Chương 46
Phạm Tiểu Vân
24/05/2014
- Cảnh Huy. – Người con gái trong nhà đã đi đến gần – Sao anh không mời cô ấy vào?
- Không cần. Yên Nhi chỉ nói một chút là xong ngay.
Trong lúc anh quay qua nhìn cô gái ở bên cạnh, đã vô tình để cho Tuyết Vinh trông thấy một cái bớt trên gáy. Việc đó cũng đồng nghĩa với chuyện giấc mơ kia có thật?
Nhưng sự việc xảy ra lúc ấy, về lý thì chỉ có Cảnh Huy và Yên Nhi biết. Tuyết Vinh đang đứng ở vị trí nào lại có thể tỏ tường như vậy? Trừ khi… Trừ khi…
- Yên Nhi, sao em không nói? – Huy khẽ dùng tay chạm nhẹ vào vai cô một cái.
Vẻ mặt thất thần này của Tuyết Vinh đã bắt đầu nhóm lên trong anh ngọn lửa lo lắng.
- Cảnh Huy…Tôi nghĩ… - Cô đắn đo không biết có nên nói những điều này ra hay không – Cái bớt ấy…
Ánh mắt hoang mang bất chợt chuyển về phía người con gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh. Huy chẳng những liên tục gọi cô là Yên Nhi mà còn thẳng thừng tỏ thái độ xa cách. Chẳng lẽ, đây mới là người anh thật sự yêu mến?
- Cái bớt nào? – Trái tim Huy đã bắt đầu đập nhanh nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh – Em nói gì, tôi không hiểu.
- Em thấy tốt nhất nên mời cô ấy vào. – Người con gái cố tỏ ra lịch sự.
- Không cần – Cảnh Huy một lần nữa lại tự biến mình thành kẻ thô lỗ - Em vào lo cho con trước. Anh tí nữa là xong việc.
Vốn định đuổi khéo cô em họ để có cơ hội trò chuyện riêng cùng Tuyết Vinh một chút, thật không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy cô đang ôm mặt chạy về phía thang máy.
- Này, đợi đã! – Anh không kịp suy nghĩ liền đuổi theo – Yên Nhi! Anh còn chưa nói hết.
Lao mình qua cánh cửa đang từ từ hé mở, cô vừa nhấn nhanh vào nút G, vừa đưa tay quẹt nước mắt.
- Yên Nhi, Yên Nhi!
Lúc Cảnh Huy chạy đến nơi thì cửa thang máy đã khép lại hơn nửa, chỉ lọt ra hình ảnh một cặp mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt suy sụp. Mặc cho anh điên cuồng nhấn nút liên tục, con số chín trên nóc đã bắt đầu chuyển thành 8.
- Chết tiệt! – Huy tức tối đá vào tường một cái rồi hối hả chạy về phía cầu thang.
"Tại sao lúc nào ở trước mặt Tuyết Vinh, mình cũng làm nên những chuyện ngu ngốc như thế?"
Hụt hơi chạy xuống tầng trệt, Huy hớt ha hớt hãi nhìn quanh nhưng chẳng tìm được chút dấu vết.
- Chú Tùng, chú Tùng…
- Chuyện gì vậy cậu Huy? – Người bảo vệ lập tức đáp.
- Chú có thấy cô gái nào…nào..chạy qua đây không?
- Có, cô ấy vừa rời đi cách đây mấy phút.
- Cổ đi cùng một người đàn ông à?
- Không, cô ấy chỉ có một mình.
- Quỷ tha ma bắt. – Huy nổi cáu vung tay vào không khí.
Giờ phút này, anh chẳng còn tỉnh táo để ngăn mình đừng văng tục loạn xạ nữa.
- Sao em lại nói dối tôi?
- Có cần…báo cảnh sát không? – Bác bảo vệ hơi ngập ngừng.
Dù không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, ông vẫn cảm nhận được, chàng trai này đang rất lo lắng.
- Không cần. - Huy chống hông nhìn quanh rồi bất ngờ đưa tay vào túi.
Điện thoại đổ chuông một hồi vẫn không có ai bắt máy. Là Tuyết Vinh quên mang điện thoại hay không muốn trả lời? Cảnh Huy càng lúc càng vì cô mà phát điên đến cực đỉnh.
