Chương 26: Chương 9-1
Minh Tinh
07/09/2016
Lúc này, ở chỗ sâu trong hoàng cung, Hoàng Thượng Đoàn Chiêu Khánh vẻ
mặt suy sút ngồi trên long ỷ, hôm nay lâm triều, trên triều đình lại
không có đại thần.
Duy nhất đứng ở trung gian đại điện, chỉ có một thân cẩm bào màu đen, đầu đội châu quan (mũ/nón ngọc) Lận Viễn Ngạn.
Quân thần lúc này như cũ bốn mắt nhìn nhau, chẳng qua giữa hai bên đã không còn là thánh quân hiền thần.
Đoàn Chiêu Khánh ánh mắt tan rã, dung nhan tiều tụy. “Lận ái khanh, nay gọi ngươi Lận ái khanh, tựa hồ đã không còn thích hợp. Ngươi có thể hay không nói cho trẫm, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải bức trẫm tới loại cục diện như ngày hôm nay? Chẳng lẽ trẫm đối với ngươi còn chưa đủ sủng ái sao?”
Hắn năm nay bất quá hơn năm mươi, trải qua trận cung biến này, người lập tức già đi rất nhiều.
Mấy ngày trước, đông cung Thái tử Đoàn Ninh Khang đột nhiên mất tích, mà người hắn vẫn tin tưởng không nghi ngờ Lận Viễn Ngạn cư nhiên giơ suất ấn, trước mặt văn võ bá quan ra mặt tạo phản.
Làm cho hắn không thể tin được là, lão thần tử đi theo mình nhiều năm cư nhiên đồng loạt trở mặt (gốc là phản chiến, quay súng lại bắn quân mình,Sal để trở mặt cho rõ nghĩa! ) toàn thể dâng tấu yêu cầu hắn thoái vị, lập Lận Viễn Ngạn làm đương kim thiên tử.
Đoàn Chiêu Khánh tự thấy tại vị vài thập niên, chưa bao giờ làm chuyện gì thực có lỗi làm hại dân chúng, mà vì sao đến lúc tuổi già, lại tạo kiếp nạn này, chẳng lẽ…. Thật sự là sự kiện năm đó báo ứng sao?
Lận Viễn Ngạn đứng ngạo nghễ chính giữa đại điện, hé ra khuôn mặt tuấn tú không giận mà uy, so với đương kim thiên tử, cũng có tư thế của đế vương.
Hắn mặt không chút thay đổi, hai tròng mắt lạnh như băng, sớm tìm không được nét cung kính khiêm tốn ngày xưa, bên môi cười lạnh khiến người ta lạnh tim.
“Hoàng Thượng, không, ta hẳn là kêu người một tiếng cậu mới đúng, chẳng qua đến tận hôm nay ta vẫn đều thực hoài nghi, người rốt cuộc có hay không có tư cách làm cậu của ta.”
Đoàn Chiêu Khánh bị hắn gọi một tiếng sủng nịnh mà cả kinh, “Ngươi….Ngươi đến tột cùng là người phương nào?!” Lận Viễn Ngạn hướng tới gần hắn, gương mặt tuấn mỹ âm nhu trong dĩ vãng, lúc này lại như là địa ngục ác sát. “Muốn biết ta là ai sao?”
Hắn lạnh lùng hừ cười một tiếng, “Không biết bệ hạ có hay không nhớ rõ Phi Vân công chúa tiếng tăm lừng lẫy năm đó, cũng chính là vị được tiên hoàng lập làm hoàng trừ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) , sắp sửa tiếp nhận chức vụ Nam triều đế vương Đoàn Phi Vân?” “Phi Vân công chúa? Đường muội của trẫm? Ngươi….Ngươi là của nàng….” “Đúng vậy, ta là con của Đoàn Phi Vân, cũng là Bắc quốc nhị hoàng tử, Phó Lăng Việt!” Đoàn Chiêu Khánh hoàn toàn bị chuyện này đánh tới, cuộc đời hắn có duy nhất một khúc mắc, đó là đường muội Đoàn Phi Vân của mình, mà đời này chuyện làm sai duy nhất của hắn, cũng chính là đứa em tốt bụng này, vụng trộm bóp méo di chúc của tiên hoàng, đem nguyên bản nên là chỗ của Đoàn Phi Vân, kiên quyết từ vị trí Thái tử kéo xuống.
