Chương 22: Chương 22
Vô Ti
11/10/2016
trở tay không kịp.
Các học sinh nữ đều có một chiếc ô xếp nhẹ nhàng trong túi để phòng ngừa nguy cơ, nhưng hai lão gia này làm sao có thể mang theo cái thứ đó được. Ngay cả trên đường cũng không tìm thấy mặt tiền cửa hàng nào để trú mưa, cũng may phía trước cách đó không xa còn có một trạm dừng xe bus.
“Tả tiên sinh, qua bên kia tránh một chút đi.”
Trì Vị Phong đem hai cánh tay che trên đỉnh đầu một cách phí công, mưa tạt vào mặt khiến cho cậu mở mắt thực khó khăn.
Chính là Tả Thụy Nham không chịu đuổi theo, ngược lại tiếp tục không nhanh không chậm tiêu sái đi trong mưa to.
“Tả tiên sinh, anh làm gì thế?” Trì Vị Phong chạy vài bước rồi quay lại đầu, nhảy đến trước mặt Tả Thụy Nham, “Chạy mau a, một hồi nữa sẽ ướt hết đó.”
Tóc Tả Thụy Nham bị nước mưa thấm ướt từ từ rũ xuống, bộ dáng chật vật không chịu nổi, nhưng mà anh ta lại đơn giản nghiêng đầu một chút.
“Dưới mưa nên đi chậm.”
Đi chậm cái đầu anh! A nhịn không được thật muốn mắng những lời thô tục. Trì Vị Phong một phen túm lấy tay Tả Thụy Nham.
“Đi nhanh đi.”
Cậu cố gắng dùng sức kéo tên gia hão không có não này chạy đến đứng trong trạm xe bus.
Vỗ vỗ bọt trên người đi, Trì Vị Phong vừa quay đầu lại thì phát hiện Tả Thụy Nham đang đứng im lặng, trên mặt từng giọt nước mưa ngưng tụ đang tí tách tí tách rơi xuống.
Trì Vị Phong cảm thấy có điểm gì đó là lạ, nương theo ánh đèn mờ mờ tiến gần hơn quan sát, khuôn mặt đơ không chút biểu tình của Tả Thụy Nham sao bây giờ lại có chút ngẩn ngơ a.
“Tả tiên sinh, anh không phải là say rượu rồi chứ?”
“Không có.” Tả Thụy Nham trả lời.
Trên thế gian này không kẻ say nào thừa nhận mình say cả…. Nhưng ngoại trừ điểm chung này, vẻ mặt Tả Thụy Nham tuy có chút ngẩn ngơ nhưng cơ hồ không có gì thay đổi. Thỉnh anh có thể xuất ra một chút biểu hiện của người say hay không, vì cái gì vẫn như vậy a….
Trì Vị Phong rất nhanh sẽ hối hận vì đã sinh ra cái suy nghĩ này, nhưng hiện tại thì không ai biết được, dù sao chẳng ai có năng lực đoán trước tương lai cả.
Cậu giơ tay lên giúp Tả Thụy Nham lau đi bọt nước dính trên mặt.
“Lau đi thôi, bằng không sẽ bị cảm lạnh.”
“Tay cậu lạnh.”
Tả Thụy Nham như đang chu du vào chốn thần tiên đột nhiên tỉnh lại, chụp lấy cánh tay trên mặt mình.
“Không có biện pháp, đột nhiên trời mưa thôi.”
Hiện tại ngẫm lại, đáng lẽ ra cậu nên nghe lời anh đem theo áo khoác a, người ta dù sao cũng đã có kinh nghiệm tới nơi này nhiều lần, thật sư không nghe lời người già thì sẽ chịu thiệt mà, a , không đúng, Tả tiên sinh không phải người già nha.
Trì Vị Phong muốn rút tay về, “Được rồi, để tay trong túi quần một chút sẽ ấm lại.”
Nhưng Tả Thụy Nham nắm thật sự rất chặt, Trì Vị Phong không rút lại được, cậu kỳ quái nhìn Tả Thụy Nham.
Tả Thụy Nham chính là im lặng nhìn cậu, sau một lát nói,
“Ý kiến hay.”
Loại kiến thức đơn giản này mà cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, mạch máu não của anh bị cồn làm cho tắc nghẽn hết rồi ư, nếu đã biết thì nhanh chóng buông tay ra a.
