Chương 18: Một chiếc huân chương khác.
Sơ Hòa
19/08/2021
“Chúng?” Lạc Du nhìn vào màn hình theo phản xạ, dù hạm đội đã quay đầu lại, nhưng hệ thống dò tìm vẫn đang hoạt động hết công suất. Thông tin phản hồi về máy chủ cũng không có gì bất thường, tinh thần lực của anh cũng không tiếp xúc với bất kì nguồn năng lượng khả nghi nào.
Mà trạng thái hiện tại của Quý Tửu lại vô cùng khác thường —— bình tĩnh đứng trong buồng lái, ánh mắt xuyên qua cửa sổ hình vòng cung khổng lồ, nhìn thẳng vào vũ trụ tĩnh tại không chút gợn sóng, đồng tử như mất đi tiêu cự.
Lạc Du căng thẳng, siết chặt lấy cánh tay Quý Tửu: “Cậu sao vậy? Tinh thần lực của cậu cảm nhận được gì?”
Quý Tửu chậm rãi quay mặt sang phía Lạc Du. Trong khoảnh khắc đối mặt ấy, Lạc Du đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi vô hình nào đó dấy lên trong anh, như có thứ gì đó bám riết lôi kéo, cuốn anh vào trạng thái mất kiểm soát. Hắc ín như dòng thủy triều đen ngòm cuồn cuộn trào lên từ lòng bàn chân, choán lấy cả cơ thể.
Lạc Du bỗng nhiên hoàn hồn, há miệng thở dốc, tay càng siết chặt lấy Quý Tửu, lạnh lùng gọi: “Quý Tửu!”
Mí mắt Quý Tửu khe khẽ run lên, đáy mắt vẫn chìm trong u tối, đôi môi mỏng hé mở, âm thanh lại không như phát ra từ cổ họng hắn: “Chúng đang đến, anh không cảm thấy ư?”
Tinh thần lực của Lạc Du đã được giải phóng đến cực hạn, vẫn không có phát hiện.
Trên trán Quý Tửu đầm đìa mồ hôi lạnh, dường như đang chịu nỗi đau đớn giày vò nào đó. “Âm thanh” đuổi tới, bén nhọn chói tai, dày đặc chi chít, như đám côn trùng lúc nhúc trong không gian.
Lạc Du không dám lơ là, lập tức phát lệnh cho ba chiến hạm còn lại thay đổi đội hình, mở lá chắn phòng thủ. Hạm trưởng chiến hạm 1 cảnh giác hỏi có chuyện gì phát sinh, Lạc Du đưa mắt nhìn Quý Tửu: “Có một hạm đội Ước Nhân gần đây.”
“Cái gì?”
“Tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một, toàn bộ chờ lệnh, nghe theo hướng dẫn của tôi!”
“Chiến hạm 1 nhận lệnh!”
“Chiến hạm 2 nhận lệnh!”
“Chiến hạm 3 nhận lệnh!”
Giọt mồ hôi khẽ trượt xuống thái dương Lạc Du, anh giữ vai Quý Tửu lại: “Cậu có thể nhận biết bọn chúng?”
Quý Tửu máy móc gật đầu.
Lạc Du hỏi: “Có thể xác định được vị trí không?”
Lần này Quý Tửu không trả lời, hắn phóng to bản đồ sao, đánh dấu vào bốn điểm tọa độ.
Lạc Du thấy da đầu mình tê dại, bốn tọa độ này vây lấy vị trí của họ, nếu họ cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng khác nào rơi vào cát lún, không thể sống sót.
Ngón tay Quý Tửu vẫn di trên bản đồ sao, giọng nói lạnh băng: “Còn 46 giây.”
Lạc Du hiểu rõ, trùng tộc đang lao đến hung hăng như thế chẻ tre, 46 giây sau sẽ hoàn thành cuộc bao vây “cát chảy”[1]. E rằng hạm đội Ước Nhân đã dùng biện pháp ngụy trang Liên Minh chưa biết đến, kéo đến như quỷ ma không tiếng động, cho nên tinh thần lực và hệ thống dò tìm của hạm đội mới mất hiệu lực.
[1]
Bộ não của Lạc Du hoạt động nhanh chóng, đưa ra quyết định dứt khoát, ra lệnh cho hạm đội phát huy tối đa sức mạnh, rút lui về hành tinh Vu Vân phía Tây Nam bản đồ sao với tốc độ nhanh nhất. Ở đó có một trạm chuyển tiếp đã bỏ hoang 100 năm, một khi họ có thể đến đó trước khi cuộc bao vây hoàn tất, họ có thể chuyển tiếp đến một điểm an toàn.
