Chương 23
Huyết Hải Diên
01/08/2020
Hai tay gắt gao bị dây thừng trói chặt với thành giường, Lục Triết Hy đau khổ nằm sấp chịu đựng sự tra tấn của mấy gã nam nhân xa lạ. Làn da non mịn của anh đã sớm rách toạc, loang lổ vết máu khô, giãy giụa, phản kháng chỉ làm tăng thêm thú tính trong con người bọn chúng.
A! Chúng mở rộng hai chân anh ra, ấn đầu anh xuống gối rồi nhanh chóng đem cự vật to lớn đâm sâu vào hậu huyệt sưng đỏ đầy mị hoặc kia. Thúc thật mạnh vào rồi lại rút ra thật nhanh, cứ lặp đi lặp lại như thế. Khi vượt qua sức chịu đựng của anh, anh có cảm giác toàn bộ nội tạng tựa hồ đã bị đâm thủng, đau đớn đến phát khóc!
Bọn chúng thì hoàn toàn không quan tâm người đáng thương nằm dưới thân đang đau đến rớt nước mắt mà tiếp tục xuyên xỏ liên tục...
Không biết kim đồng hồ đã quay mấy vòng...
Bọn chúng thoải mái phát tiết trong cơ thể anh xong thì bỏ đi. Trong phòng lúc này yên ắng, tịch mịch đến u ám.
Ga giường trắng tinh đã nhiễm bẩn đầy dịch. Lục Triết Hy nằm trên giường thở hổn hển, mật huyệt vương từng dòng màu ngà sền sệt... Làn da nõn nà toàn những vết bầm tím, cổ tay đã sớm sưng đỏ cả lên... Lục Triết Hy nằm cuộn mình trên giường ôm chặt lấy bụng mình. Từ lúc bị bắt tới đây, ước chừng là một ngày, anh chưa được ăn uống gì cả. Dạy dày trống rỗng của anh bắt đầu cồn cào co thắt dữ dội. Anh run rẩy từng cơn cố gắng chịu đựng.
Rầm!
Cửa phòng bị mở toang ra. Thời gian nghỉ ngơi của anh thì chẳng là bao nhiêu mà thời gian bị hành hạ thì triền miên suốt mấy giờ đồng hồ.
Lâm Tú Bình tiến vào. Hắn thô bạo siết cánh tay anh rồi lôi kéo xuống giường, anh lập tức ngã đập mạnh xuống sàn đá lạnh. Tiếp theo...
Xoảng! Hắn cầm lấy một bát cơm trắng trên bàn ném thẳng xuống chỗ anh. Mảnh vỡ bắn lên tung tóe, thậm chí còn cứa qua mặt anh. Vài giọt máu từ máu chảy dọc xuống gương mặt anh.
Hành động này khiến anh nhớ tới Hoàng Hiểu Long... vài giọt nước mắt đắng lại trào ra từ khóe mi.
Nhớ tới hắn làm gì nữa... Mình thật ngu ngốc! Ngay từ đầu hắn đâu có yêu mình có thương gì mình, hắn chỉ là đùa giỡn... Đến khi hắn chán rồi thì bỏ mình ở cái chỗ này... Cũng phải...thân phận mồ côi nghèo khó của mình sao với tới kẻ quyền quý như hắn...
Đang vẩn vơ suy nghĩ thì âm thanh cộc cằn, khó nghe của Lâm Tú Bình đánh thức anh:Ăn đi!
Lục Triết Hy nghe xong vẫn không nhúc nhích. Hắn tức tối nắm tóc rồi ấn đầu anh xuống, ép buộc anh phải ăn hết chỗ cơm đó. Lục Triết Hy đành phải mở miệng ăn vào nhưng ngay sau đó thì kịch liệt ho khan rồi nôn mửa ra hết...
Một mùi chua nồng nặc, nhão nhẹt và bốc mùi khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng, không thể kiềm chế được nên liên tục nôn hết ra...
Quả nhiên... cơm thiu rồi...
Chứng kiến hành động đó của anh thì dĩ nhiên Lâm Tú Bình chẳng vừa mắt chút nào. Hắn vung tay lên cho anh mấy cái tát rồi dùng hay tay bóp cổ anh:Thức ăn rất xứng với một con chó ti tiện phải không? Mày phải ăn hết cho tao. Ăn cả những thứ mày vào nôn ra nữa.
