Chương 10
Tình Không Lam Hề
16/02/2016
Vệ Phi nhìn tôi, bâng quơ một câu "Không có gì" rồi lại dặn tài xế đưa tôi về. Nếu anh ta đã không chịu nói, tôi cũng không có cớ gì hỏi nữa. Chưa kể, người giúp việc nhà anh ta rất nhiều, sẽ không tới lượt tôi lo lắng, tự nhiên sẽ có người chăm sóc anh ta thật tốt. Vì vậy, tuy là thấp thoáng thấy trên trán anh ta rịn ra vài giọt mồ hôi, tôi vẫn chào tạm biệt, đi theo lái xe vào xe. Khi xe từ từ rời khỏi Vệ trạch, tôi nhìn qua cửa kính thấy người giúp việc đi tới bên cạnh anh ta, đỡ anh ta vào phòng.
Xe chạy vững vàng trên con đường núi, tôi ngả người dựa vào ghế, nhìn cảnh vật dọc đường, lại mấy lần cảm giác được ánh mắt của tài xế. Anh ta vội vội vàng vàng nhìn tôi một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi, tôi dứt khoát quay đầu lại nhìn anh ta. "Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi.
Anh ta do dự một chút, dường như đang suy nghĩ có nên nói hay không, rồi, anh ta nói: "Cô à, kì thật hôm nay cậu chủ vốn định về nhà ăn cơm."
"Ừ." Anh ta làm một câu không đầu không đuôi, tôi cũng ừ một tiếng, chờ câu sau.
"Nhưng công ty nhiều việc quá, cậu chủ vì muốn về nhà sớm, liên tục họp đến hơn bốn tiếng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi giữa chừng cũng không có."
"Cho nên?" Tôi nhìn tài xế cho nhà họ Vệ năm năm này, chưa bao giờ giống như hôm nay, đột nhiên nói nhiều như vậy."
"......Mãi cho đến tận vừa nãy mới xong, cậu chủ còn chưa ăn một chút gì cả, cho nên......lúc nãy ở trên xe, cậu chủ đã bắt đầu không thoải mái." Nói xong, tài xế cũng không nói thêm gì. Tôi đương nhiên biết cái "không thoải mái" là chỉ dạ dày Vệ Phi đau, bình thường, khi anh ta ăn uống không đàng hoàng thì sẽ bị như vậy. Khó trách vừa rồi sắc mặt anh ta trở nên kém đến thế.
Tôi lại tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại. Đại khái tài xế cũng đoán không ra tôi đang suy nghĩ gì, nên cũng không lên tiếng. Bất tri bất giác, xe đã đi vào khu vực thành phố. Thừa dịp dừng chờ đèn đỏ, tôi nghe thấy anh ta lưỡng lự gọi tôi một tiếng. Tôi mở mắt ra, anh ta nghiêng đầu, trên mặt hơi lúng túng. "Cô à, tôi biết tôi không có quyền xen vào chuyện giữa cô và cậu chủ, nhưng mà.......nếu như cô không có chuyện gấp phải làm, tôi nghĩ, nếu như cô quay về gặp cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ rất cao hứng."
Mặc kệ lời tài xế nói có phải thật hay không, tôi nghĩ, Vệ Phi cao hứng hay không cũng không có liên quan mấy đến tôi. Nhưng mà, nửa tiếng sau, tôi lại lần nữa đứng ở cửa phòng ngủ của Vệ Phi, càng kì quái hơn, tôi chẳng những đi rồi quay lại, còn chẳng hiểu sao lại đồng ý giúp má Trương vào trong đưa đồ ăn cho anh ta.
Đẩy cửa vào, Vệ Phi đang dựa vào đầu giường, cái bàn nhỏ dùng để ăn trên giường đang để máy tính đang bật. Thấy tôi xuất hiện ở cửa, anh ta dừng bàn tay đang di chuyển chuột, vẻ mặt hoảng hốt không che giấu được.
