Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
Chương 11
Hồng Sakura
25/07/2013
Nếu chở Linh hay Ngọc, thì luôn có vòng tay ôm chặt eo hắn. Hắn cố tình chạy bạt mạng khi chở các cô… hắn cũng đã “dạy” Long như thế mỗi khi chở nàng để được…ôm! Lúc này, chính hắn đang thi triển chiêu thức đó, nhưng…vẫn không có vòng tay nào…thậm chí 1 cái vịn hờ.
Hắn khẽ quay đầu. Nàng đang bấu chặt yên xe, mặt tái xanh, vì lạnh hay vì sợ tốc độ kinh hồn của hắn…Mái tóc bung bay trong gió, nhiều sợi phất qua mặt, nàng phải đưa 1 tay lên vén qua, giữ đám tóc lại. Hắn biết nàng sẽ không ôm, cho dù hắn có phóng hết ga…nên đành chạy chậm lại.
“Mình đi đâu?” Nàng hỏi bên tai.
“Ra sông Bạch Đằng.”
“Làm gì?”
“Bơi!”
Tiếng nàng cười khúc khích. “Tìm nàng tiên cá hả?” Giọng nàng lém lỉnh.
Hắn cười: “Đâu cần, đang chở 1 nàng đây này!”
“Hảo không phải là cá!” nàng phan? d0^i'.
“ừ, không phải cá, mà là cua…Nàng tiên cua… "
Nàng đấm mạnh vào lưng, khiến hắn lạc tay lái, chiếc xe lảo đảo. Hoảng hồn, tay nàng chụp lấy eo hắn cho khỏi té…Lại cảm giác đó. Dòng điện chạy qua tim… Nàng định thần rụt tay khi chiếc xe có vẻ lấy lại thăng bằng, toan giữ yên xe như lúc đầu, nhưng… tay trái hắn đã nhanh như cắt, chụp lấy tay nàng, kéo nó vòng ra trước, đặt lên eo mình. Mắt hắn vẫn ngó phía trước. “Cứ để vậy không được sao?”
Nàng không rút tay ra, nhưng cũng không nói gì, hờ hững. Còn hắn, chạy xe bằng 1 tay, tay kia giữ chặt tay nàng, như thể sợ nếu buông ra, thì sẽ rơi mất.
Hắn gửi xe xong, thì cùng nàng đi vào khuôn viên con sông. Quanh đó, 3-4 cặp đang “tâm sự”… Nhác thấy 1 đôi có cử chỉ “thân mật”, mặt nàng ửng đỏ.
“Mình đi chỗ khác chơi đi. Ở đây…kỳ quá!”
“Có gì mà kỳ…” Hắn cừơi nham hiểm, túm cánh tay nàng kéo sát “Đằng kia còn băng ghế trống, hay mình cũng…”
Nàng xô hắn ra, vẻ thảng thốt, rồi…quay lưng bỏ chạy. Hắn ngỡ ngàng, lắc đầu cười xòa và đuổi theo. Dĩ nhiên là hắn dễ dàng bắt kịp nàng. Hắn nắm lấy vai nàng, xoay nhẹ:
“Hòang chỉ đùa thôi, mình đi tàu cánh ngầm” Hắn nói, tay móc trong túi áo ra cặp vé đã mua sẵn để tối nay đi với Ngọc, xòe cho nàng xem.
Nàng nhìn hắn ngờ vực: “Tàu cánh ngầm?!”
“Người gì dễ bị lừa quá…” Hắn nhìn thẳng, dò xét “Chẳng lẽ Hảo nghĩ Hoàng định làm gì Hảo à?”
Nàng có vẻ hơi quê, tay chắp phía sau, mặt hất lên cao ngạo “Có thách Hòang cũng không dám…” và bỏ đi trước.
Hắn mỉm cười, lò dò theo sau. “Thế mà có người bỏ chạy…!”
Hắn khẽ quay đầu. Nàng đang bấu chặt yên xe, mặt tái xanh, vì lạnh hay vì sợ tốc độ kinh hồn của hắn…Mái tóc bung bay trong gió, nhiều sợi phất qua mặt, nàng phải đưa 1 tay lên vén qua, giữ đám tóc lại. Hắn biết nàng sẽ không ôm, cho dù hắn có phóng hết ga…nên đành chạy chậm lại.
“Mình đi đâu?” Nàng hỏi bên tai.
“Ra sông Bạch Đằng.”
“Làm gì?”
“Bơi!”
Tiếng nàng cười khúc khích. “Tìm nàng tiên cá hả?” Giọng nàng lém lỉnh.
Hắn cười: “Đâu cần, đang chở 1 nàng đây này!”
“Hảo không phải là cá!” nàng phan? d0^i'.
“ừ, không phải cá, mà là cua…Nàng tiên cua… "
Nàng đấm mạnh vào lưng, khiến hắn lạc tay lái, chiếc xe lảo đảo. Hoảng hồn, tay nàng chụp lấy eo hắn cho khỏi té…Lại cảm giác đó. Dòng điện chạy qua tim… Nàng định thần rụt tay khi chiếc xe có vẻ lấy lại thăng bằng, toan giữ yên xe như lúc đầu, nhưng… tay trái hắn đã nhanh như cắt, chụp lấy tay nàng, kéo nó vòng ra trước, đặt lên eo mình. Mắt hắn vẫn ngó phía trước. “Cứ để vậy không được sao?”
Nàng không rút tay ra, nhưng cũng không nói gì, hờ hững. Còn hắn, chạy xe bằng 1 tay, tay kia giữ chặt tay nàng, như thể sợ nếu buông ra, thì sẽ rơi mất.
Hắn gửi xe xong, thì cùng nàng đi vào khuôn viên con sông. Quanh đó, 3-4 cặp đang “tâm sự”… Nhác thấy 1 đôi có cử chỉ “thân mật”, mặt nàng ửng đỏ.
“Mình đi chỗ khác chơi đi. Ở đây…kỳ quá!”
“Có gì mà kỳ…” Hắn cừơi nham hiểm, túm cánh tay nàng kéo sát “Đằng kia còn băng ghế trống, hay mình cũng…”
Nàng xô hắn ra, vẻ thảng thốt, rồi…quay lưng bỏ chạy. Hắn ngỡ ngàng, lắc đầu cười xòa và đuổi theo. Dĩ nhiên là hắn dễ dàng bắt kịp nàng. Hắn nắm lấy vai nàng, xoay nhẹ:
“Hòang chỉ đùa thôi, mình đi tàu cánh ngầm” Hắn nói, tay móc trong túi áo ra cặp vé đã mua sẵn để tối nay đi với Ngọc, xòe cho nàng xem.
Nàng nhìn hắn ngờ vực: “Tàu cánh ngầm?!”
“Người gì dễ bị lừa quá…” Hắn nhìn thẳng, dò xét “Chẳng lẽ Hảo nghĩ Hoàng định làm gì Hảo à?”
Nàng có vẻ hơi quê, tay chắp phía sau, mặt hất lên cao ngạo “Có thách Hòang cũng không dám…” và bỏ đi trước.
Hắn mỉm cười, lò dò theo sau. “Thế mà có người bỏ chạy…!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.