Vừa nói, lực ở hai tay hắn ngày càng mạnh. Vì thiếu dưỡng khí nên anh không nói được lời nào, mặt đỏ bừng lên, anh dù cố gắng thế nào cũng không gỡ được tay hắn ra.
Bất ngờ, tay anh nắm được một mảnh vỡ trên sàn, anh lập tức dùng nó cứa mạnh vào tay Lâm Tú Bình đến xẹt một tiếng!
Hắn đau đến mức phải buông anh ra. Máu tươi ồ ạt từ cánh tay hắn chảy ra, hắn tức giận không thèm quan tâm đến vết thương, tiếp tục giáng cho anh một cái tát nữa rồi gào lên:Mày to gan lắm! Từ trước tới giờ chưa có kẻ nào dám làm tao bị thương đâu!
Lục Triết Hy kiệt sức nằm trên sàn, trên cổ in hằn dấu ngón tay tím ngắt.
Xem ra mày cũng không cần đến hai bàn tay này nữa đâu! Vừa nói, hắn nhặt một mảnh vỡ trên sàn lên.
Không... dừng lại... Giọng nói của anh yếu ớt đến mức có cũng như không. Anh thấy sắc mặt tăm tối và nụ cười quỷ quyệt của hắn tiến lại gần anh. Hắn nâng cánh tay phải của anh lên, cười nói:Để tao cắt đứt hết gân tay của mày?
AAAAAA... Lục Triết Hy thống khổ kêu lên. Lâm Tú Bình cầm mảnh vỡ rạch mấy nhát trên cánh tay anh. Hắn không vội cắt gân tay của anh trước. Hắn sẽ để anh nếm trải hết cơn đau khi cánh tay bị rạch nát không sót một chỗ nào sau đó sẽ cắt đi gân tay của anh.
Thế là mười mấy vết cắt dài đỏ thẫm đan chéo nhau, chồng lên nhau bao phủ ở cánh tay gầy gò của anh... Máu đỏ tươi và nước mắt trong suốt trào ra ướt đẫm sàn nhà và trên khuôn mặt anh!
Đến khi cánh tay phải của anh không tìm thấy một chỗ nào lành lặn nữa để rạch thì hắn thả mạnh tay anh xuống, nói:Tiếp theo là đến tay trái!
Khi hắn định tiếp tục thì một người vội vàng chạy vào nói to:Thiếu gia, ngài mau về nhà đi...
Hắn cáu giận:Ta đang chơi vui!
Chuyện lớn rồi... có vẻ như đám người Trần Hạo đã bắt đầu nghi ngờ ngài...
IM MIỆNG! Vừa nghe tới thôi, Lâm Tú Bình đã phản ứng dữ dội. Hắn nhìn xuống anh, thấy anh đã bất tỉnh thì mới yên tâm đứng dậy.
Nói rõ ràng xem nào!
Thiếu gia, hiện tại Hoàng thiếu và Trần Hạo đã tới nhà và muốn gặp ngài bằng được...
Không sao. Ta đã tính trước được chuyện này. Nói rồi Lâm Tú Bình liếc mắt nhìn Lục Triết Hy đang bất tỉnh trên sàn với khuôn mặt tàn ác và nụ cười gian xảo của hắn:Ta sẽ chuyển nó đi nơi khác. Một nơi đáng sợ hơn chỗ này nhiều!
...
Vừa bước chân vào nhà, Lâm Tú Bình lại hiện về với bộ dạng khá thân thiện mà Hoàng Hiểu Long quen biết.
Hiểu Long, em rất vui vì anh đã tới!
Lâm Tú Bình đang bước đến gần Hoàng Hiểu Long đang ngồi trên sofa kia nhưng bất ngờ bị Trần Hạo đứng chắn trước mặt.
Lâm Tú Bình bình thản nói:Anh làm gì vậy?
Biết rồi còn hỏi sao? Trần Hạo lạnh giọng.