Vì để ngừa hậu họa, hắn còn liên tiếp gây ra những chuyện sai cực kỳ bi thảm.
Lúc này Đoàn Chiêu Khánh sắc mặt tái nhợt, trong đầu tất cả đều là những chuyện quá khứ giọt giọt trào về, hắn tự cho rằng việc kia đã xử lý thỏa đáng, lại vạn vạn không nghĩ tới, năm đó người kia mà hắn cho rằng đã chết Đoàn Phi Vân, cư nhiên còn lưu lại con nối dòng.
Phó Lăng Việt đối với mỗi một cái biểu tình biến hóa cuả hắn đều thu hết vào đáy mắt, đọng lại trong ngực tất cả đều là hận ý cùng tràn đầy sát khí nói không nên lời.
“Đoàn Chiêu Khánh, ngươi có thể tưởng tượng ra năm đó vị đường muội kia bị ngươi giết hại? Ngươi cho là giả bộ nhân quân, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, là có thể lấy được tâm của người dân trong thiên hạ, an an ổn ổn ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế hưởng thụ niềm vui sướng của bậc đế vương sao? Ngươi cũng biết, việc làm của ngươi là vi phạm Thiên Lý, thiên địa không tha? Ngươi cho là, mẫu thân ta trên trời có linh thiêng, có thể dung hạ ngươi cái tên ngụy quân tử tiếp tục sống trên đời sao?”
“Không….Không phải như thế, ngươi hãy nghe ta nói, sự tình căn bản không phải như ngươi tưởng tượng….” Đoàn Chiêu Khánh vẻ mặt đau đớn, lảo đảo từ trên long ỷ chạy đến trước mặt hắn. “Trẫm biết năm đó dùng kế đoạt ngôi vị hoàng đế là trẫm không đúng, mà trẫm cũng là bị bất đắc dĩ, tuy rằng lịch sử Nam triều cũng có nữ hoàng kế vị, nhưng là đến phiên mẫu thân ngươi, dân gian lại truyền lưu một tin đồn, nói nữ hoàng kế vị Nam triều, hai mươi năm sau đem đến nạn diệt quốc….” Phó Lăng Việt lạnh lùng nhìn hắn đang khóc kể lại chuyện cũ, trên mặt cũng không bởi vì những lời giải thích này mà động dung nửa phần.
Trên thực tế chuyện liên quan đến cái lời đồn kia hắn cũng có biết một hai, chẳng qua, cứ nghĩ đến mẫu thân mình năm đó gặp chuyện thống khổ, đáy lòng hận ý lại sao có thể ở nháy mắt tan biến.
“Cho dù dân gian có lưu truyền tin đồn này, mà ngươi vì sao nhất định phải làm ra hành vi tàn nhẫn như vậy? Ngươi có biết hay không ngươi năm đó phái người ở trên người mẫu thân ta hạ cổ, làm hại nàng có bao nhiêu thảm?” Đoàn Chiêu Khánh hốc mắt đỏ lên. Hắn có thể nào quên đoạn quá khứ đã qua kia?
Năm đó, Tiên Hoàng vì chỉ yêu Hoàng Hậu, không nạp tần phi, dưới gối chỉ có một con gái là Đoàn Phi Vân, Đoàn Phi Vân tuy là thân nữ nhi, lại hào khí ngàn vạn, khí phách như hồng (theo QT hồng=cầu vồng), tuổi còn nhỏ mà đã hiện ra tư thái của bậc đế vương.