Nhưng hành tinh Vu Vân cũng không phải con đường rút lui tối ưu nhất, phía Đông Vu Vân còn có một trạm chuyển tiếp họ vừa kiểm tra cách đây không lâu.
Chiến hạm số 2 nhận lệnh lao đi với tốc độ tối đa, phó hạm trưởng lại nghi vấn: “Đội trưởng Lạc, tại sao chúng ta lại đến hành tinh Vu Vân?”
Lạc Du không kịp giải thích, ngay vừa nãy, sức mạnh tinh thần của anh rốt cuộc đã nhận biết được sự tồn tại của Ước Nhân, đó là một làn sóng chứa cực nhiều năng lượng.
“Chúng đang tăng tốc.” Quý Tửu lại nói, “Chúng đang săn lùng ta.”
Lạc Du chăm chú điều khiển tàu chỉ huy: “Hệ thống vũ khí có thể vận hành độc lập không?”
Quý Tửu nhìn anh, gật đầu.
“Nếu chỉ rút lui đơn giản thì không có ý nghĩa. Hiện tại, chúng ta chỉ có đủ thời gian để đến trạm chuyển tiếp, nhưng rất có thể chúng sẽ kịp bao vây ta trước khi ta chuyển tiếp thành công.” Lạc Du rất bình tĩnh, tốc độ nói lại rất nhanh, rõ ràng từng chữ một, “Giữa hành tinh Vu Vân và trạm chuyển tiếp có một cứ điểm của quân khu 10, là nơi cất giữ nguồn năng lượng vũ khí rất lớn, khi Liên Minh rút lui đã không có thời gian xử lý chúng. Ta phải đánh cược ván này.”
Gương mặt Quý Tửu như vẫn đang phủ đầy sương giá, Lạc Du không xác định được hắn có hiểu ý mình không. Tình huống hiện tại rất khẩn cấp, và chỉ có thể trông chờ vào Quý Tửu.
“Vũ khí chúng ta mang theo không cách nào tiêu diệt được toàn bộ hạm đội của Ước Nhân.” Lạc Du mở máy liên lạc, hạ lệnh cho ba chiến hạm tiếp tục di chuyển đến trạm chuyển tiếp, mà anh và Quý Tửu trên tàu chỉ huy lại thay đổi hướng đi, đến một nơi không người.
Trùng tộc đến gần, hệ thống dò tìm của hạm đội phát hiện bất thường.
“Lấy cứ điểm và trạm chuyển tiếp làm nòng pháo và lá chắn của chúng ta.” Lạc Du bình tĩnh hỏi, “Cậu có thể xác định vị trí chính xác của chúng không?”
Quý Tửu đáp: “Ừm.”
“Tốt lắm, giao cho cậu.” Hạm đội Ước Nhân đã phát động tấn công, khẩu pháo năng lượng lóe lên một luồng sáng chói mắt. Lạc Du vừa điều khiển tàu chỉ huy lao đi với tốc độ thật nhanh, vừa vận hành tháp pháo phòng ngự để chống trả.
Bốn chiếc chiến hạm tản ra như sao băng, phía sau họ là hạm đội Ước Nhân như đám mây đen vần vũ.
Đến trạm chuyển tiếp, ba chiếc chiến hạm không hề ngừng lại, tiếp tục lao đi. Đúng lúc này, tàu chỉ huy cũng đã đến cứ điểm.
Hạm đội Ước Nhân dường như không hiểu được đám nhân loại yếu ớt này rõ ràng đang hướng đến trạm chuyển tiếp, tại sao lại không bước vào đó.
Họ không định chạy trốn?
Họ muốn chết ở chỗ này?
Nhưng, chúng đã không còn thời gian nghĩ thêm.
Bốn họng pháo của bốn chiến hạm cùng lúc nhắm vào cứ điểm và trạm chuyển tiếp, nguồn năng lượng khổng lồ được kích nổ, vẽ nên một bức tường sáng chắn giữa hạm đội Ước Nhân và hạm đội Liên Minh.
Vụ nổ vẫn chưa dừng lại, hàng loạt đợt càn quét vồ vập tới. Trong phút chốc, hạm đội Ước Nhân bị nuốt chửng vào vầng sáng trắng ấy, đám mây đen hóa thành hư không.
Lạc Du nhìn về phía màn sáng, nheo mắt. Bên cạnh anh, đôi mắt của Quý Tửu từ khi nào đã lấy lại được ánh sáng.
Quý Tửu nhìn Lạc Du, rồi cúi đầu nhìn chòng chọc tay mình. Vừa rồi, hắn nhận được quyền hạn điều khiển hệ thống vũ khí từ tay Lạc Du, cũng là hắn nhắm vào cứ điểm, nhấn nút khởi động.
