Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
Chương 21
Hồng Sakura
25/07/2013
…Hắn đang bước xuống con dốc… Phía xa nàng đang sánh bước cùng Long. Hắn cố gọi…Nhưng họ không nghe thấy. Gió thổi khiến cát bay mù mịt, dáng nàng mờ khuất. Hắn chạy theo, bước chân nặng trịch trên cát… Ai đó kéo áo từ phía sau, hắn quay lại… Linh… hắn cố thóat, bước tới… Nhưng Linh vẫn kéo áo hắn…Hắn lấy tay giật mạnh vạt áo…
“Trời ơi là trời, đưa cái mền cho em!!” – Tiếng bé Vy chan chát. Hắn giật mình. Giấc mơ vừa rồi hơi kỳ lạ ... Con bé đang kéo cái mền, còn tay hắn thì giữ chặt nó. “Quái đản, cái con này, bộ hết mền đắp rồi hả mà dám…?”
“Cháy nhà kìa mà ở đó còn ham ngủ!” – Nó tiếp tục kéo cái mền. Hắn thì đã buông ra, vò đầu gắt gỏng: “Cháy cái gì…” Hắn lắng tai nghe, tiếng người ồn ào ngoài hẻm. Đồng hồ chỉ 2 giờ khuya, cũng đỡ là tối nay hắn nghỉ làm ở quán, nếu không thì việc bị đánh thức kiểu này dễ biến hắn thành quái vật lắm. Con béVy đã vác tấm mền chạy ra ngoài.
Hắn vén rèm cửa sổ, bên ngoài sáng vàng rừng rực, hắn nhoài người nhìn ra. Cảnh tượng thật nhốn nháo, nhiều người chạy tới chạy lui, có người đứng xem, nhưng hầu như nhà nào cũng có người đổ ra con hẻm chỉ rộng 3 mét. Khói quyện từng dòng xám mù…
“Hoàng!” –Nghe tiếng ba hắn hét, hắn liền lật đật nhảy tót xuống giường, trên người chỉ mặc mỗi… chiếc quần đùi. Ba hắn đang ôm cái mền của hắn vừa nhúng nước xong, đưa cho hắn cái xô. “Xách nước qua tạt phụ người ta!” Ông ra lệnh.
Hắn làm theo như con robot, hì hục múc nước từ bồn nhà, cũng may không phải nhà mình đang cháy…
Lò bánh mì ở gần đầu con hẻm đang bốc cháy, tạo thành cột khói cao ngút. Ai nấy đều căng thẳng, người dùng mền ném vào, người xối nước, người phụ khiêng đồ đạc của hai căn nhà bên cạnh ra… Mồ hôi hắn vã ra. Hắn chạy đi chạy lại mấy lượt mà không để ý người ta lấy nước từ những căn nhà gần hơn… Khi thấy 1 anh trong xóm xách xô rẽ vào căn nhà nọ đang mở toang cửa lấy nước, hắn mới thấy mình ngu không kể nổi!
Tiếng còi xe cứu hỏa hụ ngoài đường cái. Hắn và nhiều người nữa thở phào. Nhân viên cứu hỏa kéo đường ống nước vào trong hẻm, mọi người đứng dạt ra. Hắn cũng nép vào mép tường…
“Mẹ để con… Mẹ vào nghỉ đi” – Giọng nói thanh thóat trong như thủy tinh quen thụôc. Hắn chưa kịp quay sang thì 1 vòi nước xịt ngang mặt, ướt sũng. Khá bực dọc, hắn quay mặt lại. Nàng đang cầm ống nước, mẹ nàng cũng đang đứng sát, giữ 1 phần chiếc ống. “Thấy chưa, con thiệt là…” Bà trách nàng rồi bước qua chỗ hắn đứng, vuốt mái tóc đang đầy nước của hắn, dịu dàng như 1 bà tiên trong cổ tích. “Mệt không con? Có bị nước vào mắt không?”
“Dạ..Không sao!”. Hắn mím môi, nhìn bà. Nàng thật hạnh phúc khi còn có mẹ. Bà cười vỗ vai hắn rồi quay vào, bảo nàng: “Cẩn thận đó con”. Lưng áo mẹ nàng đẫm ướt.
Nàng vẫn giữ chiếc vòi, hướng lên khiến nước phun òng ọc. “Xin lỗi…Hảo..không cố ý!”
Hắn vẫn còn hơi tức vì bị xịt nước bất ngờ, sẵn chiếc xô trên tay còn đọng chút ít, hắn … tạt luôn vào người nàng. Bấy giờ mà hỏi hắn tại sao làm vậy thì…hắn cũng không thể lý giải đựơc!
Nàng, đương nhiên là sốc cực độ, sau phút trân trối nhìn hắn, liền cầm ống nước chĩa ra… Hắn đâu có ngốc để bị “phản công”, tay chụp lấy ống nước quay lại vào nàng… Kẻ giằng người kéo, cả hai như đang tắm mưa, hắn cười, nàng cũng cười, vui - vui không cần biết trời đất, thế giới như chỉ có nàng và hắn… “Đang lúc như vầy mà còn giỡn”. Mấy người hàng xóm nói bằng giọng khó chịu.
