Chương 117
Phạm Tiểu Vân
20/06/2013
Nhà của Tống Văn Chu không lớn, gồm ba tầng và nằm ở ngoài đường cái. Muốn
vào nhà phải bước lên ba bậc thềm bằng đá màu nâu đỏ. Hai bên cửa đặt
hai chiếc bình sứ trồng dừa cảnh. Thoạt nhìn sẽ không nghĩ là một gia
đình giàu có.
Tôi cẩn thận đem khẩu súng giấu vào sâu trong áo khoác, sau đó chậm rãi đi đến gọi cửa. Nhà không có chuông, xe cộ trên đường lại tới lui tấp nập. Tiếng kêu như loãng vào không khí nên chẳng được nghe thấy.
Tôi căng thẳng muốn dùng tay đập cửa thì nhận ra ...nó không khóa. Cánh cửa bằng kim loại chỉ khép hờ, dễ dàng bị cái đẩy tay của tôi làm cho hé mở. Trong nhà là một màu ảm đạm và hoàn toàn không có bóng người. Thứ duy nhất đang tỏa sáng là ngọn đèn chớp tắt trên tủ thờ.
Tôi không dám đóng cửa mà chỉ nín thở bước vào trong. Dưới ánh sáng mập mờ, căn phòng khách được trang trí bằng nhiều vật dụng bằng gỗ thoắt ẩn thoắt hiện. Chiếc đồng hồ quả lắc liên tục phát ra những tiếng kêu tích tắc.
Bình an đi hết một vòng từ phòng khách vào nhà bếp, tôi càng lúc càng nghi hoặc. Tại sao lại không có bất cứ động tĩnh nào? Hay là tính chơi trò “vườn không nhà trống” với mình?
- Có ai ở đây không? – Tôi thử cất tiếng gọi – Tôi đã đến theo yêu cầu...Hãy mau thả anh ấy...
Vẫn chỉ là bầu không khí tĩnh mịch.
Tự trấn an mình bằng cách cố hít thở thật sâu, tôi tiếp tục bước lên những bậc thang xoắn bằng gỗ. Cảm giác rùng rợn liên tiếp tìm cách trỗi dậy, thúc giục tôi nhanh chóng quay đầu chạy trốn. Nhưng nỗi lo lắng dành cho anh đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh, dũng cảm tiến về phía trước.
Cảm giác bị ai đó theo dõi khiến tôi phải liên tục ngoái đầu về phía sau. Nhưng lần nào cũng chỉ thấy một màu đen nguyên thủy. Mọi thứ trong nhà đều được soi sáng nhờ ánh đèn rọi vào từ đường cái. Âm thanh ồn ào của buổi đêm cũng không thể làm bớt đi cảm giác sợ hãi.
Đặt chân đến tầng một, tôi lập tức nhìn thấy hai cánh cửa nhỏ có nửa trên bằng kiếng. Một trong hai đang hắt ra thứ ánh sáng màu hồng nhạt và hơi hé mở. Liếc nhìn cánh cửa còn lại vẫn còn đóng im ỉm, tôi quyết định thử liều bước về phía nguồn sáng.
Căn phòng tuy không lớn nhưng lại khá trống trải. Những chiếc đèn màu phấn hồng đang tỏa sáng làm hiện rõ từng món đồ được bày biện. Tôi không dám thở mạnh mà chỉ có thể chậm rãi tiến vào. Bước chân chạm xuống sàn nhà một cách nhẹ nhất có thể.
Trên những dãy bàn dài kê sát tường là rất nhiều quần áo trẻ nhỏ. Có loại dành cho trẻ sơ sinh, nhưng cũng có cái thuộc dạng học mẫu giáo. Bộ nào cũng được xếp ngay ngắn và phân loại rõ rệt. Xen kẽ với những chồng quần áo là những con búp bê và gấu bông lớn nhỏ.
Nằm lặng im trên quần áo lại có rất nhiều ly và chén dĩa. Nhưng tất cả đều mang kích thước thật khiêm tốn. Tôi thất thần đi đến cầm lên chiếc ba lô hình thỏ ngọc. Phần lông trắng mềm mại vừa tiếp xúc với tay đã dậy lên cảm giác thân quen đến kỳ lạ.