Thứ “âm thanh” sắc bén bám víu vào tinh thần lực của hắn như đạt đến đỉnh điểm khi vụ nổ xảy ra, tiếng khóc, gầm rú, thét gào cuối cùng đã biến mất, như cơn sóng dữ được rút đi, và biển khơi trở về tĩnh lặng.
Hạm đội Ước Nhân mất đi lớp ngụy trang trong vụ nổ, chúng lộ ra cơ thể xấu xí và gớm ghiếc. Hàng trăm chiếc chiến hạm bị đốt cháy thành con quái vật khổng lồ chằng chịt những lỗ thủng chồng chéo lên nhau, tia điện mảnh chạy dài trong không gian đen kịt, trông đầy hung ác và tàn khốc như thể bị lôi ra từ một chiều không gian vô thực nào đó.
Lạc Du ổn định lại: “Cậu còn nhận thấy chúng không?”
Quý Tửu lắc đầu: “Tất cả đã chết.”
Sống sót sau tai nạn, bốn chiếc chiến hạm trôi nổi trong vũ trụ như những chiến sĩ kiệt sức. Một lúc lâu sau, Lạc Du mới lên tiếng: “Kế hoạch chỉ thành công một nửa.”
Quý Tửu: “Hửm?”
Lạc Du thở dài, ngắt kết nối với tinh thần lực: “Anh muốn bắt sống ít nhất một tên Ước Nhân, hoặc lấy một mẫu vật mang về cho sở nghiên cứu tra xem chúng đã dùng kỹ thuật gì để có thể thoát được hệ thống dò tìm và tinh thần lực của chúng ta.”
Nhưng giờ đã không làm được nữa. Nhặt được mạng về đã là may mắn lắm rồi.
Lạc Du dần trở lại như thường, lúc này mới có hơi sức để nhìn Quý Tửu. Nếu không có tinh thần lực của Quý Tửu phát hiện ra hạm đội của Ước Nhân, vậy hẳn bây giờ người nổ tan xác chính là bọn họ.
Tinh thần lực không thể xác định cấp kia của Quý Tửu, không ngờ còn có tác dụng này.
Lạc Du bước đến chỗ Quý Tửu ngồi, đột ngột hạ người xuống, hai tay chống lên tay cầm, nhìn Quý Tửu ở khoảng cách rất gần. Tư thế này cũng đồng nghĩa với việc anh đang dồn lấy Quý Tửu, vòng lấy hắn.
Đôi môi Quý Tửu khẽ mấp máy, lặng im nhấm nháp tinh thần lực của Lạc Du. Linh hồn hắn đang chìm trong nhơ nhuốc bẩn tưởi mà tinh thần lực hắn vừa bùng nổ ra. Nhưng giờ đây, có làn gió sạch trong ngọt ngào khẽ lướt qua, thổi bay từng thứ dơ bẩn ấy đi. Cơ thể Lạc Du phủ bóng lên gương mặt hắn, khiến hắn cảm thấy thật dễ chịu.
“Giờ cậu thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Lạc Du cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, giải phóng tinh thần lực của mình thật ôn hòa để xoa dịu Quý Tửu. Anh không biết được, trải qua chuyện vừa rồi Quý Tửu có bị tổn thương nào mà anh không thể thấy được hay không.
Ánh mắt Quý Tửu đờ đẫn, hưởng thụ thứ tinh thần lực rất đỗi ôn dịu này. Nhưng hắn không cách nào khống chế nỗi thống khổ và kích động đầy ngột ngạt của hắn, hắn muốn ôm lấy Lạc Du, muốn gặm nuốt anh vào bụng.
“Quý Tửu?” Lạc Du gọi, “Quý Tửu!”
Lúc này, Quý Tửu mới lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lạc Du bán tín bán nghi: “Cũng không khó chịu?”
“Ừm.”
Lạc Du sờ mặt Quý Tửu: “Thật sự không khó chịu? Nói thật.”
Da thịt động chạm rồi, Quý Tửu lại không muốn nói thật nữa. Hắn cọ cọ lên lòng bàn tay Lạc Du: “Khó chịu.”
Lạc Du lập tức căng thẳng: “Khó chịu ở đâu?”
Quý Tửu ôm lấy anh, áp mặt vào bụng anh: “Sợ.”
Lạc Du cứng ngắc vỗ về lưng Quý Tửu: “Đừng sợ, không sao rồi, không có gì nữa hết.”
Quý Tửu ôm một lúc lâu thật lâu mới thả người ra.
Trận chiến bất ngờ đã tiêu hao hết nguồn năng lượng dự trữ của hạm đội, Lạc Du buộc lòng kết thúc chuyến tuần tra sớm hơn dự định. Ba chiếc chiến hạm chậm rãi bay đến gần tàu chỉ huy, kết hợp thành một chiếc tinh hạm đồ sộ.
