Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch)
Chương 17: Sứ giả (phần I)
Nhị Mục
27/10/2021
- Nơi này vẫn tồi tàn như xưa!
Sứ giả của thành Epopee – Petrov đặt chân lên bến tàu, mùi gỗ mục nát xộc đến. Không khí xung quanh ẩm ướt và ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Gã khịt mũi, ngẩng đầu lên bầu trời, một màu u ám ảm đạm, xem chừng sắp có một cơn mưa đang đến.
- Lần cuối ngài từng đến đấy hẳn là một năm trước.
Trợ lý ân cần khoác chiếc áo choàng lông cừu lên vai sứ giả.
- Nơi này ngoài đá ra thì chẳng còn gì cả.
- Một năm rưỡi. - Petrov sửa lại.
- Mỗi lần công tước đại nhân sẽ cử một người khác đến, lần trước ta đến đây vào mùa hè. Hơn nữa nơi này ngoài đá ra còn có các loại lông thú cao cấp, cùng với…
- Cùng với những gì thưa ngài? -Mặt viên trợ lý ngơ ngác.
Petrov lắc đầu không trả lời. Gã bước qua mạn thuyền, đặt chân lên bến đò phủ đầy rêu xanh, đạp ra âm thanh lạo xạo từ những mảnh gỗ dưới chân. Gã nghĩ rằng bến tàu này chắc chỉ có thể chịu đựng thêm tầm vài năm sẽ tan tành. Thị trấn Bentham này không chỉ có đá, có da thú, thậm chí còn có… đất. Nhưng điều này cũng không có nhiều ý nghĩa, nhất là đối với một trợ lý chỉ làm việc giấy tờ như gã.
Nằm ở giữa thị trấn Bentham và thành Epopee là một mảnh đất chưa được khai hoang, một bên là dãy núi Impasse, một bên là sông Redwater, giống như một hành lang dài và hẹp. Với tư cách là một tiền đồn của thành Epopee, mảnh đất đó có trách nhiệm như một tuyến phòng thủ, hơn nữa nó cũng thuộc một phần của pháo đài Epopee. Mảnh đất này chưa được canh tác, có thể trồng được nhiều mùa vụ, cộng thêm với hàng rào tự nhiên hai bên, khiến việc quản lý không mất quá nhiều công sức. Điều này cũng có thể giải quyết hàng loạt vấn đề nảy sinh do sự gia tăng dân số ở Epopee. Thị trấn Bentham tất yếu cũng trở thành một thể thống nhất của Epopee chứ không phải chia tách thành hai khu vực riêng biệt như hiện nay.
Khuyết điểm duy nhất là phải cần ba đến năm năm đầu tư một khoản tiền lớn để đầu tư.
Đáng tiếc thay, nói đến chuyện dự tính đầu tư thì phần lớn quý tộc không bằng một thương nhân nghèo nữa.
- Ồ, tại sao ở đây trống không như vậy? - Trợ lý chỉ về bãi đất trống phía xa.
- Đáng ra họ phải chuẩn bị sẵn khoáng sản rồi chứ?
Petrov khẽ thở dài:
- Chúng ta đến lâu đài gặp hoàng tử thôi.
- Đợi đã, ngài. Ngài không đợi đoàn tiếp đón đến sao?
- Không biết là có đoàn tiếp đón chúng ta không? - Trong lòng gã nghĩ như vậy nhưng không hề nói ra.
- Đi thôi, có một chuồng ngựa ngay phía trước kia kìa.
Hiện nay những phiền phức do chia tách thành hai khu vực riêng biệt đã hiện rõ. – Cuộc chiến ngai vàng - của đức vua đã đưa tứ hoàng tử đến nơi hoang vu hẻo lánh này, một quý tộc hoặc con cháu hoàng gia sẽ làm thế nào? Đương nhiên là chiếm hữu tất cả mọi thứ ở nơi này. Đổi khoáng sản và châu báu lấy lương thực và bánh mì sao? E rằng, trong mắt của hoàng tử chỉ thấy những đồng Rồng Vàng mà thôi.
Nếu là bản thân gã cũng làm như vậy. Không ai có thể chấp nhận việc cứ trơ mắt mà nhìn thấy sản vật trong lãnh địa của mình bị trao đổi với giá thấp như vậy. Hơn nữa hoàng tử không nhất thiết phải đến Epopee, những người trong gia tộc ắt hẳn quên mất một sự thật rằng, dòng sông Redwater không chỉ chảy qua thành pháo đài Epopee. Hoàng tử có thể bán khoáng sản theo giá thị trường cho thị trấn Willow, núi
Fallen Dragon hoặc là thành Redwater, sau đó đưa dân chúng đến những nơi đó lánh nạn, chỉ có điều quãng đường dài hơn một chút.