- Em tưởng mình có thể trốn được sao? – Anh nghiến răng, mím môi mím lợi – Dù có phải lật tung cả thành phố này, tôi cũng nhất định tìm ra.
Số điện thoại ba Yên Nhi lần trước, Huy vẫn còn lưu trong máy. Sau khi báo cho ông Minh biết tình hình và tìm hiểu lý do Tuyết Vinh bỏ nhà đi không nói, anh mới chậm rãi gọi đến một số khác.
Đầu dây bên kia vừa có tín hiệu trả lời, đã nghe giọng Huy trở nên trầm đặc:
- Ba, con vừa gặp rắc rối nho nhỏ…
Sắp đặt mọi việc đâu ra đó, Huy mới vội vàng nhảy lên chiếc mô tô rồi phóng vào màn đêm. Tuyết Vinh không thông thuộc đường sá nên có lẽ chỉ quanh quẩn đâu đây.
Ba anh đã hứa sẽ giúp một tay. Hy vọng có thể dựa vào sự “quen biết” của ông để sớm tìm ra cô gái bướng bỉnh ấy.
Một mình Tuyết Vinh lưu lạc bên ngoài với vốn hiểu biết không con nít cũng chẳng phải người lớn thì khác gì “cừu non lạc vào rừng rậm”?
Tại sao cô lại bất ngờ đề cập đến cái bớt trên cổ anh? Chẳng lẽ chuyện nhập hồn vào xác cũng truyền lại cả kỷ niệm? Ông Minh nói Tuyết Vinh chiều nay đã rất xúc động vì nội dung trong tờ báo. Có khi nào cô ấy cho rằng mình chính là đứa trẻ tội nghiệp ấy?
Đều tại cách hành xử ngu ngốc của anh nên mọi việc mới trở thành thế này.
Nếu lúc nãy, Huy từ tốn hỏi han rồi dụ dỗ Tuyết Vinh vào nhà thì cũng đâu đến nỗi.
Mười giờ tối mà vẫn chưa thấy chút dấu vết nào.
Mười một giờ, người của ba gọi đến, báo rằng đã kiểm tra tất cả các taxi trong thành phố nhưng vẫn chưa tìm được tung tích.
Mười hai giờ, Huy thất thểu quay về với cơ thể mệt mỏi và cõi lòng nặng trĩu. Những nơi gần đây, anh đều đã chạy quanh mấy lần. Tuyết Vinh không đón taxi thì đương nhiên phải chạy bộ. Nếu đã chạy bộ thì căn bản không thể đi xa được như vậy. Chỉ còn một khả năng là bị người ta dụ dỗ hoặc dùng vũ lực bắt đi đâu đó.
Nặng nề đưa tay mở cửa, Huy chẳng buồn bật công tắc mà cứ vậy đi thẳng vào căn phòng tối chỉ có chút ánh trăng rọi qua cửa sổ. Vợ chồng Thúy Anh chắc đã đi ngủ cả rồi. Anh chán nản buông mình trên ghế dài, tay gác trên trán.
Điện thoại Tuyết Vinh liên tục đổ chuông nhưng vẫn không có ai bắt máy.
“Em đang ở đâu? Ra gặp anh đi. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi rắc rối.”
Tin nhắn thứ mười bảy cứ thế được gửi đi mà chẳng có lấy một lời đáp trả.
- Cô ấy có thể đến nơi nào? – Huy thở dài, bóp trán suy nghĩ.
“ Tên độc đoán ấy dù có nằm mơ cũng không thể ngờ, tôi chạy hết một vòng lại quay về cung điện không có tình người của hắn. Dân gian vẫn có câu: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Trong lúc hắn chạy tới chạy lui, điên cuồng lục tung mọi ngõ ngách, tôi sẽ tranh thủ dưỡng thương. Đến khi sức khỏe khá hơn, còn sợ gì không thoát được?”