"Vệ thị từ khi nào suy sụp đến mức này rồi!" Tôi dừng lại ở cửa một lát, bưng khay tới, giọng điệu trào phúng.
Vệ Phi nhướng mày tỏ ý không hiểu, tôi nói tiếp: "Lại cần đến đích thân tổng giám đốc liên tục không ngừng xử lý công việc, liều mạng ngay cảm cơm cũng chẳng thèm ăn."
Dứt lời, tôi lại vô cùng hối hận. Vì sao tôi lại nói những thứ này! Hình như có vẻ tôi đang quan tâm anh ta. Quả nhiên, Vệ Phi vừa tắt máy, vừa nhìn tôi, dù không có vẻ mặt gì quá lớn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được ý cười trong mắt anh ta.
Để che giấu lúng túng, tôi lạnh lùng liếc một cái, mặt không chút biểu cảm đặt cái khay trên bàn cơm, rồi đứng bên cạnh. Chợt cảm thấy không biết nên cứ vậy mà đi ra ngoài hay ở lại chờ anh ta ăn xong, tôi có chút luống cuống.
Anh ta bưng chén lên, húp một ngụm cháo gà rồi mới chỉ chỉ vào sofa bên giường, nói: "Ngồi đi." Không hỏi vì sao tôi quay lại, cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì đối với hành động đưa đồ vào của tôi, chỉ dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên kêu tôi ngồi xuống, giống như tôi vẫn ở trong này, đưa cơm cho anh ta là chuyện bình thường. Không biết anh ta cố tình như vậy, hay là thật sự cảm thấy tất cả đều là đương nhiên. Nhưng chí ít, nó hóa giải sự lúng túng của tôi, nên tôi không có ý gì khác mà ngồi xuống. Cứ như vậy, tôi ngồi, anh ta nằm, rõ ràng là một ngày đầy sức sống, thời gian ồn ào náo nhiệt nhất, nhưng trong này lại yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng chiếc thìa thỉnh thoảng đụng vào chén.
Tôi không dấu vết quan sát cách bài trí trong phòng, căn phòng tôi đã từng ở, tất cả đều không thay đổi, chỉ trừ bức tranh sơn dầu vốn treo trên bức tường đối diện giường là bị lấy xuống__ Đó là bức tranh chúng tôi đứng ôm nhau, năm tôi và Vệ Phi ra nước ngoài du lịch, đã mời một họa sĩ rất có tiếng vẽ. Nhớ lại cảnh tượng lần đó dạo phố ở Rome, đi thuyền chơi trên sông ở Venice, giờ lại nhìn vào bức tường trống trơn, một chút cảm giác buồn bã nổi lên. Thì ra, đó chính là cái họ gọi là "thế sự vô thường"(*). Năm đó, ai có thể ngờ được chúng tôi lại đi tới bước này. Có lẽ, chuyện tốt đẹp nhất định sẽ không có vĩnh viễn. Chính là bởi vì đã từ thật đẹp, thật tốt, nên khi bước nhầm một bước, thì sự đau xót sẽ tỉ lệ thuận với hạnh phúc trước kia, cho nên, tất cả đều khó mà bù đắp được.
(Thế sự vô thường: Chuyện đời không đoán trước được)
"Suy nghĩ gì thế?" Tiếng Vệ Phi cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Lúc này tôi mới phản ứng kịp, bản thân lại đa sầu đa cảm, ngồi nhớ lại những kí ức.
"Không có gì. Anh không ăn sao?" Cháo trong chén còn hơn một nửa, bốn món cầu kì đẹp đẽ cũng chỉ đụng một chút.
"Uhm." Anh ta gật đầu, tay để lên đùi, rõ ràng không định động đũa nữa.
"Xem ra lái xe nói quá, anh nhìn không giống như người chưa ăn cơm trưa." Biết anh ta từ sau tai nạn vẫn không ăn nhiều, nhưng tôi vẫn không nhịn được vừa dọn khay vừa nói, chỉ có bản thân mới biết trong lòng ẩn ẩn tức giận thế nào.
