Chương 20: Chúng ta kết hôn rồi.
Sơ Hòa
19/08/2021
“Quý Tửu Tửu, cậu đứng lại cho anh! Đừng có chạy!”
Ra khỏi cửa hàng trang phục, Quý Tửu nhét cuốn sổ đỏ vào ngực, co giò chạy thẳng. Lạc Du tức nổ phổi điên cuồng đuổi theo, nhưng không đuổi kịp. Quý Tửu cao hơn anh, chân cũng dài hơn anh, hắn đi vào chỗ phố xá sầm uất nhộn nhịp, thoáng cái đã mất dạng.
Nếu muốn so về tốc độ, Lạc Du không thua, nhưng quân đội đang làm hoạt động tuyên truyền, anh lại đang mặc quân phục Falcon trên người, chạy giỡn trên đường thì sao thành mẫu gương tích cực cho lũ trẻ được?
Mà nói thế nào thì nói, anh phải giựt cuốn sổ đỏ kia lại.
Nhớ tới cuốn sổ đỏ kia, mặt Lạc Du lại bắt đầu đỏ bừng lên. Đó là giấy chứng nhận kết của của Trung Quốc thời kỳ địa cầu! Anh làm sao biết được mấy ngàn năm trước người Trái Đất muốn kết hôn còn phải đứng trước vải đỏ chụp ảnh, chụp xong còn vẽ thành cái giấy chứng nhận!
[1]
Nói mới nhớ, khái niệm về quốc gia đã không còn tồn tại rất lâu trước khi nhân loại bước vào thời kỳ tinh tế, thế nhưng nếu muốn tìm về nguồn gốc, anh và Quý Tửu đều là người sống trên đất Trung Quốc, lúc kết hôn cũng phải chụp một tấm ảnh rạng rỡ như vậy. Vừa nãy nhân viên đưa chứng nhận cho họ còn nói cái gì mà chúc hai vị vĩnh kết đồng tâm, rồi bạch đầu giai lão, làm anh đỏ hết cả mặt.
[2] [3]
Biết họ đến không để chụp ảnh kết hôn, nhân viên cửa hàng còn cười, nói khách đến chụp ảnh đều là các cặp tình nhân, phần lớn đã đăng ký kết hôn, vì đem lòng tò mò với thời kỳ địa cầu nên mới tới đây lãnh giấy chứng nhận tượng trưng.
“Hầy đáng tiếc thật, hai người thật sự rất xứng đôi.” Đôi mắt của nhân viên cửa hàng thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối lẫn hứng thú.
Dù biết sổ đỏ không có hiệu lực pháp lý, nhưng Lạc Du liếc mắt nhìn cũng cảm thấy vừa ngượng vừa xấu hổ, vội vã đòi Quý Tửu xé quách đi. Nào ngờ Quý Tửu không cho, anh cướp, Quý Tửu bỏ chạy.
Lạc Du đuổi qua mấy con phố mới bắt được Quý Tửu. Thật ra cũng không tính là anh bắt được thật, người ta chạy mãi nên đói bụng, đến Lão Chung Ăn Mì gọi một bát bún cá ngồi ăn. Lạc Du đi đến, ngồi xuống trừng Quý Tửu, Quý Tửu không có chút dao động, sổ đỏ đã được giấu vào nơi anh không tìm được, hắn ngồi đó ăn hết đũa này đến đũa nọ, trông còn thoải mái ra mặt.
Lạc Du càng nhìn càng thấy mình làm hư Quý Tửu Tửu rồi, bây giờ cả lệnh của đội trưởng cũng không chịu nghe.
“Quý Tửu Tửu.” Lạc Du chìa tay, “Đưa ra đây.”
Quý Tửu lắc đầu: “Tôi trả tiền.”
Lạc Du: “…”
“Nó chỉ là một món hàng.” Quý Tửu chậm rãi nói, “Tôi mua, nó là của tôi, tôi có quyền sở hữu nó một cách hợp pháp.”
Lạc Du tức muốn bốc khói đến nơi, sao anh lại quên mất cái cách nghĩ đặc biệt của Quý Tửu, đôi lúc ngộ đời đến cạn lời?
“Cậu có biết ngại không?” Lạc Du nhỏ giọng, “Đó là giấy hôn thú!”
Quý Tửu nói: “Kết hôn là chuyện đáng mừng, sao lại ngại?”
