, 95%, 97%.
Cuối cùng, dừng ở con số 97.5%, con số dừng lại một chút sau đó biến mất, như khi lúc nó bất chợt xuất hiện, thế giới một lần nữa trở về bóng tối.
Lặng im một hồi, bốn phương tám hướng như có tiếng than nhẹ truyền đến, tràn ngập thê lương,
"Về nhà. . . Về nhà. . ."
Không sai, nó đang nói về nhà. Rất nhanh thanh âm càng lúc càng lớn cũng càng ngày càng ồn ào, dường như có vô số sinh linh bọn chúng đều đang nói: Về nhà, về nhà, chúng tôi muốn về nhà. . .
Giọng nói chói tai để cho đầu của Tống Lương Tiêu đau như muốn nứt ra không khỏi che lỗ tai, một hồi lâu giọng nói dừng lại, cô nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện một hành tinh xinh đẹp.
Mặt đất của nó xen kẽ hai loại màu sắc phấn hồng và xanh nhạt với cùng Địa Cầu giống nhau màu đại dương xanh thẳm.
Sau lưng xuất hiện từng dãy ghế trống, nơi này biến thành một phòng rạp chiếu phim 3D âm thanh Hi-fi, Tống Lương Tiêu vô thức tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, cô nhìn thấy hai chiếc cực lớn phi thuyền vũ trụ bay ra khỏi hành tinh xinh đẹp này, xuyên qua cỡ lớn kính trong suốt của phi thuyền, cô có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều người ngoài hành tinh. Nghiêm túc quan sát rất lâu, cô còn phát hiện những người ngoài hành tinh này vô cùng kì lạ, bọn chúng có hình người và hình thú hai loại hình thái, hơn nữa có thể tự do ở giữa hai loại khác biệt hình thái hoán đổi, bọn chúng hình như đang du lịch trong vũ trụ, gần như trên mặt mỗi người ngoài hành tinh đều mang ý cười. Cứ như vậy phi thuyền ở trong vũ trụ chậm rãi phi hành, xuyên qua các hệ hành tinh khác nhau, thẳng đến có một ngày, khi bọn chúng đi ngang qua một hệ hành tinh hình xoắn ốc, gặp một viên kỳ quái thiên thạch, nó từ trước phi thuyền của bọn họ xẹt qua, mang theo vô cùng xinh đẹp đuôi màu tím, Tống Lương Tiêu chỉ liếc mắt liền nhận ra đây chính là mình ngồi trên xe taxi nhìn thấy viên sao băng kia! Ngay sau đó bão vũ trụ, vô số thiên thạch hình thành dòng chảy hỗn loạn cuốn phi thuyền của bọn chúng vào trong, sau đó xuất hiện lỗ trắng, nháy mắt hai chiếc phi thuyền khổng lồ bị lỗ trắng trực tiếp nuốt chững.
Trong lỗ trắng, phi thuyền và thiên thạch không ngừng cùng xoay tròn lăn lộn, cũng không biết trải qua bao lâu, khi chúng nó một lần nữa trở về vũ trụ bình thường, thì trạng thái của phi thuyền trở nên vô cùng hỏng bét, trực tiếp hướng gần nhất một viên màu xanh lục lam hành tinh rơi xuống.
Trong quá trình rơi xuống người ngoài hành tinh muốn cố gắng điều khiển phi thuyền ổn định hạ cánh, nhưng bởi vì phi thuyền hư hỏng nghiêm trọng, cuối cùng vẫn là va chạm mặt đất chia năm xẻ bảy, người ngoài hành tinh không thể không ở trước khi phi thuyên va chạm hóa thú thoát đi.
