Thách Đấy! Anh Làm Gì Được Tôi!!
Chương 10: Kì thi
Wind
12/11/2013
Sau ngày có mục đích thi đấu, nó chăm chỉ học hành, lết cái chân què của nó lên thư viện rồi đến tiệm sách cũ mua sách phục
vụ việc học. Người bị nó hành hạ không ai khác chính là Min,
con bạn thân đáng thương của nó. Còn hắn vẫn ung dung, bình
thản đi bar thường xuyên với Gin.
Nó thường về nhà rất trễ vào mỗi tối và ngủ rất muộn khiến anh nó lo lắng không ngừng. Thỉnh thoảng giục nó ngủ sớm nhưng vô ích. Mai là anh nó qua Mỹ rồi nhưng nó vẫn không quan trọng bằng kì thi sắp tới. Còn quán cà phê, nó chỉ thỉnh thoảng ghé qua và buông câu xin lỗi “Xin lỗi mày, nhất định sau đợt này tao sẽ chăm sóc mày chu đáo. Tao sẽ học pha chế thật ngon. Đợi tao nhé!”
Sau khi tiễn anh hai qua Mỹ xong nó xách cặp tới thư viện.
“Oápz!” – Cầm quyển sách dày cộm nó ngáp rõ dài rồi gục mặt xuống bàn ngủ ngon ơ. Min, sau vài ngày bị nó hành hạ thì bị cảm cúm luôn, hiện tại đang trùm chăn ở nhà rủa nó và cả hắn nữa ==”
“Sao lại có thể ngủ một cách ngon lành vậy chứ? Đây là lần thứ hai tôi thấy em ngủ thoải mái như thế này, nhưng hôm nay em có vẻ mệt” – Zen huơ huơ tay trước mặt nó rồi phì cười khi không thấy nó có phản ứng gì, đành ngồi nhìn nó ngủ.
Chợt Zen thấy dòng chữ nghuệch ngoạc và một hình con lợn à không con gấu, không, là con chó, tóm lại là một con quái vật Zen không hình dung ra được đấy là con gì nhưng bị nó gạch ngang dọc chằng chịt =,.=
“Tôi nhất định sẽ thắng anh, đồ đầu gấu, lợn lòi, đáng ghét, xấu xí, khó ưa………” Zen đã hiểu ra vấn đề, hi vọng nó sẽ đứng đầu bảng dù biết top 5 trong trường sẽ là một thử thách lớn mà nó cần vượt qua.
“Chết rồi!!! Bây giờ là mấy giờ, sao mình có thể ngủ quên chứ. Trễ học mất thôi!!! ><” – Nó nhìn đồng hồ trong điện thoại, bây giờ là 8h30. Nó sắp chết với cô chủ nhiệm rồi, sao xui vậy chứ đúng 2 tiết của người đàn bà thét ra lửa ấy. Nó buồn rầu bước ra thư viện và quyết định đi tham quan trường trong giờ học :v
Từ khi nó đặt chân vào trường đã thấy một sự phân biệt rõ ràng, nghèo chơi với nghèo nhưng thậm chí trường này không có ai là con nhà nghèo thì phải, ngoại trừ nó ra. Đối với trường cũ thì nó thuộc vào nhóm khá giả rồi nhưng với trường này thì….
-“Ối mẹ ơi! Rớt tim con rồi!!!” – Nó loạng choạng kêu lên khi thấy có người bất ngờ bước ra.
-“Hay nhỉ, rớt tim mà còn đứng đây được” – Hắn cười nửa miệng.
-“Sao anh lúc nào cũng như ma vậy hả?” – Nó cằn nhằn.
-“Tôi như ma thì sao? Cô phải cẩn thận với con ma này đấy” – Hắn bỏ đi trong ngàn cái nguýt cái ngoáy và vài động tác múa chân múa tay hướng về hắn nữa.
-“Cô làm gì vậy hả? Sáng nay chưa uống thuốc phải không?” – Hắn bất ngờ quay lại.