Bốn bức tường gần như được giăng kín bởi ảnh. Những tấm ảnh lớn nhỏ đã ố màu theo năm tháng. Ba đứa trẻ có gương mặt giống nhau như ba giọt nước đang ngây ngốc mỉm cười. Thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tấm mẹ chúng đang ôm hôn các con của mình.
Lảo đảo, tôi suýt ngã nhào về sau khi nhận ra tấm hình nào cũng được cẩn thận khoanh một vòng tròn. Mà phần được khoanh đỏ ấy lúc nào cũng chỉ bao gồm một gương mặt duy nhất là...mình, cô bé có hai lúm đồng tiền lúc nhỏ.
Chẳng phải nói ba đã đem tất cả vứt đi hết? Chẳng phải nói ký ức về tôi khiến mẹ phải đau khổ? Tại sao chúng lại được cất hết trong nhà Tống Văn Chu thế này? Ông ấy phát cuồng vì đã làm mất con mình sao? Hay là cố tình chuẩn bị sẵn để bắt cóc nó mang về đây nuôi dưỡng?
Tiếng thở phì phò bất ngờ vang lên phía sau khiến tôi kinh hoảng. Hấp tấp xoay người lại thì thấy một bóng đen đang đứng khòm lưng ngay cửa. Tôi chỉ kịp há miệng kêu thét lên rồi rút ngay khẩu súng ra khỏi áo.
Đùng!
Phát súng khiến bóng đen rống lên một tiếng rồi ngã gục. Nửa thân trên lăn vào phòng, dễ dàng bị ánh đèn soi sáng. Gương mặt già nua, hốc hác đang trợn mắt nhìn tôi với vẻ kinh hãi. Cái miệng há hốc ú ớ không nên lời.
Tôi thảng thốt đánh rơi khẩu súng, thân người cũng bất chợt đổ về sau.
Cú va chạm khiến rất nhiều đồ đạc bày trí trên bàn bị rơi xuống, nằm ngổn ngang dưới mặt đất.
- Yên Nhi...sao lại là con...? – Người đàn ông với vết thương lớn trên ngực khó nhọc mở miệng.
Một bàn tay xương xẩu của ông yếu ớt ôm lấy lổ thủng đang chảy ra rất nhiều máu, tay kia chậm rãi vươn về phía tôi như tìm kiếm.
- Đừng qua đây! – Tôi sợ hãi khóc thét, vội vàng tìm cách lùi lại – Ông tuyệt đối đừng qua đây.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải ông ấy cố tình kêu mình đến đây sao? Tại sao lại dễ dàng bị bắn một phát vào ngực như vậy?
Không, không phải...Mình bắn ông ta hoàn toàn là vì tự vệ...vì hoàn cảnh lúc đó quá khẩn cấp...
- Yên Nhi... – Tống Văn Chu nổ lực muốn xoay người – Con đừng sợ, bác không sao đâu...
- Ông...ông đang chảy máu... – Tôi lắp bắp chỉ tay vào vũng máu đỏ tươi dưới sàn - ...Ông đang chảy rất nhiều máu...
- Bác biết... – Cơ thể gầy gò vẫn không thôi tìm cách nhích lại gần tôi - ...Sao con vào được đây?
Người đàn ông này đúng là đang phát rồ. Sắp chết đến nơi mà vẫn còn ở đó nói nhảm.
Nhưng tại sao bản thân mình cũng thật khẩn trương, lo sợ?
- Cảnh Huy đang ở đâu? – Tôi run rẩy tự bắt lấy tay mình – Ông đem anh ấy giấu đi đâu rồi?
- Con đến đây tìm Cảnh Huy? – Tống Văn Chu bắt đầu thở dốc – Tại sao con lại đến đây tìm Cảnh Huy chứ?
- Đừng giả bộ không biết. Chính ông bắt anh ấy tới đây rồi dụ tôi vào bẫy. – Tôi cố tỏ ra hung hăng để che giấu vẻ sợ hãi – Nếu bây giờ ông không nói cho tôi biết...Tôi sẽ, sẽ để ông chảy máu tới chết...
Nhìn vũng máu lan rộng trên sàn với tốc độ nhanh chóng mặt, khả năng người đàn ông này lìa đời trong ít phút nữa là hoàn toàn có thể. Nhưng...nhưng tại sao...tôi lại sợ ông ấy chết?
- Yên Nhi, bác đem Cảnh Huy đến đây làm gì?..Một người gần đất xa trời như bác cần gì phải nói dối con chứ?
- Ông không bắt anh ấy? – Những lời này thật sự khiến cho tôi phát hoảng – Ông thật sự không bắt ông ấy?
- Mấy ngày nay bác nằm liệt trên giường...Nếu không phải vì nghĩ trong nhà có trộm...cũng không gắng gượng mò đến tận đây...
Bộp.
Cái ly sứ trên bàn theo cú ngã nhào thứ hai của tôi mà rơi thẳng xuống đất.
- Yên Nhi...Con không sao chứ? ...Yên Nhi...
Mặt mày Tống Văn Chu lúc này đã không còn chút huyết sắc. Nhưng ông vẫn cố tìm cách chạm vào người tôi. Vẻ mặt hằn lên nét đau đớn...
- Bác không biết tại sao con đến đây...Nhưng hãy mau đi đi...Trước khi có người phát hiện...
Có người phát hiện?
Phải rồi. Từ lúc bước chân vào cửa đến khi nổ súng bắn ông ấy, mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi. Thuận lới đến nỗi gây cảm giác như có ai cố tình sắp đặt. Nhưng mục đích của hắn là gì? Muốn mình giết ông ấy ư? Tại sao mình lại phải giết ông ấy? Ông ấy là ba mình...Ông ấy là ba mình kia mà?!?!?!?!?
- Tống Văn Chu. – Vừa nhận ra ông ta đã nằm bất động, tôi liền thất kinh bò tới – Ông không sao chứ?...Mau tỉnh lại đi...Mau tỉnh lại...
Cơ thể đầm đìa máu tươi trước những cái rung lắc dữ dội của tôi càng chảy ra nhiều hơn. Cặp mắt già nua gì chỉ còn là hai khe nhỏ hẹp. Cặp môi mỏng bạc thếch cố mở to để nuốt lấy không khí. Nước mắt tôi không thể khống chế nên cứ liên tục rơi xuống, bàn tay trong lúc bấn loạn run run mở điện thoại.
- Chúng tôi có một người bị thương...do bị súng bắn...
- Xin vui lòng cho biết địa chỉ...
- Chạy đi. – Người đàn ông bất ngờ hất văng điện thoại của tôi vào góc - ...Đừng gọi cấp cứu.
- Ông bị thần kinh hả? – Tôi nổi điên lên quát – Tôi không muốn mang tội giết người.
- Ba không muốn họ bắt con...– Tống Văn Chu bất lực nằm lăn ra đất- ...Dù sao ba cũng không sống được bao lâu nữa.
- Mặc kệ ông muốn sống hay chết, tôi cũng phải... – Đang muốn mò đến cầm lấy chiếc điện thoại, trái tim tôi một lần nữa suýt ngừng đập khi thấy ông ta đột nhiên nôn ra cả bụm máu lớn - ...Tống Văn Chu, Tống Văn Chu...
- Yên Chi... – Ánh mắt ông đỏ ngầu, chăm chăm nhìn vào thứ gì đó trên trần nhà – Hãy đợi ba...Đợi ba đi cùng với!
- Đồ hèn nhát, tôi không cho phép ông từ bỏ cuộc sống như thế. – Tôi hốt hoảng dùng tay đánh mạnh vào gương mặt đang dần mất đi ý thức – Tống Văn Chu, ông mau tỉnh lại cho tôi...
Bàn tay chỉ còn da bọc xương bất ngờ túm lấy cổ tay tôi. Giọng nói đong đầy vẻ nghẹn ngào, đau đớn:
- Tha thứ cho ba...Tha thứ cho ba...