Đoạn độc thoại nội tâm đầy ranh ma trong tiểu thuyết Tiểu Vương Phi bất ngờ hiện lên, nhắc nhớ anh về bản chất “yêu tinh” có sẵn trong Tuyết Vinh. Có khi nào cô dù trong lúc đau khổ vẫn tỉnh táo giăng ra cái bẫy này? Có khi nào Tuyết Vinh không hề đi xuống tầng trệt mà ngừng lại ở bất cứ lầu nào đó?
Nhưng chú Tùng rõ ràng đã nhìn thấy Tuyết Vinh chạy ra ngoài.
- Hình như… mình chưa từng miêu tả qua cô ấy? – Huy lúc bấy giờ mới ngồi bật dậy – Rất có thể cô gái mà chú Tùng nhìn thấy là một người khác.
Anh không kịp nghĩ gì thêm đã lao nhanh về phía cửa rồi chạy thẳng ra chỗ thang máy. Chạy hết một vòng quanh hành lang lầu thứ tám, tay Huy vẫn liên tục nhấn vào phím “gọi” trên điện thoại. Chỉ mong sao Tuyết Vinh đang để “nó” ở chế độ có âm thanh. Việc tìm kiếm của Cảnh Huy cũng sẽ trở nên đơn giản.
Tầng bảy không có ai.
Tầng sáu càng vắng lặng.
…
Tầng trệt chỉ còn bác bảo vệ.
Mặt mày Huy trắng bệch như tờ giấy. Mồ hôi rơi xuống thánh thót như mưa.
Tay chân anh không lạnh cũng vì mỏi mà run rẩy.
Tuyết Vinh không phải là “tiểu” mà “lão lão” đại yêu quái. Cứ tưởng đã tìm ra “chiến thuật” của cô… Nào ngờ, Huy lại được ban cho một trận hành xác mà chẳng thu được chút kết quả.
- Chung cư này đến mười lầu. – Bác bảo vệ nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh thì e ngại nhắc nhở.
- Lầu thứ mười? – Huy cố nuốt nước miếng, đưa tay vuốt ngực.
Cô gái kia cũng có thể nửa chừng đi xuống lại đổi ý quay lên lắm chứ.
- Tốt nhất đừng để anh tìm ra em, nếu không… - Huy chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán rồi chạy nhanh về phía thang máy.
- Không cần. Yên Nhi chỉ nói một chút là xong ngay.
Trong lúc anh quay qua nhìn cô gái ở bên cạnh, đã vô tình để cho Tuyết Vinh trông thấy một cái bớt trên gáy. Việc đó cũng đồng nghĩa với chuyện giấc mơ kia có thật?
Nhưng sự việc xảy ra lúc ấy, về lý thì chỉ có Cảnh Huy và Yên Nhi biết. Tuyết Vinh đang đứng ở vị trí nào lại có thể tỏ tường như vậy? Trừ khi… Trừ khi…
- Yên Nhi, sao em không nói? – Huy khẽ dùng tay chạm nhẹ vào vai cô một cái.
Vẻ mặt thất thần này của Tuyết Vinh đã bắt đầu nhóm lên trong anh ngọn lửa lo lắng.
- Cảnh Huy…Tôi nghĩ… - Cô đắn đo không biết có nên nói những điều này ra hay không – Cái bớt ấy…
Ánh mắt hoang mang bất chợt chuyển về phía người con gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh. Huy chẳng những liên tục gọi cô là Yên Nhi mà còn thẳng thừng tỏ thái độ xa cách. Chẳng lẽ, đây mới là người anh thật sự yêu mến?
- Cái bớt nào? – Trái tim Huy đã bắt đầu đập nhanh nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh – Em nói gì, tôi không hiểu.
- Em thấy tốt nhất nên mời cô ấy vào. – Người con gái cố tỏ ra lịch sự.
- Không cần – Cảnh Huy một lần nữa lại tự biến mình thành kẻ thô lỗ - Em vào lo cho con trước. Anh tí nữa là xong việc.
Vốn định đuổi khéo cô em họ để có cơ hội trò chuyện riêng cùng Tuyết Vinh một chút, thật không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy cô đang ôm mặt chạy về phía thang máy.
- Này, đợi đã! – Anh không kịp suy nghĩ liền đuổi theo – Yên Nhi! Anh còn chưa nói hết.