Và rồi pháo đài Epopee có thể làm gì? Chặn lại dòng nước, ngăn đường đi có hoàng tử sao? Nếu làm như vậy thì sẽ công khai đối đầu với hoàng gia Graycastle. Ai cũng biết rằng đức vua không yêu quý tứ hoàng tử, nhưng dẫu sao tứ hoàng tử vẫn là huyết thống của hoàng gia, điều này không ai có thểbàn cãi.
Hai người cưỡi trên hai con ngựa được thuê, từ từ đi bên con đường đá ven sông về phía trước. Trong chuồng ngựa đều là ngựa già, màu lông hỗn tạp, gầy như que củi, cho dù đi chậm nhưng trên đường đi vẫn run lẩy bẩy toàn thân. Nhưng gã vẫn phải đặt cọc hai đồng Rồng Vàng cho hai con ngựa già gầy còm này.
- Ngài nhìn kìa, đó có phải là thuyền của thị trấn Willow không?
Hắn nhìn về hướng mà trợ lý nhắc đến, chỉ thấy một con thuyền buồm đơn với lá cờ lá liễu xanh và thanh kiếm cong đang từ từ xuôi theo dòng nước. Mực nước bên mạn thuyền dâng lên cao, ắt hẳn trên thuyền chất đầy hàng hóa.
Petrov gật đầu hờ hững. Trong lòng gã trầm ngâm suy nghĩ, đối phương có hành động nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn. Nếu như hoàng tử đã bắt đầu liên lạc với những thị trấn ở hạ lưu Redwater, thì lợi thế trong tay mình đã mất đi một phần. Gã vốn muốn thuyết phục cha đồng ý trả giá thấp hơn thị trường ba mươi phần trăm để thu mua khoáng sản, như vậy thì vẫn có lời. Huống hồ những đá quý sau khi được mài giũa còn có thể tăng giá trị gấp hàng chục lần. Đáng tiếc là thế độc quyền này không phải do mình gã quyết định, cũng không phải là việc gia tộc Lonicera có thể định đoạt. Tổng cộng sáu nhà quý tộc tham gia vào việc khai thác khoáng sản ở thị trấn Bentham, nếu không được sự đồng ý của số đông thì không thể tự ý ra quyết định.
Nhưng họ phản ứng quá chậm chạp, họ vẫn cho rằng mọi chuyện vẫn như trước… hoặc là họ nghĩ rằng bản thân không nên quá quan tâm đến chút khoáng sản đó. Dẫu sao năm gia tộc còn lại cũng vô cùng thờ ơ, thậm chí đến cả cha hắn cũng đầy tự tin khi từ chối yêu cầu của hắn. Thật ra họ đã sai hoàn toàn, sản lượng khoáng sản ít chủ yếu là do phương thức trao đổi hiện nay. Nếu như thay đổi thành giao dịch thông thường, khai thác được nhiều sẽ kiếm lợi càng nhiều, thì sản lượng năm tới có thể sẽ có sự gia tăng rõ rệt.
Nếu tiếp tục giữ nguyên phương án trao đổi độc quyền như trước, mười phần thì đến tám chín phần, chắc chắn là không thể thực hiện được. Petrov nghĩ thầm trong lòng, từ việc nhìn thấy bãi đất trống cạnh bến tàu thì có thể thấy hoàng tử không có dự định đổi khoáng sản lấy một ít lúa mạch, hắn ta đã liên hệ với những người mua khác rồi.
Nếu muốn tiếp tục duy trì tuyến thương mại ở đây, thì việc đưa ra giá thấp hơn thị trường ba mươi phần trăm là quân bài cuối cùng của gã. Do vị trí giữa thị trấn Willow và Bentham khá xa, dẫn đến chi phí vận chuyển tăng cao, hơn nữa thị trấn Willow không phải là chỉ lấy khoáng sản ở một nguồn, có thể họ sẽ đưa ra giá thấp bằng một nửa so với thị trường. Còn về núi Fallen Dragon hay thành Redwater thì sẽ thậm chí đưa ra giá thấp hơn, vậy nên có lẽ tứ hoàng tử sẽ tiếp tục để thành pháo đài Epopee tiếp tục độc quyền, đặc biệt là với các mua bán đá quý.