Tôi không hiểu anh đang nói đến chuyện gì hết. Mời anh tránh ra, tôi muốn gặp Hiểu Long. Lâm Tú Bình định đẩy Trần Hạo ra nhưng kết quả bả vai lại bị Trần Hạo một tay giữ chặt tới mức không nhúc nhích nổi. Lâm Tú Bình cảm thấy đau nhức tới mức kêu lên:Đau quá! Anh bỏ tôi ra!
Mấy vệ sĩ của Lâm Tú Bình đều chuẩn bị xông lên đánh Trần Hạo. Mà Trần Hạo cũng đã nổi giận, ánh mắt đầy sát khí của anh lườm khiến chúng sợ hãi đến bủn rủn chân tay.
Lực ở tay anh càng ngày càng mạnh, anh gằn giọng đe dọa:Đừng giả vờ nữa. Lộ rõ bộ mặt thật của mày đi. Mày đã bắt Lục Triết Hy đi đâu rồi?
Thật quá đáng! Anh có bằng chứng không?
Nói chuyện với Lâm Tú Bình càng khiến Trần Hạo tức giận hơn. Anh muốn dùng tay không bóp chết Lâm Tú Bình ngay tại đây nhưng vẫn là phải kiềm chế.
Được rồi, Trần Hạo. Buông ra đi! Hoàng Hiểu Long từ phía sau bất ngờ nói.
Trần Hạo rất ngạc nhiên khi Hoàng Hiểu Long cư xử như vậy:Nhưng, Hoàng thiếu...
Hoàng Hiểu Long đứng dậy tiến lại gần, Trần Hạo không cam tâm buộc phải buông Lâm Tú Bình ra.
Hoàng Hiểu Long ngữ khí bình tĩnh nói:Lâm Tú Bình, tôi hỏi cậu. Hôm qua, vào lúc... giờ... phút, cậu đã ở đâu và làm gì?
Lâm Tú Bình ngây thơ đáp:Lúc đó em đi chơi với bạn bè.
Thấy Hoàng Hiểu Long đăm đăm nhìn như vậy, Lâm Tú Bình nói tiếp:Sao vậy? Không tin em. Đừng nói là anh muốn em đưa ra bằng chứng là em đi với bạn đấy chứ?
Không! Chỉ là vào thời điểm đó Lục Triết Hy mất tích, khả năng cao là bị bắt cóc...
Anh nghi ngờ em?
Đúng là tôi không có bằng chứng chứng minh cậu liên quan đến việc này nhưng những người bạn của tôi cứ nhất quyết nói là cậu làm nên hiện tại tôi chưa biết tin ai cả.
Anh...
Lâm Tú Bình định nói thêm câu gì đó nhưng lại bắt gặp khuôn mặt trầm lặng và ánh mắt đầy sát khí đến đáng sợ của Hoàng Hiểu Long nên đành phải im lặng.
Hoàng Hiểu Long trầm giọng nói:Lâm Tú Bình, tôi vẫn hy vọng cậu không dính líu đến việc này, tôi không muốn làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà. Nhưng nếu sự thật là cậu đã cho người bắt cóc Lục Triết Hy thì đến lúc đó cậu sẽ không sống sót nổi đâu!
...
Hiếm khi xảy ra chuyện mà cậu lại bình tĩnh được như vậy? Hai người rời khỏi biệt thự Lâm gia, Trần Hạo lên tiếng hỏi Hoàng Hiểu Long.
Vậy không lẽ tôi lại nổi máu hung hăng đánh chết Lâm Tú Bình?
Phải đấy! Trần Hạo dứt khoát nói.
Hoàng Hiểu Long đáp trả:Cũng hiếm khi thấy anh tức giận như vậy?
Phải nhỉ? Trần Hạo cười nhạt:Chỉ là... lúc bệnh viện phát nổ trước mắt khiến tôi nhớ về một số chuyện trong quá khứ... mà toàn là những chuyện chẳng tốt đẹp gì...
Vậy nên cậu mới ghét Lâm Tú Bình như vậy?
Cũng có thể.
Lúc nãy tôi là đang thử xem phản ứng của cậu ta thế nào... Rốt cuộc thì lại không tìm ra được chút thông tin gì cả... Hoàng Hiểu Long bất lực nói.
