Tha Thứ

Chương 4

Phạm Tiểu Vân

19/06/2013

- Tuyết Vinh? – Cảnh Huy như chàng khờ, ngơ ngác lặp lại – Em nói mình là Tuyết Vinh, không phải Yên Nhi?

- Đúng – Cô nghiêm túc gật đầu - Anh chắc cũng biết bốn bộ tiểu thuyết trên mạng của tôi?

Vừa nói, ánh mắt Tuyết Vinh vừa vô tình đảo về phía chiếc gương lớn trên tường. Chân dung cô gái được phản chiếu trong đó suýt chút làm cô té ngửa. Vì sao trên trần thế lại có người con gái trông giống mình một cách lạ lùng như vậy? Họ chẳng phải chỉ đánh tráo linh hồn với nhau thôi sao? Cớ gì lại giống cả ngoài hình thế này? Nếu không nhờ bộ đồ rách rưới của cô gái tên Yên Nhi gì đó vẫn đang mặc trên người, Tuyết Vinh có thể đã lầm tưởng cơ thể này là của chính cô nữa.

Đưa tay sờ thử vào vị trí dưới quai hàm mà không tìm được vết sẹo đã theo mình từ nhỏ, Vinh càng thêm hoang mang vì sự trùng hợp quá hy hữu. Cảnh Huy ngồi bên cạnh cũng không ngớt nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Nữ nhà văn Trần Tuyết Vinh không ai là không biết. Yên Nhi thần tượng cô ta, anh cũng rõ từ lâu rồi. Nhưng chẳng lẽ khi bị chấn động, con người ta sẽ tự biến mình thành kẻ mà họ ngưỡng mộ ?

Tổn thương về mặt tâm lý của cô bé này xem ra không nhỏ như anh nghĩ.

- Nhà em ở đâu? – Cảnh Huy đưa mắt nhìn đồng hồ - Ba má chắc đang lo lắng.

- Nhà tôi…đã không còn về được nữa. – Tuyết Vinh thẫn thờ đáp.

Dù là chuyên gia tưởng tượng những việc kiểu này, cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để quay về. Chỉ hy vọng Thần Tuyên có thể sớm tìm thấy Tuyết Vinh, giúp cô chấm dứt cơn ác mộng khủng khiếp.Trong thời gian lưu lại đây, Tuyết Vinh phải tìm cho mình một thân phận và cuộc sống yên ổn. Cô vạn lần hy vọng người đàn ông đang ngồi trước mặt có thể giúp được mình.

- Anh tên gì?

- Anh tên gì? – Cảnh Huy há hốc miệng – Em hỏi anh tên gì?

Tiểu yêu tinh này sao có thể quên nhanh như vậy? Phải chăng trong lúc giằng co với tên cầm thú kia, não bộ đã bị chấn thương chỗ nào đó?

- Tôi đã nói mình không phải cô Yên Nhi gì đấy. Tên của tôi là Tuyết Vinh. Nhà tôi cách đây rất xa, nhất thời không có cách nào quay về được. Nếu có thể, rất hy vọng anh sẽ giúp tôi sống sót qua những ngày tháng sắp tới. Đợi khi Thần Tuyên tìm được, tôi nhất định sẽ nhờ anh ấy báo đáp.

Tuyết Vinh cứ như vậy, một mạch đã đem hết mọi chuyện nói ra.Thật không ngờ chuỗi lời nói đầy logic kia lại khiến Cảnh Huy càng đinh ninh đầu óc cô đang bị rối loạn.

- Đi, anh đưa em đến bệnh viện.



- Bệnh viện? Tại sao tôi phải đến đó? – Vinh giật mình hất tay anh, cơ thể theo bản năng lập tức lùi lại – Đừng tưởng tôi không biết nơi đó của các người có gì.

Nguy rồi, phen này thì nguy thật rồi. Đều tại anh quá chủ quan nên mới mang cô gái này về nhà. Biết trước như vậy, cứ chở thẳng Yên Nhi đến bệnh viện cho xong. Bây giờ còn phải tìm cách nói dối để dụ dỗ…

- Không phải, tại anh thấy trên người em có vết thương…Nếu không đem đến bệnh viện, tự xử lý e không lành được…Có khi còn để lại sẹo…

- Sẹo ư? – Tuyết Vinh hốt hoảng sờ lấy gương mặt đầy những vết trầy xước của mình – Tôi không thể có sẹo được.