-“Tôi…tôi, tôi tập vài động tác thể dục ấy mà! Dạo này học nhiều quá nên vận động nhẹ xả stress. Hehe” – Nó buông một lý do hết sức là ngớ ngẩn và buồn cười. Tuy biết vậy nhưng trong tình huống này nó phải bất-đắc-dĩ như thế. Khổ mà! T^T Hắn bật cười khi thấy bộ dạng lúng túng khi bắt được quả tang rồi tiến sát lại gần nó làm nó thụt lùi và có cảm giác bất an.
-“Tôi không có tiền đâu” – Nó run run. Nhưng hắn đột nhiên cuối người xuống nhặt thứ gì đấy nho nhỏ dưới chân nó hình như là một đồng xu, rồi đứng dậy cười khẩy một cái bỏ đi luôn. Thật đáng ghét mà!
Nó xụ mặt đi lòng vòng khuôn viên trường, trường gì mà rộng thế không biết nhưng được cái có nhiều cây nên rất mát. Học cũng lâu nhưng bây giờ nó mới biết trường này có đến tận hai khuôn viên với hồ nước chính giữa lúc nào cũng phun nước đẹp lắm luôn “Đúng là trường quý tộc, xa xỉ. Không biết mấy dãy bên kia để làm gì vậy nhỉ?”. Nó tò mò bước chầm chậm đến nhưng bị một bàn tay ai đó nắm lại.
-“Cậu không được đến đây, biết chưa hả? Nơi này rất nguy hiểm! Chân đã bị thương rồi mà còn đi lung tung” – Gin chộp lấy tay nó và gắt lên. Nó trợn tròn mắt kinh ngạc về sự xuất hiện của Gin.
-“Cậu…sao cậu lại ở đây???” Chưa kịp hiểu ra vấn đề nó đã bị Gin lôi đi ra khỏi chốn thiên đường.
-“Cậu lo học đi, sắp tới kì thi rồi. Đừng đi lung tung một mình nhất là không được vào khuôn viên ấy. Biết chưa?” – Gin nói và nó chỉ biết gật đầu như một đứa trẻ phạm lỗi và đang bị mắng.
Gin lắc đầu bỏ đi, để nó lại với bao nhiêu là suy nghĩ phức tạp hỗn độn đang hủy hoại từng tế bào thần kinh của nó. “Arrrrrr….đau đầu quá, không nghĩ đến là được chứ gì”. Nó bực mình.
Một luồng gió thổi qua khiến nó lạnh nổi da gà, đi loanh quanh một chặp cuối cùng nó cũng tìm ra một chỗ thích hợp cho sự nghiệp ngủ đó là sân thượng tầng ba. Lê cái chân què của nó lên đến nơi thì đúng là một kì tích mồ hôi chảy ướt đẫm hết áo, hụt hết cả hơi ==” nó chọn một góc khuất tương đối kín, không có gió nhưng hơi tối thì phải, nó chặc lưỡi rồi úp quyển sách lên mặt và đi đến chốn của những giấc mơ ngay sau đó.
“Điều kì diệu sẽ đến nếu như bạn tin vào trái tim mình và mơ những điều tốt đẹp…. Xì, thật là, sắp thi tới nơi rồi mà còn đọc mấy cái vớ vẩn. Không biết ai đằng sau quyển sách ấy nhỉ” – Hắn ra vẻ tò mò rồi nhẹ nhàng nhấc quyển sách ra nhưng không may trợt tay làm rớt quyển sách lại vào mặt nó.
“Mẹ ơi!!!! Ma bắt con!!” – Nó giật mình chồm dậy nhưng vì cái chân đau nên đứng không vững thế là đè nguyên body lên hắn.
“Ui, cái chân của tui. Nhưng sao mình thấy êm êm, bộ ở đây có nệm hả” – Nó suy nghĩ rồi dần mở mắt ra
-“AAAAA!!! Sao sao lại là anh” – Cái mặt nó chỉ cách mặt hắn 1cm thôi. Nó bật dậy nhưng lại trượt thế là cái mặt của nó in ngay mặt hắn.