Anh ta cười cười từ chối cho ý kiến, tôi cầm khay đi ra ngoài, lúc quay về đã thấy anh ta lại đặt máy tính lên bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình, điểu khiển chuột. Nhìn thoáng qua thấy một tay khác của anh ta hơi hơi dùng sức ấn lên dạ dày, tôi đi tới: "Một phút một giây anh không làm việc thì công ty cũng không sụp đổ được đâu." Đưa tay nhấn vào nút nguồn cho tới khi màn hình tối đen, dưới ánh mắt của anh ta, tôi lấy máy tính đi.
"Buổi tối còn có một cuộc họp cấp cao." Anh ta giải thích, rồi hơi dịch người.
"Chẳng liên quan tới tôi." Tôi lấy túi sưởi điện trên tủ đầu giường, cắm điện lên, rồi nói với anh ta: "Tôi chỉ biết, bữa cơm này là tôi bưng tới, tôi không hi vọng công sức của mình bị uổng phí, cũng không hi vọng nó không có hiệu quả gì." Nói xong, cực kì rõ ràng liếc nhìn cái tay đang để trên dạ dày của anh ta.
"À." Anh ta hơi nhếch miệng, nhìn tôi, trong mắt lóe lóe. "Anh còn nghĩ là em đang quan tâm anh đấy."
"... .....Tôi chỉ có thể nói là anh hiểu lầm rồi." Tôi liếc anh ta một cái, giọng điệu bình thản đến như thật. Quan tâm? Cho dù có một chút như vậy thì tôi cũng sẽ không thừa nhận.
"Thật không....vậy thì xem như là anh hiểu lầm." Anh ta cười, nhưng trong mắt thoáng ảm đạm. Nhất thời tôi cũng không biết nói gì, đúng lúc đó, điện thoại vang lên, truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng. "Cô Ôn, còn nhớ tôi không?"
"Không nhớ." Tôi nói thật.
"Ha ha..." Bên kia truyền qua tiếng cười sang sảng. "Cảm cúm khỏi chưa? Nếu như chưa khỏe lên, thì chắc là phải chích thật rồi."
Được sự "nhắc nhở" của anh ta, tôi mới nhớ ra chủ nhân của giọng nói này__ Trình Nhiên.
"Sao? Nếu như cảm thấy thuốc tôi đưa cho cô có công hiệu, có thể nể mặt ăn cơm với tôi một bữa được không?"
"Uhm, đã hết cảm rồi." Tôi cười nói. Người không biết chuyện thì thấy vẻ mặt và lời nói như vậy thân thiết bao nhiêu. Tôi vô ý nhìn về phía Vệ Phi, anh ta đang nằm ở đo, không có biểu tình gì, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không nhìn về phía tôi.
"Vậy chuyện ăn cơm thì sao?" Trình Nhiên tiếp tục hỏi. "....có thể, khi nào anh rảnh là được." Vốn là tôi không định đồng ý lời mời của một người mới gặp mặt vài lần, nhưng bây giờ, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đồng ý.
"Ngày mai tôi được nghỉ, lúc đó sẽ liên lạc với cô, được không?"
"Được, ngày mai gặp." Tôi cười cúp máy, quay đầu, mới phát hiện Vệ Phi đang nhìn tôi. Tôi đi tới đầu giường, cầm túi sưởi điện đưa cho anh ta, để anh ta làm ấm dạ dày. Anh ta nhận, nhưng cũng không nói gì. Tôi đụng phải ngón tay anh ta, thật lạnh. Rồi tôi cầm túi lên, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi về đây."
"Ừ." Anh ta không giữ lại, chỉ là nhìn tôi thật sâu, vẻ mặt phức tạp. Thật ra, tôi cũng không ngu ngốc, thậm chí phần lớn thời gian lại cực kì nhạy cảm. Tôi có thể đoán ra, anh ta như vậy, tám chín phần là có liên quan đến cuộc gọi của Trình Nhiên, đây là trực giác của phụ nữ mách bảo tôi.
