Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
Chương 5
Hồng Sakura
25/07/2013
“Tít tít” – Chuông báo tin nhắn của Long reo lên. Anh chàng đặt ly bia xuống, móc điện thoại ra đọc.
Hắn lườm thằng bạn: “Gì vậy?”
“Tao về” – Long đáp gọn lỏn. Nói xong Long đứng dậy, đặt tiền xuống bàn:
“Chầu này tao khao, mày cũng về đi, 9 giờ mấy rồi”.
“Nhỏ nào phá đám vậy?” - Hắn nốc cạn ly bia – “Mà ngoài Hảo ra thì chắc không
ai sai khiến được mày!”. Hắn tiện thể kết luận. Long cười toe, thoắt chốc đã tót lên xe vụt mất. “Cái thằng, đồ trọng sắc khinh bạn. Mày đúng là dại gái”. Hắn tiếp tục ngồi đó thêm chừng 10 phút nữa.
Hắn lảo đảo đi bộ về nhà. Hai tay thọc vào túi quần, miệng nghêu ngao: “Hello, is it me you’re looking for…” Một cặp tình nhân đi ngang, hắn chợt nhớ tới cô bồ. Từ chiều đi với thằng Long, hắn đã tắt phụt máy để không bị quấy rầy. Hắn lôi con mô-bai ra, mở nguồn. Ba tin nhắn nhảy vô như nãy giờ đang chực chờ đâu đó. Hai tin của Linh-người yêu chính thức và 1 tin của Ngọc-người yêu không chính thức. Sở dĩ có cái vụ chính thức và không chính thức là vì thời đại này họ không cho 1 chàng 2 nàng công khai như hồi…xưa nào đó trên phim chưởng.
Hắn mới đọc xong được 1 tin, định mở tiếp 2 tin nữa thì cái điện thoại réo bài nhạc My Love – Hắn bắt máy. “Alo”
“Nãy giờ làm gì vậy?” –Tiếng Ngọc nhão nhoẹt. “Đi với em Linh hả? Giờ được tự do chưa. Gặp Ngọc chút nhé”
“Trời ơi…” - Hắn bắt đầu giở giọng khổ sở. “Đang ở nhà dọn dẹp, cận Tết mà.
Làm gì có em nào. Chắc không gặp được, dù Hoàng nhớ Ngọc kinh khủng.”
“Xạo quá. Không gặp thì tui kiếm anh khác. Cóc thèm!” … Tít tít. Cô nàng đỏng đảnh dập máy.
Hắn cười khì. Ngọc là cô bồ thú vị. Kẻ si tình săn đón tấp nập, vì cô cũng khá đẹp, dáng chuẩn, đi Spacy, xài mỹ phẩm cũng toàn hàng hiệu. Hắn chinh phục Ngọc cũng để thỏa tính ngạo mạn phiêu lưu. Ngọc cũng là cô gái đa tình, nên cũng đồng thời quen nhiều anh khác, miễn là cho cô cảm giác có người quỳ luỵ phục tùng, trong đó có Minh –1 người bạn cũng khá thân của hắn. Hắn và Ngọc thỏa thuận làm người yêu không-chính-thức của nhau.
Hắn mở tiếp tin của Linh: “Anh gọi cho em gấp”. Hắn bấm số Linh, không liên lạc được. Hắn bắt đầu lo lắng. Hắn gọi tiếp số nhà trọ.
“Anh Hoàng hả?” Tiếng Quỳnh-cô bạn cùng phòng của Linh- trả lời máy.
“Ừ, Linh có đó không em?”
“Nó tìm anh chiều giờ không được. Má nó bệnh, nó mới đón xe về quê hồi 8h hơn.”
“Giờ này mà về Đà Lạt 1 mình hả?” - Hắn sốt ruột.
“Nó muốn anh đi chung, nó cũng sợ. Nhưng mà anh không biết đi đâu, nên em kêu Hùng về chung với Linh rồi”.
“Ừ” - Hắn đáp, cố giải thích vì cảm thấy tội lỗi. – “Anh đi với thằng Long, điện thoại hết pin…”
Hắn luôn nói dối. Hình như đó là tật rồi, nhưng câu này cũng có 1 nửa là thật. Có lẽ hắn không muốn lừa Linh như đã lừa Ngọc…Chắc mai Linh sẽ liên lạc cho hắn. Nghĩ vậy nên hắn an tâm đôi chút.