“Thế ai nói anh là đội trưởng, không thể kết hôn?”
Trong mắt Quý Tửu chợt thấp thoáng ý cười: “Cái này khác.”
Thế mà Lạc Du thấy được vẻ đắc ý trong nụ cười này, bất lực ngay tắp lự. Anh rất muốn cầm sổ đỏ về tiêu hủy đi, mà nhìn Quý Tửu vui vẻ như thế, anh lại không đành lòng tạt một gáo nước lạnh. Bản lĩnh to nhất của tên họ Quý này chắc là khiến anh bó tay chịu thua mà!
Quý Tửu cũng không nói chuyện đó nữa, hắn hỏi: “Anh ăn không? Tôi mời anh.”
Lạc Du tức anh ách: “Giận đến no rồi!”
Quý Tửu càng cười. Lạc Du càng mềm lòng. Nhớ đến hồi Quý Tửu vừa đến cứ điểm, mặt hắn như thể không có biểu cảm, cứ trơ ra cứng ngắc, không biết từ lúc nào mới thỉnh thoảng cười một cái, nụ cười của hắn nhạt như áng mây nhẹ nhất trên bầu trời vậy, gió vừa lướt qua cũng đủ tan đi.
Anh rất thích nhìn Quý Tửu cười.
Ăn xong, Quý Tửu còn muốn đến cửa hàng thuốc lá bên cạnh mua thuốc. Hơn hai năm trước, Lạc Du dẫn hắn đến đây mua một loại thuốc, hắn không hút nhiều, cũng chỉ hút đúng loại ấy, mỗi lần đến thành phố An Tức, hắn đều mua một tí mang về.
Lạc Du cảm thấy chuyện Quý Tửu mua thuốc lá rất kỳ lạ, bởi trong ấn tượng của anh, anh chưa từng nhìn thấy Quý Tửu hút thuốc: “Lần trước anh đưa về cho cậu đâu?”
Quý Tửu đáp: “Hút xong rồi.”
“Hút xong lúc nào?”
Quý Tửu quay lại nhìn anh, ánh mắt hắn như phản chiếu ánh mặt trời nơi khe suối nhỏ, sáng ngời mà lạnh lẽo: “Lúc làm nhiệm vụ.”
Lạc Du đáp, ra là thế, cũng đồng ý với lời giải thích này. Quý Tửu cầm thuốc lá đã được đóng gói kỹ càng đi theo phía sau, trái tim trong lồng ngực gần như chạm đến giấy chứng nhận kết hôn, tỏa ra hơi ấm khiến người ta dễ chịu.
Vừa rồi Quý Tửu đã nghĩ, nếu như Lạc Du vẫn hỏi tiếp, vậy hắn phải giải thích thế nào? Hắn không nghiện thuốc lá, ngoại trừ Lạc Du, đối với bất kỳ thứ nào khác hắn cũng không gọi là nghiện. Hắn hút thuốc trong khi làm nhiệm vụ, chỉ vì hắn nhớ Lạc Du mà thôi.
Năm ngoái, hắn đã đặt cho mình một mục tiêu không tưởng —— Đạt được quân hàm Thiếu tướng. Mục tiêu này còn có thời hạn, phải hoàn thành trước khi Lạc Du lên được hàm tướng. Lạc Du hiện đang là Thiếu tá, mà hắn chỉ là Thiếu úy, còn kém rất xa. Hắn chỉ còn cách cố gắng làm thật nhiều nhiệm vụ, rút gắn khoảng cách ấy lại.
Hơn một năm nay, thời gian hắn ở cạnh Lạc Du ít hơn rất nhiều so với trước đây. Nếu Lạc Du lên chiến hạm, hắn nhất định sẽ trở thành tùy tùng đi theo. Lạc Du ở lại căn cứ, hắn nhận được nhiệm vụ cũng sẽ lên chiến hạm một mình. Chiến hạm lơ lửng giữa bầu trời sao mênh mông, rời xa cứ điểm, rời xa Lạc Du, xa đến tận rìa quân khu 10, đi lên một chút nữa sẽ là lãnh địa của Ước Nhân.
Lúc nhớ Lạc Du, hắn sẽ châm một điếu thuốc mà Lạc Du đã chọn cho hắn.
