Chương 23
Tình Không Lam Hề
30/05/2016
Đối với riêng tư của tôi, Vệ Phi luôn luôn tôn trọng. Cho nên, tôi sớm biết anh sẽ không hỏi bất kì cái gì.
Tôi nhìn xuống, nhìn mặt thảm màu rượu đỏ, suy tư chốc lát, sau đó lần nữa nhìn anh, cười lắc lắc đầu khẳng định.
"Em ở đây cố ý trêu chọc anh sao?" Anh cũng cười, đối với hành động của tôi, hoàn toàn không có ngạc nhiên.
"Không phải." Tôi vẫn lắc đầu, "Có lẽ sẽ có một ngày, em sẽ nói cho anh!"
"Chúng ta ngày đó." Lần này, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.
Tôi nhún nhún vai, đứng lên, đi vòng qua phía sau anh, đẩy anh đi ra ngoài.
Hôm nay quyết định đi gặp Trình Nhiên, cũng không sai. Tôi chẳng những giải quyết được vấn đề giữa anh và tôi, thậm chí, còn thu hoạch được đáp án mà cho tới nay tôi vẫn nghĩ không thông. Tựa như trước vẫn vây ở trong bóng tối, hôm nay rốt cuộc tìm được ánh sáng.
Sau bữa cơm chiều, Vệ Phi nửa nằm ở ghế sofa.
"Tiểu Vãn, tuần sau chúng ta trở về nước, có được hay không?" Anh khép lại sách trong tay, nhìn tôi.
"Ừ." Tôi liền đáp lời, động tác trong tay không ngừng.
Chân Vệ Phi, bởi vì mấy tháng qua không có vận động tốt, càng lộ vẻ suy yếu mỏng manh. Chân trái bởi vì khép lại không được, biến hình càng thêm nghiêm trọng, hơn nữa, rõ ràng so với ngày trước càng vô lực rất nhiều.
"Như vậy, sau khi trở về, em dời tới nơi đó ở với anh không?"
Tôi trầm mặc, chỉ tiếp tục chuyên tâm thay anh xoa bóp.
"Tiểu Vãn, em ở đây lo lắng cái gì?"
". . . . . . Anh cho là em nên lo lắng cái gì?" Tôi hơi nghiêng túc, nhìn anh.
"Chuyện lần trước, sẽ không xảy ra nữa." Anh khẳng định nói tiếp. Sau đó để sách xuống, dời thân thể một cái.
Tôi nhướng mi nhìn anh, đã lâu như vậy cho tới nay, chúng tôi lần đầu tiên nhắc đến vấn đề liên quan đến quá khứ. Đặt nhè nhẹ chân anh ở trên nệm êm, sau đó kéo thảm mỏng qua đắp kín cho anh, tôi đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
"Em còn tưởng rằng anh vĩnh viễn sẽ không nói tới vấn đề này. . . . . . Nếu như mà em nói, em đến bây giờ vẫn chưa có biện pháp quên chuyện lần đó?" Tôi nghiêm túc nhìn anh, muốn xác định một chuyện.
"Tại sao muốn quên?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
"Hả?" Tôi sửng sốt.
Anh chống tay lên ngồi một chút, kéo tay của tôi qua: "Có một số việc, không phải nói quên là có thể quên. Cũng có chút chuyện, đại khái chúng ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ. Nhưng, nhớ cùng sa vào là hai việc khác nhau. Trước đây anh vẫn không nhấc lên, cũng không phải hi vọng mọi người quên nó. Mà là anh cho là, cùng quá khứ so sánh với bây giờ cùng tương lai quan trọng hơn. Anh có thể làm, không phải hết sức tiêu trừ quá khứ không vui, mà là bắt đầu từ bây giờ, anh dùng hết khả năng, dùng hạnh phúc để đền bù quá khứ đã làm tổn thương em. . . . . . Anh nghĩ, nếu như có đủ thời gian, một ngày nào đó, quá khứ lại thật sự chỉ là quá khứ rồi."
Vệ Phi nói xong, lắng xuống, càng thêm dùng sức cầm tay của tôi, giống như đang đợi phản ứng của tôi. Mà tôi cúi đầu, trầm mặc không nói .
