Chương 4: Chương 4
Vô Ti
11/10/2016
Thế giới này, có một số bí mật không nên biết.
Bằng không sẽ xuất hiện hắc y Đại Ma Vương nói: ha ha ha, tên nhóc ngươi đã biết quá nhiều rồi.
Cho nên, không biết mới là phúc.
Sau khi Trì Vị Phong tắm qua sạch sẽ, ngồi ở trên giường yên lặng tự nhắc nhở bản thân, quyết định không thèm nghĩ tới buổi tối kỳ bí hôm nay nữa.
Có lẽ Tả Thụy Nham chỉ là tâm huyết dâng trào, ngủ một giấc qua ngày hôm sau liền quên sạch sẽ, chắc là vì tin nhắn nhầm kia mà muốn trêu cợt mình thôi. Tóm lại, cậu không muốn tự tìm đường chết mà đi hỏi anh ta.
Không được hồ đồ, không đuộc hồ đồ a.
Sau khi tự trấn an tâm lý, Trì Vị Phong tung chăn nằm xuống ngủ.
Hắc y Đại Ma Vương Tả Thụy Nham giờ phút này đương nhiên cũng đang ở nhà say sưa đi vào giấc ngủ.
Nói tóm lại, đây là một ngày vui vẻ.
Chính là Trì Vị Phong lại có một giấc mộng, trong đó chim chóc phi thường nhiều bay vòng quanh thành những vòng tròn nhỏ.
Cảnh tượng trong mộng là phi thường đẹp.
Tiểu giáo đường xinh xắn vang lên tiếng chuông trầm bổng, trên bậc cầu thang cuối cùng chính là cô dâu mặc chiếc áo cưới trắng tinh, hướng cánh tay bạch ngọc về phía mình vẫy gọi, giống như đang nói “Đến đây nha, mau đến đây đuổi theo em nha.”
Trì Vị Phong mặc áo bành tô đang chạy trên cầu thang dài, trên mặt lộ vẻ cười ngây ngô.
Miệng lẩm nhẩm lẩm nhẩm chạy tới trên đỉnh, Trì Vị Phong đã mệt muốn chết, nhưng nghĩ tới cô dâu xinh đẹp đang đợi mình, cậu lại có thêm sức lực để đi đến phía trước.
“Thân ái…” cậu vươn tay khoát lên trên vai cô dâu, đem người tiểu mỹ nhân nhẹ nhàng xoay lại.
“Thân ái.” Thanh âm tiểu mỹ nhân khô khan đáp lại, một chút tình cảm cũng không có.
Trì Vị Phong dừng tay, cô dâu cũng tự mình quay lại nhìn cậu.
……
…………
Áo cưới trắng tinh nháy măt biến thành áo choàng đen của phù thủy, gương mặt thần chết Tả Thụy Nham bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt,
“Thân ái, ngươi làm sao vậy?”
Cậu như thói quen hét lớn.
“Mẹ a a a a a a!”
“Sáng sớm làm cái gì mà la lối lớn tiếng như vậy, thật ồn ào quá, bao nhiêu hồn vía cũng bị con dọa bay mất rồi!”
Trì mẫu thân vốn đang định đi tập thể dục buổi sáng nhanh chóng xông cửa vào, một tay xách Trì Vị Phong từ trong ổ chăn đi ra.
“Mau đứng lên đi làm đi!”
“Ôi chao!” Trì Vị Phong chớp chớp ánh mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Aish! Cơn ác mộng dọa người này tám phần là bởi vì bữa cơm kia kích động mà gây ra.
Cậu gãi đầu ngồi dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, cư nhiên còn rất sớm. Nhưng mà cũng nên đứng dậy sửa soạn đi làm thôi.
Trì Vị Phong luôn luôn lười biếng cho qua bữa sáng, ngày xưa đều ngủ thẳng cẳng đến phút cuối cùng. Cậu cũng muốn hảo hảo ngồi xuống ăn một bữa sáng đàng hoàng, nhưng thời gian lại không có. Hôm nay thức dậy sớm ngoài ý muốn mới có cơ hội ăn một lần, Cái này coi như là trong họa có phúc, xem ra cũng không tồi a.
Gần công ty có nhiều quán ăn nhỏ, bình thường mọi người sẽ ghé ăn ở trong đó.
