Chương 16: Họa Hoạn Liên Tiếp, Họa Kiếp Trầm Luân
Từ Khánh Vân
21/05/2013
Người chưởng môn sầm nét mặt lại, nói tiếp:
- Ngươi nói nghe dễ dàng quá. Chỉ một mình Tiêu Dao Khách cũng đã khó đối xử rồi, huống hồ y còn vời Tam Quái của Bắc Minh Ma giáo tới và bọn Lôi Tiểu Thiên cũng sẽ bị lôi cuốn đến đông nữa. Phen nầy rất quan trọng, liên can tới sự sống còn của bổn môn. Vừa có tiếng chuông báo động, chẳng lẽ bọn Tiêu Dao Khách tới lẹ như vậy sao? Tĩnh Minh sắc mặt hơi đỏ, buông tay xuống và đáp:
- Thưa chưởng môn, tiếng chuông báo động là do Nghinh Ân Cung, trái hắn phía lui tới của Tiêu Dao Khách. Gần đây, đệ tử đời thứ ba của bổn môn hạ sơn hành đạo, gây thù gây hấn với cường địch rất nhiều, có lẽ là một bọn người khác tới phá bĩnh không chừng.
Đạo nhân gầy gò ấy là Lam Tinh Vũ Sĩ đương kim chưởng môn của phái Võ Đang, nghe Tĩnh Minh nói vậy, ngẫm nghĩ giây lát rồi tiếp:
- Tĩnh Minh, con thử đi Nghinh Ân Cung xem kẻ địch nào tới thế? Bổn sơn có tất cả ba mươi sáu nham, bảy mươi hai cung, hai mươi bốn quan, nơi nào cũng có chòi canh và mai phục cả. Kẻ địch muốn xâm nhập không phải là dễ. Con gặp Tĩnh Tính và Tĩnh Pháp thì truyền pháp dụ của ta cho chúng, bảo phải cẩn thận bảo vệ những trái Lang Mai ở trước Lang Tiên Từ.
Tĩnh Minh Chân Nhân vâng lời đi ngay. Y vừa vào tới trong rừng, lại tung mình nhảy lên, chạy thẳng về phía Bắc, bỗng thấy phía sau y có một bóng người nhẹ nhàng như một làn khói, phi vượt lên trên không đuổi theo, nhanh như chim bay vậy.
Bóng người theo dõi Tĩnh Minh đó, theo tới nửa đườnng, bỗng nhảy vượt lên trên ngọn cây cao để đi trước đạo sĩ kia. Chỉ thấy thân mình của người ấy như ẩn hiện ở trong những bóng cây, và tiến thẳng về phía Nghinh Ân Cung … Trước Nghinh Ân Cung có dựng một cái bia đá xanh, trên khắc những chữ: “Đệ Nhứt Sơn” thật lớn.
Tiếng chuông bỗng ngừng hẳn, một bóng người rất lớn phi tới trước bia đá, liền hạ xuống. Người đó là một ông già đầu sói, mặt hổ, thần thái rất uy mãnh, mình mặc áo dài gấm.
Vừa thấy ba chữ Đệ Nhứt Sơn, ông già nọ lớn tiếng cả cười và nói:
- Nói khoát quá! Để lão phu thêm một nét bút vào.
Nói xong, y vén tay gio ngón tay ra định thêm một nét vào dưới chữ nhứt, bỗng nghe trong Nghinh Ân Cung có tiếng người quát tháo:
- Thí chủ chớ có làm hư thắng tích của bổn sơn… Tuy không quay đầu lại xem, ông già nọ hình như phía sau có hai mắt, ha hả cả cười rồi tung mình nhảy lên trên cao ngay. Thì ra người trong cung vừa quát xong đã nhảy ngay tới, múa chưởng nhắm cánh tay ông già nọ tấn công. Nhưng y không ngờ ông già nọ lại nhanh đến thế. Chưởng của y chưa đánh tới, ông già đã ở trên cao đâm bổ xuống phản công tức thì.
Hai người vừa va chạm. đã nghe có tiếng kêu thảm khốc. Người ở trong Nghinh Ân Cung chạy ra bị đánh bắn ra xa ba trượng, mồm mũi phun máu tươi ngã chết một cách thảm thương vô tả.
Ông già mặt hổ thấy vậy, ha hả cười một hồi rồi nó i:
- Bộ hạ của phái Võ Đang đều là những quân vá áo túi cơm cả, thế mà dám tự xưng là một đại bang phái của Trung Nguyên à? Tiếng chuông lại vang lên, trong Nghinh Ân Cung lại có ba đạo sĩ tuổi trung niên phi thân ra nhanh như điện chớp. Đạo sĩ đi giữa nhìn ông già mặt hổ và hỏ i:
- Nơi đây là chỗ thanh tu của Huyền môn, tại sao thí chủ lại gây nên sát nghiệp như thế? Ông già nọ cười nhạt một tiếng rồi đáp:
- Sát nghiệp này do phái Võ Đang của các ngươi gây nên trước. Chẳng lẽ lão phu vô cớ lại tới núi Võ Đang này hay sao? tiếp: Đạo sĩ đi giữa ngắm nhìn ông già nọ một hồi lâu bỗng biến sắc và nói
- Thế ra “Địa Sát Cư Sĩ” Mục Bính lão sư phái Công Lai đã giá lâm đấy à? Mục Bính cười nhạt đáp:
- Nhỡn lực của ngươi cũng khá lắm mới nhận ra được lão phu là ai. Vừa nói. Mục Bình vừa chỉ cái xác chết, nằm dưới đất nói tiếp:
- Người đàn em của các ngươi chết như vậy cũng không oan uổng gì! Ai bảo y ra tay ám hại lão phu trước.
Đạo sĩ đi giữa cười đầy vẻ kiêu ngạo và đáp: Gần đây phái Công Lai đã lâm vào tà đạo, có nhiều môn hạ nhập bọn lục lâm cường đạo. Vì vậy, đệ tử của bổn môn hạ sơn hành đạo, không thể nào không hạ sát những kẻ làm xằng làm bậy ấy. Mục thí chủ không những không quét sạch những con chiên ghẻ lở ấy đi, lại còn lên tận núi Võ Đang này để toan báo thù một cách mù quáng như vậy. Thật là tức cười quá! Mục Bình nghe nói cả giận: Ngươi dám nhục mạ lão phu như thế ư! Hừ, hừ, lão phu sẽ phá hủy bảy mươi hai cung của phái Võ Đang của các ngươi thành bình địa cho mà xem! Đạo nhân nọ cười nhạt đáp: Tuy người của phái Võ Đang là những kẻ vá áo túi cơm thật, nhưng Mục thí chủ vẫn chưa đủ công lực phá bảy mươi hai cung thành bình địa đâu.
Mục Bình tức giận đến lông mày xếch ngược lên rồi phi chưởng ra như điện chớp, tấn công ba đạo sĩ nọ tức thì.
Ba đạo sĩ vội tránh ra làm ba phía, rồi cùng rút kiếm nhắm ba yếu huyệt của Mục Bình mà xông lại phản công liền.
Mục Bình đột nhiên rú một tiếng, lùi lại ba thước, rút luôn thanh bảo kiếm ở sau lưng ra chống đỡ. Kiếm thế của y vẫn chưa giở ra, ba đạo kiếm của ba đạo sĩ đâm tới rồi.
Mục Bính cười nhạt một tiếng, bỗng có một làn kim quang từ người y phi ra, bao trùm lấy những ánh sáng kiếm của ba kẻ địch, chỉ nghe tiếng kêu “keng keng” một hồi. Ba đạo sĩ đã vội nhảy lộn ra bên ngoài nhìn kiếm trong tay chúng đều bị đánh gãy cả, sắc mặt tái mét, tỏ vẻ sợ hãi vô cùng.
Mục Bình cười cuồng loạn một hồi, tiếng cười đó như sấm động, những lá cây ở xung quanh đều bị chấn động và rụng như mưa. Cười xong, y kiêu ngạo nói:
- “Châu chấu mà cũng đòi đá voi!” “Tam Nguyên Kiếm pháp” của phái Võ Đang tầm thường quá! Mục Bình vừa nói xong lời ngông cuồng đó, liền nghe có tiếng người ở sau cổ thụ phát ra: Lõa già họ Mục kia, đừng ăn nói kiêu ngạo như vậy. Phái Võ Đang khi
- nào để cho mi khinh miệt như thế được. Mi cứ lấy bọn hậu bối của họ ra rửa giận làm gì? Có giỏi thì mi đi kiếm người Chưởng môn của họ mà tỷ thí có hơn không? Lam Tinh Vũ Sĩ đang ở trước Tía Tiêu Cung đấy. Mi tự nói tự nghe ở đây làm gì? Xưa nay Mục Bình vẫn cuồng ngạo quen rồi, nghe người nọ nói như dạy bảo mình, nên càng nghe y càng tức giận vô cùng. Người đó vừa dứt lời, y tung mình nhảy trái về phía sau, nhắm chổ có tiếng nói mà múa chưởng chém luôn một cái.
Y vừa nhảy cao lên tới ba trượng, bỗng cảm thấy đùi như bị ong đốt, đau buốt tận xương, vì vậy chân khí của y bị bài tiết, chân trầm và thân mình rơi xuống mặt đất tức thì. Y lại nghe có tiếng nói:
- Muốn chết phải không? Y biến sắc mặt, tung mình phi thân vào phía núi đi mất.
Ba đạo sĩ nọ trong lòng rất cảm ơn người ở trên cây đã giải cứu họ thoát chết. Chúng vẫn biết Mục Bình ra tay đánh người không bao giờ để cho đối thủ được sống sót, nếu lần này không có người nọ cứu giúp thì ba anh em chúng đã mất mạng rồi. Cả ba nhìn theo hình bóng Mục Bình, cho tới khi mất dạng rồi mới thở nhẹ một tiếng. Đạo sĩ đi giữa ngẩng mặt lên nhìn trên cây cổ thụ và nói:
- Chẳng hay cao nhân ở phương hướng nào, có thể cho anh em bần đạo yết kiến để được cảm tạ đại đức chăng? Ba người thấy cành lá rung động, chớ không hề thấy có trả lời cả.
Trong khi ba người đang ngạc nhiên, thì bỗng có một hình bóng ở phía sườn núi phi xuống. Người đạo sĩ đi giữa vội tiến lên gọi:
- Tĩnh Minh sư huynh tới thật vừa lúc lắm.