. . . . . . Dùng hạnh phúc đền bù tổn thương. . . . . . Để cho những chuyện đã qua đi trở thành quá khứ. . . . . . Bây giờ cùng tương lai quan trọng hơn. . . .Nghe những lời này từ chỗ Vệ Phi, tôi liền nghĩ tới Mễ Nhi cùng Trình Nhiên ——
Mễ Nhi từng nói: "Không nên dùng quá khứ đau thương trói buộc mình, cũng hành hạ người khác."
Trình Nhiên ngày đó cuối cùng nói với ta: "Nếu như em thật lòng thương anh ta, nên cố gắng quý trọng thời gian hiện tại cùng anh ta chung sống, nếu không mất đi, lưu lại sẽ chỉ là một đoạn ký ức khổ sở . . . . ."
Tôi cười. Thì ra là, những đạo lý này, Vệ Phi hiểu, Mễ Nhi hiểu, Trình Nhiên cũng hiểu. . . . . . Chỉ có tôi, mặc cho mình không ngừng vùi lấp trong ký ức của quá khứ, lặp đi lặp lại, cho tới bây giờ mới hiểu được.
"Vệ Phi ——" tôi ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt vẫn đang nhìn chăm chú vào tôi.
Anh lẳng lặng chờ, trong mắt có mong đợi.
Tôi cười, chậm rãi tới gần anh, rất nhẹ nằm ở trong ngực anh. Dùng hành động tỏ rõ tâm ý cùng quyết định bây giờ của tôi.
Tay của anh tự nhiên vòng chặc vai của tôi, nhiệt độ xuyên thấu qua quần áo thật mỏng, lan tràn đến trên người tôi, thật ấm áp. . . . . . Tôi thõa mãn nhắm mắt lại.
Chuyện tương lai, không thể đoán được. Nhưng tôi biết, anh và tôi, đều đang cố gắng. . . . . .
Ngoại truyện:
Sáng sớm, tôi tỉnh lại, bất ngờ, vừa chống lại một đôi mắt trầm tĩnh như đêm tối.
"Chào buổi sáng!" Nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện trên khuôn mặt dễ nhìn của Vệ Phi.
"Chào buổi sáng!" Tôi rụt đầu lại, rất tự nhiên hướng ngực anh xông qua.
"Còn nhớ rõ tối hôm qua em đồng ý với anh cái gì không?" Tay của anh ở trên tóc tôi khẽ vuốt ve, cảm giác rất thoải mái.
"Hả? . . . . . . Cái gì?" Tôi nhắm hai mắt, âm thầm hưởng thụ mùi thơm ngát từ trên người anh tỏa ra.
". . . . . ."
"Là cái gì? Anh nói à?" Tôi chờ, đỉnh đầu truyền tới cũng là một trận trầm mặc.
"Hả?" Lại đợi mấy giây, tôi nhịn không được ngẩng đầu, đã nhìn thấy gương mặt rõ ràng mất hứng.
"Thế nào?" Tôi hướng về phía trước một chút, cùng anh nhìn thẳng, lôi kéo cổ áo ngủ của anh, nửa nằm ở trước ngực anh.
"Em thật không nhớ rõ sao ?"
"Không nhớ rõ." Tôi lắc đầu khẳng định, nhìn thấy trong mắt anh đầy bất mãn, trừng mắt nhìn, cười nói: "Đối với vấn đề em không muốn trả lời, em tự động quên lãng."
Anh sửng sốt một chút, rất lâu mới vui mừng nói: "Em cố ý? !"
Nhìn vẻ mặt anh y hệt đứa bé, tôi cười haha, "Em đã nói rồi, không muốn trả lời, anh nhất định ép em, em không thể làm gì khác hơn là tạm thời ứng phó anh." Nói xong, tôi ngồi dậy, xuống giường, "Em muộn giờ làm rồi. —— em nói rồi, về sau có lẽ sẽ có một ngày, em sẽ nói cho anh, nhưng, không phải bây giờ!" Tôi quay đầu lại cười bỏ xuống một câu, không nhìn anh nữa, liền đóng cửa phòng tắm.
Một năm trước, chúng tôi trở về nước, sau đó vào một ngày nào đó, tôi"Vô ý" tiết lộ, thật ra thì chúng tôi đạt được nhận thức chung hơi muộn, tôi đã bởi vì một câu của Trình Nhiên mà thay đổi quan điểm, quyết định không chấp nhất quá khứ không vui ấy nữa. Mà từ đó về sau, Vệ Phi liền đối với việc nói chuyện hôm đó giữa tôi cùng Trình Nhiên trở nên hết sức để ý. Mỗi lần nói tới, trên vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của anh cũng sẽ lộ ra tò mò cùng ghen tuông, anh luôn nghĩ, đến tột cùng Trình Nhiên nói với tôi cái gì, cư nhiên một lần gặp mặt ngắn ngủn, là có thể thay đổi ý nghĩ của tôi.
