Chương 47: Chương 47
Tam Tam Đắc Cửu
30/05/2017
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Hoa Nam vào cung truyền ra tin vui hậu phi có thai, cũng mang ý nghĩa rằng thời gian y độc hưởng quân ân đã đến cuối cùng.
Tin tức lan truyền, Giang Minh lập tức muốn tiến cung gặp Hoa Nam một lần nhưng lại bị Thái Hậu ngăn cản.
“Mẫu hậu, ta chỉ muốn gặp y, không có ý gì khác, chẳng lẽ như vậy cũng không được?” Sắc mặt Giang Minh trở nên trắng bệch, quầng mắt thâm đen, hiển nhiên là do đêm qua không được yên giấc.
“Ngoại thần sao có thể tùy ý gặp người đứng đầu hậu cung?” Lông mày lá liễu của Thái Hậu nhếch lên, nhìn đứa con mình nói: “Ngươi cho rằng ngươi bây giờ chỉ có một mình sao? Ngươi có Quân Dao, có Triêu Dương, ngươi không còn tư cách tùy hứng buông thả nữa rồi.”
Giang Minh thở ra một hơi uất ức, lạnh lùng nói: “Mẫu hậu, vì sao Người chưa bao giờ tin tưởng con của Người?”
Thái Hậu đạm mạc nói: “Hoàng Hậu chống đỡ được. Y không thể vĩnh viễn độc chiếm Hoàng Thượng, chính y cũng biết sớm muộn sẽ có ngày này. Y hiện tại mặc dù thương tâm nhưng rất bình tĩnh, nếu ngươi muốn vì y sinh sự thị phi, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.”
“Ta có thể làm ra chuyện thị phi gì?” Giang Minh nhíu mày, “Ta chỉ muốn gặp y một chút, xem y có ổn không.”
Ánh mắt Thái Hậu chuyển thành nhu hòa, nói với đứa con đa tình của mình: “Y rất tốt, ngươi không cần lo lắng. Hậu cung này còn có ta, ta sẽ không để cho hài tử kia gặp chuyện không hay.”
“Lúc đầu hắn vứt bỏ Niên phi, tìm đến lang hoàn tuyển Hậu là vì củng cố đế vị, bây giờ lại đắc tội lang hoàn, đây rõ ràng không phải nước cờ hay. Ca ca của ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Minh khẽ chế nhạo, “Chẳng lẽ cho rằng giang sơn này của hắn kiên cố đến mức không chê vào đâu được?”
Thái Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ: “Ngoại trừ chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngươi so với hắn rành rẽ hơn, những cái khác ngươi đều không bằng hắn. Hắn sủng hạnh phi tử của mình sao có thể gọi là đắc tội lang hoàn? Hoa gia lang hoàn lẽ nào lại tìm hắn khởi binh hỏi tội? Hoàng Hậu tuổi quá nhỏ, không thể vì hắn sinh con kế thừa hoàng vị. Mà hai vị hoàng tử hiện giờ tư chất lại không đạt đến trình độ hắn mong đợi. Hắn chỉ muốn một đứa con trai có thể thừa kế cơ nghiệp của hắn, điều này không sai. Hơn nữa, ngươi biết giữa hắn và Niên phi là loại tình cảm gì. Niên phi muốn một đứa con cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Mấy năm nay hắn chỉ chuyên sủng Hoàng Hậu, vắng vẻ các phi tử khác, đối với các nàng không phải không có áy náy. Ngay lúc này Niên phi uyển chuyển yêu sủng, hắn tự nhiên không đành lòng cự tuyệt.”
“Hắn có điểm sai lầm rồi. Tiểu Nam sẽ không hận hắn, Hoa gia cũng không làm gì hắn, nhưng hắn đã mất đi tâm của Tiểu Nam.” Giang Giác nói một cách chắc chắn. Hắn không hi vọng Hoa Nam yêu Giang Giác, nhưng nếu y bởi vì bị phản bội mà thương tâm mất mát, tình yêu tan vỡ, hắn sẽ càng đau lòng hơn.
Trong mắt Thái Hậu có một tia ngơ ngẩn. Bà nhớ lúc bà còn trẻ, biết rõ đấng trượng phu phong lưu phóng khoáng của bà có nữ nhân khác, cùng những nữ nhân ấy có hài tử, bà lại như cũ không có cách nào ràng buộc trái tim đa tình của hắn.