Trì Vị Phong lại kéo kéo cổ tay, thế nhưng cổ tay vẫn bất động.
Thiệt là, đây là đang mượn rượu làm càn sao?
Chỉ thấy Tả Thụy Nham nắm lấy tay cậu, một phen đem tay hai người kéo vào bên trong túi áo anh.
Này! Tôi nói ở đây chính là túi áo của tôi, không phải là của anh nha, mau buông ra cho tôi.
Trì Vị Phong giãy ra không được, đành phải từ bỏ. Nhẫn nhịn chiều anh ta đi, dù sao cũng đâu có mất miếng thịt nào, hơn nữa có bàn tay ấm áp của người kia, cậu rất nhanh cũng liền thấy ấm.
Mưa một hồi cũng giảm, xe taxi chạy trên đường đều dừng lại trước đèn đỏ. Trì Vị Phong vốn tính đi xe bus, nhưng đứng ở trạm hồi lâu mới nhớ tới, mấy ngày nay đều là người khác đưa đón, tuy rằng nhớ được đường nhưng lại hoàn toàn không biết phải bắt chuyến xe nào đi cho đúng.
Người đi trên đường đều ra sức chạy thật nhanh, không bao lâu bóng người đều mất tăm hết, chỉ có vài chiếc xe phóng nhanh qua trước mắt, muốn hỏi thăm một chút cũng không được.
Huống chi hiện tại tay cậu lại bị người khác gắt gao giữ lấy, đi thế nào cũng phải vác theo cái gánh nặng này, làm gì cũng không có cách. Cũng may là Tả Thụy Nham không có nháo, chỉ là giữ chặt tay cậu, Trì Vị Phong bước từng bước, anh cũng bước theo từng bước.
Không có biện pháp, chỉ có thể đợi mưa tạnh.
Mưa to mùa hạ chưa bao giờ kéo dài, rất nhanh lúc sau liền nhỏ dần, thế nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng hẳn đi.
Tiếng mưa rơi tí tách trên mái trạm xe cùng với tiêng xe bất chợt phóng ngang qua làm cho không khí trở nên an bình một cách lạ thường.
Mưa nhỏ lại, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới.
“Hắt xì!”
Chiếc áo sơ mi mỏng trên người đã ướt đẫm, hiện tại gió thổi qua, quả thực cứ như bị bao bọc bởi khối băng. Trì Vị Phong hắc xì một cái thật mạnh.
Cậu hít hít mũi, vẫn không nói gì, Tả Thụy Nham lờ mờ quay đầu qua hỏi
“Cậu lạnh không?”
Có lẽ là do cồn quấy phá, có lẽ không khí an bình lại đang giở trò quỷ, hoặc có thể là do bản thân lạnh sinh ra chóng mặt nhức đầu. Chỉ một câu hỏi ngắn gọn nhưng khi nghe lại cảm thấy vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng. Rõ ràng vẫn là ngữ khí thường ngày của Tả tiên sinh, cậu sao lại có thể sinh ra ảo giác như vậy.
“Không có.”
Tả Thụy Nham đang muốn cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cậu, Trì Vị Phong nhanh chóng lắc đầu, quần áo Tả Thụy Nham cũng ướt không ít, cởi ra hai người cùng nhau đông lạnh hết thì sao.
Tả Thụy Nham chần chờ một chút, vẫn là đem áo trở về, một lần nữa giữ chặt cánh tay Trì Vị Phong mà mình vừa buông ra, lần này biến thành mười ngón cùng nhau đan xen.
Anh là con nít sợ mất mẹ hay sao, nắm tay như vậy thật khoa trương rồi, cho dù anh không giữ chặt như vậy tôi cũng không chạy trốn đâu.
Nhưng mà tính toán với người say rượu cũng chẳng được gì, thôi thì mặc kệ anh ta đi.
Trì Vị Phong thở dài, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt Tả Thụy Nham không biết từ khi nào đã chuyển tới đối diện mặt cậu.
“Chóng mặt.” Anh nói.
Kia tám phần là do uống rượu…
“Không có việc gì, trở về uống chút nước nóng, ngủ một giấc là sẽ khỏe.” Trì Vị Phong kinh nghiệm từng trải của một người say rượu, vỗ vỗ bờ vai của anh khuyên.