Tiếng rên rỉ lớn chỉ kịp vang lên trước khi cả hai tay đều rơi tự do xuống đất. Dòng nước mắt trong suốt nhẹ lăn xuống gương mặt ông trong thanh thản. Cái nhìn vô hồn vẫn còn phản chiếu bức ảnh cô bé Triệu Yên Chi thật lớn được vẽ trên trần nhà đầy lung linh, huyền ảo...
Tôi cẩn thận đem khẩu súng giấu vào sâu trong áo khoác, sau đó chậm rãi đi đến gọi cửa. Nhà không có chuông, xe cộ trên đường lại tới lui tấp nập. Tiếng kêu như loãng vào không khí nên chẳng được nghe thấy.
Tôi căng thẳng muốn dùng tay đập cửa thì nhận ra ...nó không khóa. Cánh cửa bằng kim loại chỉ khép hờ, dễ dàng bị cái đẩy tay của tôi làm cho hé mở. Trong nhà là một màu ảm đạm và hoàn toàn không có bóng người. Thứ duy nhất đang tỏa sáng là ngọn đèn chớp tắt trên tủ thờ.
Tôi không dám đóng cửa mà chỉ nín thở bước vào trong. Dưới ánh sáng mập mờ, căn phòng khách được trang trí bằng nhiều vật dụng bằng gỗ thoắt ẩn thoắt hiện. Chiếc đồng hồ quả lắc liên tục phát ra những tiếng kêu tích tắc.
Bình an đi hết một vòng từ phòng khách vào nhà bếp, tôi càng lúc càng nghi hoặc. Tại sao lại không có bất cứ động tĩnh nào? Hay là tính chơi trò “vườn không nhà trống” với mình?
- Có ai ở đây không? – Tôi thử cất tiếng gọi – Tôi đã đến theo yêu cầu...Hãy mau thả anh ấy...
Vẫn chỉ là bầu không khí tĩnh mịch.
Tự trấn an mình bằng cách cố hít thở thật sâu, tôi tiếp tục bước lên những bậc thang xoắn bằng gỗ. Cảm giác rùng rợn liên tiếp tìm cách trỗi dậy, thúc giục tôi nhanh chóng quay đầu chạy trốn. Nhưng nỗi lo lắng dành cho anh đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh, dũng cảm tiến về phía trước.
Cảm giác bị ai đó theo dõi khiến tôi phải liên tục ngoái đầu về phía sau. Nhưng lần nào cũng chỉ thấy một màu đen nguyên thủy. Mọi thứ trong nhà đều được soi sáng nhờ ánh đèn rọi vào từ đường cái. Âm thanh ồn ào của buổi đêm cũng không thể làm bớt đi cảm giác sợ hãi.
Đặt chân đến tầng một, tôi lập tức nhìn thấy hai cánh cửa nhỏ có nửa trên bằng kiếng. Một trong hai đang hắt ra thứ ánh sáng màu hồng nhạt và hơi hé mở. Liếc nhìn cánh cửa còn lại vẫn còn đóng im ỉm, tôi quyết định thử liều bước về phía nguồn sáng.
Căn phòng tuy không lớn nhưng lại khá trống trải. Những chiếc đèn màu phấn hồng đang tỏa sáng làm hiện rõ từng món đồ được bày biện. Tôi không dám thở mạnh mà chỉ có thể chậm rãi tiến vào. Bước chân chạm xuống sàn nhà một cách nhẹ nhất có thể.
Trên những dãy bàn dài kê sát tường là rất nhiều quần áo trẻ nhỏ. Có loại dành cho trẻ sơ sinh, nhưng cũng có cái thuộc dạng học mẫu giáo. Bộ nào cũng được xếp ngay ngắn và phân loại rõ rệt. Xen kẽ với những chồng quần áo là những con búp bê và gấu bông lớn nhỏ.
Nằm lặng im trên quần áo lại có rất nhiều ly và chén dĩa. Nhưng tất cả đều mang kích thước thật khiêm tốn. Tôi thất thần đi đến cầm lên chiếc ba lô hình thỏ ngọc. Phần lông trắng mềm mại vừa tiếp xúc với tay đã dậy lên cảm giác thân quen đến kỳ lạ.
