Chương 169
Phạm Tiểu Vân
20/06/2013
Trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi có rất trồng rất nhiều những bông tường vi đỏ rực, một cậu bé trai đang nhởn nhơ chơi với quả banh da trước sân nhà thì ngoài cửa vọng đến tiếng gọi.
- Cảnh Tư…Cảnh Tư…
Đứa trẻ thoáng dừng lại trong vài giây để lắng nghe. Và khi nhận ra chủ nhân của giọng nói khi nãy, môi nó lập tức nở nụ cười. Mừng rỡ ném quả banh yêu thích về sau, thằng nhóc liền ba chân bốn cảnh chạy đến, miệng gọi lớn:
- Ba…Ba…Ba tới rồi…
Nghe tiếng la của nó, một người phụ nữ tóc dài, đeo trên người chiếc tạp dề màu tím từ trong nhà tất tả bước ra. Mái tóc buộc vội về sau vẫn còn dư vài sợi phất phơ bên gò má. Nhưng cô không vội mở cửa mà chỉ lăm lăm phát mấy cái vào mông thằng nhỏ.
Chét Chét
- Ai cho phép con gọi người khác là ba?...Có phải muốn làm mẹ tức chết hai không,...phải không hả????
- Oa…Sao mẹ lại đánh con…Hu hu hu…
-Yên Nhi! – Hồng Phương đứng ngoài cửa sốt ruột khuyên cản – Có gì từ từ nói. Cảnh Tư hãy còn nhỏ
- Còn nhỏ thì phải biết nghe lời chứ. – Gương mặt hốc hác của Tuyết Vinh đỏ bừng vì tức giận – Mẹ đã nói chú Phương không phải là ba của con, không nghe sao?
Chét Chét
- Trên đời này chỉ có một người…chỉ có một người là ba của con thôi. Biết chưa?
- Yên Nhi, em đừng đánh nữa. Là anh bảo nó gọi như thế.
- Anh? – Cô đột nhiên trừng mắt – Là anh làm hư con trai tôi?
- Chuyện gì ngoài này mà ồn ào vậy? – Ông già tóc bạc chậm rãi bước ra từ mảnh vườn phía sau, mắt nheo nheo đầy khó hiểu – Ai chọc cháu yêu của ông khóc thế này?
Dáng người ông gầy gầy, nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ hồng hào, khỏe mạnh. Và dù phải chống gậy, cách di chuyển vẫn toát ra vẻ nhẹ nhàng, linh hoạt.
- Ông nội!!!!!!! – Cảnh Tư với gương mặt ướt đẫm nước mắt vội vàng chạy tới – Mẹ đánh con.
- Con phải làm gì sai thì mới bị mẹ đánh. - Bằng một thái độ hết sức yêu chiều, người đàn ông lúc này mới khom người, nhẹ giọng tìm cách dỗ dành nó.
- Chú Phương nói…nói…con có thể gọi…gọi là ba… đến khi ba…ba con trở về…
Cặp mắt hiền từ của ông già càng nheo lại rồi bất ngờ lộ vẻ trầm ngâm.
Thì ra vẫn là chuyện có liên quan đến chàng trai ấy…
Suốt bốn năm qua, Hồng Phương hầu như mỗi ngày đều đến. Lần nào cũng mang theo quà và luôn bị con dâu ông từ chối mời ăn tối. Với tư cách là ba của Cảnh Huy, ông đương nhiên không muốn nhìn thấy Tuyết Vinh đi bước nữa. Nhưng nếu đứng vào vị trí của cô mà suy nghĩ, ông lão lại thấy việc bắt Vinh thủ tiết cả đời với thằng con không rõ sống chết của mình là quá tàn nhẫn. Chuyện này…suy cho cùng cũng là nên để cô tự quyết định.
- Được rồi, được rồi. Ông cháu ta vào nhà ăn bánh, chịu chứ?
- Bánh? Bánh gì? – Đôi mắt mọng nước ban nãy giờ đã ráo hoảnh – Bánh gì vậy ông?
- Bánh nho nướng.
- Ô, hay quá! Được ăn bánh nho nướng.