Trì Vị Phong đi lòng vòng một hồi tìm chỗ sạch sẽ để ngồi xuống, lấy bánh ra chậm rãi ngồi ăn.
Hiện giờ vẫn còn rất sớm nên quán khá vắng, không bao lâu các nhân viên văn phòng gần đó đều đến ăn, cửa hàng nhốn nha nhốn nháo dần lấp đầy người.
Trì Vị Phong không có ý định đi đến văn phòng quá sớm, ăn xong bánh bao lại bắt đầu uống sữa đậu nành giết thời gian.
Nhưng cậu rất nhanh từ nay về sau sẽ hối hận vì đã làm vậy…..
Tả Thụy Nham ở người đám người đông đúc cũng bước chân vào cửa tiệm, lấy một chút thức ăn đặt lên khay, đứng đó nhìn trái lại nhìn phải một hồi vẫn chưa tìm được chỗ ngồi. Vẻ mặt của anh ta thật sự nghiêm túc, bình thường mọi người đều tùy ý có thể cho ngồi chung bàn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bất hòa kia của anh đều cố gắng tránh nhìn trực diện.
Trì Vị Phong kỳ thật đã sớm nhìn thấy anh. Cho nên cậu lập tức cúi đầu xuống chuyên tâm uống sữa đậu nành.
Không biết Tả Thụy Nham có phát hiện ra mình hay không, anh ta chỉ đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ đang tự hỏi bản thân có nên rời đi hay không.
Trì Vị Phong cẩn thận nhìn anh vài lần. Không biết sao, thấy anh một mình đứng ở nơi đó, trong lòng có điểm không thoải mái. Cuối cùng, cậu vẫn là chấp nhận đứng lên. Nghĩ lại, đây cũng là cơ hội tốt để giúp sếp, cớ sao lại không làm.
“Tả tiên sinh, bên này.” Cậu cố tươi cười hướng Tả Thụy Nham vẫy tay.
Tả Thụy Nham nghe tiếng xoay đầu lại, nhìn thấy Trì Vị Phong, liền gật gật đầu, hướng về phía cậu đi tới.
Tâm tình Trì Vị Phong đặc biệt mâu thuẫn, mặt vui vẻ nhìn anh bước tới nhưng trong lòng lại có điểm hối hận, tại sao lại dính tới anh ta làm chi nữa a? !
Tả Thụy Nham ngồi xuống đối diện, trầm mặc nhìn lên Trì Vị Phong một hồi lâu. Cậu rất nhanh cảm thấy sợ hãi, lão Đại anh không cần như vậy, tôi hảo tâm gọi anh tới đây ngồi, anh sao lại nhìn chằm chằm tôi như nhìn côn trùng sâu bọ vậy a?!
Trì Vị Phong mở miệng cười toe toét, mắt thấy rằng cười không nổi nữa, Tả Thụy Nham đột nhiên phun ra một câu
“Cám ơn.”
“A, oh, không có việc gì không có việc gì.”
Hóa ra là cảm ơn sao, cần gì phải suy nghĩ lâu như vậy.
Thời gian đã không còn nhiều, hai người qua loa ăn nhanh để đi làm.
Kỳ thật nửa bát sữa của Trì Vị Phong uống cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nhưng sau khi uống xong rồi cũng không dám tùy tiện rời đi, chỉ có thể ngồi không đó đợi Tả Thụy Nham ăn hết, mới cùng nhau đi đến công ty.
Ở dưới lầu, cả đám người chen chúc đợi thang máy vì sợ muộn giờ làm, tiếng chuông thang máy vừa vang lên thì đều ra sức nhanh chân lách người đi vào trong.
Trì Vị Phong bị người đẩy tới, quay người nhìn lại thì phát hiện Tả Thụy Nham vẫn đứng bên ngoài không nhúc nhích.
“Tả tiên sinh?” Dù bị đẩy vào thang máy, cậu không khỏi mở miệng kêu một câu.
Nhưng Tả Thụy Nham hình như không nghe thấy, vẫn đứng yên đó.
Đột nhiên trong não Trì Vị Phong hiện lên một ý niệm, Tả Thụy Nham bình thường đều không bắt kịp thang máy, có phải hay không do anh ta cố ý không muốn đuổi theo?
