Chương 50: Quyển 2 - Chương 46
Điển Y
14/10/2020
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Trên đời này vốn không có nơi thuộc về tôi...
Tập tễnh lê từng bước chân nặng nề, Từ Cửu Kỷ chậm rãi đi tới quầy tiếp tân của khách sạn, vừa định tiếp tục đi về phía cửa lớn thì quản lí trực đêm đã đi tới, khách khí hỏi:
“Thưa ngài, xin hỏi hiện tại ngài muốn rời khỏi đây sao?”
Hơi đề phòng nhìn vị quản lí kia, Từ Cửu Kỷ có chút không rõ dụng ý trong câu hỏi của anh ta, bởi vậy đơn giản ngậm miệng không đáp.
Nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Từ Cửu Kỷ, người quản lí hòa hoãn tươi cười, giải thích: “Thưa ngài, ngài không cần khẩn trương, sở dĩ tôi hỏi như vậy là bởi vì nếu hiện tại ngài muốn đi ngay, chúng tôi có thể giúp ngài kêu taxi.”
“Taxi…”
Nghe được lời đề nghị của vị quản lý kia, Từ Cửu Kỷ đã động tâm, dù sao hiện tại đã là nửa đêm, các cửa hàng bên ngoài đều đã tắt đèn nghỉ ngơi, có thể đoán được hiện giờ thời gian đại khái đã trễ tới mức ngay cả xe bus cũng không còn, hơn nữa chỗ ở lúc trước của y cách nơi này quá xa, đi bộ thì không biết phải đi bao lâu, càng không nói đến đôi chân thua hẳn người thường của y.
Cho nên, nếu thực sự được ngồi taxi, vậy thì thật sự là quá tốt! Chỉ là…
“Nhưng mà… Tôi, tôi đã quên mang tiền…” Tuy biết lý do này có chút buồn cười, nhưng trừ điều này ra, y thật sự không ra lý do nào khác nữa.
“Điều này xin ngài chớ lo, phí taxi sẽ được tính khi ngài trả phòng, cho nên hiện tại không cần phải trả tiền.”
Không hề tỏ ra nghi ngờ trước lý do y đưa ra, cũng không bày ra một chút khinh thường nào, người quản lí vẫn là vẻ mặt khách khí, lễ độ.
“Anh… Anh biết phòng tôi thuê là phòng nào à?”
“Vâng, bởi vì phòng ngài ở chính là phòng sang trọng nhất của khách sạn chúng tôi, cho nên chúng tôi đương nhiên biết số phòng của ngài.”
“Vậy thì…” Tuy rằng người quản lí nói quá hợp tình hợp lý, nhưng Từ Cửu Kỷ vẫn cứ không quá tin tưởng rằng mình lại có vận may tốt như vậy, vì vậy có vẻ có chút do dự.
Thấy thế, người quản lí chỉ mỉm cười, nói thẳng: “Xin ngài yên tâm, đây là sự phục vụ tri ân của khách sạn chúng tôi, nhất định sẽ giúp ngài kêu chiếc taxi an toàn nhất, ngài không cần lo lắng.”
Nghe đối phương đã nói đến như vậy, Từ Cửu Kỷ cũng không cự tuyệt nữa, đành phải khẽ gật đầu, nói:
“Vậy phiền anh.”
Nghe vậy, vị quản lí lập tức liền mời y ngồi xuống sô pha đợi, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại.
Không bao lâu sau, taxi đã tới cửa khách sạn, quản lí kính cẩn đưa Từ Cửu Kỷ lên xe, sau đó lại kêu thêm một chiếc taxi tới.
Quản lí xoay người đi vào khách sạn, mới bước vào đại sảnh, xa xa liền nhìn thấy Hoàng Hân Duật mặt không chút thay đổi tiêu sái đi lại đây.
“Xin chào ngài.”
“Ừ.”
Lạnh lùng đáp lại, Hoàng Hân Duật đối với sự khách sáo của vị quản lý kia cũng không có cảm giác gì, chỉ hỏi về chuyện hắn đã căn dặn.
“Người đâu?”
“Ấy, vừa rồi tôi đã đích thân đưa Từ tiên sinh lên taxi.”
“Ừ, vậy xe đâu?”