Nhưng vấn đề là, nếu như bản thân gã tự quyết định kí hợp đồng mới, cha gã liệu có đồng ý hay không? Năm gia tộc còn lại thì sao? Liệu họ có thể cho rằng hành động này của hắn là đầu hàng trước thị trấn Bentham, hạ thấp lợi nhuận cho các gia tộc không?
Dẫu sao trong mắt của họ, thị trấn Bentham vẫn do người của thành Epopee nắm giữ, họ có thể tùy tiện lấy những gì họ muốn.
Hai người từ từ bước đến cung điện ở góc phía đông nam của thị trấn. Đây không phải là lần đầu tiên Petrov đến đây, nhưng lần này nơi đây đã thay đổi chủ nhân.
Lính gác nhìn thấy danh thiếp của sứ giả, lập tức thông báo đến lãnh chúa.
Tứ hoàng tử Roland Wimbledon nhanh chóng cho triệu kiến Petrov. Khi hai người được dẫn vào trong đại sảnh thì tứ hoàng tử đã ngồi đợi sẵn bên trong.
- Sứ giả, mời ngồi.
Roland vẫy tay ra hiệu cho người hầu gái dâng đồ ăn. Đồ ăn được dâng lên gồm có vịt quay, đùi lợn hầm nấm, bánh mì bơ và một tô súp rau lớn. Tuy rằng nơi đây là vùng biên giới, nhưng con cháu hoàng tộc vẫn được hưởng thụ những đồ cao lương mỹ vị.
Petrov không hề khách sáo, từ Epopee đến thị trấn Bentham, nếu thuận lợi đi đường thủy thì mất hai ngày, còn nếu đi thuyền chở hàng hóa thì càng chậm hơn, cần ba đến năm ngày. Trên thuyền không có nhà bếp, chỉ có thể ăn thịt muối hoặc bánh lúa mạch. Khi nhìn thấy những món ăn nóng hổi kia, gã cảm thấy không thể kìm được nước bọt trong cổ họng.
Nhưng gã vẫn dùng cơm với phong cách hoàn mỹ của một quý tộc lâu năm, đối lập với cách dùng cơm tùy tiện của tứ hoàng tử, đặc biệt là khi sử dụng dao và nĩa. Petrov để ý thấy rằng, ngoại trừ những lúc cắt thịt dùng đến dao, những lúc khác hoàng tử đều dùng một hai que gỗ nhỏ. Nhưng việc sử dụng hai que gỗ… dường như thuận tiện hơn nhiều so với dùng nĩa.
- Ngươi cảm thấy thế nào. - Roland liền hỏi khi kết thúc bữa ăn.
- Thưa, về điều gì?- Sứ giả nhất thời không phục hồi tinh thần lại.
- Cái này đây. - Hoàng tử lắc lắc que gỗ trong tay, không đợi Petrov trả lời, lại trực tiếp nói ra:
- Một cái nĩa sắt, đối với phần lớn người mà nói cũng là vật xa xỉ, chứ đừng nói đến nĩa bác. Mà lấy tay trực tiếp cầm ăn, thì càng dễ đem những thứ dơ bẩn ăn vào trong bụng. Bệnh từ miệng mà vào, hẳn ngươi hiểu điều đó chứ?
Sứ giả không biết nên đáp lại như thế nào, gã không hiểu ý nghĩa câu nói bệnh từ miệng mà vào nhưng sự giải thích phía trước của tứ hoàng tử đại khái là trực tiếp dùng đồ ăn bằng tay thì dễ nhiễm bệnh. Nhưng mọi người đều ăn như vậy, đâu thấy ai chết vì lí do đó.
- Đôi đũa này, ở rừng Misty muốn bao nhiêu có bấy nhiều, vừa sạch sẽ lại dễ làm. Ta dự định sẽ phổ biến những thứ này trong thị trấn.
Hoàng tử hớp một ngụm rượu.
- Tuy rằng hiện giờ dân chúng của ta không có thịt để ăn, nhưng sau này sẽ dần dần cải thiện.
Petrov thở phào nhẹ nhõm, gã hiểu rõ câu nói của tứ hoàng tử. Sau khi tán đồng và chúc phúc với ý kiến đó, trong lòng gã liền dấy lên sự nghi hoặc. Để toàn bộ dân chúng có thịt ăn sao? Ý nghĩ này thật viển vông, đến cả thành Graycastle cũng chưa thể làm được, huống chi là cái thị trấn Bentham xa xôi hẻo lánh này.