Ngồi lên xe rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ, nếu tôi có thể đoán ra nguyên nhân Vệ Phi có phản ứng này, thì tôi phá lệ nhận lời mời của Trình Nhiên, mà lại còn ở trước mặt anh ta, rốt cuộc là xuất phát từ động cơ gì?
Xe chạy vững vàng trên con đường núi, tôi ngả người dựa vào ghế, nhìn cảnh vật dọc đường, lại mấy lần cảm giác được ánh mắt của tài xế. Anh ta vội vội vàng vàng nhìn tôi một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi, tôi dứt khoát quay đầu lại nhìn anh ta. "Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi.
Anh ta do dự một chút, dường như đang suy nghĩ có nên nói hay không, rồi, anh ta nói: "Cô à, kì thật hôm nay cậu chủ vốn định về nhà ăn cơm."
"Ừ." Anh ta làm một câu không đầu không đuôi, tôi cũng ừ một tiếng, chờ câu sau.
"Nhưng công ty nhiều việc quá, cậu chủ vì muốn về nhà sớm, liên tục họp đến hơn bốn tiếng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi giữa chừng cũng không có."
"Cho nên?" Tôi nhìn tài xế cho nhà họ Vệ năm năm này, chưa bao giờ giống như hôm nay, đột nhiên nói nhiều như vậy."
"......Mãi cho đến tận vừa nãy mới xong, cậu chủ còn chưa ăn một chút gì cả, cho nên......lúc nãy ở trên xe, cậu chủ đã bắt đầu không thoải mái." Nói xong, tài xế cũng không nói thêm gì. Tôi đương nhiên biết cái "không thoải mái" là chỉ dạ dày Vệ Phi đau, bình thường, khi anh ta ăn uống không đàng hoàng thì sẽ bị như vậy. Khó trách vừa rồi sắc mặt anh ta trở nên kém đến thế.
Tôi lại tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại. Đại khái tài xế cũng đoán không ra tôi đang suy nghĩ gì, nên cũng không lên tiếng. Bất tri bất giác, xe đã đi vào khu vực thành phố. Thừa dịp dừng chờ đèn đỏ, tôi nghe thấy anh ta lưỡng lự gọi tôi một tiếng. Tôi mở mắt ra, anh ta nghiêng đầu, trên mặt hơi lúng túng. "Cô à, tôi biết tôi không có quyền xen vào chuyện giữa cô và cậu chủ, nhưng mà.......nếu như cô không có chuyện gấp phải làm, tôi nghĩ, nếu như cô quay về gặp cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ rất cao hứng."
Mặc kệ lời tài xế nói có phải thật hay không, tôi nghĩ, Vệ Phi cao hứng hay không cũng không có liên quan mấy đến tôi. Nhưng mà, nửa tiếng sau, tôi lại lần nữa đứng ở cửa phòng ngủ của Vệ Phi, càng kì quái hơn, tôi chẳng những đi rồi quay lại, còn chẳng hiểu sao lại đồng ý giúp má Trương vào trong đưa đồ ăn cho anh ta.
Đẩy cửa vào, Vệ Phi đang dựa vào đầu giường, cái bàn nhỏ dùng để ăn trên giường đang để máy tính đang bật. Thấy tôi xuất hiện ở cửa, anh ta dừng bàn tay đang di chuyển chuột, vẻ mặt hoảng hốt không che giấu được.
"Vệ thị từ khi nào suy sụp đến mức này rồi!" Tôi dừng lại ở cửa một lát, bưng khay tới, giọng điệu trào phúng.
Vệ Phi nhướng mày tỏ ý không hiểu, tôi nói tiếp: "Lại cần đến đích thân tổng giám đốc liên tục không ngừng xử lý công việc, liều mạng ngay cảm cơm cũng chẳng thèm ăn."
