Chương 22: Chương 7-3
Minh Tinh
07/09/2016
Dùng ngọ thiện xong, Hoàng Thượng triệu kiến công chúa đến ngự thư
phòng, cha và con gái gặp mặt, lại là một phen dặn dò quan tâm.
Lúc trước bên ngoài đồn đãi thái tử cùng Tể tướng có quan hệ ái muội, hắn mới vội vã đem nữ nhi cứng rắn đưa cho con rể Lận ái khanh làm vợ.
Hiện tại nghĩ đến, hắn làm phụ thân rất để ý con trai, ngược lại xem nhẹ hạnh phúc của con gái.
Sau khi thành thân nữ nhi may mắn cùng Lận ái khanh ở chung cũng không tệ lắm, tuy rằng vợ chồng son thường có chút khắc khẩu, mà hiện tại nữ nhi mang cốt nhục Lận gia, hắn lại tận mắt thấy Lận ái khanh cẩn thận che chở sủng ái nữ nhi, rốt cục có thể an tâm.
“Ninh Thiện, mẫu hậu con chết sớm, hơn nữa con từ nhỏ tính tình liền nghịch ngợm, trẫm ngày thường bận nhiều việc chính sự lại không có thời gian quản giáo con, tự giác đối với con có điều thua thiệt.”
“Phụ hoàng, nữ nhi chưa bao giờ trách phụ hoàng, hơn nữa, nữ nhi hiện tại thực hạnh phúc mỹ mãn, nhưng phụ hoàng mỗi ngày bận việc chính sự, nên bảo trọng long thể nhiều hơn.”
Tuy rằng bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng Hoàng Thượng đối với nàng cũng coi như hậu đãi, hơn nữa mỗi lần tiến cung, người luôn từ ái quan tâm nàng, cho nên bất tri bất giác, nàng đã muốn đem hắn trở thành phụ thân của mình mà hiếu kính.
Hoàng Thượng nhìn nữ nhi đã hiểu chuyện như vậy, so với cái nữ nhi điêu ngoa trước kia không biết săn sóc bao nhiêu lần, trong lòng rất cảm động.
Hắn nhịn không được trìu mến vuốt ve đầu nữ nhi, trong miệng cảm thán, “Ninh Thiện a, con càng lớn càng giống mẫu hậu đã mất của con, nhớ năm xưa khi nàng tiếng cung, cũng là bằng tuổi con….” Đề cập đến mẫu hậu, Triệu Tinh Nhung không khỏi đau lòng. “Nữ nhi từ sau khi rơi xuống sông liền mất trí nhớ, cho nên ấn tượng đối với mẫu hậu, thật sự rất mơ hồ, không biết phụ hoàng có bức họa mẫu hậu, nhìn xem có thể hay không gợi lại trí nhớ của nữ nhi?”
Hoàng Thượng nghe nàng nói như vậy, nhịn không được cười nói. “Ngươi nha đầu kia thật vô tình, nếu mẫu hậu con mà biết ngay cả bộ dáng của nàng con cũng đã quên, xem nàng như thế nào phạt con.”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, ánh mắt cử chỉ lại tất cả đều là tình cảm sủng ái.
Nhìn nữ nhi bảo bối chu miệng làm nũng, Hoàng Thượng liền thuận tâm ý của nàng. “Được rồi, trẫm hôm nay liền mang con đi gặp mẫu thân.”
Triệu Tinh Nhung không biết lời này của Hoàng Thượng là có ý gì. Đi gặp mẫu thân? Chẳng lẽ mẫu hậu không chết, mà là bị hắn giam lỏng ở một cái cung điện?
Khi ba chữ cái to “Chiêu Nhân điện” xuất hiện ở trước mắt, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, nhớ rõ lần trước nàng lạc đường từng tới nơi này, biết nơi này là nơi tế tổ của hoàng cung.
Đoàn Chiêu Khánh phái thị vệ hai bên cùng thái giám lui ra, sau đó mang theo ái nữ bước vào chính điện.
Lượn lờ bên trong, trước chính điện đặt đầy linh vị của các triều đại đế, mà còn lại hai bên đại điện là một vài bức họa nữ tử.