Lúc này điện thoại của Trần Hạo reo lên. Trần Hạo nghe điện thoại xong nói:Viên Thành có được manh mối rồi. Có người nhìn nhìn thấy Lục Triết Hy bị giam ở bar gay đường số 5 đường X phố X.
Tới đó thôi!
...
A! Chúng mở rộng hai chân anh ra, ấn đầu anh xuống gối rồi nhanh chóng đem cự vật to lớn đâm sâu vào hậu huyệt sưng đỏ đầy mị hoặc kia. Thúc thật mạnh vào rồi lại rút ra thật nhanh, cứ lặp đi lặp lại như thế. Khi vượt qua sức chịu đựng của anh, anh có cảm giác toàn bộ nội tạng tựa hồ đã bị đâm thủng, đau đớn đến phát khóc!
Bọn chúng thì hoàn toàn không quan tâm người đáng thương nằm dưới thân đang đau đến rớt nước mắt mà tiếp tục xuyên xỏ liên tục...
Không biết kim đồng hồ đã quay mấy vòng...
Bọn chúng thoải mái phát tiết trong cơ thể anh xong thì bỏ đi. Trong phòng lúc này yên ắng, tịch mịch đến u ám.
Ga giường trắng tinh đã nhiễm bẩn đầy dịch. Lục Triết Hy nằm trên giường thở hổn hển, mật huyệt vương từng dòng màu ngà sền sệt... Làn da nõn nà toàn những vết bầm tím, cổ tay đã sớm sưng đỏ cả lên... Lục Triết Hy nằm cuộn mình trên giường ôm chặt lấy bụng mình. Từ lúc bị bắt tới đây, ước chừng là một ngày, anh chưa được ăn uống gì cả. Dạy dày trống rỗng của anh bắt đầu cồn cào co thắt dữ dội. Anh run rẩy từng cơn cố gắng chịu đựng.
Rầm!
Cửa phòng bị mở toang ra. Thời gian nghỉ ngơi của anh thì chẳng là bao nhiêu mà thời gian bị hành hạ thì triền miên suốt mấy giờ đồng hồ.
Lâm Tú Bình tiến vào. Hắn thô bạo siết cánh tay anh rồi lôi kéo xuống giường, anh lập tức ngã đập mạnh xuống sàn đá lạnh. Tiếp theo...
Xoảng! Hắn cầm lấy một bát cơm trắng trên bàn ném thẳng xuống chỗ anh. Mảnh vỡ bắn lên tung tóe, thậm chí còn cứa qua mặt anh. Vài giọt máu từ máu chảy dọc xuống gương mặt anh.
Hành động này khiến anh nhớ tới Hoàng Hiểu Long... vài giọt nước mắt đắng lại trào ra từ khóe mi.
Nhớ tới hắn làm gì nữa... Mình thật ngu ngốc! Ngay từ đầu hắn đâu có yêu mình có thương gì mình, hắn chỉ là đùa giỡn... Đến khi hắn chán rồi thì bỏ mình ở cái chỗ này... Cũng phải...thân phận mồ côi nghèo khó của mình sao với tới kẻ quyền quý như hắn...
Đang vẩn vơ suy nghĩ thì âm thanh cộc cằn, khó nghe của Lâm Tú Bình đánh thức anh:Ăn đi!
Lục Triết Hy nghe xong vẫn không nhúc nhích. Hắn tức tối nắm tóc rồi ấn đầu anh xuống, ép buộc anh phải ăn hết chỗ cơm đó. Lục Triết Hy đành phải mở miệng ăn vào nhưng ngay sau đó thì kịch liệt ho khan rồi nôn mửa ra hết...
Một mùi chua nồng nặc, nhão nhẹt và bốc mùi khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng, không thể kiềm chế được nên liên tục nôn hết ra...
Quả nhiên... cơm thiu rồi...
Chứng kiến hành động đó của anh thì dĩ nhiên Lâm Tú Bình chẳng vừa mắt chút nào. Hắn vung tay lên cho anh mấy cái tát rồi dùng hay tay bóp cổ anh:Thức ăn rất xứng với một con chó ti tiện phải không? Mày phải ăn hết cho tao. Ăn cả những thứ mày vào nôn ra nữa.