Bốn bức tường gần như được giăng kín bởi ảnh. Những tấm ảnh lớn nhỏ đã ố màu theo năm tháng. Ba đứa trẻ có gương mặt giống nhau như ba giọt nước đang ngây ngốc mỉm cười. Thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tấm mẹ chúng đang ôm hôn các con của mình.
Lảo đảo, tôi suýt ngã nhào về sau khi nhận ra tấm hình nào cũng được cẩn thận khoanh một vòng tròn. Mà phần được khoanh đỏ ấy lúc nào cũng chỉ bao gồm một gương mặt duy nhất là...mình, cô bé có hai lúm đồng tiền lúc nhỏ.
Chẳng phải nói ba đã đem tất cả vứt đi hết? Chẳng phải nói ký ức về tôi khiến mẹ phải đau khổ? Tại sao chúng lại được cất hết trong nhà Tống Văn Chu thế này? Ông ấy phát cuồng vì đã làm mất con mình sao? Hay là cố tình chuẩn bị sẵn để bắt cóc nó mang về đây nuôi dưỡng?
Tiếng thở phì phò bất ngờ vang lên phía sau khiến tôi kinh hoảng. Hấp tấp xoay người lại thì thấy một bóng đen đang đứng khòm lưng ngay cửa. Tôi chỉ kịp há miệng kêu thét lên rồi rút ngay khẩu súng ra khỏi áo.
Đùng!
Phát súng khiến bóng đen rống lên một tiếng rồi ngã gục. Nửa thân trên lăn vào phòng, dễ dàng bị ánh đèn soi sáng. Gương mặt già nua, hốc hác đang trợn mắt nhìn tôi với vẻ kinh hãi. Cái miệng há hốc ú ớ không nên lời.
Tôi thảng thốt đánh rơi khẩu súng, thân người cũng bất chợt đổ về sau.
Cú va chạm khiến rất nhiều đồ đạc bày trí trên bàn bị rơi xuống, nằm ngổn ngang dưới mặt đất.
- Yên Nhi...sao lại là con...? – Người đàn ông với vết thương lớn trên ngực khó nhọc mở miệng.
Một bàn tay xương xẩu của ông yếu ớt ôm lấy lổ thủng đang chảy ra rất nhiều máu, tay kia chậm rãi vươn về phía tôi như tìm kiếm.
- Đừng qua đây! – Tôi sợ hãi khóc thét, vội vàng tìm cách lùi lại – Ông tuyệt đối đừng qua đây.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải ông ấy cố tình kêu mình đến đây sao? Tại sao lại dễ dàng bị bắn một phát vào ngực như vậy?
Không, không phải...Mình bắn ông ta hoàn toàn là vì tự vệ...vì hoàn cảnh lúc đó quá khẩn cấp...
- Yên Nhi... – Tống Văn Chu nổ lực muốn xoay người – Con đừng sợ, bác không sao đâu...
- Ông...ông đang chảy máu... – Tôi lắp bắp chỉ tay vào vũng máu đỏ tươi dưới sàn - ...Ông đang chảy rất nhiều máu...
- Bác biết... – Cơ thể gầy gò vẫn không thôi tìm cách nhích lại gần tôi - ...Sao con vào được đây?
Người đàn ông này đúng là đang phát rồ. Sắp chết đến nơi mà vẫn còn ở đó nói nhảm.
Nhưng tại sao bản thân mình cũng thật khẩn trương, lo sợ?
- Cảnh Huy đang ở đâu? – Tôi run rẩy tự bắt lấy tay mình – Ông đem anh ấy giấu đi đâu rồi?
- Con đến đây tìm Cảnh Huy? – Tống Văn Chu bắt đầu thở dốc – Tại sao con lại đến đây tìm Cảnh Huy chứ?
- Đừng giả bộ không biết. Chính ông bắt anh ấy tới đây rồi dụ tôi vào bẫy. – Tôi cố tỏ ra hung hăng để che giấu vẻ sợ hãi – Nếu bây giờ ông không nói cho tôi biết...Tôi sẽ, sẽ để ông chảy máu tới chết...
Nhìn vũng máu lan rộng trên sàn với tốc độ nhanh chóng mặt, khả năng người đàn ông này lìa đời trong ít phút nữa là hoàn toàn có thể. Nhưng...nhưng tại sao...tôi lại sợ ông ấy chết?