“Ninh Thiện, mấy bức họa kia đều là họa hoàng hậu các triều đại, bên phải là đệ tam phúc, được truy phong làm từ hiếu hoàng hậu, chính là mẫu thân của con.”
Triệu Tinh Nhung cẩn thận đánh giá nữ tử trong tranh, trên dưới ba mươi tuổi, một thân ung dung đẹp đẽ quý giá, nhìn các bức tranh xung quanh, đều có một cỗ khí độ uy nghiêm, không hổ là quốc gia chi mẫu.
Hóa ra mẫu hậu đúng là Giang nam thứ nhất tài nữ, cũng là thiên kim tiểu thư của Trần phủ Giang Nam, sau khi tiến cung, vì đức hạnh xuất chúng, dáng vẻ hào phóng, cho nên được truy phong làm hoàng hậu.
Chỉ tiếc nàng hồng nhan bạc mệnh, khi Đoàn Ninh Thiện được mười tuổi liền buông tay nhân gian.
Lẳng lặng nghe Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ nhớ lại hồi ức, trên mặt không khỏi nổi lên một chút tươi cười hạnh phúc.Người xưa nói đế vương vô tình, hóa ra ở trong trí nhớ của Hoàng Thượng, năm đó lại có một đoạn tình yêu khó quên.
Thấy Hoàng Thượng một mình đắm chìm trong tưởng niệm, Triệu Tinh Nhung cũng không nhẫn tâm đánh gãy ý niệm của người, tự mình trong điện, đông đi một chút, tây dạo một ít, rất nhanh, ánh mắt lại bị bức họa giống Lận Viễn Ngạn kia hấp dẫn.
Nàng chậm rãi đi đến trước bức họa, tinh tế đánh giá nữ tử trong tranh. Đối phương rõ ràng là nữ tử, mà trên người nàng lại phát ra khí phách, lại làm cho người ta không khỏi đối với nàng sinh ra tâm kính sợ.
Nhìn thời gian trên bức tranh, là ba mươi năm trước!
Có thể có bài vị cùng bức họa trong chiêu nhân điện, hẳn là thành viên hoàng thất quý tộc của Nam triều, vậy nữ tử này là ai?
Nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng sợ soàng vài cái, tuy rằng đã qua ba mươi năm, nhưng tranh này bảo tồn hoàn hảo, không có nửa điểm dấu hiệu ố vàng.
“Rầm—”
Ngay tại thời điểm tay nàng gần chạm vào trên giấy, không biết từ nơi nào truyền đến một đạo tiếng vang, tiếp theo, bức họa trước mắt đột nhiện tự động cuốn lên, trên vách tường xuất hiện một cái Tiểu Hắc động, trong hắc động chậm rãi chuyển ra ngoài một cái hộp nhỏ tinh xảo, nàng theo bản năng chạm vào hộp, mới phát hiện trên mặt hôm là gấm vóc minh hoàng, mặt trên con thêu hai con Phi vũ Thanh long.
“Phụ hoàng…..” Đối với biến cố đột nhiên xuất hiện này, Triệu Tinh Nhung vẻ mặt mờ mịt.
Nguyên bản đắm chìm trong nỗi nhớ về vợ, Hoàng Thượng thấy thế, vội vàng đi tới, một tay lấy hộp gấm, trong mắt mang theo vài phần trách cứ.
“Ninh Thiện, con như thế nào lại tùy tiện khởi động cơ quan này!” Hắn thật cẩn thận mở hộp gấm, bên trong là một cái đại ấn chạm ngọc.
“Phụ hoàng, đây là?”
Chỉ thấy Hoàng Thượng cầm đại ấn khẽ vuốt vài cái, thần sắc phức tạp. “Này…..Đó là hổ phù suất ấn thống lĩnh thiên quân vạn mã của Nam triều.”
“Nhưng là….Phụ hoàng, suất ấn không phải là trong tay đại nguyên soái sao? Làm sao có thể giấu ở điện Chiêu nhân này?”