“Thình thịch….thình thịch….”. Tim nó cứ đập lung tung cả lên không phanh lại được. Nó từ từ đứng dậy, lần này không để bị ngã nữa. Hắn vẫn nằm đó, nhìn nó chằm chằm không chớp mắt. Một ánh mắt đầy tức giận nhưng có chút cảm giác gì đó khiến hắn không hiểu được. Hắn lấy tay sờ lên khóe môi thấy có máu
-“Cô đừng thấy tôi đẹp trai quá mà lợi dụng nha. Cô làm môi tôi chảy máu rồi đây. Bồi thường đi. Hừ” – Hắn phán một câu xanh rờn làm nó đơ người, máu điên nó nổi lên.
-“Đồ lợn lòi, anh quá lắm rồi đấy lại bị bệnh hoang tưởng nữa!! Anh phá giấc ngủ của tôi! Tôi chưa tính sổ với anh là may lắm rồi”
Hắn bật dậy nắm cổ tay nó “Cô dám đối đầu với tôi sao? Được, nếu cô không bồi thường thì tôi sẽ cho ra khỏi lớp A1” – Hắn nghiến răng.
-“Môi anh đáng giá bao nhiêu? Không ngờ nụ hôn đầu tiên của tôi lại xảy ra như thế này và với một con ác ma đội lốt người như anh” – Nó nghênh mặt nhìn hắn khinh bỉ, mắt nó ươn ướt. Chợt hắn thấy mình hơi quá, buông tay nó và quay người lại:
-“Lần này tôi tha, nhưng cô nợ tôi một điều kiện, coi như là trả cho việc vừa rồi. Cô đi đi và đừng lên sân thượng của tôi nữa. Không thì cô biết hậu quả rồi đấy”
Nó cảm thấy đời sao thật bất công, đúng là lũ nhà giàu hống hách, không có phép tắc. Nhưng dù sao cũng cảm ơn hắn vì hắn không tiết lộ thân phận của nó, có lẽ là vì hắn nể anh hai nó. Nó lững thững bước xuống từng bậc thang một cách chậm chạp, nước mắt không thôi khỏi lăn dài. “Tại sao nụ hôn đầu của tớ là với tên khốn đó chứ! cậu không xuất hiện đúng không? Cậu định trốn tớ cả đời đúng không Zinnnnnnn!!!!!” – Nó tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất.
“Zin à? Zin?....!” – Hắn hình như nhớ ra điều gì đó qua cái tên ấy nhưng cũng là một cảm giác khó chịu vì hắn không tài nào nhớ ra từng chi tiết rõ ràng. Hắn liền ngồi dậy chạy xuống chỗ nó thấy nó đang khóc tự dưng lại thấy xót.
-“Cô vừa nhắc đến ai? Zin gì đó?” – Hắn hỏi nhỏ. Nó lau nước mắt và quay mặt đi chỗ khác
-“Anh không cần quan tâm” Xong, nó bỏ đi một hơi. Hắn ngồi đó ngẩn ngơ khó hiểu và cũng khó chịu khi có một cái gì đó len lỏi trong người hắn.
Kì thi cũng đã tới, hôm nay nó mang một tâm trạng thoải mái vì nó đã gạt bỏ đi mọi buồn phiền vào một viên bi màu trắng trong suốt bên trong có hình ngôi sao nhỏ màu vàng nhạt nó gọi viên bi ấy là “marbles dream” nghĩa là mỗi lần nó buồn đều nói một điều gì đó vào viên bi, nó tin những gì nó nói viên bi ấy điều hiểu và giúp ước mơ của nó bay xa và phản đối những suy nghĩ xấu xa.
Hít thở thật sâu nó bỏ marbles dream vào cổ áo (đây là dây chuyền mà anh nó tặng ^^) nhận lấy đề thi và bắt đầu làm. Nó đã làm bài một cách rất tốt rất suôn sẻ. Hi vọng nó sẽ thắng hắn. Vì đây là trường quý tộc, thầy cô giáo cũng rất chuyên nghiệp và quý tộc nên kết quả có ngay sau đó.
