Chương 35: Chương 9(3)
Tuyệt Thế Tiểu Bạch
14/03/2023
Giống như ở dịch trạm trước đây, năm sáu thiếu nữ ở chung một phòng, Tống Lương Tiêu và những người khác vẫn năm người ở cùng nhau, sáu người còn lại ở sát vách.
Phòng ở đây mặc dù là hai chiếc giường đối mặt nhau, nhưng điều kiện so với dịch trạm tốt hơn nhiều, tường trắng sạch sẽ, giường gỗ chắc chắn, nệm êm, chăn bông ấm áp sạch sẽ.
Tống Lương Tiêu vừa nằm lên giường liền chìm vào giấc ngủ say, bốn thiếu nữ khác cũng giống như cô, buồn ngủ đến mức không muốn nói chuyện, một lúc sau chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều trong căn phòng.
Nhưng sau một khắc, Huyên Thảo ngủ ở rìa giường đột nhiên mở mắt ra!
Sau khi mở mắt ra, Huyên Thảo vẫn không nhúc nhích, nàng lắng nghe tiếng hít thở của mọi người, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà đến, mỗi khi sắp ngủ, nàng sẽ dùng móng tay hung hăng nhéo vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Sau khi vật lộn với con ma ngủ không biết bao lâu, cuối cùng vào một thời điểm nào đó, bên ngoài khung cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ
Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng gõ cửa dù nhẹ đến đâu cũng sẽ vô cùng chói tai, Huyên Thảo kích động đến tỉnh cả ngủ, vội vàng xuống giường đi đến bên song cửa sổ.
Nàng hạ giọng, giọng như bị nhét bông vào cổ họng: "Đừng gõ."
Quả nhiên, tiếng gõ cửa ngừng lại, nàng thấp giọng run run hỏi: "Ngươi là ai..."
"Ngươi không cần biết ta là ai, ta chỉ hỏi ngươi có muốn sống không? Ta có thể giúp người thoát khỏi phủ đệ này."
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào bệ cửa sổ, trên bệ cửa sổ đúc ra một bóng người màu đen, bên ngoài quả nhiên có người đứng, thanh âm trầm khàn, giống như nam nhân, thẳng thắn nói ra khát vọng trong nội tâm của nàng!
Nhưng Huyên Thảo không có trả lời ngay, nàng vẫn giữ lấy một tia cẩn trọng, tự hỏi tại sao đối phương muốn giúp họ trốn thoát, liệu có mờ ám nào trong đó hay không, liệu nàng có nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác hay không, v.v.
Mà đối phương tựa hồ cũng không muốn nghe đáp án của nàng, trầm mặc một lát, lại tiếp tục nói: “Ngày mai cũng tại giờ Dần, ta giúp ngươi mở ra khóa phòng này, sau đó dẫn dụ hộ vệ và vú già rời đi, các ngươi có một khắc đồng hồ để chạy đến phía sau nhà bếp, cửa phía tây nơi đó không khóa, ngươi có thể từ đó trốn khỏi phủ đệ, hơn một khắc hộ vệ và vú già sẽ quay lại, còn việc có trốn hay không là do các ngươi quyết định."
Nói xong, cái bóng chiếu trên song cửa sổ nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi Huyên Thảo chưa kịp mở miệng giữ lại, vào lúc bóng đen biến mất, có tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng thì thào và tiếng ngáp của vú già cách đó không xa, rõ ràng là vú già gác cửa đã về!
Huyên Thảo không dám đứng ở cửa sổ nữa, sợ bị phát hiện, nàng vội xoay người leo lên giường.
Khoảnh khắc cô nằm xuống, ánh mắt thoáng nhìn Đậu Khấu và Bạch Cao đang mở to mắt yên lặng nhìn nàng.
"Huyên Thảo. . ."
Bạch Cao muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên vừa rồi hai người đều nhìn thấy cảnh tượng kia, hơn nữa xung quanh yên tĩnh như vậy, bọn họ hẳn là có thể nghe được người ngoài cửa sổ nói cái gì.
Huyên Thảo chỉ ra cửa, bảo họ tạm thời không được nói chuyện.
Nàng vốn không nghĩ giấu diếm bọn họ, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột và kỳ quái, cho nên nàng vốn định sau khi tìm ra mục đích của đối phương mới nói cho mọi người biết, bay giờ hai người đều nghe thấy, lúc này đám vú già bên ngoài bắt đầu nói chuyện phiếm, nàng cũng không giấu diếm gì nữa mà kể cho hai người nghe chuyện xảy ra trên xe thú lúc trưa.