Lạc Du và ba hạm trưởng cùng nhau hoạch định lại lộ trình, lựa chọn trạm chuyển tiếp gần nhất để trở về cứ điểm An Tức.
Quý Tửu nhìn vào bản đồ sao, nhíu mày: “Chúng ta cứ thế trở về?”
Lạc Du nhìn vẻ thất vọng này của hắn, nghĩ rằng hắn buồn bã khó chịu vì lần đầu tiên đi tuần tra đã thê thảm như vậy, anh an ủi: “Sau này còn nhiều cơ hội.”
Quý Tửu nhìn Lạc Du bận sắp xếp công việc, muốn nói rồi lại thôi. Nếu như họ đến trạm chuyển tiếp Irifal, vậy sẽ không đi qua thành phố Khan, mà việc này gần như đã không còn cách giải quyết nào khác. Quý Tửu nhìn vào các thông số trên hệ thống động lực[2], nếu phải đi qua thành phố Khan, vậy giữa đường tinh hạm sẽ mất đi động lực, trở thành một chiếc quan tài trôi dạt trong vũ trụ.
[2]
Trở về cứ điểm, các đội viên của hạm đội được tiến hành kiểm tra toàn diện để đảm bảo không có gì nghiêm trọng xảy ra. Lạc Du báo cáo chi tiết cho Huyết Hoàng Hậu về quá trình bị tập kích, Huyết Hoàng Hậu vừa nghe vừa xem ghi chép của tàu chỉ huy, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Vậy lần này là nhờ công của Quý Tửu?”
Lạc Du gật đầu: “Tinh thần lực của cậu ấy có thể vô hiệu hóa hệ thống ngụy trang của Ước Nhân.”
Ưng Nguyệt nhỏ giọng tự lầm bầm với chính mình: “Hoặc là tinh thần lực của cậu ta có điểm nào đó tương đồng với chúng?”
Trở về từ cõi chết và mang theo tin tình báo quan trọng, mọi người trong hạm đội đều được trao tặng huân chương vinh dự. Lạc Du đã từng nhận qua rất nhiều huân chương, anh đặt toàn bộ trong một chiếc hộp có hoa văn chạm trổ. Đây lại là lần đầu tiên Quý Tửu nhận được huân chương, Lạc Du còn kích động hơn cả hắn, muốn hắn đeo ở trước ngực.
“Tiền đồ của Tửu Tửu nhà chúng ta!”
Quý Tửu nhìn Lạc Du cúi đầu đeo huân chương lên. Lạc Du đánh nhau rất cừ, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào với cái huân chương to bằng lòng bàn tay này, sờ soạng tới lui trên ngực Quý Tửu nửa ngày cũng không đeo được cái huân chương lên.
Mà Lạc Du cũng không vội, vừa vận lộn với huân chương vừa giải thích cho Quý Tửu: “Tuy lần này chúng ta khá mạo hiểm, nhưng vẫn chưa phải quân công hạng nhất, cho nên nghi thức trao huân chương tiến hành tại chi đội. Đeo lên hay không cũng không thành vấn đề, giống như anh cậu đây, nhận huân chương mỏi tay rồi không thèm đeo lên làm gì nữa. Lần này về anh đeo cho cậu, nhưng nếu sau này lập công lớn, vậy có thể đường đường chính chính cử hành nghi thức rồi.”
Quý Tửu nói: “Vậy còn anh?”
Lạc Du ngước mắt nhìn: “Hửm?”
Quý Tửu hỏi: “Lần đầu tiên nhận huân chương, ai là người đeo cho anh?”
“Ây chà ——” Cuối cùng Lạc Du cũng đeo huân chương xong, vui vẻ vỗ vỗ hai lần, “Lần đầu của anh cậu là công quân tập thể, phát xuống cả đống huân chương, Hồng Phỉ và anh đeo cho nhau.”
Ánh mắt Quý Tửu ảm đạm đi: “Vậy lần sau tôi đeo cho anh.”
Lạc Du cười: “Ai muốn cậu đeo cho anh. Anh là đội trưởng của cậu, cậu là nhóc đội viên còn muốn trao huân chương cho đội trưởng à?”
Quý Tửu nheo mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Lạc Du đứng trước mặt hắn, và hắn đang đeo một chiếc huân chương cao quý lên ngực Lạc Du.
“Đội viên không thể trao huân chương cho anh sao?” Quý Tửu hỏi.