Ngoài ý muốn rơi vào không biết tên hành tinh, người ngoài hành tinh đương nhiên phải nghĩ biện pháp trở về nhà của mình, thế nhưng là phi thuyền của bọn họ hư hỏng vô cùng kịch liệt, mà hành tinh này vẫn là một ngôi sao rất trẻ, đến nay còn chưa sản sinh ra sinh mệnh có trí tuệ, đồng thời còn có một chuyện càng làm cho người ta tuyệt vọng hơn —— bọn chúng ở trên hành tinh này căn bản không cách nào duy trì hình người chỉ có thể tiếp tục duy trì hình thú!
Thế là người ngoài hành tinh ở trên hành tinh này không ngừng tiến hành đủ loại nghiên cứu cùng thí nghiệm, cố gắng tìm cách về nhà, chỉ là quy luật và thành phần nguyên tố giữa hai hành tinh chêch lệch quá lớn, người ngoài hành tinh từ đầu đến cuối cũng không có cách nào sửa xong phi thuyền trở về quê hương, bọn chúng tuổi thọ tuy dài nhưng chung quy vẫn có hạn, thân thể cũng không thể thích ứng tốt hành tinh này, từ từ người ngoài hành tinh đi về hướng tuyệt diệt. Ngược lại một số mới xuất hiện động vật do bọn chúng dùng kỹ thuật sáng tạo sinh sôi ra, lại thích ứng rất tốt khí hậu và biến hóa của hành tinh này, trong gien những động vật này bị cấy ghép trí nhớ của bọn chúng, kế thừa ý chí ngoan cường của bọn chúng sinh tồn sinh sôi ở trên hành tinh này.
Sau đó theo thế giới không ngừng biến hóa, rơi xuống phi thuyền dần dần bị cây xanh cùng ngọn núi bao trùm, thương hải tang điền, nhân loại xuất hiện, bọn họ tại trên mảnh đất này rộng lớn này đi săn và sinh tồn, một lần vô tình, có nhân loại đi săn ăn động vật do người ngoài hành tinh sáng tạo ra, sau đó thân thể của bọn bọ phát sinh biến hóa, tinh thần và thể xác trở nên càng mạnh mẽ, sinh mệnh cũng biến thành càng dài, còn sinh ra năng lực đặc biệt. Sau đó, càng ngày càng nhiều người bắt đầu ăn những loài động vật kỳ lạ này, nhưng lại chỉ có số cực ít người có thể từ đó đạt được loại lực lượng này, càng nhiều người hoặc là ăn không có hiệu quả hoặc chính là sau khi ăn lập tức tử vong, mãi cho đến rất lâu sau này nhân loại ở cạnh hang ổ của những động vật này, phát hiện một loại đỏ tươi như máu tinh quáng, thông qua chế tác những tinh quáng này thành viên thuốc cũng có thể khiến cho nhân loại sinh ra biến đổi, thậm chí còn an toàn hơn sẽ không tạo thành nguy hiểm đến tính mạng.
Nhân loại gọi tinh quáng này là Huyết quặng, mà những loài động vật khác với động vật bình thường được gọi là dị thú.
Hình ảnh dừng lại trở về toàn bộ hành tinh, từ trong vũ trụ nhìn lại, hành tinh này cùng Địa Cầu rất giống, quen thuộc mà xinh đẹp xanh biếc, cuối cùng cho đến bóng tối đem hành tinh nuốt chửng, Tống Lương Tiêu cũng không hề nhúc nhích, giống như một màn điện ảnh hoa lệ rung động vừa mới chào cảm ơn, người xem vẫn như cũ không muốn rời sân, lẳng lặng ngồi tại chỗ trải nghiệm và cảm ngộ.
Những hình ảnh này một mạch nhét vào trong đầu, Tống Lương Tiêu cái hiểu cái không, chỉ có một cái ấn tượng cô cảm giác đặc biệt khắc sâu, chính là dị thú đầu tiên mà nhân loại săn bắt giống đến 80% những con chuột đã săn đuổi cô.
Ngoài ra vẫn không kịp suy nghĩ nhiều, trước mắt chính là hính ảnh lướt qua, sau đó Tống Lương Tiêu chậm rãi mở hai mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.