Chương 77
Phạm Tiểu Vân
24/05/2014
Lần thứ năm cố đi vào giấc ngủ, tôi nhận ra anh vừa rời ghế và ngồi xuống mép giường.
- Bảo bối không ngủ được sao? – Bàn tay Tuyên khẽ vén tóc tôi qua một bên – Hắn lại quấy rối em à?
- Không sao. – Tôi mở mắt nhìn anh, cố nặn ra nụ cười yếu ớt – Em sắp ngủ lại rồi.
- Hay…
Điều gì đó vừa định thoát ra khỏi miệng Tuyên thì đã nhanh chóng bị chặn lại.
- Em ngủ đi. - Anh thở dài, vuốt nhẹ má tôi rồi đứng dậy - Có gì cứ gọi.
Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi có cảm giác như mình vừa đọc được thông điệp nào đó trong ánh mắt nén chịu của anh. Không kịp suy nghĩ đã vội vàng chụp lấy bàn tay sắp rời khỏi :
- Hay tối nay ngủ trên giường với em đi, được không?
Thân là con gái lại có thể mở miệng nói ra những câu này không biết ngượng. Cái bệnh mặt dày của anh xem ra đã lây cho tôi mất rồi.
- Có thật là…? Em thật muốn như vậy sao?...Anh…anh có thể ngủ ở đây sao?
Nhìn vẻ mặt khó tin của anh, tôi không thể đừng bật cười khe khẽ. Nhanh chóng nằm nhích người qua một bên, tôi êm ái vỗ nhẹ tay xuống vị trí bên cạnh.
- Báo cho anh biết trước. Ban đêm, em rất hay trở mình….
- Không việc gì. – Gương mặt căng thẳng vừa nghe xong đã nở rộ một nụ cười.
Bình thường, thấy anh luôn lợi dụng mọi thời cơ để gần gũi mình, tôi còn tưởng sau khi nằm xuống sẽ lập tức bị người đàn ông này ôm chầm lấy. Thật không ngờ anh ấy lại cẩn thận gìn giữ một khoảng cách nhất định. Là tại tôi đã không còn sức hấp dẫn hay đầu óc anh lúc này đặc biệt trở nên ngu muội? Chẳng lẽ bây giờ lại mở miệng bảo người ta xích lại gần?
- Thế này có khác gì lúc ngủ trên ghế đâu. - Tôi giận dỗi quay lưng về phía anh rồi ném lại một câu.
Không gian hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở một đều đều, một hơi nhanh vì hờn mát. Tôi lặng im chờ đợi nhưng mãi vẫn không thấy điều gì đặc biệt. Người bên kia dường như chẳng hiểu chút hàm ý nào trong câu nói vừa rồi khiến bản thân vô cùng thất vọng. Đang lúc mơ màng, sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, một bàn tay không an phận đã chậm rãi lướt tới trên người tôi.
Trong bóng đêm, nghe được tiếng trở mình của anh, trái tim tôi như muốn đình chỉ hoạt động. Các ngón tay dừng lại ở eo, sau đó từng chút, từng chút kéo tôi vào lòng. Cảm giác được anh ôm từ phía sau quả thật rất an toàn và ấm áp. Tôi giả vờ như đang ngủ say, nhưng thực chất lại thả lỏng cơ thể, tùy ý để cho Tuyên điều khiển. Cánh tay còn lại được anh uyển chuyển luồn xuống cổ tôi rồi để yên ở đó. Cái chân dài gác nhẹ càng khiến cơ thể tôi lọt thỏm vào lòng Tuyên hơn nữa.
- Ngủ ngon. – Giọng nói nhỏ vang lên ở rất gần.
