Chương 13
Phạm Tiểu Vân
24/05/2014
Trời đã tối mà Yên Nhi vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ. Cô không dám di chuyển vì sợ làm lũ trẻ thức dậy. Cơ thể mệt nhừ từ lúc nào cũng dựa vào tường mà thiếp đi.
Thần Tuyên sau khoảng thời gian vào phòng làm việc, vừa quay trở ra đã trông thấy vợ mình đang cùng những đứa trẻ lặng lẽ ôm nhau ngủ. Anh chép miệng thở dài, cẩn thận gỡ tay từng đứa khỏi người Yên Nhi, nhẹ nhàng sắp xếp cho chúng cùng quây quần lại một chỗ. Sau đó mới âu yếm ôm cô lên khỏi mặt đất.
Yên Nhi ngủ rất say nên không hề kháng cự. Hai cánh tay vô lực buông xuống bên người. Thật khó tìm được lúc cô gái này ít phòng ngự như vậy. Tuyên liền tranh thủ cơ hội sờ nhẹ lên tóc Nhi một chút.
- Bảo bối , em không thể ngủ ở chỗ này.
Đặt Yên Nhi nằm xuống giường, Thần Tuyên lại chu đáo kéo chăn đắp cho cô. Anh cũng không quên vặn nhỏ máy điều hòa vì sớm nhận ra cơ thể cô gái này khá yếu ớt.
Lặng lẽ ngồi bên giường, trong lòng Tuyên càng lúc càng trở nên tĩnh lặng. Đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo để kiểm tra lại từng vướng mắc đang quấn quanh đời mình. Dù biết cơ thể này không phải của Yên Nhi nhưng vì sao mỗi lần đối diện cùng Tuyết Vinh, Tuyên lại không có cảm giác rung động tương tự? Là tiếng sét ái tình hay anh đã bị sự dịu dàng của cô làm cho cảm động?
Bị đánh gục chỉ trong một ngày có phải là quá tệ? Sự nóng nảy nơi anh có phải đã làm Yên Nhi thêm phần khiếp sợ hay không? Phải làm sao mới có thể đến gần trái tim của cô? Nơi đây dường như không có thứ gì khiến Nhi thấy yêu thích.
- Cứu tôi…Cứu tôi…Cứu tôi với! – Hai cánh tay bất ngờ huơ lên giữa không trung
- Đừng sợ, đừng sợ - Tuyên gấp gáp bắt lấy tay Nhi – Em an toàn rồi… an toàn rồi mà…
- Tránh ra…Đừng đụng vào tôi…Đau… - Cô bất ngờ khóc thành tiếng – Đau quá…
Mỗi lời lẽ thốt ra đều khiến tim anh đong đầy nỗi bực tức. Tên khốn ấy tốt nhất nên sống cho thật lâu. Bằng không vừa đặt chân xuống đây, sẽ mãi mãi không còn biết đến ánh mặt trời nữa.
- Tất cả đều qua rồi…qua hết rồi… - Tuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cô - Từ nay sẽ không còn ai bắt nạt em nữa…
- Tránh ra! – Nhi bất chợt hét lớn, tay không ngừng đánh vào anh loạn xạ - Đừng đụng vào tôi…Đừng đụng vào tôi…
- Bảo bối, tôi không có ý xúc phạm em…– Thần Tuyên khổ tâm nói - … Tôi thật không cố ý xúc phạm em mà.
- Biến thái, xấu xa! – Yên Nhi không tiếc lời mắng, thân thể trong lúc giằng co mà vô tình rơi xuống.
Mỗi khi kí ức ấy hiện về thì cô lại như biến thành một người khác. Tất cả vẻ đoan trang, dịu dàng đều biến mất. Chỉ còn lại trong mắt hai chữ “sợ hãi” chứ không hơn.
Suốt đêm hôm đó, Yên Nhi hết la hét lại gào khóc; lúc bình yên nằm trong lòng Tuyên, khi lại hắt hủi anh như một thứ… rác rưởi. Và mỗi lần như vậy, Tuyên chẳng những không giận mà còn bình tĩnh ngồi đợi cô bình tĩnh lại. Lúc nào khóc mệt, Yên Nhi sẽ tự thiếp đi. Và khi cô thiếp đi, Tuyên sẽ lại cẩn thận mang cô đặt lên giường. Vòng chu kỳ cứ thế tiếp diễn đến tận lúc trời sáng.