Tôi tựa ở trước bồn rửa tay, hồi tưởng tình cảnh ngày đó ở quán rượu ——
"Thật xin lỗi." Tôi nhìn Trình Nhiên nói. Mặc dù tôi rất không muốn nói ra ba chữ này, nhưng, vào giờ phút này, tôi không thể không nói.
"Anh sẽ giải thích." Anh ngồi ở đối diện tôi, tịch mịch gật đầu.
"Vốn cho là, anh có thời gian và cơ hội, lại không nghĩ rằng, trong lúc bất chợt, em cũng đã thành bạn gái người khác."
"Em cùng Vệ Phi đã biết nhau từ trước rồi." Vẻ mặt của anh nhìn tôi rất khó chịu, nhưng tôi nghĩ một lần giải quyết cho xong chuyện này.
"Anh hiểu rõ." Anh gật đầu, "Anh đã hỏi Tề Phóng rồi, anh ta nói cho anh biết, các người trước kia từng là người yêu."
"Ừ."
"Anh cũng không rõ ràng các người tại sao phải chia tay, chỉ là nghe Tề Phóng nói, anh ta làm tổn thương em." Nhìn anh ấy, mang theo ánh mắt dò hỏi.
"Đúng vậy."
"Như vậy, bây giờ tại sao em lại cùng anh ta hàn gắn?"
"Anh nghĩ sẽ mạo phạm riêng tư của em, " anh bổ sung: "Chỉ là, nếu đã từng bị tổn thương, tại sao em. . . . . ."
Tôi nhìn tới anh, anh tuy là đang hỏi tôi, nhưng mà trên mặt lại không thấy nghi ngờ, hình như chỉ muốn xác định cái gì.
Tôi hít một hơi thật sâu, đáp án tôi sớm đã có, chỉ là đối với anh mà nói, có lẽ rất tàn nhẫn.
"Bởi vì em yêu anh ấy!" Tôi nhìn một điểm nào đó sau lưng anh, kiên quyết nói.
"À. . . . . ." Anh nhìn bên cạnh cửa sổ, đột nhiên phát ra một hồi cười nhẹ, trong tiếng cười có khổ sở cùng bất đắc dĩ.
Một hồi lâu sau, anh quay đầu, khóe miệng vẫn như có như không cong lên, ". . . . . . Thật ra thì ngay từ lúc anh tới nơi đây, cũng đã biết đáp án này rồi, anh chỉ là muốn nghe chính miệng em chứng thật ý nghĩ của anh."
Anh dừng lại một chút: "Em biết không, cảm giác trong lòng anh, em mặc dù thoạt nhìn rất ôn hòa, rất dễ thân cận, nhưng trên thực tế, em luôn mang theo một tia xa cách cùng lạnh nhạt, điều này có lẽ ngay cả chính em cũng không phát hiện. Nhưng hôm nay, em lại có thể dứt khoát như vậy khẳng định chữ ‘ yêu ’ mãnh liệt này đối với một người đàn ông! Anh không thể không nói, anh rất ghen tỵ với Vệ Phi."
Nói xong, anh đứng lên, kéo tay của tôi: "Nhưng so với anh ta, anh đến chậm rất nhiều năm, mặc dù không cam lòng, nhưng không thể làm gì. Đặc biệt là thời điểm mới vừa rồi em nói em yêu anh ta, anh biết ngay, mình đã không có hi vọng rồi."
Tôi hơi cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Tiểu Vãn, em thật giống như còn thiếu anh một món quà sinh nhật thôi." Anh đột nhiên đổi đề tài.
"Hả?" Tôi ngẩng đầu lên.
"Cho anh một cái ôm! Giống bằng hữu ôm nhau, được không?"
". . . . . . Ừ." Đối mặt chân thành của anh, tôi không cách nào cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì, anh vốn là bằng hữu của tôi, anh cũng rất vui vẻ xem tôi là bằng hữu.
Lồng ngực ấm áp hướng gần đến tôi, sau đó, cánh tay của anh nhốt chặt tôi.