Tiếng cười khanh khách của cả hai im bặt, nhận ra sự vô tư không đúng chỗ của mình, hắn ngồi xuống, đặt cái xô bên cạnh. Còn nàng thì cúi mặt chìa vòi châm nước vào xô của… 1 ông bác vừa đem tới.
“Trời ơi là trời, đưa cái mền cho em!!” – Tiếng bé Vy chan chát. Hắn giật mình. Giấc mơ vừa rồi hơi kỳ lạ ... Con bé đang kéo cái mền, còn tay hắn thì giữ chặt nó. “Quái đản, cái con này, bộ hết mền đắp rồi hả mà dám…?”
“Cháy nhà kìa mà ở đó còn ham ngủ!” – Nó tiếp tục kéo cái mền. Hắn thì đã buông ra, vò đầu gắt gỏng: “Cháy cái gì…” Hắn lắng tai nghe, tiếng người ồn ào ngoài hẻm. Đồng hồ chỉ 2 giờ khuya, cũng đỡ là tối nay hắn nghỉ làm ở quán, nếu không thì việc bị đánh thức kiểu này dễ biến hắn thành quái vật lắm. Con béVy đã vác tấm mền chạy ra ngoài.
Hắn vén rèm cửa sổ, bên ngoài sáng vàng rừng rực, hắn nhoài người nhìn ra. Cảnh tượng thật nhốn nháo, nhiều người chạy tới chạy lui, có người đứng xem, nhưng hầu như nhà nào cũng có người đổ ra con hẻm chỉ rộng 3 mét. Khói quyện từng dòng xám mù…
“Hoàng!” –Nghe tiếng ba hắn hét, hắn liền lật đật nhảy tót xuống giường, trên người chỉ mặc mỗi… chiếc quần đùi. Ba hắn đang ôm cái mền của hắn vừa nhúng nước xong, đưa cho hắn cái xô. “Xách nước qua tạt phụ người ta!” Ông ra lệnh.
Hắn làm theo như con robot, hì hục múc nước từ bồn nhà, cũng may không phải nhà mình đang cháy…
Lò bánh mì ở gần đầu con hẻm đang bốc cháy, tạo thành cột khói cao ngút. Ai nấy đều căng thẳng, người dùng mền ném vào, người xối nước, người phụ khiêng đồ đạc của hai căn nhà bên cạnh ra… Mồ hôi hắn vã ra. Hắn chạy đi chạy lại mấy lượt mà không để ý người ta lấy nước từ những căn nhà gần hơn… Khi thấy 1 anh trong xóm xách xô rẽ vào căn nhà nọ đang mở toang cửa lấy nước, hắn mới thấy mình ngu không kể nổi!
Tiếng còi xe cứu hỏa hụ ngoài đường cái. Hắn và nhiều người nữa thở phào. Nhân viên cứu hỏa kéo đường ống nước vào trong hẻm, mọi người đứng dạt ra. Hắn cũng nép vào mép tường…
“Mẹ để con… Mẹ vào nghỉ đi” – Giọng nói thanh thóat trong như thủy tinh quen thụôc. Hắn chưa kịp quay sang thì 1 vòi nước xịt ngang mặt, ướt sũng. Khá bực dọc, hắn quay mặt lại. Nàng đang cầm ống nước, mẹ nàng cũng đang đứng sát, giữ 1 phần chiếc ống. “Thấy chưa, con thiệt là…” Bà trách nàng rồi bước qua chỗ hắn đứng, vuốt mái tóc đang đầy nước của hắn, dịu dàng như 1 bà tiên trong cổ tích. “Mệt không con? Có bị nước vào mắt không?”
“Dạ..Không sao!”. Hắn mím môi, nhìn bà. Nàng thật hạnh phúc khi còn có mẹ. Bà cười vỗ vai hắn rồi quay vào, bảo nàng: “Cẩn thận đó con”. Lưng áo mẹ nàng đẫm ướt.
Nàng vẫn giữ chiếc vòi, hướng lên khiến nước phun òng ọc. “Xin lỗi…Hảo..không cố ý!”
Hắn vẫn còn hơi tức vì bị xịt nước bất ngờ, sẵn chiếc xô trên tay còn đọng chút ít, hắn … tạt luôn vào người nàng. Bấy giờ mà hỏi hắn tại sao làm vậy thì…hắn cũng không thể lý giải đựơc!
Nàng, đương nhiên là sốc cực độ, sau phút trân trối nhìn hắn, liền cầm ống nước chĩa ra… Hắn đâu có ngốc để bị “phản công”, tay chụp lấy ống nước quay lại vào nàng… Kẻ giằng người kéo, cả hai như đang tắm mưa, hắn cười, nàng cũng cười, vui - vui không cần biết trời đất, thế giới như chỉ có nàng và hắn… “Đang lúc như vầy mà còn giỡn”. Mấy người hàng xóm nói bằng giọng khó chịu.
Tiếng cười khanh khách của cả hai im bặt, nhận ra sự vô tư không đúng chỗ của mình, hắn ngồi xuống, đặt cái xô bên cạnh. Còn nàng thì cúi mặt chìa vòi châm nước vào xô của… 1 ông bác vừa đem tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.