Lạc Du hơi sửng sốt: “Anh cậu đùa thôi, đương nhiên là được rồi, giống như anh và Hồng Phỉ lúc đó vậy. Còn trao tặng huân chương chính thức ấy hả…” Lạc Du cười rộ lên, “Tửu Tửu nhà chúng ta phải lên hàm tướng mới được đó nha[3].”
Mà trạng thái hiện tại của Quý Tửu lại vô cùng khác thường —— bình tĩnh đứng trong buồng lái, ánh mắt xuyên qua cửa sổ hình vòng cung khổng lồ, nhìn thẳng vào vũ trụ tĩnh tại không chút gợn sóng, đồng tử như mất đi tiêu cự.
Lạc Du căng thẳng, siết chặt lấy cánh tay Quý Tửu: “Cậu sao vậy? Tinh thần lực của cậu cảm nhận được gì?”
Quý Tửu chậm rãi quay mặt sang phía Lạc Du. Trong khoảnh khắc đối mặt ấy, Lạc Du đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi vô hình nào đó dấy lên trong anh, như có thứ gì đó bám riết lôi kéo, cuốn anh vào trạng thái mất kiểm soát. Hắc ín như dòng thủy triều đen ngòm cuồn cuộn trào lên từ lòng bàn chân, choán lấy cả cơ thể.
Lạc Du bỗng nhiên hoàn hồn, há miệng thở dốc, tay càng siết chặt lấy Quý Tửu, lạnh lùng gọi: “Quý Tửu!”
Mí mắt Quý Tửu khe khẽ run lên, đáy mắt vẫn chìm trong u tối, đôi môi mỏng hé mở, âm thanh lại không như phát ra từ cổ họng hắn: “Chúng đang đến, anh không cảm thấy ư?”
Tinh thần lực của Lạc Du đã được giải phóng đến cực hạn, vẫn không có phát hiện.
Trên trán Quý Tửu đầm đìa mồ hôi lạnh, dường như đang chịu nỗi đau đớn giày vò nào đó. “Âm thanh” đuổi tới, bén nhọn chói tai, dày đặc chi chít, như đám côn trùng lúc nhúc trong không gian.
Lạc Du không dám lơ là, lập tức phát lệnh cho ba chiến hạm còn lại thay đổi đội hình, mở lá chắn phòng thủ. Hạm trưởng chiến hạm 1 cảnh giác hỏi có chuyện gì phát sinh, Lạc Du đưa mắt nhìn Quý Tửu: “Có một hạm đội Ước Nhân gần đây.”
“Cái gì?”
“Tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một, toàn bộ chờ lệnh, nghe theo hướng dẫn của tôi!”
“Chiến hạm 1 nhận lệnh!”
“Chiến hạm 2 nhận lệnh!”
“Chiến hạm 3 nhận lệnh!”
Giọt mồ hôi khẽ trượt xuống thái dương Lạc Du, anh giữ vai Quý Tửu lại: “Cậu có thể nhận biết bọn chúng?”
Quý Tửu máy móc gật đầu.
Lạc Du hỏi: “Có thể xác định được vị trí không?”
Lần này Quý Tửu không trả lời, hắn phóng to bản đồ sao, đánh dấu vào bốn điểm tọa độ.
Lạc Du thấy da đầu mình tê dại, bốn tọa độ này vây lấy vị trí của họ, nếu họ cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng khác nào rơi vào cát lún, không thể sống sót.
Ngón tay Quý Tửu vẫn di trên bản đồ sao, giọng nói lạnh băng: “Còn 46 giây.”
Lạc Du hiểu rõ, trùng tộc đang lao đến hung hăng như thế chẻ tre, 46 giây sau sẽ hoàn thành cuộc bao vây “cát chảy”[1]. E rằng hạm đội Ước Nhân đã dùng biện pháp ngụy trang Liên Minh chưa biết đến, kéo đến như quỷ ma không tiếng động, cho nên tinh thần lực và hệ thống dò tìm của hạm đội mới mất hiệu lực.
[1]
Bộ não của Lạc Du hoạt động nhanh chóng, đưa ra quyết định dứt khoát, ra lệnh cho hạm đội phát huy tối đa sức mạnh, rút lui về hành tinh Vu Vân phía Tây Nam bản đồ sao với tốc độ nhanh nhất. Ở đó có một trạm chuyển tiếp đã bỏ hoang 100 năm, một khi họ có thể đến đó trước khi cuộc bao vây hoàn tất, họ có thể chuyển tiếp đến một điểm an toàn.
Nhưng hành tinh Vu Vân cũng không phải con đường rút lui tối ưu nhất, phía Đông Vu Vân còn có một trạm chuyển tiếp họ vừa kiểm tra cách đây không lâu.
