Chương 54
Phạm Tiểu Vân
19/06/2013
Dường như đã quên khuấy lý do khiến mình đến tìm Tuyên lúc đầu, Yên Nhi chỉ
biết hối hả chạy về phòng ngủ, tay ôm ngay đĩa hoa màu vàng để trên bàn
rồi quay lại phòng làm việc. Nhưng lần này, lão Hùng đã không còn bước
theo cô nữa. Ông nghĩ Tiểu Vương Gia và vương phi sẽ cần rất nhiều không gian riêng, sẽ có rất nhiều chuyện muốn cùng nhau tâm sự.
Tuy lúc đầu rất năng nổ, nhưng càng tiến lại gần Tuyên, bước chân Nhi càng trở nên do dự. Cô thật sự không biết phản ứng của anh khi mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy mình thì sẽ như thế nào.
Trường hợp Tuyên thật sự chán ghét Yên Nhi, có lẽ đã không cần phải nhọc công cứu cô làm gì. Nhưng khốn nỗi chuyện anh ta có thật sự là người cứu Nhi hay không, đối với cô vẫn hết sức mơ hồ, khó hiểu. Mọi cảm giác cứ hư hư thực thực, khiến cho Nhi vẫn chưa dám khẳng định, bản thân mình đã vượt qua kiếp nạn vừa rồi như thế nào.
Cô gái tội nghiệp nào biết người đang nằm trên ghế đã tỉnh dậy từ lâu, chẳng qua đang cố tình đóng kịch để chờ xem phản ứng của cô thế nào. Trong người Tuyên vốn đang rất mệt mỏi, chẳng có tâm trí để cãi tay đôi cùng Nhi. Lỗ tai anh còn chưa kịp hồi phục, không thể tiếp tục nhận lấy những lời rất nghịch nhĩ từ cái miệng xinh xắn kia nữa .
Chỉ có trái tim Tuyên là một “gã cứng đầu”. Dù đã bị tổn thương vẫn điên cuồng hướng về phía người con gái chẳng vì anh mà mảy may rung động. Mỗi lần cảm nhận được sự hiện diện của Yên Nhi là nó lại thúc giục anh yêu thương cô, thúc giục Tuyên phải nâng niu và chìu chuộng Yên Nhi không ngớt.
Cố nén lại tiếng thở dài tự trách, anh bất ngờ nhận ra cơ thể mềm mại, thoang thoảng hương thơm vừa ngồi nép sát vào mình. Còn chưa kịp quyết định xem nên phản ứng thế nào thì cái dáng người mảnh mai đó lại tiếp tục cầm cánh tay gác trên trán của Tuyên đặt xuống.
Người này có thật sự là vợ anh hay không?
Đang lơ lửng trong mối nghi ngờ thì bàn tay nữ giới lại “cả gan” vuốt ve hai hàng lông mày cùng cánh mũi đang phập phồng hơi thở của Tuyên. Ngón tay dài, chạm nhẹ vào da như có như không làm thần trí anh bất giác trở nên căng thẳng.
Bà xã xem vậy mà sở hữu một lá gan hơn Tuyên tưởng, lại còn dám dùng cả chiêu này để khiến trái tim đang giận dỗi của anh chảy ra thành nước. Nhưng Tuyên cũng không thể để bản thân bị khuất phục nhanh như vậy. Anh cần phải chịu đựng, không được phép manh động. Đợi sau khi nhận thức rõ tình hình hãy nghĩ cách “xử lý” Yên Nhi sau.
- Đáng lẽ tôi nên tin anh. – Cô bất ngờ thu tay khiến lòng Tuyên luyến tiếc khôn tả – Đáng lẽ tôi nên…
Yên Nhi chỉ nói được bấy nhiêu rồi im bặt. Lời lẽ nghẹn ngào làm anh có cảm giác cô đang khóc.
- Chỉ tại…chỉ tại dáng vẻ anh lúc giận dữ…thật đau lòng...
Đau lòng? Sao lại nói là đau lòng? Nếu Nhi thay vào đó chữ “hoảng sợ” thì còn có thể hiểu được. Vì trước giờ cũng có nhiều người lên án Tuyên về chuyện này rồi. Nhưng bây giờ…?!?!?!?!?