"Tiểu Vãn, nếu như em thật thương anh ta, phải quý trọng thời gian bây giờ cùng anh ta chung sống. Nếu không, nếu như mất đi, đối với các người, đều để lại một đoạn ký ức khổ sở. . . . . . Anh hi vọng em hạnh phúc. . . . . ."
Chính là câu này, để cho tôi trên đường từ khách sạn đi bệnh viện nghĩ thật lâu. Trình Nhiên nói đúng, vì một đoạn quá khứ đã qua, mà không quý trọng cơ hội bây giờ, cuối cùng đem đổi lấy một đoạn quá khứ khác làm tôi hối hận. Tôi yêu Vệ Phi, một điểm này, từ trước đến bây giờ, chưa từng thay đổi. Cho dù đã từng, tôi lừa gạt chính mình, nhưng ít ra hiện tại, tôi lại nhìn thẳng đoạn tình cảm này lần nữa. Mà tôi, cũng có thể tin tưởng anh, tin tưởng đêm đó ở trước giường bệnh, anh cho tôi tòa thành kia và lời hứa. . . . . .
Cho nên, từ ý nào đó mà nói, tôi nên cảm tạ Trình Nhiên, anh để cho tôi ở thời điểm mâu thuẫn nhất, rốt cuộc tìm được lối ra.
Lần nữa kéo cửa phòng tắm ra, tôi nhìn thấy Vệ Phi đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
"Em không phải buổi chiều mới đến công ty sao? Sao không ngủ nhiều một chút?" Tôi đi sang thuận tay cầm sợi dây chuyền trên bàn trang điểm, trở lại bên cạnh anh ngồi xuống.
Anh nhận lấy dây chuyền, giơ tay lên vì tôi đeo vào.
"Ở nhà ăn xong điểm tâm lại đi, đi đường cẩn thận!" Tôi xoay người, anh vỗ vỗ mặt của tôi.
"Em biết. Anh cũng nhớ, không cho phép quá mệt mỏi!" Tôi nhẹ nhàng tựa đầu tựa vào trước ngực anh, đưa tay vòng chắc hông của, ở sau lưng anh xoa nhẹ.
"Ừ." Anh nâng mặt của tôi lên, ở trên trán tôi khẽ hôn một cái.
"Em phải đi làm." Tôi cười muốn đứng dậy, lại bị anh ôm càng chặt hơn.
"Ở lại với anh một lát, coi như là đền bù em tối hôm qua lừa gạt anh." Đáy mắt anh trong suốt tràn đầy ý cười.
"Không được!" Tôi nghe giọng nói của anh như đứa bé ăn vạ, không nhịn được hôn một cái lên môi anh, "Em không giống anh! Em là đi làm, em không muốn bị trừ tiền lương."
"Không có tiền lương cũng không còn quan hệ. Anh nuôi em. . . . . ." Anh một tay đè đầu của tôi lại, không để cho tôi rời đi, ngón tay thon dài ở trên môi của tôi vuốt ve qua lại.
". . . . . . Anh có thể nuôi em bao lâu?" Đôi môi bởi vì cử chỉ của anh mà tê tê ngứa một chút, rồi lại không bỏ được loại cảm giác này, không nghĩ tới .
"Cả đời có đủ hay không. . . . . .?" Anh một bên hỏi một bên nâng mặt của tôi, ở trên môi tôi ấn xuống một nụ hôn.
"Ừ. . . . . . để em suy nghĩ một chút."
"Vậy em có thể hay không cùng nhau suy nghĩ chuyện khác một chút?"
"Cái gì?"
"Gả cho anh, có được hay không?"
Mặt của chúng tôi ở rất gần, gần đến nỗi đủ để tôi nhìn thấy đáy mắt anh đầy thâm thúy và nghiêm túc.
". . . . . . Để em suy nghĩ."
"Bao lâu?"
"Thật lâu. . . . . ."
"Có biện pháp nào hay không nhanh một chút?" Anh lần nữa hôn lên môi tôi.
". . . . . . Nếu như có tín vật em thích ở trước mặt em, có thể sẽ suy nghĩ nhanh một chút. . . . . ." Vòng hông của anh, hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm áp kia, tôi không chút để ý trả lời.
"Màu hồng có được hay không?" Anh hơi rời đi một chút.
"Ừ. . . . . . Tùy anh ——"
Tôi nhắm hai mắt, lần nữa đụng phải môi của anh. . . . . .
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ mỏng, chiếu vào bức tranh sơn dầu trên tường. Sợi dây chuyền trên cổ tôi, đang lóe ra ánh sáng thủy tinh trong suốt.