Chiến hạm số 2 nhận lệnh lao đi với tốc độ tối đa, phó hạm trưởng lại nghi vấn: “Đội trưởng Lạc, tại sao chúng ta lại đến hành tinh Vu Vân?”
Lạc Du không kịp giải thích, ngay vừa nãy, sức mạnh tinh thần của anh rốt cuộc đã nhận biết được sự tồn tại của Ước Nhân, đó là một làn sóng chứa cực nhiều năng lượng.
“Chúng đang tăng tốc.” Quý Tửu lại nói, “Chúng đang săn lùng ta.”
Lạc Du chăm chú điều khiển tàu chỉ huy: “Hệ thống vũ khí có thể vận hành độc lập không?”
Quý Tửu nhìn anh, gật đầu.
“Nếu chỉ rút lui đơn giản thì không có ý nghĩa. Hiện tại, chúng ta chỉ có đủ thời gian để đến trạm chuyển tiếp, nhưng rất có thể chúng sẽ kịp bao vây ta trước khi ta chuyển tiếp thành công.” Lạc Du rất bình tĩnh, tốc độ nói lại rất nhanh, rõ ràng từng chữ một, “Giữa hành tinh Vu Vân và trạm chuyển tiếp có một cứ điểm của quân khu 10, là nơi cất giữ nguồn năng lượng vũ khí rất lớn, khi Liên Minh rút lui đã không có thời gian xử lý chúng. Ta phải đánh cược ván này.”
Gương mặt Quý Tửu như vẫn đang phủ đầy sương giá, Lạc Du không xác định được hắn có hiểu ý mình không. Tình huống hiện tại rất khẩn cấp, và chỉ có thể trông chờ vào Quý Tửu.
“Vũ khí chúng ta mang theo không cách nào tiêu diệt được toàn bộ hạm đội của Ước Nhân.” Lạc Du mở máy liên lạc, hạ lệnh cho ba chiến hạm tiếp tục di chuyển đến trạm chuyển tiếp, mà anh và Quý Tửu trên tàu chỉ huy lại thay đổi hướng đi, đến một nơi không người.
Trùng tộc đến gần, hệ thống dò tìm của hạm đội phát hiện bất thường.
“Lấy cứ điểm và trạm chuyển tiếp làm nòng pháo và lá chắn của chúng ta.” Lạc Du bình tĩnh hỏi, “Cậu có thể xác định vị trí chính xác của chúng không?”
Quý Tửu đáp: “Ừm.”
“Tốt lắm, giao cho cậu.” Hạm đội Ước Nhân đã phát động tấn công, khẩu pháo năng lượng lóe lên một luồng sáng chói mắt. Lạc Du vừa điều khiển tàu chỉ huy lao đi với tốc độ thật nhanh, vừa vận hành tháp pháo phòng ngự để chống trả.
Bốn chiếc chiến hạm tản ra như sao băng, phía sau họ là hạm đội Ước Nhân như đám mây đen vần vũ.
Đến trạm chuyển tiếp, ba chiếc chiến hạm không hề ngừng lại, tiếp tục lao đi. Đúng lúc này, tàu chỉ huy cũng đã đến cứ điểm.
Hạm đội Ước Nhân dường như không hiểu được đám nhân loại yếu ớt này rõ ràng đang hướng đến trạm chuyển tiếp, tại sao lại không bước vào đó.
Họ không định chạy trốn?
Họ muốn chết ở chỗ này?
Nhưng, chúng đã không còn thời gian nghĩ thêm.
Bốn họng pháo của bốn chiến hạm cùng lúc nhắm vào cứ điểm và trạm chuyển tiếp, nguồn năng lượng khổng lồ được kích nổ, vẽ nên một bức tường sáng chắn giữa hạm đội Ước Nhân và hạm đội Liên Minh.
Vụ nổ vẫn chưa dừng lại, hàng loạt đợt càn quét vồ vập tới. Trong phút chốc, hạm đội Ước Nhân bị nuốt chửng vào vầng sáng trắng ấy, đám mây đen hóa thành hư không.
Lạc Du nhìn về phía màn sáng, nheo mắt. Bên cạnh anh, đôi mắt của Quý Tửu từ khi nào đã lấy lại được ánh sáng.
Quý Tửu nhìn Lạc Du, rồi cúi đầu nhìn chòng chọc tay mình. Vừa rồi, hắn nhận được quyền hạn điều khiển hệ thống vũ khí từ tay Lạc Du, cũng là hắn nhắm vào cứ điểm, nhấn nút khởi động.
Thứ “âm thanh” sắc bén bám víu vào tinh thần lực của hắn như đạt đến đỉnh điểm khi vụ nổ xảy ra, tiếng khóc, gầm rú, thét gào cuối cùng đã biến mất, như cơn sóng dữ được rút đi, và biển khơi trở về tĩnh lặng.