“Cảm tình là chuyện rất khó nói. Minh nhi, ngươi trở về trước đi. Hoàng Thượng khiến cho Hoàng Hậu thương tâm, ngươi cũng đừng nên khiến cho Quân Dao thương tâm, nếu không ai gia nhất định không tha cho ngươi.” Bà nói xong mới cảm thấy mình đã chịu ảnh hưởng của Hoa Nam, cho rằng trượng phu hẳn là nên chung thủy với thê tử, không nên đa tình.
“Nhi thần cáo lui.” Khóe miệng của hắn nhếch lên thành một đường cong khổ sở. Tiếng ‘Minh nhi’ này Thái Hậu có thể gọi thuận miệng như thế, nhưng hắn đã nghe vài năm vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Giang Giác, tam ca, ngươi vì sao cứ phải đoạt những thứ của ta? Vì sao đoạt được rồi lại không hảo hảo quý trọng?
***
Hoa Văn ghé qua Lạc Phượng Cốc nên so với Hoa Nam thì về trễ hơn một tháng. Hắn thật không nghĩ tới một tháng này xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhìn nụ cười dịu dàng yếu ớt của Hoa Nam, mặt hắn đông cứng lại, lạnh nhạt nói: “Ở trước mặt ta không cần miễn cưỡng cười vui giả đò rộng lượng. Muốn khóc cứ khóc, muốn đại náo hoàng cung cứ làm. Còn nếu muốn giết hắn thì cứ nói cho ta biết, ta đi giết cho ngươi.”
Trong giọng nói của Hoa Văn bắn ra hàn ý khiến Hoa Nam kinh hoảng, trợn mắt nói: “Nói bậy! Không cho phép ngươi làm tổn thương hắn!”
Hoa Văn phất tay áo, hừ lạnh một tiếng: “Người của lang hoàn há có đạo lý bị kẻ khác khi dễ?”
“Hắn không có khi dễ ta, chỉ là tuân theo dục vọng của mình mà thôi.” Hoa Nam chậm rãi nói, “Ta cũng không phải miễn cưỡng cười vui, là ta khóc không được. Tình yêu trong tim ta dành cho hắn đã phai nhạt, không biết bi ai, cho nên còn có thể cười. Tiểu Văn, hắn không làm được điều hắn hứa với ta, chẳng lẽ ta phải khóc thần gọi quỷ, thương tâm đến mức đòi sống đòi chết? Ta chính là Hoa Nam của lang hoàn a.”
Hoa Văn tựa hồ đã bị thuyết phục. Khoát tay lên vai y, hắn hòa nhã nói: “Thật sự kiên cường thì tốt rồi. Còn nếu không, ta vẫn yêu mến vị Tam công tử thích càn quấy làm nũng vui đùa.”
Thế sự bức y phải trở nên kiên cường, y sao còn có thể làm một hài tử ‘thích càn quấy làm nũng vui đùa’?
Hoa Nam dịu dàng cười, hỏi: “Gặp tên ngốc Minh Đường rồi phải không? Con của hắn thật xinh đẹp, hiện tại chắc đã biết nói chuyện rồi.”
“Đúng vậy, tên ngốc tử kia thật đúng là hay. Hắn gọi là ‘Minh Đường’, lại gọi con mình là ‘Minh Bạch’.” Hàn ý trong mắt Hoa Văn biến mất, trong nháy mắt tựa như có ánh mặt trời của tháng ba mùa xuân chiếu vào đáy lòng, đôi mắt trở nên ôn nhu ấm áp, “Còn thích nói hưu nói vượn nữa. Nói cái gì mà để tiểu Minh Bạch kết hôn cùng con của ngươi, cái này sẽ phải chờ bao nhiêu năm?”
Khuôn mặt tươi cười của Hoa Nam trong chốc lát cứng lại. Y không dám nhìn Hoa Văn, xấu hổ chật vật nhỏ giọng nói: “Có lẽ… không cần chờ quá nhiều năm.”
“Ngươi nói cái gì?” Hoa Văn cho là mình nghe lầm, suy nghĩ có chút hỗn loạn, sau đó bắt lấy hai vai Hoa Nam lay mạnh, “Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!”