“Uh.” Tả Thụy Nham gật gật đầu, đại khái vẫn có chút không thoải mái, đầu gục xuống.
“Không có sao chứ?” Trì Vị Phong bắt đầu thật sự lo lắng, cậu nghiêng đầu, cúi xuống trước mặt Tả Thụy Nham.
Tả Thụy Nham ánh mắt không nhắm lại, hai người cứ duy trì tư thế không tự nhiên này mà nhìn nhau.
Đôi mắt ngà ngà say dường như trở nên sâu thẳm hơn, ánh sáng vàng ấm áp từ ngọn đèn đường bên cạnh hắt tới, lóe ra tia nhìn quang mang, giống như tinh tú trong bầu trời đêm. Trì Vị Phong nhất thời quên mất mình cần phải làm gì.
Tả Thụy Nham chớp chớp mắt, cúi đầu.
…
…….
…………..
Cái gì? Hiện tại cái gì đang xảy ra?
Bộ não đã chết đứng của Trì Vị Phong lúc này chỉ có thể tự hỏi như vậy, nhưng mà cậu mới vừa động, đã bị người kia giữ chặt lại.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại ướt át.
Đúng rồi, hôn môi, cậu là đang hôn.
“Ân? ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Vì cái gì lại cùng Tả Thụy Nham hôn môi? ! ! ! !
Miệng Trì Vị Phong bị lấp kín không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, tiếng thét vừa định bật ra lại biến thành một tiếng hừ nhẹ.
Tả Thụy Nham vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, thừa dịp Trì Vị Phong hé miệng, đem đầu lưỡi trượt vào bên trong miệng cậu.
Đầu lưỡi trơn mềm nhẹ nhàng lướt qua hàm răng cậu, cánh môi mềm mại khĩ mút lấy môi dưới Trì Vị Phong. Tả Thụy Nham hôn đến thực cẩn thận.
Trong miệng còn có hương rượu nhàn nhạt, trên gương mặt Tả Thụy Nham mà cậu vừa lau qua vẫn còn lưu lại hơi nước, điểm chết người chính là hai chiếc răng nanh đang nhẹ nhàng cắn cắn lấy môi cậu, mỗi một việc đều giống như một lọ thuốc mê đánh tan tất cả sức lực của Trì Vị Phong, khiến cho cả người cậu nhũn ra, yếu ớt dựa vào người đối phương, hoàn toàn vô lực giãy dụa.
Cánh tay vốn bị nắm chặt kia không biết từ khi nào đã dùng sức rút trở về, tay kia thì đặt sau lưng Tả Thụy Nham, nắm chặt lấy quần áo Tả Thụy Nham, chặt đến mức sắp đem góc áo kia vắt thành nước.
Rõ ràng không hề uống rượu, nhưng sao lại hôn lạc hướng hơn cả người đã uống rượu kia.
Thời gian hôn tất nhiên không thể dùng đồ hồ bấm giờ để mà đo được. Đồng hồ sinh học vốn luôn đúng, giờ phút này cũng đã chết toàn bộ.
Tả Thụy Nham không biết từ khi nào đã rời khổi môi Trì Vị Phong, hướng cổ của cậu hôn tới.
Cái gì cái gì, tiếp tục…. tiếp tục như vậy hôn xuống là không được a, dừng ngay cho tôi a! Miệng Trì Vị Phong cứ như bị liệt không kêu ra thành tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tả Thụy Nham liếm cổ của mình.
Thân thể Trì Vị Phong cũng nhịn không được mà run rẩy. Đôi môi chậm rãi di động kia căn bản không để cho cậu có cơ hội kháng cự.
.
Nhưng mà bỗng nhiên ngừng lại, Tả Thụy Nham cứng đờ bất động.
Ân? Làm sao vậy? Lương tâm đã phát hiện sao? Trì Vị Phong vẫn chưa thể nhanh chóng hoàn hồn lại, một lát sau mới nhớ ra động tác, hơi đẩy đẩy đầu Tả Thụy Nham.
Anh ta cư nhiên dựa vào người Trì Vị Phong nhắm mắt lại mà ngủ!
Anh hôn xong rồi ngủ, anh là cái tên hỗn đản bội tình bạc nghĩa!