Dứt lời, tôi lại vô cùng hối hận. Vì sao tôi lại nói những thứ này! Hình như có vẻ tôi đang quan tâm anh ta. Quả nhiên, Vệ Phi vừa tắt máy, vừa nhìn tôi, dù không có vẻ mặt gì quá lớn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được ý cười trong mắt anh ta.
Để che giấu lúng túng, tôi lạnh lùng liếc một cái, mặt không chút biểu cảm đặt cái khay trên bàn cơm, rồi đứng bên cạnh. Chợt cảm thấy không biết nên cứ vậy mà đi ra ngoài hay ở lại chờ anh ta ăn xong, tôi có chút luống cuống.
Anh ta bưng chén lên, húp một ngụm cháo gà rồi mới chỉ chỉ vào sofa bên giường, nói: "Ngồi đi." Không hỏi vì sao tôi quay lại, cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì đối với hành động đưa đồ vào của tôi, chỉ dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên kêu tôi ngồi xuống, giống như tôi vẫn ở trong này, đưa cơm cho anh ta là chuyện bình thường. Không biết anh ta cố tình như vậy, hay là thật sự cảm thấy tất cả đều là đương nhiên. Nhưng chí ít, nó hóa giải sự lúng túng của tôi, nên tôi không có ý gì khác mà ngồi xuống. Cứ như vậy, tôi ngồi, anh ta nằm, rõ ràng là một ngày đầy sức sống, thời gian ồn ào náo nhiệt nhất, nhưng trong này lại yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng chiếc thìa thỉnh thoảng đụng vào chén.
Tôi không dấu vết quan sát cách bài trí trong phòng, căn phòng tôi đã từng ở, tất cả đều không thay đổi, chỉ trừ bức tranh sơn dầu vốn treo trên bức tường đối diện giường là bị lấy xuống__ Đó là bức tranh chúng tôi đứng ôm nhau, năm tôi và Vệ Phi ra nước ngoài du lịch, đã mời một họa sĩ rất có tiếng vẽ. Nhớ lại cảnh tượng lần đó dạo phố ở Rome, đi thuyền chơi trên sông ở Venice, giờ lại nhìn vào bức tường trống trơn, một chút cảm giác buồn bã nổi lên. Thì ra, đó chính là cái họ gọi là "thế sự vô thường"(*). Năm đó, ai có thể ngờ được chúng tôi lại đi tới bước này. Có lẽ, chuyện tốt đẹp nhất định sẽ không có vĩnh viễn. Chính là bởi vì đã từ thật đẹp, thật tốt, nên khi bước nhầm một bước, thì sự đau xót sẽ tỉ lệ thuận với hạnh phúc trước kia, cho nên, tất cả đều khó mà bù đắp được.
(Thế sự vô thường: Chuyện đời không đoán trước được)
"Suy nghĩ gì thế?" Tiếng Vệ Phi cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Lúc này tôi mới phản ứng kịp, bản thân lại đa sầu đa cảm, ngồi nhớ lại những kí ức.
"Không có gì. Anh không ăn sao?" Cháo trong chén còn hơn một nửa, bốn món cầu kì đẹp đẽ cũng chỉ đụng một chút.
"Uhm." Anh ta gật đầu, tay để lên đùi, rõ ràng không định động đũa nữa.
"Xem ra lái xe nói quá, anh nhìn không giống như người chưa ăn cơm trưa." Biết anh ta từ sau tai nạn vẫn không ăn nhiều, nhưng tôi vẫn không nhịn được vừa dọn khay vừa nói, chỉ có bản thân mới biết trong lòng ẩn ẩn tức giận thế nào.
Anh ta cười cười từ chối cho ý kiến, tôi cầm khay đi ra ngoài, lúc quay về đã thấy anh ta lại đặt máy tính lên bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình, điểu khiển chuột. Nhìn thoáng qua thấy một tay khác của anh ta hơi hơi dùng sức ấn lên dạ dày, tôi đi tới: "Một phút một giây anh không làm việc thì công ty cũng không sụp đổ được đâu." Đưa tay nhấn vào nút nguồn cho tới khi màn hình tối đen, dưới ánh mắt của anh ta, tôi lấy máy tính đi.