Gương mặt như hoa như ngọc này vốn là niềm tự hào rất lớn của cô. Tuyết Vinh sao có thể để nó mang những tì vết của kí ức đen tối kia chứ.

- Bởi vậy em mới phải theo anh đến bệnh viện. – Cảnh Huy gấp rút kéo tay cô ra cửa.

Anh cũng như Tuyết Vinh, chỉ mong kết thúc tình trạng này càng sớm càng tốt. Thà cứ để Yên Nhi nhìn anh với ánh mắt nửa sợ sệt nửa căm ghét còn hơn là vẻ mặt điềm tĩnh đến lạnh người như bây giờ.

Tuyết Vinh theo Cảnh Huy đến chỗ chiếc mô tô màu bạc, tay chân nhanh lẹ lập tức bắt được cái mũ bảo hiểm anh vừa ném tới.

- Đây, em đội đi. – Cảnh Huy vừa dứt lời đã nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.

Người vụng về như Yên Nhi căn bản không thể phản ứng nhanh nhẹn như vậy. Đừng nói với anh là khi thần kinh có vấn đề, con người ta cũng trở nên linh hoạt hơn trước.

Tuyết Vinh cầm lấy mũ, ngờ ngợ úp vào đầu. Trước đây, cô từng thấy người ta sử dụng thứ này nhưng chưa bao giờ có dịp dùng tới. Cảnh Huy nhìn cô tần ngần tìm cách gài khóa, trong lòng càng thêm hốt hoảng.

- Lên đi. – Anh hất đầu về vị trí phía sau giục

Chỗ trống còn lại chẳng những ít mà còn rất dốc. Ngồi xuống đó, cô chẳng khác gì dán sát vào kẻ phía trước. Thấy Vinh cứ chần chừ một bên khó xử, Cảnh Huy sốt ruột liền nắm tay cô kéo về phía trước. Và lần thứ hai, khả năng phản ứng nhanh nhẹn của Tuyết Vinh lại khiến anh sửng sốt. Đôi chân trầy xước thoắt cái đã bám trụ hai bên xe. Cánh tay có nhiều chỗ bầm tím khẽ vịn lấy vai Huy trong ngượng ngập.

- Không phải chỗ đó. – Anh bắt đầu rồ máy – Ôm eo anh. Nếu không em sẽ ngã.



- Cái…?

Không để Vinh kịp nói hết câu, Cảnh Huy đã lập tức phóng xe vụt đi.Tốc độ nhanh cùng quán tính khiến cô bất giác ngã người về sau. Tuyết Vinh sợ hãi liền vòng tay ôm lấy thắt lưng có đeo sợi dây nịt lớn của Huy, đem cơ thể mềm mại áp sát vào người ở trước mặt. Gió đêm lạnh lẽo dội vào mặt khiến cô không có cách nào mở mắt được. Vinh trước giờ chưa từng đi qua cái gì giống như thế này. Những điều chỉ được thấy qua gương bây giờ lại lần lượt được kiểm nghiệm.

Một mùi hương quen thuộc tràn vào mũi Tuyết Vinh lần thứ hai như muốn nhắc nhớ điều gì đó. Chàng trai này chính là người đã cứu cô. Nhưng vì sao trong lòng Tuyết Vinh vẫn có cảm giác mình và anh ta hình như rất thân thiết.

Cảnh Huy dù đang rất lo lắng vẫn không thể phủ nhận cảm giác vui sướng vì được Yên Nhi chủ động ôm chặt. Trừ chuyện mất trí quái đảng này ra, đêm nay quả thật là giấc mộng đẹp nhất anh từng có. Yên Nhi của anh nếu không liếc xéo cũng tìm cách lẩn xa Cảnh Huy nhanh chừng nào tốt chừng ấy.