Sứ giả của thành Epopee – Petrov đặt chân lên bến tàu, mùi gỗ mục nát xộc đến. Không khí xung quanh ẩm ướt và ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Gã khịt mũi, ngẩng đầu lên bầu trời, một màu u ám ảm đạm, xem chừng sắp có một cơn mưa đang đến.
- Lần cuối ngài từng đến đấy hẳn là một năm trước.
Trợ lý ân cần khoác chiếc áo choàng lông cừu lên vai sứ giả.
- Nơi này ngoài đá ra thì chẳng còn gì cả.
- Một năm rưỡi. - Petrov sửa lại.
- Mỗi lần công tước đại nhân sẽ cử một người khác đến, lần trước ta đến đây vào mùa hè. Hơn nữa nơi này ngoài đá ra còn có các loại lông thú cao cấp, cùng với…
- Cùng với những gì thưa ngài? -Mặt viên trợ lý ngơ ngác.
Petrov lắc đầu không trả lời. Gã bước qua mạn thuyền, đặt chân lên bến đò phủ đầy rêu xanh, đạp ra âm thanh lạo xạo từ những mảnh gỗ dưới chân. Gã nghĩ rằng bến tàu này chắc chỉ có thể chịu đựng thêm tầm vài năm sẽ tan tành. Thị trấn Bentham này không chỉ có đá, có da thú, thậm chí còn có… đất. Nhưng điều này cũng không có nhiều ý nghĩa, nhất là đối với một trợ lý chỉ làm việc giấy tờ như gã.
Nằm ở giữa thị trấn Bentham và thành Epopee là một mảnh đất chưa được khai hoang, một bên là dãy núi Impasse, một bên là sông Redwater, giống như một hành lang dài và hẹp. Với tư cách là một tiền đồn của thành Epopee, mảnh đất đó có trách nhiệm như một tuyến phòng thủ, hơn nữa nó cũng thuộc một phần của pháo đài Epopee. Mảnh đất này chưa được canh tác, có thể trồng được nhiều mùa vụ, cộng thêm với hàng rào tự nhiên hai bên, khiến việc quản lý không mất quá nhiều công sức. Điều này cũng có thể giải quyết hàng loạt vấn đề nảy sinh do sự gia tăng dân số ở Epopee. Thị trấn Bentham tất yếu cũng trở thành một thể thống nhất của Epopee chứ không phải chia tách thành hai khu vực riêng biệt như hiện nay.
Khuyết điểm duy nhất là phải cần ba đến năm năm đầu tư một khoản tiền lớn để đầu tư.
Đáng tiếc thay, nói đến chuyện dự tính đầu tư thì phần lớn quý tộc không bằng một thương nhân nghèo nữa.
- Ồ, tại sao ở đây trống không như vậy? - Trợ lý chỉ về bãi đất trống phía xa.
- Đáng ra họ phải chuẩn bị sẵn khoáng sản rồi chứ?
Petrov khẽ thở dài:
- Chúng ta đến lâu đài gặp hoàng tử thôi.
- Đợi đã, ngài. Ngài không đợi đoàn tiếp đón đến sao?
- Không biết là có đoàn tiếp đón chúng ta không? - Trong lòng gã nghĩ như vậy nhưng không hề nói ra.
- Đi thôi, có một chuồng ngựa ngay phía trước kia kìa.
Hiện nay những phiền phức do chia tách thành hai khu vực riêng biệt đã hiện rõ. – Cuộc chiến ngai vàng - của đức vua đã đưa tứ hoàng tử đến nơi hoang vu hẻo lánh này, một quý tộc hoặc con cháu hoàng gia sẽ làm thế nào? Đương nhiên là chiếm hữu tất cả mọi thứ ở nơi này. Đổi khoáng sản và châu báu lấy lương thực và bánh mì sao? E rằng, trong mắt của hoàng tử chỉ thấy những đồng Rồng Vàng mà thôi.
Nếu là bản thân gã cũng làm như vậy. Không ai có thể chấp nhận việc cứ trơ mắt mà nhìn thấy sản vật trong lãnh địa của mình bị trao đổi với giá thấp như vậy. Hơn nữa hoàng tử không nhất thiết phải đến Epopee, những người trong gia tộc ắt hẳn quên mất một sự thật rằng, dòng sông Redwater không chỉ chảy qua thành pháo đài Epopee. Hoàng tử có thể bán khoáng sản theo giá thị trường cho thị trấn Willow, núi
Fallen Dragon hoặc là thành Redwater, sau đó đưa dân chúng đến những nơi đó lánh nạn, chỉ có điều quãng đường dài hơn một chút.