Lao mình qua cánh cửa đang từ từ hé mở, cô vừa nhấn nhanh vào nút G, vừa đưa tay quẹt nước mắt.
- Yên Nhi, Yên Nhi!
Lúc Cảnh Huy chạy đến nơi thì cửa thang máy đã khép lại hơn nửa, chỉ lọt ra hình ảnh một cặp mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt suy sụp. Mặc cho anh điên cuồng nhấn nút liên tục, con số chín trên nóc đã bắt đầu chuyển thành 8.
- Chết tiệt! – Huy tức tối đá vào tường một cái rồi hối hả chạy về phía cầu thang.
"Tại sao lúc nào ở trước mặt Tuyết Vinh, mình cũng làm nên những chuyện ngu ngốc như thế?"
Hụt hơi chạy xuống tầng trệt, Huy hớt ha hớt hãi nhìn quanh nhưng chẳng tìm được chút dấu vết.
- Chú Tùng, chú Tùng…
- Chuyện gì vậy cậu Huy? – Người bảo vệ lập tức đáp.
- Chú có thấy cô gái nào…nào..chạy qua đây không?
- Có, cô ấy vừa rời đi cách đây mấy phút.
- Cổ đi cùng một người đàn ông à?
- Không, cô ấy chỉ có một mình.
- Quỷ tha ma bắt. – Huy nổi cáu vung tay vào không khí.
Giờ phút này, anh chẳng còn tỉnh táo để ngăn mình đừng văng tục loạn xạ nữa.
- Sao em lại nói dối tôi?
- Có cần…báo cảnh sát không? – Bác bảo vệ hơi ngập ngừng.
Dù không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, ông vẫn cảm nhận được, chàng trai này đang rất lo lắng.
- Không cần. - Huy chống hông nhìn quanh rồi bất ngờ đưa tay vào túi.
Điện thoại đổ chuông một hồi vẫn không có ai bắt máy. Là Tuyết Vinh quên mang điện thoại hay không muốn trả lời? Cảnh Huy càng lúc càng vì cô mà phát điên đến cực đỉnh.
- Em tưởng mình có thể trốn được sao? – Anh nghiến răng, mím môi mím lợi – Dù có phải lật tung cả thành phố này, tôi cũng nhất định tìm ra.
Số điện thoại ba Yên Nhi lần trước, Huy vẫn còn lưu trong máy. Sau khi báo cho ông Minh biết tình hình và tìm hiểu lý do Tuyết Vinh bỏ nhà đi không nói, anh mới chậm rãi gọi đến một số khác.
Đầu dây bên kia vừa có tín hiệu trả lời, đã nghe giọng Huy trở nên trầm đặc:
- Ba, con vừa gặp rắc rối nho nhỏ…
Sắp đặt mọi việc đâu ra đó, Huy mới vội vàng nhảy lên chiếc mô tô rồi phóng vào màn đêm. Tuyết Vinh không thông thuộc đường sá nên có lẽ chỉ quanh quẩn đâu đây.
Ba anh đã hứa sẽ giúp một tay. Hy vọng có thể dựa vào sự “quen biết” của ông để sớm tìm ra cô gái bướng bỉnh ấy.
Một mình Tuyết Vinh lưu lạc bên ngoài với vốn hiểu biết không con nít cũng chẳng phải người lớn thì khác gì “cừu non lạc vào rừng rậm”?
Tại sao cô lại bất ngờ đề cập đến cái bớt trên cổ anh? Chẳng lẽ chuyện nhập hồn vào xác cũng truyền lại cả kỷ niệm? Ông Minh nói Tuyết Vinh chiều nay đã rất xúc động vì nội dung trong tờ báo. Có khi nào cô ấy cho rằng mình chính là đứa trẻ tội nghiệp ấy?
Đều tại cách hành xử ngu ngốc của anh nên mọi việc mới trở thành thế này.
Nếu lúc nãy, Huy từ tốn hỏi han rồi dụ dỗ Tuyết Vinh vào nhà thì cũng đâu đến nỗi.
Mười giờ tối mà vẫn chưa thấy chút dấu vết nào.