Rồi đạo sĩ đó kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Tĩnh Minh nghe. Tĩnh Minh chân nhân liền dặn bảo:
- Các người mau gõ chuông cấp báo để bần đạo đi sang Quá Chân Cung. Nói xong Tĩnh Minh tung mình lên sườn núi đi thẳng. Ba đạo sĩ nọ chôn cất cái xác đó xong, liền chạy vào Nghinh Ân Cung.
Một lát sau, tiếng chuông ở trong cung vọng ra rất chậm chạp, chớ không như báo động có việc khẩn cấp xảy ra.
Trên ngọn núi ở trước mặt Nghinh Ân Cung có một cây thông cổ mọc trơ trọi, một thanh niên khoanh tay đứng cạnh ngẩng mặt nhìn trời, hình như đang nghĩ ngợi gì đó. Thiếu niên ấy tức là Tạ Vân Nhạc, chàng đã biết rõ Lạc Dương và Phẩm Nhi không phải bị Võ Đang Tam Kiếm bắt cóc mà chính do Tiêu Dao Khách bắt giữ, đúng như lời của Tĩnh Minh chân nhân nói ở trong phạn điếm tại Quân Châu bữa nọ.
Chàng đoán chắc hai thằng bé đều có tư chất và gân cốt thượng thặng, người nào thấy cũng yêu. Có lẽ Tiêu Dao Khách thấy chúng như vậy, định thâu làm môn hạ cũng nên. Vì thế chàng định chờ gặp mặt Tiêu Dao Khách hỏi xem.
Chàng lại thắc mắc về việc Lôi Tiểu Thiên, Phó Lục Quan và Phó Uyên tới Võ Đang trước mình, mà sao đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt? Những vấn đề đó làm cho chàng nhức óc vô cùng. Trong khi chàng đang nghĩ quanh nghĩ quẩn, đột nhiên ở ngọn núi kế đó có mấy bóng người xuất hiện.
Và chỉ thoáng cái những người đó đã lẩn khuất vào trong bụi cây thông. Chàng liền giở khinh công kỳ ảo ra,, phi thân sang bên ngọ núi kế và đuổi theo mấy người kia. Khinh công của Vân Nhạc nhanh nhẹn tuyệt luân, chỉ trong giây lát chàng đã đuổi tới, còn cách chừng bốn năm trượng đã đến phía sau mấy người kia. Nhưng, chàng thất vọng vô cùng, vì thoạt tiên chàng tưởng trong bọn người đó thế nào cũng có bọn Lôi TIểu Thiên.
Chàng thâu khinh công lại, từ từ đi ở phía sau những người kia, bỗng thấy người kia dùng lại và bàn tán. Chàng nhanh nhẹn lẻn đến một tảng đá gần đó để nghe lỏm câu chuyện của họ. Chàng nghe một đại hán giọng thô lỗ nói: Chuông của núi Võ Đang báo động liên tiếp, chắc có đại địch đến xâm phạm? Chúng ta tới đây vừa gặp dịp này, chẳng hay chúng ta nên tham dự hay hành động riêng.
Một người khác đáp: Kẻ thù của chúng ta là đạo sĩ Tĩnh Tuệ. Nay có cường địch tới, sao ta không nhân dịp may hiếm có này mà hạ luôn kẻ thù của chúng ta hiện ở trong Hồi Long Quan, bên dưới kia? Bây giờ, chúng ta xuống đó giết kẻ thù, rồi nhân cơ hội này chúng ta nếm thử trái Mai Tiên có hơn không? Thiếu nữ nọ bỗng lên tiếng:
- Sư huynh dám chắc chúng ta ra tay thể nào cũng thành công chăng? Thiếu nữ vừa nói xong, đột nhiên từ trong đám thông có tiếng văng vẳng vọng ra:
- Cô nương nói rất phải. Ai đến xâm phạm núi Võ Đang chỉ thiệt mạng thôi. Khuyên các vị thí chủ mau mau hạ sơn tốt hơn.
Vân Nhạc đứng cạnh thấy rất rõ, chàng thấy một đạo sĩ râu tóc bạc phơ đứng cách người đó mấy chục trượng dùng Huyền Môn Khí Công để truyền thanh, nên mọi người cứ tưởng tượng lão đạo sĩ như ở bên cạnh.
Một đại hán có ve hung ác trong bọn người kia, liền quay mặt về phía lão đạo sĩ quát lớn: Người vừa nói kia, có phải là quân mũi bò Tĩnh Tuệ không? (Ngày xưa người ta mỉa mai và gọi những đạo sĩ là quân mũi bò) cứ lén lút như thế làm gì? Hôm nay, Hạ Thái Gia ta tới đây để thanh toán món nợ với ngươi đấy.
Y vừa nói xong tiến nói sang sảng lại vọng tới: Tĩnh Tuệ là sư điệt của bần đạo, hiện giờ y có việc phải xuất ngoại, khiến quí vị thí chủ tới đây mà không được gặp. Nửa tháng sau, bần đạo sẽ bảo y chờ quí vị tại Hồi Long Quan. Những khí giới mà quí vị đem theo phòng thân, bần đạo đã tạm thời cất hộ trước thác nước Nhị Long, lúc quí vị quay trở về, qua đó thế nào cũng thấy.
Mấy người nọ nghe lão đạo sĩ nói vậy đều giựt mình kinh hãi, quay đầu nhìn về phía sau lưng, sợ đến mất hết hồn vía. Chúng nhìn nhau giây lát, rồi bảo nhau cắm đầu chạy. Vân Nhạc cười thầm mấy người đó sao quá ngu xuẩn đến thế, khí giới đeo sau lưng bị người ta lấy trộm mà không hay.
Đồng thời chàng cũng kinh hãi thầm, vì nhận thấy thủ đoạn của đạo nhân đó rất cao.
Trong lúc chàng đang suy nghĩ, bỗng thấy phía trước mặt có bóng người thấp thoáng cách chừng bảy thước. Một người râu tóc bạc phơ hiện ra.
Lão đạo sĩ nghiêm nét mặt, lên tiếng hỏi:
- Thí chủ đến Võ Đang đây là bạn hay địch? Lão đạo sĩ vừa hỏi xong, thấy sau lưng Vân Nhạc có thanh kiếm Thái A thì ngạc nhiên vô cùng.
Vân Nhạc liền cười đáp: Tại hạ tới đây không phải là bạn mà cũng không phải là địch. Mục đích chiêm ngưỡng danh sơn thôi. Đạo trưởng cứ yên tâm, cho phép tại hạ được tự tiện.
Lão đạo sĩ chắp tay vái chào và tiếp: Như vậy thì hay lắm, thanh kiếm trên lưng thí chủ chắc là thần kiếm, nhưng bổn sư đã có lệ, hễ ai lên trên núi này thì phải giải trừ khí giới. Mong thí chủ hãy giao thanh kiếm đó cho bần đạo tạm quản. Lúc hạ sơn, xin đến hỏi bần đạo lấy lại. Bần đạo là Hoàng Tinh Vũ Sĩ ở Hồi Long Quan dưới chân núi này.
Vân Nhạc biết Hoàng Tinh Vũ Sĩ có vẻ thèm muốn chiếm được thanh Thái A bảo kiếm, nên chàng ha hả cả cười và đáp: Mắt của đạo trưởng sắc thật. Thanh trường kiếm của tại hạ đây quả là thần vật tiền cổ, nhưng không thể nào qua tay người khác được, xin đạo trưởng đừng làm phiền tại hạ. Tiêu Dao Khách và Bắc Minh Tam Ma sắp đến đây xâm phạm, còn hiện giờ thì “Công Lai Địa Sát Cư Sĩ” Mục Bình đã xâm nhập Tía Tiêu Cung rồi. Đạo trưởng nên mau tới Tía Tiêu Cung để đối phó kẻ địch thì hơn.
Hoàng Tinh Vũ Sĩ quát hỏi:
- Ngươi là ai? Đạo trưởng hà tất phải hỏi trở lại làm gì. Vừa rồi tại hạ đã nói tại hạ đây không phải là bạn, cũng không phải là địch, đạo trưởng lớn tiếng làm gì? Thái độ của Vân Nhạc rất ung dung, hình như không coi đối thủ ra gì cả, nên càng khiến Hoàng Tinh Vũ Sĩ tức giận thêm. Mặc dầu Hoàng Tinh Vũ Sĩ đi tu đã lâu, nhưng trông thấy Thái A cũng động lòng tham, vì thế lúc lão đạo sĩ vừa thấy thanh bảo kiếm đó đã nghĩ thầm:
- “Nếu ta được thanh bảo kiếm này thì còn sợ gì Tiêu Dao Khách và Bắc Minh Tam Ma nữa.” Chỉ vì động lòng tham đó mà Hoàng Tinh Vũ Sĩ suýt bị thân bại danh liệt. “Hoàng Tinh Vũ Sĩ sa sầm nét mặt lại, nói tiếp: Ai tới núi Võ Đang này cũng phải giải kiếm, đó là qui luật từ ngàn năm xưa. Thí chủ cũng không thể sai lệ, mong thí chủ nghĩ kỹ lại thì hơn. Bằng không bần đạo sẽ xúc phạm thí chủ.
Vân Nhạc vẫn bình tĩnh như thường, thong thả đáp:
- Nếu tại hạ không cởi trường kiếm này ra thì đạo trưởng sẽ ra tay cướp phải không? Hoàng Tinh Vũ Sĩ gật đầu và đáp:
- Chính thế? Vân Nhạc lớn tiếng cười và nói:
- Đạo trưởng muốn cướp thanh kiếm sau lưng của tại hạ, chỉ sợ công lực của đạo trưởng còn non kém thôi.
Hoàng Tinh Vũ Sĩ cả giận:
- Ngươi dám khinh thị bần đạo đến thế phải không? Vân Nhạc mỉm cười đáp:
- Đạo trưởng chớ nên tức giận vội. Nếu đạo trưởng không tin thì chúng ta đánh cuộc nào? “ Hoàng Tinh Vũ Sĩ” ngơ ngác:
- Đánh cuộc ra sao? Dễ lắm! Nếu trong mười hiệp, đạo trưởng không lấy được thanh kiếm của tại hạ, thì tại hạ chỉ xin một trái Lang Tiên Mai thôi. Chẳng hay đạo trưởng dám đánh cuộc không? Hoàng Tinh Vũ Sĩ biến sắc, nghĩ thầm: “Lang Mai Tiên là bảo vật của bổn môn, có thể bồi bổ chân nguyên, khinh thân ích khí và còn có thể bật độc sinh cơ nữa, chỉ có người chưởng môn mỗi năm hái mười hai trái để chế luyện đơn dược, rồi phân chia cho các môn đồ. Như vậy, bần đạo làm sao mà dám đem vật đó ra đánh cuộc?” Suy nghĩ tới đó, lão đạo sĩ lại nghĩ tiếp: “Sao bần đạo lại tự cho mình hèn nhát đến thế? Đã ra tay tất phải lấy được trường kiếm của đối phương chớ? Huống hồ Lang Mai Tiên chỉ có ba cây tiên trồng ngoài Lang Tiên Tự, còn những cây khác đều là phàm hết. Nếu ta thất bại, thì ta sẽ dưng trái phàm ấy tặng cho y, có ăn thua gì đâu? Chắc chưởng môn sư huynh có biết cũng không trách cứ bần đạo”.