Mỗi cái hít thở của anh đều sâu và dài hơn mức bình thường. Tôi biết mùi hương trên cơ thể mình đang ảnh hưởng đến khứu giác của Tuyên. Từ lúc mang đặc điểm này trên người, đây là lần đầu bản thân tôi cảm thấy vui sướng vì sự tồn tại của nó. Nếu có thể dùng hương thơm cơ thể để mang đến sự dễ chịu cho ai đó, tôi tình nguyện dành tặng món quà này cho riêng anh, người đàn ông đầu tiên khiến trái tim mình thật sự rung động.
Mỉm cười nắm lấy bàn tay đang làm gối ngủ cho mình, tôi an tâm nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
Phần còn lại của đêm trôi qua trong sự yên ả và cảm giác hạnh phúc. Lúc tôi thức dậy thì mặt trời đã lên cao và đang chiếu những tia nắng ấm áp đến tận đầu giường. Thần Tuyên thì biến mất không để lại chút dấu vết.
Có lẽ anh còn nhiều việc phải làm nên đã rời đi từ sớm. Chỉ có tôi là kẻ ăn không ngồi rồi nên mới ngủ nướng tới tận giờ này.
Nhanh chóng chạy vào phòng tắm, tôi cố gắng làm những “thủ tục” cần thiết thật nhanh. Nhưng thay vì để thả mái tóc một cách tự nhiên như mọi khi, hôm nay tôi quyết định tân trang cho nó một chút.
Nhẹ nhàng kéo hết tóc qua một bên, tôi cố ý để phần phía trên hơi phồng ra rồi thắt nhẹ lại bên dưới. Sau đó, dùng một cái cột có đính hai sợi dây ngắn buộc vào. Uống cạn ly nước Tuyên chuẩn bị sẵn, tôi hấp tấp chạy đến phòng làm việc tìm anh. Nhưng còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng một ai đó.
- Chiều nay, ba và con bé sẽ lại gặp nhau. Anh chắc em cũng không muốn vụ lộn xộn lần trước lại tái diễn?
- Không như vậy thì biết thế nào? Sao anh không đi mà thuyết phục ba đừng quan tâm đến mái tóc của vợ em nữa?
- Tuyên, đó là truyền thống. Em biết mà.
- Truyền thống kể từ lúc mẹ em chết đi . Nói với em là anh không thấy nó vô lý đi.
- Ba là người đặt ra luật lệ cho tất cả nơi này. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có nghe theo mà không được thay đổi.
- Cùng lắm thì sau này em không để cô ấy đi đâu ra khỏi Việt Nam nữa. Ba chắc sẽ không can thiệp vào cả lãnh địa của em chứ?
- Đây không chỉ là vấn đề về phép tắc mà còn liên quan đến mối quan hệ trong gia đình chúng ta. Em thấy tình cảm giữa mình và ba xuống dốc còn chưa đủ sao…?
Thì ra vẫn là chuyện liên quan đến mái tóc dài của tôi. Nhớ lại vẻ mặt giận dữ của ba anh hôm đó, trong lòng vẫn còn dậy lên cảm giác ớn lạnh. Nếu chiều nay người đàn ông khó tính kia lại một mực đòi cắt tóc của tôi, và anh lại tiếp tục vì tôi mà đổ máu thì hôn lễ của Yên Vũ chắc chẳng còn ra thể thống gì nữa. Tôi cũng không thích biến mình trở thành nguyên nhân làm cha con họ xích mích.
Dù sao cũng chỉ là một mái tóc, chi bằng cứ cắt quách đi cho vấn đề được đơn giản.
Nghĩ vậy nên thay vì đến gặp anh như dự kiến, tôi lại âm thầm quay về nhà. Sau một hồi nghĩ ngợi thật kỹ lưỡng mới quyết định đi tìm một cây kéo…
Mái tóc mới tuy chỉ dài chấm vai nhưng cũng làm tôi thấy ưng ý. Chỉ cần chải một chút sẽ có thể khiến chúng tự động úp vào trong, ôm lấy dáng hình gương mặt. Mỗi khi tôi xoay đầu, mái tóc phồng lại bồng bềnh lắc lư. Hình như trông còn đẹp hơn cả lúc chưa cắt.