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn cùng Lạc Du. Thứ quan hệ đầy mong manh và thế tục ấy với hắn mà nói không có chút sức hấp dẫn. Hắn và Lạc Du có thể là bất cứ quan hệ gì, chỉ cần Lạc Du ở bên cạnh hắn.
Nhưng Lạc Du cũng không thể có mối quan hệ với người khác sâu hơn giữa hai người họ, kết hôn càng tuyệt đối không được. Nếu có thể, hắn thậm chí muốn nhốt Lạc Du vào nơi chỉ có mình hắn nhìn thấy, để người duy nhất Lạc Du có thể tiếp xúc chính là hắn. Họ như loài sâu mọt hèn kém như vậy, làm với nhau ở sào huyệt nhơ nhuốc, xứng, không ai rời đi, đến chết cũng chỉ làm chuyện mỗi chuyện này.
Thứ ngăn hắn làm điều ấy chỉ có duy nhất một điều —— Lạc Du không thích. Lúc Lạc Du mặc quân phục chiến đấu, trong đôi mắt anh có ánh sáng, Lạc Du yêu trách nhiệm mình vác trên vai, yêu Liên Minh rộng lớn này. Hắn không yêu, nhưng vì Lạc Du, hắn có thể trở thành một chiến sĩ.
Ngày hôm nay nhìn thấy đứa bé nói với Lạc Du, hắn hận không thể xé nó thành trăm ngàn mảnh. Lúc cầm trên tay giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, hắn vui sướng, từ tận đáy lòng.
Thì ra kết hôn là chuyện hạnh phúc như thế. Hắn và người hắn yêu đứng trước phông nền đỏ, nụ cười trong nháy mắt ấy được vĩnh viễn lưu lại trên trang giấy cũ. Hắn nhẹ nhàng chạm vào Lục Du trong bức ảnh, thực sự vô cùng phấn khích.
Từ nay về sau, Lạc Du là bạn đời của hắn.
Là anh trai của hắn, là đội trưởng, bạn bè, chiến hữu, thầy giáo, cũng là bạn đời và vật báu của hắn, là tất thảy mọi quan hệ của hắn. Lạc Du liên kết hắn với thế giới vô vị này.
Lạc Du nghênh ngang bước đi, cơn giận đã bay mất, hoặc là anh vốn không thể tức giận với Quý Tửu. Lạc Du quay đầu định gọi người, vừa lúc bắt gặp một nụ cười có thể gọi là dịu dàng.
“Vui thế à?” Lạc Du cũng rất vui, “Cười ngốc nghếch gì thế?”
Quý Tửu rất thành thật: “Chúng ta kết hôn rồi.”
Lạc Du nghẹn họng, đập vào lưng Quý Tửu một cái rõ mạnh: “Ai nói với cậu là kết hôn rồi! Đó chỉ là một bức ảnh theo kiểu hồi xưa!”
“Là kết hôn rồi.” Quý Tửu cố chấp, “Vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.”
Lạc Du chịu thua, kéo Quý Tửu lại nói nhỏ: “Việc này hai chúng ta ngầm ầm ĩ với nhau là được rồi, đừng có nói với ai khác.”
Quý Tửu nhướn mày: “Vậy là anh thừa nhận rồi?”
“Thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận chúng ta đã kết hôn.”
Lạc Du có cảm tưởng như thể mình đang nhìn thấy đuôi đang vểnh lên của Quý Tửu, buồn bực nói: “Rồi chấm dứt! Hài lòng chưa?”
Quý Tửu nheo mắt, trông gian xảo như hồ ly: “Ừm.”
Quân khu 9 xa xôi sống trong sự đe dọa của trùng tộc luôn tìm mọi cách để nuôi dưỡng ý thức chiến đấu của thế hệ trẻ. Tinh cầu thủ đô quyền lực nằm trong trung tâm của Liên Minh cũng đang ngầm dậy sóng, ba gia tộc lớn với những con người mang ý định xấu xa riêng, các chính trị gia và sĩ quan quân sự không cam chịu hạ mình. Mâu thuẫn giữa Hội đồng Quân sự Tối cao, Quân đội Trung ương và Quân ủy Liên Minh ngày càng trở nên gay gắt.
Thống chế Quý Hình Chử năm xưa vẫn ngồi trên cái ghế cao nhất của Hội đồng Quân sự Tối cao, vây quanh vô số ánh mắt lang sói thèm thuồng nhòm ngó, trong đó không chỉ có hai gia tộc Perkin và Kim Minh ông đã tranh đấu cả đời, mà còn có con cháu nhiều thế hệ ở chính Quý gia của ông, đám người ấy cũng đang chờ đợi ngày ông nhắm mắt xuôi tay.