Tiên Hoàng đối với nữ nhi lại là yêu thương cùng sủng ái, còn lập hạ di chúc quyết định sau khi mình qua trăm tuổi, đem nữ nhi lên vị trí nữ hoàng.
Đáng tiếc qua không bao lâu, dân gian liền truyền ra tin đồn nữ hoàng kế vị Nam triều diệt vong, Đoàn Chiêu Khánh sợ hãi cơ nghiệp Nam triều sẽ hủy trong tay đường muội, cho nên mới phái người thừa dịp Tiên Hoàng hấp hối hết sức trộm sửa lại di chúc, lập chính mình làm vương.
Chính là Đoàn Phi Vân là chân tôm mềm (?!), chuyện hắn bóp méo di chúc không cẩn thận bị nàng biết được, vì để ngừa vạn nhất, hắn liền tìm đến thầy mo ở Miêu Cương trên thân thể nàng hạ cổ.
Kết quả, ngôi vị hoàng đế Nam triều như hắn mong muốn đắc thủ, mà nguyên bản nên kế thừa đại thống Đoàn Phi Vân bởi vì trúng cổ, chẳng những mỗi ngày đều chịu đau đớn từ bên trong, còn bị hắn nhốt ở sâu trong lãnh cung.
Thẳng đến một ngày nàng thừa dịp cổ độc chưa phát tác sử dụng kế thoát khỏi hoàng cung, mà hắn sau khi biết tin tức đó, lập tức phái người truy bắt, kết quả nàng vì né tránh truy binh, nhưng lại nhảy xuống vách núi.
Vốn tưởng rằng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, lại không nghĩ rằng, con nối dòng của nàng hôm nay lại tìm tới cửa.
Phó Lăng Việt ép gần, một phen kéo lấy áo của Đoàn Chiêu Khánh. “Ta đoán ngươi nhất định rất ngạc nhiên năm đó nữ nhân kia nhảy xuống vách núi vì sao không chết? Đúng vậy, nàng sau đó được người cứu, mà người cứu nàng kia chính là quân chủ Bắc quốc, cũng là phụ hoàng của ta. Đáng tiếc là, phụ hoàng mặc dù cứu được mệnh của nàng, nhưng không cách nào chữa khỏi cổ độc trên người nàng, ngươi có biết hay không mẫu thân ta mỗi lần khi cổ độc phát tác, đều giống như chết qua một lần, Đoàn Chiêu Khánh, cho dù ngươi vì bảo trụ giang sơn Nam triều, có thể tất yếu đối với một nữ tử làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy sao?” “Đúng vậy! Năm đó đều là ta khư khư cố chấp, Phi Vân đường muội bị hủy, cà đời này ta thẹn duy nhất cũng là nàng, ta….ta biết ta đáng chết, ta thực xin lỗi nàng, ta thực là hồ đồ….” Đoàn Chiêu Khánh làm sao lại không hối hận, nhưng việc đã đến nước này, nói lại nhiều đều đã quá muộn.
Đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm cười lạnh của Phó Lăng Việt, “Đoàn Chiêu Khánh, ngươi có biết mẫu thân ta khi lâm trung di ngôn là cái gì không?”
Thấy đối phương ngẩng đầu bối rối nhìn mình, hắn cười lạnh nói: “Nàng nói, một ngày kia, nhất định huynh đệ hai người chúng ta phải đoạt lại giang sơn Nam triều, vì nàng báo thù rửa hận, mà ta cùng bào huynh của ta, cũng chính là Bắc quốc quân chủ những năm gần đây nội ứng ngoại hợp, hôm nay, rốt cục thực hiện được nguyện vọng của mẫu thân khi lâm chung.