- Yên Nhi, bác đem Cảnh Huy đến đây làm gì?..Một người gần đất xa trời như bác cần gì phải nói dối con chứ?
- Ông không bắt anh ấy? – Những lời này thật sự khiến cho tôi phát hoảng – Ông thật sự không bắt ông ấy?
- Mấy ngày nay bác nằm liệt trên giường...Nếu không phải vì nghĩ trong nhà có trộm...cũng không gắng gượng mò đến tận đây...
Bộp.
Cái ly sứ trên bàn theo cú ngã nhào thứ hai của tôi mà rơi thẳng xuống đất.
- Yên Nhi...Con không sao chứ? ...Yên Nhi...
Mặt mày Tống Văn Chu lúc này đã không còn chút huyết sắc. Nhưng ông vẫn cố tìm cách chạm vào người tôi. Vẻ mặt hằn lên nét đau đớn...
- Bác không biết tại sao con đến đây...Nhưng hãy mau đi đi...Trước khi có người phát hiện...
Có người phát hiện?
Phải rồi. Từ lúc bước chân vào cửa đến khi nổ súng bắn ông ấy, mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi. Thuận lới đến nỗi gây cảm giác như có ai cố tình sắp đặt. Nhưng mục đích của hắn là gì? Muốn mình giết ông ấy ư? Tại sao mình lại phải giết ông ấy? Ông ấy là ba mình...Ông ấy là ba mình kia mà?!?!?!?!?
- Tống Văn Chu. – Vừa nhận ra ông ta đã nằm bất động, tôi liền thất kinh bò tới – Ông không sao chứ?...Mau tỉnh lại đi...Mau tỉnh lại...
Cơ thể đầm đìa máu tươi trước những cái rung lắc dữ dội của tôi càng chảy ra nhiều hơn. Cặp mắt già nua gì chỉ còn là hai khe nhỏ hẹp. Cặp môi mỏng bạc thếch cố mở to để nuốt lấy không khí. Nước mắt tôi không thể khống chế nên cứ liên tục rơi xuống, bàn tay trong lúc bấn loạn run run mở điện thoại.
- Chúng tôi có một người bị thương...do bị súng bắn...
- Xin vui lòng cho biết địa chỉ...
- Chạy đi. – Người đàn ông bất ngờ hất văng điện thoại của tôi vào góc - ...Đừng gọi cấp cứu.
- Ông bị thần kinh hả? – Tôi nổi điên lên quát – Tôi không muốn mang tội giết người.
- Ba không muốn họ bắt con...– Tống Văn Chu bất lực nằm lăn ra đất- ...Dù sao ba cũng không sống được bao lâu nữa.
- Mặc kệ ông muốn sống hay chết, tôi cũng phải... – Đang muốn mò đến cầm lấy chiếc điện thoại, trái tim tôi một lần nữa suýt ngừng đập khi thấy ông ta đột nhiên nôn ra cả bụm máu lớn - ...Tống Văn Chu, Tống Văn Chu...
- Yên Chi... – Ánh mắt ông đỏ ngầu, chăm chăm nhìn vào thứ gì đó trên trần nhà – Hãy đợi ba...Đợi ba đi cùng với!
- Đồ hèn nhát, tôi không cho phép ông từ bỏ cuộc sống như thế. – Tôi hốt hoảng dùng tay đánh mạnh vào gương mặt đang dần mất đi ý thức – Tống Văn Chu, ông mau tỉnh lại cho tôi...
Bàn tay chỉ còn da bọc xương bất ngờ túm lấy cổ tay tôi. Giọng nói đong đầy vẻ nghẹn ngào, đau đớn:
- Tha thứ cho ba...Tha thứ cho ba...
Tiếng rên rỉ lớn chỉ kịp vang lên trước khi cả hai tay đều rơi tự do xuống đất. Dòng nước mắt trong suốt nhẹ lăn xuống gương mặt ông trong thanh thản. Cái nhìn vô hồn vẫn còn phản chiếu bức ảnh cô bé Triệu Yên Chi thật lớn được vẽ trên trần nhà đầy lung linh, huyền ảo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.