“Đã y như sự căn dặn của ngài, đang đậu bên ngoài.”
“Lái xe biết y muốn đi đâu không?” Không phản ứng nhiều, Hoàng Hân Duật bắt đầu đi về hướng cửa lớn.
“Vâng, đã đặc biệt dặn dò, lái xe đã biết Từ tiên sinh đi đến chỗ nào.”
“Tốt lắm, tối nay chúng tôi sẽ trở về, chìa khóa giao cho anh.” Trực tiếp đưa chìa khóa cho vị quản lí, Hoàng Hân Duật cũng liền bước lên xe rời đi.
******
Ngồi taxi về lại chỗ ở mà đã vài tháng y không trở về, sau khi xuống taxi, Từ Cửu Kỷ đứng ở trước cây cầu thang nhỏ hẹp do dự một lúc lâu rốt cuộc mới chậm rãi bước lên cầu thang.
Từ Cửu Kỷ một bên gắt gao vịn chặt tay vịn chậm rãi đi lên trên, một bên nhịn không được suy tư, từ khi bị đưa đến bên cạnh Hoàng Hân Duật cho đến nay, tính ra cũng gần ba, bốn tháng rồi; ba, bốn tháng không trả tiền thuê nhà… Không biết chủ cho thuê nhà có đem phòng ở cho người khác thuê không nữa?
Nếu thật sự phòng đã bị người khác thuê, vậy… những vật dụng của y có còn hay không?
Tất cả những giấy tờ của y, tấm ảnh duy nhất y lưu trữ, cùng với số tiền y khổ cực tích cóp được… Có khi nào đều đã bị đánh mất rồi không?
Lo lắng nên bước chân cố gắng nhanh hơn, khi y bước đến bậc thang cuối cùng, nương theo ánh đèn u ám y nhìn thấy nơi trước kia y đã sống.
Tâm tình cứ mãi bất an, y chậm rãi bước đến gần căn phòng kia, vươn tay kéo cánh cửa đã đóng, lại phát hiện bị người ta khóa chặt, tâm tình của y nhất thời rớt xuống đáy vực.
Bị khóa? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thật sự đã bị người khác thuê?
Vậy… Vậy vật dụng của y đâu? Hết thảy mọi thứ của y đâu? Chẳng lẽ đều… Đã không còn?
Y đã rất vất vả mới có thể tìm được cơ hội để rời khỏi Hoàng Hân Duật, sao lại… Sao lại mất hết tất cả?
“Mở cửa! Xin hãy mở cửa ra! Cầu xin các người mà, xin mở cửa ra một chút thôi có được không?” Từ Cửu Kỷ còn chưa kịp nghĩ lại đã bắt đầu dùng sức liều mạng đập của.
“Anh à, chị à… Cầu xin các người, xin hãy mở cửa một chút thôi được không, mở cửa ra giùm tôi đi mà! Xin anh… Xin chị đó…”
Ngay khi y vẫn đang cố gắng đập cửa, cửa lại bỗng nhiên được mở ra từ bên trong.
Nhô đầu ra chính là một cậu nhóc thân hình cao lớn, nhưng tuổi còn khá nhỏ, vẻ mặt cậu ta còn buồn ngủ, nổi trận lôi đình mở miệng liền mắng:
“Là tên điên nào đã trễ thế này còn gõ cửa vậy?”
Sau khi thấy Từ Cửu Kỷ đứng ở trước, lửa giận khó tan, chửi ầm lên:
“Anh có bị điên không, không biết đã trễ rồi sao,người ta đang ngủ, ồn ào cái gì chứ, cút đi!”
“Từ từ!”
Mắt thấy cậu nhóc tựa hồ mắng xong muốn đóng cửa lại, Từ Cửu Kỷ liều mạng kéo ván cửa, vội vàng hỏi:
“Xin hỏi, xin hỏi những thứ bên trong phòng còn hay không? Đồ đạc trong đó vẫn còn chứ?”
“Cái gì vậy trời, tôi không biết, anh buông tay!” Cậu nhóc khó chịu muốn đóng cửa lại, lại vì Từ Cửu Kỷ kéo chặn nên chậm chạp không thể làm được.
“Không! Xin đợi một chút, tôi trước kia ở nơi này, những thứ kia là của tôi, xin hỏi có còn hay không? Có thể trả lại cho tôi không?”