--- ------oOo The end oOo---- -----
Tôi nhìn xuống, nhìn mặt thảm màu rượu đỏ, suy tư chốc lát, sau đó lần nữa nhìn anh, cười lắc lắc đầu khẳng định.
"Em ở đây cố ý trêu chọc anh sao?" Anh cũng cười, đối với hành động của tôi, hoàn toàn không có ngạc nhiên.
"Không phải." Tôi vẫn lắc đầu, "Có lẽ sẽ có một ngày, em sẽ nói cho anh!"
"Chúng ta ngày đó." Lần này, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.
Tôi nhún nhún vai, đứng lên, đi vòng qua phía sau anh, đẩy anh đi ra ngoài.
Hôm nay quyết định đi gặp Trình Nhiên, cũng không sai. Tôi chẳng những giải quyết được vấn đề giữa anh và tôi, thậm chí, còn thu hoạch được đáp án mà cho tới nay tôi vẫn nghĩ không thông. Tựa như trước vẫn vây ở trong bóng tối, hôm nay rốt cuộc tìm được ánh sáng.
Sau bữa cơm chiều, Vệ Phi nửa nằm ở ghế sofa.
"Tiểu Vãn, tuần sau chúng ta trở về nước, có được hay không?" Anh khép lại sách trong tay, nhìn tôi.
"Ừ." Tôi liền đáp lời, động tác trong tay không ngừng.
Chân Vệ Phi, bởi vì mấy tháng qua không có vận động tốt, càng lộ vẻ suy yếu mỏng manh. Chân trái bởi vì khép lại không được, biến hình càng thêm nghiêm trọng, hơn nữa, rõ ràng so với ngày trước càng vô lực rất nhiều.
"Như vậy, sau khi trở về, em dời tới nơi đó ở với anh không?"
Tôi trầm mặc, chỉ tiếp tục chuyên tâm thay anh xoa bóp.
"Tiểu Vãn, em ở đây lo lắng cái gì?"
". . . . . . Anh cho là em nên lo lắng cái gì?" Tôi hơi nghiêng túc, nhìn anh.
"Chuyện lần trước, sẽ không xảy ra nữa." Anh khẳng định nói tiếp. Sau đó để sách xuống, dời thân thể một cái.
Tôi nhướng mi nhìn anh, đã lâu như vậy cho tới nay, chúng tôi lần đầu tiên nhắc đến vấn đề liên quan đến quá khứ. Đặt nhè nhẹ chân anh ở trên nệm êm, sau đó kéo thảm mỏng qua đắp kín cho anh, tôi đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
"Em còn tưởng rằng anh vĩnh viễn sẽ không nói tới vấn đề này. . . . . . Nếu như mà em nói, em đến bây giờ vẫn chưa có biện pháp quên chuyện lần đó?" Tôi nghiêm túc nhìn anh, muốn xác định một chuyện.
"Tại sao muốn quên?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
"Hả?" Tôi sửng sốt.
Anh chống tay lên ngồi một chút, kéo tay của tôi qua: "Có một số việc, không phải nói quên là có thể quên. Cũng có chút chuyện, đại khái chúng ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ. Nhưng, nhớ cùng sa vào là hai việc khác nhau. Trước đây anh vẫn không nhấc lên, cũng không phải hi vọng mọi người quên nó. Mà là anh cho là, cùng quá khứ so sánh với bây giờ cùng tương lai quan trọng hơn. Anh có thể làm, không phải hết sức tiêu trừ quá khứ không vui, mà là bắt đầu từ bây giờ, anh dùng hết khả năng, dùng hạnh phúc để đền bù quá khứ đã làm tổn thương em. . . . . . Anh nghĩ, nếu như có đủ thời gian, một ngày nào đó, quá khứ lại thật sự chỉ là quá khứ rồi."
Vệ Phi nói xong, lắng xuống, càng thêm dùng sức cầm tay của tôi, giống như đang đợi phản ứng của tôi. Mà tôi cúi đầu, trầm mặc không nói .
. . . . . . Dùng hạnh phúc đền bù tổn thương. . . . . . Để cho những chuyện đã qua đi trở thành quá khứ. . . . . . Bây giờ cùng tương lai quan trọng hơn. . . .Nghe những lời này từ chỗ Vệ Phi, tôi liền nghĩ tới Mễ Nhi cùng Trình Nhiên ——
Mễ Nhi từng nói: "Không nên dùng quá khứ đau thương trói buộc mình, cũng hành hạ người khác."
Trình Nhiên ngày đó cuối cùng nói với ta: "Nếu như em thật lòng thương anh ta, nên cố gắng quý trọng thời gian hiện tại cùng anh ta chung sống, nếu không mất đi, lưu lại sẽ chỉ là một đoạn ký ức khổ sở . . . . ."
Tôi cười. Thì ra là, những đạo lý này, Vệ Phi hiểu, Mễ Nhi hiểu, Trình Nhiên cũng hiểu. . . . . . Chỉ có tôi, mặc cho mình không ngừng vùi lấp trong ký ức của quá khứ, lặp đi lặp lại, cho tới bây giờ mới hiểu được.
"Vệ Phi ——" tôi ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt vẫn đang nhìn chăm chú vào tôi.
Anh lẳng lặng chờ, trong mắt có mong đợi.
Tôi cười, chậm rãi tới gần anh, rất nhẹ nằm ở trong ngực anh. Dùng hành động tỏ rõ tâm ý cùng quyết định bây giờ của tôi.
Tay của anh tự nhiên vòng chặc vai của tôi, nhiệt độ xuyên thấu qua quần áo thật mỏng, lan tràn đến trên người tôi, thật ấm áp. . . . . . Tôi thõa mãn nhắm mắt lại.
Chuyện tương lai, không thể đoán được. Nhưng tôi biết, anh và tôi, đều đang cố gắng. . . . . .
Ngoại truyện:
Sáng sớm, tôi tỉnh lại, bất ngờ, vừa chống lại một đôi mắt trầm tĩnh như đêm tối.
"Chào buổi sáng!" Nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện trên khuôn mặt dễ nhìn của Vệ Phi.
"Chào buổi sáng!" Tôi rụt đầu lại, rất tự nhiên hướng ngực anh xông qua.
"Còn nhớ rõ tối hôm qua em đồng ý với anh cái gì không?" Tay của anh ở trên tóc tôi khẽ vuốt ve, cảm giác rất thoải mái.
"Hả? . . . . . . Cái gì?" Tôi nhắm hai mắt, âm thầm hưởng thụ mùi thơm ngát từ trên người anh tỏa ra.
". . . . . ."
"Là cái gì? Anh nói à?" Tôi chờ, đỉnh đầu truyền tới cũng là một trận trầm mặc.
"Hả?" Lại đợi mấy giây, tôi nhịn không được ngẩng đầu, đã nhìn thấy gương mặt rõ ràng mất hứng.
"Thế nào?" Tôi hướng về phía trước một chút, cùng anh nhìn thẳng, lôi kéo cổ áo ngủ của anh, nửa nằm ở trước ngực anh.
"Em thật không nhớ rõ sao ?"
"Không nhớ rõ." Tôi lắc đầu khẳng định, nhìn thấy trong mắt anh đầy bất mãn, trừng mắt nhìn, cười nói: "Đối với vấn đề em không muốn trả lời, em tự động quên lãng."
Anh sửng sốt một chút, rất lâu mới vui mừng nói: "Em cố ý? !"
Nhìn vẻ mặt anh y hệt đứa bé, tôi cười haha, "Em đã nói rồi, không muốn trả lời, anh nhất định ép em, em không thể làm gì khác hơn là tạm thời ứng phó anh." Nói xong, tôi ngồi dậy, xuống giường, "Em muộn giờ làm rồi. —— em nói rồi, về sau có lẽ sẽ có một ngày, em sẽ nói cho anh, nhưng, không phải bây giờ!" Tôi quay đầu lại cười bỏ xuống một câu, không nhìn anh nữa, liền đóng cửa phòng tắm.
Một năm trước, chúng tôi trở về nước, sau đó vào một ngày nào đó, tôi"Vô ý" tiết lộ, thật ra thì chúng tôi đạt được nhận thức chung hơi muộn, tôi đã bởi vì một câu của Trình Nhiên mà thay đổi quan điểm, quyết định không chấp nhất quá khứ không vui ấy nữa. Mà từ đó về sau, Vệ Phi liền đối với việc nói chuyện hôm đó giữa tôi cùng Trình Nhiên trở nên hết sức để ý. Mỗi lần nói tới, trên vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của anh cũng sẽ lộ ra tò mò cùng ghen tuông, anh luôn nghĩ, đến tột cùng Trình Nhiên nói với tôi cái gì, cư nhiên một lần gặp mặt ngắn ngủn, là có thể thay đổi ý nghĩ của tôi.