“Hài tử ngốc, Nam triều ta nhiều năm qua không phát sinh chiến sự mạo hiểm, Nam triều quốc thái dân an,dân chúng an cư lạc nghiệp, chính quyền quốc gia nằm trong tay hoàng thất, mà suất ấn có thể thống lĩnh quân đội này, đã được tiên hoàng hạ lệnh đặt ở trong Chiêu Nhận điện không thể tiết lộ ra ngoài, bởi vì tiên hoàng lo lắng người ngoài đoạt quyền, sẽ làm cho hoàng tộc xuống dốc….” Triệu Tinh Nhung nghe chưa hiểu rõ hết, đại khái ý tứ hình như là hóa ra lão hoàng đế không muốn đem quá nhiều binh quyền giao cho bên ngoài, đề phòngcó người tạo phản. Mà để ấn soái đặt trong chiêu nhân điện, cũng là không muốn đại võ tướng có tâm cơ đi tranh đoạt.
Nói đến nói đi, chỉ có thể nói tiên hoàng quá mức bá quyền, mới có thể nghĩ ra hạ sách này.
“Phụ hoàng, nữ tử trong tranh kia là người phương nào?”
Cẩn thận đặt lại suất ấn, đem tranh vừa mới tự động cuốn lên mở ra, thần sắc không khỏi bắt đầu ngưng trọng.
Triệu Tinh Nhung thấy thế, không khỏi nhíu mày. Vì sao mỗi người khi nhìn nữ tử trong tranh kia, đều bày ra loại vẻ mặt này?
Chẳng lẽ nữ nhân này cũng là phi tần của phụ hoàng?
“Nàng…..Nàng là đường muội của trẫm, cửu công chúa – – Đoàn Phi Vân.” Cửu công chúa? Đường muội của Hoàng Thượng? Nàng đáy lòng cân nhắc, nếu là cửu công chúa, theo lý thuyết hẳn là Hoàng Thượng thân sinh muội muội a, mà vì sao lại là đường muội?
“Ninh Thiện, có nhiều chuyện con không hiểu, vị cửu công chúa này, ở Nam triều ta chính là một kỳ tích, đáng tiếc…..” Hoàng Thượng muốn nói lại thôi, cuối cùng chung quy cái gì cũng chưa nói.
Triệu Tinh Nhung nhìn biểu tình của người có chút không thích hợp, như là giấu diếm cái gì, hoặc như là sợ hãi cái gì.
Nữ tử trong tranh này vì sao lại làm cho mọi người nghe thấy đều biến sắc?
Lận Viễn Ngạn như thế, đương kim hoàng thượng cũng là như thế.
Trong đó rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Lúc trước bên ngoài đồn đãi thái tử cùng Tể tướng có quan hệ ái muội, hắn mới vội vã đem nữ nhi cứng rắn đưa cho con rể Lận ái khanh làm vợ.
Hiện tại nghĩ đến, hắn làm phụ thân rất để ý con trai, ngược lại xem nhẹ hạnh phúc của con gái.
Sau khi thành thân nữ nhi may mắn cùng Lận ái khanh ở chung cũng không tệ lắm, tuy rằng vợ chồng son thường có chút khắc khẩu, mà hiện tại nữ nhi mang cốt nhục Lận gia, hắn lại tận mắt thấy Lận ái khanh cẩn thận che chở sủng ái nữ nhi, rốt cục có thể an tâm.
“Ninh Thiện, mẫu hậu con chết sớm, hơn nữa con từ nhỏ tính tình liền nghịch ngợm, trẫm ngày thường bận nhiều việc chính sự lại không có thời gian quản giáo con, tự giác đối với con có điều thua thiệt.”
“Phụ hoàng, nữ nhi chưa bao giờ trách phụ hoàng, hơn nữa, nữ nhi hiện tại thực hạnh phúc mỹ mãn, nhưng phụ hoàng mỗi ngày bận việc chính sự, nên bảo trọng long thể nhiều hơn.”
Tuy rằng bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng Hoàng Thượng đối với nàng cũng coi như hậu đãi, hơn nữa mỗi lần tiến cung, người luôn từ ái quan tâm nàng, cho nên bất tri bất giác, nàng đã muốn đem hắn trở thành phụ thân của mình mà hiếu kính.
Hoàng Thượng nhìn nữ nhi đã hiểu chuyện như vậy, so với cái nữ nhi điêu ngoa trước kia không biết săn sóc bao nhiêu lần, trong lòng rất cảm động.