“Nguyễn Phương Vy : 100 điểm. Đầu bảng….” – Chữ số đập ngay vào mắt nó làm nó không biết phải diễn tả cảm xúc ra sao, thấy Min đứng đó cười nó liền nhãy cẫng lên ôm con bạn thể hiện niềm vui sướng. Còn hắn thì khói bốc lên ngùn ngụt vì thua nó một hạng và chưa hết những người ngưỡng mộ hắn bấy lâu nay lại đang bàn tán về việc hắn thua nó. Hắn tức lắm.
Nguyễn Phương Vy : 100 điểm
Lâm Thiên Bảo : 99 điểm
Nguyễn Minh Nhật : 97 điểm
Trần Quang Khải : 96 điểm
Tạ Nguyễn Cẩm Hiền : 95 điểm….
-“1-0, cô may mắn lắm nhưng vẫn còn thời gian để tôi lật bài” – Hắn bước qua mặt nó buông một câu lạnh xương sống.
Thế là tuần này nó nhận được học bổng trong niềm hoan hỉ của mọi người, nhất là gia đình nó.
-“Chúc mừng cô nha, không biết cô có giở trò bỉ ổi gì trong khi thi không nhưng tôi không công nhận cô hạng nhất đâu, đồ nhà nghèo!”
-“Này, sao cô biết tôi nhà nghèo? Gian lận trong thi cử? Nhìn lại cô xem. Cô có trong sạch không. Hơ.” Nó buông một câu làm nhỏ Hiền cứng họng.
-“Tôi thế này mà gian lận hả? Không có chuyện đó đâu. Cô hãy đợi đấy. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là thất bại” – Hiền cười nhếch mép rồi bỏ đi theo sau là nhỏ My đáng ghét.
“Thật là… cái tên Hiền nhưng người không Hiền chút nào. Quả là tên ngược với tính cách phải là Hồ ly tinh thì đúng hơn” Nó nghĩ thầm rồi bước đi. Tâm trạng hiện tại đang phơi phới vui mừng nên nó không bận tâm đến nhỏ đó. Hôm nay nó và Min đi ăn mừng một bữa ra trò, quậy phá tưng bừng luôn… ^^
Nó thường về nhà rất trễ vào mỗi tối và ngủ rất muộn khiến anh nó lo lắng không ngừng. Thỉnh thoảng giục nó ngủ sớm nhưng vô ích. Mai là anh nó qua Mỹ rồi nhưng nó vẫn không quan trọng bằng kì thi sắp tới. Còn quán cà phê, nó chỉ thỉnh thoảng ghé qua và buông câu xin lỗi “Xin lỗi mày, nhất định sau đợt này tao sẽ chăm sóc mày chu đáo. Tao sẽ học pha chế thật ngon. Đợi tao nhé!”
Sau khi tiễn anh hai qua Mỹ xong nó xách cặp tới thư viện.
“Oápz!” – Cầm quyển sách dày cộm nó ngáp rõ dài rồi gục mặt xuống bàn ngủ ngon ơ. Min, sau vài ngày bị nó hành hạ thì bị cảm cúm luôn, hiện tại đang trùm chăn ở nhà rủa nó và cả hắn nữa ==”
“Sao lại có thể ngủ một cách ngon lành vậy chứ? Đây là lần thứ hai tôi thấy em ngủ thoải mái như thế này, nhưng hôm nay em có vẻ mệt” – Zen huơ huơ tay trước mặt nó rồi phì cười khi không thấy nó có phản ứng gì, đành ngồi nhìn nó ngủ.
Chợt Zen thấy dòng chữ nghuệch ngoạc và một hình con lợn à không con gấu, không, là con chó, tóm lại là một con quái vật Zen không hình dung ra được đấy là con gì nhưng bị nó gạch ngang dọc chằng chịt =,.=
“Tôi nhất định sẽ thắng anh, đồ đầu gấu, lợn lòi, đáng ghét, xấu xí, khó ưa………” Zen đã hiểu ra vấn đề, hi vọng nó sẽ đứng đầu bảng dù biết top 5 trong trường sẽ là một thử thách lớn mà nó cần vượt qua.
“Chết rồi!!! Bây giờ là mấy giờ, sao mình có thể ngủ quên chứ. Trễ học mất thôi!!! ><” – Nó nhìn đồng hồ trong điện thoại, bây giờ là 8h30. Nó sắp chết với cô chủ nhiệm rồi, sao xui vậy chứ đúng 2 tiết của người đàn bà thét ra lửa ấy. Nó buồn rầu bước ra thư viện và quyết định đi tham quan trường trong giờ học :v
Từ khi nó đặt chân vào trường đã thấy một sự phân biệt rõ ràng, nghèo chơi với nghèo nhưng thậm chí trường này không có ai là con nhà nghèo thì phải, ngoại trừ nó ra. Đối với trường cũ thì nó thuộc vào nhóm khá giả rồi nhưng với trường này thì….
-“Ối mẹ ơi! Rớt tim con rồi!!!” – Nó loạng choạng kêu lên khi thấy có người bất ngờ bước ra.
-“Hay nhỉ, rớt tim mà còn đứng đây được” – Hắn cười nửa miệng.
-“Sao anh lúc nào cũng như ma vậy hả?” – Nó cằn nhằn.
-“Tôi như ma thì sao? Cô phải cẩn thận với con ma này đấy” – Hắn bỏ đi trong ngàn cái nguýt cái ngoáy và vài động tác múa chân múa tay hướng về hắn nữa.
-“Cô làm gì vậy hả? Sáng nay chưa uống thuốc phải không?” – Hắn bất ngờ quay lại.
-“Tôi…tôi, tôi tập vài động tác thể dục ấy mà! Dạo này học nhiều quá nên vận động nhẹ xả stress. Hehe” – Nó buông một lý do hết sức là ngớ ngẩn và buồn cười. Tuy biết vậy nhưng trong tình huống này nó phải bất-đắc-dĩ như thế. Khổ mà! T^T Hắn bật cười khi thấy bộ dạng lúng túng khi bắt được quả tang rồi tiến sát lại gần nó làm nó thụt lùi và có cảm giác bất an.
-“Tôi không có tiền đâu” – Nó run run. Nhưng hắn đột nhiên cuối người xuống nhặt thứ gì đấy nho nhỏ dưới chân nó hình như là một đồng xu, rồi đứng dậy cười khẩy một cái bỏ đi luôn. Thật đáng ghét mà!
Nó xụ mặt đi lòng vòng khuôn viên trường, trường gì mà rộng thế không biết nhưng được cái có nhiều cây nên rất mát. Học cũng lâu nhưng bây giờ nó mới biết trường này có đến tận hai khuôn viên với hồ nước chính giữa lúc nào cũng phun nước đẹp lắm luôn “Đúng là trường quý tộc, xa xỉ. Không biết mấy dãy bên kia để làm gì vậy nhỉ?”. Nó tò mò bước chầm chậm đến nhưng bị một bàn tay ai đó nắm lại.
-“Cậu không được đến đây, biết chưa hả? Nơi này rất nguy hiểm! Chân đã bị thương rồi mà còn đi lung tung” – Gin chộp lấy tay nó và gắt lên. Nó trợn tròn mắt kinh ngạc về sự xuất hiện của Gin.
-“Cậu…sao cậu lại ở đây???” Chưa kịp hiểu ra vấn đề nó đã bị Gin lôi đi ra khỏi chốn thiên đường.
-“Cậu lo học đi, sắp tới kì thi rồi. Đừng đi lung tung một mình nhất là không được vào khuôn viên ấy. Biết chưa?” – Gin nói và nó chỉ biết gật đầu như một đứa trẻ phạm lỗi và đang bị mắng.
Gin lắc đầu bỏ đi, để nó lại với bao nhiêu là suy nghĩ phức tạp hỗn độn đang hủy hoại từng tế bào thần kinh của nó. “Arrrrrr….đau đầu quá, không nghĩ đến là được chứ gì”. Nó bực mình.
Một luồng gió thổi qua khiến nó lạnh nổi da gà, đi loanh quanh một chặp cuối cùng nó cũng tìm ra một chỗ thích hợp cho sự nghiệp ngủ đó là sân thượng tầng ba. Lê cái chân què của nó lên đến nơi thì đúng là một kì tích mồ hôi chảy ướt đẫm hết áo, hụt hết cả hơi ==” nó chọn một góc khuất tương đối kín, không có gió nhưng hơi tối thì phải, nó chặc lưỡi rồi úp quyển sách lên mặt và đi đến chốn của những giấc mơ ngay sau đó.
“Điều kì diệu sẽ đến nếu như bạn tin vào trái tim mình và mơ những điều tốt đẹp…. Xì, thật là, sắp thi tới nơi rồi mà còn đọc mấy cái vớ vẩn. Không biết ai đằng sau quyển sách ấy nhỉ” – Hắn ra vẻ tò mò rồi nhẹ nhàng nhấc quyển sách ra nhưng không may trợt tay làm rớt quyển sách lại vào mặt nó.
“Mẹ ơi!!!! Ma bắt con!!” – Nó giật mình chồm dậy nhưng vì cái chân đau nên đứng không vững thế là đè nguyên body lên hắn.
“Ui, cái chân của tui. Nhưng sao mình thấy êm êm, bộ ở đây có nệm hả” – Nó suy nghĩ rồi dần mở mắt ra
-“AAAAA!!! Sao sao lại là anh” – Cái mặt nó chỉ cách mặt hắn 1cm thôi. Nó bật dậy nhưng lại trượt thế là cái mặt của nó in ngay mặt hắn.
“Thình thịch….thình thịch….”. Tim nó cứ đập lung tung cả lên không phanh lại được. Nó từ từ đứng dậy, lần này không để bị ngã nữa. Hắn vẫn nằm đó, nhìn nó chằm chằm không chớp mắt. Một ánh mắt đầy tức giận nhưng có chút cảm giác gì đó khiến hắn không hiểu được. Hắn lấy tay sờ lên khóe môi thấy có máu
-“Cô đừng thấy tôi đẹp trai quá mà lợi dụng nha. Cô làm môi tôi chảy máu rồi đây. Bồi thường đi. Hừ” – Hắn phán một câu xanh rờn làm nó đơ người, máu điên nó nổi lên.
-“Đồ lợn lòi, anh quá lắm rồi đấy lại bị bệnh hoang tưởng nữa!! Anh phá giấc ngủ của tôi! Tôi chưa tính sổ với anh là may lắm rồi”
Hắn bật dậy nắm cổ tay nó “Cô dám đối đầu với tôi sao? Được, nếu cô không bồi thường thì tôi sẽ cho ra khỏi lớp A1” – Hắn nghiến răng.
-“Môi anh đáng giá bao nhiêu? Không ngờ nụ hôn đầu tiên của tôi lại xảy ra như thế này và với một con ác ma đội lốt người như anh” – Nó nghênh mặt nhìn hắn khinh bỉ, mắt nó ươn ướt. Chợt hắn thấy mình hơi quá, buông tay nó và quay người lại:
-“Lần này tôi tha, nhưng cô nợ tôi một điều kiện, coi như là trả cho việc vừa rồi. Cô đi đi và đừng lên sân thượng của tôi nữa. Không thì cô biết hậu quả rồi đấy”
Nó cảm thấy đời sao thật bất công, đúng là lũ nhà giàu hống hách, không có phép tắc. Nhưng dù sao cũng cảm ơn hắn vì hắn không tiết lộ thân phận của nó, có lẽ là vì hắn nể anh hai nó. Nó lững thững bước xuống từng bậc thang một cách chậm chạp, nước mắt không thôi khỏi lăn dài. “Tại sao nụ hôn đầu của tớ là với tên khốn đó chứ! cậu không xuất hiện đúng không? Cậu định trốn tớ cả đời đúng không Zinnnnnnn!!!!!” – Nó tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất.
“Zin à? Zin?....!” – Hắn hình như nhớ ra điều gì đó qua cái tên ấy nhưng cũng là một cảm giác khó chịu vì hắn không tài nào nhớ ra từng chi tiết rõ ràng. Hắn liền ngồi dậy chạy xuống chỗ nó thấy nó đang khóc tự dưng lại thấy xót.
-“Cô vừa nhắc đến ai? Zin gì đó?” – Hắn hỏi nhỏ. Nó lau nước mắt và quay mặt đi chỗ khác
-“Anh không cần quan tâm” Xong, nó bỏ đi một hơi. Hắn ngồi đó ngẩn ngơ khó hiểu và cũng khó chịu khi có một cái gì đó len lỏi trong người hắn.
Kì thi cũng đã tới, hôm nay nó mang một tâm trạng thoải mái vì nó đã gạt bỏ đi mọi buồn phiền vào một viên bi màu trắng trong suốt bên trong có hình ngôi sao nhỏ màu vàng nhạt nó gọi viên bi ấy là “marbles dream” nghĩa là mỗi lần nó buồn đều nói một điều gì đó vào viên bi, nó tin những gì nó nói viên bi ấy điều hiểu và giúp ước mơ của nó bay xa và phản đối những suy nghĩ xấu xa.
Hít thở thật sâu nó bỏ marbles dream vào cổ áo (đây là dây chuyền mà anh nó tặng ^^) nhận lấy đề thi và bắt đầu làm. Nó đã làm bài một cách rất tốt rất suôn sẻ. Hi vọng nó sẽ thắng hắn. Vì đây là trường quý tộc, thầy cô giáo cũng rất chuyên nghiệp và quý tộc nên kết quả có ngay sau đó.
“Nguyễn Phương Vy : 100 điểm. Đầu bảng….” – Chữ số đập ngay vào mắt nó làm nó không biết phải diễn tả cảm xúc ra sao, thấy Min đứng đó cười nó liền nhãy cẫng lên ôm con bạn thể hiện niềm vui sướng. Còn hắn thì khói bốc lên ngùn ngụt vì thua nó một hạng và chưa hết những người ngưỡng mộ hắn bấy lâu nay lại đang bàn tán về việc hắn thua nó. Hắn tức lắm.
Nguyễn Phương Vy : 100 điểm
Lâm Thiên Bảo : 99 điểm
Nguyễn Minh Nhật : 97 điểm
Trần Quang Khải : 96 điểm
Tạ Nguyễn Cẩm Hiền : 95 điểm….
-“1-0, cô may mắn lắm nhưng vẫn còn thời gian để tôi lật bài” – Hắn bước qua mặt nó buông một câu lạnh xương sống.
Thế là tuần này nó nhận được học bổng trong niềm hoan hỉ của mọi người, nhất là gia đình nó.
-“Chúc mừng cô nha, không biết cô có giở trò bỉ ổi gì trong khi thi không nhưng tôi không công nhận cô hạng nhất đâu, đồ nhà nghèo!”
-“Này, sao cô biết tôi nhà nghèo? Gian lận trong thi cử? Nhìn lại cô xem. Cô có trong sạch không. Hơ.” Nó buông một câu làm nhỏ Hiền cứng họng.
-“Tôi thế này mà gian lận hả? Không có chuyện đó đâu. Cô hãy đợi đấy. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là thất bại” – Hiền cười nhếch mép rồi bỏ đi theo sau là nhỏ My đáng ghét.
“Thật là… cái tên Hiền nhưng người không Hiền chút nào. Quả là tên ngược với tính cách phải là Hồ ly tinh thì đúng hơn” Nó nghĩ thầm rồi bước đi. Tâm trạng hiện tại đang phơi phới vui mừng nên nó không bận tâm đến nhỏ đó. Hôm nay nó và Min đi ăn mừng một bữa ra trò, quậy phá tưng bừng luôn… ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.