“Ta nói… ta hình như thật sự kết linh thai.” Hoa Nam cắn môi, cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu, “Ta cũng không muốn, ta không nghĩ sẽ có. Ta chỉ có thể áp chế linh thai phát triển, ta không thể, cũng không nhẫn tâm giết nó.”
Một tảng đá không có sinh mệnh cũng có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà có được linh hồn, rồi tu luyện thành người. Nam tử ở lang hoàn sở dĩ có thể sinh con giống như nữ nhân cũng là cùng đạo lý đó. Tinh dịch của con người vốn là sinh vật sống, dịch thể của Giang Giác cùng chân long tinh huyết của Hoa Nam kết hợp, dùng thân thể Hoa Nam như lò luyện, hấp thụ tinh hoa linh lực là sẽ có linh thai.
Hoa Văn hổn hển nói: “Tên hỗn đản họ Giang đó, ta thật hận không thể một chưởng đánh chết hắn.”
Hoa Nam ngượng ngùng cười cười, vỗ vỗ lưng giúp Hoa Văn thuận khí rồi mới bình tĩnh nói: “Hắn ở cùng phi tử của hắn, điều đó không sai. Sai chính là ta, từ khi bắt đầu ta vốn không nên đảo loạn mặt nước hồ xuân. Hiện tại ta có linh thai, ta cũng không muốn cho hắn biết. Nó đang còn là tiểu long, ta muốn đợi qua vài thập niên nữa, chờ khi trở lại lang hoan ta sẽ biến nó thành hình, để nó rời khỏi cơ thể mẹ.”
“Giang Giác là sinh phụ của nàng, ngươi dự định cả đời này cũng không cho con gái ngươi gặp người phụ thân còn lại của nàng sao?” Hoa Văn lạnh lùng nói, hắn cũng giống như Minh Đường nhận định linh thai kia là nữ hài, “Chờ trước khi hắn băng hà nói cho hắn biết, để hắn mang theo hối tiếc xuống địa phủ.”
Hoa Nam nghẹn ngào nhìn trân trối Hoa Văn: “Ngươi quả nhiên là ác ma, chủ ý xấu xa như thế mà ngươi cũng có thể nghĩ đến. Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho Giang Giác biết đâu. Còn về hài tử, ta hi vọng nàng có thể vô ưu vô lo phát triển ở lang hoàn. Ta muốn cuộc sống của nàng không có bất kỳ trắc trở nào.”
Hoa Văn cười nhạo: “Làm ác ma thật tốt, dù sao tâm lạnh như băng thì sẽ không bị thương tổn.”
“Chúng ta đều trải qua một hồi tình kiếp.” Hoa Nam cười khổ, xòe hai bàn tay ra, “Ta mới hai mươi tuổi, trên tay không có liên văn*. Ta kết linh thai như vậy, thật sự là kiếp trước thiếu nợ hắn.”
*liên văn: hoa văn hình hoa sen.
“Không có liên văn chứng minh linh thai rất suy yếu. Hoàng cung dày đặc âm khí, ngươi lại trẻ tuổi, hài tử này không biết đến năm nào tháng nào mới hấp thụ đủ linh lực biến thành hình. Tộc nhân chúng ta đều là qua sáu mươi tuổi mới có hài tử, cho nên chúng ta đều nghĩ rằng ngươi cùng Giang Giác kiếp này không có duyên có con nối dòng, thật không nghĩ tới vẫn không thoát khỏi ràng buộc, đúng là ý trời trêu người.” Hoa Văn buồn rầu nhíu mày, nếu biết sẽ xảy ra chuyện như thế, lúc trước hắn nhất định sẽ ngăn cản bọn họ viên phòng. Đáng tiếc trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Hoa Nam mỉm cười tỏ vẻ không sao: “Cho nên ta mới nói nhất định kiếp trước đã thiếu nợ hắn nên kiếp này phải trả.”
“Vậy đời này hắn thiếu nợ ngươi, kiếp hắn phải trả lại gấp đôi.” Hoa Văn ngữ khí ôm hận, nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Nam từ từ thả tay xuống, giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết: “Không cần. Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, thậm chí tám kiếp, ta chỉ nguyện không bao giờ gặp lại đám người trong hoàng cung kia.”
“Thật không muốn ở lại đây, chúng ta trở về thôi. Là Giang Giác phụ ngươi trước, nếu trở về cũng không ai trách ngươi.” Hoa Văn nội tâm ngang ngạnh, rũ mi mắt xuống suy tư một lát rồi đưa ra đề nghị. Hoa Nam đã thương tâm đến mức độ thế nào mới có thể nói rằng tám kiếp cũng nguyện không bao giờ gặp lại đám người kia?
Hoa Nam không nói gì, ánh mắt trong suốt ung dung lướt qua bốn phía. Cung điện lạnh lẽo như băng này quả thật là không có gì đáng để lưu luyến. Lát sau, y mới khẽ thở dài: “Ta không thể không tuân theo lời hứa, ta sẽ ở cùng hắn đến chết. Tiểu Văn, ngươi có hạnh phúc muốn theo đuổi của ngươi, cứ rời đi đi. Cửu thiên phi long* há có thể bị vây hãm nơi hoàng cung tầm thường?”
*cửu thiên phi long: rồng bay lượn chín tầng trời.
Hoa Văn cười nói: “Không cần, nếu ngươi một mực ở lại bên cạnh hắn, ta sẽ một mực ở lại bên cạnh ngươi.”
“Nhiều ngươi cùng bị vây hãm thì có gì tốt đâu?” Thấy Hoa Văn mở miệng muốn nói, Hoa Nam giơ tay lên ý bảo hắn tạm thời im lặng, “Trước đây khi ta cùng Giang Giác còn vui vẻ, ngươi lo lắng ta sẽ trở thành đối tượng hãm hại của phi tử hậu cung nên mới ở lại bảo vệ ta. Hiện tại đã không còn nguy hiểm nữa, ngươi có thể rời khỏi nơi này, làm chuyện ngươi muốn làm. Ngươi yên tâm, ta không phải một hài tử không có năng lực tự bảo vệ mình. Ngươi đã vì ta bỏ lỡ rất nhiều thời gian, vuột mất Minh Đường, ta sao có thể tiếp tục liên lụy ngươi?”
“Ta đi, ngươi sẽ không tịch mịch?” Hoa Văn vì sự trưởng thành của y mà cảm khái, lần đầu tiên hắn lộ ra thần sắc thương yêu trìu mến, “Ta rời đi rồi, ngươi cái tên tiểu ô long này có trốn trong chăn khóc cũng sẽ không ai biết.”
Hoa Nam lắc đầu, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng hàm chứa đôi chút lạc quan thông suốt, “Ta sẽ không tịch mịch. Ở đây ta mang theo rất nhiều thư tịch, trở lại lang hoàn bất quá cũng như thế thôi, vẫn sống như vậy, nhìn hoa nở hoa tàn, ngày tháng luân chuyển, cứ chậm rãi phát triển theo thời gian. Ta sẽ không vì bất cứ ai mà khóc, cũng sẽ không ỷ lại ai. Ta dù sao đã sắp có hài tử rồi, không phải ư?”
Lời y nói là của người đã lĩnh ngộ hết sự đời sau khi trải qua thương tổn, khiến cho Hoa Văn không thể nào phản bác. Một Tiểu Nam ngây thơ yếu ớt như hài đồng của trước kia tựa hồ trong một đêm biến mất. Hoa Nam như vậy khiến Hoa Văn vừa cảm thấy lạ lẫm vừa đau lòng.
“Hảo, ta đi làm chuyện ta muốn làm, chu du thiên hạ. Ngươi hảo hảo bảo trọng, ta sẽ trở về thăm ngươi.” Hoa Văn vươn tay ôm Hoa Nam một chút, sau đó biến thành luồng sáng trắng nhanh chóng biến mất.
Con cháu lang hoàn dù nặng tình nhưng sẽ không bày ra thái độ lưu luyến không rời của nữ nhi tình trường. Hoa Văn có tiêu sái của Hoa Văn, Hoa Nam có siêu thoát của Hoa Nam. Cho nên Hoa Văn không quay đầu lại mà rời đi, cho nên Hoa Nam mới nói rằng y sẽ không khóc.
‘Ta và Người đều là nam tử, hà tất phải làm ra loại thái độ của nhi nữ thường tình?’
Đã đi con đường phản bội thì không nên hối hận, hối hận sẽ chỉ khiến chính mình không cách nào thích nghi, dây dưa khẩn cầu sẽ chỉ làm người khác phản cảm. Không bằng từ nay về sau yên lặng, không nhắc đến yêu hận tình cừu.
Tin tức lan truyền, Giang Minh lập tức muốn tiến cung gặp Hoa Nam một lần nhưng lại bị Thái Hậu ngăn cản.
“Mẫu hậu, ta chỉ muốn gặp y, không có ý gì khác, chẳng lẽ như vậy cũng không được?” Sắc mặt Giang Minh trở nên trắng bệch, quầng mắt thâm đen, hiển nhiên là do đêm qua không được yên giấc.
“Ngoại thần sao có thể tùy ý gặp người đứng đầu hậu cung?” Lông mày lá liễu của Thái Hậu nhếch lên, nhìn đứa con mình nói: “Ngươi cho rằng ngươi bây giờ chỉ có một mình sao? Ngươi có Quân Dao, có Triêu Dương, ngươi không còn tư cách tùy hứng buông thả nữa rồi.”
Giang Minh thở ra một hơi uất ức, lạnh lùng nói: “Mẫu hậu, vì sao Người chưa bao giờ tin tưởng con của Người?”
Thái Hậu đạm mạc nói: “Hoàng Hậu chống đỡ được. Y không thể vĩnh viễn độc chiếm Hoàng Thượng, chính y cũng biết sớm muộn sẽ có ngày này. Y hiện tại mặc dù thương tâm nhưng rất bình tĩnh, nếu ngươi muốn vì y sinh sự thị phi, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.”
“Ta có thể làm ra chuyện thị phi gì?” Giang Minh nhíu mày, “Ta chỉ muốn gặp y một chút, xem y có ổn không.”
Ánh mắt Thái Hậu chuyển thành nhu hòa, nói với đứa con đa tình của mình: “Y rất tốt, ngươi không cần lo lắng. Hậu cung này còn có ta, ta sẽ không để cho hài tử kia gặp chuyện không hay.”
“Lúc đầu hắn vứt bỏ Niên phi, tìm đến lang hoàn tuyển Hậu là vì củng cố đế vị, bây giờ lại đắc tội lang hoàn, đây rõ ràng không phải nước cờ hay. Ca ca của ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Minh khẽ chế nhạo, “Chẳng lẽ cho rằng giang sơn này của hắn kiên cố đến mức không chê vào đâu được?”
Thái Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ: “Ngoại trừ chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngươi so với hắn rành rẽ hơn, những cái khác ngươi đều không bằng hắn. Hắn sủng hạnh phi tử của mình sao có thể gọi là đắc tội lang hoàn? Hoa gia lang hoàn lẽ nào lại tìm hắn khởi binh hỏi tội? Hoàng Hậu tuổi quá nhỏ, không thể vì hắn sinh con kế thừa hoàng vị. Mà hai vị hoàng tử hiện giờ tư chất lại không đạt đến trình độ hắn mong đợi. Hắn chỉ muốn một đứa con trai có thể thừa kế cơ nghiệp của hắn, điều này không sai. Hơn nữa, ngươi biết giữa hắn và Niên phi là loại tình cảm gì. Niên phi muốn một đứa con cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Mấy năm nay hắn chỉ chuyên sủng Hoàng Hậu, vắng vẻ các phi tử khác, đối với các nàng không phải không có áy náy. Ngay lúc này Niên phi uyển chuyển yêu sủng, hắn tự nhiên không đành lòng cự tuyệt.”
“Hắn có điểm sai lầm rồi. Tiểu Nam sẽ không hận hắn, Hoa gia cũng không làm gì hắn, nhưng hắn đã mất đi tâm của Tiểu Nam.” Giang Giác nói một cách chắc chắn. Hắn không hi vọng Hoa Nam yêu Giang Giác, nhưng nếu y bởi vì bị phản bội mà thương tâm mất mát, tình yêu tan vỡ, hắn sẽ càng đau lòng hơn.
Trong mắt Thái Hậu có một tia ngơ ngẩn. Bà nhớ lúc bà còn trẻ, biết rõ đấng trượng phu phong lưu phóng khoáng của bà có nữ nhân khác, cùng những nữ nhân ấy có hài tử, bà lại như cũ không có cách nào ràng buộc trái tim đa tình của hắn.