Bầu trời nhàm chán trên trần nhà không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu xanh nhạt nhẽo, không có một áng mây. Tất cả đều trống rỗng như lòng của Yên Nhi lúc này.
Cô khẽ chớp mắt thêm mấy lần rồi nặng nhọc nhỏm dậy. Căn phòng hoàn toàn vắng vẻ. Thần Tuyên có lẽ đã rời khỏi từ sớm.
Tối qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Yên Nhi chỉ mơ hồ nhớ ra bản thân hình như đã đánh anh mấy cái.Cô đã một ngày không có ăn uống, tắm rửa. Trên người cũng bắt đầu toát ra mùi hôi khó chịu.
Ai đó lại tiếp tục để lên chiếc bàn kiếng một ly nước trắng và đĩa hoa màu trắng lấp lánh. Chẳng lẽ Thần Tuyên thật sự muốn để Yên Nhi chết vì đói? Đây là cách trừng phạt anh dành cho sự chống đối của cô sao?
Uống cạn thứ chất lỏng có vị ngọt thanh nhẹ, Yên Nhi bắt đầu đưa mắt nhìn quanh. Cô muốn tìm nơi nào đó để rửa mặt, chải đầu. Bản tính con gái hình như đã bắt đầu thức dậy.
Nhưng tìm kiếm một hồi vẫn không tìm ra thứ gì có thể giúp cô thỏa mãn được nhu cầu đó. Chỉ tồn tại mấy bộ trang phục dành cho phụ nữ được xếp ngay ngắn trên ghế salon, không biết do vô tình hay cố ý. Căn phòng này bày biện ít đồ đạc đến nỗi Nhi có cảm giác Thần Tuyên sợ mình tìm ra thứ gì đó để…tự sát.
Yên Nhi khẽ kắc đầu rồi hít sâu, ánh mắt chán nản vô tình lướt qua cánh cửa bằng gỗ.
- Hồ Long Tĩnh không phải rất nhiều nước sao? – Cô mừng rỡ nhớ ra.
Cẩn trọng đi đến vặn tay nắm cửa, Yên Nhi run rẩy vẫn chưa dám mở hai mắt. Trong lòng cô liên tục cầu nguyện, liên tục van xin ông trời rủ lòng thương, đừng để mình phải thấy lại hành lang đáng sợ hôm nọ.
Từng cơn gió mát phả vào mặt cùng không gian tĩnh lặng khiến Yên Nhi thầy bừng bừng sung sướng.Trước mặt cô lúc này là khu vườn với ngôi đình và cái hồ quen thuộc của hôm qua. Nhi không chần chừ liền bước nhanh về phía trước, tay cầm theo bộ quần áo được chuẩn bị sẵn trên ghế.
Thần Tuyên nói ở đáy hồ có một con rồng, nhưng nó lại rất hay ngủ. Cô chỉ cần nhẹ chân một tí, tắm rửa chút ít sẽ lên ngay. Tin rằng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng.
Lặng lẽ vốc từng vốc nước mát vào mặt, tinh thần Yên Nhi trong phút chốc đã trở nên khoan khoái. Khu vực quanh hồ có rất nhiều bụi cây cao, nở hoa đẹp mắt. Trông khá giống những thứ vẫn để trong chiếc đĩa thủy tinh đặt trên bàn. Làn nước trong veo không sâu lắm cứ liên tục vẫy tay mời gọi.
Yên Nhi cẩn thận quan sát khắp xung quanh rồi từng bước đi xuống.. Khi cả người đều ngập trong làn nước, cô mới an tâm cởi bỏ quần áo, sau đó nhẹ nhàng dùng tay chà sát. Cảm giác từng dây thần kinh đang được thư dãn, rất dễ chịu.
Cô không chỉ muốn tẩy sạch sự dơ bẩn mà còn khẩn trương xóa hết dấu vết do tên cầm thú để lại trên người. Vết nhơ tâm lý này vẫn luôn ám ảnh Yên Nhi suốt hai ngày qua, làm cô chẳng còn sáng suốt để phân định đúng sai, phải trái.