Cố gắng muốn xin lại đồ, bởi vậy Từ Cửu Kỷ vô cùng kiên trì.
“Tôi đã nói không biết, anh điếc à, nghe không hiểu sao!” Tức giận gỡ ngón tay Từ Cửu Kỷ ra, cậu nhóc xem chừng đã rất khó chịu.
“Không phải, tôi chỉ có mấy thứ kia, xin nói cho tôi biết… Xin cậu nói cho tôi biết chúng nó rốt cuộc còn không được không?”
“A, không biết, phiền muốn chết!”
Gầm lên đầy giận dữ, cậu nhóc rốt cục thành công tháo tay Từ Cửu Kỷ ra, thậm chí còn hung hăng đẩy y một cái, sau đó trơ mắt nhìn y bởi vì hai chân tàn tật mà không thể đứng vững té ngã trên đất.
“Chờ ——” Từ Cửu Kỷ chưa kịp nói hai chữ ″ từ từ ″, cậu nhóc đã đóng cửa phòng lại, ngăn y ở bên ngoài.
Chật vật ngã ngồi trên mặt đất, giờ phút này trong đầu Từ Cửu Kỷ dị thường hỗn loạn, y không biết hiện tại nên phải làm sao đây, cũng không biết bản thân mình còn có thể làm được gì bây giờ.
Vốn tưởng rằng chỉ cần rời khỏi Hoàng Hân Duật trở lại nơi của mình, như vậy hết thảy… đều có thể trở lại bình thường, nhưng mà hiện tại… Y không còn chỗ để đi, thậm chí ngay cả vài món đồ duy nhất, mấy thứ kỉ niệm, tất cả cũng đều không còn nữa…
Tất cả… cứ như vậy biến mất, mãi không trở lại… đúng không?
Y hiện tại… Lại là trắng tay… Phải không?
Khóc không ra nước mắt… Trong lòng Từ Cửu Kỷ bỗng dưng cảm thấy vạn phần chua xót, cũng không biết vì sao, một giọt lệ y cũng không thể nặn ra, cũng chỉ có thể ngơ ngác ngồi đó, thất thần, ngây ngốc, mãi đến khi có người ngồi xổm xuống bên cạnh y, khoác chiếc áo ấm lên người y, y mới dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía người mới tới.
“Là anh…”
Vừa thấy người đến là Hoàng Hân Duật, Từ Cửu Kỷ lại không thể hiểu rõ cái cảm giác đang nảy lên trong lòng mình cúc này là gì, trong lòng dường như có chút chua xót, có chút đau, có chút tức giận, có chút không cam lòng, nhưng… rồi lại có chút ủy khuất, một loại ủy khuất khi bị người ta khi dễ sau đó nhìn thấy một người đáng tin cậy.
Y thật sự cảm thấy nghi hoặc, nhưng trừ bỏ nghi hoặc ra lại càng cảm thấy kinh ngạc, y không rõ vì sao y lại có loại cảm giác này, rõ ràng y không hề tin tưởng Hoàng Hân Duật chút nào, thậm chí vẫn luôn cho rằng hắn sẽ lại thương tổn y, nhưng mà… giờ này phút này y lại không có cách nào phủ nhận sự tồn tại của loại cảm giác này trong lòng mình, điều này rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ… Y đã dần bất tri bất giác cảm thấy yên tâm về Hoàng Hân Duật sao? Sao lại như vậy được…
Nhìn thấy vẻ mặt Từ Cửu Kỷ ảm đạm, nhớ tới tiếng quát mắng mới vừa rồi lúc vừa lên lầu nghe được, Hoàng Hân Duật ước chừng đoán được chuyện gì đã xảy ra, bất quá, hắn lại không hỏi gì nhiều, chỉ thản nhiên nhìn y, nói: “Đi thôi, cần phải trở về.”
“Nơi này… Là do anh làm đúng không?”
Tuy rằng biết rõ phòng ở bị cho người khác thuê là do mình lâu lắm không trở về, không trả tiền thuê nhà, nhưng Từ Cửu Kỷ lại vẫn nhịn không được hỏi như vậy, tại sao lại hỏi vậy thì ngay cả chính y cũng không biết.