Sau đó, tôi tiếp tục lựa từ trong đống trang sức anh chuẩn bị trong tủ một đôi bông tai hình tim nhỏ. Sợi bông dài, sáng lấp lánh, ẩn hiện sau làn tóc đen khiến tôi càng thêm thỏa mãn. Như vậy vừa có một diện mạo mới, vừa giải quyết được mâu thuẫn đang tồn tại. Chỉ không biết khi Tuyên nhìn thấy thì sẽ có phản ứng thế nào.
Tôi ra vườn tưới nước cho mấy chậu lan, luôn tiện thăm đàn cá một chút. Không biết anh Cả đã về chưa. Chỉ sợ nếu bây giờ đến tìm anh sẽ gặp anh ấy đang ở đó. Tình thế thật vô cùng khó xử.
Lá vàng lơi xuống đầy sân làm cảnh quang có phần kém xinh đẹp. Vậy nên, sau khi cho cá ăn, tôi quyết định đi tìm một cây chổi. Nhưng đã quét hết lá trong sân mà vẫn chưa thấy Tuyên về khiến tâm trạng có chút hơi buồn bực. Đúng lúc ấy thì chợt nghe từ nhà hàng xóng vọng đến tiếng trò chuyện của hai người phụ nữ. Tôi tò mò nên vội vàng bắc ghế, chồm người qua bức tường gạch. Bụng bảo dạ phải dùng một vẻ mặt thật thân thiện để làm quen với họ. Thật không ngờ, đầu vừa nhô lên, còn chưa kịp lấn qua sân nhà người ta milimet nào thì đã đụng phải thứ gì đó còn cứng hơn cả đá.
Choáng váng, tôi dội ngược về phía sau. Hai mũi chân đang nhón trên ghế cũng mất đà, ngã xuống. Đang chới với không biết nên chụp lấy thứ gì thì bên dưới đã xuất hiện hai cánh tay, gọn gàng ôm tôi lơ lửng trong không khí.
- Định ở đây quyến rũ ai hả? – Tuyên nhướn mày, trong mắt phóng ra vài tia phật ý - Lại còn tự ý đem đồ vật yêu thích của anh vứt đi mà không xin phép nữa.
- Anh để em xuống trước. – Tôi nhỏ giọng đề nghị - Đứng thế này không tiện.
- Được thôi. – Anh vừa nghe xong đã gật đầu rất sảng khoái.
Sau đó, chẳng nói chẳng rằng liền mang tôi hướng về phía xích đu mà đi đến.
- Thế nào? Có thấy thoải mái hơn không?
Tôi bất an ngồi trong lòng Tuyên, cảm giác da mặt mình sắp bị nướng đến cháy khét. Trong giọng anh có tám chín phần trêu chọc nhưng xem ra vẫn còn chút không vừa lòng. Tôi hoang mang không biết có phải mái tóc mới làm mình quá xấu nên mới khiến chồng khó chịu như vậy?
- Còn tính nhìn anh đến bao giờ? – Tuyên bình tĩnh đưa tay sờ lên tóc tôi. – Tên nào cả gan cắt tóc em hả?
- Là…là em tự cắt.
- Em biết cắt tóc?
- Làm đại. Chỉ cần khiến nó ngắn đi.
Nói đến đây, tầm mắt tôi bắt đầu di chuyển về phía mái tóc hơi khác lạ của anh. Chúng không gợn sóng như mọi khi mà đột nhiên trở nên rất mềm, rất thẳng. Từng sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt làm anh trông vừa hiền lại vừa điềm đạm. Vẻ tuấn tú từ cặp mắt sáng và chiếc mũi cao hài hòa kết hợp, tạo nên một thần thái đĩnh đạc cùng sang trọng.
- Tóc của anh? – Tôi cứ như người mắc nghẹn – ...Hình như hơi khác.
- Vì tối qua ngủ cạnh em nên mới thế này – Thật không thể nghe ra trong giọng Tuyên là thứ hàm ý gì.
- Bảo bối không ngủ được sao? – Bàn tay Tuyên khẽ vén tóc tôi qua một bên – Hắn lại quấy rối em à?
- Không sao. – Tôi mở mắt nhìn anh, cố nặn ra nụ cười yếu ớt – Em sắp ngủ lại rồi.
- Hay…
Điều gì đó vừa định thoát ra khỏi miệng Tuyên thì đã nhanh chóng bị chặn lại.
- Em ngủ đi. - Anh thở dài, vuốt nhẹ má tôi rồi đứng dậy - Có gì cứ gọi.
Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi có cảm giác như mình vừa đọc được thông điệp nào đó trong ánh mắt nén chịu của anh. Không kịp suy nghĩ đã vội vàng chụp lấy bàn tay sắp rời khỏi :
- Hay tối nay ngủ trên giường với em đi, được không?
Thân là con gái lại có thể mở miệng nói ra những câu này không biết ngượng. Cái bệnh mặt dày của anh xem ra đã lây cho tôi mất rồi.
- Có thật là…? Em thật muốn như vậy sao?...Anh…anh có thể ngủ ở đây sao?
Nhìn vẻ mặt khó tin của anh, tôi không thể đừng bật cười khe khẽ. Nhanh chóng nằm nhích người qua một bên, tôi êm ái vỗ nhẹ tay xuống vị trí bên cạnh.
- Báo cho anh biết trước. Ban đêm, em rất hay trở mình….
- Không việc gì. – Gương mặt căng thẳng vừa nghe xong đã nở rộ một nụ cười.
Bình thường, thấy anh luôn lợi dụng mọi thời cơ để gần gũi mình, tôi còn tưởng sau khi nằm xuống sẽ lập tức bị người đàn ông này ôm chầm lấy. Thật không ngờ anh ấy lại cẩn thận gìn giữ một khoảng cách nhất định. Là tại tôi đã không còn sức hấp dẫn hay đầu óc anh lúc này đặc biệt trở nên ngu muội? Chẳng lẽ bây giờ lại mở miệng bảo người ta xích lại gần?
- Thế này có khác gì lúc ngủ trên ghế đâu. - Tôi giận dỗi quay lưng về phía anh rồi ném lại một câu.
Không gian hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở một đều đều, một hơi nhanh vì hờn mát. Tôi lặng im chờ đợi nhưng mãi vẫn không thấy điều gì đặc biệt. Người bên kia dường như chẳng hiểu chút hàm ý nào trong câu nói vừa rồi khiến bản thân vô cùng thất vọng. Đang lúc mơ màng, sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, một bàn tay không an phận đã chậm rãi lướt tới trên người tôi.
Trong bóng đêm, nghe được tiếng trở mình của anh, trái tim tôi như muốn đình chỉ hoạt động. Các ngón tay dừng lại ở eo, sau đó từng chút, từng chút kéo tôi vào lòng. Cảm giác được anh ôm từ phía sau quả thật rất an toàn và ấm áp. Tôi giả vờ như đang ngủ say, nhưng thực chất lại thả lỏng cơ thể, tùy ý để cho Tuyên điều khiển. Cánh tay còn lại được anh uyển chuyển luồn xuống cổ tôi rồi để yên ở đó. Cái chân dài gác nhẹ càng khiến cơ thể tôi lọt thỏm vào lòng Tuyên hơn nữa.
- Ngủ ngon. – Giọng nói nhỏ vang lên ở rất gần.
Mỗi cái hít thở của anh đều sâu và dài hơn mức bình thường. Tôi biết mùi hương trên cơ thể mình đang ảnh hưởng đến khứu giác của Tuyên. Từ lúc mang đặc điểm này trên người, đây là lần đầu bản thân tôi cảm thấy vui sướng vì sự tồn tại của nó. Nếu có thể dùng hương thơm cơ thể để mang đến sự dễ chịu cho ai đó, tôi tình nguyện dành tặng món quà này cho riêng anh, người đàn ông đầu tiên khiến trái tim mình thật sự rung động.
Mỉm cười nắm lấy bàn tay đang làm gối ngủ cho mình, tôi an tâm nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
Phần còn lại của đêm trôi qua trong sự yên ả và cảm giác hạnh phúc. Lúc tôi thức dậy thì mặt trời đã lên cao và đang chiếu những tia nắng ấm áp đến tận đầu giường. Thần Tuyên thì biến mất không để lại chút dấu vết.
Có lẽ anh còn nhiều việc phải làm nên đã rời đi từ sớm. Chỉ có tôi là kẻ ăn không ngồi rồi nên mới ngủ nướng tới tận giờ này.
Nhanh chóng chạy vào phòng tắm, tôi cố gắng làm những “thủ tục” cần thiết thật nhanh. Nhưng thay vì để thả mái tóc một cách tự nhiên như mọi khi, hôm nay tôi quyết định tân trang cho nó một chút.
Nhẹ nhàng kéo hết tóc qua một bên, tôi cố ý để phần phía trên hơi phồng ra rồi thắt nhẹ lại bên dưới. Sau đó, dùng một cái cột có đính hai sợi dây ngắn buộc vào. Uống cạn ly nước Tuyên chuẩn bị sẵn, tôi hấp tấp chạy đến phòng làm việc tìm anh. Nhưng còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng một ai đó.
- Chiều nay, ba và con bé sẽ lại gặp nhau. Anh chắc em cũng không muốn vụ lộn xộn lần trước lại tái diễn?
- Không như vậy thì biết thế nào? Sao anh không đi mà thuyết phục ba đừng quan tâm đến mái tóc của vợ em nữa?
- Tuyên, đó là truyền thống. Em biết mà.
- Truyền thống kể từ lúc mẹ em chết đi . Nói với em là anh không thấy nó vô lý đi.
- Ba là người đặt ra luật lệ cho tất cả nơi này. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có nghe theo mà không được thay đổi.
- Cùng lắm thì sau này em không để cô ấy đi đâu ra khỏi Việt Nam nữa. Ba chắc sẽ không can thiệp vào cả lãnh địa của em chứ?
- Đây không chỉ là vấn đề về phép tắc mà còn liên quan đến mối quan hệ trong gia đình chúng ta. Em thấy tình cảm giữa mình và ba xuống dốc còn chưa đủ sao…?
Thì ra vẫn là chuyện liên quan đến mái tóc dài của tôi. Nhớ lại vẻ mặt giận dữ của ba anh hôm đó, trong lòng vẫn còn dậy lên cảm giác ớn lạnh. Nếu chiều nay người đàn ông khó tính kia lại một mực đòi cắt tóc của tôi, và anh lại tiếp tục vì tôi mà đổ máu thì hôn lễ của Yên Vũ chắc chẳng còn ra thể thống gì nữa. Tôi cũng không thích biến mình trở thành nguyên nhân làm cha con họ xích mích.
Dù sao cũng chỉ là một mái tóc, chi bằng cứ cắt quách đi cho vấn đề được đơn giản.
Nghĩ vậy nên thay vì đến gặp anh như dự kiến, tôi lại âm thầm quay về nhà. Sau một hồi nghĩ ngợi thật kỹ lưỡng mới quyết định đi tìm một cây kéo…
Mái tóc mới tuy chỉ dài chấm vai nhưng cũng làm tôi thấy ưng ý. Chỉ cần chải một chút sẽ có thể khiến chúng tự động úp vào trong, ôm lấy dáng hình gương mặt. Mỗi khi tôi xoay đầu, mái tóc phồng lại bồng bềnh lắc lư. Hình như trông còn đẹp hơn cả lúc chưa cắt.