Vừa nói, lực ở hai tay hắn ngày càng mạnh. Vì thiếu dưỡng khí nên anh không nói được lời nào, mặt đỏ bừng lên, anh dù cố gắng thế nào cũng không gỡ được tay hắn ra.
Bất ngờ, tay anh nắm được một mảnh vỡ trên sàn, anh lập tức dùng nó cứa mạnh vào tay Lâm Tú Bình đến xẹt một tiếng!
Hắn đau đến mức phải buông anh ra. Máu tươi ồ ạt từ cánh tay hắn chảy ra, hắn tức giận không thèm quan tâm đến vết thương, tiếp tục giáng cho anh một cái tát nữa rồi gào lên:Mày to gan lắm! Từ trước tới giờ chưa có kẻ nào dám làm tao bị thương đâu!
Lục Triết Hy kiệt sức nằm trên sàn, trên cổ in hằn dấu ngón tay tím ngắt.
Xem ra mày cũng không cần đến hai bàn tay này nữa đâu! Vừa nói, hắn nhặt một mảnh vỡ trên sàn lên.
Không... dừng lại... Giọng nói của anh yếu ớt đến mức có cũng như không. Anh thấy sắc mặt tăm tối và nụ cười quỷ quyệt của hắn tiến lại gần anh. Hắn nâng cánh tay phải của anh lên, cười nói:Để tao cắt đứt hết gân tay của mày?
AAAAAA... Lục Triết Hy thống khổ kêu lên. Lâm Tú Bình cầm mảnh vỡ rạch mấy nhát trên cánh tay anh. Hắn không vội cắt gân tay của anh trước. Hắn sẽ để anh nếm trải hết cơn đau khi cánh tay bị rạch nát không sót một chỗ nào sau đó sẽ cắt đi gân tay của anh.
Thế là mười mấy vết cắt dài đỏ thẫm đan chéo nhau, chồng lên nhau bao phủ ở cánh tay gầy gò của anh... Máu đỏ tươi và nước mắt trong suốt trào ra ướt đẫm sàn nhà và trên khuôn mặt anh!
Đến khi cánh tay phải của anh không tìm thấy một chỗ nào lành lặn nữa để rạch thì hắn thả mạnh tay anh xuống, nói:Tiếp theo là đến tay trái!
Khi hắn định tiếp tục thì một người vội vàng chạy vào nói to:Thiếu gia, ngài mau về nhà đi...
Hắn cáu giận:Ta đang chơi vui!
Chuyện lớn rồi... có vẻ như đám người Trần Hạo đã bắt đầu nghi ngờ ngài...
IM MIỆNG! Vừa nghe tới thôi, Lâm Tú Bình đã phản ứng dữ dội. Hắn nhìn xuống anh, thấy anh đã bất tỉnh thì mới yên tâm đứng dậy.
Nói rõ ràng xem nào!
Thiếu gia, hiện tại Hoàng thiếu và Trần Hạo đã tới nhà và muốn gặp ngài bằng được...
Không sao. Ta đã tính trước được chuyện này. Nói rồi Lâm Tú Bình liếc mắt nhìn Lục Triết Hy đang bất tỉnh trên sàn với khuôn mặt tàn ác và nụ cười gian xảo của hắn:Ta sẽ chuyển nó đi nơi khác. Một nơi đáng sợ hơn chỗ này nhiều!
...
Vừa bước chân vào nhà, Lâm Tú Bình lại hiện về với bộ dạng khá thân thiện mà Hoàng Hiểu Long quen biết.
Hiểu Long, em rất vui vì anh đã tới!
Lâm Tú Bình đang bước đến gần Hoàng Hiểu Long đang ngồi trên sofa kia nhưng bất ngờ bị Trần Hạo đứng chắn trước mặt.
Lâm Tú Bình bình thản nói:Anh làm gì vậy?
Biết rồi còn hỏi sao? Trần Hạo lạnh giọng.
Tôi không hiểu anh đang nói đến chuyện gì hết. Mời anh tránh ra, tôi muốn gặp Hiểu Long. Lâm Tú Bình định đẩy Trần Hạo ra nhưng kết quả bả vai lại bị Trần Hạo một tay giữ chặt tới mức không nhúc nhích nổi. Lâm Tú Bình cảm thấy đau nhức tới mức kêu lên:Đau quá! Anh bỏ tôi ra!