Các học sinh nữ đều có một chiếc ô xếp nhẹ nhàng trong túi để phòng ngừa nguy cơ, nhưng hai lão gia này làm sao có thể mang theo cái thứ đó được. Ngay cả trên đường cũng không tìm thấy mặt tiền cửa hàng nào để trú mưa, cũng may phía trước cách đó không xa còn có một trạm dừng xe bus.
“Tả tiên sinh, qua bên kia tránh một chút đi.”
Trì Vị Phong đem hai cánh tay che trên đỉnh đầu một cách phí công, mưa tạt vào mặt khiến cho cậu mở mắt thực khó khăn.
Chính là Tả Thụy Nham không chịu đuổi theo, ngược lại tiếp tục không nhanh không chậm tiêu sái đi trong mưa to.
“Tả tiên sinh, anh làm gì thế?” Trì Vị Phong chạy vài bước rồi quay lại đầu, nhảy đến trước mặt Tả Thụy Nham, “Chạy mau a, một hồi nữa sẽ ướt hết đó.”
Tóc Tả Thụy Nham bị nước mưa thấm ướt từ từ rũ xuống, bộ dáng chật vật không chịu nổi, nhưng mà anh ta lại đơn giản nghiêng đầu một chút.
“Dưới mưa nên đi chậm.”
Đi chậm cái đầu anh! A nhịn không được thật muốn mắng những lời thô tục. Trì Vị Phong một phen túm lấy tay Tả Thụy Nham.
“Đi nhanh đi.”
Cậu cố gắng dùng sức kéo tên gia hão không có não này chạy đến đứng trong trạm xe bus.
Vỗ vỗ bọt trên người đi, Trì Vị Phong vừa quay đầu lại thì phát hiện Tả Thụy Nham đang đứng im lặng, trên mặt từng giọt nước mưa ngưng tụ đang tí tách tí tách rơi xuống.
Trì Vị Phong cảm thấy có điểm gì đó là lạ, nương theo ánh đèn mờ mờ tiến gần hơn quan sát, khuôn mặt đơ không chút biểu tình của Tả Thụy Nham sao bây giờ lại có chút ngẩn ngơ a.
“Tả tiên sinh, anh không phải là say rượu rồi chứ?”
“Không có.” Tả Thụy Nham trả lời.
Trên thế gian này không kẻ say nào thừa nhận mình say cả…. Nhưng ngoại trừ điểm chung này, vẻ mặt Tả Thụy Nham tuy có chút ngẩn ngơ nhưng cơ hồ không có gì thay đổi. Thỉnh anh có thể xuất ra một chút biểu hiện của người say hay không, vì cái gì vẫn như vậy a….
Trì Vị Phong rất nhanh sẽ hối hận vì đã sinh ra cái suy nghĩ này, nhưng hiện tại thì không ai biết được, dù sao chẳng ai có năng lực đoán trước tương lai cả.
Cậu giơ tay lên giúp Tả Thụy Nham lau đi bọt nước dính trên mặt.
“Lau đi thôi, bằng không sẽ bị cảm lạnh.”
“Tay cậu lạnh.”
Tả Thụy Nham như đang chu du vào chốn thần tiên đột nhiên tỉnh lại, chụp lấy cánh tay trên mặt mình.
“Không có biện pháp, đột nhiên trời mưa thôi.”
Hiện tại ngẫm lại, đáng lẽ ra cậu nên nghe lời anh đem theo áo khoác a, người ta dù sao cũng đã có kinh nghiệm tới nơi này nhiều lần, thật sư không nghe lời người già thì sẽ chịu thiệt mà, a , không đúng, Tả tiên sinh không phải người già nha.
Trì Vị Phong muốn rút tay về, “Được rồi, để tay trong túi quần một chút sẽ ấm lại.”
Nhưng Tả Thụy Nham nắm thật sự rất chặt, Trì Vị Phong không rút lại được, cậu kỳ quái nhìn Tả Thụy Nham.
Tả Thụy Nham chính là im lặng nhìn cậu, sau một lát nói,
“Ý kiến hay.”
Loại kiến thức đơn giản này mà cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, mạch máu não của anh bị cồn làm cho tắc nghẽn hết rồi ư, nếu đã biết thì nhanh chóng buông tay ra a.