Vì cái gì?
Bằng không sẽ xuất hiện hắc y Đại Ma Vương nói: ha ha ha, tên nhóc ngươi đã biết quá nhiều rồi.
Cho nên, không biết mới là phúc.
Sau khi Trì Vị Phong tắm qua sạch sẽ, ngồi ở trên giường yên lặng tự nhắc nhở bản thân, quyết định không thèm nghĩ tới buổi tối kỳ bí hôm nay nữa.
Có lẽ Tả Thụy Nham chỉ là tâm huyết dâng trào, ngủ một giấc qua ngày hôm sau liền quên sạch sẽ, chắc là vì tin nhắn nhầm kia mà muốn trêu cợt mình thôi. Tóm lại, cậu không muốn tự tìm đường chết mà đi hỏi anh ta.
Không được hồ đồ, không đuộc hồ đồ a.
Sau khi tự trấn an tâm lý, Trì Vị Phong tung chăn nằm xuống ngủ.
Hắc y Đại Ma Vương Tả Thụy Nham giờ phút này đương nhiên cũng đang ở nhà say sưa đi vào giấc ngủ.
Nói tóm lại, đây là một ngày vui vẻ.
Chính là Trì Vị Phong lại có một giấc mộng, trong đó chim chóc phi thường nhiều bay vòng quanh thành những vòng tròn nhỏ.
Cảnh tượng trong mộng là phi thường đẹp.
Tiểu giáo đường xinh xắn vang lên tiếng chuông trầm bổng, trên bậc cầu thang cuối cùng chính là cô dâu mặc chiếc áo cưới trắng tinh, hướng cánh tay bạch ngọc về phía mình vẫy gọi, giống như đang nói “Đến đây nha, mau đến đây đuổi theo em nha.”
Trì Vị Phong mặc áo bành tô đang chạy trên cầu thang dài, trên mặt lộ vẻ cười ngây ngô.
Miệng lẩm nhẩm lẩm nhẩm chạy tới trên đỉnh, Trì Vị Phong đã mệt muốn chết, nhưng nghĩ tới cô dâu xinh đẹp đang đợi mình, cậu lại có thêm sức lực để đi đến phía trước.
“Thân ái…” cậu vươn tay khoát lên trên vai cô dâu, đem người tiểu mỹ nhân nhẹ nhàng xoay lại.
“Thân ái.” Thanh âm tiểu mỹ nhân khô khan đáp lại, một chút tình cảm cũng không có.
Trì Vị Phong dừng tay, cô dâu cũng tự mình quay lại nhìn cậu.
……
…………
Áo cưới trắng tinh nháy măt biến thành áo choàng đen của phù thủy, gương mặt thần chết Tả Thụy Nham bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt,
“Thân ái, ngươi làm sao vậy?”
Cậu như thói quen hét lớn.
“Mẹ a a a a a a!”
“Sáng sớm làm cái gì mà la lối lớn tiếng như vậy, thật ồn ào quá, bao nhiêu hồn vía cũng bị con dọa bay mất rồi!”
Trì mẫu thân vốn đang định đi tập thể dục buổi sáng nhanh chóng xông cửa vào, một tay xách Trì Vị Phong từ trong ổ chăn đi ra.
“Mau đứng lên đi làm đi!”
“Ôi chao!” Trì Vị Phong chớp chớp ánh mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Aish! Cơn ác mộng dọa người này tám phần là bởi vì bữa cơm kia kích động mà gây ra.
Cậu gãi đầu ngồi dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, cư nhiên còn rất sớm. Nhưng mà cũng nên đứng dậy sửa soạn đi làm thôi.
Trì Vị Phong luôn luôn lười biếng cho qua bữa sáng, ngày xưa đều ngủ thẳng cẳng đến phút cuối cùng. Cậu cũng muốn hảo hảo ngồi xuống ăn một bữa sáng đàng hoàng, nhưng thời gian lại không có. Hôm nay thức dậy sớm ngoài ý muốn mới có cơ hội ăn một lần, Cái này coi như là trong họa có phúc, xem ra cũng không tồi a.
Gần công ty có nhiều quán ăn nhỏ, bình thường mọi người sẽ ghé ăn ở trong đó.