Hắn nhịn không được trìu mến vuốt ve đầu nữ nhi, trong miệng cảm thán, “Ninh Thiện a, con càng lớn càng giống mẫu hậu đã mất của con, nhớ năm xưa khi nàng tiếng cung, cũng là bằng tuổi con….” Đề cập đến mẫu hậu, Triệu Tinh Nhung không khỏi đau lòng. “Nữ nhi từ sau khi rơi xuống sông liền mất trí nhớ, cho nên ấn tượng đối với mẫu hậu, thật sự rất mơ hồ, không biết phụ hoàng có bức họa mẫu hậu, nhìn xem có thể hay không gợi lại trí nhớ của nữ nhi?”
Hoàng Thượng nghe nàng nói như vậy, nhịn không được cười nói. “Ngươi nha đầu kia thật vô tình, nếu mẫu hậu con mà biết ngay cả bộ dáng của nàng con cũng đã quên, xem nàng như thế nào phạt con.”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, ánh mắt cử chỉ lại tất cả đều là tình cảm sủng ái.
Nhìn nữ nhi bảo bối chu miệng làm nũng, Hoàng Thượng liền thuận tâm ý của nàng. “Được rồi, trẫm hôm nay liền mang con đi gặp mẫu thân.”
Triệu Tinh Nhung không biết lời này của Hoàng Thượng là có ý gì. Đi gặp mẫu thân? Chẳng lẽ mẫu hậu không chết, mà là bị hắn giam lỏng ở một cái cung điện?
Khi ba chữ cái to “Chiêu Nhân điện” xuất hiện ở trước mắt, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, nhớ rõ lần trước nàng lạc đường từng tới nơi này, biết nơi này là nơi tế tổ của hoàng cung.
Đoàn Chiêu Khánh phái thị vệ hai bên cùng thái giám lui ra, sau đó mang theo ái nữ bước vào chính điện.
Lượn lờ bên trong, trước chính điện đặt đầy linh vị của các triều đại đế, mà còn lại hai bên đại điện là một vài bức họa nữ tử.
“Ninh Thiện, mấy bức họa kia đều là họa hoàng hậu các triều đại, bên phải là đệ tam phúc, được truy phong làm từ hiếu hoàng hậu, chính là mẫu thân của con.”
Triệu Tinh Nhung cẩn thận đánh giá nữ tử trong tranh, trên dưới ba mươi tuổi, một thân ung dung đẹp đẽ quý giá, nhìn các bức tranh xung quanh, đều có một cỗ khí độ uy nghiêm, không hổ là quốc gia chi mẫu.
Hóa ra mẫu hậu đúng là Giang nam thứ nhất tài nữ, cũng là thiên kim tiểu thư của Trần phủ Giang Nam, sau khi tiến cung, vì đức hạnh xuất chúng, dáng vẻ hào phóng, cho nên được truy phong làm hoàng hậu.
Chỉ tiếc nàng hồng nhan bạc mệnh, khi Đoàn Ninh Thiện được mười tuổi liền buông tay nhân gian.
Lẳng lặng nghe Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ nhớ lại hồi ức, trên mặt không khỏi nổi lên một chút tươi cười hạnh phúc.Người xưa nói đế vương vô tình, hóa ra ở trong trí nhớ của Hoàng Thượng, năm đó lại có một đoạn tình yêu khó quên.
Thấy Hoàng Thượng một mình đắm chìm trong tưởng niệm, Triệu Tinh Nhung cũng không nhẫn tâm đánh gãy ý niệm của người, tự mình trong điện, đông đi một chút, tây dạo một ít, rất nhanh, ánh mắt lại bị bức họa giống Lận Viễn Ngạn kia hấp dẫn.
Nàng chậm rãi đi đến trước bức họa, tinh tế đánh giá nữ tử trong tranh. Đối phương rõ ràng là nữ tử, mà trên người nàng lại phát ra khí phách, lại làm cho người ta không khỏi đối với nàng sinh ra tâm kính sợ.
Nhìn thời gian trên bức tranh, là ba mươi năm trước!
Có thể có bài vị cùng bức họa trong chiêu nhân điện, hẳn là thành viên hoàng thất quý tộc của Nam triều, vậy nữ tử này là ai?
Nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng sợ soàng vài cái, tuy rằng đã qua ba mươi năm, nhưng tranh này bảo tồn hoàn hảo, không có nửa điểm dấu hiệu ố vàng.