Trên hòn đảo nổi mang số hiệu Q46, Quý Giang Vi đang tổ chức tiệc rượu tại trang viên của gã, bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ ăn mặc hở hang chờ các khách VIP đến “thưởng thức”. Phải biết rằng, người trở thành vật thỏa mãn chơi đùa không đến từ khu dưới hay các quân khu bình thường khác, họ đều là con nhà giàu hoặc minh tinh thần tượng. Nhưng ở trước mặt những nhân vật quyền quý thực sự, họ nhiều lắm cũng chỉ là thứ đồ vật, có gọt nhọn cái đầu cũng muốn chường mặt đến bữa tiệc rượu xa hoa trụy lạc này.
Quý Giang Vi là chủ nhân bữa tiệc, tâm trạng lại không hề tốt đẹp, gã u ám ngồi trên thư phòng tầng ba.
“Cậu nói cậu vẫn là người trong tộc, sao không hài lòng lão gia được ấy nhỉ?” Kim Minh Hứa Vụ tựa vào cửa sổ, chế nhạo Quý Giang Vi, “Thế mà cái loại như tên A Khổ ấy lại trở thành tay thân tín của lão gia. Cậu không lo A Khổ dụ lão gia, có ngày gặm luôn cả Quý gia các cậu à?”
Quý Giang Vi quét mắt nhìn người nọ một cái: “Nếu như mày tới đây để nói mấy thứ vô dụng này, vậy cút ngay cho tao!”
Kim Minh Hứa Vụ cười ồ lên: “Cậu không thích nghe ý kiến.” Thấy sắc mặt của Quý Giang Vi càng mất hứng, người nọ giơ tay như đầu hàng, nói chuyện chính, “Hai năm trước ám sát Quý Tích Thành thất bại, chúng ta cứ vậy mặc kệ? Tôi nghe nói thằng đó sống ở quân khu 9 không tệ, còn lập được mấy lần quân công. Cậu không định ra tay nữa?”
“Mày còn mặt mũi nhắc tới?” Quý Giang Vi thô bạo nắm lấy cổ áo của Kim Minh Hứa Vụ, “Con mẹ nó ai khiến mày đi ám sát nó? Nó là thứ quái vật, mày giết được nó?”
“Không thử làm sao biết.”
“Thử? Từ khi nó sinh ra Quý gia đã thử bao nhiêu lần? Nó vẫn bình yên trưởng thành đến 18 tuổi!”
Kim Minh Hứa Vụ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Trước đây là ở tinh cầu thủ đô, bây giờ đã bị cậu đày đến quân khu 9 rồi, tôi nào biết vẫn không đụng được đến?”
Quý Giang Vi nghe đến ba chữ Quý Tích Thành này, ánh mắt trở nên tàn ác nham hiểm đến kỳ lạ, như ma quỷ bám theo gã: “Bây giờ không phải lúc để cân nhắc, tống nó đến được quân khu 9, chúng ta cũng đã thành công hơn nửa. Nó sống ở cái nơi như quân khu 9 đó, dù có làm đến đâu cũng không dấy lên được sóng gió. Chúng ta đi ám sát nó, không bằng cứ để trùng tộc đối phó.”
Kim Minh Hứa Vụ cười đầy xấu xa: “Thế cũng đúng, cứ điểm An Tức kia có đám nhóc ngu ngốc bị tẩy não từ nhỏ, cho rằng hy sinh là vinh quang, tốt nhất Quý Tích Thành cứ ở đó mà làm nên vinh quang đi. Đúng rồi, Quý Cầm Dã có tới không?”
Sắc mặt của Quý Giang Vi lại trở nên khó coi: “Mày hỏi làm gì?”
“Không phải cậu nói gọi ít minh tinh đến góp vui à?” Đáy mắt Kim Minh Hứa Vụ lóe lên lòng tham, “Quý Cầm Dã, minh tinh hàng đầu của Liên Minh, có mời tới không? Cậu ta ít nhiều gì cũng là anh em của cậu, cũng không đến mức không cho chút mặt mũi chứ.”
