Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch)

Chương 22: Tuyên ngôn

Nhị Mục

27/10/2021

Mưa đã tạnh sau ngày thứ hai, thị trấn Bentham trở lại với sự huyên náo vốn có, nhiều nông dân tụ tập trên quảng trường, vừa chờ đợi vừa bàn tán xôn xao về bài diễn thuyết của tứ hoàng tử.

 

Vì diễn thuyết lần này, Roland đã ra lệnh dán thông báo trước một ngày, bất cứ ai đến nghe cũng được phát một phần cháo lúa mạch và nửa ổ bánh mì. Đối với dân ở đây thì chắc khác gì được nhận bữa trưa miễn phí, vì vậy mọi người ùa đến còn đông hơn những lần treo cổ tội phạm.

 

Gần đến buổi trưa, Roland liền bước lên trên bục cao.

 

Đối diện hắn là một quảng trường đông kín người, nếu như nói rằng không hồi hộp thì chỉ là tự gạt mình mà thôi. Trước đây hắn chủ yếu đối diện với màn hình máy tính, cho dù những khi có cuộc họp cũng chỉ biết ngồi phía dưới vỗ tay, đây là lần đầu tiên đích thân đối phó với một đám đông lớn như vậy.

 

Nhưng hắn không thể không đích thân lên phía trên, muốn thuyết phục mọi người ở lại thị trấn Bentham, nhất định phải muốn có một lần tổng động viên.

 

Roland vẫy tay ra hiệu cho đám đông yên lặng.

 

Hắn đã tập đi tập lại màn này nhiều lần, nhưng vừa lên bục, miệng liền cảm thấy khô khốc:

 

- Hỡi những người mà ta lãnh đạo, chúc các ngươi một buổi chiều tốt lành. Ta là tứ hoàng tử vương quốc Graycastle, Roland Wimbledon. Ta yêu cầu mọi người tập trung tại đây vào lúc này là vì có thông tin quan trọng muốn tuyên bố.

 

- Sứ giả của thành Epopee đã đến đây vào bốn ngày trước để truy chuyện trao đổi khoáng sản. Như mọi người đã biết, một tháng trước xảy ra sự cố bất ngờ, toàn bộ mỏ núi North Slope đổ sập, đến ngày hôm nay việc khai thác vẫn chưa thể khôi phục lại. Sự cố này dẫn đến quý trước chúng ta chỉ khai thác được sản lượng của hai tháng.

 

- Ta đã giải thích tình hình cho sứ giả với hy vọng rằng họ vẫn tiếp tục phân phát đầy đủ lương thực cho thị trấn Bentham, lượng khoáng sản thiếu hụt sẽ bù lại sau khi mùa đông kết thúc, nhưng họ từ chối! Không còn cơ hội thỏa hiệp, họ  từ chối trao đổi nhiều lương thực hơn – giống như cách đây hai năm.

 

Dân chúng kinh ngạc, chắc chắn ai nấy đều nhớ rõ thảm kịch thiếu lương thực hai năm về trước.

 

- Lần này tình hình còn tồi tệ hơn. Nhà chiêm tinh ở Graycastle nói với ta rằng mùa đông này sẽ còn dài hơn rất nhiều so với năm trước, Tháng của Quỷ có thể kéo dài trên bốn tháng. Điều đó có nghĩa là năm nay tất cả mọi người có nguy cơ đối diện với việc thiếu lương thực trong hai tháng. Hai năm trước các ngươi đã mất đi những đồng bào của mình, có người mất đi anh em, có người mất đi con cái, vậy lần này các ngươi chuẩn bị mất đi những gì?

 

- Không! Điện hạ, hãy cứu chúng thần! - Có người bên dưới lớn tiếng cầu xin, sau đó mọi người đồng loạt hô lên.

 

- Điện hạ, van cầu ngài, hãy giúp chúng thần!