Nghĩ đoạn lão đạo sĩ liền khẳng khái đáp:
- Bần đạo xin y theo lời thí chủ.
Nói xong, y nhanh nhẹn giơ tay ra định chộp thanh kiếm trên vai Vân Nhạc. Y ra tay nhanh như gió, nhan nhẹn tức như bóng ma. Ngờ đâu cái chộp đó lại hụt. Y chưa thấy thân mình của Vân Nhạc di động gì cả, mà chàng ta đã lùi về phía sau bảy thước rồi. Y định tiến lên tấn công nữa, đã nghe Vân Nhạc trầm giọng nói: Hãy khoan, hãy nói rõ đã. Tại hạ đánh cuộc trái Lang Mai Tiên đó phải ở cây thứ chín, bên trái Lang Tiên Tự, cây đó đã bóng hết vỏ màu hoa thâm nhạt như hạnh đào, nửa đỏ nửa trắng. Phải đánh cuộc bằng trái Lang Mai Tiên đó thì tại hạ mới chịu.
Hoàng Tinh Vũ Sĩ toát mồ hôi lạnh và nghĩ thầm:
- “Thiếu niên này lợi hại thật.” Nghĩ đoạn y liền trầm giọng đáp:
- Thí chủ ngông cuồng quá, tưởng trong mười thế, bần đạo lấy không được thanh kiếm hay sao? Vân Nhạc ha hả cả cười và đáp: Được hay không, phải thử mới biết. Thanh kiếm này do có người biếu tại hạ, mất đi cũng không sao. Nhưng Lang Mai Tiên của quí sơn thì xưa nay vẫn là cấm phẩm, người bổn môn không được tự tiện hái ăn nên tại hạ chỉ sợ đạo trưởng nói mà vô tín và không có quyền hái trái cây đó thôi.
Hoàng Tinh Vũ Sĩ nghe chàng nói vậy, càng tức giận thêm, quát lớn:
- Bình sinh bần đạo rất trọng lời hứa, có khi nào thất tín với những hậu sinh tiền bối bao giờ.
Với giọng lạnh lùng Vân Nhạc tiếp: Vẫn biết thế, nhưng nên đề phòng tốt hơn. Bây giờ, nơi đây chỉ có đạo trưởng và tại hạ mà thôi, mà cả hai chúng ta đều không có nhân chứng hay vật chứng gì hết. Đến lúc đạo trưởng thua cuộc rồi không nhận tại hạ biết nói sao? Hoàng Tinh Vũ Sĩ lấy một viên ngọc hình ngôi sao ở đầu tóc ném cho Vân Nhạc và gằn giọng đáp: Viên ngọc này là tín vật của bần đạo. Nếu trong mười hiệp mà bần đạo không lấy nổi thanh kiếm ở sau lưng của thí chủ thì thí chủ cứ việc cầm viên ngọc này tới Lăng Tiên Tự hỏi ông Từ lấy trái Mai Lang Tiên của bất cứ cây nào theo ý thí chủ muốn. Trái lại, thí chủ thua cuộc thì xin trao trả viên ngọc này lại bần đạo.
Vân Nhạc ngắm viên ngọc trong giây lát, bỏ vào túi vừa cười vừa nói:
- Được! Mời đạo trưởng ra tay lấy kiếm. Chàng vừa nói vừa nghĩ thầm:
- “Không ngờ, chỉ vì lòng tham mà Hoàng Tinh Vũ Sĩ lại mờ ám lương tri đến thế!” Vân Nhạc vừa nói dứt lời. Hoàng Tinh Vũ Sĩ đã giơ năm ngón tay ra nhằm vào vai phải của chàng chộp tới nhan như điện.
Nhưng Vân Nhạc đã giở khinh công tuyệt kỹ và nhanh nhẹn hơn đối thủ nhiều. Hoàng Tinh Vũ Sĩ thấy năm ngón tay chỉ còn cách đầu vai của đối phương có hai tấc, vội trầm tay xuống thật mau, nhưng đạo sĩ bỗng hoa mắt thấy thân mình của đối phương đã biến mất và tai nghe tiếng cười nhạt phát ra sau lưng mình. Y kinh hoàng vô cùng, không kịp suy tính đã quay người trở lại, đồng thời năm ngón tay nhanh nhẹn chộp vào đầu vai đối phương ngay.
Ngờ đâu, y vừa thấy hình bóng của Vân Nhạc ở phía sau tới khi quay trở lại tay vẫn chộp hụt và không thấy chàng ta đâu nữa. Lúc này, Lam Tinh Vũ Sĩ mới biết đã gặp phải một dị sĩ võ công tuyệt luân, nên trong lòng sợ hãi khôn tả. y lại nghe phía sau lưng có tiếng cười nhạt nữa và Vân Nhạc đã lên tiếng: Đạo trưởng đã sử dụng hai thế rồi đấy nhé? Lam Tinh Vũ Sĩ nghiến răng, mím môi, nghĩ thầm:
- “Nếu hôm nay ta thất bại về tay thiếu niên này thì không còn sĩ diện nào đứng ở địa vị Võ Đang Tam Tinh nữa!” Đoạn, Vũ Sĩ nhún mình nhảy lên cao, rồi bổ nhào xuống chộp đầu vào đầu vai của Vân Nhạc, nhưng khi y hạ thân xuống tới đất thì hình bóng của chàng nọ mất rồi! Kinh hãi đến biến sắc Hoàng Tinh Vũ Sĩ quát lớn:
- Thí chủ ẩn núp ở đâu thế? Thí chủ cứ lén lút trốn tránh hoài thì bần đạo biết đâu mà tranh cướp thanh bảo kiếm được? Y vừa nói dứt đã nghe phía sau lưng có tiếng đáp của Vân Nhạc:
- Tại hạ có ẩn nấp bao giờ đâu? Chỉ vì đạo trưởng có mắt như không, sao lại trách cứ tại hạ chớ? Hoàng Tinh Vũ Sĩ từ từ quay trở lại phía sau, thấy Vân Nhạc đang ung dung và mỉm cười nhìn mình, liền thở dài một tiếng, rồi tự nói:
- “Ta khó thắng nổi thiếu niên này, nhưng cũng phải cố gắng một lần nữa xem.” Y hối hận vô cùng, nhưng đã trót nhận thi đua nên không thể nào bỏ cuộc một cách hèn nhát.
Đang lúc ấy, bỗng có tiếng chuông vang lên, Vân Nhạc liền nói: Chuông báo động đã nổi, chắc có kẻ địch lớn của quí phái tới. Hiện giờ Hồi Long Quan ở dưới sườn núi yên lặng như tờ. Có phải một mình đạo trưởng phụ trách trấn giữ Hồi Long Quan đấy không? Trong Hồi Long Quan còn bốn người nữa trấn thủ, sao lại yên lặng như thế được? Nên Hoàng Tinh Vũ Sĩ sợ hãi vô cùng, không kịp trả lời câu hỏi của Vân Nhạc, đã phất tay áo một cái, bổ mình nhảy xuống bên dưới tức thì.
Vân Nhạc định trả lại viên ngọc hình ngôi sao cho y, nhưng y đã biến mất. Chàng thở dài một tiếng, trù từ giây lát rồi cũng nhanh chân nhảy theo xuống dưới sườn núi.
Vào trong qua, chàng thấy có bốn cái xác nằm cạnh lọ hoa cổ, xác nào trước ngực cũng có một vết bàn tay và tà áo nơi đó rách tan tành, vẻ mặt tỏ ra hãi sợ, trông rất thảm thương.
Nhận xét kỹ, Vân Nhạc thấy bốn đạo sĩ ấy đã bị kẻ địch dùng nội gia tuyệt thừa âm độc chưởng đánh chết, vết bàn tay ở trên ngực bốn cái xác to có, nhỏ có, chứng tỏ kẻ địch không phải một người.
Chàng liền nghĩ thầm:
- “Chẳng lẽ Tiêu Dao Khách và Bắc Minh Tam Ma Đầu đã tới nơi?” Chàng lại không thấy tung tích của Hoàng Tinh Vũ Sĩ đâu cả, nên nghĩ ngợi giây lát rồi đi ra ngoài, nhằm phía Tía Tiêu Cung mà phi thân chạy lên.
Lúc ấy, tiếng chuông báo động đã vang dội khắp nơi và càng kêu càng cấp bách hơn trước nhiều. Chàng giở hết tốc lực khinh công, chỉ trong nháh mắt đã lên được bảy tám dặm đường núi, và đã thấy mấy cái bóng người thấp thoáng phi chạy phía trước trông rất quen mắt, liền ra thêm tốc lự đuổi theo. Giây phút sau, chàng đã đuổi tới gần bọn người ấy.
Chàng định thần nhìn kỹ, liền kêu khổ luôn miệng. Thì ra đó là Tang Lộc và Giang Giao Hồng cùng La Tương Mai. Chàng đang định ẩn núp, đã nghe Giao Hồng lên tiếng nói: Chuông báo động cấp bách như vậy, chắc Vân đại ca đang đại náo Võ
- Đang cũng nên? Phen nầy thì bọn đạo sĩ của phái này mới biết thân! Bực mình thật, sao con đường núi này lại dài đến thế? Đi mãi vẫn chưa hết.
Nàng vừa nói vừa quay trở lại nhìn xuống bên dưới, để ước đoán xem con đường núi dài bao nhiêu, ngờ đâu nàng chợt thấy Vân Nhạc liền hớn hở lớn tiếng reo gọi:
- Vân đại ca! Chúng em tìm hoài mà không gặp.
Vân Nhạc không ngờ nàng quay lại lẹ như vậy không sao tránh kịp, đành phải phi thân tiến lên. Lúc ấy, Tang Lộc và Tương Mai cũng quay lại nhìn. Vân Nhạc bèn bước tới nắm tay Tang Lộc hỏi thăm sức khỏe rồi chàng lại liếc nhìn thấy Tương Mai có vẻ oán hờn nên giật mình vội cười và hỏi:
- La cô nương vẫn mạnh giỏi đấy chớ? Tương Mai nghe chàng hỏi liền ứa nước mắt hình như đã chịu đựng rất nhiều nỗi niềm vậy.
Tang Lộc biết thế nào cũng có chuyện lôi thôi giữa hai người, mà y thì không muốn dự vào, nên nói:
- Thiếu hiệp, bần đạo có việc cần xin đi trước.
Không chờ Vân Nhạc trả lời, y đã quay mình đi lên. Vân Nhạc đứng sững ra, không biết xử sao cho phải.
Giao Hồng thấy vậy mới nói: Đại ca nhẫn tâm quá! Chị Mai đội ơn đại ca giải huyệt giúp, đã vui lòng hiến thân cùng đại ca rồi, tại sao vừa gặp mặt đại ca không nói nửa lời mà để bỏ đi? Vân Nhạc mặt đỏ bừng, ấp úng nói;
- Chỉ vì anh… nóng lòng tìm hai đứa nhỏ là Lạc Dương và Phẩm Nhi…nên mới so xuất như vậy, nhưng…nhưng… Chàng cứ nói nhưng, nhưng một hồi mới nói tiếp được: Khi cứu hai cô nương ở trang viện Hoàng Phủ Tung, hoàn cảnh bắt buộc phải ra tay như vậy. La cô nương hà tất phải quan tâm đến điều đó? Chàng chưa nói dứt, Giao Hồng đã xen vào: Vân đại ca thử nghĩ xem, một thiếu nữ khuê các mà bị người lạ đụng tới chỗ kín thì chỉ có cách là hiến thân cho người đó thôi, chứ không thể nào làm vợ người khác được.
Nàng vừa nói hai má đỏ bừng. Tương Mai cũng mắc cỡ, hai má cũng đỏ ửng, cúi gầm đầu, không dám nhìn Vân Nhạc. Vân Nhạc thấy vậy nghĩ thầm:
- “Đó là cô bắt buộc tôi giải huyệt chứ phải tôi tình nguyện đâu!” Tuy nghĩ vậy, chàng không dám nói ra, chỉ trợn tròn đôi mắt nhìn hai nàng. Một lát sau chàng mới cúi đầu vái chào và nói:
- Tất cả mọi lẽ đều do tại hạ cả, tại hạ xin lỗi hai cô nương.
Tương Mai cũng vội cúi đầu đáp lễ. Giao Hồng thấy Vân Nhạc nói vậy liền nũng nịu đáp: Sao Vân đại ca cứ mở miện là gọi chúng em bằng cô nương! Không ngờ mới cách biệt có một năm mà chúng ta đã xa lạ đến thế rồi! Vân Nhạc thấy Giao Hồng nói vậy cũng ngượng ngịu vô cùng. Chàng không biết trả lời ra sao cho phải, cứ hả miệng và ngẩn người ra nhìn hai nàng. Bỗng từ trong Bát Tiên La công viện có tiếng reo hò hét vọng ra, Vân Nhạc vội nắm lấy cơ hội đó, liền nói:
- Nguy tai! Tang bang chủ đã ra tay đấu với địch rồi.
Nói xong chàng tung khinh công chạy về phía đó, Giang, La hai cô nương cũng giở khinh công đuổi theo sau, Vân Nhạc lẹ như chớp, thoáng cái đã tới quảng trường ở trước La Công viện. Chàng thấy Tang Lộc đang đấu với một quái nhân tóc xõa tới vai. Quái nhân đó đánh những thế võ rất kỳ dị, khác hẳn những thế võ của Trung Nguyên. Công lực của Tang Lộc tuy rất thâm hậu nhưng vì không biết rõ lối đánh của đối phương nên chỉ giữ ở thế thủ chứ không dám công. Giây lát sau, bỗng thấy quái nhân giở thế Hoành Tảo Thiên Quân đẩy luôn thế chưởng của Tang Lộc rồi lạnh tay giở tả chưởng ra nhằm ngực của Sách Mệnh Bát Chưởng đánh xuống.
Tang Lộc cười nhạt, lùi lại nửa bước giơ chưởng lên đỡ. Ngờ đâu quái nhân tóc xõa kia thốt ra tiếng cười quái dị rồi bỗng hạ thấp mình xuống múa chưởng nhắm đơn điền ở bụng dưới của Tang Lộc tấn công. Vân Nhạc thấy thủ pháp kỳ dị đó, biết Tang Lộc không sao tránh né nổi, nếu chàng không ra tay thì Tang Lộc thế nào cũng bị thương. Chỉ có Hiên Viên Thập Bát Giới mới hóa giải nổi thế chưởng của quái nhân kia, nên chàng lẹ làng giơ năm ngón tay ra tấn công quái nhân ấy ngay. Lúc ấy bàn tay của quái nhân chỉ còn cách rún của Tang Lộc độ ba tấc, đột nhiên y cảm thấy kình lực của mình bị tản mác hết. Tang Lộc tưởng mình thiệt mạng đến nơi, nhưng y bỗng thấy thế chưởng của địch mất hết sức mạnh liền né tránh sang bên, đồng thời cổ tay của quái nhân đã bị Vân Nhạc nắm chặt.
Quái nhân đột nhiên bị Vân Nhạc nắm chặt lấy cổ tay, kinh hãi vô cùng. Hai cô nương vừa đi tới cạnh Vân Nhạc, nhưng không thấy rõ chàng ra tay như thế nào mà bắt được cổ tay của kẻ điên nên trong lòng cũng thắc mắc. Hai nàng cũng biết võ công của Vân Nhạc tinh tuyệt, nhưng không ngờ lại kỳ ảo đến thế. Riêng Tương Mai tâm hồn đang quay quần bên Vân Nhạc như hình với bóng.
Vân Nhạc nắm được cổ tay của quái nhân liền cười nhạt hỏi:
- Ngươi có phải là người trong nhóm Bắc Minh Tam Ma không? Quái nhân hai mắt lộ vẻ ác độc, không nói nửa lời, ngấm ngầm vận hàn băng chân khí định rút tay ra khỏi bàn tay của Vân Nhạc, rồi phi chưởng tấn công luôn. Ngờ đâu y không vận chân khí còn khá, y vừa vận chân khí đã thấy khí huyết đảo ngược, hơi hàn độc xông lên tận tim, thân mình run bây bẩy, mặt hết sắc máu, mồ hôi toát ra ướt đẫm. Thấy vậy Vân Nhạc mỉm cười nói: ai cả.
- Ngươi muốn chết sớm thì không trả lời, tại hạ không bao giờ cưỡng ép Quái nhân cười khỉnh một tiếng rồi đáp:
- Mỗ là môn hạ của Bắc Minh Tam Ma, ngươi hỏi để làm gì? Vân Nhạc nhìn quái nhân giây lát rồi trầm giọng hỏi tiếp:
- Bắc Minh Tam Ma và Tiêu Dao Khách bây giờ ở đâu? Chàng vừa nói vừa dùng sức bóp mạnh cổ tay của quái nhân nọ. Quái nhân không chịu nổi sự đau đớn nên run giọng đáp:
- Các người ấy lên Thiên Trụ Kim Đỉnh hết rồi.
- Có phải mi giết bốn đạo sĩ trong Hồi Long Quan không? Còn những ai đi cùng với mi nữa? Quái nhân nọ vì đau quá không nói nên lời chỉ gật đầu và giơ hai ngón tay ra dấu còn hai người nữa. Vân Nhạc đoán chắc cả ba đều là đồ đệ của Bắc Minh Tam Ma, chúng chia đường ra tàn sát môn hạ của phái Võ Đang nên có tiếng chuông vang dội bốn mặt tám hướng. Hôm nay các anh tài của phái Võ Đang bị chúng tiêu diệt rất nhiều.
Vân Nhạc không cần hỏi thêm nữa liền giơ hai ngón tay điểm luôn vào ngực của quái nhân một cái, quái nhân kêu hự một tiếng rồi ngã lăn ra chết giấc. Vân Nhạc lại quay ra nhìn Tang Lộc nói:
- Tang chân nhân chúng ta hãy chia nhau cứu giúp phái Võ Đang đi. Tang Lộc lắc đầu đáp: Theo ý bần đạo chúng ta không nên nhúng tay vào vì sức lực của bần đạo và hai cô nương đây còn yếu lắm. Lần này bần đạo tới đây là do yêu cầu của Cửu Chỉ Thần Cái nhờ chuyển lời mời thiếu hiệp mau tới Vân Mộng Sơn hội ngộ vì Đông Phương thiếu hiệp bị Hồng Phong Nương Tử của Hồng Kỳ Bang bắt cóc, hơn nữa Ma Tôn Giả cũng hẹn lão sư tỷ võ ở Hồng Kỳ Bang.
Vân Nhạc ngẩn người ra lầm bầm nói:
- Tại sao Đông Phương huynh bị Hồng Phong Nương Tử bắt cóc? Còn cuộc hẹn với Ma Tôn Giả vào ngày tháng nào? Tang Lộc bấm đốt tay vừa cười vừa nói:
- Chỉ còn năm ngày nữa.
Vân Nhạc ngẫm nghĩ giây lát rồi tiếp: Như vậy hãy còn sớm, tại hạ muốn gặp Tiêu Dao Khách trước để hỏi xem
- Lạc Dương và Phẩm Nhi ở đâu rồi mới đi Vân Mộng Sơn sau. Vả lại tín vật của Hoàng Tinh Vũ Sĩ tai hạ cũng phải trao trả lại tận tay y nữa.
Tang Lộc gật đầu và nói” Nếu vậy ta mau mau lên Thiên Trụ Kim Đỉnh đối xử với mấy tay thủ lĩnh của kẻ địch còn hơn là diệt các thủ hạ của chúng. Nhưng Hoàng Tinh Vũ Sĩ của Võ Đang Tam Tinh là người rất mưu sĩ, tai sao thiếu hiệp lại quen biết y? Vân Nhạc liền kể hết đầu đuôi sự thể cho ba người nghe. Tang Lộc lắc đầu thở dài tiếp: Nếu phái Võ Đang bị tai kiếp thì thể nào Hoàng Tinh Vũ Sĩ cũng xúi người chưởng môn gây thù với thiếu hiệp. Tuy thiếu hiệp không sợ gì họ, nhưng chúng cứ vu oan cho thiếu hiệp đến tận cửa hà hiếp người cưỡng bách lấy Lang Mai Tiên của họ rồi tin đó đồn ra giang hồ, tuy đồn sai đồn lầm nhưng cũng làm mất hết oai vọng của thiếu hiệp.
Vân Nhạc nghe xong chỉ mỉm cười và nói:
- Chúng ta đi thôi.
Bốn người cắm đầu giở khinh công chạy thẳng lên Thiên Trụ Phong. Vừa đi chàng vừa lo ngại cho bọn Phó Uyển gặp nguy hiểm vì cho tới giờ chàng cũng chưa gặp hình bóng của nàng đâu cả. Hai cô nường đi ở phía trước, thỉnh thoảng Giao Hồng quay đầu lại nhìn Vân Nhạc, thấy chàng có vẻ tư lự nàng liền vừa cười vừa hỏi:
- Vân đại ca dường như có việc gì đang lo âu phải không? Vân Nhạc vội đáp:
- Không, anh có lo âu gì đâu? Sao Hồng muội cứ nghi ngờ anh vậy? Nói xong chàng tiến lên đi cạnh hai người và vừa đi vừa chỉ phong cảnh hai bên để hai nàng khỏi nghi ngờ.
Bốn người đi tới con đường nhỏ cạnh Tam Thiên Môn rồi lại rảo bước tới quảng trường ở trước Kim Đỉnh, liền nghe bên trong có tiếng vọng ra:
- Vô lượng thọ phật! Tiếng nói vừa dứt thì bên trong có một bóng đen lanh le phi thân ra. Bốn người định thần nhìn thì đó là một đạo sĩ râu tóc bạc phơ, tuổi đã ngoài trăm, thân mình vạm vỡ, bước đi lanh lẹ mới thoáng thấy cũng đủ biết là người võ công rất cao. Lão đạo sĩ liếc nhìn bốn người rồi nói:
- Bần đạo là Thái Huyền, Thiên Trụ Kim Đỉnh là cấm địa, người ngoài không được phép xâm nhập. Bốn vị thí chủ đến đây định là gì?
- Ngươi nói nghe dễ dàng quá. Chỉ một mình Tiêu Dao Khách cũng đã khó đối xử rồi, huống hồ y còn vời Tam Quái của Bắc Minh Ma giáo tới và bọn Lôi Tiểu Thiên cũng sẽ bị lôi cuốn đến đông nữa. Phen nầy rất quan trọng, liên can tới sự sống còn của bổn môn. Vừa có tiếng chuông báo động, chẳng lẽ bọn Tiêu Dao Khách tới lẹ như vậy sao? Tĩnh Minh sắc mặt hơi đỏ, buông tay xuống và đáp:
- Thưa chưởng môn, tiếng chuông báo động là do Nghinh Ân Cung, trái hắn phía lui tới của Tiêu Dao Khách. Gần đây, đệ tử đời thứ ba của bổn môn hạ sơn hành đạo, gây thù gây hấn với cường địch rất nhiều, có lẽ là một bọn người khác tới phá bĩnh không chừng.
Đạo nhân gầy gò ấy là Lam Tinh Vũ Sĩ đương kim chưởng môn của phái Võ Đang, nghe Tĩnh Minh nói vậy, ngẫm nghĩ giây lát rồi tiếp:
- Tĩnh Minh, con thử đi Nghinh Ân Cung xem kẻ địch nào tới thế? Bổn sơn có tất cả ba mươi sáu nham, bảy mươi hai cung, hai mươi bốn quan, nơi nào cũng có chòi canh và mai phục cả. Kẻ địch muốn xâm nhập không phải là dễ. Con gặp Tĩnh Tính và Tĩnh Pháp thì truyền pháp dụ của ta cho chúng, bảo phải cẩn thận bảo vệ những trái Lang Mai ở trước Lang Tiên Từ.
Tĩnh Minh Chân Nhân vâng lời đi ngay. Y vừa vào tới trong rừng, lại tung mình nhảy lên, chạy thẳng về phía Bắc, bỗng thấy phía sau y có một bóng người nhẹ nhàng như một làn khói, phi vượt lên trên không đuổi theo, nhanh như chim bay vậy.
Bóng người theo dõi Tĩnh Minh đó, theo tới nửa đườnng, bỗng nhảy vượt lên trên ngọn cây cao để đi trước đạo sĩ kia. Chỉ thấy thân mình của người ấy như ẩn hiện ở trong những bóng cây, và tiến thẳng về phía Nghinh Ân Cung … Trước Nghinh Ân Cung có dựng một cái bia đá xanh, trên khắc những chữ: “Đệ Nhứt Sơn” thật lớn.
Tiếng chuông bỗng ngừng hẳn, một bóng người rất lớn phi tới trước bia đá, liền hạ xuống. Người đó là một ông già đầu sói, mặt hổ, thần thái rất uy mãnh, mình mặc áo dài gấm.
Vừa thấy ba chữ Đệ Nhứt Sơn, ông già nọ lớn tiếng cả cười và nói:
- Nói khoát quá! Để lão phu thêm một nét bút vào.
Nói xong, y vén tay gio ngón tay ra định thêm một nét vào dưới chữ nhứt, bỗng nghe trong Nghinh Ân Cung có tiếng người quát tháo:
- Thí chủ chớ có làm hư thắng tích của bổn sơn… Tuy không quay đầu lại xem, ông già nọ hình như phía sau có hai mắt, ha hả cả cười rồi tung mình nhảy lên trên cao ngay. Thì ra người trong cung vừa quát xong đã nhảy ngay tới, múa chưởng nhắm cánh tay ông già nọ tấn công. Nhưng y không ngờ ông già nọ lại nhanh đến thế. Chưởng của y chưa đánh tới, ông già đã ở trên cao đâm bổ xuống phản công tức thì.
Hai người vừa va chạm. đã nghe có tiếng kêu thảm khốc. Người ở trong Nghinh Ân Cung chạy ra bị đánh bắn ra xa ba trượng, mồm mũi phun máu tươi ngã chết một cách thảm thương vô tả.
Ông già mặt hổ thấy vậy, ha hả cười một hồi rồi nó i:
- Bộ hạ của phái Võ Đang đều là những quân vá áo túi cơm cả, thế mà dám tự xưng là một đại bang phái của Trung Nguyên à? Tiếng chuông lại vang lên, trong Nghinh Ân Cung lại có ba đạo sĩ tuổi trung niên phi thân ra nhanh như điện chớp. Đạo sĩ đi giữa nhìn ông già mặt hổ và hỏ i:
- Nơi đây là chỗ thanh tu của Huyền môn, tại sao thí chủ lại gây nên sát nghiệp như thế? Ông già nọ cười nhạt một tiếng rồi đáp:
- Sát nghiệp này do phái Võ Đang của các ngươi gây nên trước. Chẳng lẽ lão phu vô cớ lại tới núi Võ Đang này hay sao? tiếp: Đạo sĩ đi giữa ngắm nhìn ông già nọ một hồi lâu bỗng biến sắc và nói
- Thế ra “Địa Sát Cư Sĩ” Mục Bính lão sư phái Công Lai đã giá lâm đấy à? Mục Bính cười nhạt đáp:
- Nhỡn lực của ngươi cũng khá lắm mới nhận ra được lão phu là ai. Vừa nói. Mục Bình vừa chỉ cái xác chết, nằm dưới đất nói tiếp:
- Người đàn em của các ngươi chết như vậy cũng không oan uổng gì! Ai bảo y ra tay ám hại lão phu trước.
Đạo sĩ đi giữa cười đầy vẻ kiêu ngạo và đáp: Gần đây phái Công Lai đã lâm vào tà đạo, có nhiều môn hạ nhập bọn lục lâm cường đạo. Vì vậy, đệ tử của bổn môn hạ sơn hành đạo, không thể nào không hạ sát những kẻ làm xằng làm bậy ấy. Mục thí chủ không những không quét sạch những con chiên ghẻ lở ấy đi, lại còn lên tận núi Võ Đang này để toan báo thù một cách mù quáng như vậy. Thật là tức cười quá! Mục Bình nghe nói cả giận: Ngươi dám nhục mạ lão phu như thế ư! Hừ, hừ, lão phu sẽ phá hủy bảy mươi hai cung của phái Võ Đang của các ngươi thành bình địa cho mà xem! Đạo nhân nọ cười nhạt đáp: Tuy người của phái Võ Đang là những kẻ vá áo túi cơm thật, nhưng Mục thí chủ vẫn chưa đủ công lực phá bảy mươi hai cung thành bình địa đâu.
Mục Bình tức giận đến lông mày xếch ngược lên rồi phi chưởng ra như điện chớp, tấn công ba đạo sĩ nọ tức thì.
Ba đạo sĩ vội tránh ra làm ba phía, rồi cùng rút kiếm nhắm ba yếu huyệt của Mục Bình mà xông lại phản công liền.
Mục Bình đột nhiên rú một tiếng, lùi lại ba thước, rút luôn thanh bảo kiếm ở sau lưng ra chống đỡ. Kiếm thế của y vẫn chưa giở ra, ba đạo kiếm của ba đạo sĩ đâm tới rồi.
Mục Bính cười nhạt một tiếng, bỗng có một làn kim quang từ người y phi ra, bao trùm lấy những ánh sáng kiếm của ba kẻ địch, chỉ nghe tiếng kêu “keng keng” một hồi. Ba đạo sĩ đã vội nhảy lộn ra bên ngoài nhìn kiếm trong tay chúng đều bị đánh gãy cả, sắc mặt tái mét, tỏ vẻ sợ hãi vô cùng.
Mục Bình cười cuồng loạn một hồi, tiếng cười đó như sấm động, những lá cây ở xung quanh đều bị chấn động và rụng như mưa. Cười xong, y kiêu ngạo nói:
- “Châu chấu mà cũng đòi đá voi!” “Tam Nguyên Kiếm pháp” của phái Võ Đang tầm thường quá! Mục Bình vừa nói xong lời ngông cuồng đó, liền nghe có tiếng người ở sau cổ thụ phát ra: Lõa già họ Mục kia, đừng ăn nói kiêu ngạo như vậy. Phái Võ Đang khi
- nào để cho mi khinh miệt như thế được. Mi cứ lấy bọn hậu bối của họ ra rửa giận làm gì? Có giỏi thì mi đi kiếm người Chưởng môn của họ mà tỷ thí có hơn không? Lam Tinh Vũ Sĩ đang ở trước Tía Tiêu Cung đấy. Mi tự nói tự nghe ở đây làm gì? Xưa nay Mục Bình vẫn cuồng ngạo quen rồi, nghe người nọ nói như dạy bảo mình, nên càng nghe y càng tức giận vô cùng. Người đó vừa dứt lời, y tung mình nhảy trái về phía sau, nhắm chổ có tiếng nói mà múa chưởng chém luôn một cái.
Y vừa nhảy cao lên tới ba trượng, bỗng cảm thấy đùi như bị ong đốt, đau buốt tận xương, vì vậy chân khí của y bị bài tiết, chân trầm và thân mình rơi xuống mặt đất tức thì. Y lại nghe có tiếng nói:
- Muốn chết phải không? Y biến sắc mặt, tung mình phi thân vào phía núi đi mất.
Ba đạo sĩ nọ trong lòng rất cảm ơn người ở trên cây đã giải cứu họ thoát chết. Chúng vẫn biết Mục Bình ra tay đánh người không bao giờ để cho đối thủ được sống sót, nếu lần này không có người nọ cứu giúp thì ba anh em chúng đã mất mạng rồi. Cả ba nhìn theo hình bóng Mục Bình, cho tới khi mất dạng rồi mới thở nhẹ một tiếng. Đạo sĩ đi giữa ngẩng mặt lên nhìn trên cây cổ thụ và nói:
- Chẳng hay cao nhân ở phương hướng nào, có thể cho anh em bần đạo yết kiến để được cảm tạ đại đức chăng? Ba người thấy cành lá rung động, chớ không hề thấy có trả lời cả.
Trong khi ba người đang ngạc nhiên, thì bỗng có một hình bóng ở phía sườn núi phi xuống. Người đạo sĩ đi giữa vội tiến lên gọi:
- Tĩnh Minh sư huynh tới thật vừa lúc lắm.
Rồi đạo sĩ đó kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Tĩnh Minh nghe. Tĩnh Minh chân nhân liền dặn bảo:
- Các người mau gõ chuông cấp báo để bần đạo đi sang Quá Chân Cung. Nói xong Tĩnh Minh tung mình lên sườn núi đi thẳng. Ba đạo sĩ nọ chôn cất cái xác đó xong, liền chạy vào Nghinh Ân Cung.
Một lát sau, tiếng chuông ở trong cung vọng ra rất chậm chạp, chớ không như báo động có việc khẩn cấp xảy ra.
Trên ngọn núi ở trước mặt Nghinh Ân Cung có một cây thông cổ mọc trơ trọi, một thanh niên khoanh tay đứng cạnh ngẩng mặt nhìn trời, hình như đang nghĩ ngợi gì đó. Thiếu niên ấy tức là Tạ Vân Nhạc, chàng đã biết rõ Lạc Dương và Phẩm Nhi không phải bị Võ Đang Tam Kiếm bắt cóc mà chính do Tiêu Dao Khách bắt giữ, đúng như lời của Tĩnh Minh chân nhân nói ở trong phạn điếm tại Quân Châu bữa nọ.
Chàng đoán chắc hai thằng bé đều có tư chất và gân cốt thượng thặng, người nào thấy cũng yêu. Có lẽ Tiêu Dao Khách thấy chúng như vậy, định thâu làm môn hạ cũng nên. Vì thế chàng định chờ gặp mặt Tiêu Dao Khách hỏi xem.
Chàng lại thắc mắc về việc Lôi Tiểu Thiên, Phó Lục Quan và Phó Uyên tới Võ Đang trước mình, mà sao đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt? Những vấn đề đó làm cho chàng nhức óc vô cùng. Trong khi chàng đang nghĩ quanh nghĩ quẩn, đột nhiên ở ngọn núi kế đó có mấy bóng người xuất hiện.
Và chỉ thoáng cái những người đó đã lẩn khuất vào trong bụi cây thông. Chàng liền giở khinh công kỳ ảo ra,, phi thân sang bên ngọ núi kế và đuổi theo mấy người kia. Khinh công của Vân Nhạc nhanh nhẹn tuyệt luân, chỉ trong giây lát chàng đã đuổi tới, còn cách chừng bốn năm trượng đã đến phía sau mấy người kia. Nhưng, chàng thất vọng vô cùng, vì thoạt tiên chàng tưởng trong bọn người đó thế nào cũng có bọn Lôi TIểu Thiên.
Chàng thâu khinh công lại, từ từ đi ở phía sau những người kia, bỗng thấy người kia dùng lại và bàn tán. Chàng nhanh nhẹn lẻn đến một tảng đá gần đó để nghe lỏm câu chuyện của họ. Chàng nghe một đại hán giọng thô lỗ nói: Chuông của núi Võ Đang báo động liên tiếp, chắc có đại địch đến xâm phạm? Chúng ta tới đây vừa gặp dịp này, chẳng hay chúng ta nên tham dự hay hành động riêng.
Một người khác đáp: Kẻ thù của chúng ta là đạo sĩ Tĩnh Tuệ. Nay có cường địch tới, sao ta không nhân dịp may hiếm có này mà hạ luôn kẻ thù của chúng ta hiện ở trong Hồi Long Quan, bên dưới kia? Bây giờ, chúng ta xuống đó giết kẻ thù, rồi nhân cơ hội này chúng ta nếm thử trái Mai Tiên có hơn không? Thiếu nữ nọ bỗng lên tiếng:
- Sư huynh dám chắc chúng ta ra tay thể nào cũng thành công chăng? Thiếu nữ vừa nói xong, đột nhiên từ trong đám thông có tiếng văng vẳng vọng ra:
- Cô nương nói rất phải. Ai đến xâm phạm núi Võ Đang chỉ thiệt mạng thôi. Khuyên các vị thí chủ mau mau hạ sơn tốt hơn.
Vân Nhạc đứng cạnh thấy rất rõ, chàng thấy một đạo sĩ râu tóc bạc phơ đứng cách người đó mấy chục trượng dùng Huyền Môn Khí Công để truyền thanh, nên mọi người cứ tưởng tượng lão đạo sĩ như ở bên cạnh.
Một đại hán có ve hung ác trong bọn người kia, liền quay mặt về phía lão đạo sĩ quát lớn: Người vừa nói kia, có phải là quân mũi bò Tĩnh Tuệ không? (Ngày xưa người ta mỉa mai và gọi những đạo sĩ là quân mũi bò) cứ lén lút như thế làm gì? Hôm nay, Hạ Thái Gia ta tới đây để thanh toán món nợ với ngươi đấy.
Y vừa nói xong tiến nói sang sảng lại vọng tới: Tĩnh Tuệ là sư điệt của bần đạo, hiện giờ y có việc phải xuất ngoại, khiến quí vị thí chủ tới đây mà không được gặp. Nửa tháng sau, bần đạo sẽ bảo y chờ quí vị tại Hồi Long Quan. Những khí giới mà quí vị đem theo phòng thân, bần đạo đã tạm thời cất hộ trước thác nước Nhị Long, lúc quí vị quay trở về, qua đó thế nào cũng thấy.
Mấy người nọ nghe lão đạo sĩ nói vậy đều giựt mình kinh hãi, quay đầu nhìn về phía sau lưng, sợ đến mất hết hồn vía. Chúng nhìn nhau giây lát, rồi bảo nhau cắm đầu chạy. Vân Nhạc cười thầm mấy người đó sao quá ngu xuẩn đến thế, khí giới đeo sau lưng bị người ta lấy trộm mà không hay.
Đồng thời chàng cũng kinh hãi thầm, vì nhận thấy thủ đoạn của đạo nhân đó rất cao.
Trong lúc chàng đang suy nghĩ, bỗng thấy phía trước mặt có bóng người thấp thoáng cách chừng bảy thước. Một người râu tóc bạc phơ hiện ra.
Lão đạo sĩ nghiêm nét mặt, lên tiếng hỏi:
- Thí chủ đến Võ Đang đây là bạn hay địch? Lão đạo sĩ vừa hỏi xong, thấy sau lưng Vân Nhạc có thanh kiếm Thái A thì ngạc nhiên vô cùng.
Vân Nhạc liền cười đáp: Tại hạ tới đây không phải là bạn mà cũng không phải là địch. Mục đích chiêm ngưỡng danh sơn thôi. Đạo trưởng cứ yên tâm, cho phép tại hạ được tự tiện.
Lão đạo sĩ chắp tay vái chào và tiếp: Như vậy thì hay lắm, thanh kiếm trên lưng thí chủ chắc là thần kiếm, nhưng bổn sư đã có lệ, hễ ai lên trên núi này thì phải giải trừ khí giới. Mong thí chủ hãy giao thanh kiếm đó cho bần đạo tạm quản. Lúc hạ sơn, xin đến hỏi bần đạo lấy lại. Bần đạo là Hoàng Tinh Vũ Sĩ ở Hồi Long Quan dưới chân núi này.
Vân Nhạc biết Hoàng Tinh Vũ Sĩ có vẻ thèm muốn chiếm được thanh Thái A bảo kiếm, nên chàng ha hả cả cười và đáp: Mắt của đạo trưởng sắc thật. Thanh trường kiếm của tại hạ đây quả là thần vật tiền cổ, nhưng không thể nào qua tay người khác được, xin đạo trưởng đừng làm phiền tại hạ. Tiêu Dao Khách và Bắc Minh Tam Ma sắp đến đây xâm phạm, còn hiện giờ thì “Công Lai Địa Sát Cư Sĩ” Mục Bình đã xâm nhập Tía Tiêu Cung rồi. Đạo trưởng nên mau tới Tía Tiêu Cung để đối phó kẻ địch thì hơn.
Hoàng Tinh Vũ Sĩ quát hỏi:
- Ngươi là ai? Đạo trưởng hà tất phải hỏi trở lại làm gì. Vừa rồi tại hạ đã nói tại hạ đây không phải là bạn, cũng không phải là địch, đạo trưởng lớn tiếng làm gì? Thái độ của Vân Nhạc rất ung dung, hình như không coi đối thủ ra gì cả, nên càng khiến Hoàng Tinh Vũ Sĩ tức giận thêm. Mặc dầu Hoàng Tinh Vũ Sĩ đi tu đã lâu, nhưng trông thấy Thái A cũng động lòng tham, vì thế lúc lão đạo sĩ vừa thấy thanh bảo kiếm đó đã nghĩ thầm:
- “Nếu ta được thanh bảo kiếm này thì còn sợ gì Tiêu Dao Khách và Bắc Minh Tam Ma nữa.” Chỉ vì động lòng tham đó mà Hoàng Tinh Vũ Sĩ suýt bị thân bại danh liệt. “Hoàng Tinh Vũ Sĩ sa sầm nét mặt lại, nói tiếp: Ai tới núi Võ Đang này cũng phải giải kiếm, đó là qui luật từ ngàn năm xưa. Thí chủ cũng không thể sai lệ, mong thí chủ nghĩ kỹ lại thì hơn. Bằng không bần đạo sẽ xúc phạm thí chủ.
Vân Nhạc vẫn bình tĩnh như thường, thong thả đáp:
- Nếu tại hạ không cởi trường kiếm này ra thì đạo trưởng sẽ ra tay cướp phải không? Hoàng Tinh Vũ Sĩ gật đầu và đáp:
- Chính thế? Vân Nhạc lớn tiếng cười và nói:
- Đạo trưởng muốn cướp thanh kiếm sau lưng của tại hạ, chỉ sợ công lực của đạo trưởng còn non kém thôi.
Hoàng Tinh Vũ Sĩ cả giận:
- Ngươi dám khinh thị bần đạo đến thế phải không? Vân Nhạc mỉm cười đáp:
- Đạo trưởng chớ nên tức giận vội. Nếu đạo trưởng không tin thì chúng ta đánh cuộc nào? “ Hoàng Tinh Vũ Sĩ” ngơ ngác:
- Đánh cuộc ra sao? Dễ lắm! Nếu trong mười hiệp, đạo trưởng không lấy được thanh kiếm của tại hạ, thì tại hạ chỉ xin một trái Lang Tiên Mai thôi. Chẳng hay đạo trưởng dám đánh cuộc không? Hoàng Tinh Vũ Sĩ biến sắc, nghĩ thầm: “Lang Mai Tiên là bảo vật của bổn môn, có thể bồi bổ chân nguyên, khinh thân ích khí và còn có thể bật độc sinh cơ nữa, chỉ có người chưởng môn mỗi năm hái mười hai trái để chế luyện đơn dược, rồi phân chia cho các môn đồ. Như vậy, bần đạo làm sao mà dám đem vật đó ra đánh cuộc?” Suy nghĩ tới đó, lão đạo sĩ lại nghĩ tiếp: “Sao bần đạo lại tự cho mình hèn nhát đến thế? Đã ra tay tất phải lấy được trường kiếm của đối phương chớ? Huống hồ Lang Mai Tiên chỉ có ba cây tiên trồng ngoài Lang Tiên Tự, còn những cây khác đều là phàm hết. Nếu ta thất bại, thì ta sẽ dưng trái phàm ấy tặng cho y, có ăn thua gì đâu? Chắc chưởng môn sư huynh có biết cũng không trách cứ bần đạo”.
Nghĩ đoạn lão đạo sĩ liền khẳng khái đáp:
- Bần đạo xin y theo lời thí chủ.
Nói xong, y nhanh nhẹn giơ tay ra định chộp thanh kiếm trên vai Vân Nhạc. Y ra tay nhanh như gió, nhan nhẹn tức như bóng ma. Ngờ đâu cái chộp đó lại hụt. Y chưa thấy thân mình của Vân Nhạc di động gì cả, mà chàng ta đã lùi về phía sau bảy thước rồi. Y định tiến lên tấn công nữa, đã nghe Vân Nhạc trầm giọng nói: Hãy khoan, hãy nói rõ đã. Tại hạ đánh cuộc trái Lang Mai Tiên đó phải ở cây thứ chín, bên trái Lang Tiên Tự, cây đó đã bóng hết vỏ màu hoa thâm nhạt như hạnh đào, nửa đỏ nửa trắng. Phải đánh cuộc bằng trái Lang Mai Tiên đó thì tại hạ mới chịu.
Hoàng Tinh Vũ Sĩ toát mồ hôi lạnh và nghĩ thầm:
- “Thiếu niên này lợi hại thật.” Nghĩ đoạn y liền trầm giọng đáp:
- Thí chủ ngông cuồng quá, tưởng trong mười thế, bần đạo lấy không được thanh kiếm hay sao? Vân Nhạc ha hả cả cười và đáp: Được hay không, phải thử mới biết. Thanh kiếm này do có người biếu tại hạ, mất đi cũng không sao. Nhưng Lang Mai Tiên của quí sơn thì xưa nay vẫn là cấm phẩm, người bổn môn không được tự tiện hái ăn nên tại hạ chỉ sợ đạo trưởng nói mà vô tín và không có quyền hái trái cây đó thôi.
Hoàng Tinh Vũ Sĩ nghe chàng nói vậy, càng tức giận thêm, quát lớn:
- Bình sinh bần đạo rất trọng lời hứa, có khi nào thất tín với những hậu sinh tiền bối bao giờ.
Với giọng lạnh lùng Vân Nhạc tiếp: Vẫn biết thế, nhưng nên đề phòng tốt hơn. Bây giờ, nơi đây chỉ có đạo trưởng và tại hạ mà thôi, mà cả hai chúng ta đều không có nhân chứng hay vật chứng gì hết. Đến lúc đạo trưởng thua cuộc rồi không nhận tại hạ biết nói sao? Hoàng Tinh Vũ Sĩ lấy một viên ngọc hình ngôi sao ở đầu tóc ném cho Vân Nhạc và gằn giọng đáp: Viên ngọc này là tín vật của bần đạo. Nếu trong mười hiệp mà bần đạo không lấy nổi thanh kiếm ở sau lưng của thí chủ thì thí chủ cứ việc cầm viên ngọc này tới Lăng Tiên Tự hỏi ông Từ lấy trái Mai Lang Tiên của bất cứ cây nào theo ý thí chủ muốn. Trái lại, thí chủ thua cuộc thì xin trao trả viên ngọc này lại bần đạo.
Vân Nhạc ngắm viên ngọc trong giây lát, bỏ vào túi vừa cười vừa nói:
- Được! Mời đạo trưởng ra tay lấy kiếm. Chàng vừa nói vừa nghĩ thầm:
- “Không ngờ, chỉ vì lòng tham mà Hoàng Tinh Vũ Sĩ lại mờ ám lương tri đến thế!” Vân Nhạc vừa nói dứt lời. Hoàng Tinh Vũ Sĩ đã giơ năm ngón tay ra nhằm vào vai phải của chàng chộp tới nhan như điện.
Nhưng Vân Nhạc đã giở khinh công tuyệt kỹ và nhanh nhẹn hơn đối thủ nhiều. Hoàng Tinh Vũ Sĩ thấy năm ngón tay chỉ còn cách đầu vai của đối phương có hai tấc, vội trầm tay xuống thật mau, nhưng đạo sĩ bỗng hoa mắt thấy thân mình của đối phương đã biến mất và tai nghe tiếng cười nhạt phát ra sau lưng mình. Y kinh hoàng vô cùng, không kịp suy tính đã quay người trở lại, đồng thời năm ngón tay nhanh nhẹn chộp vào đầu vai đối phương ngay.
Ngờ đâu, y vừa thấy hình bóng của Vân Nhạc ở phía sau tới khi quay trở lại tay vẫn chộp hụt và không thấy chàng ta đâu nữa. Lúc này, Lam Tinh Vũ Sĩ mới biết đã gặp phải một dị sĩ võ công tuyệt luân, nên trong lòng sợ hãi khôn tả. y lại nghe phía sau lưng có tiếng cười nhạt nữa và Vân Nhạc đã lên tiếng: Đạo trưởng đã sử dụng hai thế rồi đấy nhé? Lam Tinh Vũ Sĩ nghiến răng, mím môi, nghĩ thầm:
- “Nếu hôm nay ta thất bại về tay thiếu niên này thì không còn sĩ diện nào đứng ở địa vị Võ Đang Tam Tinh nữa!” Đoạn, Vũ Sĩ nhún mình nhảy lên cao, rồi bổ nhào xuống chộp đầu vào đầu vai của Vân Nhạc, nhưng khi y hạ thân xuống tới đất thì hình bóng của chàng nọ mất rồi! Kinh hãi đến biến sắc Hoàng Tinh Vũ Sĩ quát lớn:
- Thí chủ ẩn núp ở đâu thế? Thí chủ cứ lén lút trốn tránh hoài thì bần đạo biết đâu mà tranh cướp thanh bảo kiếm được? Y vừa nói dứt đã nghe phía sau lưng có tiếng đáp của Vân Nhạc:
- Tại hạ có ẩn nấp bao giờ đâu? Chỉ vì đạo trưởng có mắt như không, sao lại trách cứ tại hạ chớ? Hoàng Tinh Vũ Sĩ từ từ quay trở lại phía sau, thấy Vân Nhạc đang ung dung và mỉm cười nhìn mình, liền thở dài một tiếng, rồi tự nói:
- “Ta khó thắng nổi thiếu niên này, nhưng cũng phải cố gắng một lần nữa xem.” Y hối hận vô cùng, nhưng đã trót nhận thi đua nên không thể nào bỏ cuộc một cách hèn nhát.
Đang lúc ấy, bỗng có tiếng chuông vang lên, Vân Nhạc liền nói: Chuông báo động đã nổi, chắc có kẻ địch lớn của quí phái tới. Hiện giờ Hồi Long Quan ở dưới sườn núi yên lặng như tờ. Có phải một mình đạo trưởng phụ trách trấn giữ Hồi Long Quan đấy không? Trong Hồi Long Quan còn bốn người nữa trấn thủ, sao lại yên lặng như thế được? Nên Hoàng Tinh Vũ Sĩ sợ hãi vô cùng, không kịp trả lời câu hỏi của Vân Nhạc, đã phất tay áo một cái, bổ mình nhảy xuống bên dưới tức thì.
Vân Nhạc định trả lại viên ngọc hình ngôi sao cho y, nhưng y đã biến mất. Chàng thở dài một tiếng, trù từ giây lát rồi cũng nhanh chân nhảy theo xuống dưới sườn núi.
Vào trong qua, chàng thấy có bốn cái xác nằm cạnh lọ hoa cổ, xác nào trước ngực cũng có một vết bàn tay và tà áo nơi đó rách tan tành, vẻ mặt tỏ ra hãi sợ, trông rất thảm thương.
Nhận xét kỹ, Vân Nhạc thấy bốn đạo sĩ ấy đã bị kẻ địch dùng nội gia tuyệt thừa âm độc chưởng đánh chết, vết bàn tay ở trên ngực bốn cái xác to có, nhỏ có, chứng tỏ kẻ địch không phải một người.
Chàng liền nghĩ thầm:
- “Chẳng lẽ Tiêu Dao Khách và Bắc Minh Tam Ma Đầu đã tới nơi?” Chàng lại không thấy tung tích của Hoàng Tinh Vũ Sĩ đâu cả, nên nghĩ ngợi giây lát rồi đi ra ngoài, nhằm phía Tía Tiêu Cung mà phi thân chạy lên.
Lúc ấy, tiếng chuông báo động đã vang dội khắp nơi và càng kêu càng cấp bách hơn trước nhiều. Chàng giở hết tốc lực khinh công, chỉ trong nháh mắt đã lên được bảy tám dặm đường núi, và đã thấy mấy cái bóng người thấp thoáng phi chạy phía trước trông rất quen mắt, liền ra thêm tốc lự đuổi theo. Giây phút sau, chàng đã đuổi tới gần bọn người ấy.