Hạm đội Ước Nhân mất đi lớp ngụy trang trong vụ nổ, chúng lộ ra cơ thể xấu xí và gớm ghiếc. Hàng trăm chiếc chiến hạm bị đốt cháy thành con quái vật khổng lồ chằng chịt những lỗ thủng chồng chéo lên nhau, tia điện mảnh chạy dài trong không gian đen kịt, trông đầy hung ác và tàn khốc như thể bị lôi ra từ một chiều không gian vô thực nào đó.
Lạc Du ổn định lại: “Cậu còn nhận thấy chúng không?”
Quý Tửu lắc đầu: “Tất cả đã chết.”
Sống sót sau tai nạn, bốn chiếc chiến hạm trôi nổi trong vũ trụ như những chiến sĩ kiệt sức. Một lúc lâu sau, Lạc Du mới lên tiếng: “Kế hoạch chỉ thành công một nửa.”
Quý Tửu: “Hửm?”
Lạc Du thở dài, ngắt kết nối với tinh thần lực: “Anh muốn bắt sống ít nhất một tên Ước Nhân, hoặc lấy một mẫu vật mang về cho sở nghiên cứu tra xem chúng đã dùng kỹ thuật gì để có thể thoát được hệ thống dò tìm và tinh thần lực của chúng ta.”
Nhưng giờ đã không làm được nữa. Nhặt được mạng về đã là may mắn lắm rồi.
Lạc Du dần trở lại như thường, lúc này mới có hơi sức để nhìn Quý Tửu. Nếu không có tinh thần lực của Quý Tửu phát hiện ra hạm đội của Ước Nhân, vậy hẳn bây giờ người nổ tan xác chính là bọn họ.
Tinh thần lực không thể xác định cấp kia của Quý Tửu, không ngờ còn có tác dụng này.
Lạc Du bước đến chỗ Quý Tửu ngồi, đột ngột hạ người xuống, hai tay chống lên tay cầm, nhìn Quý Tửu ở khoảng cách rất gần. Tư thế này cũng đồng nghĩa với việc anh đang dồn lấy Quý Tửu, vòng lấy hắn.
Đôi môi Quý Tửu khẽ mấp máy, lặng im nhấm nháp tinh thần lực của Lạc Du. Linh hồn hắn đang chìm trong nhơ nhuốc bẩn tưởi mà tinh thần lực hắn vừa bùng nổ ra. Nhưng giờ đây, có làn gió sạch trong ngọt ngào khẽ lướt qua, thổi bay từng thứ dơ bẩn ấy đi. Cơ thể Lạc Du phủ bóng lên gương mặt hắn, khiến hắn cảm thấy thật dễ chịu.
“Giờ cậu thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Lạc Du cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, giải phóng tinh thần lực của mình thật ôn hòa để xoa dịu Quý Tửu. Anh không biết được, trải qua chuyện vừa rồi Quý Tửu có bị tổn thương nào mà anh không thể thấy được hay không.
Ánh mắt Quý Tửu đờ đẫn, hưởng thụ thứ tinh thần lực rất đỗi ôn dịu này. Nhưng hắn không cách nào khống chế nỗi thống khổ và kích động đầy ngột ngạt của hắn, hắn muốn ôm lấy Lạc Du, muốn gặm nuốt anh vào bụng.
“Quý Tửu?” Lạc Du gọi, “Quý Tửu!”
Lúc này, Quý Tửu mới lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lạc Du bán tín bán nghi: “Cũng không khó chịu?”
“Ừm.”
Lạc Du sờ mặt Quý Tửu: “Thật sự không khó chịu? Nói thật.”
Da thịt động chạm rồi, Quý Tửu lại không muốn nói thật nữa. Hắn cọ cọ lên lòng bàn tay Lạc Du: “Khó chịu.”
Lạc Du lập tức căng thẳng: “Khó chịu ở đâu?”
Quý Tửu ôm lấy anh, áp mặt vào bụng anh: “Sợ.”
Lạc Du cứng ngắc vỗ về lưng Quý Tửu: “Đừng sợ, không sao rồi, không có gì nữa hết.”
Quý Tửu ôm một lúc lâu thật lâu mới thả người ra.
Trận chiến bất ngờ đã tiêu hao hết nguồn năng lượng dự trữ của hạm đội, Lạc Du buộc lòng kết thúc chuyến tuần tra sớm hơn dự định. Ba chiếc chiến hạm chậm rãi bay đến gần tàu chỉ huy, kết hợp thành một chiếc tinh hạm đồ sộ.