Và rồi pháo đài Epopee có thể làm gì? Chặn lại dòng nước, ngăn đường đi có hoàng tử sao? Nếu làm như vậy thì sẽ công khai đối đầu với hoàng gia Graycastle. Ai cũng biết rằng đức vua không yêu quý tứ hoàng tử, nhưng dẫu sao tứ hoàng tử vẫn là huyết thống của hoàng gia, điều này không ai có thểbàn cãi.
Hai người cưỡi trên hai con ngựa được thuê, từ từ đi bên con đường đá ven sông về phía trước. Trong chuồng ngựa đều là ngựa già, màu lông hỗn tạp, gầy như que củi, cho dù đi chậm nhưng trên đường đi vẫn run lẩy bẩy toàn thân. Nhưng gã vẫn phải đặt cọc hai đồng Rồng Vàng cho hai con ngựa già gầy còm này.
- Ngài nhìn kìa, đó có phải là thuyền của thị trấn Willow không?
Hắn nhìn về hướng mà trợ lý nhắc đến, chỉ thấy một con thuyền buồm đơn với lá cờ lá liễu xanh và thanh kiếm cong đang từ từ xuôi theo dòng nước. Mực nước bên mạn thuyền dâng lên cao, ắt hẳn trên thuyền chất đầy hàng hóa.
Petrov gật đầu hờ hững. Trong lòng gã trầm ngâm suy nghĩ, đối phương có hành động nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn. Nếu như hoàng tử đã bắt đầu liên lạc với những thị trấn ở hạ lưu Redwater, thì lợi thế trong tay mình đã mất đi một phần. Gã vốn muốn thuyết phục cha đồng ý trả giá thấp hơn thị trường ba mươi phần trăm để thu mua khoáng sản, như vậy thì vẫn có lời. Huống hồ những đá quý sau khi được mài giũa còn có thể tăng giá trị gấp hàng chục lần. Đáng tiếc là thế độc quyền này không phải do mình gã quyết định, cũng không phải là việc gia tộc Lonicera có thể định đoạt. Tổng cộng sáu nhà quý tộc tham gia vào việc khai thác khoáng sản ở thị trấn Bentham, nếu không được sự đồng ý của số đông thì không thể tự ý ra quyết định.
Nhưng họ phản ứng quá chậm chạp, họ vẫn cho rằng mọi chuyện vẫn như trước… hoặc là họ nghĩ rằng bản thân không nên quá quan tâm đến chút khoáng sản đó. Dẫu sao năm gia tộc còn lại cũng vô cùng thờ ơ, thậm chí đến cả cha hắn cũng đầy tự tin khi từ chối yêu cầu của hắn. Thật ra họ đã sai hoàn toàn, sản lượng khoáng sản ít chủ yếu là do phương thức trao đổi hiện nay. Nếu như thay đổi thành giao dịch thông thường, khai thác được nhiều sẽ kiếm lợi càng nhiều, thì sản lượng năm tới có thể sẽ có sự gia tăng rõ rệt.
Nếu tiếp tục giữ nguyên phương án trao đổi độc quyền như trước, mười phần thì đến tám chín phần, chắc chắn là không thể thực hiện được. Petrov nghĩ thầm trong lòng, từ việc nhìn thấy bãi đất trống cạnh bến tàu thì có thể thấy hoàng tử không có dự định đổi khoáng sản lấy một ít lúa mạch, hắn ta đã liên hệ với những người mua khác rồi.
Nếu muốn tiếp tục duy trì tuyến thương mại ở đây, thì việc đưa ra giá thấp hơn thị trường ba mươi phần trăm là quân bài cuối cùng của gã. Do vị trí giữa thị trấn Willow và Bentham khá xa, dẫn đến chi phí vận chuyển tăng cao, hơn nữa thị trấn Willow không phải là chỉ lấy khoáng sản ở một nguồn, có thể họ sẽ đưa ra giá thấp bằng một nửa so với thị trường. Còn về núi Fallen Dragon hay thành Redwater thì sẽ thậm chí đưa ra giá thấp hơn, vậy nên có lẽ tứ hoàng tử sẽ tiếp tục để thành pháo đài Epopee tiếp tục độc quyền, đặc biệt là với các mua bán đá quý.