“Rầm—”
Ngay tại thời điểm tay nàng gần chạm vào trên giấy, không biết từ nơi nào truyền đến một đạo tiếng vang, tiếp theo, bức họa trước mắt đột nhiện tự động cuốn lên, trên vách tường xuất hiện một cái Tiểu Hắc động, trong hắc động chậm rãi chuyển ra ngoài một cái hộp nhỏ tinh xảo, nàng theo bản năng chạm vào hộp, mới phát hiện trên mặt hôm là gấm vóc minh hoàng, mặt trên con thêu hai con Phi vũ Thanh long.
“Phụ hoàng…..” Đối với biến cố đột nhiên xuất hiện này, Triệu Tinh Nhung vẻ mặt mờ mịt.
Nguyên bản đắm chìm trong nỗi nhớ về vợ, Hoàng Thượng thấy thế, vội vàng đi tới, một tay lấy hộp gấm, trong mắt mang theo vài phần trách cứ.
“Ninh Thiện, con như thế nào lại tùy tiện khởi động cơ quan này!” Hắn thật cẩn thận mở hộp gấm, bên trong là một cái đại ấn chạm ngọc.
“Phụ hoàng, đây là?”
Chỉ thấy Hoàng Thượng cầm đại ấn khẽ vuốt vài cái, thần sắc phức tạp. “Này…..Đó là hổ phù suất ấn thống lĩnh thiên quân vạn mã của Nam triều.”
“Nhưng là….Phụ hoàng, suất ấn không phải là trong tay đại nguyên soái sao? Làm sao có thể giấu ở điện Chiêu nhân này?”
“Hài tử ngốc, Nam triều ta nhiều năm qua không phát sinh chiến sự mạo hiểm, Nam triều quốc thái dân an,dân chúng an cư lạc nghiệp, chính quyền quốc gia nằm trong tay hoàng thất, mà suất ấn có thể thống lĩnh quân đội này, đã được tiên hoàng hạ lệnh đặt ở trong Chiêu Nhận điện không thể tiết lộ ra ngoài, bởi vì tiên hoàng lo lắng người ngoài đoạt quyền, sẽ làm cho hoàng tộc xuống dốc….” Triệu Tinh Nhung nghe chưa hiểu rõ hết, đại khái ý tứ hình như là hóa ra lão hoàng đế không muốn đem quá nhiều binh quyền giao cho bên ngoài, đề phòngcó người tạo phản. Mà để ấn soái đặt trong chiêu nhân điện, cũng là không muốn đại võ tướng có tâm cơ đi tranh đoạt.
Nói đến nói đi, chỉ có thể nói tiên hoàng quá mức bá quyền, mới có thể nghĩ ra hạ sách này.
“Phụ hoàng, nữ tử trong tranh kia là người phương nào?”
Cẩn thận đặt lại suất ấn, đem tranh vừa mới tự động cuốn lên mở ra, thần sắc không khỏi bắt đầu ngưng trọng.
Triệu Tinh Nhung thấy thế, không khỏi nhíu mày. Vì sao mỗi người khi nhìn nữ tử trong tranh kia, đều bày ra loại vẻ mặt này?
Chẳng lẽ nữ nhân này cũng là phi tần của phụ hoàng?
“Nàng…..Nàng là đường muội của trẫm, cửu công chúa – – Đoàn Phi Vân.” Cửu công chúa? Đường muội của Hoàng Thượng? Nàng đáy lòng cân nhắc, nếu là cửu công chúa, theo lý thuyết hẳn là Hoàng Thượng thân sinh muội muội a, mà vì sao lại là đường muội?
“Ninh Thiện, có nhiều chuyện con không hiểu, vị cửu công chúa này, ở Nam triều ta chính là một kỳ tích, đáng tiếc…..” Hoàng Thượng muốn nói lại thôi, cuối cùng chung quy cái gì cũng chưa nói.
Triệu Tinh Nhung nhìn biểu tình của người có chút không thích hợp, như là giấu diếm cái gì, hoặc như là sợ hãi cái gì.
Nữ tử trong tranh này vì sao lại làm cho mọi người nghe thấy đều biến sắc?
Lận Viễn Ngạn như thế, đương kim hoàng thượng cũng là như thế.
Trong đó rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.