- Tôi cũng không biết việc trở về của mình lại làm khổ anh như vậy.
Đang từ chỗ hờn giận, Sử Thần Tuyên đã một phát bị Yên Nhi dùng mấy câu nói chụp lên đầu hai chữ “tội lỗi”. Cô thì ra cũng biết lưu tâm đến cảm nhận của anh, cũng biết chủ động nói ra những lời lẽ thật êm ái.
Thoáng chần chừ rồi hé mắt nhìn ra, Tuyên chỉ thấy Yên Nhi đang quay lưng về phía mình. Hai bàn tay đặt trên đùi liên tục bấu vào nhau tự trách.
- Sao vậy, bảo bối của anh? – Người đàn ông gượng cười, vươn tay vuốt tóc Nhi một cái.
- Anh dậy từ lúc nào? – Cô bị động tác của anh làm cho giật mình liền ngoái đầu, không để ý mà vô tình trưng ra cặp mắt hoe đỏ - Nghe lén người khác nói chuyện là xấu.
- Những lời em nói không phải là để anh nghe sao? – Tuyên tiếp tục vươn tay, dễ dàng kéo ngã Yên Nhi về phía mình.
- Cái này ?!?!?!?! – Cô kinh ngạc nhào xuống ngực anh, hai bàn tay cũng hấp tấp chụp lên lồng ngực đang đợi sẵn mà…đẩy.
Thế nhưng, mục đích tạo ra khoảng cách của Nhi lại không có cơ may thực hiện. Đôi tay Tuyên trong chớp mắt đã siết lấy cơ thể cô, chặt chẽ và sát sao như cách một đứa trẻ cố giữ chặt cái gối ôm mà nó yêu thích. Anh thân thiết nở nụ cười làm cặp mắt tinh anh thường ngày khẽ nheo lại. Tiếng thở phào lặng lẽ thoát ra, đong đầy cảm giác an tâm cùng thỏa mãn…
- Xem như đền cho anh… - Tuyên vừa dứt lời đã khéo léo luồn tay vào tóc Nhi mà ấn. – …cho hai ngày vì em mà mệt mỏi…
Cơ thể căng cứng lập tức rơi xuống vai và ngực anh, triệt tiêu hoàn toàn khoảng cách hiếm hoi còn sót lại giữa hai người. Và trong suốt quá trình ấy, đôi mắt Yên Nhi đã không một lần chớp. Cô đang nghe rất rõ tiếng tim ai đó đều đặn co bóp, cảm nhận sâu sắc sự tiếp xúc đầy vẻ yêu thương, ôm ấp. Nhưng “kinh hãi” nhất vẫn là cảm giác ngọt ngào đang không ngừng tìm cách trỗi dậy trong trái tim luôn cố tỏ ta hờ hững.
“Tại sao mình không phản kháng? Sao không lớn tiếng trách mắng anh ta? Và tại sao…mình lại có thời gian để nằm im mà suy nghĩ vớ vẩn những chuyện như thế này?” Nhi càng nghĩ càng thấy hoang mang cực độ.
Cô biết con gái rất dễ xao động trước những anh chàng có vẻ ngoài hấp dẫn…biết Thần Tuyên trước nay vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho mình… biết thân phận lúc này đã là vợ người ta…Nhưng cái Nhi không biết lại nằm ở chỗ bản thân mình đã bắt đầu thích anh ta từ lúc nào.
Trời ơi…
Phát hiện này sao cứ như một thứ tội lỗi?
- Em nhớ đừng đụng vào những bông hoa ấy nữa. - Tuyên cẩn thận rê nhẹ tay dọc theo bên gò má Yên Nhi, mắt hướng về phía dĩa hoa để trên bàn – Kể cả đến gần cũng không nên.
- Tại sao? – Cô mấp máy môi trả lời.
- Vì cơ thể em dị ứng với chúng.
- Dị ứng?
- Ừ. Cơ thể em không hợp với loại hoa màu vàng.
Sáng nay, trước khi theo lão Hùng xuống hạ giới, Yên Nhi quả thật có dùng qua một hai bông. Chẳng lẽ vì vậy mà dẫn đến tức ngực, khó thở? Cô gần như quên mất tư thế mờ ám của mình lúc này mà chỉ dồn trí tập trung vào đề tài hấp dẫn vừa được Tuyên khơi dậy.