Lạc Du và ba hạm trưởng cùng nhau hoạch định lại lộ trình, lựa chọn trạm chuyển tiếp gần nhất để trở về cứ điểm An Tức.
Quý Tửu nhìn vào bản đồ sao, nhíu mày: “Chúng ta cứ thế trở về?”
Lạc Du nhìn vẻ thất vọng này của hắn, nghĩ rằng hắn buồn bã khó chịu vì lần đầu tiên đi tuần tra đã thê thảm như vậy, anh an ủi: “Sau này còn nhiều cơ hội.”
Quý Tửu nhìn Lạc Du bận sắp xếp công việc, muốn nói rồi lại thôi. Nếu như họ đến trạm chuyển tiếp Irifal, vậy sẽ không đi qua thành phố Khan, mà việc này gần như đã không còn cách giải quyết nào khác. Quý Tửu nhìn vào các thông số trên hệ thống động lực[2], nếu phải đi qua thành phố Khan, vậy giữa đường tinh hạm sẽ mất đi động lực, trở thành một chiếc quan tài trôi dạt trong vũ trụ.
[2]
Trở về cứ điểm, các đội viên của hạm đội được tiến hành kiểm tra toàn diện để đảm bảo không có gì nghiêm trọng xảy ra. Lạc Du báo cáo chi tiết cho Huyết Hoàng Hậu về quá trình bị tập kích, Huyết Hoàng Hậu vừa nghe vừa xem ghi chép của tàu chỉ huy, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Vậy lần này là nhờ công của Quý Tửu?”
Lạc Du gật đầu: “Tinh thần lực của cậu ấy có thể vô hiệu hóa hệ thống ngụy trang của Ước Nhân.”
Ưng Nguyệt nhỏ giọng tự lầm bầm với chính mình: “Hoặc là tinh thần lực của cậu ta có điểm nào đó tương đồng với chúng?”
Trở về từ cõi chết và mang theo tin tình báo quan trọng, mọi người trong hạm đội đều được trao tặng huân chương vinh dự. Lạc Du đã từng nhận qua rất nhiều huân chương, anh đặt toàn bộ trong một chiếc hộp có hoa văn chạm trổ. Đây lại là lần đầu tiên Quý Tửu nhận được huân chương, Lạc Du còn kích động hơn cả hắn, muốn hắn đeo ở trước ngực.
“Tiền đồ của Tửu Tửu nhà chúng ta!”
Quý Tửu nhìn Lạc Du cúi đầu đeo huân chương lên. Lạc Du đánh nhau rất cừ, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào với cái huân chương to bằng lòng bàn tay này, sờ soạng tới lui trên ngực Quý Tửu nửa ngày cũng không đeo được cái huân chương lên.
Mà Lạc Du cũng không vội, vừa vận lộn với huân chương vừa giải thích cho Quý Tửu: “Tuy lần này chúng ta khá mạo hiểm, nhưng vẫn chưa phải quân công hạng nhất, cho nên nghi thức trao huân chương tiến hành tại chi đội. Đeo lên hay không cũng không thành vấn đề, giống như anh cậu đây, nhận huân chương mỏi tay rồi không thèm đeo lên làm gì nữa. Lần này về anh đeo cho cậu, nhưng nếu sau này lập công lớn, vậy có thể đường đường chính chính cử hành nghi thức rồi.”
Quý Tửu nói: “Vậy còn anh?”
Lạc Du ngước mắt nhìn: “Hửm?”
Quý Tửu hỏi: “Lần đầu tiên nhận huân chương, ai là người đeo cho anh?”
“Ây chà ——” Cuối cùng Lạc Du cũng đeo huân chương xong, vui vẻ vỗ vỗ hai lần, “Lần đầu của anh cậu là công quân tập thể, phát xuống cả đống huân chương, Hồng Phỉ và anh đeo cho nhau.”
Ánh mắt Quý Tửu ảm đạm đi: “Vậy lần sau tôi đeo cho anh.”
Lạc Du cười: “Ai muốn cậu đeo cho anh. Anh là đội trưởng của cậu, cậu là nhóc đội viên còn muốn trao huân chương cho đội trưởng à?”
Quý Tửu nheo mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Lạc Du đứng trước mặt hắn, và hắn đang đeo một chiếc huân chương cao quý lên ngực Lạc Du.
“Đội viên không thể trao huân chương cho anh sao?” Quý Tửu hỏi.
Lạc Du hơi sửng sốt: “Anh cậu đùa thôi, đương nhiên là được rồi, giống như anh và Hồng Phỉ lúc đó vậy. Còn trao tặng huân chương chính thức ấy hả…” Lạc Du cười rộ lên, “Tửu Tửu nhà chúng ta phải lên hàm tướng mới được đó nha[3].”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.