Cảnh Tư không chỉ có bản mặt khờ khạo giống Cảnh Huy khi nhỏ mà cả thói quen và sở thích ăn uống cũng y hệt. Mới ba tuổi, nó đã bắt đầu say mê hương cà phê như điếu đổ. Và dù răng cỏ mọc gần đủ, vẫn chết mê chết mệt với những món cháo. Nhưng Tuyết Vinh lại không phải là người mẹ dễ tính, chẳng bao giờ chiều theo ý thích của con. Cô nói trẻ nhỏ không được uống cà phê, càng không nên bỏ cơm ăn cháo. Người làm ông như ông đâu còn cách nào khác ngoài vui vẻ làm theo …chỉ thị.
Hai người họ, một già một trẻ cứ thế quay bước, để lại trong sân là cả khoảng tĩnh lặng. Hồng Phương đang dán sát thân người bên cánh cửa trong khi Tuyết Vinh lại chẳng có ý định sẽ mời anh vào nhà.
- Tại sao anh làm như vậy? – Mất một lúc lâu, cô mới có thể mở miệng.
- Vì Cảnh Tư rất muốn có ba…Nên anh nghĩ…
- Tôi không đồng ý cho con trai mình có bất cứ người ba nào khác ngoài Cảnh Huy. – Người phụ nữ không cần nghe hết câu đã kiên quyết bác bỏ - Hoặc là anh ấy, hoặc không có ai hết.
- Cảnh Huy, Cảnh Huy… - Phương đột nhiên trở nên bất mãn – Đã bao lâu rồi mà em vẫn tin cậu ta còn sống?
- Cô ấy đương nhiên phải tin. – Giọng nói nghiêm nghị bất ngờ vang lên từ phía sau khiến cả hai đều giật nảy – Vì Khương Cảnh Huy quả thật vẫn chưa chết.
Trong ánh chiều tà ở cuối con đường, bốn bóng đen đang từ từ tiến về phía họ với tư thế khá kỳ quặc. Một trong số họ ngồi xe lăn chứ không thể tự di chuyển. Một phải có người bên cạnh nâng đỡ. Bước chân người này có phần nghiêng ngả khiến những chiếc bóng đổ dài thỉnh thoảng lại đan vào nhau thành các hình thù kỳ dị.
Tuyết Vinh hơi nheo mắt, cố nghiêng mình qua người Hồng Phương để nhìn cho kỹ…
Cảm giác rùng mình thoáng lướt qua khi ba trong số bốn gương mặt kia bắt đầu lộ rõ. Dù đã xa cách nhiều năm nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra Thần Tuyên và những ông anh lớn của anh. Duy chỉ còn người đàn ông ngồi gục mặt trên xe lăn là rất khó xác định. Mái tóc đen hơi xù, kết hợp cùng cặp kính nâu lớn đã làm nửa trên của gương mặt bị che hết.
Bộ cánh anh ta đang mặc trên người trông khá thân thuộc. Chiếc áo gió bằng jean màu đen thẫm có những hột nút bạc, quần kaki xám cùng áo sơ mi trắng…Nếu thử thay cái xe lăn xấu xí kia bằng chiếc mô tô bạc, người đàn ông này quả thật giống…Cảnh Huy như đúc.Nhưng Tuyết Vinh không dám tin. Chồng cô làm sao có thể đột ngột xuất hiện như vậy? Anh ấy sao có thể cùng lúc đi chung với cả bọn người dưới Trung giới thế này?
- Bọn họ… - Cánh môi Phương khẽ mấp máy nhưng không thể thốt thành lời.
- Thế nào? – Young Min tiếp tục đỡ Tuyên bước lại, khóe miệng trong vô thức đã nhếch lên thành một nụ cười - Có phải chưa từng nghĩ tới?
Những lời lẽ của anh chẳng những không có khả năng làm sáng tỏ mọi việc mà càng khiến tâm trạng người phụ nữ phía sau cánh cửa thêm trở nên phức tạp. Cô không hiểu Cửu Vương Gia có thể liên quan gì với chàng thanh tra bốn năm qua vẫn theo đuổi mình. Cô không biết vì sao họ đến đây, càng không hiểu vì sao lại mang theo một người đàn ông giống chồng mình đến nỗi khiến cõi lòng Vinh bấn loạn.
- Tuyết Vinh – Thần Tuyên bấy giờ mới nở nụ cười – Chúng ta lại có cơ hội gặp nhau rồi.
Gương mặt anh lúc này trông chẳng khác gì một xác chết. Mái tóc phất phơ giữa làn gió khiến cô có cảm giác đang nhìn thấy ngọn đèn đã cạn dầu gần hết. Bàn tay ốm đến nỗi gần như trơ xương đang nắm chặt vạt áo Cửu Vương Gia không biết sao lại đâm vào tim Tuyết Vinh đau nhói. Cô rất muốn được bước đến, sau đó lớn tiếng quở trách và chất vấn anh xem bốn năm qua đã sinh sống thảm hại như thế nào. Nhưng điều gì đó vẫn đang tìm cách cầm chân Vinh sau cánh cổng. Điều gì đó vẫn đang thầm mách bảo, nếu cô bước ra ngoài sẽ phải nhận lấy đả kích rất lớn.- Ba lần xuống tìm em… - Tuyên tiếp tục cười mà như sặc - …Phải đến bây giờ anh mới hoàn thành được mục đích của mình…Thật xấu hổ…
- Tuyên. - Hốc mắt Vinh mới đó đã cay xè – Trông anh tiều tụy quá.
Nhưng thanh âm nghẹn ngào ấy vừa vang lên đã thấy người đàn ông ngồi xe lăn bất ngờ phản ứng. Mái đầu đang cúi thấp của anh ta từ tốn ngẩng lên. Toàn thân run run như phải tập trung sử dụng rất nhiều sức lực. Qua cặp kính mát, từng luồng hơi nóng cứ không ngừng tỏa về phía cô như thiêu như đốt. Bản thân Tuyết Vinh càng không biết chính mình cũng đang bị nó âm thầm hút đến sát cánh cổng.
- Mắt anh vẫn chưa quen với ánh sáng. – Anh Cả có ý can ngăn khi thấy một bàn tay run rẩy đang cố gắng tháo bỏ cặp kính.
- Trời cũng mát rồi. – Tuyên khục khặc lên tiếng ủng hộ - Sẽ không sao đâu.
Hơi thở anh khò khè như có vật cản gì đó trong phổi. Từng đợt, từng đợt ngắt quãng khiến người nghe có cảm giác sợ hãi, không biết liệu nó có bất ngờ tắt hẳn. Nhưng Tuyết Vinh lúc này đã không còn nhiều thời gian để nghĩ ngợi hay chờ đợi thêm nữa. Cô muốn tự mình kiểm tra cái nghi vấn đang mỗi lúc một lớn dần. Vinh muốn nhìn thấy cặp mắt ẩn sau đôi kính màu nâu ấy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa và từng bước tiến về phía trước, cả người cô như phát run vì căng thẳng. Mái tóc dài đang bị gió thổi tung làm lộ ra dấu vết của sự mòn mỏi. Gương mặt thiếu nữ xinh tươi thuở nào giờ đã được thay bằng vẻ già dặn và chín chắn của một người mẹ. Chiếc tạp dề Vinh mặc trên người cũng lấm lem những vết bẩn. Quần áo đơn giản đến mức có thể bị nhiều người cho là nghèo khổ, quê mùa…
Đồng lương kiếm được từ công việc viết lách cũng không phải ít ỏi, vừa đủ lo cho ba và chăm sóc đứa con trai nhỏ. Nhưng Tuyết Vinh lại gần như quên mất bản thân mình. Cô không tìm ra lý do để chăm chút và giữ gìn nhan sắc năm nào nữa. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là tình thương con, nghĩa vụ nàng dâu và sự thủy chung đối với chồng.Vì yêu Huy, Vinh thấy mình có nghĩa vụ phải chăm sóc cho ba chồng thật tốt. Vì yêu anh, cô trân quý Cảnh Tư còn hơn cả tính mạng. Và cũng vì yêu Huy, Tuyết Vinh không bao giờ thôi chờ đợi… đợi người đàn ông đó chiến thắng thần chết để trở về…
Mỗi một ngày trôi qua là mỗi một lần niềm tin trong cô bị vơi mất. Nhưng Vinh vẫn luôn tự nhắc mình không được bỏ cuộc. Nếu ngay cả cô cũng tin rằng Cảnh Huy đã chết thì cả thế giới này xem như sẽ chẳng còn ai chờ đợi anh ấy nữa. Điều này có thể hủy diệt mọi ý chí sống còn trong anh, khiến Huy không thể tiếp tục chống chọi. Vinh còn phải liên tục thắp lên ngọn lửa ấy trong tim Cảnh Tư, khiến nó luôn tin tưởng và chờ đợi.
- Đây là tất cả những gì anh còn nợ em – Thần Tuyên mãn nguyện nở nụ cười – Hai người nhất định phải sống cho hạnh phúc.
Không gian vẫn không vang lên bất cứ âm thanh nào ngoài sự hô hấp của những người đang có mặt. Đoạn đường chỉ mấy bước chân không biết vì sao lại có cảm giác như vô tận.
Sau khi đã tiến sát đến chỗ chiếc xe, Tuyết Vinh mới thận trọng khom người quỳ xuống. Khoảng cách giữa họ lúc này đã thu hẹp đến nỗi cô hoàn toàn có thể nghe thấy những tiếng thở ngắt quãng vì xúc động của người đàn ông trước mặt. Vinh thoáng chần chừ khi quyết định giơ tay cầm lấy chiếc kính. Cô thấy sợ khi nghĩ đến việc thứ đang chờ đợi sau hành động ấy không phải là hình ảnh bốn năm qua mình mong đợi. Cô sợ gương mặt này không phải thuộc về người chồng mà bấy lâu mình vẫn luôn thương nhớ.
Nhưng…
Đối mặt với người phụ nữ ấy lúc này lại chính là ánh mắt của nhiều năm về trước. Là cái nhìn đau đớn xen lẫn tuyệt vọng từng khiến cô suýt nghẹt thở….
- Cảnh Tư…Cảnh Tư…
Đứa trẻ thoáng dừng lại trong vài giây để lắng nghe. Và khi nhận ra chủ nhân của giọng nói khi nãy, môi nó lập tức nở nụ cười. Mừng rỡ ném quả banh yêu thích về sau, thằng nhóc liền ba chân bốn cảnh chạy đến, miệng gọi lớn:
- Ba…Ba…Ba tới rồi…
Nghe tiếng la của nó, một người phụ nữ tóc dài, đeo trên người chiếc tạp dề màu tím từ trong nhà tất tả bước ra. Mái tóc buộc vội về sau vẫn còn dư vài sợi phất phơ bên gò má. Nhưng cô không vội mở cửa mà chỉ lăm lăm phát mấy cái vào mông thằng nhỏ.
Chét Chét
- Ai cho phép con gọi người khác là ba?...Có phải muốn làm mẹ tức chết hai không,...phải không hả????
- Oa…Sao mẹ lại đánh con…Hu hu hu…
-Yên Nhi! – Hồng Phương đứng ngoài cửa sốt ruột khuyên cản – Có gì từ từ nói. Cảnh Tư hãy còn nhỏ
- Còn nhỏ thì phải biết nghe lời chứ. – Gương mặt hốc hác của Tuyết Vinh đỏ bừng vì tức giận – Mẹ đã nói chú Phương không phải là ba của con, không nghe sao?
Chét Chét
- Trên đời này chỉ có một người…chỉ có một người là ba của con thôi. Biết chưa?
- Yên Nhi, em đừng đánh nữa. Là anh bảo nó gọi như thế.
- Anh? – Cô đột nhiên trừng mắt – Là anh làm hư con trai tôi?
- Chuyện gì ngoài này mà ồn ào vậy? – Ông già tóc bạc chậm rãi bước ra từ mảnh vườn phía sau, mắt nheo nheo đầy khó hiểu – Ai chọc cháu yêu của ông khóc thế này?