Hắn lườm thằng bạn: “Gì vậy?”
“Tao về” – Long đáp gọn lỏn. Nói xong Long đứng dậy, đặt tiền xuống bàn:
“Chầu này tao khao, mày cũng về đi, 9 giờ mấy rồi”.
“Nhỏ nào phá đám vậy?” - Hắn nốc cạn ly bia – “Mà ngoài Hảo ra thì chắc không
ai sai khiến được mày!”. Hắn tiện thể kết luận. Long cười toe, thoắt chốc đã tót lên xe vụt mất. “Cái thằng, đồ trọng sắc khinh bạn. Mày đúng là dại gái”. Hắn tiếp tục ngồi đó thêm chừng 10 phút nữa.
Hắn lảo đảo đi bộ về nhà. Hai tay thọc vào túi quần, miệng nghêu ngao: “Hello, is it me you’re looking for…” Một cặp tình nhân đi ngang, hắn chợt nhớ tới cô bồ. Từ chiều đi với thằng Long, hắn đã tắt phụt máy để không bị quấy rầy. Hắn lôi con mô-bai ra, mở nguồn. Ba tin nhắn nhảy vô như nãy giờ đang chực chờ đâu đó. Hai tin của Linh-người yêu chính thức và 1 tin của Ngọc-người yêu không chính thức. Sở dĩ có cái vụ chính thức và không chính thức là vì thời đại này họ không cho 1 chàng 2 nàng công khai như hồi…xưa nào đó trên phim chưởng.
Hắn mới đọc xong được 1 tin, định mở tiếp 2 tin nữa thì cái điện thoại réo bài nhạc My Love – Hắn bắt máy. “Alo”
“Nãy giờ làm gì vậy?” –Tiếng Ngọc nhão nhoẹt. “Đi với em Linh hả? Giờ được tự do chưa. Gặp Ngọc chút nhé”
“Trời ơi…” - Hắn bắt đầu giở giọng khổ sở. “Đang ở nhà dọn dẹp, cận Tết mà.
Làm gì có em nào. Chắc không gặp được, dù Hoàng nhớ Ngọc kinh khủng.”
“Xạo quá. Không gặp thì tui kiếm anh khác. Cóc thèm!” … Tít tít. Cô nàng đỏng đảnh dập máy.
Hắn cười khì. Ngọc là cô bồ thú vị. Kẻ si tình săn đón tấp nập, vì cô cũng khá đẹp, dáng chuẩn, đi Spacy, xài mỹ phẩm cũng toàn hàng hiệu. Hắn chinh phục Ngọc cũng để thỏa tính ngạo mạn phiêu lưu. Ngọc cũng là cô gái đa tình, nên cũng đồng thời quen nhiều anh khác, miễn là cho cô cảm giác có người quỳ luỵ phục tùng, trong đó có Minh –1 người bạn cũng khá thân của hắn. Hắn và Ngọc thỏa thuận làm người yêu không-chính-thức của nhau.
Hắn mở tiếp tin của Linh: “Anh gọi cho em gấp”. Hắn bấm số Linh, không liên lạc được. Hắn bắt đầu lo lắng. Hắn gọi tiếp số nhà trọ.
“Anh Hoàng hả?” Tiếng Quỳnh-cô bạn cùng phòng của Linh- trả lời máy.
“Ừ, Linh có đó không em?”
“Nó tìm anh chiều giờ không được. Má nó bệnh, nó mới đón xe về quê hồi 8h hơn.”
“Giờ này mà về Đà Lạt 1 mình hả?” - Hắn sốt ruột.
“Nó muốn anh đi chung, nó cũng sợ. Nhưng mà anh không biết đi đâu, nên em kêu Hùng về chung với Linh rồi”.
“Ừ” - Hắn đáp, cố giải thích vì cảm thấy tội lỗi. – “Anh đi với thằng Long, điện thoại hết pin…”
Hắn luôn nói dối. Hình như đó là tật rồi, nhưng câu này cũng có 1 nửa là thật. Có lẽ hắn không muốn lừa Linh như đã lừa Ngọc…Chắc mai Linh sẽ liên lạc cho hắn. Nghĩ vậy nên hắn an tâm đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.