Nhưng vấn đề là, nếu như bản thân gã tự quyết định kí hợp đồng mới, cha gã liệu có đồng ý hay không? Năm gia tộc còn lại thì sao? Liệu họ có thể cho rằng hành động này của hắn là đầu hàng trước thị trấn Bentham, hạ thấp lợi nhuận cho các gia tộc không?
Dẫu sao trong mắt của họ, thị trấn Bentham vẫn do người của thành Epopee nắm giữ, họ có thể tùy tiện lấy những gì họ muốn.
Hai người từ từ bước đến cung điện ở góc phía đông nam của thị trấn. Đây không phải là lần đầu tiên Petrov đến đây, nhưng lần này nơi đây đã thay đổi chủ nhân.
Lính gác nhìn thấy danh thiếp của sứ giả, lập tức thông báo đến lãnh chúa.
Tứ hoàng tử Roland Wimbledon nhanh chóng cho triệu kiến Petrov. Khi hai người được dẫn vào trong đại sảnh thì tứ hoàng tử đã ngồi đợi sẵn bên trong.
- Sứ giả, mời ngồi.
Roland vẫy tay ra hiệu cho người hầu gái dâng đồ ăn. Đồ ăn được dâng lên gồm có vịt quay, đùi lợn hầm nấm, bánh mì bơ và một tô súp rau lớn. Tuy rằng nơi đây là vùng biên giới, nhưng con cháu hoàng tộc vẫn được hưởng thụ những đồ cao lương mỹ vị.
Petrov không hề khách sáo, từ Epopee đến thị trấn Bentham, nếu thuận lợi đi đường thủy thì mất hai ngày, còn nếu đi thuyền chở hàng hóa thì càng chậm hơn, cần ba đến năm ngày. Trên thuyền không có nhà bếp, chỉ có thể ăn thịt muối hoặc bánh lúa mạch. Khi nhìn thấy những món ăn nóng hổi kia, gã cảm thấy không thể kìm được nước bọt trong cổ họng.
Nhưng gã vẫn dùng cơm với phong cách hoàn mỹ của một quý tộc lâu năm, đối lập với cách dùng cơm tùy tiện của tứ hoàng tử, đặc biệt là khi sử dụng dao và nĩa. Petrov để ý thấy rằng, ngoại trừ những lúc cắt thịt dùng đến dao, những lúc khác hoàng tử đều dùng một hai que gỗ nhỏ. Nhưng việc sử dụng hai que gỗ… dường như thuận tiện hơn nhiều so với dùng nĩa.
- Ngươi cảm thấy thế nào. - Roland liền hỏi khi kết thúc bữa ăn.
- Thưa, về điều gì?- Sứ giả nhất thời không phục hồi tinh thần lại.
- Cái này đây. - Hoàng tử lắc lắc que gỗ trong tay, không đợi Petrov trả lời, lại trực tiếp nói ra:
- Một cái nĩa sắt, đối với phần lớn người mà nói cũng là vật xa xỉ, chứ đừng nói đến nĩa bác. Mà lấy tay trực tiếp cầm ăn, thì càng dễ đem những thứ dơ bẩn ăn vào trong bụng. Bệnh từ miệng mà vào, hẳn ngươi hiểu điều đó chứ?
Sứ giả không biết nên đáp lại như thế nào, gã không hiểu ý nghĩa câu nói bệnh từ miệng mà vào nhưng sự giải thích phía trước của tứ hoàng tử đại khái là trực tiếp dùng đồ ăn bằng tay thì dễ nhiễm bệnh. Nhưng mọi người đều ăn như vậy, đâu thấy ai chết vì lí do đó.
- Đôi đũa này, ở rừng Misty muốn bao nhiêu có bấy nhiều, vừa sạch sẽ lại dễ làm. Ta dự định sẽ phổ biến những thứ này trong thị trấn.
Hoàng tử hớp một ngụm rượu.
- Tuy rằng hiện giờ dân chúng của ta không có thịt để ăn, nhưng sau này sẽ dần dần cải thiện.
Petrov thở phào nhẹ nhõm, gã hiểu rõ câu nói của tứ hoàng tử. Sau khi tán đồng và chúc phúc với ý kiến đó, trong lòng gã liền dấy lên sự nghi hoặc. Để toàn bộ dân chúng có thịt ăn sao? Ý nghĩ này thật viển vông, đến cả thành Graycastle cũng chưa thể làm được, huống chi là cái thị trấn Bentham xa xôi hẻo lánh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.