Nhưng bây giờ, nhìn xuống hình ảnh gương mặt đang phản chiếu trên mặt nước thì Nhi lại choáng đến hoa cả mắt. Dung mạo của cô so với trước đây hình như chẳng có gì khác biệt. Từ mái tóc đến làn da. Từ đôi mắt đến sống mũi. Dù đã biết mình và cô gái tên Tuyết Vinh khá giống nhau, nhưng Nhi lại chưa từng nghĩ cả hai lại có thể như hai bản photo thế này.
Cuối cùng là cô đang mượn thân xác của một người có diện mạo giống hệt mình hay bản thân đã đem toàn bộ cơ thể xuyên không thế nhỉ? Tại sao trùng hợp đến nỗi bị hoán đổi thân phận với một người trùng cả tên lẫn họ với nhà văn mà Yên Nhi đang thầm ngưỡng mộ? Cơ thể hiện tại rốt cuộc là của cô hay cô gái tên Tuyết Vinh đó đây? Điều khó hiểu trong thế giới này hình như còn nhiều hơn cả sao trên trời.
“Thật ra tên của em là gì? Hay chỉ thích tôi gọi là "bà xã"?”
Lời trêu chọc của Thần Tuyên bất ngờ hiện về khiến Yên Nhi chột dạ.
Sao cô lại có thể nhớ tới anh vào lúc này?
Dù Tuyên vẫn luôn đối xử tử tế với Yên Nhi, dù việc anh không thả cô về đều là vì cái luật lệ quái gở nào đó, và dù…chuyện để anh nhìn thấy cả cơ thể chỉ là sự cố…Yên Nhi vẫn không có cách nào để thoải mái đối mặt với người đàn ông này.
Cô không hận anh, không ghét anh nhưng chỉ cần nhìn thấy Tuyên là những điều tên khốn kia đã làm với Yên Nhi trong đêm đó lại sống dậy.
Ai bảo anh và hắn lại không hẹn mà cùng nhau xuất hiện trước mặt cô như thế…
Nhưng có một điều mà Yên Nhi vẫn còn chưa biết. Bộ trang phục được chuẩn bị sẵn, cánh cửa gỗ làm như vô tình đưa cô quay trở lại hồ Long Tĩnh…đều là những thứ do một tay Tuyên sắp đặt. Anh biết cô gái này sẽ không bao giờ chịu tháo bỏ tường vách phòng bị khi có mình bên cạnh. Cách tốt nhất để cô làm quen và thích nghi là cứ để Yên Nhi cho rằng mình đang tự khám phá đi.
Thần Tuyên sau khoảng thời gian vào phòng làm việc, vừa quay trở ra đã trông thấy vợ mình đang cùng những đứa trẻ lặng lẽ ôm nhau ngủ. Anh chép miệng thở dài, cẩn thận gỡ tay từng đứa khỏi người Yên Nhi, nhẹ nhàng sắp xếp cho chúng cùng quây quần lại một chỗ. Sau đó mới âu yếm ôm cô lên khỏi mặt đất.
Yên Nhi ngủ rất say nên không hề kháng cự. Hai cánh tay vô lực buông xuống bên người. Thật khó tìm được lúc cô gái này ít phòng ngự như vậy. Tuyên liền tranh thủ cơ hội sờ nhẹ lên tóc Nhi một chút.
- Bảo bối , em không thể ngủ ở chỗ này.
Đặt Yên Nhi nằm xuống giường, Thần Tuyên lại chu đáo kéo chăn đắp cho cô. Anh cũng không quên vặn nhỏ máy điều hòa vì sớm nhận ra cơ thể cô gái này khá yếu ớt.
Lặng lẽ ngồi bên giường, trong lòng Tuyên càng lúc càng trở nên tĩnh lặng. Đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo để kiểm tra lại từng vướng mắc đang quấn quanh đời mình. Dù biết cơ thể này không phải của Yên Nhi nhưng vì sao mỗi lần đối diện cùng Tuyết Vinh, Tuyên lại không có cảm giác rung động tương tự? Là tiếng sét ái tình hay anh đã bị sự dịu dàng của cô làm cho cảm động?
Bị đánh gục chỉ trong một ngày có phải là quá tệ? Sự nóng nảy nơi anh có phải đã làm Yên Nhi thêm phần khiếp sợ hay không? Phải làm sao mới có thể đến gần trái tim của cô? Nơi đây dường như không có thứ gì khiến Nhi thấy yêu thích.