“Cút!” Quý Giang Vi cảnh cáo, “Có người mày không trêu vào được, tao hy vọng mày nhớ cho rõ câu này.”
Ra khỏi cửa hàng trang phục, Quý Tửu nhét cuốn sổ đỏ vào ngực, co giò chạy thẳng. Lạc Du tức nổ phổi điên cuồng đuổi theo, nhưng không đuổi kịp. Quý Tửu cao hơn anh, chân cũng dài hơn anh, hắn đi vào chỗ phố xá sầm uất nhộn nhịp, thoáng cái đã mất dạng.
Nếu muốn so về tốc độ, Lạc Du không thua, nhưng quân đội đang làm hoạt động tuyên truyền, anh lại đang mặc quân phục Falcon trên người, chạy giỡn trên đường thì sao thành mẫu gương tích cực cho lũ trẻ được?
Mà nói thế nào thì nói, anh phải giựt cuốn sổ đỏ kia lại.
Nhớ tới cuốn sổ đỏ kia, mặt Lạc Du lại bắt đầu đỏ bừng lên. Đó là giấy chứng nhận kết của của Trung Quốc thời kỳ địa cầu! Anh làm sao biết được mấy ngàn năm trước người Trái Đất muốn kết hôn còn phải đứng trước vải đỏ chụp ảnh, chụp xong còn vẽ thành cái giấy chứng nhận!
[1]
Nói mới nhớ, khái niệm về quốc gia đã không còn tồn tại rất lâu trước khi nhân loại bước vào thời kỳ tinh tế, thế nhưng nếu muốn tìm về nguồn gốc, anh và Quý Tửu đều là người sống trên đất Trung Quốc, lúc kết hôn cũng phải chụp một tấm ảnh rạng rỡ như vậy. Vừa nãy nhân viên đưa chứng nhận cho họ còn nói cái gì mà chúc hai vị vĩnh kết đồng tâm, rồi bạch đầu giai lão, làm anh đỏ hết cả mặt.
[2] [3]
Biết họ đến không để chụp ảnh kết hôn, nhân viên cửa hàng còn cười, nói khách đến chụp ảnh đều là các cặp tình nhân, phần lớn đã đăng ký kết hôn, vì đem lòng tò mò với thời kỳ địa cầu nên mới tới đây lãnh giấy chứng nhận tượng trưng.
“Hầy đáng tiếc thật, hai người thật sự rất xứng đôi.” Đôi mắt của nhân viên cửa hàng thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối lẫn hứng thú.
Dù biết sổ đỏ không có hiệu lực pháp lý, nhưng Lạc Du liếc mắt nhìn cũng cảm thấy vừa ngượng vừa xấu hổ, vội vã đòi Quý Tửu xé quách đi. Nào ngờ Quý Tửu không cho, anh cướp, Quý Tửu bỏ chạy.
Lạc Du đuổi qua mấy con phố mới bắt được Quý Tửu. Thật ra cũng không tính là anh bắt được thật, người ta chạy mãi nên đói bụng, đến Lão Chung Ăn Mì gọi một bát bún cá ngồi ăn. Lạc Du đi đến, ngồi xuống trừng Quý Tửu, Quý Tửu không có chút dao động, sổ đỏ đã được giấu vào nơi anh không tìm được, hắn ngồi đó ăn hết đũa này đến đũa nọ, trông còn thoải mái ra mặt.
Lạc Du càng nhìn càng thấy mình làm hư Quý Tửu Tửu rồi, bây giờ cả lệnh của đội trưởng cũng không chịu nghe.
“Quý Tửu Tửu.” Lạc Du chìa tay, “Đưa ra đây.”
Quý Tửu lắc đầu: “Tôi trả tiền.”
Lạc Du: “…”
“Nó chỉ là một món hàng.” Quý Tửu chậm rãi nói, “Tôi mua, nó là của tôi, tôi có quyền sở hữu nó một cách hợp pháp.”
Lạc Du tức muốn bốc khói đến nơi, sao anh lại quên mất cái cách nghĩ đặc biệt của Quý Tửu, đôi lúc ngộ đời đến cạn lời?
“Cậu có biết ngại không?” Lạc Du nhỏ giọng, “Đó là giấy hôn thú!”
Quý Tửu nói: “Kết hôn là chuyện đáng mừng, sao lại ngại?”
“Thế ai nói anh là đội trưởng, không thể kết hôn?”