Trì Vị Phong lại kéo kéo cổ tay, thế nhưng cổ tay vẫn bất động.
Thiệt là, đây là đang mượn rượu làm càn sao?
Chỉ thấy Tả Thụy Nham nắm lấy tay cậu, một phen đem tay hai người kéo vào bên trong túi áo anh.
Này! Tôi nói ở đây chính là túi áo của tôi, không phải là của anh nha, mau buông ra cho tôi.
Trì Vị Phong giãy ra không được, đành phải từ bỏ. Nhẫn nhịn chiều anh ta đi, dù sao cũng đâu có mất miếng thịt nào, hơn nữa có bàn tay ấm áp của người kia, cậu rất nhanh cũng liền thấy ấm.
Mưa một hồi cũng giảm, xe taxi chạy trên đường đều dừng lại trước đèn đỏ. Trì Vị Phong vốn tính đi xe bus, nhưng đứng ở trạm hồi lâu mới nhớ tới, mấy ngày nay đều là người khác đưa đón, tuy rằng nhớ được đường nhưng lại hoàn toàn không biết phải bắt chuyến xe nào đi cho đúng.
Người đi trên đường đều ra sức chạy thật nhanh, không bao lâu bóng người đều mất tăm hết, chỉ có vài chiếc xe phóng nhanh qua trước mắt, muốn hỏi thăm một chút cũng không được.
Huống chi hiện tại tay cậu lại bị người khác gắt gao giữ lấy, đi thế nào cũng phải vác theo cái gánh nặng này, làm gì cũng không có cách. Cũng may là Tả Thụy Nham không có nháo, chỉ là giữ chặt tay cậu, Trì Vị Phong bước từng bước, anh cũng bước theo từng bước.
Không có biện pháp, chỉ có thể đợi mưa tạnh.
Mưa to mùa hạ chưa bao giờ kéo dài, rất nhanh lúc sau liền nhỏ dần, thế nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng hẳn đi.
Tiếng mưa rơi tí tách trên mái trạm xe cùng với tiêng xe bất chợt phóng ngang qua làm cho không khí trở nên an bình một cách lạ thường.
Mưa nhỏ lại, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới.
“Hắt xì!”
Chiếc áo sơ mi mỏng trên người đã ướt đẫm, hiện tại gió thổi qua, quả thực cứ như bị bao bọc bởi khối băng. Trì Vị Phong hắc xì một cái thật mạnh.
Cậu hít hít mũi, vẫn không nói gì, Tả Thụy Nham lờ mờ quay đầu qua hỏi
“Cậu lạnh không?”
Có lẽ là do cồn quấy phá, có lẽ không khí an bình lại đang giở trò quỷ, hoặc có thể là do bản thân lạnh sinh ra chóng mặt nhức đầu. Chỉ một câu hỏi ngắn gọn nhưng khi nghe lại cảm thấy vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng. Rõ ràng vẫn là ngữ khí thường ngày của Tả tiên sinh, cậu sao lại có thể sinh ra ảo giác như vậy.
“Không có.”
Tả Thụy Nham đang muốn cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cậu, Trì Vị Phong nhanh chóng lắc đầu, quần áo Tả Thụy Nham cũng ướt không ít, cởi ra hai người cùng nhau đông lạnh hết thì sao.
Tả Thụy Nham chần chờ một chút, vẫn là đem áo trở về, một lần nữa giữ chặt cánh tay Trì Vị Phong mà mình vừa buông ra, lần này biến thành mười ngón cùng nhau đan xen.
Anh là con nít sợ mất mẹ hay sao, nắm tay như vậy thật khoa trương rồi, cho dù anh không giữ chặt như vậy tôi cũng không chạy trốn đâu.
Nhưng mà tính toán với người say rượu cũng chẳng được gì, thôi thì mặc kệ anh ta đi.
Trì Vị Phong thở dài, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt Tả Thụy Nham không biết từ khi nào đã chuyển tới đối diện mặt cậu.
“Chóng mặt.” Anh nói.
Kia tám phần là do uống rượu…
“Không có việc gì, trở về uống chút nước nóng, ngủ một giấc là sẽ khỏe.” Trì Vị Phong kinh nghiệm từng trải của một người say rượu, vỗ vỗ bờ vai của anh khuyên.