"Buổi tối còn có một cuộc họp cấp cao." Anh ta giải thích, rồi hơi dịch người.
"Chẳng liên quan tới tôi." Tôi lấy túi sưởi điện trên tủ đầu giường, cắm điện lên, rồi nói với anh ta: "Tôi chỉ biết, bữa cơm này là tôi bưng tới, tôi không hi vọng công sức của mình bị uổng phí, cũng không hi vọng nó không có hiệu quả gì." Nói xong, cực kì rõ ràng liếc nhìn cái tay đang để trên dạ dày của anh ta.
"À." Anh ta hơi nhếch miệng, nhìn tôi, trong mắt lóe lóe. "Anh còn nghĩ là em đang quan tâm anh đấy."
"... .....Tôi chỉ có thể nói là anh hiểu lầm rồi." Tôi liếc anh ta một cái, giọng điệu bình thản đến như thật. Quan tâm? Cho dù có một chút như vậy thì tôi cũng sẽ không thừa nhận.
"Thật không....vậy thì xem như là anh hiểu lầm." Anh ta cười, nhưng trong mắt thoáng ảm đạm. Nhất thời tôi cũng không biết nói gì, đúng lúc đó, điện thoại vang lên, truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng. "Cô Ôn, còn nhớ tôi không?"
"Không nhớ." Tôi nói thật.
"Ha ha..." Bên kia truyền qua tiếng cười sang sảng. "Cảm cúm khỏi chưa? Nếu như chưa khỏe lên, thì chắc là phải chích thật rồi."
Được sự "nhắc nhở" của anh ta, tôi mới nhớ ra chủ nhân của giọng nói này__ Trình Nhiên.
"Sao? Nếu như cảm thấy thuốc tôi đưa cho cô có công hiệu, có thể nể mặt ăn cơm với tôi một bữa được không?"
"Uhm, đã hết cảm rồi." Tôi cười nói. Người không biết chuyện thì thấy vẻ mặt và lời nói như vậy thân thiết bao nhiêu. Tôi vô ý nhìn về phía Vệ Phi, anh ta đang nằm ở đo, không có biểu tình gì, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không nhìn về phía tôi.
"Vậy chuyện ăn cơm thì sao?" Trình Nhiên tiếp tục hỏi. "....có thể, khi nào anh rảnh là được." Vốn là tôi không định đồng ý lời mời của một người mới gặp mặt vài lần, nhưng bây giờ, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đồng ý.
"Ngày mai tôi được nghỉ, lúc đó sẽ liên lạc với cô, được không?"
"Được, ngày mai gặp." Tôi cười cúp máy, quay đầu, mới phát hiện Vệ Phi đang nhìn tôi. Tôi đi tới đầu giường, cầm túi sưởi điện đưa cho anh ta, để anh ta làm ấm dạ dày. Anh ta nhận, nhưng cũng không nói gì. Tôi đụng phải ngón tay anh ta, thật lạnh. Rồi tôi cầm túi lên, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi về đây."
"Ừ." Anh ta không giữ lại, chỉ là nhìn tôi thật sâu, vẻ mặt phức tạp. Thật ra, tôi cũng không ngu ngốc, thậm chí phần lớn thời gian lại cực kì nhạy cảm. Tôi có thể đoán ra, anh ta như vậy, tám chín phần là có liên quan đến cuộc gọi của Trình Nhiên, đây là trực giác của phụ nữ mách bảo tôi.
Ngồi lên xe rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ, nếu tôi có thể đoán ra nguyên nhân Vệ Phi có phản ứng này, thì tôi phá lệ nhận lời mời của Trình Nhiên, mà lại còn ở trước mặt anh ta, rốt cuộc là xuất phát từ động cơ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.