- Mỗi con người khi đến đây đều dị ứng với một loại hoa nào đó. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ chết.- Chính anh chàng cũng bắt đầu nhận ra, Yên Nhi đối với những thông tin mới mẻ luôn tỏ ra vô cùng thích thú. Và chỉ cần cô ấy cảm thấy thích thú, sẽ không còn biết trời trăng hay mây gió gì nữa – Hoa mọc lên tự có tương sinh tương khắc. Dị ứng loại nào thì chỉ cần dùng thứ tương khắc với chúng là có thể chữa được.
Vì vậy mà mỗi ngày anh ta chỉ đặt trong phòng một loại hoa duy nhất? Chỉ cần Yên Nhi có dấu hiệu bất thường, sẽ lập tức tìm ra nguyên nhân và biện pháp chữa trị? Đây phải chăng cũng chính là điều mà lần trước anh ta cứ nhất nhất đòi cô phải cho hôn một cái mới chịu tiết lộ?
- Rất nhiều vị vương phi đã bỏ mạng vì những bông hoa xinh đẹp này.
Thông tin vừa nhận được quá bất ngờ khiến Yên Nhi vội vàng ngồi bật dậy. Thần Tuyên vì không có sự đề phòng nên cũng chẳng kịp giữ lại. Có lẽ cũng vì thế mà trên mặt anh đang dần lộ vẻ bất mãn.
- Chồng của họ chẳng lẽ lại…?
- Chết bớt một người, rộng thêm một chỗ. - Lời lẽ của Tuyên mới thật lạnh lùng, tàn ác. Làm Nhi vừa nghe đã rùng mình khiếp sợ.
- Những người ở Trung giới nếu chết đi thì sẽ thế nào? Một người đàn ông chẳng lẽ có thể lấy rất nhiều vợ?
Anh rõ ràng chẳng muốn trả lời nhưng lại nhận ra đây chính là cách tốt nhất để hai người có thể trò chuyện với nhau nhiều hơn nên đành miễn cưỡng lầm bầm:
- Phụ nữ ở đây đều được xem như công cụ giải trí. Đôi khi phóng đại lên một chút là phương tiện tạo ra người kế tục.
- Kể cả ở những nước tiên tiến?
- Như nhau cả. - Tuyên thấy thật buồn cười vì ý nghĩ ngây thơ này.
Yên Nhi lại cứ đem phong tục, tập quán ở hạ giới mà áp đặt vào đây. Việc các anh của anh cai quản đất nước nào thì liên quan gì đến lối sống mà họ lựa chọn? Dù có là thời buổi hiện đại, nam nữ bình quyền nhưng nếu các Tiểu Trung Vương cảm thấy không ưng ý, họ đều có quyền tự thay đổi.Yên Nhi phải thấy may mắn vì người cô gặp là anh chứ không phải ai khác.
Chỉ cần nhớ đến sự nghi ngờ cùng ý định tố tội Tuyên của cô là ngực anh lại nhói đau như vừa bị ai đó đấm một phát. Nhưng vừa nhận ra đôi mắt ngây thơ của Nhi đang chăm chăm dán vào mặt mình như vẫn đang tìm kiếm một câu trả lời, mọi bực tức trong lòng Tuyên lại từ từ thuyên giảm.
Anh biết bà xã đang nghĩ gì.
- Đối với anh, em không phải là bất cứ công cụ giải trí nào. – Chỉ một cái nhỏm người đã dễ dàng hôn vào trán Nhi đầy âu yếm – Càng không phải một phương tiện sinh sản...
Nụ hôn chỉ nhẹ nhàng lướt qua nhưng cũng đủ làm cô bối rối, vội vàng nhắm chặt hai mắt. Thần Tuyên lợi dụng cơ hội, tiếp tục cúi thấp đầu, hôn lên má phải Nhi thêm chút nữa. Cô dù có giật mình nhưng vẫn không tìm cách né tránh. Cơ thể nhẹ nhàng run rẩy trong e ấp.