 

Xem ra việc chuẩn bị từ trước là một quyết định đúng đắn, Roland vẫy tay, trấn an mọi người:

 



- Đương nhiên, ta sẽ không bỏ mặc những người  dân của mình, không một ai cả. Có thể các ngươi không biết, mỗi năm lượng lúa mạch và bánh mì mà pháo đài mang đến không hề có giá trị bằng số khoáng sản mà chúng mang đi.

 

Nếu theo như giá thị trường bình thường, chỉ cần sản lượng khoáng sản khai thác trong hai tháng là bằng lượng lương thực dùng nửa năm! Ta đã bán khoáng sản cho thương nhân ở thị trấn Willow, thuyền chở lương thực của họ sẽ nhanh chóng cập bến thị trấn Bentham! Ngoài bánh mì ra, còn có pho mát, mật ong, thịt khô. Lương thực đủ cho cả mùa đông, vì vậy ai cũng sẽ được no đủ!

 

Một tràng vỗ tay phấn khởi vang lên.

 

- Nhưng ta làm như vậy đồng nghĩa với việc sẽ đoạn tuyệt quan hệ với pháo đài Epopee, họ sẽ không chứa bất cứ ai. Vì vậy mùa đông năm nay, chúng ta phải ở lại thị trấn Bentham. Các ngươi ắt hẳn đã thấy được, ở phía tây của thị trấn đang xây dựng một bức tường thành kiên cố. Ta biết rằng có người đang lo lắng khi thú quỷ sẽ tấn công, liệu chúng ta có thể ngăn chúng lại hay không. Ta muốn tuyên bố cho các ngươi biết, lũ thú quỷ không hề hung bạo hơn những mãnh thú trong rừng, cho dù da chúng dày hơn, thịt chúng dai hơn nhưng không thể trèo lên tường thành, cắn không được gạch đá, da thịt có dày đi chăng nữa cũng chỉ là một đám mục tiêu đáng thương mà thôi!

 

- Hãy nói cho ta biết đi, hỡi những người mà ta lãnh đạo, các ngươi nguyện trốn trong những túp lều, bất lực mà chết dần, hay là cùng với ta bảo vệ người thân và con cái, bảo vệ thị trấn Bentham đến giờ phút cuối cùng? Ta xin hứa, chỉ cần giữ vững được đến khi Tháng của Quỷ kết thúc, tất cả những người dân chiến đấu cùng ta đều sẽ nhận được thù lao là hai mươi năm đồng Sói Bạc. Những người nào bất hạnh hi sinh, thì người nhà sẽ nhận được năm đồng Rồng Vàng đền bù.

 

- Nguyện dốc sức chiến đấu  vì điện hạ!

 

Dưới sự đưa đẩy của những những diễn viên trà trộn vào, mọi người đồng thanh hô vang, thề quyết chiến đấu đến cùng. Nhìn thấy khí thế hừng hực của dân chúng, Roland vui vẻ giao phó phát bừa trưa cho mọi người. Hắn không hi vọng rằng tất cả mọi người sẽ ở lại thị trấn Bentham, chỉ cần một nửa số dân chúng sẵn sàng ở nơi này thì hắn có thể chắc chắn rằng mình đủ sức ngăn cản bước tiến của lũ thú quỷ.

 

----

 

Petrov đương nhiên không biết tứ hoàng tử đã tiến hành phỉ bang mình công khai trước dân chúng. Khi gã quay về hội kiến với sáu gia tộc thành Epopee thì chỉ nhận được một tràng cười chê.

 

- Ngươi nói rằng gã hoàng tử ngây thơ kia muốn gạt chúng ta sang một bên sao? Hắn gấp rút xây dựng tường thành trước khi mùa đông đến, vậy ta nên khen hắn dũng cảm hay nên chế nhạo hắn vì đã không tự lượng sức mình đây?

 

- Ai cũng biết đại hoàng tử điện hạ dũng cảm vô biên, từ lúc nào mà tứ hoàng tử cũng trở nên gan dạ như vậy? Hắn chỉ là kẻ ngu si mà thôi.

