Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
Chương 31
Hồng Sakura
25/07/2013
Phút nghỉ giữa hiệp, thầy Mẫn lo lắng ra mặt, quát tháo om sòm. Chợt ông quay sang hắn: “Em có ổn không? Lúc nãy bị chóng mặt à?”
Hắn xối nước vào mặt, uống cạn hộp sữa của Linh vừa mua, lắc đầu: “Không sao, em khỏe.”, rồi giơ cái hộp sữa rỗng lên. “Nạp năng lượng rồi, chắc tại đói!”
“Đại tẩu chăm sóc đại ca kỹ nhé!” – Quốc láu lỉnh. Cả đám cười rần. Linh hơi thẹn thùng, im lặng, khác hẳn lúc cô nàng gào thét ngòai sân.
“Vậy thì cố gắng lên”. Giọng thầy Mẫn chấm dứt buổi nghỉ giải lao.
…
Long có vẻ không bận tâm đến nàng, nó sôi sục lửa quyết tâm bảo vệ khung thành. Từ đầu hiệp 2 đến gần 25 phút trôi qua, nó đã cản phá được cả chục cú sút hiểm của đối thủ chứ chẳng ít. Nếu có giải “ngôi sao sáng” của trận đấu thì hẳn phải là Long chứ không ai khác. Bên đội kia có vẻ thấm mệt và ỏai, dần lui về cố thủ. Khoa cũng đổi vị trí chơi ở tuyến giữa, đẩy Hưng lên đá cặp với hắn. Sự thay đổi này khiến bên kia lúng túng, và mang về cho Hưng 1 cơ hội tuyệt vời, nó đã không bỏ lỡ sút chéo góc cân bằng tỉ số 1-1. Trong nỗi hân hoan ôm mừng với đồng đội, hắn chợt nhìn sang…ánh mắt nàng rạng rỡ, hình như nàng đã khẽ cười…Quỷ quái, hắn đang làm gì thế, thậm chí thằng Long đã phớt lờ nàng, thì hắn lại đi để tâm từng phút… “Dẹp ngay!” – Hắn quả quyết với bản thân.
Khi trận đấu dần về cuối, cả 2 đội đều khá thận trọng, nên nhịp độ chùn hẳn và buồn chán. Đón đường bóng từ Quốc, hắn bỗng lao lên trên như cơn lốc, tiếng cổ vũ được dịp bùng lên, khán giả đứng dậy hàng lọat. Chỉ còn 5 phút nữa là kết thúc… Hắn phải dứt điểm thôi. Định vị khung thành đã bị khép chặt, khó lòng sút trúng mục tiêu, hắn chờ đợi thằng số 3 đội bạn nhào tới… Và ngay khi nó khẽ giơ chân chuồi bóng, hắn khụy nhẹ chân ra trước, 1 tiểu xảo! Hắn lăn đùng ra giữa vòng cấm địa, ôm chân nhăn nhó.
“Phạt đền đi!!!Phạt đền!”
“Đồ thô bạo, chơi tồi!”
…
Dĩ nhiên đó là tiếng của các cổ động đội hắn. Tội nghiệp tên số 3, nó điên lên như 1 con thú, càng nóng nảy càng hư chuyện, nó **** thề ngay trên sân và bảo hắn là
“thằng giả đò khốn nạn”. Lập tức, do nó đã có “tai tiếng” ở giải, vị trọng tài không ngần ngại rút thẻ vàng và chỉ tay vào chấm phạt đền. Hắn đã thành công.
Hắn xối nước vào mặt, uống cạn hộp sữa của Linh vừa mua, lắc đầu: “Không sao, em khỏe.”, rồi giơ cái hộp sữa rỗng lên. “Nạp năng lượng rồi, chắc tại đói!”
“Đại tẩu chăm sóc đại ca kỹ nhé!” – Quốc láu lỉnh. Cả đám cười rần. Linh hơi thẹn thùng, im lặng, khác hẳn lúc cô nàng gào thét ngòai sân.
“Vậy thì cố gắng lên”. Giọng thầy Mẫn chấm dứt buổi nghỉ giải lao.
…
Long có vẻ không bận tâm đến nàng, nó sôi sục lửa quyết tâm bảo vệ khung thành. Từ đầu hiệp 2 đến gần 25 phút trôi qua, nó đã cản phá được cả chục cú sút hiểm của đối thủ chứ chẳng ít. Nếu có giải “ngôi sao sáng” của trận đấu thì hẳn phải là Long chứ không ai khác. Bên đội kia có vẻ thấm mệt và ỏai, dần lui về cố thủ. Khoa cũng đổi vị trí chơi ở tuyến giữa, đẩy Hưng lên đá cặp với hắn. Sự thay đổi này khiến bên kia lúng túng, và mang về cho Hưng 1 cơ hội tuyệt vời, nó đã không bỏ lỡ sút chéo góc cân bằng tỉ số 1-1. Trong nỗi hân hoan ôm mừng với đồng đội, hắn chợt nhìn sang…ánh mắt nàng rạng rỡ, hình như nàng đã khẽ cười…Quỷ quái, hắn đang làm gì thế, thậm chí thằng Long đã phớt lờ nàng, thì hắn lại đi để tâm từng phút… “Dẹp ngay!” – Hắn quả quyết với bản thân.
Khi trận đấu dần về cuối, cả 2 đội đều khá thận trọng, nên nhịp độ chùn hẳn và buồn chán. Đón đường bóng từ Quốc, hắn bỗng lao lên trên như cơn lốc, tiếng cổ vũ được dịp bùng lên, khán giả đứng dậy hàng lọat. Chỉ còn 5 phút nữa là kết thúc… Hắn phải dứt điểm thôi. Định vị khung thành đã bị khép chặt, khó lòng sút trúng mục tiêu, hắn chờ đợi thằng số 3 đội bạn nhào tới… Và ngay khi nó khẽ giơ chân chuồi bóng, hắn khụy nhẹ chân ra trước, 1 tiểu xảo! Hắn lăn đùng ra giữa vòng cấm địa, ôm chân nhăn nhó.
“Phạt đền đi!!!Phạt đền!”
“Đồ thô bạo, chơi tồi!”
…
Dĩ nhiên đó là tiếng của các cổ động đội hắn. Tội nghiệp tên số 3, nó điên lên như 1 con thú, càng nóng nảy càng hư chuyện, nó **** thề ngay trên sân và bảo hắn là
“thằng giả đò khốn nạn”. Lập tức, do nó đã có “tai tiếng” ở giải, vị trọng tài không ngần ngại rút thẻ vàng và chỉ tay vào chấm phạt đền. Hắn đã thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.