- Em là bảo bối… - Người đàn ông lại tiếp tục hôn lên gò má còn lại với thái độ hết sức nâng niu, trân trọng – …Là người con gái mà anh yêu.
- Nhưng anh sẽ yêu bao nhiêu người?
Câu hỏi bất ngờ khiến cả hai cùng giương mắt nhìn nhau trong im lặng.
Tuy lúc đầu rất năng nổ, nhưng càng tiến lại gần Tuyên, bước chân Nhi càng trở nên do dự. Cô thật sự không biết phản ứng của anh khi mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy mình thì sẽ như thế nào.
Trường hợp Tuyên thật sự chán ghét Yên Nhi, có lẽ đã không cần phải nhọc công cứu cô làm gì. Nhưng khốn nỗi chuyện anh ta có thật sự là người cứu Nhi hay không, đối với cô vẫn hết sức mơ hồ, khó hiểu. Mọi cảm giác cứ hư hư thực thực, khiến cho Nhi vẫn chưa dám khẳng định, bản thân mình đã vượt qua kiếp nạn vừa rồi như thế nào.
Cô gái tội nghiệp nào biết người đang nằm trên ghế đã tỉnh dậy từ lâu, chẳng qua đang cố tình đóng kịch để chờ xem phản ứng của cô thế nào. Trong người Tuyên vốn đang rất mệt mỏi, chẳng có tâm trí để cãi tay đôi cùng Nhi. Lỗ tai anh còn chưa kịp hồi phục, không thể tiếp tục nhận lấy những lời rất nghịch nhĩ từ cái miệng xinh xắn kia nữa .
Chỉ có trái tim Tuyên là một “gã cứng đầu”. Dù đã bị tổn thương vẫn điên cuồng hướng về phía người con gái chẳng vì anh mà mảy may rung động. Mỗi lần cảm nhận được sự hiện diện của Yên Nhi là nó lại thúc giục anh yêu thương cô, thúc giục Tuyên phải nâng niu và chìu chuộng Yên Nhi không ngớt.
Cố nén lại tiếng thở dài tự trách, anh bất ngờ nhận ra cơ thể mềm mại, thoang thoảng hương thơm vừa ngồi nép sát vào mình. Còn chưa kịp quyết định xem nên phản ứng thế nào thì cái dáng người mảnh mai đó lại tiếp tục cầm cánh tay gác trên trán của Tuyên đặt xuống.
Người này có thật sự là vợ anh hay không?
Đang lơ lửng trong mối nghi ngờ thì bàn tay nữ giới lại “cả gan” vuốt ve hai hàng lông mày cùng cánh mũi đang phập phồng hơi thở của Tuyên. Ngón tay dài, chạm nhẹ vào da như có như không làm thần trí anh bất giác trở nên căng thẳng.
Bà xã xem vậy mà sở hữu một lá gan hơn Tuyên tưởng, lại còn dám dùng cả chiêu này để khiến trái tim đang giận dỗi của anh chảy ra thành nước. Nhưng Tuyên cũng không thể để bản thân bị khuất phục nhanh như vậy. Anh cần phải chịu đựng, không được phép manh động. Đợi sau khi nhận thức rõ tình hình hãy nghĩ cách “xử lý” Yên Nhi sau.
- Đáng lẽ tôi nên tin anh. – Cô bất ngờ thu tay khiến lòng Tuyên luyến tiếc khôn tả – Đáng lẽ tôi nên…
Yên Nhi chỉ nói được bấy nhiêu rồi im bặt. Lời lẽ nghẹn ngào làm anh có cảm giác cô đang khóc.
- Chỉ tại…chỉ tại dáng vẻ anh lúc giận dữ…thật đau lòng...
Đau lòng? Sao lại nói là đau lòng? Nếu Nhi thay vào đó chữ “hoảng sợ” thì còn có thể hiểu được. Vì trước giờ cũng có nhiều người lên án Tuyên về chuyện này rồi. Nhưng bây giờ…?!?!?!?!?
- Tôi cũng không biết việc trở về của mình lại làm khổ anh như vậy.
Đang từ chỗ hờn giận, Sử Thần Tuyên đã một phát bị Yên Nhi dùng mấy câu nói chụp lên đầu hai chữ “tội lỗi”. Cô thì ra cũng biết lưu tâm đến cảm nhận của anh, cũng biết chủ động nói ra những lời lẽ thật êm ái.