“Cảm tình là chuyện rất khó nói. Minh nhi, ngươi trở về trước đi. Hoàng Thượng khiến cho Hoàng Hậu thương tâm, ngươi cũng đừng nên khiến cho Quân Dao thương tâm, nếu không ai gia nhất định không tha cho ngươi.” Bà nói xong mới cảm thấy mình đã chịu ảnh hưởng của Hoa Nam, cho rằng trượng phu hẳn là nên chung thủy với thê tử, không nên đa tình.
“Nhi thần cáo lui.” Khóe miệng của hắn nhếch lên thành một đường cong khổ sở. Tiếng ‘Minh nhi’ này Thái Hậu có thể gọi thuận miệng như thế, nhưng hắn đã nghe vài năm vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Giang Giác, tam ca, ngươi vì sao cứ phải đoạt những thứ của ta? Vì sao đoạt được rồi lại không hảo hảo quý trọng?
***
Hoa Văn ghé qua Lạc Phượng Cốc nên so với Hoa Nam thì về trễ hơn một tháng. Hắn thật không nghĩ tới một tháng này xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhìn nụ cười dịu dàng yếu ớt của Hoa Nam, mặt hắn đông cứng lại, lạnh nhạt nói: “Ở trước mặt ta không cần miễn cưỡng cười vui giả đò rộng lượng. Muốn khóc cứ khóc, muốn đại náo hoàng cung cứ làm. Còn nếu muốn giết hắn thì cứ nói cho ta biết, ta đi giết cho ngươi.”
Trong giọng nói của Hoa Văn bắn ra hàn ý khiến Hoa Nam kinh hoảng, trợn mắt nói: “Nói bậy! Không cho phép ngươi làm tổn thương hắn!”
Hoa Văn phất tay áo, hừ lạnh một tiếng: “Người của lang hoàn há có đạo lý bị kẻ khác khi dễ?”
“Hắn không có khi dễ ta, chỉ là tuân theo dục vọng của mình mà thôi.” Hoa Nam chậm rãi nói, “Ta cũng không phải miễn cưỡng cười vui, là ta khóc không được. Tình yêu trong tim ta dành cho hắn đã phai nhạt, không biết bi ai, cho nên còn có thể cười. Tiểu Văn, hắn không làm được điều hắn hứa với ta, chẳng lẽ ta phải khóc thần gọi quỷ, thương tâm đến mức đòi sống đòi chết? Ta chính là Hoa Nam của lang hoàn a.”
Hoa Văn tựa hồ đã bị thuyết phục. Khoát tay lên vai y, hắn hòa nhã nói: “Thật sự kiên cường thì tốt rồi. Còn nếu không, ta vẫn yêu mến vị Tam công tử thích càn quấy làm nũng vui đùa.”
Thế sự bức y phải trở nên kiên cường, y sao còn có thể làm một hài tử ‘thích càn quấy làm nũng vui đùa’?
Hoa Nam dịu dàng cười, hỏi: “Gặp tên ngốc Minh Đường rồi phải không? Con của hắn thật xinh đẹp, hiện tại chắc đã biết nói chuyện rồi.”
“Đúng vậy, tên ngốc tử kia thật đúng là hay. Hắn gọi là ‘Minh Đường’, lại gọi con mình là ‘Minh Bạch’.” Hàn ý trong mắt Hoa Văn biến mất, trong nháy mắt tựa như có ánh mặt trời của tháng ba mùa xuân chiếu vào đáy lòng, đôi mắt trở nên ôn nhu ấm áp, “Còn thích nói hưu nói vượn nữa. Nói cái gì mà để tiểu Minh Bạch kết hôn cùng con của ngươi, cái này sẽ phải chờ bao nhiêu năm?”
Khuôn mặt tươi cười của Hoa Nam trong chốc lát cứng lại. Y không dám nhìn Hoa Văn, xấu hổ chật vật nhỏ giọng nói: “Có lẽ… không cần chờ quá nhiều năm.”
“Ngươi nói cái gì?” Hoa Văn cho là mình nghe lầm, suy nghĩ có chút hỗn loạn, sau đó bắt lấy hai vai Hoa Nam lay mạnh, “Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!”
“Ta nói… ta hình như thật sự kết linh thai.” Hoa Nam cắn môi, cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu, “Ta cũng không muốn, ta không nghĩ sẽ có. Ta chỉ có thể áp chế linh thai phát triển, ta không thể, cũng không nhẫn tâm giết nó.”
Một tảng đá không có sinh mệnh cũng có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà có được linh hồn, rồi tu luyện thành người. Nam tử ở lang hoàn sở dĩ có thể sinh con giống như nữ nhân cũng là cùng đạo lý đó. Tinh dịch của con người vốn là sinh vật sống, dịch thể của Giang Giác cùng chân long tinh huyết của Hoa Nam kết hợp, dùng thân thể Hoa Nam như lò luyện, hấp thụ tinh hoa linh lực là sẽ có linh thai.
Hoa Văn hổn hển nói: “Tên hỗn đản họ Giang đó, ta thật hận không thể một chưởng đánh chết hắn.”
Hoa Nam ngượng ngùng cười cười, vỗ vỗ lưng giúp Hoa Văn thuận khí rồi mới bình tĩnh nói: “Hắn ở cùng phi tử của hắn, điều đó không sai. Sai chính là ta, từ khi bắt đầu ta vốn không nên đảo loạn mặt nước hồ xuân. Hiện tại ta có linh thai, ta cũng không muốn cho hắn biết. Nó đang còn là tiểu long, ta muốn đợi qua vài thập niên nữa, chờ khi trở lại lang hoan ta sẽ biến nó thành hình, để nó rời khỏi cơ thể mẹ.”
“Giang Giác là sinh phụ của nàng, ngươi dự định cả đời này cũng không cho con gái ngươi gặp người phụ thân còn lại của nàng sao?” Hoa Văn lạnh lùng nói, hắn cũng giống như Minh Đường nhận định linh thai kia là nữ hài, “Chờ trước khi hắn băng hà nói cho hắn biết, để hắn mang theo hối tiếc xuống địa phủ.”
Hoa Nam nghẹn ngào nhìn trân trối Hoa Văn: “Ngươi quả nhiên là ác ma, chủ ý xấu xa như thế mà ngươi cũng có thể nghĩ đến. Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho Giang Giác biết đâu. Còn về hài tử, ta hi vọng nàng có thể vô ưu vô lo phát triển ở lang hoàn. Ta muốn cuộc sống của nàng không có bất kỳ trắc trở nào.”
Hoa Văn cười nhạo: “Làm ác ma thật tốt, dù sao tâm lạnh như băng thì sẽ không bị thương tổn.”
“Chúng ta đều trải qua một hồi tình kiếp.” Hoa Nam cười khổ, xòe hai bàn tay ra, “Ta mới hai mươi tuổi, trên tay không có liên văn*. Ta kết linh thai như vậy, thật sự là kiếp trước thiếu nợ hắn.”
*liên văn: hoa văn hình hoa sen.
“Không có liên văn chứng minh linh thai rất suy yếu. Hoàng cung dày đặc âm khí, ngươi lại trẻ tuổi, hài tử này không biết đến năm nào tháng nào mới hấp thụ đủ linh lực biến thành hình. Tộc nhân chúng ta đều là qua sáu mươi tuổi mới có hài tử, cho nên chúng ta đều nghĩ rằng ngươi cùng Giang Giác kiếp này không có duyên có con nối dòng, thật không nghĩ tới vẫn không thoát khỏi ràng buộc, đúng là ý trời trêu người.” Hoa Văn buồn rầu nhíu mày, nếu biết sẽ xảy ra chuyện như thế, lúc trước hắn nhất định sẽ ngăn cản bọn họ viên phòng. Đáng tiếc trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Hoa Nam mỉm cười tỏ vẻ không sao: “Cho nên ta mới nói nhất định kiếp trước đã thiếu nợ hắn nên kiếp này phải trả.”
“Vậy đời này hắn thiếu nợ ngươi, kiếp hắn phải trả lại gấp đôi.” Hoa Văn ngữ khí ôm hận, nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Nam từ từ thả tay xuống, giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết: “Không cần. Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, thậm chí tám kiếp, ta chỉ nguyện không bao giờ gặp lại đám người trong hoàng cung kia.”
“Thật không muốn ở lại đây, chúng ta trở về thôi. Là Giang Giác phụ ngươi trước, nếu trở về cũng không ai trách ngươi.” Hoa Văn nội tâm ngang ngạnh, rũ mi mắt xuống suy tư một lát rồi đưa ra đề nghị. Hoa Nam đã thương tâm đến mức độ thế nào mới có thể nói rằng tám kiếp cũng nguyện không bao giờ gặp lại đám người kia?