Nghe thấy Từ Cửu Kỷ hỏi như vậy, trong lòng Hoàng Hân Duật nhất thời cảm thấy bực bội, rốt cuộc y xem hắn là loại người gì, ngay cả cái căn phòng rách nát này bị người khác thuê cũng trách hắn?
Nhưng khi hắn lại nhìn thấy sự mờ mịt trên gương mặt Từ Cửu Kỷ, lại nhịn không được nhói lòng, bởi vì y bây giờ, thoạt nhìn giống như một đứa nhỏ bị mọi người vứt bỏ, không biết nên đi đâu về đâu, nhất là trong đôi mắt kia không che giấu được sự bất lực cùng nét bàng hoàng, hắn lúc trước cũng từng bắt gặp, vào cái ngày hắn dẫn y rời khỏi ngôi nhà kia, không biết vì sao, vẻ mặt y cũng hiện lên nét bàng hoàng giống như bây giờ…
Bất đắc dĩ thở dài, hắn nén cơn giận trong lòng xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không liên quan đến tôi, tin hay không tùy em, đi thôi.”
“Đi?”
Không tự chủ lại cúi đầu, Từ Cửu Kỷ khó nén bi thương, cười khổ.
“A, phải đi đến nơi nào? Còn nơi nào… tôi có thể đi sao?”
Nhìn vết thương trên cổ tay mình, Từ Cửu Kỷ suy sụp thất thần thì thào hỏi: “Trên đời này vốn không có nơi thuộc về tôi… Cho dù là trước đây hay hiện tại, cho tới bây giờ tôi chưa từng biết an tâm là gì… Không có gì là thuộc về tôi, không có gì cả… Tôi đi thế nào được đây?”
“Tôi nói rồi, em sau này chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi.”
Không quản người con trai trước mắt có cần hắn trả lời hay không, Hoàng Hân Duật nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn y, kiên quyết mà khẳng định nói ra.
“Cho dù em chấp nhận hay không, có nguyện ý hay không, Từ Cửu Kỷ em —— sau này cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, không được đi đâu cả.”
Nghe vậy, thân thể Từ Cửu Kỷ cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt chua xót hỏi: “Tôi không có quyền được lựa chọn, đúng không?”
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Trên đời này vốn không có nơi thuộc về tôi...
Tập tễnh lê từng bước chân nặng nề, Từ Cửu Kỷ chậm rãi đi tới quầy tiếp tân của khách sạn, vừa định tiếp tục đi về phía cửa lớn thì quản lí trực đêm đã đi tới, khách khí hỏi:
“Thưa ngài, xin hỏi hiện tại ngài muốn rời khỏi đây sao?”
Hơi đề phòng nhìn vị quản lí kia, Từ Cửu Kỷ có chút không rõ dụng ý trong câu hỏi của anh ta, bởi vậy đơn giản ngậm miệng không đáp.
Nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Từ Cửu Kỷ, người quản lí hòa hoãn tươi cười, giải thích: “Thưa ngài, ngài không cần khẩn trương, sở dĩ tôi hỏi như vậy là bởi vì nếu hiện tại ngài muốn đi ngay, chúng tôi có thể giúp ngài kêu taxi.”
“Taxi…”
Nghe được lời đề nghị của vị quản lý kia, Từ Cửu Kỷ đã động tâm, dù sao hiện tại đã là nửa đêm, các cửa hàng bên ngoài đều đã tắt đèn nghỉ ngơi, có thể đoán được hiện giờ thời gian đại khái đã trễ tới mức ngay cả xe bus cũng không còn, hơn nữa chỗ ở lúc trước của y cách nơi này quá xa, đi bộ thì không biết phải đi bao lâu, càng không nói đến đôi chân thua hẳn người thường của y.
Cho nên, nếu thực sự được ngồi taxi, vậy thì thật sự là quá tốt! Chỉ là…
“Nhưng mà… Tôi, tôi đã quên mang tiền…” Tuy biết lý do này có chút buồn cười, nhưng trừ điều này ra, y thật sự không ra lý do nào khác nữa.
“Điều này xin ngài chớ lo, phí taxi sẽ được tính khi ngài trả phòng, cho nên hiện tại không cần phải trả tiền.”
Không hề tỏ ra nghi ngờ trước lý do y đưa ra, cũng không bày ra một chút khinh thường nào, người quản lí vẫn là vẻ mặt khách khí, lễ độ.
“Anh… Anh biết phòng tôi thuê là phòng nào à?”
“Vâng, bởi vì phòng ngài ở chính là phòng sang trọng nhất của khách sạn chúng tôi, cho nên chúng tôi đương nhiên biết số phòng của ngài.”
“Vậy thì…” Tuy rằng người quản lí nói quá hợp tình hợp lý, nhưng Từ Cửu Kỷ vẫn cứ không quá tin tưởng rằng mình lại có vận may tốt như vậy, vì vậy có vẻ có chút do dự.
Thấy thế, người quản lí chỉ mỉm cười, nói thẳng: “Xin ngài yên tâm, đây là sự phục vụ tri ân của khách sạn chúng tôi, nhất định sẽ giúp ngài kêu chiếc taxi an toàn nhất, ngài không cần lo lắng.”
Nghe đối phương đã nói đến như vậy, Từ Cửu Kỷ cũng không cự tuyệt nữa, đành phải khẽ gật đầu, nói:
“Vậy phiền anh.”
Nghe vậy, vị quản lí lập tức liền mời y ngồi xuống sô pha đợi, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại.
Không bao lâu sau, taxi đã tới cửa khách sạn, quản lí kính cẩn đưa Từ Cửu Kỷ lên xe, sau đó lại kêu thêm một chiếc taxi tới.
Quản lí xoay người đi vào khách sạn, mới bước vào đại sảnh, xa xa liền nhìn thấy Hoàng Hân Duật mặt không chút thay đổi tiêu sái đi lại đây.
“Xin chào ngài.”
“Ừ.”
Lạnh lùng đáp lại, Hoàng Hân Duật đối với sự khách sáo của vị quản lý kia cũng không có cảm giác gì, chỉ hỏi về chuyện hắn đã căn dặn.
“Người đâu?”
“Ấy, vừa rồi tôi đã đích thân đưa Từ tiên sinh lên taxi.”
“Ừ, vậy xe đâu?”
“Đã y như sự căn dặn của ngài, đang đậu bên ngoài.”
“Lái xe biết y muốn đi đâu không?” Không phản ứng nhiều, Hoàng Hân Duật bắt đầu đi về hướng cửa lớn.
“Vâng, đã đặc biệt dặn dò, lái xe đã biết Từ tiên sinh đi đến chỗ nào.”
“Tốt lắm, tối nay chúng tôi sẽ trở về, chìa khóa giao cho anh.” Trực tiếp đưa chìa khóa cho vị quản lí, Hoàng Hân Duật cũng liền bước lên xe rời đi.
******
Ngồi taxi về lại chỗ ở mà đã vài tháng y không trở về, sau khi xuống taxi, Từ Cửu Kỷ đứng ở trước cây cầu thang nhỏ hẹp do dự một lúc lâu rốt cuộc mới chậm rãi bước lên cầu thang.
Từ Cửu Kỷ một bên gắt gao vịn chặt tay vịn chậm rãi đi lên trên, một bên nhịn không được suy tư, từ khi bị đưa đến bên cạnh Hoàng Hân Duật cho đến nay, tính ra cũng gần ba, bốn tháng rồi; ba, bốn tháng không trả tiền thuê nhà… Không biết chủ cho thuê nhà có đem phòng ở cho người khác thuê không nữa?
Nếu thật sự phòng đã bị người khác thuê, vậy… những vật dụng của y có còn hay không?
Tất cả những giấy tờ của y, tấm ảnh duy nhất y lưu trữ, cùng với số tiền y khổ cực tích cóp được… Có khi nào đều đã bị đánh mất rồi không?
Lo lắng nên bước chân cố gắng nhanh hơn, khi y bước đến bậc thang cuối cùng, nương theo ánh đèn u ám y nhìn thấy nơi trước kia y đã sống.
Tâm tình cứ mãi bất an, y chậm rãi bước đến gần căn phòng kia, vươn tay kéo cánh cửa đã đóng, lại phát hiện bị người ta khóa chặt, tâm tình của y nhất thời rớt xuống đáy vực.
Bị khóa? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thật sự đã bị người khác thuê?