- Cứu tôi…Cứu tôi…Cứu tôi với! – Hai cánh tay bất ngờ huơ lên giữa không trung
- Đừng sợ, đừng sợ - Tuyên gấp gáp bắt lấy tay Nhi – Em an toàn rồi… an toàn rồi mà…
- Tránh ra…Đừng đụng vào tôi…Đau… - Cô bất ngờ khóc thành tiếng – Đau quá…
Mỗi lời lẽ thốt ra đều khiến tim anh đong đầy nỗi bực tức. Tên khốn ấy tốt nhất nên sống cho thật lâu. Bằng không vừa đặt chân xuống đây, sẽ mãi mãi không còn biết đến ánh mặt trời nữa.
- Tất cả đều qua rồi…qua hết rồi… - Tuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cô - Từ nay sẽ không còn ai bắt nạt em nữa…
- Tránh ra! – Nhi bất chợt hét lớn, tay không ngừng đánh vào anh loạn xạ - Đừng đụng vào tôi…Đừng đụng vào tôi…
- Bảo bối, tôi không có ý xúc phạm em…– Thần Tuyên khổ tâm nói - … Tôi thật không cố ý xúc phạm em mà.
- Biến thái, xấu xa! – Yên Nhi không tiếc lời mắng, thân thể trong lúc giằng co mà vô tình rơi xuống.
Mỗi khi kí ức ấy hiện về thì cô lại như biến thành một người khác. Tất cả vẻ đoan trang, dịu dàng đều biến mất. Chỉ còn lại trong mắt hai chữ “sợ hãi” chứ không hơn.
Suốt đêm hôm đó, Yên Nhi hết la hét lại gào khóc; lúc bình yên nằm trong lòng Tuyên, khi lại hắt hủi anh như một thứ… rác rưởi. Và mỗi lần như vậy, Tuyên chẳng những không giận mà còn bình tĩnh ngồi đợi cô bình tĩnh lại. Lúc nào khóc mệt, Yên Nhi sẽ tự thiếp đi. Và khi cô thiếp đi, Tuyên sẽ lại cẩn thận mang cô đặt lên giường. Vòng chu kỳ cứ thế tiếp diễn đến tận lúc trời sáng.
Bầu trời nhàm chán trên trần nhà không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu xanh nhạt nhẽo, không có một áng mây. Tất cả đều trống rỗng như lòng của Yên Nhi lúc này.
Cô khẽ chớp mắt thêm mấy lần rồi nặng nhọc nhỏm dậy. Căn phòng hoàn toàn vắng vẻ. Thần Tuyên có lẽ đã rời khỏi từ sớm.
Tối qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Yên Nhi chỉ mơ hồ nhớ ra bản thân hình như đã đánh anh mấy cái.Cô đã một ngày không có ăn uống, tắm rửa. Trên người cũng bắt đầu toát ra mùi hôi khó chịu.
Ai đó lại tiếp tục để lên chiếc bàn kiếng một ly nước trắng và đĩa hoa màu trắng lấp lánh. Chẳng lẽ Thần Tuyên thật sự muốn để Yên Nhi chết vì đói? Đây là cách trừng phạt anh dành cho sự chống đối của cô sao?
Uống cạn thứ chất lỏng có vị ngọt thanh nhẹ, Yên Nhi bắt đầu đưa mắt nhìn quanh. Cô muốn tìm nơi nào đó để rửa mặt, chải đầu. Bản tính con gái hình như đã bắt đầu thức dậy.
Nhưng tìm kiếm một hồi vẫn không tìm ra thứ gì có thể giúp cô thỏa mãn được nhu cầu đó. Chỉ tồn tại mấy bộ trang phục dành cho phụ nữ được xếp ngay ngắn trên ghế salon, không biết do vô tình hay cố ý. Căn phòng này bày biện ít đồ đạc đến nỗi Nhi có cảm giác Thần Tuyên sợ mình tìm ra thứ gì đó để…tự sát.
Yên Nhi khẽ kắc đầu rồi hít sâu, ánh mắt chán nản vô tình lướt qua cánh cửa bằng gỗ.
- Hồ Long Tĩnh không phải rất nhiều nước sao? – Cô mừng rỡ nhớ ra.
Cẩn trọng đi đến vặn tay nắm cửa, Yên Nhi run rẩy vẫn chưa dám mở hai mắt. Trong lòng cô liên tục cầu nguyện, liên tục van xin ông trời rủ lòng thương, đừng để mình phải thấy lại hành lang đáng sợ hôm nọ.