Hoa Nam không nói gì, ánh mắt trong suốt ung dung lướt qua bốn phía. Cung điện lạnh lẽo như băng này quả thật là không có gì đáng để lưu luyến. Lát sau, y mới khẽ thở dài: “Ta không thể không tuân theo lời hứa, ta sẽ ở cùng hắn đến chết. Tiểu Văn, ngươi có hạnh phúc muốn theo đuổi của ngươi, cứ rời đi đi. Cửu thiên phi long* há có thể bị vây hãm nơi hoàng cung tầm thường?”
*cửu thiên phi long: rồng bay lượn chín tầng trời.
Hoa Văn cười nói: “Không cần, nếu ngươi một mực ở lại bên cạnh hắn, ta sẽ một mực ở lại bên cạnh ngươi.”
“Nhiều ngươi cùng bị vây hãm thì có gì tốt đâu?” Thấy Hoa Văn mở miệng muốn nói, Hoa Nam giơ tay lên ý bảo hắn tạm thời im lặng, “Trước đây khi ta cùng Giang Giác còn vui vẻ, ngươi lo lắng ta sẽ trở thành đối tượng hãm hại của phi tử hậu cung nên mới ở lại bảo vệ ta. Hiện tại đã không còn nguy hiểm nữa, ngươi có thể rời khỏi nơi này, làm chuyện ngươi muốn làm. Ngươi yên tâm, ta không phải một hài tử không có năng lực tự bảo vệ mình. Ngươi đã vì ta bỏ lỡ rất nhiều thời gian, vuột mất Minh Đường, ta sao có thể tiếp tục liên lụy ngươi?”
“Ta đi, ngươi sẽ không tịch mịch?” Hoa Văn vì sự trưởng thành của y mà cảm khái, lần đầu tiên hắn lộ ra thần sắc thương yêu trìu mến, “Ta rời đi rồi, ngươi cái tên tiểu ô long này có trốn trong chăn khóc cũng sẽ không ai biết.”
Hoa Nam lắc đầu, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng hàm chứa đôi chút lạc quan thông suốt, “Ta sẽ không tịch mịch. Ở đây ta mang theo rất nhiều thư tịch, trở lại lang hoàn bất quá cũng như thế thôi, vẫn sống như vậy, nhìn hoa nở hoa tàn, ngày tháng luân chuyển, cứ chậm rãi phát triển theo thời gian. Ta sẽ không vì bất cứ ai mà khóc, cũng sẽ không ỷ lại ai. Ta dù sao đã sắp có hài tử rồi, không phải ư?”
Lời y nói là của người đã lĩnh ngộ hết sự đời sau khi trải qua thương tổn, khiến cho Hoa Văn không thể nào phản bác. Một Tiểu Nam ngây thơ yếu ớt như hài đồng của trước kia tựa hồ trong một đêm biến mất. Hoa Nam như vậy khiến Hoa Văn vừa cảm thấy lạ lẫm vừa đau lòng.
“Hảo, ta đi làm chuyện ta muốn làm, chu du thiên hạ. Ngươi hảo hảo bảo trọng, ta sẽ trở về thăm ngươi.” Hoa Văn vươn tay ôm Hoa Nam một chút, sau đó biến thành luồng sáng trắng nhanh chóng biến mất.
Con cháu lang hoàn dù nặng tình nhưng sẽ không bày ra thái độ lưu luyến không rời của nữ nhi tình trường. Hoa Văn có tiêu sái của Hoa Văn, Hoa Nam có siêu thoát của Hoa Nam. Cho nên Hoa Văn không quay đầu lại mà rời đi, cho nên Hoa Nam mới nói rằng y sẽ không khóc.
‘Ta và Người đều là nam tử, hà tất phải làm ra loại thái độ của nhi nữ thường tình?’
Đã đi con đường phản bội thì không nên hối hận, hối hận sẽ chỉ khiến chính mình không cách nào thích nghi, dây dưa khẩn cầu sẽ chỉ làm người khác phản cảm. Không bằng từ nay về sau yên lặng, không nhắc đến yêu hận tình cừu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.