Dáng người ông gầy gầy, nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ hồng hào, khỏe mạnh. Và dù phải chống gậy, cách di chuyển vẫn toát ra vẻ nhẹ nhàng, linh hoạt.
- Ông nội!!!!!!! – Cảnh Tư với gương mặt ướt đẫm nước mắt vội vàng chạy tới – Mẹ đánh con.
- Con phải làm gì sai thì mới bị mẹ đánh. - Bằng một thái độ hết sức yêu chiều, người đàn ông lúc này mới khom người, nhẹ giọng tìm cách dỗ dành nó.
- Chú Phương nói…nói…con có thể gọi…gọi là ba… đến khi ba…ba con trở về…
Cặp mắt hiền từ của ông già càng nheo lại rồi bất ngờ lộ vẻ trầm ngâm.
Thì ra vẫn là chuyện có liên quan đến chàng trai ấy…
Suốt bốn năm qua, Hồng Phương hầu như mỗi ngày đều đến. Lần nào cũng mang theo quà và luôn bị con dâu ông từ chối mời ăn tối. Với tư cách là ba của Cảnh Huy, ông đương nhiên không muốn nhìn thấy Tuyết Vinh đi bước nữa. Nhưng nếu đứng vào vị trí của cô mà suy nghĩ, ông lão lại thấy việc bắt Vinh thủ tiết cả đời với thằng con không rõ sống chết của mình là quá tàn nhẫn. Chuyện này…suy cho cùng cũng là nên để cô tự quyết định.
- Được rồi, được rồi. Ông cháu ta vào nhà ăn bánh, chịu chứ?
- Bánh? Bánh gì? – Đôi mắt mọng nước ban nãy giờ đã ráo hoảnh – Bánh gì vậy ông?
- Bánh nho nướng.
- Ô, hay quá! Được ăn bánh nho nướng.
Cảnh Tư không chỉ có bản mặt khờ khạo giống Cảnh Huy khi nhỏ mà cả thói quen và sở thích ăn uống cũng y hệt. Mới ba tuổi, nó đã bắt đầu say mê hương cà phê như điếu đổ. Và dù răng cỏ mọc gần đủ, vẫn chết mê chết mệt với những món cháo. Nhưng Tuyết Vinh lại không phải là người mẹ dễ tính, chẳng bao giờ chiều theo ý thích của con. Cô nói trẻ nhỏ không được uống cà phê, càng không nên bỏ cơm ăn cháo. Người làm ông như ông đâu còn cách nào khác ngoài vui vẻ làm theo …chỉ thị.
Hai người họ, một già một trẻ cứ thế quay bước, để lại trong sân là cả khoảng tĩnh lặng. Hồng Phương đang dán sát thân người bên cánh cửa trong khi Tuyết Vinh lại chẳng có ý định sẽ mời anh vào nhà.
- Tại sao anh làm như vậy? – Mất một lúc lâu, cô mới có thể mở miệng.
- Vì Cảnh Tư rất muốn có ba…Nên anh nghĩ…
- Tôi không đồng ý cho con trai mình có bất cứ người ba nào khác ngoài Cảnh Huy. – Người phụ nữ không cần nghe hết câu đã kiên quyết bác bỏ - Hoặc là anh ấy, hoặc không có ai hết.
- Cảnh Huy, Cảnh Huy… - Phương đột nhiên trở nên bất mãn – Đã bao lâu rồi mà em vẫn tin cậu ta còn sống?
- Cô ấy đương nhiên phải tin. – Giọng nói nghiêm nghị bất ngờ vang lên từ phía sau khiến cả hai đều giật nảy – Vì Khương Cảnh Huy quả thật vẫn chưa chết.
Trong ánh chiều tà ở cuối con đường, bốn bóng đen đang từ từ tiến về phía họ với tư thế khá kỳ quặc. Một trong số họ ngồi xe lăn chứ không thể tự di chuyển. Một phải có người bên cạnh nâng đỡ. Bước chân người này có phần nghiêng ngả khiến những chiếc bóng đổ dài thỉnh thoảng lại đan vào nhau thành các hình thù kỳ dị.
Tuyết Vinh hơi nheo mắt, cố nghiêng mình qua người Hồng Phương để nhìn cho kỹ…
Cảm giác rùng mình thoáng lướt qua khi ba trong số bốn gương mặt kia bắt đầu lộ rõ. Dù đã xa cách nhiều năm nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra Thần Tuyên và những ông anh lớn của anh. Duy chỉ còn người đàn ông ngồi gục mặt trên xe lăn là rất khó xác định. Mái tóc đen hơi xù, kết hợp cùng cặp kính nâu lớn đã làm nửa trên của gương mặt bị che hết.
Bộ cánh anh ta đang mặc trên người trông khá thân thuộc. Chiếc áo gió bằng jean màu đen thẫm có những hột nút bạc, quần kaki xám cùng áo sơ mi trắng…Nếu thử thay cái xe lăn xấu xí kia bằng chiếc mô tô bạc, người đàn ông này quả thật giống…Cảnh Huy như đúc.Nhưng Tuyết Vinh không dám tin. Chồng cô làm sao có thể đột ngột xuất hiện như vậy? Anh ấy sao có thể cùng lúc đi chung với cả bọn người dưới Trung giới thế này?
- Bọn họ… - Cánh môi Phương khẽ mấp máy nhưng không thể thốt thành lời.
- Thế nào? – Young Min tiếp tục đỡ Tuyên bước lại, khóe miệng trong vô thức đã nhếch lên thành một nụ cười - Có phải chưa từng nghĩ tới?
Những lời lẽ của anh chẳng những không có khả năng làm sáng tỏ mọi việc mà càng khiến tâm trạng người phụ nữ phía sau cánh cửa thêm trở nên phức tạp. Cô không hiểu Cửu Vương Gia có thể liên quan gì với chàng thanh tra bốn năm qua vẫn theo đuổi mình. Cô không biết vì sao họ đến đây, càng không hiểu vì sao lại mang theo một người đàn ông giống chồng mình đến nỗi khiến cõi lòng Vinh bấn loạn.
- Tuyết Vinh – Thần Tuyên bấy giờ mới nở nụ cười – Chúng ta lại có cơ hội gặp nhau rồi.
Gương mặt anh lúc này trông chẳng khác gì một xác chết. Mái tóc phất phơ giữa làn gió khiến cô có cảm giác đang nhìn thấy ngọn đèn đã cạn dầu gần hết. Bàn tay ốm đến nỗi gần như trơ xương đang nắm chặt vạt áo Cửu Vương Gia không biết sao lại đâm vào tim Tuyết Vinh đau nhói. Cô rất muốn được bước đến, sau đó lớn tiếng quở trách và chất vấn anh xem bốn năm qua đã sinh sống thảm hại như thế nào. Nhưng điều gì đó vẫn đang tìm cách cầm chân Vinh sau cánh cổng. Điều gì đó vẫn đang thầm mách bảo, nếu cô bước ra ngoài sẽ phải nhận lấy đả kích rất lớn.- Ba lần xuống tìm em… - Tuyên tiếp tục cười mà như sặc - …Phải đến bây giờ anh mới hoàn thành được mục đích của mình…Thật xấu hổ…
- Tuyên. - Hốc mắt Vinh mới đó đã cay xè – Trông anh tiều tụy quá.
Nhưng thanh âm nghẹn ngào ấy vừa vang lên đã thấy người đàn ông ngồi xe lăn bất ngờ phản ứng. Mái đầu đang cúi thấp của anh ta từ tốn ngẩng lên. Toàn thân run run như phải tập trung sử dụng rất nhiều sức lực. Qua cặp kính mát, từng luồng hơi nóng cứ không ngừng tỏa về phía cô như thiêu như đốt. Bản thân Tuyết Vinh càng không biết chính mình cũng đang bị nó âm thầm hút đến sát cánh cổng.
- Mắt anh vẫn chưa quen với ánh sáng. – Anh Cả có ý can ngăn khi thấy một bàn tay run rẩy đang cố gắng tháo bỏ cặp kính.