“Ngươi trước kia từng lo lắng qua, thương nhân Bắc quốc vận chuyển buôn bán ở Nam triều, có thể hay không tạo thành ảnh hưởng đối với Nam triều, ta hiện tại có thể nói cho ngươi, thương nhân này tất cả đều là gian tế ở Bắc quốc ta phái tới, chính là chờ một ngày kia, thật tốt đẹp đoạt được thiên hạ Nam triều, ngươi nhất định cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ngay cả Thái tử Nam triều cũng sẽ cùng ta có chung mối thù đi?” Phó Lăng Việt ngẩng đầu cho hắn một cái tươi cười tàn nhẫn, “Đó là bởi vì, Thái tử Nam triều từ lúc tám năm trước cũng đã chết trên tay sơn tặc.”
“Ngươi…..Ngươi nói cái gì?!” Tin tức này, so với tin thứ nhất hôm nay hắn nghe được đều làm hắn khiếp sợ hơn.
“Cái người thủy chung gọi ngươi là phụ hoàng kia, chẳng qua là thủ hạ của ta dịch dung mà thành, mà Thái tử chân chính, năm đó khi ngươi phái hắn đi sứ ở Lang quốc, gặp sơn tặc đã bị sát hại, xác định người chết chính là Thái tử Nam triều, ta mới nghĩ ra phương pháp tương kế tịu kế, cứ như vậy, ngày ta vì mẫu thân báo thù liền tới gần.
“Những năm gần đây ta trăm phương ngàn kế, nội ứng ngoại hợp, thậm chí nghĩ hết mọi phương pháp đến lấy quyền lực hoàng quyền của ngươi, chính là nghĩ một ngày kia có thể tự tay đem ngươi kéo khỏi ngôi vị hoàng đế, chỉ tiếc suất ấn có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã vẫn luôn uy hiếp ta….”
“Cho nên những năm gần đây, ngươi mới ẩn nhẫn bất động, cũng để cho tên thái tử giả dạng kia âm thầm điều tra chỗ của suất ấn?” Đoàn Chiêu Khánh đột nhiên bắt đầu hồi tưởng, Thái tử mỗi lần đều cố ý vô tình hướng hắn tìm hiểu nơi để suất ấn, hơn nữa thật nhiều lần hắn đều ở trong tẩm cung cùng ngự thư phòng phát hiện có dấu hiệu bị động qua, lúc ấy còn cho rằng là tiểu thái giám trong cung tay chân không sạch sẽ nghĩ trộm đồ chứ.
Phó Lăng Việt cười. “Đúng vậy, suất ấn kia thật là khúc mắc của ta, dù sao quân quyền trong tay, mới có thể hiệu lệnh thiên hạ. Ngươi tuy rằng ngu ngốc vô dụng, nhưng ít ra còn biết nắm chặt binh quyền, đáng tiếc là, ngươi cẩn thận mấy cũng có sai sót, rốt cuộc còn bị ta tra được chỗ để suất ấn, mà ngày suất ấn tới tay, chính là thời điểm ngươi xuống đài thoái vị!” Giờ này khắc này Đoàn Chiêu Khánh làm sao còn có nửa điểm đế vương uy nghiêm, khi biết được đứa con mình thương yêu đã chết từ tám năm trước, hắn cả ngươi không gượng dậy nổi.
Nay lại nghe Phó Lăng Việt nói đến xuống đài, nhịn không được lão lệ (nước mắt) tung hoành, thể xác và tinh thần mỏi mệt.
“Lận Viễn Ngạn…..Không, hẳn là phải gọi ngươi Phó Lăng Việt mới đúng, cái ngươi gọi là trăm phương ngàn kế, cơ quan tính tẫn, có phải hay không cũng bao gồm lợi dụng của ngươi đối với ta?”
Ngay tại thời điểm Phó Lăng Việt cùng Đoàn Chiêu Khánh giằng co, phía sau lại truyền đến một đạo tiếng nói quen thuộc, đáy lòng hắn đột nhiên cả kinh, chậm rãi quay đầu, phía sau là một nữ tử sắc mặt tái nhợt, chính là Đoàn Ninh Thiện.