Sau đó, tôi tiếp tục lựa từ trong đống trang sức anh chuẩn bị trong tủ một đôi bông tai hình tim nhỏ. Sợi bông dài, sáng lấp lánh, ẩn hiện sau làn tóc đen khiến tôi càng thêm thỏa mãn. Như vậy vừa có một diện mạo mới, vừa giải quyết được mâu thuẫn đang tồn tại. Chỉ không biết khi Tuyên nhìn thấy thì sẽ có phản ứng thế nào.
Tôi ra vườn tưới nước cho mấy chậu lan, luôn tiện thăm đàn cá một chút. Không biết anh Cả đã về chưa. Chỉ sợ nếu bây giờ đến tìm anh sẽ gặp anh ấy đang ở đó. Tình thế thật vô cùng khó xử.
Lá vàng lơi xuống đầy sân làm cảnh quang có phần kém xinh đẹp. Vậy nên, sau khi cho cá ăn, tôi quyết định đi tìm một cây chổi. Nhưng đã quét hết lá trong sân mà vẫn chưa thấy Tuyên về khiến tâm trạng có chút hơi buồn bực. Đúng lúc ấy thì chợt nghe từ nhà hàng xóng vọng đến tiếng trò chuyện của hai người phụ nữ. Tôi tò mò nên vội vàng bắc ghế, chồm người qua bức tường gạch. Bụng bảo dạ phải dùng một vẻ mặt thật thân thiện để làm quen với họ. Thật không ngờ, đầu vừa nhô lên, còn chưa kịp lấn qua sân nhà người ta milimet nào thì đã đụng phải thứ gì đó còn cứng hơn cả đá.
Choáng váng, tôi dội ngược về phía sau. Hai mũi chân đang nhón trên ghế cũng mất đà, ngã xuống. Đang chới với không biết nên chụp lấy thứ gì thì bên dưới đã xuất hiện hai cánh tay, gọn gàng ôm tôi lơ lửng trong không khí.
- Định ở đây quyến rũ ai hả? – Tuyên nhướn mày, trong mắt phóng ra vài tia phật ý - Lại còn tự ý đem đồ vật yêu thích của anh vứt đi mà không xin phép nữa.
- Anh để em xuống trước. – Tôi nhỏ giọng đề nghị - Đứng thế này không tiện.
- Được thôi. – Anh vừa nghe xong đã gật đầu rất sảng khoái.
Sau đó, chẳng nói chẳng rằng liền mang tôi hướng về phía xích đu mà đi đến.
- Thế nào? Có thấy thoải mái hơn không?
Tôi bất an ngồi trong lòng Tuyên, cảm giác da mặt mình sắp bị nướng đến cháy khét. Trong giọng anh có tám chín phần trêu chọc nhưng xem ra vẫn còn chút không vừa lòng. Tôi hoang mang không biết có phải mái tóc mới làm mình quá xấu nên mới khiến chồng khó chịu như vậy?
- Còn tính nhìn anh đến bao giờ? – Tuyên bình tĩnh đưa tay sờ lên tóc tôi. – Tên nào cả gan cắt tóc em hả?
- Là…là em tự cắt.
- Em biết cắt tóc?
- Làm đại. Chỉ cần khiến nó ngắn đi.
Nói đến đây, tầm mắt tôi bắt đầu di chuyển về phía mái tóc hơi khác lạ của anh. Chúng không gợn sóng như mọi khi mà đột nhiên trở nên rất mềm, rất thẳng. Từng sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt làm anh trông vừa hiền lại vừa điềm đạm. Vẻ tuấn tú từ cặp mắt sáng và chiếc mũi cao hài hòa kết hợp, tạo nên một thần thái đĩnh đạc cùng sang trọng.
- Tóc của anh? – Tôi cứ như người mắc nghẹn – ...Hình như hơi khác.
- Vì tối qua ngủ cạnh em nên mới thế này – Thật không thể nghe ra trong giọng Tuyên là thứ hàm ý gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.