Thoáng chần chừ rồi hé mắt nhìn ra, Tuyên chỉ thấy Yên Nhi đang quay lưng về phía mình. Hai bàn tay đặt trên đùi liên tục bấu vào nhau tự trách.
- Sao vậy, bảo bối của anh? – Người đàn ông gượng cười, vươn tay vuốt tóc Nhi một cái.
- Anh dậy từ lúc nào? – Cô bị động tác của anh làm cho giật mình liền ngoái đầu, không để ý mà vô tình trưng ra cặp mắt hoe đỏ - Nghe lén người khác nói chuyện là xấu.
- Những lời em nói không phải là để anh nghe sao? – Tuyên tiếp tục vươn tay, dễ dàng kéo ngã Yên Nhi về phía mình.
- Cái này ?!?!?!?! – Cô kinh ngạc nhào xuống ngực anh, hai bàn tay cũng hấp tấp chụp lên lồng ngực đang đợi sẵn mà…đẩy.
Thế nhưng, mục đích tạo ra khoảng cách của Nhi lại không có cơ may thực hiện. Đôi tay Tuyên trong chớp mắt đã siết lấy cơ thể cô, chặt chẽ và sát sao như cách một đứa trẻ cố giữ chặt cái gối ôm mà nó yêu thích. Anh thân thiết nở nụ cười làm cặp mắt tinh anh thường ngày khẽ nheo lại. Tiếng thở phào lặng lẽ thoát ra, đong đầy cảm giác an tâm cùng thỏa mãn…
- Xem như đền cho anh… - Tuyên vừa dứt lời đã khéo léo luồn tay vào tóc Nhi mà ấn. – …cho hai ngày vì em mà mệt mỏi…
Cơ thể căng cứng lập tức rơi xuống vai và ngực anh, triệt tiêu hoàn toàn khoảng cách hiếm hoi còn sót lại giữa hai người. Và trong suốt quá trình ấy, đôi mắt Yên Nhi đã không một lần chớp. Cô đang nghe rất rõ tiếng tim ai đó đều đặn co bóp, cảm nhận sâu sắc sự tiếp xúc đầy vẻ yêu thương, ôm ấp. Nhưng “kinh hãi” nhất vẫn là cảm giác ngọt ngào đang không ngừng tìm cách trỗi dậy trong trái tim luôn cố tỏ ta hờ hững.
“Tại sao mình không phản kháng? Sao không lớn tiếng trách mắng anh ta? Và tại sao…mình lại có thời gian để nằm im mà suy nghĩ vớ vẩn những chuyện như thế này?” Nhi càng nghĩ càng thấy hoang mang cực độ.
Cô biết con gái rất dễ xao động trước những anh chàng có vẻ ngoài hấp dẫn…biết Thần Tuyên trước nay vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho mình… biết thân phận lúc này đã là vợ người ta…Nhưng cái Nhi không biết lại nằm ở chỗ bản thân mình đã bắt đầu thích anh ta từ lúc nào.
Trời ơi…
Phát hiện này sao cứ như một thứ tội lỗi?
- Em nhớ đừng đụng vào những bông hoa ấy nữa. - Tuyên cẩn thận rê nhẹ tay dọc theo bên gò má Yên Nhi, mắt hướng về phía dĩa hoa để trên bàn – Kể cả đến gần cũng không nên.
- Tại sao? – Cô mấp máy môi trả lời.
- Vì cơ thể em dị ứng với chúng.
- Dị ứng?
- Ừ. Cơ thể em không hợp với loại hoa màu vàng.
Sáng nay, trước khi theo lão Hùng xuống hạ giới, Yên Nhi quả thật có dùng qua một hai bông. Chẳng lẽ vì vậy mà dẫn đến tức ngực, khó thở? Cô gần như quên mất tư thế mờ ám của mình lúc này mà chỉ dồn trí tập trung vào đề tài hấp dẫn vừa được Tuyên khơi dậy.