Duy nhất đứng ở trung gian đại điện, chỉ có một thân cẩm bào màu đen, đầu đội châu quan (mũ/nón ngọc) Lận Viễn Ngạn.
Quân thần lúc này như cũ bốn mắt nhìn nhau, chẳng qua giữa hai bên đã không còn là thánh quân hiền thần.
Đoàn Chiêu Khánh ánh mắt tan rã, dung nhan tiều tụy. “Lận ái khanh, nay gọi ngươi Lận ái khanh, tựa hồ đã không còn thích hợp. Ngươi có thể hay không nói cho trẫm, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải bức trẫm tới loại cục diện như ngày hôm nay? Chẳng lẽ trẫm đối với ngươi còn chưa đủ sủng ái sao?”
Hắn năm nay bất quá hơn năm mươi, trải qua trận cung biến này, người lập tức già đi rất nhiều.
Mấy ngày trước, đông cung Thái tử Đoàn Ninh Khang đột nhiên mất tích, mà người hắn vẫn tin tưởng không nghi ngờ Lận Viễn Ngạn cư nhiên giơ suất ấn, trước mặt văn võ bá quan ra mặt tạo phản.
Làm cho hắn không thể tin được là, lão thần tử đi theo mình nhiều năm cư nhiên đồng loạt trở mặt (gốc là phản chiến, quay súng lại bắn quân mình,Sal để trở mặt cho rõ nghĩa! ) toàn thể dâng tấu yêu cầu hắn thoái vị, lập Lận Viễn Ngạn làm đương kim thiên tử.
Đoàn Chiêu Khánh tự thấy tại vị vài thập niên, chưa bao giờ làm chuyện gì thực có lỗi làm hại dân chúng, mà vì sao đến lúc tuổi già, lại tạo kiếp nạn này, chẳng lẽ…. Thật sự là sự kiện năm đó báo ứng sao?
Lận Viễn Ngạn đứng ngạo nghễ chính giữa đại điện, hé ra khuôn mặt tuấn tú không giận mà uy, so với đương kim thiên tử, cũng có tư thế của đế vương.
Hắn mặt không chút thay đổi, hai tròng mắt lạnh như băng, sớm tìm không được nét cung kính khiêm tốn ngày xưa, bên môi cười lạnh khiến người ta lạnh tim.
“Hoàng Thượng, không, ta hẳn là kêu người một tiếng cậu mới đúng, chẳng qua đến tận hôm nay ta vẫn đều thực hoài nghi, người rốt cuộc có hay không có tư cách làm cậu của ta.”
Đoàn Chiêu Khánh bị hắn gọi một tiếng sủng nịnh mà cả kinh, “Ngươi….Ngươi đến tột cùng là người phương nào?!” Lận Viễn Ngạn hướng tới gần hắn, gương mặt tuấn mỹ âm nhu trong dĩ vãng, lúc này lại như là địa ngục ác sát. “Muốn biết ta là ai sao?”
Hắn lạnh lùng hừ cười một tiếng, “Không biết bệ hạ có hay không nhớ rõ Phi Vân công chúa tiếng tăm lừng lẫy năm đó, cũng chính là vị được tiên hoàng lập làm hoàng trừ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) , sắp sửa tiếp nhận chức vụ Nam triều đế vương Đoàn Phi Vân?” “Phi Vân công chúa? Đường muội của trẫm? Ngươi….Ngươi là của nàng….” “Đúng vậy, ta là con của Đoàn Phi Vân, cũng là Bắc quốc nhị hoàng tử, Phó Lăng Việt!” Đoàn Chiêu Khánh hoàn toàn bị chuyện này đánh tới, cuộc đời hắn có duy nhất một khúc mắc, đó là đường muội Đoàn Phi Vân của mình, mà đời này chuyện làm sai duy nhất của hắn, cũng chính là đứa em tốt bụng này, vụng trộm bóp méo di chúc của tiên hoàng, đem nguyên bản nên là chỗ của Đoàn Phi Vân, kiên quyết từ vị trí Thái tử kéo xuống.
