Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
Chương 23
Hồng Sakura
25/07/2013
Hôm sau và nhiều hôm sau nữa, nếu tình cờ chạm mặt nhau ở đầu hẻm, trong khi nàng nở 1 nụ cười tươi như hoa mùa xuân thì hắn đáp bằng cái nhếch môi khẽ, và nhanh chóng bỏ đi.
Hắn vẫn mỗi ngày đi học buổi sáng…
Buổi chiều ra công trường. Tối đến quán bar.
Mỗi chiều Chủ nhật, hắn đi chơi với Linh như 1 thói quen: xem phim, ăn uống và… âu yếm nhau.
Linh nhận tiền của hắn đưa như 1 lẽ tự nhiên.
Thỉnh thỏang chạy ngang cửa trước, hắn thấy Long đang ngồi trong phòng khách nhà nàng, sau lớp cửa kính.
Họ nói rất say sưa.
Mỗi cuối tuần đi ngang cửa sau, hắn thoáng thấy nàng mải mê quậy bột, và y như rằng tối đó hắn có 1 gói bánh để ở đầu giường: “Chị đó dặn để phần cho anh”. Nàng chỉ làm mỗi loại bánh bông lan, nhưng hắn chưa bao giờ thấy ngán.
Long không kể cho hắn nghe những chuyện về nàng như trước nữa, kể từ sau ngày nó cảnh cáo hắn. Mà hắn cũng đâu có muốn nghe.
Ba hắn nghỉ việc ở cơ quan, hùng hạp làm ăn với mấy người bạn. Có khi hắn về nhà mà vẫn không thấy xe ông đâu, dù đã quá nửa đêm. Người đàn bà mà hắn gọi “má”, thì hơi gắt gỏng: “Cha con gì…”
Một chiều chủ nhật.
“Ê Nhỏ!” – Hắn ngoắc thằng bé - “Cho gói Hero”.
“Bảy ngàn” – Nó nói sau khi đưa cho hắn gói thuốc. Hắn móc túi ra coi, rồi quay sang Linh: “Em có tiền lẻ không??” Linh đặt đĩa gỏi khô bò xuống, lấy tiền trong túi xách ra trả cho thằng nhỏ.
“Em có không thích anh hút thuốc?” – Hắn vừa xé bao thuốc, vừa hỏi bằng giọng thấp.
“Em không thích” – Linh tiếp tục ăn.
“Nhưng em không cản anh?” – Hắn bắt đầu châm lửa.
“Vì em biết không cản được.” – Linh vẫn điềm nhiên đáp, không nhìn hắn.
“Ừ, em đúng.” – Hắn nói sau 1 lúc im lặng. Hoàng hôn đổ dài 1 vệt màu hồng đỏ…
Hắn vẫn mỗi ngày đi học buổi sáng…
Buổi chiều ra công trường. Tối đến quán bar.
Mỗi chiều Chủ nhật, hắn đi chơi với Linh như 1 thói quen: xem phim, ăn uống và… âu yếm nhau.
Linh nhận tiền của hắn đưa như 1 lẽ tự nhiên.
Thỉnh thỏang chạy ngang cửa trước, hắn thấy Long đang ngồi trong phòng khách nhà nàng, sau lớp cửa kính.
Họ nói rất say sưa.
Mỗi cuối tuần đi ngang cửa sau, hắn thoáng thấy nàng mải mê quậy bột, và y như rằng tối đó hắn có 1 gói bánh để ở đầu giường: “Chị đó dặn để phần cho anh”. Nàng chỉ làm mỗi loại bánh bông lan, nhưng hắn chưa bao giờ thấy ngán.
Long không kể cho hắn nghe những chuyện về nàng như trước nữa, kể từ sau ngày nó cảnh cáo hắn. Mà hắn cũng đâu có muốn nghe.
Ba hắn nghỉ việc ở cơ quan, hùng hạp làm ăn với mấy người bạn. Có khi hắn về nhà mà vẫn không thấy xe ông đâu, dù đã quá nửa đêm. Người đàn bà mà hắn gọi “má”, thì hơi gắt gỏng: “Cha con gì…”
Một chiều chủ nhật.
“Ê Nhỏ!” – Hắn ngoắc thằng bé - “Cho gói Hero”.
“Bảy ngàn” – Nó nói sau khi đưa cho hắn gói thuốc. Hắn móc túi ra coi, rồi quay sang Linh: “Em có tiền lẻ không??” Linh đặt đĩa gỏi khô bò xuống, lấy tiền trong túi xách ra trả cho thằng nhỏ.
“Em có không thích anh hút thuốc?” – Hắn vừa xé bao thuốc, vừa hỏi bằng giọng thấp.
“Em không thích” – Linh tiếp tục ăn.
“Nhưng em không cản anh?” – Hắn bắt đầu châm lửa.
“Vì em biết không cản được.” – Linh vẫn điềm nhiên đáp, không nhìn hắn.
“Ừ, em đúng.” – Hắn nói sau 1 lúc im lặng. Hoàng hôn đổ dài 1 vệt màu hồng đỏ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.