 

- Không sai, hắn không có bất cứ thợ xây nào, chỉ đẽo đá và xếp chồng lên nhau, thêm chút bùn ướt ở giữa, chỉ e rằng được vài ngày sẽ đổ sập.

 

- Dù thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, nếu như hắn trốn về pháo đài Epopee, đương nhiên sẽ chịu sự sắp xếp của chúng ta. Nếu như hắn chết tại thị trấn Bentham… chúng ta cũng có thể sớm kết thúc vở kịch này.

 

Công tước trầm ngâm hồi lâu bèn mở miệng hỏi:

 

- Petrov, ý của ngươi thế nào?



 

Petrov thoáng run rẩy, gã không ngờ rằng công tước thành Epopee sẽ hỏi ý kiến của mình.

 

- Thần muốn duy trì thế độc quyền, chỉ cần thấp hơn giá thị trường ba phần, đối với chúng ta đã là một món hời.

 

Nhưng mà… hắn nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.

 

- Nhưng điện hạ không hề muốn Epopee tiếp tục độc quyền, ngài ấy đồng ý giảm giá phân nửa so với giá thị trường, nghĩa là ngài ấy dự định năm tới sẽ tăng sản lượng khoáng sản trên diện rộng. Chỉ cần có thể tăng sản lượng lên gấp đôi, chúng ta vẫn có thể kiếm nhiều tiền hơn trước. Ngài ấy còn dự định sản xuất đồ dùng bằng sắt để bán, nhu cầu mua đồ sắt lúc nào cũng cao nên dễ dàng để bán. Nhưng… đó không phải là chuyện trọng điểm.

 

- Vậy trọng điểm là gì?

 

- Nếu như ngài ấy có thể trấn thủ được tại thị trấn Bentham, đối với pháo đài là một chuyện không hẳn là không tốt. Chúng ta không cần phải đem quân tinh nhuệ đối phó với dã thú, như vậy cũng tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Thứ hai là vùng đất rộng lớn giữa Epopee và thị trấn Bentham sẽ trở thành lãnh thổ của chúng ta, dù là khai hoang hay di dân đến đó đều là sự lựa chọn không tồi, có thể giảm tải mật độ dân số quá đông tại Epopee hiện nay.

 

Petrov nói hết ra những suy nghĩ của bản thân.

 

- Hơn nữa tứ hoàng tử sẽ không ở lại Bentham mãi mãi. “Lệnh tranh giành ngai vàng” chỉ kéo dài năm năm, sau năm năm chúng ta có được một thị trấn Bentham thịnh vượng, lúc đó sẽ thu nạp thành một phần lãnh thổ của pháo đài chúng ta. Từ đó, pháo đài Epopee sẽ trở thành vùng đất có diện tích lớn thứ ba tại vương quốc, vì vậy kiến nghị của thần là…

 

Gã nhìn về phía công tước, dè dặt nói:

 

- Epopee phái người đi giúp đỡ điện hạ xây dựng thành lũy và cùng trấn thủ tại thị trấn Bentham.

 

- Nói hay lắm. - Công tước cười lớn.

 

- Nhưng đó là suy nghĩ của bọn con buôn, chỉ phân tích được về lợi ích và tổn thất.

 

Nói đến đây vị công tước liền đứng dậy, ánh mắt quét một lượt về phía những người đang có mặt, giọng điệu trở nên lạnh nhạt:

 

 - Sở dĩ ta có được địa vị như ngày hôm nay, không hoàn toàn dựa vào cân đo đong đếm lợi ích. Tại sao ta phải hợp tác với một kẻ không chịu sự khống chế? Có những quy tắc bắt buộc phải tuân thủ, nếu vi phạm sẽ chịu trừng phạt. Thị trấn Bentham phồn hoa hay đổ nát không quan trọng. Quan trọng đó là địa bàn của ta, không ai có thể nhúng tay vào, cho dù là hoàng tử cũng không ngoại lệ.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook