Chương 32
Phạm Tiểu Vân
24/05/2014
- Ba – Tiếng gọi lễ phép của Thần Tuyên khiến Yên Nhi phải chú ý.
Hiện ra trước mặt cô là một người đàn ông chừng năm mươi, tóc muối tiêu, cao lêu nghêu hơn cả cậu con trai. Ông mặc bộ vest màu xanh xám, khoác bên ngoài chiếc áo rất hợp tông.
Bên cạnh Lão Trung Vương là một cô gái tuổi đôi mươi, mặc ki-mô-nô màu tím. Mái tóc ngắn ôm sát gương mặt bầu bĩnh. Hai người khoát tay nhau đầy thâm tình khiến Yên Nhi ngầm hiểu cô gái này hẳn là chị gái của “chồng”.
- Tuyết Vinh, mau chào ba! – Thần Tuyên nhỏ giọng nhắc.
- Con chào ba. – Nhi lập tức làm theo, luôn tiện chào luôn người bên cạnh – Em chào chị.
- Chị? – Giọng nói khàn khàn như hăm dọa – Mới gặp cách đây mấy ngày đã quên?
Nhận ra thái độ không vui của Lão Trung Vương, Yên Nhi bối rối đưa mắt nhìn Tuyên cầu cứu. Nhưng cảm xúc trên mặt anh lúc này cũng vô cùng phức tạp. Không biết đang bực mình hay buồn cười mà cứ như mếu.Cô nhất thời không biết nên làm gì đành cúi mặt, lặng thinh không đáp.
- Ba đừng giận, mẹ trẻ trung, xinh đẹp thế này. Đến vợ con còn phải ghen tỵ.
Mẹ?
Anh ấy vừa gọi cô gái kia là mẹ?
Yên Nhi vừa muốn mở to mắt đã nhận thấy bàn tay đang nắm lấy mình vừa khẽ bóp nhẹ.
- Hừ! – Ba Tuyên khẽ cười lạnh, trên mặt dường như cũng có vài phần hạ hỏa – Miệng mồm con càng ngày càng giống mẹ.
“Mẹ” kia hẳn không phải là “mẹ” này.
Yên Nhi hoàn toàn có thể cảm nhận khi tiếng “mẹ” ấy vừa vang ra từ miệng người đàn ông trước mặt, năm ngón tay Thần Tuyên đã càng siết chặt cô hơn nữa.
- Anhhhhhh – Cô gái mặc Ki-mô-nô bắt đầu nũng nịu – Tại sao vợ của Thần Tuyên được nuôi tóc dài còn em thì không? Anh chẳng phải nói đó là quy định sao?
Hóa ra cô gái Nhật này còn biết nói cả tiếng Việt. Ả cố tình nói những lời kia chính là để cho cô nghe đây mà.
- Ngoan, vì con bé mới thành thân cách đây hai ngày. – Lão Trung Vương liếc mắt nhìn Yên Nhi – Qua ngày mai, nó sẽ được cắt bỏ thôi.
Sao phụ nữ ở đây, ai ai cũng đòi cắt tóc cô như thế? Yên Nhi vừa khó hiểu lại vừa bực mình khôn tả.
Đưa mắt nhìn Thần Tuyên, cô như muốn thầm nhắc anh về lời hứa cùng thái độ cương quyết khi nãy.
- Ba…- Tuyên bấy giờ mới cất giọng thật thấp – …Con thích mái tóc dài của cô ấy.
Giống như ai đó vừa bật nút tắt âm thanh. Cả căn phòng lớn ngay lập tức liền chìm trong sự tĩnh lặng.
- Cái gì? – Người đàn ông chậm rãi hỏi lại.
- Con nói mình thích mái tóc dài của vợ…Không muốn cô ấy phải cắt bỏ.
- Cho .con. nói. lại.
- Mẹ chẳng phải cũng từng để tóc dài hay sao? – Nỗi ấm ức không biết từ lúc nào đã bùng lên trong mắt anh – Cô gái này là vợ con, con đương nhiên có quyền…
- Sử Thần Tuyên! – Lão Trung Vương bất ngờ gầm lên như sấm – Con mau câm miệng lại.
Căn phòng đông người cũng dễ dàng bị tiếng hét kia làm cho rúm động. Yên Nhi run rẩy nhìn gương mặt đang chuyển sang màu tím và cặp môi thâm mím chặt. Ánh mắt hoang mang từ những người có mặt đã tạo cho cô cảm giác chồng mình vừa làm nên việc gì đó rất kinh khủng.
- Luật lệ một khi đã ban ra….tất cả đều phải thực hiện.
- Nhưng nó hoàn toàn không có ý nghĩa. – Trông anh có vẻ ương bướng – Ba đâu thể vì thành kiến bản thân mà bắt mọi người phải…
- Im ngay!!!!!!! - Bây giờ thì Lão Trung Vương đã trở nên lồng lộn – Con nghĩ mình là ai mà dám ở đây lên án các quy tắc của ba hả?
Yên Nhi giật mình, lén đưa mắt nhìn quanh thì thấy một số đang ra sức lắc đầu. Ánh mắt hướng về phía Thần Tuyên với vẻ nài xin hơn là chê trách.
- Cắt ngay mái tóc đó cho ta… – Ông già run rẩy vung tay về phía trước – Kẻ nào chống lệnh, tất thảy đều giam vào ngục cho đến chết.
Bốn năm người đàn ông từ các phía lập tức tiến lại, trên tay là những cây kéo lớn. Kích thước của chúng mới thật vĩ đại. Màu sắc sáng bóng và bén nhọn như những lưỡi dao. Họ hùng hổ như thể muốn dùng chúng để cắt cổ Nhi vậy.
- Ba! – Thần Tuyên lập tức đẩy cô về phía sau, toàn thân bắt đầu phát ra làn sóng giận dữ – Ba không thể vô lý như thế!
Tiếng xì xầm cũng theo đó mà nổi lên. Nhưng tuyệt nhiên lại không có ai dám ngăn cản.
- Lôi nó ra! – Ba anh lại lạnh lùng phân phó – Đừng để lôi thôi.
Yên Nhi kinh hoảng đến mức không dám nhìn ra. Cả người dán chặt lấy tấm lưng rộng của Tuyên như tìm sự che chở. Anh chỉ bất động trong vài giây rồi đột ngột vươn tay chụp lấy lưỡi kéo gần mình nhất. Gã đàn ông giật mình mở trừng mắt. Trong lúc hốt hoảng đã bóp chặt tay cầm, khiến lưỡi kéo cắt sâu vào tay Tuyên một nhát.
Đám phụ nữ đồng thanh kêu hét lên khi thấy máu tươi bắt đầu chảy xuống. Còn Yên Nhi ở phía sau, vừa trông thấy cảnh tượng đó đã gần như nín thở. Bàn tay đang túm chặt lưng áo Tuyên vội vàng chụp lên lồng ngực, nơi có trái tim đã bắt đầu bật khóc vì đau đớn. Cô không ngờ người đàn ông này lại có thể vì mình làm nên những chuyện như vậy
Hàng lông mày anh hơi nhíu lại nhưng vẻ cương quyết thì không hề suy giảm. Tuyên hung hăng giật phăng cây kéo khỏi tay gã trước mặt rồi ném mạnh về phía trước. Lưỡi kéo lộn vài vòng trong không trung trước khi cắm phập xuống sàn nhà, cách chỗ Lão Trung Vương đang đứng vài tấc. Quanh thân và chỗ tay cầm vẫn còn lưu lại những dòng huyết tươi đang nhàn nhã lăn xuống.
.- Con…?!?!?!? – Ba anh giống như người vừa bị chặt đứt một bộ phận trên cơ thể. Đôi mắt bàng hoàng hết nhìn đăm đăm vào bàn tay rướm máu lại đến gương mặt cương quyết của cậu con trai – Con…?!?!?
- Nếu ba cứ khăng khăng đòi cắt tóc cô ấy… - Thần Tuyên thoáng lưỡng lự - …Thì chi bằng…cứ cắt đứt mạch máu của con trước đi.
- Thằng bất hiếu!!!!!! – Lão Trung Vương lớn tiếng hét – Mày lúc nào cũng muốn chọc tức tao như thế sao?
- No! No! – Tiếng la lớn vang lên khiến mọi người nhất loạt nhốn nháo – Please… Please don’t do that!
Một dáng người cao to vừa tách khỏi đám đông để chạy đến chắn trước mặt Tuyên. Mái tóc màu vàng óng nổi bật trên làng da trắng trẻo.
Anh ta hết nhìn bàn tay rướm máu của Tuyên lại quay qua Lão Trung Vương, miệng phát ra chuỗi âm thanh gì đó. Lão ta ngay lập tức liền đáp trả bằng thứ ngôn ngữ tương tự, ánh mắt phóng vào người Tuyên với vẻ điên tiết.
Khi người đàn ông kia vừa định nói tiếp thì chồng Nhi cũng thốt ra một câu có âm điệu na ná như vậy. Cô không biết câu nói ấy mang ý nghĩa gì nhưng Lão Trung Vương vừa nghe xong đã hét to rồi tức giận lao tới. Nếu không bị giữ lại bởi anh chàng tóc vàng, chưa biết chừng còn ra tay đánh Tuyên cũng nên.
- Go, GO !!!!! – Người đàn ông kia vừa ra sức giữ lấy ông vừa hét lớn.
Bốn năm người khác cũng thay nhau xông đến kềm chặt.
Bữa tiệc trong phút chốc lại trở thành nơi lộn xộn, vô kỷ luật.
Đứng bất động nhìn ba mình trong mấy giây, Tuyên mới dùng bàn tay đầy máu kéo Yên Nhi về phía cửa. Ở phía sau thì không ngừng vang lên những tiếng la hét phẫn nộ từ “ông già” không biết lý lẽ .
Đau đớn cảm nhận dòng máu nóng của chồng đang thấm qua ống tay áo, Yên Nhi bất giác vì xúc động mà rơi lệ. Cô hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai điều gì.Và vì sao người ở đây lại dễ dàng phát điên vì mái tóc dài của Nhi như thế ?
Cánh cửa lớn vừa mở ra đã thấy căn phòng ngủ quen thuộc.
Tuyên lạnh lùng buông Yên Nhi ra rồi xoay lưng đấm vào tường, trông có vẻ vẫn còn rất bực tức. Cô có cảm giác điều làm anh thấy đau không phải vết thương do bị kéo cắt kia mà chính là thứ có liên quan đến mối quan hệ trước nay giữa cha con họ.
Nhưng thái độ quyết liệt của Tuyên vừa rồi, đến giờ vẫn làm Nhi thấy sợ, cứ đứng ngây ra như tảng đá. Cô biết mình đã gây rắc rối lớn, nhưng không ngờ lại khiến anh phản ứng dữ dội như vậy. Yên Nhi càng không tưởng tượng Lão Trung Vương lại có thể ngang nhiên đòi cắt tóc cô ngay giữa buổi tiệc như thế.
Thậm chí lúc con ông ta là Thần Tuyên, bị sát thương, người đàn ông kia vẫn không có ý dừng lại. Ông ta hoàn toàn phát điên, lý trí như bị thứ gì đó phong tỏa.
Tiếng dộng ình ình tiếp tục vang lên khiến Nhi hồn xiêu phách lạc.
Tuyên vẫn đang dùng tay đánh mạnh vào tường, để lại những dấu vết đỏ tươi. Cô không dám ngăn anh, càng không có can đảm để mở miệng.
Nhìn những giọt máu đặc quánh đang từng chút, từng chút một bò xuống, trái tim Yên Nhi mãi không có phút nào được yên ổn. Trong lòng cô chỉ thầm cầu xin cơn giận của Tuyên mau lắng dịu, cầu xin anh nhanh để cô băng vết thương kia lại.
Thà Tuyên vô tình bị thương vì chuyện gì đó…
Thà người anh ra sức bảo vệ không phải là cô…
Thà trong lòng Nhi không nuôi ý nghĩ làm việc có lỗi với Tuyên…
…Thì cảm giác có lẽ đã không khốn khổ như bây giờ.
Trời ơi, cô đến phát điên vì anh ta mất!
Tại sao lại bắt đầu quan tâm tới Tuyên, bắt đầu tin vào những lời anh nói vào lúc này chứ ???
Hiện ra trước mặt cô là một người đàn ông chừng năm mươi, tóc muối tiêu, cao lêu nghêu hơn cả cậu con trai. Ông mặc bộ vest màu xanh xám, khoác bên ngoài chiếc áo rất hợp tông.
Bên cạnh Lão Trung Vương là một cô gái tuổi đôi mươi, mặc ki-mô-nô màu tím. Mái tóc ngắn ôm sát gương mặt bầu bĩnh. Hai người khoát tay nhau đầy thâm tình khiến Yên Nhi ngầm hiểu cô gái này hẳn là chị gái của “chồng”.
- Tuyết Vinh, mau chào ba! – Thần Tuyên nhỏ giọng nhắc.
- Con chào ba. – Nhi lập tức làm theo, luôn tiện chào luôn người bên cạnh – Em chào chị.
- Chị? – Giọng nói khàn khàn như hăm dọa – Mới gặp cách đây mấy ngày đã quên?
Nhận ra thái độ không vui của Lão Trung Vương, Yên Nhi bối rối đưa mắt nhìn Tuyên cầu cứu. Nhưng cảm xúc trên mặt anh lúc này cũng vô cùng phức tạp. Không biết đang bực mình hay buồn cười mà cứ như mếu.Cô nhất thời không biết nên làm gì đành cúi mặt, lặng thinh không đáp.
- Ba đừng giận, mẹ trẻ trung, xinh đẹp thế này. Đến vợ con còn phải ghen tỵ.
Mẹ?
Anh ấy vừa gọi cô gái kia là mẹ?
Yên Nhi vừa muốn mở to mắt đã nhận thấy bàn tay đang nắm lấy mình vừa khẽ bóp nhẹ.
- Hừ! – Ba Tuyên khẽ cười lạnh, trên mặt dường như cũng có vài phần hạ hỏa – Miệng mồm con càng ngày càng giống mẹ.
“Mẹ” kia hẳn không phải là “mẹ” này.
Yên Nhi hoàn toàn có thể cảm nhận khi tiếng “mẹ” ấy vừa vang ra từ miệng người đàn ông trước mặt, năm ngón tay Thần Tuyên đã càng siết chặt cô hơn nữa.
- Anhhhhhh – Cô gái mặc Ki-mô-nô bắt đầu nũng nịu – Tại sao vợ của Thần Tuyên được nuôi tóc dài còn em thì không? Anh chẳng phải nói đó là quy định sao?
Hóa ra cô gái Nhật này còn biết nói cả tiếng Việt. Ả cố tình nói những lời kia chính là để cho cô nghe đây mà.
- Ngoan, vì con bé mới thành thân cách đây hai ngày. – Lão Trung Vương liếc mắt nhìn Yên Nhi – Qua ngày mai, nó sẽ được cắt bỏ thôi.
Sao phụ nữ ở đây, ai ai cũng đòi cắt tóc cô như thế? Yên Nhi vừa khó hiểu lại vừa bực mình khôn tả.
Đưa mắt nhìn Thần Tuyên, cô như muốn thầm nhắc anh về lời hứa cùng thái độ cương quyết khi nãy.
- Ba…- Tuyên bấy giờ mới cất giọng thật thấp – …Con thích mái tóc dài của cô ấy.
Giống như ai đó vừa bật nút tắt âm thanh. Cả căn phòng lớn ngay lập tức liền chìm trong sự tĩnh lặng.
- Cái gì? – Người đàn ông chậm rãi hỏi lại.
- Con nói mình thích mái tóc dài của vợ…Không muốn cô ấy phải cắt bỏ.
- Cho .con. nói. lại.
- Mẹ chẳng phải cũng từng để tóc dài hay sao? – Nỗi ấm ức không biết từ lúc nào đã bùng lên trong mắt anh – Cô gái này là vợ con, con đương nhiên có quyền…
- Sử Thần Tuyên! – Lão Trung Vương bất ngờ gầm lên như sấm – Con mau câm miệng lại.
Căn phòng đông người cũng dễ dàng bị tiếng hét kia làm cho rúm động. Yên Nhi run rẩy nhìn gương mặt đang chuyển sang màu tím và cặp môi thâm mím chặt. Ánh mắt hoang mang từ những người có mặt đã tạo cho cô cảm giác chồng mình vừa làm nên việc gì đó rất kinh khủng.
- Luật lệ một khi đã ban ra….tất cả đều phải thực hiện.
- Nhưng nó hoàn toàn không có ý nghĩa. – Trông anh có vẻ ương bướng – Ba đâu thể vì thành kiến bản thân mà bắt mọi người phải…
- Im ngay!!!!!!! - Bây giờ thì Lão Trung Vương đã trở nên lồng lộn – Con nghĩ mình là ai mà dám ở đây lên án các quy tắc của ba hả?
Yên Nhi giật mình, lén đưa mắt nhìn quanh thì thấy một số đang ra sức lắc đầu. Ánh mắt hướng về phía Thần Tuyên với vẻ nài xin hơn là chê trách.
- Cắt ngay mái tóc đó cho ta… – Ông già run rẩy vung tay về phía trước – Kẻ nào chống lệnh, tất thảy đều giam vào ngục cho đến chết.
Bốn năm người đàn ông từ các phía lập tức tiến lại, trên tay là những cây kéo lớn. Kích thước của chúng mới thật vĩ đại. Màu sắc sáng bóng và bén nhọn như những lưỡi dao. Họ hùng hổ như thể muốn dùng chúng để cắt cổ Nhi vậy.
- Ba! – Thần Tuyên lập tức đẩy cô về phía sau, toàn thân bắt đầu phát ra làn sóng giận dữ – Ba không thể vô lý như thế!
Tiếng xì xầm cũng theo đó mà nổi lên. Nhưng tuyệt nhiên lại không có ai dám ngăn cản.
- Lôi nó ra! – Ba anh lại lạnh lùng phân phó – Đừng để lôi thôi.
Yên Nhi kinh hoảng đến mức không dám nhìn ra. Cả người dán chặt lấy tấm lưng rộng của Tuyên như tìm sự che chở. Anh chỉ bất động trong vài giây rồi đột ngột vươn tay chụp lấy lưỡi kéo gần mình nhất. Gã đàn ông giật mình mở trừng mắt. Trong lúc hốt hoảng đã bóp chặt tay cầm, khiến lưỡi kéo cắt sâu vào tay Tuyên một nhát.
Đám phụ nữ đồng thanh kêu hét lên khi thấy máu tươi bắt đầu chảy xuống. Còn Yên Nhi ở phía sau, vừa trông thấy cảnh tượng đó đã gần như nín thở. Bàn tay đang túm chặt lưng áo Tuyên vội vàng chụp lên lồng ngực, nơi có trái tim đã bắt đầu bật khóc vì đau đớn. Cô không ngờ người đàn ông này lại có thể vì mình làm nên những chuyện như vậy
Hàng lông mày anh hơi nhíu lại nhưng vẻ cương quyết thì không hề suy giảm. Tuyên hung hăng giật phăng cây kéo khỏi tay gã trước mặt rồi ném mạnh về phía trước. Lưỡi kéo lộn vài vòng trong không trung trước khi cắm phập xuống sàn nhà, cách chỗ Lão Trung Vương đang đứng vài tấc. Quanh thân và chỗ tay cầm vẫn còn lưu lại những dòng huyết tươi đang nhàn nhã lăn xuống.
.- Con…?!?!?!? – Ba anh giống như người vừa bị chặt đứt một bộ phận trên cơ thể. Đôi mắt bàng hoàng hết nhìn đăm đăm vào bàn tay rướm máu lại đến gương mặt cương quyết của cậu con trai – Con…?!?!?
- Nếu ba cứ khăng khăng đòi cắt tóc cô ấy… - Thần Tuyên thoáng lưỡng lự - …Thì chi bằng…cứ cắt đứt mạch máu của con trước đi.
- Thằng bất hiếu!!!!!! – Lão Trung Vương lớn tiếng hét – Mày lúc nào cũng muốn chọc tức tao như thế sao?
- No! No! – Tiếng la lớn vang lên khiến mọi người nhất loạt nhốn nháo – Please… Please don’t do that!
Một dáng người cao to vừa tách khỏi đám đông để chạy đến chắn trước mặt Tuyên. Mái tóc màu vàng óng nổi bật trên làng da trắng trẻo.
Anh ta hết nhìn bàn tay rướm máu của Tuyên lại quay qua Lão Trung Vương, miệng phát ra chuỗi âm thanh gì đó. Lão ta ngay lập tức liền đáp trả bằng thứ ngôn ngữ tương tự, ánh mắt phóng vào người Tuyên với vẻ điên tiết.
Khi người đàn ông kia vừa định nói tiếp thì chồng Nhi cũng thốt ra một câu có âm điệu na ná như vậy. Cô không biết câu nói ấy mang ý nghĩa gì nhưng Lão Trung Vương vừa nghe xong đã hét to rồi tức giận lao tới. Nếu không bị giữ lại bởi anh chàng tóc vàng, chưa biết chừng còn ra tay đánh Tuyên cũng nên.
- Go, GO !!!!! – Người đàn ông kia vừa ra sức giữ lấy ông vừa hét lớn.
Bốn năm người khác cũng thay nhau xông đến kềm chặt.
Bữa tiệc trong phút chốc lại trở thành nơi lộn xộn, vô kỷ luật.
Đứng bất động nhìn ba mình trong mấy giây, Tuyên mới dùng bàn tay đầy máu kéo Yên Nhi về phía cửa. Ở phía sau thì không ngừng vang lên những tiếng la hét phẫn nộ từ “ông già” không biết lý lẽ .
Đau đớn cảm nhận dòng máu nóng của chồng đang thấm qua ống tay áo, Yên Nhi bất giác vì xúc động mà rơi lệ. Cô hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai điều gì.Và vì sao người ở đây lại dễ dàng phát điên vì mái tóc dài của Nhi như thế ?
Cánh cửa lớn vừa mở ra đã thấy căn phòng ngủ quen thuộc.
Tuyên lạnh lùng buông Yên Nhi ra rồi xoay lưng đấm vào tường, trông có vẻ vẫn còn rất bực tức. Cô có cảm giác điều làm anh thấy đau không phải vết thương do bị kéo cắt kia mà chính là thứ có liên quan đến mối quan hệ trước nay giữa cha con họ.
Nhưng thái độ quyết liệt của Tuyên vừa rồi, đến giờ vẫn làm Nhi thấy sợ, cứ đứng ngây ra như tảng đá. Cô biết mình đã gây rắc rối lớn, nhưng không ngờ lại khiến anh phản ứng dữ dội như vậy. Yên Nhi càng không tưởng tượng Lão Trung Vương lại có thể ngang nhiên đòi cắt tóc cô ngay giữa buổi tiệc như thế.
Thậm chí lúc con ông ta là Thần Tuyên, bị sát thương, người đàn ông kia vẫn không có ý dừng lại. Ông ta hoàn toàn phát điên, lý trí như bị thứ gì đó phong tỏa.
Tiếng dộng ình ình tiếp tục vang lên khiến Nhi hồn xiêu phách lạc.
Tuyên vẫn đang dùng tay đánh mạnh vào tường, để lại những dấu vết đỏ tươi. Cô không dám ngăn anh, càng không có can đảm để mở miệng.
Nhìn những giọt máu đặc quánh đang từng chút, từng chút một bò xuống, trái tim Yên Nhi mãi không có phút nào được yên ổn. Trong lòng cô chỉ thầm cầu xin cơn giận của Tuyên mau lắng dịu, cầu xin anh nhanh để cô băng vết thương kia lại.
Thà Tuyên vô tình bị thương vì chuyện gì đó…
Thà người anh ra sức bảo vệ không phải là cô…
Thà trong lòng Nhi không nuôi ý nghĩ làm việc có lỗi với Tuyên…
…Thì cảm giác có lẽ đã không khốn khổ như bây giờ.
Trời ơi, cô đến phát điên vì anh ta mất!
Tại sao lại bắt đầu quan tâm tới Tuyên, bắt đầu tin vào những lời anh nói vào lúc này chứ ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.