Vì để ngừa hậu họa, hắn còn liên tiếp gây ra những chuyện sai cực kỳ bi thảm.
Lúc này Đoàn Chiêu Khánh sắc mặt tái nhợt, trong đầu tất cả đều là những chuyện quá khứ giọt giọt trào về, hắn tự cho rằng việc kia đã xử lý thỏa đáng, lại vạn vạn không nghĩ tới, năm đó người kia mà hắn cho rằng đã chết Đoàn Phi Vân, cư nhiên còn lưu lại con nối dòng.
Phó Lăng Việt đối với mỗi một cái biểu tình biến hóa cuả hắn đều thu hết vào đáy mắt, đọng lại trong ngực tất cả đều là hận ý cùng tràn đầy sát khí nói không nên lời.
“Đoàn Chiêu Khánh, ngươi có thể tưởng tượng ra năm đó vị đường muội kia bị ngươi giết hại? Ngươi cho là giả bộ nhân quân, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, là có thể lấy được tâm của người dân trong thiên hạ, an an ổn ổn ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế hưởng thụ niềm vui sướng của bậc đế vương sao? Ngươi cũng biết, việc làm của ngươi là vi phạm Thiên Lý, thiên địa không tha? Ngươi cho là, mẫu thân ta trên trời có linh thiêng, có thể dung hạ ngươi cái tên ngụy quân tử tiếp tục sống trên đời sao?”
“Không….Không phải như thế, ngươi hãy nghe ta nói, sự tình căn bản không phải như ngươi tưởng tượng….” Đoàn Chiêu Khánh vẻ mặt đau đớn, lảo đảo từ trên long ỷ chạy đến trước mặt hắn. “Trẫm biết năm đó dùng kế đoạt ngôi vị hoàng đế là trẫm không đúng, mà trẫm cũng là bị bất đắc dĩ, tuy rằng lịch sử Nam triều cũng có nữ hoàng kế vị, nhưng là đến phiên mẫu thân ngươi, dân gian lại truyền lưu một tin đồn, nói nữ hoàng kế vị Nam triều, hai mươi năm sau đem đến nạn diệt quốc….” Phó Lăng Việt lạnh lùng nhìn hắn đang khóc kể lại chuyện cũ, trên mặt cũng không bởi vì những lời giải thích này mà động dung nửa phần.
Trên thực tế chuyện liên quan đến cái lời đồn kia hắn cũng có biết một hai, chẳng qua, cứ nghĩ đến mẫu thân mình năm đó gặp chuyện thống khổ, đáy lòng hận ý lại sao có thể ở nháy mắt tan biến.
“Cho dù dân gian có lưu truyền tin đồn này, mà ngươi vì sao nhất định phải làm ra hành vi tàn nhẫn như vậy? Ngươi có biết hay không ngươi năm đó phái người ở trên người mẫu thân ta hạ cổ, làm hại nàng có bao nhiêu thảm?” Đoàn Chiêu Khánh hốc mắt đỏ lên. Hắn có thể nào quên đoạn quá khứ đã qua kia?
Năm đó, Tiên Hoàng vì chỉ yêu Hoàng Hậu, không nạp tần phi, dưới gối chỉ có một con gái là Đoàn Phi Vân, Đoàn Phi Vân tuy là thân nữ nhi, lại hào khí ngàn vạn, khí phách như hồng (theo QT hồng=cầu vồng), tuổi còn nhỏ mà đã hiện ra tư thái của bậc đế vương.