Trì Vị Phong đi lòng vòng một hồi tìm chỗ sạch sẽ để ngồi xuống, lấy bánh ra chậm rãi ngồi ăn.
Hiện giờ vẫn còn rất sớm nên quán khá vắng, không bao lâu các nhân viên văn phòng gần đó đều đến ăn, cửa hàng nhốn nha nhốn nháo dần lấp đầy người.
Trì Vị Phong không có ý định đi đến văn phòng quá sớm, ăn xong bánh bao lại bắt đầu uống sữa đậu nành giết thời gian.
Nhưng cậu rất nhanh từ nay về sau sẽ hối hận vì đã làm vậy…..
Tả Thụy Nham ở người đám người đông đúc cũng bước chân vào cửa tiệm, lấy một chút thức ăn đặt lên khay, đứng đó nhìn trái lại nhìn phải một hồi vẫn chưa tìm được chỗ ngồi. Vẻ mặt của anh ta thật sự nghiêm túc, bình thường mọi người đều tùy ý có thể cho ngồi chung bàn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bất hòa kia của anh đều cố gắng tránh nhìn trực diện.
Trì Vị Phong kỳ thật đã sớm nhìn thấy anh. Cho nên cậu lập tức cúi đầu xuống chuyên tâm uống sữa đậu nành.
Không biết Tả Thụy Nham có phát hiện ra mình hay không, anh ta chỉ đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ đang tự hỏi bản thân có nên rời đi hay không.
Trì Vị Phong cẩn thận nhìn anh vài lần. Không biết sao, thấy anh một mình đứng ở nơi đó, trong lòng có điểm không thoải mái. Cuối cùng, cậu vẫn là chấp nhận đứng lên. Nghĩ lại, đây cũng là cơ hội tốt để giúp sếp, cớ sao lại không làm.
“Tả tiên sinh, bên này.” Cậu cố tươi cười hướng Tả Thụy Nham vẫy tay.
Tả Thụy Nham nghe tiếng xoay đầu lại, nhìn thấy Trì Vị Phong, liền gật gật đầu, hướng về phía cậu đi tới.
Tâm tình Trì Vị Phong đặc biệt mâu thuẫn, mặt vui vẻ nhìn anh bước tới nhưng trong lòng lại có điểm hối hận, tại sao lại dính tới anh ta làm chi nữa a? !
Tả Thụy Nham ngồi xuống đối diện, trầm mặc nhìn lên Trì Vị Phong một hồi lâu. Cậu rất nhanh cảm thấy sợ hãi, lão Đại anh không cần như vậy, tôi hảo tâm gọi anh tới đây ngồi, anh sao lại nhìn chằm chằm tôi như nhìn côn trùng sâu bọ vậy a?!
Trì Vị Phong mở miệng cười toe toét, mắt thấy rằng cười không nổi nữa, Tả Thụy Nham đột nhiên phun ra một câu
“Cám ơn.”
“A, oh, không có việc gì không có việc gì.”
Hóa ra là cảm ơn sao, cần gì phải suy nghĩ lâu như vậy.
Thời gian đã không còn nhiều, hai người qua loa ăn nhanh để đi làm.
Kỳ thật nửa bát sữa của Trì Vị Phong uống cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nhưng sau khi uống xong rồi cũng không dám tùy tiện rời đi, chỉ có thể ngồi không đó đợi Tả Thụy Nham ăn hết, mới cùng nhau đi đến công ty.
Ở dưới lầu, cả đám người chen chúc đợi thang máy vì sợ muộn giờ làm, tiếng chuông thang máy vừa vang lên thì đều ra sức nhanh chân lách người đi vào trong.
Trì Vị Phong bị người đẩy tới, quay người nhìn lại thì phát hiện Tả Thụy Nham vẫn đứng bên ngoài không nhúc nhích.
“Tả tiên sinh?” Dù bị đẩy vào thang máy, cậu không khỏi mở miệng kêu một câu.
Nhưng Tả Thụy Nham hình như không nghe thấy, vẫn đứng yên đó.
Đột nhiên trong não Trì Vị Phong hiện lên một ý niệm, Tả Thụy Nham bình thường đều không bắt kịp thang máy, có phải hay không do anh ta cố ý không muốn đuổi theo?
Vì cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.