Tôi tựa ở trước bồn rửa tay, hồi tưởng tình cảnh ngày đó ở quán rượu ——
"Thật xin lỗi." Tôi nhìn Trình Nhiên nói. Mặc dù tôi rất không muốn nói ra ba chữ này, nhưng, vào giờ phút này, tôi không thể không nói.
"Anh sẽ giải thích." Anh ngồi ở đối diện tôi, tịch mịch gật đầu.
"Vốn cho là, anh có thời gian và cơ hội, lại không nghĩ rằng, trong lúc bất chợt, em cũng đã thành bạn gái người khác."
"Em cùng Vệ Phi đã biết nhau từ trước rồi." Vẻ mặt của anh nhìn tôi rất khó chịu, nhưng tôi nghĩ một lần giải quyết cho xong chuyện này.
"Anh hiểu rõ." Anh gật đầu, "Anh đã hỏi Tề Phóng rồi, anh ta nói cho anh biết, các người trước kia từng là người yêu."
"Ừ."
"Anh cũng không rõ ràng các người tại sao phải chia tay, chỉ là nghe Tề Phóng nói, anh ta làm tổn thương em." Nhìn anh ấy, mang theo ánh mắt dò hỏi.
"Đúng vậy."
"Như vậy, bây giờ tại sao em lại cùng anh ta hàn gắn?"
"Anh nghĩ sẽ mạo phạm riêng tư của em, " anh bổ sung: "Chỉ là, nếu đã từng bị tổn thương, tại sao em. . . . . ."
Tôi nhìn tới anh, anh tuy là đang hỏi tôi, nhưng mà trên mặt lại không thấy nghi ngờ, hình như chỉ muốn xác định cái gì.
Tôi hít một hơi thật sâu, đáp án tôi sớm đã có, chỉ là đối với anh mà nói, có lẽ rất tàn nhẫn.
"Bởi vì em yêu anh ấy!" Tôi nhìn một điểm nào đó sau lưng anh, kiên quyết nói.
"À. . . . . ." Anh nhìn bên cạnh cửa sổ, đột nhiên phát ra một hồi cười nhẹ, trong tiếng cười có khổ sở cùng bất đắc dĩ.
Một hồi lâu sau, anh quay đầu, khóe miệng vẫn như có như không cong lên, ". . . . . . Thật ra thì ngay từ lúc anh tới nơi đây, cũng đã biết đáp án này rồi, anh chỉ là muốn nghe chính miệng em chứng thật ý nghĩ của anh."
Anh dừng lại một chút: "Em biết không, cảm giác trong lòng anh, em mặc dù thoạt nhìn rất ôn hòa, rất dễ thân cận, nhưng trên thực tế, em luôn mang theo một tia xa cách cùng lạnh nhạt, điều này có lẽ ngay cả chính em cũng không phát hiện. Nhưng hôm nay, em lại có thể dứt khoát như vậy khẳng định chữ ‘ yêu ’ mãnh liệt này đối với một người đàn ông! Anh không thể không nói, anh rất ghen tỵ với Vệ Phi."
Nói xong, anh đứng lên, kéo tay của tôi: "Nhưng so với anh ta, anh đến chậm rất nhiều năm, mặc dù không cam lòng, nhưng không thể làm gì. Đặc biệt là thời điểm mới vừa rồi em nói em yêu anh ta, anh biết ngay, mình đã không có hi vọng rồi."
Tôi hơi cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Tiểu Vãn, em thật giống như còn thiếu anh một món quà sinh nhật thôi." Anh đột nhiên đổi đề tài.
"Hả?" Tôi ngẩng đầu lên.
"Cho anh một cái ôm! Giống bằng hữu ôm nhau, được không?"
". . . . . . Ừ." Đối mặt chân thành của anh, tôi không cách nào cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì, anh vốn là bằng hữu của tôi, anh cũng rất vui vẻ xem tôi là bằng hữu.
Lồng ngực ấm áp hướng gần đến tôi, sau đó, cánh tay của anh nhốt chặt tôi.
"Tiểu Vãn, nếu như em thật thương anh ta, phải quý trọng thời gian bây giờ cùng anh ta chung sống. Nếu không, nếu như mất đi, đối với các người, đều để lại một đoạn ký ức khổ sở. . . . . . Anh hi vọng em hạnh phúc. . . . . ."