Đậu Khấu và Bạch Cao nghe xong im lặng một lúc lâu, cho đến khi Đinh Hương, người đang ngủ ngon lành trên giường, thốt ra một loạt tiếng thì thầm không rõ ý nghĩa,
Phòng ở đây mặc dù là hai chiếc giường đối mặt nhau, nhưng điều kiện so với dịch trạm tốt hơn nhiều, tường trắng sạch sẽ, giường gỗ chắc chắn, nệm êm, chăn bông ấm áp sạch sẽ.
Tống Lương Tiêu vừa nằm lên giường liền chìm vào giấc ngủ say, bốn thiếu nữ khác cũng giống như cô, buồn ngủ đến mức không muốn nói chuyện, một lúc sau chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều trong căn phòng.
Nhưng sau một khắc, Huyên Thảo ngủ ở rìa giường đột nhiên mở mắt ra!
Sau khi mở mắt ra, Huyên Thảo vẫn không nhúc nhích, nàng lắng nghe tiếng hít thở của mọi người, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà đến, mỗi khi sắp ngủ, nàng sẽ dùng móng tay hung hăng nhéo vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Sau khi vật lộn với con ma ngủ không biết bao lâu, cuối cùng vào một thời điểm nào đó, bên ngoài khung cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ
Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng gõ cửa dù nhẹ đến đâu cũng sẽ vô cùng chói tai, Huyên Thảo kích động đến tỉnh cả ngủ, vội vàng xuống giường đi đến bên song cửa sổ.
Nàng hạ giọng, giọng như bị nhét bông vào cổ họng: "Đừng gõ."
Quả nhiên, tiếng gõ cửa ngừng lại, nàng thấp giọng run run hỏi: "Ngươi là ai..."
"Ngươi không cần biết ta là ai, ta chỉ hỏi ngươi có muốn sống không? Ta có thể giúp người thoát khỏi phủ đệ này."
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào bệ cửa sổ, trên bệ cửa sổ đúc ra một bóng người màu đen, bên ngoài quả nhiên có người đứng, thanh âm trầm khàn, giống như nam nhân, thẳng thắn nói ra khát vọng trong nội tâm của nàng!
Nhưng Huyên Thảo không có trả lời ngay, nàng vẫn giữ lấy một tia cẩn trọng, tự hỏi tại sao đối phương muốn giúp họ trốn thoát, liệu có mờ ám nào trong đó hay không, liệu nàng có nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác hay không, v.v.
Mà đối phương tựa hồ cũng không muốn nghe đáp án của nàng, trầm mặc một lát, lại tiếp tục nói: “Ngày mai cũng tại giờ Dần, ta giúp ngươi mở ra khóa phòng này, sau đó dẫn dụ hộ vệ và vú già rời đi, các ngươi có một khắc đồng hồ để chạy đến phía sau nhà bếp, cửa phía tây nơi đó không khóa, ngươi có thể từ đó trốn khỏi phủ đệ, hơn một khắc hộ vệ và vú già sẽ quay lại, còn việc có trốn hay không là do các ngươi quyết định."
Nói xong, cái bóng chiếu trên song cửa sổ nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi Huyên Thảo chưa kịp mở miệng giữ lại, vào lúc bóng đen biến mất, có tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng thì thào và tiếng ngáp của vú già cách đó không xa, rõ ràng là vú già gác cửa đã về!
Huyên Thảo không dám đứng ở cửa sổ nữa, sợ bị phát hiện, nàng vội xoay người leo lên giường.
Khoảnh khắc cô nằm xuống, ánh mắt thoáng nhìn Đậu Khấu và Bạch Cao đang mở to mắt yên lặng nhìn nàng.
"Huyên Thảo. . ."
Bạch Cao muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên vừa rồi hai người đều nhìn thấy cảnh tượng kia, hơn nữa xung quanh yên tĩnh như vậy, bọn họ hẳn là có thể nghe được người ngoài cửa sổ nói cái gì.
Huyên Thảo chỉ ra cửa, bảo họ tạm thời không được nói chuyện.
Nàng vốn không nghĩ giấu diếm bọn họ, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột và kỳ quái, cho nên nàng vốn định sau khi tìm ra mục đích của đối phương mới nói cho mọi người biết, bay giờ hai người đều nghe thấy, lúc này đám vú già bên ngoài bắt đầu nói chuyện phiếm, nàng cũng không giấu diếm gì nữa mà kể cho hai người nghe chuyện xảy ra trên xe thú lúc trưa.
Đậu Khấu và Bạch Cao nghe xong im lặng một lúc lâu, cho đến khi Đinh Hương, người đang ngủ ngon lành trên giường, thốt ra một loạt tiếng thì thầm không rõ ý nghĩa,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.