Tiên Hoàng đối với nữ nhi lại là yêu thương cùng sủng ái, còn lập hạ di chúc quyết định sau khi mình qua trăm tuổi, đem nữ nhi lên vị trí nữ hoàng.
Đáng tiếc qua không bao lâu, dân gian liền truyền ra tin đồn nữ hoàng kế vị Nam triều diệt vong, Đoàn Chiêu Khánh sợ hãi cơ nghiệp Nam triều sẽ hủy trong tay đường muội, cho nên mới phái người thừa dịp Tiên Hoàng hấp hối hết sức trộm sửa lại di chúc, lập chính mình làm vương.
Chính là Đoàn Phi Vân là chân tôm mềm (?!), chuyện hắn bóp méo di chúc không cẩn thận bị nàng biết được, vì để ngừa vạn nhất, hắn liền tìm đến thầy mo ở Miêu Cương trên thân thể nàng hạ cổ.
Kết quả, ngôi vị hoàng đế Nam triều như hắn mong muốn đắc thủ, mà nguyên bản nên kế thừa đại thống Đoàn Phi Vân bởi vì trúng cổ, chẳng những mỗi ngày đều chịu đau đớn từ bên trong, còn bị hắn nhốt ở sâu trong lãnh cung.
Thẳng đến một ngày nàng thừa dịp cổ độc chưa phát tác sử dụng kế thoát khỏi hoàng cung, mà hắn sau khi biết tin tức đó, lập tức phái người truy bắt, kết quả nàng vì né tránh truy binh, nhưng lại nhảy xuống vách núi.
Vốn tưởng rằng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, lại không nghĩ rằng, con nối dòng của nàng hôm nay lại tìm tới cửa.
Phó Lăng Việt ép gần, một phen kéo lấy áo của Đoàn Chiêu Khánh. “Ta đoán ngươi nhất định rất ngạc nhiên năm đó nữ nhân kia nhảy xuống vách núi vì sao không chết? Đúng vậy, nàng sau đó được người cứu, mà người cứu nàng kia chính là quân chủ Bắc quốc, cũng là phụ hoàng của ta. Đáng tiếc là, phụ hoàng mặc dù cứu được mệnh của nàng, nhưng không cách nào chữa khỏi cổ độc trên người nàng, ngươi có biết hay không mẫu thân ta mỗi lần khi cổ độc phát tác, đều giống như chết qua một lần, Đoàn Chiêu Khánh, cho dù ngươi vì bảo trụ giang sơn Nam triều, có thể tất yếu đối với một nữ tử làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy sao?” “Đúng vậy! Năm đó đều là ta khư khư cố chấp, Phi Vân đường muội bị hủy, cà đời này ta thẹn duy nhất cũng là nàng, ta….ta biết ta đáng chết, ta thực xin lỗi nàng, ta thực là hồ đồ….” Đoàn Chiêu Khánh làm sao lại không hối hận, nhưng việc đã đến nước này, nói lại nhiều đều đã quá muộn.
Đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm cười lạnh của Phó Lăng Việt, “Đoàn Chiêu Khánh, ngươi có biết mẫu thân ta khi lâm trung di ngôn là cái gì không?”
Thấy đối phương ngẩng đầu bối rối nhìn mình, hắn cười lạnh nói: “Nàng nói, một ngày kia, nhất định huynh đệ hai người chúng ta phải đoạt lại giang sơn Nam triều, vì nàng báo thù rửa hận, mà ta cùng bào huynh của ta, cũng chính là Bắc quốc quân chủ những năm gần đây nội ứng ngoại hợp, hôm nay, rốt cục thực hiện được nguyện vọng của mẫu thân khi lâm chung.