- Trời cũng mát rồi. – Tuyên khục khặc lên tiếng ủng hộ - Sẽ không sao đâu.
Hơi thở anh khò khè như có vật cản gì đó trong phổi. Từng đợt, từng đợt ngắt quãng khiến người nghe có cảm giác sợ hãi, không biết liệu nó có bất ngờ tắt hẳn. Nhưng Tuyết Vinh lúc này đã không còn nhiều thời gian để nghĩ ngợi hay chờ đợi thêm nữa. Cô muốn tự mình kiểm tra cái nghi vấn đang mỗi lúc một lớn dần. Vinh muốn nhìn thấy cặp mắt ẩn sau đôi kính màu nâu ấy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa và từng bước tiến về phía trước, cả người cô như phát run vì căng thẳng. Mái tóc dài đang bị gió thổi tung làm lộ ra dấu vết của sự mòn mỏi. Gương mặt thiếu nữ xinh tươi thuở nào giờ đã được thay bằng vẻ già dặn và chín chắn của một người mẹ. Chiếc tạp dề Vinh mặc trên người cũng lấm lem những vết bẩn. Quần áo đơn giản đến mức có thể bị nhiều người cho là nghèo khổ, quê mùa…
Đồng lương kiếm được từ công việc viết lách cũng không phải ít ỏi, vừa đủ lo cho ba và chăm sóc đứa con trai nhỏ. Nhưng Tuyết Vinh lại gần như quên mất bản thân mình. Cô không tìm ra lý do để chăm chút và giữ gìn nhan sắc năm nào nữa. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là tình thương con, nghĩa vụ nàng dâu và sự thủy chung đối với chồng.Vì yêu Huy, Vinh thấy mình có nghĩa vụ phải chăm sóc cho ba chồng thật tốt. Vì yêu anh, cô trân quý Cảnh Tư còn hơn cả tính mạng. Và cũng vì yêu Huy, Tuyết Vinh không bao giờ thôi chờ đợi… đợi người đàn ông đó chiến thắng thần chết để trở về…
Mỗi một ngày trôi qua là mỗi một lần niềm tin trong cô bị vơi mất. Nhưng Vinh vẫn luôn tự nhắc mình không được bỏ cuộc. Nếu ngay cả cô cũng tin rằng Cảnh Huy đã chết thì cả thế giới này xem như sẽ chẳng còn ai chờ đợi anh ấy nữa. Điều này có thể hủy diệt mọi ý chí sống còn trong anh, khiến Huy không thể tiếp tục chống chọi. Vinh còn phải liên tục thắp lên ngọn lửa ấy trong tim Cảnh Tư, khiến nó luôn tin tưởng và chờ đợi.
- Đây là tất cả những gì anh còn nợ em – Thần Tuyên mãn nguyện nở nụ cười – Hai người nhất định phải sống cho hạnh phúc.
Không gian vẫn không vang lên bất cứ âm thanh nào ngoài sự hô hấp của những người đang có mặt. Đoạn đường chỉ mấy bước chân không biết vì sao lại có cảm giác như vô tận.
Sau khi đã tiến sát đến chỗ chiếc xe, Tuyết Vinh mới thận trọng khom người quỳ xuống. Khoảng cách giữa họ lúc này đã thu hẹp đến nỗi cô hoàn toàn có thể nghe thấy những tiếng thở ngắt quãng vì xúc động của người đàn ông trước mặt. Vinh thoáng chần chừ khi quyết định giơ tay cầm lấy chiếc kính. Cô thấy sợ khi nghĩ đến việc thứ đang chờ đợi sau hành động ấy không phải là hình ảnh bốn năm qua mình mong đợi. Cô sợ gương mặt này không phải thuộc về người chồng mà bấy lâu mình vẫn luôn thương nhớ.
Nhưng…
Đối mặt với người phụ nữ ấy lúc này lại chính là ánh mắt của nhiều năm về trước. Là cái nhìn đau đớn xen lẫn tuyệt vọng từng khiến cô suýt nghẹt thở….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.