“Uh.” Tả Thụy Nham gật gật đầu, đại khái vẫn có chút không thoải mái, đầu gục xuống.
“Không có sao chứ?” Trì Vị Phong bắt đầu thật sự lo lắng, cậu nghiêng đầu, cúi xuống trước mặt Tả Thụy Nham.
Tả Thụy Nham ánh mắt không nhắm lại, hai người cứ duy trì tư thế không tự nhiên này mà nhìn nhau.
Đôi mắt ngà ngà say dường như trở nên sâu thẳm hơn, ánh sáng vàng ấm áp từ ngọn đèn đường bên cạnh hắt tới, lóe ra tia nhìn quang mang, giống như tinh tú trong bầu trời đêm. Trì Vị Phong nhất thời quên mất mình cần phải làm gì.
Tả Thụy Nham chớp chớp mắt, cúi đầu.
…
…….
…………..
Cái gì? Hiện tại cái gì đang xảy ra?
Bộ não đã chết đứng của Trì Vị Phong lúc này chỉ có thể tự hỏi như vậy, nhưng mà cậu mới vừa động, đã bị người kia giữ chặt lại.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại ướt át.
Đúng rồi, hôn môi, cậu là đang hôn.
“Ân? ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Vì cái gì lại cùng Tả Thụy Nham hôn môi? ! ! ! !
Miệng Trì Vị Phong bị lấp kín không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, tiếng thét vừa định bật ra lại biến thành một tiếng hừ nhẹ.
Tả Thụy Nham vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, thừa dịp Trì Vị Phong hé miệng, đem đầu lưỡi trượt vào bên trong miệng cậu.
Đầu lưỡi trơn mềm nhẹ nhàng lướt qua hàm răng cậu, cánh môi mềm mại khĩ mút lấy môi dưới Trì Vị Phong. Tả Thụy Nham hôn đến thực cẩn thận.
Trong miệng còn có hương rượu nhàn nhạt, trên gương mặt Tả Thụy Nham mà cậu vừa lau qua vẫn còn lưu lại hơi nước, điểm chết người chính là hai chiếc răng nanh đang nhẹ nhàng cắn cắn lấy môi cậu, mỗi một việc đều giống như một lọ thuốc mê đánh tan tất cả sức lực của Trì Vị Phong, khiến cho cả người cậu nhũn ra, yếu ớt dựa vào người đối phương, hoàn toàn vô lực giãy dụa.
Cánh tay vốn bị nắm chặt kia không biết từ khi nào đã dùng sức rút trở về, tay kia thì đặt sau lưng Tả Thụy Nham, nắm chặt lấy quần áo Tả Thụy Nham, chặt đến mức sắp đem góc áo kia vắt thành nước.
Rõ ràng không hề uống rượu, nhưng sao lại hôn lạc hướng hơn cả người đã uống rượu kia.
Thời gian hôn tất nhiên không thể dùng đồ hồ bấm giờ để mà đo được. Đồng hồ sinh học vốn luôn đúng, giờ phút này cũng đã chết toàn bộ.
Tả Thụy Nham không biết từ khi nào đã rời khổi môi Trì Vị Phong, hướng cổ của cậu hôn tới.
Cái gì cái gì, tiếp tục…. tiếp tục như vậy hôn xuống là không được a, dừng ngay cho tôi a! Miệng Trì Vị Phong cứ như bị liệt không kêu ra thành tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tả Thụy Nham liếm cổ của mình.
Thân thể Trì Vị Phong cũng nhịn không được mà run rẩy. Đôi môi chậm rãi di động kia căn bản không để cho cậu có cơ hội kháng cự.
.
Nhưng mà bỗng nhiên ngừng lại, Tả Thụy Nham cứng đờ bất động.
Ân? Làm sao vậy? Lương tâm đã phát hiện sao? Trì Vị Phong vẫn chưa thể nhanh chóng hoàn hồn lại, một lát sau mới nhớ ra động tác, hơi đẩy đẩy đầu Tả Thụy Nham.
Anh ta cư nhiên dựa vào người Trì Vị Phong nhắm mắt lại mà ngủ!
Anh hôn xong rồi ngủ, anh là cái tên hỗn đản bội tình bạc nghĩa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.