Chính là câu này, để cho tôi trên đường từ khách sạn đi bệnh viện nghĩ thật lâu. Trình Nhiên nói đúng, vì một đoạn quá khứ đã qua, mà không quý trọng cơ hội bây giờ, cuối cùng đem đổi lấy một đoạn quá khứ khác làm tôi hối hận. Tôi yêu Vệ Phi, một điểm này, từ trước đến bây giờ, chưa từng thay đổi. Cho dù đã từng, tôi lừa gạt chính mình, nhưng ít ra hiện tại, tôi lại nhìn thẳng đoạn tình cảm này lần nữa. Mà tôi, cũng có thể tin tưởng anh, tin tưởng đêm đó ở trước giường bệnh, anh cho tôi tòa thành kia và lời hứa. . . . . .
Cho nên, từ ý nào đó mà nói, tôi nên cảm tạ Trình Nhiên, anh để cho tôi ở thời điểm mâu thuẫn nhất, rốt cuộc tìm được lối ra.
Lần nữa kéo cửa phòng tắm ra, tôi nhìn thấy Vệ Phi đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
"Em không phải buổi chiều mới đến công ty sao? Sao không ngủ nhiều một chút?" Tôi đi sang thuận tay cầm sợi dây chuyền trên bàn trang điểm, trở lại bên cạnh anh ngồi xuống.
Anh nhận lấy dây chuyền, giơ tay lên vì tôi đeo vào.
"Ở nhà ăn xong điểm tâm lại đi, đi đường cẩn thận!" Tôi xoay người, anh vỗ vỗ mặt của tôi.
"Em biết. Anh cũng nhớ, không cho phép quá mệt mỏi!" Tôi nhẹ nhàng tựa đầu tựa vào trước ngực anh, đưa tay vòng chắc hông của, ở sau lưng anh xoa nhẹ.
"Ừ." Anh nâng mặt của tôi lên, ở trên trán tôi khẽ hôn một cái.
"Em phải đi làm." Tôi cười muốn đứng dậy, lại bị anh ôm càng chặt hơn.
"Ở lại với anh một lát, coi như là đền bù em tối hôm qua lừa gạt anh." Đáy mắt anh trong suốt tràn đầy ý cười.
"Không được!" Tôi nghe giọng nói của anh như đứa bé ăn vạ, không nhịn được hôn một cái lên môi anh, "Em không giống anh! Em là đi làm, em không muốn bị trừ tiền lương."
"Không có tiền lương cũng không còn quan hệ. Anh nuôi em. . . . . ." Anh một tay đè đầu của tôi lại, không để cho tôi rời đi, ngón tay thon dài ở trên môi của tôi vuốt ve qua lại.
". . . . . . Anh có thể nuôi em bao lâu?" Đôi môi bởi vì cử chỉ của anh mà tê tê ngứa một chút, rồi lại không bỏ được loại cảm giác này, không nghĩ tới .
"Cả đời có đủ hay không. . . . . .?" Anh một bên hỏi một bên nâng mặt của tôi, ở trên môi tôi ấn xuống một nụ hôn.
"Ừ. . . . . . để em suy nghĩ một chút."
"Vậy em có thể hay không cùng nhau suy nghĩ chuyện khác một chút?"
"Cái gì?"
"Gả cho anh, có được hay không?"
Mặt của chúng tôi ở rất gần, gần đến nỗi đủ để tôi nhìn thấy đáy mắt anh đầy thâm thúy và nghiêm túc.
". . . . . . Để em suy nghĩ."
"Bao lâu?"
"Thật lâu. . . . . ."
"Có biện pháp nào hay không nhanh một chút?" Anh lần nữa hôn lên môi tôi.
". . . . . . Nếu như có tín vật em thích ở trước mặt em, có thể sẽ suy nghĩ nhanh một chút. . . . . ." Vòng hông của anh, hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm áp kia, tôi không chút để ý trả lời.
"Màu hồng có được hay không?" Anh hơi rời đi một chút.
"Ừ. . . . . . Tùy anh ——"
Tôi nhắm hai mắt, lần nữa đụng phải môi của anh. . . . . .
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ mỏng, chiếu vào bức tranh sơn dầu trên tường. Sợi dây chuyền trên cổ tôi, đang lóe ra ánh sáng thủy tinh trong suốt.
--- ------oOo The end oOo---- -----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.