Trong mắt Quý Tửu chợt thấp thoáng ý cười: “Cái này khác.”
Thế mà Lạc Du thấy được vẻ đắc ý trong nụ cười này, bất lực ngay tắp lự. Anh rất muốn cầm sổ đỏ về tiêu hủy đi, mà nhìn Quý Tửu vui vẻ như thế, anh lại không đành lòng tạt một gáo nước lạnh. Bản lĩnh to nhất của tên họ Quý này chắc là khiến anh bó tay chịu thua mà!
Quý Tửu cũng không nói chuyện đó nữa, hắn hỏi: “Anh ăn không? Tôi mời anh.”
Lạc Du tức anh ách: “Giận đến no rồi!”
Quý Tửu càng cười. Lạc Du càng mềm lòng. Nhớ đến hồi Quý Tửu vừa đến cứ điểm, mặt hắn như thể không có biểu cảm, cứ trơ ra cứng ngắc, không biết từ lúc nào mới thỉnh thoảng cười một cái, nụ cười của hắn nhạt như áng mây nhẹ nhất trên bầu trời vậy, gió vừa lướt qua cũng đủ tan đi.
Anh rất thích nhìn Quý Tửu cười.
Ăn xong, Quý Tửu còn muốn đến cửa hàng thuốc lá bên cạnh mua thuốc. Hơn hai năm trước, Lạc Du dẫn hắn đến đây mua một loại thuốc, hắn không hút nhiều, cũng chỉ hút đúng loại ấy, mỗi lần đến thành phố An Tức, hắn đều mua một tí mang về.
Lạc Du cảm thấy chuyện Quý Tửu mua thuốc lá rất kỳ lạ, bởi trong ấn tượng của anh, anh chưa từng nhìn thấy Quý Tửu hút thuốc: “Lần trước anh đưa về cho cậu đâu?”
Quý Tửu đáp: “Hút xong rồi.”
“Hút xong lúc nào?”
Quý Tửu quay lại nhìn anh, ánh mắt hắn như phản chiếu ánh mặt trời nơi khe suối nhỏ, sáng ngời mà lạnh lẽo: “Lúc làm nhiệm vụ.”
Lạc Du đáp, ra là thế, cũng đồng ý với lời giải thích này. Quý Tửu cầm thuốc lá đã được đóng gói kỹ càng đi theo phía sau, trái tim trong lồng ngực gần như chạm đến giấy chứng nhận kết hôn, tỏa ra hơi ấm khiến người ta dễ chịu.
Vừa rồi Quý Tửu đã nghĩ, nếu như Lạc Du vẫn hỏi tiếp, vậy hắn phải giải thích thế nào? Hắn không nghiện thuốc lá, ngoại trừ Lạc Du, đối với bất kỳ thứ nào khác hắn cũng không gọi là nghiện. Hắn hút thuốc trong khi làm nhiệm vụ, chỉ vì hắn nhớ Lạc Du mà thôi.
Năm ngoái, hắn đã đặt cho mình một mục tiêu không tưởng —— Đạt được quân hàm Thiếu tướng. Mục tiêu này còn có thời hạn, phải hoàn thành trước khi Lạc Du lên được hàm tướng. Lạc Du hiện đang là Thiếu tá, mà hắn chỉ là Thiếu úy, còn kém rất xa. Hắn chỉ còn cách cố gắng làm thật nhiều nhiệm vụ, rút gắn khoảng cách ấy lại.
Hơn một năm nay, thời gian hắn ở cạnh Lạc Du ít hơn rất nhiều so với trước đây. Nếu Lạc Du lên chiến hạm, hắn nhất định sẽ trở thành tùy tùng đi theo. Lạc Du ở lại căn cứ, hắn nhận được nhiệm vụ cũng sẽ lên chiến hạm một mình. Chiến hạm lơ lửng giữa bầu trời sao mênh mông, rời xa cứ điểm, rời xa Lạc Du, xa đến tận rìa quân khu 10, đi lên một chút nữa sẽ là lãnh địa của Ước Nhân.
Lúc nhớ Lạc Du, hắn sẽ châm một điếu thuốc mà Lạc Du đã chọn cho hắn.
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn cùng Lạc Du. Thứ quan hệ đầy mong manh và thế tục ấy với hắn mà nói không có chút sức hấp dẫn. Hắn và Lạc Du có thể là bất cứ quan hệ gì, chỉ cần Lạc Du ở bên cạnh hắn.
Nhưng Lạc Du cũng không thể có mối quan hệ với người khác sâu hơn giữa hai người họ, kết hôn càng tuyệt đối không được. Nếu có thể, hắn thậm chí muốn nhốt Lạc Du vào nơi chỉ có mình hắn nhìn thấy, để người duy nhất Lạc Du có thể tiếp xúc chính là hắn. Họ như loài sâu mọt hèn kém như vậy, làm với nhau ở sào huyệt nhơ nhuốc, xứng, không ai rời đi, đến chết cũng chỉ làm chuyện mỗi chuyện này.
Thứ ngăn hắn làm điều ấy chỉ có duy nhất một điều —— Lạc Du không thích. Lúc Lạc Du mặc quân phục chiến đấu, trong đôi mắt anh có ánh sáng, Lạc Du yêu trách nhiệm mình vác trên vai, yêu Liên Minh rộng lớn này. Hắn không yêu, nhưng vì Lạc Du, hắn có thể trở thành một chiến sĩ.
Ngày hôm nay nhìn thấy đứa bé nói với Lạc Du, hắn hận không thể xé nó thành trăm ngàn mảnh. Lúc cầm trên tay giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, hắn vui sướng, từ tận đáy lòng.
Thì ra kết hôn là chuyện hạnh phúc như thế. Hắn và người hắn yêu đứng trước phông nền đỏ, nụ cười trong nháy mắt ấy được vĩnh viễn lưu lại trên trang giấy cũ. Hắn nhẹ nhàng chạm vào Lục Du trong bức ảnh, thực sự vô cùng phấn khích.
Từ nay về sau, Lạc Du là bạn đời của hắn.
Là anh trai của hắn, là đội trưởng, bạn bè, chiến hữu, thầy giáo, cũng là bạn đời và vật báu của hắn, là tất thảy mọi quan hệ của hắn. Lạc Du liên kết hắn với thế giới vô vị này.
Lạc Du nghênh ngang bước đi, cơn giận đã bay mất, hoặc là anh vốn không thể tức giận với Quý Tửu. Lạc Du quay đầu định gọi người, vừa lúc bắt gặp một nụ cười có thể gọi là dịu dàng.
“Vui thế à?” Lạc Du cũng rất vui, “Cười ngốc nghếch gì thế?”
Quý Tửu rất thành thật: “Chúng ta kết hôn rồi.”
Lạc Du nghẹn họng, đập vào lưng Quý Tửu một cái rõ mạnh: “Ai nói với cậu là kết hôn rồi! Đó chỉ là một bức ảnh theo kiểu hồi xưa!”
“Là kết hôn rồi.” Quý Tửu cố chấp, “Vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.”
Lạc Du chịu thua, kéo Quý Tửu lại nói nhỏ: “Việc này hai chúng ta ngầm ầm ĩ với nhau là được rồi, đừng có nói với ai khác.”
Quý Tửu nhướn mày: “Vậy là anh thừa nhận rồi?”
“Thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận chúng ta đã kết hôn.”
Lạc Du có cảm tưởng như thể mình đang nhìn thấy đuôi đang vểnh lên của Quý Tửu, buồn bực nói: “Rồi chấm dứt! Hài lòng chưa?”
Quý Tửu nheo mắt, trông gian xảo như hồ ly: “Ừm.”
Quân khu 9 xa xôi sống trong sự đe dọa của trùng tộc luôn tìm mọi cách để nuôi dưỡng ý thức chiến đấu của thế hệ trẻ. Tinh cầu thủ đô quyền lực nằm trong trung tâm của Liên Minh cũng đang ngầm dậy sóng, ba gia tộc lớn với những con người mang ý định xấu xa riêng, các chính trị gia và sĩ quan quân sự không cam chịu hạ mình. Mâu thuẫn giữa Hội đồng Quân sự Tối cao, Quân đội Trung ương và Quân ủy Liên Minh ngày càng trở nên gay gắt.
Thống chế Quý Hình Chử năm xưa vẫn ngồi trên cái ghế cao nhất của Hội đồng Quân sự Tối cao, vây quanh vô số ánh mắt lang sói thèm thuồng nhòm ngó, trong đó không chỉ có hai gia tộc Perkin và Kim Minh ông đã tranh đấu cả đời, mà còn có con cháu nhiều thế hệ ở chính Quý gia của ông, đám người ấy cũng đang chờ đợi ngày ông nhắm mắt xuôi tay.