Vậy… Vậy vật dụng của y đâu? Hết thảy mọi thứ của y đâu? Chẳng lẽ đều… Đã không còn?
Y đã rất vất vả mới có thể tìm được cơ hội để rời khỏi Hoàng Hân Duật, sao lại… Sao lại mất hết tất cả?
“Mở cửa! Xin hãy mở cửa ra! Cầu xin các người mà, xin mở cửa ra một chút thôi có được không?” Từ Cửu Kỷ còn chưa kịp nghĩ lại đã bắt đầu dùng sức liều mạng đập của.
“Anh à, chị à… Cầu xin các người, xin hãy mở cửa một chút thôi được không, mở cửa ra giùm tôi đi mà! Xin anh… Xin chị đó…”
Ngay khi y vẫn đang cố gắng đập cửa, cửa lại bỗng nhiên được mở ra từ bên trong.
Nhô đầu ra chính là một cậu nhóc thân hình cao lớn, nhưng tuổi còn khá nhỏ, vẻ mặt cậu ta còn buồn ngủ, nổi trận lôi đình mở miệng liền mắng:
“Là tên điên nào đã trễ thế này còn gõ cửa vậy?”
Sau khi thấy Từ Cửu Kỷ đứng ở trước, lửa giận khó tan, chửi ầm lên:
“Anh có bị điên không, không biết đã trễ rồi sao,người ta đang ngủ, ồn ào cái gì chứ, cút đi!”
“Từ từ!”
Mắt thấy cậu nhóc tựa hồ mắng xong muốn đóng cửa lại, Từ Cửu Kỷ liều mạng kéo ván cửa, vội vàng hỏi:
“Xin hỏi, xin hỏi những thứ bên trong phòng còn hay không? Đồ đạc trong đó vẫn còn chứ?”
“Cái gì vậy trời, tôi không biết, anh buông tay!” Cậu nhóc khó chịu muốn đóng cửa lại, lại vì Từ Cửu Kỷ kéo chặn nên chậm chạp không thể làm được.
“Không! Xin đợi một chút, tôi trước kia ở nơi này, những thứ kia là của tôi, xin hỏi có còn hay không? Có thể trả lại cho tôi không?”
Cố gắng muốn xin lại đồ, bởi vậy Từ Cửu Kỷ vô cùng kiên trì.
“Tôi đã nói không biết, anh điếc à, nghe không hiểu sao!” Tức giận gỡ ngón tay Từ Cửu Kỷ ra, cậu nhóc xem chừng đã rất khó chịu.
“Không phải, tôi chỉ có mấy thứ kia, xin nói cho tôi biết… Xin cậu nói cho tôi biết chúng nó rốt cuộc còn không được không?”
“A, không biết, phiền muốn chết!”
Gầm lên đầy giận dữ, cậu nhóc rốt cục thành công tháo tay Từ Cửu Kỷ ra, thậm chí còn hung hăng đẩy y một cái, sau đó trơ mắt nhìn y bởi vì hai chân tàn tật mà không thể đứng vững té ngã trên đất.
“Chờ ——” Từ Cửu Kỷ chưa kịp nói hai chữ ″ từ từ ″, cậu nhóc đã đóng cửa phòng lại, ngăn y ở bên ngoài.
Chật vật ngã ngồi trên mặt đất, giờ phút này trong đầu Từ Cửu Kỷ dị thường hỗn loạn, y không biết hiện tại nên phải làm sao đây, cũng không biết bản thân mình còn có thể làm được gì bây giờ.
Vốn tưởng rằng chỉ cần rời khỏi Hoàng Hân Duật trở lại nơi của mình, như vậy hết thảy… đều có thể trở lại bình thường, nhưng mà hiện tại… Y không còn chỗ để đi, thậm chí ngay cả vài món đồ duy nhất, mấy thứ kỉ niệm, tất cả cũng đều không còn nữa…
Tất cả… cứ như vậy biến mất, mãi không trở lại… đúng không?
Y hiện tại… Lại là trắng tay… Phải không?
Khóc không ra nước mắt… Trong lòng Từ Cửu Kỷ bỗng dưng cảm thấy vạn phần chua xót, cũng không biết vì sao, một giọt lệ y cũng không thể nặn ra, cũng chỉ có thể ngơ ngác ngồi đó, thất thần, ngây ngốc, mãi đến khi có người ngồi xổm xuống bên cạnh y, khoác chiếc áo ấm lên người y, y mới dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía người mới tới.
“Là anh…”
Vừa thấy người đến là Hoàng Hân Duật, Từ Cửu Kỷ lại không thể hiểu rõ cái cảm giác đang nảy lên trong lòng mình cúc này là gì, trong lòng dường như có chút chua xót, có chút đau, có chút tức giận, có chút không cam lòng, nhưng… rồi lại có chút ủy khuất, một loại ủy khuất khi bị người ta khi dễ sau đó nhìn thấy một người đáng tin cậy.
Y thật sự cảm thấy nghi hoặc, nhưng trừ bỏ nghi hoặc ra lại càng cảm thấy kinh ngạc, y không rõ vì sao y lại có loại cảm giác này, rõ ràng y không hề tin tưởng Hoàng Hân Duật chút nào, thậm chí vẫn luôn cho rằng hắn sẽ lại thương tổn y, nhưng mà… giờ này phút này y lại không có cách nào phủ nhận sự tồn tại của loại cảm giác này trong lòng mình, điều này rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ… Y đã dần bất tri bất giác cảm thấy yên tâm về Hoàng Hân Duật sao? Sao lại như vậy được…
Nhìn thấy vẻ mặt Từ Cửu Kỷ ảm đạm, nhớ tới tiếng quát mắng mới vừa rồi lúc vừa lên lầu nghe được, Hoàng Hân Duật ước chừng đoán được chuyện gì đã xảy ra, bất quá, hắn lại không hỏi gì nhiều, chỉ thản nhiên nhìn y, nói: “Đi thôi, cần phải trở về.”
“Nơi này… Là do anh làm đúng không?”
Tuy rằng biết rõ phòng ở bị cho người khác thuê là do mình lâu lắm không trở về, không trả tiền thuê nhà, nhưng Từ Cửu Kỷ lại vẫn nhịn không được hỏi như vậy, tại sao lại hỏi vậy thì ngay cả chính y cũng không biết.
Nghe thấy Từ Cửu Kỷ hỏi như vậy, trong lòng Hoàng Hân Duật nhất thời cảm thấy bực bội, rốt cuộc y xem hắn là loại người gì, ngay cả cái căn phòng rách nát này bị người khác thuê cũng trách hắn?
Nhưng khi hắn lại nhìn thấy sự mờ mịt trên gương mặt Từ Cửu Kỷ, lại nhịn không được nhói lòng, bởi vì y bây giờ, thoạt nhìn giống như một đứa nhỏ bị mọi người vứt bỏ, không biết nên đi đâu về đâu, nhất là trong đôi mắt kia không che giấu được sự bất lực cùng nét bàng hoàng, hắn lúc trước cũng từng bắt gặp, vào cái ngày hắn dẫn y rời khỏi ngôi nhà kia, không biết vì sao, vẻ mặt y cũng hiện lên nét bàng hoàng giống như bây giờ…
Bất đắc dĩ thở dài, hắn nén cơn giận trong lòng xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không liên quan đến tôi, tin hay không tùy em, đi thôi.”
“Đi?”
Không tự chủ lại cúi đầu, Từ Cửu Kỷ khó nén bi thương, cười khổ.
“A, phải đi đến nơi nào? Còn nơi nào… tôi có thể đi sao?”
Nhìn vết thương trên cổ tay mình, Từ Cửu Kỷ suy sụp thất thần thì thào hỏi: “Trên đời này vốn không có nơi thuộc về tôi… Cho dù là trước đây hay hiện tại, cho tới bây giờ tôi chưa từng biết an tâm là gì… Không có gì là thuộc về tôi, không có gì cả… Tôi đi thế nào được đây?”
“Tôi nói rồi, em sau này chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi.”
Không quản người con trai trước mắt có cần hắn trả lời hay không, Hoàng Hân Duật nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn y, kiên quyết mà khẳng định nói ra.
“Cho dù em chấp nhận hay không, có nguyện ý hay không, Từ Cửu Kỷ em —— sau này cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, không được đi đâu cả.”
Nghe vậy, thân thể Từ Cửu Kỷ cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt chua xót hỏi: “Tôi không có quyền được lựa chọn, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.