Lúc gặp cô ở tiệm bách hóa, dáng vẻ lúng túng trong bộ đồ hồng kia thật khiến anh không nhịn cười được. Nhi càng nôn nóng rời đi, ánh mắt Cảnh Huy lại càng không thể dứt khỏi. Lúc cô bước vào con hẻm, anh đã tính mua đồ nhanh rồi lên xe trở về. Thật không ngờ, chỉ mấy phút sau đã thấy một người đàn ông từ trong hẻm đi ra, trên tay còn mang theo Yên Nhi của anh đang mê man bất tỉnh.

Cảnh Huy không kịp suy nghĩ, chỉ biết phóng xe đuổi theo. Đi được giữa chừng thì mất dấu. Nếu không phải vô tình nghe được tiếng kêu cứu của cô, anh có lẽ đã không kịp ngăn cản mọi việc. Cứ tưởng sự việc đó sẽ làm cô gái nhút nhát này rơi vào trạng thái bấn loạn. Ai ngờ, cô ấy vừa tỉnh dậy đã nhìn Huy bằng ánh trầm tĩnh đến đáng sợ. Sau đó còn mở miệng nói những lời rất kì quái. Anh bấy giờ mới hiểu, não bộ của Yên Nhi thật sự đang gặp vấn đề.

Vào đến bệnh viện, Cảnh Huy thì hối hả chạy tới chạy lui trong khi Tuyết Vinh vẫn thản nhiên đưa mắt quan sát người qua kẻ lại. Đây cũng là lần đầu cô được đặt chân đến nơi này. Mùi cồn pha lẫn với máu, hương vị của đau đớn và mệt mỏi…đều là những thứ Tuyết Vinh chỉ được nhìn và nghe người ta kể. Bây giờ có dịp tự mình trải nghiệm, máu nhà văn trong cô lại trỗi dậy.

Bản tính lạc quan cùng niềm đam vê viết lách không để Vinh đau buồn lâu. Dù sao người đàn ông đó vẫn chưa quan hệ với cô. Trên đời chẳng phải có rất nhiều người ăn mặc hở han vẫn đi lại hiên ngang ngoài đường ư? Tuyết Vinh chẳng qua bất hạnh bị hắn hôn qua mấy chỗ. Cái quý giá ngàn vàng của cô vẫn còn đó. Việc gì phải buồn tủi?

Hơn nữa, vấn đề quan trọng nhất của cô bây giờ là tìm cách quay trở lại Trung giới. Thần Tuyên không biết đã nhận ra sự biến mất của Tuyết Vinh hay chưa. Cô gái tên Yên Nhi gì đó hẳn là đang ở chỗ của anh. Chẳng biết Thần Tuyên có lầm lẫn cô ấy là Tuyết Vinh hay không. Chẳng biết anh có tìm ra manh mối để đến cứu cô không…Chậc, tương lai của cô sao mà đen tối.

- Xong rồi, em đi theo anh! – Cảnh Huy vừa quay lại đã vội vàng kéo Tuyết Vinh băng qua dòng người đông đúc.

Nhìn thái độ quan tâm và cách cư xử gần gũi của anh, cô đoán người đàn ông này và Yên Nhi hẳn có quan hệ rất mật thiết. Nếu không thì cũng là âm thầm yêu thích…

- Lát nữa, người ta hỏi gì em nói đấy. Họ có khám chỗ nào cũng đừng ngăn cản. Biết chưa?

Lời dặn dò ân cần như của một người anh trai khiến Tuyết Vinh không tự chủ mà “Dạ” một tiếng. Cảnh Huy dù có giật mình cũng nhanh chóng thích nghi hơn trước. Sau khi đẩy cô vào phòng khám, anh mới vội vàng rút điện thoại trong túi ra nhấn số.

- Chào thầy, em là Cảnh Huy. Thầy có thể giúp em tìm địa chỉ của sinh viên tên Triệu Yên Nhi không?... Khóa 2009-2013. Mã số sinh viên thì em không rõ. Cô ấy là sinh viên khoa mình. Hiện đang nhập viện mà thân nhân lại chẳng hề hay biết. Thầy tốt nhất cho em số điện thoại của ba hoặc mẹ cổ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tha Thứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook