Chương 8
Tình Không Lam Hề
16/02/2016
Sau hôm trở về từ nhà Vệ Phi, tôi bị cảm. Bốn năm ngày đầu, tôi uống thuốc cảm, lại còn uống mấy loại khác nhau, sau đó thì dứt khoát mặc kệ, để cho bạch cầu trong cơ thể mình tự làm việc. Bệnh tình cũng trở nặng, rồi lại bớt, kéo hơn một tuần mà vẫn chưa khỏe lại được. Mà trong thời gian này, Vệ Phi nói muốn tôi lại cho anh ta một cơ hội nữa cũng không xuất hiện. Tôi nghiêm túc cự tuyệt cảm thụ trong lòng, hơn nữa, cũng quả thật không có nhiều thời gian rảnh cho tôi, bởi vì mùa đắt hàng nhất đã đến, công việc trở nên lu bù. Có lúc cảm thấy thật buồn cười__hằng ngày thiết kế tín vật tượng trưng cho tình yêu hạnh phúc của người khác, bản thân lại không cách nào có được một phần cảm tình hoàn mỹ, thậm chí đối với tình yêu chỉ còn là trái tim nguội lạnh và cố gắng lảng tránh. Dạo này có nhiều trường hợp phải tiếp, mà cảm cúm làm ảnh hưởng linh cảm nên tôi thừa dịp khoảng thời gian nghỉ trưa, để Tề Phóng đưa tôi đến phòng khám tư nhân của một người bạn mà cậu ấy vẫn luôn nhắc đến trước kia để khám bệnh. Khi y tá đẩy cửa phòng bác sĩ ra hộ tôi, một người đàn ông lịch sự nho nhã đứng lên sau bàn làm việc, mỉm cười lịch sự.
"Cậu ta là Trình Nhiên, mới du học từ Anh về năm trước." Hai người họ quen thuộc chào hỏi nhau xong, Tề Phóng quay ra giới thiệu với tôi.
"Chào cô."
"Chào anh." Tôi đưa tay ra bắt tay với anh ta, khiến tôi cảm thấy không giống như bệnh nhân gặp bác sĩ, mà vừa rồi Tề Phóng giới thiệu anh ta với tôi, rõ ràng trên mặt còn có nụ cười mờ ám. Linh tính mách bảo, Tề Phóng giấu diếm tôi điều gì. Đang lúc nghi ngờ thì Trình Nhiên đột nhiên cực kì chuyên nghiệp mở miệng: "Tôi cho rằng, với tình trạng của cô thì tiêm thuốc có vẻ tốt hơn."
"Đừng." Tôi thu hồi ánh mắt, không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt. Sau đó mới phản ứng kịp: "Anh còn chưa kiểm tra, làm sao biết chính xác tình trạng của tôi?"
"Tôi nói giỡn thôi." Trình Nhiên cười nhún vai, rồi nhìn qua Tề Phóng. "Tôi nghe nói cô không thích tiêm, nên muốn thử xem có phải thật không."
"Giờ cô ngồi xuống, tôi kiểm tra một chút." Nói rồi, anh ta ngồi xuống bàn làm việc, lấy ống nghe, vẻ mặt nghiêm chỉnh. Nếu như đổi lại là lúc bình thường, nhất định tôi sẽ cảm thấy tác phong của người này thật ngây thơ, vẻ mặt cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng bây giờ, tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống. Bởi vì tôi phát hiện, nụ cười vừa nãy của anh ta không hiểu sao lại thu hút tôi. Rõ ràng là cười rất nhạt, khóe miệng cũng chỉ hơi hơi cong lên, nhưng quanh khóe mắt cũng có nếp nhăn, đồng thời trong mắt cũng vì ý cười mà chợt sáng lên câu hồn người. Trong phút chốc, tôi hoàn toàn bị mê hoặc, giống như trúng bùa chú, chẳng biết nguyên nhân. Mãi cho đến khi kiểm tra xong, tôi và Tề Phóng ra về, tôi vẫn còn cảm thấy bản thân mình ngơ ngẩn lạ thường.
Trở lại công ty, tôi ném thuốc cảm mà Trình Nhiên đưa cho tôi vào ngăn kéo, tiếp tục vội vàng liên lạc với khách hàng, chỉnh sửa bản thiết kế. Buổi chiều uống cafe, tôi cầm ly tới phòng pha cafe, mới đi tới cửa, tiếng một đám nữ đồng nghiệp nói chuyện với nhau truyền ra. "Cô nghe nói gì chưa? Tổng giám đốc Vệ thị đích thân đến công ty chúng ta đó!"
"Sao lại không nghe nói được! Tôi còn tận mắt nhìn thấy kìa!"
"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, tuy đi lại hơi bất tiện, nhưng thật sự rất đẹp trai!"
"Nghe nói anh ta vẫn còn độc thân đó!"
......
Tôi lẳng lặng đứng bên ngoài, hai chữ "Vệ thị" cực kì nhạy cảm xông vào trong tai. Vệ Phi đến đây__ khiến trái tim tôi đập thình thịch. Tôi yên lặng trở về, tuy không biết anh ta tới đây làm gì, nhưng giờ tôi chẳng còn tâm tình nào uống cafe.
Cửa phòng làm việc của Paul mở ra, tôi đứng xa xa, nhìn Vệ Phi đi từ trong ra, cách tôi càng lúc càng gần. Xung quanh có rất nhiều đồng nghiệp, Paul đi cùng với anh ta, tôi không chào, nhưng cũng không đi đâu. Mãi cho tới khi bọn họ đi qua bên cạnh tôi, Vệ Phi quay đầu, nhìn tôi, rồi một nụ cười thật nhạt hiện lên. Giờ phút này, tôi bi ai phát hiện, tôi rốt cuộc có thể giải thích được sự mê mẩn hồi trưa. Nụ cười không hiểu tại sao thu hút tôi của Trình Nhiên, rõ ràng lại giống nụ cười của Vệ Phi đến vậy.
"Cậu ta là Trình Nhiên, mới du học từ Anh về năm trước." Hai người họ quen thuộc chào hỏi nhau xong, Tề Phóng quay ra giới thiệu với tôi.
"Chào cô."
"Chào anh." Tôi đưa tay ra bắt tay với anh ta, khiến tôi cảm thấy không giống như bệnh nhân gặp bác sĩ, mà vừa rồi Tề Phóng giới thiệu anh ta với tôi, rõ ràng trên mặt còn có nụ cười mờ ám. Linh tính mách bảo, Tề Phóng giấu diếm tôi điều gì. Đang lúc nghi ngờ thì Trình Nhiên đột nhiên cực kì chuyên nghiệp mở miệng: "Tôi cho rằng, với tình trạng của cô thì tiêm thuốc có vẻ tốt hơn."
"Đừng." Tôi thu hồi ánh mắt, không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt. Sau đó mới phản ứng kịp: "Anh còn chưa kiểm tra, làm sao biết chính xác tình trạng của tôi?"
"Tôi nói giỡn thôi." Trình Nhiên cười nhún vai, rồi nhìn qua Tề Phóng. "Tôi nghe nói cô không thích tiêm, nên muốn thử xem có phải thật không."
"Giờ cô ngồi xuống, tôi kiểm tra một chút." Nói rồi, anh ta ngồi xuống bàn làm việc, lấy ống nghe, vẻ mặt nghiêm chỉnh. Nếu như đổi lại là lúc bình thường, nhất định tôi sẽ cảm thấy tác phong của người này thật ngây thơ, vẻ mặt cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng bây giờ, tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống. Bởi vì tôi phát hiện, nụ cười vừa nãy của anh ta không hiểu sao lại thu hút tôi. Rõ ràng là cười rất nhạt, khóe miệng cũng chỉ hơi hơi cong lên, nhưng quanh khóe mắt cũng có nếp nhăn, đồng thời trong mắt cũng vì ý cười mà chợt sáng lên câu hồn người. Trong phút chốc, tôi hoàn toàn bị mê hoặc, giống như trúng bùa chú, chẳng biết nguyên nhân. Mãi cho đến khi kiểm tra xong, tôi và Tề Phóng ra về, tôi vẫn còn cảm thấy bản thân mình ngơ ngẩn lạ thường.
Trở lại công ty, tôi ném thuốc cảm mà Trình Nhiên đưa cho tôi vào ngăn kéo, tiếp tục vội vàng liên lạc với khách hàng, chỉnh sửa bản thiết kế. Buổi chiều uống cafe, tôi cầm ly tới phòng pha cafe, mới đi tới cửa, tiếng một đám nữ đồng nghiệp nói chuyện với nhau truyền ra. "Cô nghe nói gì chưa? Tổng giám đốc Vệ thị đích thân đến công ty chúng ta đó!"
"Sao lại không nghe nói được! Tôi còn tận mắt nhìn thấy kìa!"
"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, tuy đi lại hơi bất tiện, nhưng thật sự rất đẹp trai!"
"Nghe nói anh ta vẫn còn độc thân đó!"
......
Tôi lẳng lặng đứng bên ngoài, hai chữ "Vệ thị" cực kì nhạy cảm xông vào trong tai. Vệ Phi đến đây__ khiến trái tim tôi đập thình thịch. Tôi yên lặng trở về, tuy không biết anh ta tới đây làm gì, nhưng giờ tôi chẳng còn tâm tình nào uống cafe.
Cửa phòng làm việc của Paul mở ra, tôi đứng xa xa, nhìn Vệ Phi đi từ trong ra, cách tôi càng lúc càng gần. Xung quanh có rất nhiều đồng nghiệp, Paul đi cùng với anh ta, tôi không chào, nhưng cũng không đi đâu. Mãi cho tới khi bọn họ đi qua bên cạnh tôi, Vệ Phi quay đầu, nhìn tôi, rồi một nụ cười thật nhạt hiện lên. Giờ phút này, tôi bi ai phát hiện, tôi rốt cuộc có thể giải thích được sự mê mẩn hồi trưa. Nụ cười không hiểu tại sao thu hút tôi của Trình Nhiên, rõ ràng lại giống nụ cười của Vệ Phi đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.