Trên hòn đảo nổi mang số hiệu Q46, Quý Giang Vi đang tổ chức tiệc rượu tại trang viên của gã, bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ ăn mặc hở hang chờ các khách VIP đến “thưởng thức”. Phải biết rằng, người trở thành vật thỏa mãn chơi đùa không đến từ khu dưới hay các quân khu bình thường khác, họ đều là con nhà giàu hoặc minh tinh thần tượng. Nhưng ở trước mặt những nhân vật quyền quý thực sự, họ nhiều lắm cũng chỉ là thứ đồ vật, có gọt nhọn cái đầu cũng muốn chường mặt đến bữa tiệc rượu xa hoa trụy lạc này.
Quý Giang Vi là chủ nhân bữa tiệc, tâm trạng lại không hề tốt đẹp, gã u ám ngồi trên thư phòng tầng ba.
“Cậu nói cậu vẫn là người trong tộc, sao không hài lòng lão gia được ấy nhỉ?” Kim Minh Hứa Vụ tựa vào cửa sổ, chế nhạo Quý Giang Vi, “Thế mà cái loại như tên A Khổ ấy lại trở thành tay thân tín của lão gia. Cậu không lo A Khổ dụ lão gia, có ngày gặm luôn cả Quý gia các cậu à?”
Quý Giang Vi quét mắt nhìn người nọ một cái: “Nếu như mày tới đây để nói mấy thứ vô dụng này, vậy cút ngay cho tao!”
Kim Minh Hứa Vụ cười ồ lên: “Cậu không thích nghe ý kiến.” Thấy sắc mặt của Quý Giang Vi càng mất hứng, người nọ giơ tay như đầu hàng, nói chuyện chính, “Hai năm trước ám sát Quý Tích Thành thất bại, chúng ta cứ vậy mặc kệ? Tôi nghe nói thằng đó sống ở quân khu 9 không tệ, còn lập được mấy lần quân công. Cậu không định ra tay nữa?”
“Mày còn mặt mũi nhắc tới?” Quý Giang Vi thô bạo nắm lấy cổ áo của Kim Minh Hứa Vụ, “Con mẹ nó ai khiến mày đi ám sát nó? Nó là thứ quái vật, mày giết được nó?”
“Không thử làm sao biết.”
“Thử? Từ khi nó sinh ra Quý gia đã thử bao nhiêu lần? Nó vẫn bình yên trưởng thành đến 18 tuổi!”
Kim Minh Hứa Vụ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Trước đây là ở tinh cầu thủ đô, bây giờ đã bị cậu đày đến quân khu 9 rồi, tôi nào biết vẫn không đụng được đến?”
Quý Giang Vi nghe đến ba chữ Quý Tích Thành này, ánh mắt trở nên tàn ác nham hiểm đến kỳ lạ, như ma quỷ bám theo gã: “Bây giờ không phải lúc để cân nhắc, tống nó đến được quân khu 9, chúng ta cũng đã thành công hơn nửa. Nó sống ở cái nơi như quân khu 9 đó, dù có làm đến đâu cũng không dấy lên được sóng gió. Chúng ta đi ám sát nó, không bằng cứ để trùng tộc đối phó.”
Kim Minh Hứa Vụ cười đầy xấu xa: “Thế cũng đúng, cứ điểm An Tức kia có đám nhóc ngu ngốc bị tẩy não từ nhỏ, cho rằng hy sinh là vinh quang, tốt nhất Quý Tích Thành cứ ở đó mà làm nên vinh quang đi. Đúng rồi, Quý Cầm Dã có tới không?”
Sắc mặt của Quý Giang Vi lại trở nên khó coi: “Mày hỏi làm gì?”
“Không phải cậu nói gọi ít minh tinh đến góp vui à?” Đáy mắt Kim Minh Hứa Vụ lóe lên lòng tham, “Quý Cầm Dã, minh tinh hàng đầu của Liên Minh, có mời tới không? Cậu ta ít nhiều gì cũng là anh em của cậu, cũng không đến mức không cho chút mặt mũi chứ.”
“Cút!” Quý Giang Vi cảnh cáo, “Có người mày không trêu vào được, tao hy vọng mày nhớ cho rõ câu này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.