- Mỗi con người khi đến đây đều dị ứng với một loại hoa nào đó. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ chết.- Chính anh chàng cũng bắt đầu nhận ra, Yên Nhi đối với những thông tin mới mẻ luôn tỏ ra vô cùng thích thú. Và chỉ cần cô ấy cảm thấy thích thú, sẽ không còn biết trời trăng hay mây gió gì nữa – Hoa mọc lên tự có tương sinh tương khắc. Dị ứng loại nào thì chỉ cần dùng thứ tương khắc với chúng là có thể chữa được.
Vì vậy mà mỗi ngày anh ta chỉ đặt trong phòng một loại hoa duy nhất? Chỉ cần Yên Nhi có dấu hiệu bất thường, sẽ lập tức tìm ra nguyên nhân và biện pháp chữa trị? Đây phải chăng cũng chính là điều mà lần trước anh ta cứ nhất nhất đòi cô phải cho hôn một cái mới chịu tiết lộ?
- Rất nhiều vị vương phi đã bỏ mạng vì những bông hoa xinh đẹp này.
Thông tin vừa nhận được quá bất ngờ khiến Yên Nhi vội vàng ngồi bật dậy. Thần Tuyên vì không có sự đề phòng nên cũng chẳng kịp giữ lại. Có lẽ cũng vì thế mà trên mặt anh đang dần lộ vẻ bất mãn.
- Chồng của họ chẳng lẽ lại…?
- Chết bớt một người, rộng thêm một chỗ. - Lời lẽ của Tuyên mới thật lạnh lùng, tàn ác. Làm Nhi vừa nghe đã rùng mình khiếp sợ.
- Những người ở Trung giới nếu chết đi thì sẽ thế nào? Một người đàn ông chẳng lẽ có thể lấy rất nhiều vợ?
Anh rõ ràng chẳng muốn trả lời nhưng lại nhận ra đây chính là cách tốt nhất để hai người có thể trò chuyện với nhau nhiều hơn nên đành miễn cưỡng lầm bầm:
- Phụ nữ ở đây đều được xem như công cụ giải trí. Đôi khi phóng đại lên một chút là phương tiện tạo ra người kế tục.
- Kể cả ở những nước tiên tiến?
- Như nhau cả. - Tuyên thấy thật buồn cười vì ý nghĩ ngây thơ này.
Yên Nhi lại cứ đem phong tục, tập quán ở hạ giới mà áp đặt vào đây. Việc các anh của anh cai quản đất nước nào thì liên quan gì đến lối sống mà họ lựa chọn? Dù có là thời buổi hiện đại, nam nữ bình quyền nhưng nếu các Tiểu Trung Vương cảm thấy không ưng ý, họ đều có quyền tự thay đổi.Yên Nhi phải thấy may mắn vì người cô gặp là anh chứ không phải ai khác.
Chỉ cần nhớ đến sự nghi ngờ cùng ý định tố tội Tuyên của cô là ngực anh lại nhói đau như vừa bị ai đó đấm một phát. Nhưng vừa nhận ra đôi mắt ngây thơ của Nhi đang chăm chăm dán vào mặt mình như vẫn đang tìm kiếm một câu trả lời, mọi bực tức trong lòng Tuyên lại từ từ thuyên giảm.
Anh biết bà xã đang nghĩ gì.
- Đối với anh, em không phải là bất cứ công cụ giải trí nào. – Chỉ một cái nhỏm người đã dễ dàng hôn vào trán Nhi đầy âu yếm – Càng không phải một phương tiện sinh sản...
Nụ hôn chỉ nhẹ nhàng lướt qua nhưng cũng đủ làm cô bối rối, vội vàng nhắm chặt hai mắt. Thần Tuyên lợi dụng cơ hội, tiếp tục cúi thấp đầu, hôn lên má phải Nhi thêm chút nữa. Cô dù có giật mình nhưng vẫn không tìm cách né tránh. Cơ thể nhẹ nhàng run rẩy trong e ấp.
- Em là bảo bối… - Người đàn ông lại tiếp tục hôn lên gò má còn lại với thái độ hết sức nâng niu, trân trọng – …Là người con gái mà anh yêu.
- Nhưng anh sẽ yêu bao nhiêu người?
Câu hỏi bất ngờ khiến cả hai cùng giương mắt nhìn nhau trong im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.