Mấy vệ sĩ của Lâm Tú Bình đều chuẩn bị xông lên đánh Trần Hạo. Mà Trần Hạo cũng đã nổi giận, ánh mắt đầy sát khí của anh lườm khiến chúng sợ hãi đến bủn rủn chân tay.
Lực ở tay anh càng ngày càng mạnh, anh gằn giọng đe dọa:Đừng giả vờ nữa. Lộ rõ bộ mặt thật của mày đi. Mày đã bắt Lục Triết Hy đi đâu rồi?
Thật quá đáng! Anh có bằng chứng không?
Nói chuyện với Lâm Tú Bình càng khiến Trần Hạo tức giận hơn. Anh muốn dùng tay không bóp chết Lâm Tú Bình ngay tại đây nhưng vẫn là phải kiềm chế.
Được rồi, Trần Hạo. Buông ra đi! Hoàng Hiểu Long từ phía sau bất ngờ nói.
Trần Hạo rất ngạc nhiên khi Hoàng Hiểu Long cư xử như vậy:Nhưng, Hoàng thiếu...
Hoàng Hiểu Long đứng dậy tiến lại gần, Trần Hạo không cam tâm buộc phải buông Lâm Tú Bình ra.
Hoàng Hiểu Long ngữ khí bình tĩnh nói:Lâm Tú Bình, tôi hỏi cậu. Hôm qua, vào lúc... giờ... phút, cậu đã ở đâu và làm gì?
Lâm Tú Bình ngây thơ đáp:Lúc đó em đi chơi với bạn bè.
Thấy Hoàng Hiểu Long đăm đăm nhìn như vậy, Lâm Tú Bình nói tiếp:Sao vậy? Không tin em. Đừng nói là anh muốn em đưa ra bằng chứng là em đi với bạn đấy chứ?
Không! Chỉ là vào thời điểm đó Lục Triết Hy mất tích, khả năng cao là bị bắt cóc...
Anh nghi ngờ em?
Đúng là tôi không có bằng chứng chứng minh cậu liên quan đến việc này nhưng những người bạn của tôi cứ nhất quyết nói là cậu làm nên hiện tại tôi chưa biết tin ai cả.
Anh...
Lâm Tú Bình định nói thêm câu gì đó nhưng lại bắt gặp khuôn mặt trầm lặng và ánh mắt đầy sát khí đến đáng sợ của Hoàng Hiểu Long nên đành phải im lặng.
Hoàng Hiểu Long trầm giọng nói:Lâm Tú Bình, tôi vẫn hy vọng cậu không dính líu đến việc này, tôi không muốn làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà. Nhưng nếu sự thật là cậu đã cho người bắt cóc Lục Triết Hy thì đến lúc đó cậu sẽ không sống sót nổi đâu!
...
Hiếm khi xảy ra chuyện mà cậu lại bình tĩnh được như vậy? Hai người rời khỏi biệt thự Lâm gia, Trần Hạo lên tiếng hỏi Hoàng Hiểu Long.
Vậy không lẽ tôi lại nổi máu hung hăng đánh chết Lâm Tú Bình?
Phải đấy! Trần Hạo dứt khoát nói.
Hoàng Hiểu Long đáp trả:Cũng hiếm khi thấy anh tức giận như vậy?
Phải nhỉ? Trần Hạo cười nhạt:Chỉ là... lúc bệnh viện phát nổ trước mắt khiến tôi nhớ về một số chuyện trong quá khứ... mà toàn là những chuyện chẳng tốt đẹp gì...
Vậy nên cậu mới ghét Lâm Tú Bình như vậy?
Cũng có thể.
Lúc nãy tôi là đang thử xem phản ứng của cậu ta thế nào... Rốt cuộc thì lại không tìm ra được chút thông tin gì cả... Hoàng Hiểu Long bất lực nói.
Lúc này điện thoại của Trần Hạo reo lên. Trần Hạo nghe điện thoại xong nói:Viên Thành có được manh mối rồi. Có người nhìn nhìn thấy Lục Triết Hy bị giam ở bar gay đường số 5 đường X phố X.
Tới đó thôi!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.