Mười một giờ, người của ba gọi đến, báo rằng đã kiểm tra tất cả các taxi trong thành phố nhưng vẫn chưa tìm được tung tích.
Mười hai giờ, Huy thất thểu quay về với cơ thể mệt mỏi và cõi lòng nặng trĩu. Những nơi gần đây, anh đều đã chạy quanh mấy lần. Tuyết Vinh không đón taxi thì đương nhiên phải chạy bộ. Nếu đã chạy bộ thì căn bản không thể đi xa được như vậy. Chỉ còn một khả năng là bị người ta dụ dỗ hoặc dùng vũ lực bắt đi đâu đó.
Nặng nề đưa tay mở cửa, Huy chẳng buồn bật công tắc mà cứ vậy đi thẳng vào căn phòng tối chỉ có chút ánh trăng rọi qua cửa sổ. Vợ chồng Thúy Anh chắc đã đi ngủ cả rồi. Anh chán nản buông mình trên ghế dài, tay gác trên trán.
Điện thoại Tuyết Vinh liên tục đổ chuông nhưng vẫn không có ai bắt máy.
“Em đang ở đâu? Ra gặp anh đi. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi rắc rối.”
Tin nhắn thứ mười bảy cứ thế được gửi đi mà chẳng có lấy một lời đáp trả.
- Cô ấy có thể đến nơi nào? – Huy thở dài, bóp trán suy nghĩ.
“ Tên độc đoán ấy dù có nằm mơ cũng không thể ngờ, tôi chạy hết một vòng lại quay về cung điện không có tình người của hắn. Dân gian vẫn có câu: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Trong lúc hắn chạy tới chạy lui, điên cuồng lục tung mọi ngõ ngách, tôi sẽ tranh thủ dưỡng thương. Đến khi sức khỏe khá hơn, còn sợ gì không thoát được?”
Đoạn độc thoại nội tâm đầy ranh ma trong tiểu thuyết Tiểu Vương Phi bất ngờ hiện lên, nhắc nhớ anh về bản chất “yêu tinh” có sẵn trong Tuyết Vinh. Có khi nào cô dù trong lúc đau khổ vẫn tỉnh táo giăng ra cái bẫy này? Có khi nào Tuyết Vinh không hề đi xuống tầng trệt mà ngừng lại ở bất cứ lầu nào đó?
Nhưng chú Tùng rõ ràng đã nhìn thấy Tuyết Vinh chạy ra ngoài.
- Hình như… mình chưa từng miêu tả qua cô ấy? – Huy lúc bấy giờ mới ngồi bật dậy – Rất có thể cô gái mà chú Tùng nhìn thấy là một người khác.
Anh không kịp nghĩ gì thêm đã lao nhanh về phía cửa rồi chạy thẳng ra chỗ thang máy. Chạy hết một vòng quanh hành lang lầu thứ tám, tay Huy vẫn liên tục nhấn vào phím “gọi” trên điện thoại. Chỉ mong sao Tuyết Vinh đang để “nó” ở chế độ có âm thanh. Việc tìm kiếm của Cảnh Huy cũng sẽ trở nên đơn giản.
Tầng bảy không có ai.
Tầng sáu càng vắng lặng.
…
Tầng trệt chỉ còn bác bảo vệ.
Mặt mày Huy trắng bệch như tờ giấy. Mồ hôi rơi xuống thánh thót như mưa.
Tay chân anh không lạnh cũng vì mỏi mà run rẩy.
Tuyết Vinh không phải là “tiểu” mà “lão lão” đại yêu quái. Cứ tưởng đã tìm ra “chiến thuật” của cô… Nào ngờ, Huy lại được ban cho một trận hành xác mà chẳng thu được chút kết quả.
- Chung cư này đến mười lầu. – Bác bảo vệ nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh thì e ngại nhắc nhở.
- Lầu thứ mười? – Huy cố nuốt nước miếng, đưa tay vuốt ngực.
Cô gái kia cũng có thể nửa chừng đi xuống lại đổi ý quay lên lắm chứ.
- Tốt nhất đừng để anh tìm ra em, nếu không… - Huy chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán rồi chạy nhanh về phía thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.