Từng cơn gió mát phả vào mặt cùng không gian tĩnh lặng khiến Yên Nhi thầy bừng bừng sung sướng.Trước mặt cô lúc này là khu vườn với ngôi đình và cái hồ quen thuộc của hôm qua. Nhi không chần chừ liền bước nhanh về phía trước, tay cầm theo bộ quần áo được chuẩn bị sẵn trên ghế.
Thần Tuyên nói ở đáy hồ có một con rồng, nhưng nó lại rất hay ngủ. Cô chỉ cần nhẹ chân một tí, tắm rửa chút ít sẽ lên ngay. Tin rằng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng.
Lặng lẽ vốc từng vốc nước mát vào mặt, tinh thần Yên Nhi trong phút chốc đã trở nên khoan khoái. Khu vực quanh hồ có rất nhiều bụi cây cao, nở hoa đẹp mắt. Trông khá giống những thứ vẫn để trong chiếc đĩa thủy tinh đặt trên bàn. Làn nước trong veo không sâu lắm cứ liên tục vẫy tay mời gọi.
Yên Nhi cẩn thận quan sát khắp xung quanh rồi từng bước đi xuống.. Khi cả người đều ngập trong làn nước, cô mới an tâm cởi bỏ quần áo, sau đó nhẹ nhàng dùng tay chà sát. Cảm giác từng dây thần kinh đang được thư dãn, rất dễ chịu.
Cô không chỉ muốn tẩy sạch sự dơ bẩn mà còn khẩn trương xóa hết dấu vết do tên cầm thú để lại trên người. Vết nhơ tâm lý này vẫn luôn ám ảnh Yên Nhi suốt hai ngày qua, làm cô chẳng còn sáng suốt để phân định đúng sai, phải trái.
Nhưng bây giờ, nhìn xuống hình ảnh gương mặt đang phản chiếu trên mặt nước thì Nhi lại choáng đến hoa cả mắt. Dung mạo của cô so với trước đây hình như chẳng có gì khác biệt. Từ mái tóc đến làn da. Từ đôi mắt đến sống mũi. Dù đã biết mình và cô gái tên Tuyết Vinh khá giống nhau, nhưng Nhi lại chưa từng nghĩ cả hai lại có thể như hai bản photo thế này.
Cuối cùng là cô đang mượn thân xác của một người có diện mạo giống hệt mình hay bản thân đã đem toàn bộ cơ thể xuyên không thế nhỉ? Tại sao trùng hợp đến nỗi bị hoán đổi thân phận với một người trùng cả tên lẫn họ với nhà văn mà Yên Nhi đang thầm ngưỡng mộ? Cơ thể hiện tại rốt cuộc là của cô hay cô gái tên Tuyết Vinh đó đây? Điều khó hiểu trong thế giới này hình như còn nhiều hơn cả sao trên trời.
“Thật ra tên của em là gì? Hay chỉ thích tôi gọi là "bà xã"?”
Lời trêu chọc của Thần Tuyên bất ngờ hiện về khiến Yên Nhi chột dạ.
Sao cô lại có thể nhớ tới anh vào lúc này?
Dù Tuyên vẫn luôn đối xử tử tế với Yên Nhi, dù việc anh không thả cô về đều là vì cái luật lệ quái gở nào đó, và dù…chuyện để anh nhìn thấy cả cơ thể chỉ là sự cố…Yên Nhi vẫn không có cách nào để thoải mái đối mặt với người đàn ông này.
Cô không hận anh, không ghét anh nhưng chỉ cần nhìn thấy Tuyên là những điều tên khốn kia đã làm với Yên Nhi trong đêm đó lại sống dậy.
Ai bảo anh và hắn lại không hẹn mà cùng nhau xuất hiện trước mặt cô như thế…
Nhưng có một điều mà Yên Nhi vẫn còn chưa biết. Bộ trang phục được chuẩn bị sẵn, cánh cửa gỗ làm như vô tình đưa cô quay trở lại hồ Long Tĩnh…đều là những thứ do một tay Tuyên sắp đặt. Anh biết cô gái này sẽ không bao giờ chịu tháo bỏ tường vách phòng bị khi có mình bên cạnh. Cách tốt nhất để cô làm quen và thích nghi là cứ để Yên Nhi cho rằng mình đang tự khám phá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.