Chương 23
Phạm Tiểu Vân
24/05/2014
Cô gái này đối với quy định ở đây hình như vẫn chưa được ai chỉ bảo. Vậy
mà mọi người còn nói cô ta xuống Trung giới từ lúc còn nhỏ.
Nguyệt Hoa nghĩ đến đó thì nhếch miệng cười lạnh. Nếu Thần Tuyên sau khi cưới vợ vẫn chưa động phòng thì thủ tục đăng cơ xem như chưa hoàn tất.
Dù không hề biết nguyên do nhưng cô dễ dàng nhận ra anh ta đang muốn giấu. Và chỉ cần vụ lộn xộn này bị phát hiện, chí ít cũng có thể khiến Lão Trung Vương suy xét lại việc đồng ý cho Sử Thần Tuyên cùng các anh gánh vác công việc.
Đến lúc đó, Trung giới Việt Nam rất có thể được trả về tay chồng cô là Tứ Vương Gia, đẩy quyền lực của anh trở lại ngang bằng với Cửu đệ.
Tên Lee Young Minh đó từ lúc nhận cai quản Trung giới Hàn quốc thì chỉ biết tham gia vào hoạt động ca hát của con người. Cả ngày bay tới bay lui để biểu diễn.Thần Tuyên thì vừa trưởng thành đã giành mất Trung giới Việt Nam của Tứ Vương Gia. Món hận này cô không sao nuốt nổi.
- Em gái, em thật sự không muốn ở lại nơi này…đúng không?
- Sao chị…sao chị lại biết?
Thật tuyệt vời!
Thập Tam đệ ép hôn.
Chuyện này so với việc vợ chồng hữu danh vô thực còn khủng khiếp hơn nữa.
- Hôn nhân ở đây đều phải hình thành dựa trên sự tự nguyện từ cả hai phía. Nếu có chuyện mượn quyền cao chức trọng mà ép uổng, em đương nhiên sẽ được về nhà.
- Thật ư? – Hai mắt Yên Nhi lập tức rưng rưng.
Sao trước đây Thần Tuyên lại nói luật lệ không cho phép cô quay về hạ giới nữa? Yên Nhi cuối cùng nên tin ai?
- Chỉ cần em ở trước mặt mọi người nói rõ, chính Sử Thần Tuyên dùng quyền lực ép em làm vợ…
- Nhưng anh ấy đâu có như vậy… - Trong lòng cô có chút băn khoăn.
- Thật ra cái em muốn là gì? - Nguyệt Hoa cố ra sức thuyết phục.
Khó khăn lắm mới gặp được cô gái ngu ngốc thế này. Bất kể giữa Thần Tuyên và cô ta có quan hệ gì, chỉ cần có thể gán tội ép hôn lên đầu anh, Nguyệt Hoa xem như đã đạt được mục đích.
- Em gái, chuyện quay về hạ giới của em mới thật quan trọng. Tai tiếng này đối với Thập Tam Đệ mà nói còn nhỏ hơn con tép. Hơn nữa, Thần Tuyên lại là Vương gia, ai dám làm khó dễ?
Dù thấy người trước mặt phân tích rất dễ nghe, Yên Nhi vẫn có chút khó chịu bởi cách dùng từ mang đậm phong cách Trung Quốc. Có lẽ Thần Tuyên lừa cô thật.
Dù anh vẫn chưa bao giờ dùng quyền lực ép buộc Yên Nhi phải làm thứ nay hay thứ kia, duy chỉ có việc khăng khăng đòi giữ cô lại đây cũng đủ khiến Yên Nhi cảm thấy ấm ức.
Nói Thần Tuyên ép hôn thì có phần hơi quá. Nhưng chuyện anh giấu nhẹm cơ hội quay về nhà chẳng phải cũng là buộc Yên Nhi ở lại hay sao? Cổ nhân có câu: “Người không vì mình, trời tru đất diệt”.Cô trước phải lo cho thân mình cái đã.
- Chị nói đi, tôi phải làm gì mới có thể rời khỏi đây?
Câu nói ngay lập tức khiến cho sự ích kỷ trong lòng Nguyệt Hoa gióng trống khua chiêng rộn rã.
- Ngày mai có buổi họp mặt gia đình, cũng là ngày em được gặp lại cả gia tộc - Cô ả bắt đầu bày mưu tính kế - Lúc mọi người đã có mặt đông đủ…
Bọn trẻ trong Phòng Chờ hình như đã giảm đi phân nửa. Yên Nhi sau một hồi tìm kiếm mới phát giác chúng đang im lặng vây quanh một người đàn ông ngồi ở góc phòng. Hình ảnh chiếc áo sơ mi màu đen, phủ trên tấm lưng rộng đang quay về phía mình làm cô thoáng ngỡ ngàng.
Đó chẳng lẽ lại là…?
- Có thích không?
- Dạ thích, chú làm nữa đi…nữa đi được không chú?
Chục cặp mắt đang chăm chú quan sát những ngọn lửa màu xanh trôi lơ lửng với vẻ mặt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ. Đứa con gái ngồi trong lòng Tuyên thậm chí còn vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, người chồng sắp sửa bị cô vạch tội.
- Màu hồng, con thích màu hồng cơ.
- Chú chỉ biết làm ra màu xanh thôi – Người đàn ông có vẻ bối rối khi nhìn nó.
Nụ cười ấm áp và gận gũi trên mặt anh khiến khung cảnh trở nên lắng đọng.
Từ lúc đến đây tới giờ, Yên Nhi mới lần đầu được nhìn thấy Tuyên trong bộ dạng thoải mái như lúc này. Anh không đóng thùng như mọi khi mà để xổ, trông cứ như mấy chàng sinh viên vẫn hay đi lang thang trong sân trường đại học. Tháo bỏ vẻ ngoài lạnh lùng cùng ngang ngược, con người Tuyên lúc này mới đặc biệt có sức hút với cô hơn trước.
Nhưng mà sau đó Nhi lại tự hỏi, liệu đây có phải là những cảm giác thật? Hay chỉ do cô đang mang trên người tâm lý của một kẻ sắp làm điều xấu?
- A, chị - Một thằng nhóc nhanh chóng nhận ra sự có mặt của cô liền chạy tới.
Vừa nhìn thấy Yên Nhi, trong mắt Tuyên ngay lập tức lấp lánh vẻ dịu dàng. Anh nhẹ nhàng bỏ đứa trẻ trong lòng xuống, dáng người mảnh khảnh từ tốn đi đến trước mặt cô, nói khẽ:
- Em thấy khá hơn tí nào chưa?
Cái nhìn quan tâm chậm rãi quét hết gương mặt xinh xắn của Yên Nhi rồi bất ngờ dừng lại ở cái trán đang nhăn nhíu.
- Sao thế? Em đau ở chỗ nào?
- Không.
Trời ạ, đối mặt với anh, cô thật sự không biết phải nói gì.
- Em không cần ra đây. Bọn trẻ cũng sắp đầu thai hết rồi.
- Vì sao ngay từ đầu không sớm làm như vậy? – Yên Nhi cuối cùng cũng tìm được đề tài.
- Cái gì cũng có thứ tự của riêng nó. Người nào chết trước thì phải sớm được đầu thai. Đây là luật.
- Luật lệ chẳng phải do chính chúng ta đặt ra ư?
- Em muốn nói gì? – Cái nhướn mày của Tuyên làm gáy cô phát lạnh.
- Ý tôi là… - Giọng Yên Nhi có phần hơi run – Ưu tiên người già, phụ nữ và trẻ em.
- Ưu tiên người già, phụ nữ và trẻ em? – Anh vừa nghe xong liền hỏi lại.
Chuyện đơn giản như vậy mà phải đợi một cô gái nói cho hay. Sĩ diện của Tuyên có chút không được yên ổn. Nhưng nhìn gương mặt đăm chiêu của anh, Yên Nhi lại có cảm giác như bản thân vừa chọc giận hổ.
- Đây chỉ là ý kiến của riêng tôi…Anh không nên…
- Ý kiến riêng rất hay. – Tuyên bất ngờ ngắt lời khiến mặt cô như một đứa ngốc – Em sau này còn phải giúp tôi nhiều.
Câu nói thốt ra như ngầm khẳng định Yên Nhi kiếp này phải mãi mãi ở cạnh anh làm cô thoáng run rẩy.
- Khi nào anh mới đưa tôi về gặp gia đình?
- Ít nhất là hai ngày. – Tuyên nghe xong liền cau mày – Chuyện này cần tốn chút thời gian để chuẩn bị - Sau đó còn dùng lời lẽ đầy ám muội thì thầm vào tai của Yên Nhi – Đợi sau khi trở về, em nhất định phải trả công cho tôi đấy.
- Trả công? Trả công thế nào?– Cô giật mình hỏi lại – Tôi thứ gì cũng không có. Làm sao…làm sao…?
- Bà xã, đến bây giờ em vẫn chưa biết điều tôi muốn là gì sao? – Cái nhìn mờ ám liên tục phóng về phía cô.
- Không biết – Yên Nhi cố nuốt nước bọt.
Hai tiếng bà xã vừa vang lên đã khiến mặt cô nóng ran, tim đập hỗn loạn, lấy đâu bình tĩnh để suy nghĩ. Thần Tuyên không phải đang tìm cớ để nuốt lời với Yên Nhi chứ? Cô tốt nhất vẫn nên thủ cho mình đường thoát thân mà Nguyệt Hoa chỉ dạy thì hơn.
Nguyệt Hoa nghĩ đến đó thì nhếch miệng cười lạnh. Nếu Thần Tuyên sau khi cưới vợ vẫn chưa động phòng thì thủ tục đăng cơ xem như chưa hoàn tất.
Dù không hề biết nguyên do nhưng cô dễ dàng nhận ra anh ta đang muốn giấu. Và chỉ cần vụ lộn xộn này bị phát hiện, chí ít cũng có thể khiến Lão Trung Vương suy xét lại việc đồng ý cho Sử Thần Tuyên cùng các anh gánh vác công việc.
Đến lúc đó, Trung giới Việt Nam rất có thể được trả về tay chồng cô là Tứ Vương Gia, đẩy quyền lực của anh trở lại ngang bằng với Cửu đệ.
Tên Lee Young Minh đó từ lúc nhận cai quản Trung giới Hàn quốc thì chỉ biết tham gia vào hoạt động ca hát của con người. Cả ngày bay tới bay lui để biểu diễn.Thần Tuyên thì vừa trưởng thành đã giành mất Trung giới Việt Nam của Tứ Vương Gia. Món hận này cô không sao nuốt nổi.
- Em gái, em thật sự không muốn ở lại nơi này…đúng không?
- Sao chị…sao chị lại biết?
Thật tuyệt vời!
Thập Tam đệ ép hôn.
Chuyện này so với việc vợ chồng hữu danh vô thực còn khủng khiếp hơn nữa.
- Hôn nhân ở đây đều phải hình thành dựa trên sự tự nguyện từ cả hai phía. Nếu có chuyện mượn quyền cao chức trọng mà ép uổng, em đương nhiên sẽ được về nhà.
- Thật ư? – Hai mắt Yên Nhi lập tức rưng rưng.
Sao trước đây Thần Tuyên lại nói luật lệ không cho phép cô quay về hạ giới nữa? Yên Nhi cuối cùng nên tin ai?
- Chỉ cần em ở trước mặt mọi người nói rõ, chính Sử Thần Tuyên dùng quyền lực ép em làm vợ…
- Nhưng anh ấy đâu có như vậy… - Trong lòng cô có chút băn khoăn.
- Thật ra cái em muốn là gì? - Nguyệt Hoa cố ra sức thuyết phục.
Khó khăn lắm mới gặp được cô gái ngu ngốc thế này. Bất kể giữa Thần Tuyên và cô ta có quan hệ gì, chỉ cần có thể gán tội ép hôn lên đầu anh, Nguyệt Hoa xem như đã đạt được mục đích.
- Em gái, chuyện quay về hạ giới của em mới thật quan trọng. Tai tiếng này đối với Thập Tam Đệ mà nói còn nhỏ hơn con tép. Hơn nữa, Thần Tuyên lại là Vương gia, ai dám làm khó dễ?
Dù thấy người trước mặt phân tích rất dễ nghe, Yên Nhi vẫn có chút khó chịu bởi cách dùng từ mang đậm phong cách Trung Quốc. Có lẽ Thần Tuyên lừa cô thật.
Dù anh vẫn chưa bao giờ dùng quyền lực ép buộc Yên Nhi phải làm thứ nay hay thứ kia, duy chỉ có việc khăng khăng đòi giữ cô lại đây cũng đủ khiến Yên Nhi cảm thấy ấm ức.
Nói Thần Tuyên ép hôn thì có phần hơi quá. Nhưng chuyện anh giấu nhẹm cơ hội quay về nhà chẳng phải cũng là buộc Yên Nhi ở lại hay sao? Cổ nhân có câu: “Người không vì mình, trời tru đất diệt”.Cô trước phải lo cho thân mình cái đã.
- Chị nói đi, tôi phải làm gì mới có thể rời khỏi đây?
Câu nói ngay lập tức khiến cho sự ích kỷ trong lòng Nguyệt Hoa gióng trống khua chiêng rộn rã.
- Ngày mai có buổi họp mặt gia đình, cũng là ngày em được gặp lại cả gia tộc - Cô ả bắt đầu bày mưu tính kế - Lúc mọi người đã có mặt đông đủ…
Bọn trẻ trong Phòng Chờ hình như đã giảm đi phân nửa. Yên Nhi sau một hồi tìm kiếm mới phát giác chúng đang im lặng vây quanh một người đàn ông ngồi ở góc phòng. Hình ảnh chiếc áo sơ mi màu đen, phủ trên tấm lưng rộng đang quay về phía mình làm cô thoáng ngỡ ngàng.
Đó chẳng lẽ lại là…?
- Có thích không?
- Dạ thích, chú làm nữa đi…nữa đi được không chú?
Chục cặp mắt đang chăm chú quan sát những ngọn lửa màu xanh trôi lơ lửng với vẻ mặt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ. Đứa con gái ngồi trong lòng Tuyên thậm chí còn vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, người chồng sắp sửa bị cô vạch tội.
- Màu hồng, con thích màu hồng cơ.
- Chú chỉ biết làm ra màu xanh thôi – Người đàn ông có vẻ bối rối khi nhìn nó.
Nụ cười ấm áp và gận gũi trên mặt anh khiến khung cảnh trở nên lắng đọng.
Từ lúc đến đây tới giờ, Yên Nhi mới lần đầu được nhìn thấy Tuyên trong bộ dạng thoải mái như lúc này. Anh không đóng thùng như mọi khi mà để xổ, trông cứ như mấy chàng sinh viên vẫn hay đi lang thang trong sân trường đại học. Tháo bỏ vẻ ngoài lạnh lùng cùng ngang ngược, con người Tuyên lúc này mới đặc biệt có sức hút với cô hơn trước.
Nhưng mà sau đó Nhi lại tự hỏi, liệu đây có phải là những cảm giác thật? Hay chỉ do cô đang mang trên người tâm lý của một kẻ sắp làm điều xấu?
- A, chị - Một thằng nhóc nhanh chóng nhận ra sự có mặt của cô liền chạy tới.
Vừa nhìn thấy Yên Nhi, trong mắt Tuyên ngay lập tức lấp lánh vẻ dịu dàng. Anh nhẹ nhàng bỏ đứa trẻ trong lòng xuống, dáng người mảnh khảnh từ tốn đi đến trước mặt cô, nói khẽ:
- Em thấy khá hơn tí nào chưa?
Cái nhìn quan tâm chậm rãi quét hết gương mặt xinh xắn của Yên Nhi rồi bất ngờ dừng lại ở cái trán đang nhăn nhíu.
- Sao thế? Em đau ở chỗ nào?
- Không.
Trời ạ, đối mặt với anh, cô thật sự không biết phải nói gì.
- Em không cần ra đây. Bọn trẻ cũng sắp đầu thai hết rồi.
- Vì sao ngay từ đầu không sớm làm như vậy? – Yên Nhi cuối cùng cũng tìm được đề tài.
- Cái gì cũng có thứ tự của riêng nó. Người nào chết trước thì phải sớm được đầu thai. Đây là luật.
- Luật lệ chẳng phải do chính chúng ta đặt ra ư?
- Em muốn nói gì? – Cái nhướn mày của Tuyên làm gáy cô phát lạnh.
- Ý tôi là… - Giọng Yên Nhi có phần hơi run – Ưu tiên người già, phụ nữ và trẻ em.
- Ưu tiên người già, phụ nữ và trẻ em? – Anh vừa nghe xong liền hỏi lại.
Chuyện đơn giản như vậy mà phải đợi một cô gái nói cho hay. Sĩ diện của Tuyên có chút không được yên ổn. Nhưng nhìn gương mặt đăm chiêu của anh, Yên Nhi lại có cảm giác như bản thân vừa chọc giận hổ.
- Đây chỉ là ý kiến của riêng tôi…Anh không nên…
- Ý kiến riêng rất hay. – Tuyên bất ngờ ngắt lời khiến mặt cô như một đứa ngốc – Em sau này còn phải giúp tôi nhiều.
Câu nói thốt ra như ngầm khẳng định Yên Nhi kiếp này phải mãi mãi ở cạnh anh làm cô thoáng run rẩy.
- Khi nào anh mới đưa tôi về gặp gia đình?
- Ít nhất là hai ngày. – Tuyên nghe xong liền cau mày – Chuyện này cần tốn chút thời gian để chuẩn bị - Sau đó còn dùng lời lẽ đầy ám muội thì thầm vào tai của Yên Nhi – Đợi sau khi trở về, em nhất định phải trả công cho tôi đấy.
- Trả công? Trả công thế nào?– Cô giật mình hỏi lại – Tôi thứ gì cũng không có. Làm sao…làm sao…?
- Bà xã, đến bây giờ em vẫn chưa biết điều tôi muốn là gì sao? – Cái nhìn mờ ám liên tục phóng về phía cô.
- Không biết – Yên Nhi cố nuốt nước bọt.
Hai tiếng bà xã vừa vang lên đã khiến mặt cô nóng ran, tim đập hỗn loạn, lấy đâu bình tĩnh để suy nghĩ. Thần Tuyên không phải đang tìm cớ để nuốt lời với Yên Nhi chứ? Cô tốt nhất vẫn nên thủ cho mình đường thoát thân mà Nguyệt Hoa chỉ dạy thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.