“Ngươi trước kia từng lo lắng qua, thương nhân Bắc quốc vận chuyển buôn bán ở Nam triều, có thể hay không tạo thành ảnh hưởng đối với Nam triều, ta hiện tại có thể nói cho ngươi, thương nhân này tất cả đều là gian tế ở Bắc quốc ta phái tới, chính là chờ một ngày kia, thật tốt đẹp đoạt được thiên hạ Nam triều, ngươi nhất định cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ngay cả Thái tử Nam triều cũng sẽ cùng ta có chung mối thù đi?” Phó Lăng Việt ngẩng đầu cho hắn một cái tươi cười tàn nhẫn, “Đó là bởi vì, Thái tử Nam triều từ lúc tám năm trước cũng đã chết trên tay sơn tặc.”
“Ngươi…..Ngươi nói cái gì?!” Tin tức này, so với tin thứ nhất hôm nay hắn nghe được đều làm hắn khiếp sợ hơn.
“Cái người thủy chung gọi ngươi là phụ hoàng kia, chẳng qua là thủ hạ của ta dịch dung mà thành, mà Thái tử chân chính, năm đó khi ngươi phái hắn đi sứ ở Lang quốc, gặp sơn tặc đã bị sát hại, xác định người chết chính là Thái tử Nam triều, ta mới nghĩ ra phương pháp tương kế tịu kế, cứ như vậy, ngày ta vì mẫu thân báo thù liền tới gần.
“Những năm gần đây ta trăm phương ngàn kế, nội ứng ngoại hợp, thậm chí nghĩ hết mọi phương pháp đến lấy quyền lực hoàng quyền của ngươi, chính là nghĩ một ngày kia có thể tự tay đem ngươi kéo khỏi ngôi vị hoàng đế, chỉ tiếc suất ấn có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã vẫn luôn uy hiếp ta….”
“Cho nên những năm gần đây, ngươi mới ẩn nhẫn bất động, cũng để cho tên thái tử giả dạng kia âm thầm điều tra chỗ của suất ấn?” Đoàn Chiêu Khánh đột nhiên bắt đầu hồi tưởng, Thái tử mỗi lần đều cố ý vô tình hướng hắn tìm hiểu nơi để suất ấn, hơn nữa thật nhiều lần hắn đều ở trong tẩm cung cùng ngự thư phòng phát hiện có dấu hiệu bị động qua, lúc ấy còn cho rằng là tiểu thái giám trong cung tay chân không sạch sẽ nghĩ trộm đồ chứ.
Phó Lăng Việt cười. “Đúng vậy, suất ấn kia thật là khúc mắc của ta, dù sao quân quyền trong tay, mới có thể hiệu lệnh thiên hạ. Ngươi tuy rằng ngu ngốc vô dụng, nhưng ít ra còn biết nắm chặt binh quyền, đáng tiếc là, ngươi cẩn thận mấy cũng có sai sót, rốt cuộc còn bị ta tra được chỗ để suất ấn, mà ngày suất ấn tới tay, chính là thời điểm ngươi xuống đài thoái vị!” Giờ này khắc này Đoàn Chiêu Khánh làm sao còn có nửa điểm đế vương uy nghiêm, khi biết được đứa con mình thương yêu đã chết từ tám năm trước, hắn cả ngươi không gượng dậy nổi.
Nay lại nghe Phó Lăng Việt nói đến xuống đài, nhịn không được lão lệ (nước mắt) tung hoành, thể xác và tinh thần mỏi mệt.
“Lận Viễn Ngạn…..Không, hẳn là phải gọi ngươi Phó Lăng Việt mới đúng, cái ngươi gọi là trăm phương ngàn kế, cơ quan tính tẫn, có phải hay không cũng bao gồm lợi dụng của ngươi đối với ta?”
Ngay tại thời điểm Phó Lăng Việt cùng Đoàn Chiêu Khánh giằng co, phía sau lại truyền đến một đạo tiếng nói quen thuộc, đáy lòng hắn đột nhiên cả kinh, chậm rãi quay đầu, phía sau là một nữ tử sắc mặt tái nhợt, chính là Đoàn Ninh Thiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.