Chàng định thần nhìn kỹ, liền kêu khổ luôn miệng. Thì ra đó là Tang Lộc và Giang Giao Hồng cùng La Tương Mai. Chàng đang định ẩn núp, đã nghe Giao Hồng lên tiếng nói: Chuông báo động cấp bách như vậy, chắc Vân đại ca đang đại náo Võ
- Đang cũng nên? Phen nầy thì bọn đạo sĩ của phái này mới biết thân! Bực mình thật, sao con đường núi này lại dài đến thế? Đi mãi vẫn chưa hết.
Nàng vừa nói vừa quay trở lại nhìn xuống bên dưới, để ước đoán xem con đường núi dài bao nhiêu, ngờ đâu nàng chợt thấy Vân Nhạc liền hớn hở lớn tiếng reo gọi:
- Vân đại ca! Chúng em tìm hoài mà không gặp.
Vân Nhạc không ngờ nàng quay lại lẹ như vậy không sao tránh kịp, đành phải phi thân tiến lên. Lúc ấy, Tang Lộc và Tương Mai cũng quay lại nhìn. Vân Nhạc bèn bước tới nắm tay Tang Lộc hỏi thăm sức khỏe rồi chàng lại liếc nhìn thấy Tương Mai có vẻ oán hờn nên giật mình vội cười và hỏi:
- La cô nương vẫn mạnh giỏi đấy chớ? Tương Mai nghe chàng hỏi liền ứa nước mắt hình như đã chịu đựng rất nhiều nỗi niềm vậy.
Tang Lộc biết thế nào cũng có chuyện lôi thôi giữa hai người, mà y thì không muốn dự vào, nên nói:
- Thiếu hiệp, bần đạo có việc cần xin đi trước.
Không chờ Vân Nhạc trả lời, y đã quay mình đi lên. Vân Nhạc đứng sững ra, không biết xử sao cho phải.
Giao Hồng thấy vậy mới nói: Đại ca nhẫn tâm quá! Chị Mai đội ơn đại ca giải huyệt giúp, đã vui lòng hiến thân cùng đại ca rồi, tại sao vừa gặp mặt đại ca không nói nửa lời mà để bỏ đi? Vân Nhạc mặt đỏ bừng, ấp úng nói;
- Chỉ vì anh… nóng lòng tìm hai đứa nhỏ là Lạc Dương và Phẩm Nhi…nên mới so xuất như vậy, nhưng…nhưng… Chàng cứ nói nhưng, nhưng một hồi mới nói tiếp được: Khi cứu hai cô nương ở trang viện Hoàng Phủ Tung, hoàn cảnh bắt buộc phải ra tay như vậy. La cô nương hà tất phải quan tâm đến điều đó? Chàng chưa nói dứt, Giao Hồng đã xen vào: Vân đại ca thử nghĩ xem, một thiếu nữ khuê các mà bị người lạ đụng tới chỗ kín thì chỉ có cách là hiến thân cho người đó thôi, chứ không thể nào làm vợ người khác được.
Nàng vừa nói hai má đỏ bừng. Tương Mai cũng mắc cỡ, hai má cũng đỏ ửng, cúi gầm đầu, không dám nhìn Vân Nhạc. Vân Nhạc thấy vậy nghĩ thầm:
- “Đó là cô bắt buộc tôi giải huyệt chứ phải tôi tình nguyện đâu!” Tuy nghĩ vậy, chàng không dám nói ra, chỉ trợn tròn đôi mắt nhìn hai nàng. Một lát sau chàng mới cúi đầu vái chào và nói:
- Tất cả mọi lẽ đều do tại hạ cả, tại hạ xin lỗi hai cô nương.
Tương Mai cũng vội cúi đầu đáp lễ. Giao Hồng thấy Vân Nhạc nói vậy liền nũng nịu đáp: Sao Vân đại ca cứ mở miện là gọi chúng em bằng cô nương! Không ngờ mới cách biệt có một năm mà chúng ta đã xa lạ đến thế rồi! Vân Nhạc thấy Giao Hồng nói vậy cũng ngượng ngịu vô cùng. Chàng không biết trả lời ra sao cho phải, cứ hả miệng và ngẩn người ra nhìn hai nàng. Bỗng từ trong Bát Tiên La công viện có tiếng reo hò hét vọng ra, Vân Nhạc vội nắm lấy cơ hội đó, liền nói:
- Nguy tai! Tang bang chủ đã ra tay đấu với địch rồi.
Nói xong chàng tung khinh công chạy về phía đó, Giang, La hai cô nương cũng giở khinh công đuổi theo sau, Vân Nhạc lẹ như chớp, thoáng cái đã tới quảng trường ở trước La Công viện. Chàng thấy Tang Lộc đang đấu với một quái nhân tóc xõa tới vai. Quái nhân đó đánh những thế võ rất kỳ dị, khác hẳn những thế võ của Trung Nguyên. Công lực của Tang Lộc tuy rất thâm hậu nhưng vì không biết rõ lối đánh của đối phương nên chỉ giữ ở thế thủ chứ không dám công. Giây lát sau, bỗng thấy quái nhân giở thế Hoành Tảo Thiên Quân đẩy luôn thế chưởng của Tang Lộc rồi lạnh tay giở tả chưởng ra nhằm ngực của Sách Mệnh Bát Chưởng đánh xuống.
Tang Lộc cười nhạt, lùi lại nửa bước giơ chưởng lên đỡ. Ngờ đâu quái nhân tóc xõa kia thốt ra tiếng cười quái dị rồi bỗng hạ thấp mình xuống múa chưởng nhắm đơn điền ở bụng dưới của Tang Lộc tấn công. Vân Nhạc thấy thủ pháp kỳ dị đó, biết Tang Lộc không sao tránh né nổi, nếu chàng không ra tay thì Tang Lộc thế nào cũng bị thương. Chỉ có Hiên Viên Thập Bát Giới mới hóa giải nổi thế chưởng của quái nhân kia, nên chàng lẹ làng giơ năm ngón tay ra tấn công quái nhân ấy ngay. Lúc ấy bàn tay của quái nhân chỉ còn cách rún của Tang Lộc độ ba tấc, đột nhiên y cảm thấy kình lực của mình bị tản mác hết. Tang Lộc tưởng mình thiệt mạng đến nơi, nhưng y bỗng thấy thế chưởng của địch mất hết sức mạnh liền né tránh sang bên, đồng thời cổ tay của quái nhân đã bị Vân Nhạc nắm chặt.
Quái nhân đột nhiên bị Vân Nhạc nắm chặt lấy cổ tay, kinh hãi vô cùng. Hai cô nương vừa đi tới cạnh Vân Nhạc, nhưng không thấy rõ chàng ra tay như thế nào mà bắt được cổ tay của kẻ điên nên trong lòng cũng thắc mắc. Hai nàng cũng biết võ công của Vân Nhạc tinh tuyệt, nhưng không ngờ lại kỳ ảo đến thế. Riêng Tương Mai tâm hồn đang quay quần bên Vân Nhạc như hình với bóng.
Vân Nhạc nắm được cổ tay của quái nhân liền cười nhạt hỏi:
- Ngươi có phải là người trong nhóm Bắc Minh Tam Ma không? Quái nhân hai mắt lộ vẻ ác độc, không nói nửa lời, ngấm ngầm vận hàn băng chân khí định rút tay ra khỏi bàn tay của Vân Nhạc, rồi phi chưởng tấn công luôn. Ngờ đâu y không vận chân khí còn khá, y vừa vận chân khí đã thấy khí huyết đảo ngược, hơi hàn độc xông lên tận tim, thân mình run bây bẩy, mặt hết sắc máu, mồ hôi toát ra ướt đẫm. Thấy vậy Vân Nhạc mỉm cười nói: ai cả.
- Ngươi muốn chết sớm thì không trả lời, tại hạ không bao giờ cưỡng ép Quái nhân cười khỉnh một tiếng rồi đáp:
- Mỗ là môn hạ của Bắc Minh Tam Ma, ngươi hỏi để làm gì? Vân Nhạc nhìn quái nhân giây lát rồi trầm giọng hỏi tiếp:
- Bắc Minh Tam Ma và Tiêu Dao Khách bây giờ ở đâu? Chàng vừa nói vừa dùng sức bóp mạnh cổ tay của quái nhân nọ. Quái nhân không chịu nổi sự đau đớn nên run giọng đáp:
- Các người ấy lên Thiên Trụ Kim Đỉnh hết rồi.
- Có phải mi giết bốn đạo sĩ trong Hồi Long Quan không? Còn những ai đi cùng với mi nữa? Quái nhân nọ vì đau quá không nói nên lời chỉ gật đầu và giơ hai ngón tay ra dấu còn hai người nữa. Vân Nhạc đoán chắc cả ba đều là đồ đệ của Bắc Minh Tam Ma, chúng chia đường ra tàn sát môn hạ của phái Võ Đang nên có tiếng chuông vang dội bốn mặt tám hướng. Hôm nay các anh tài của phái Võ Đang bị chúng tiêu diệt rất nhiều.
Vân Nhạc không cần hỏi thêm nữa liền giơ hai ngón tay điểm luôn vào ngực của quái nhân một cái, quái nhân kêu hự một tiếng rồi ngã lăn ra chết giấc. Vân Nhạc lại quay ra nhìn Tang Lộc nói:
- Tang chân nhân chúng ta hãy chia nhau cứu giúp phái Võ Đang đi. Tang Lộc lắc đầu đáp: Theo ý bần đạo chúng ta không nên nhúng tay vào vì sức lực của bần đạo và hai cô nương đây còn yếu lắm. Lần này bần đạo tới đây là do yêu cầu của Cửu Chỉ Thần Cái nhờ chuyển lời mời thiếu hiệp mau tới Vân Mộng Sơn hội ngộ vì Đông Phương thiếu hiệp bị Hồng Phong Nương Tử của Hồng Kỳ Bang bắt cóc, hơn nữa Ma Tôn Giả cũng hẹn lão sư tỷ võ ở Hồng Kỳ Bang.
Vân Nhạc ngẩn người ra lầm bầm nói:
- Tại sao Đông Phương huynh bị Hồng Phong Nương Tử bắt cóc? Còn cuộc hẹn với Ma Tôn Giả vào ngày tháng nào? Tang Lộc bấm đốt tay vừa cười vừa nói:
- Chỉ còn năm ngày nữa.
Vân Nhạc ngẫm nghĩ giây lát rồi tiếp: Như vậy hãy còn sớm, tại hạ muốn gặp Tiêu Dao Khách trước để hỏi xem
- Lạc Dương và Phẩm Nhi ở đâu rồi mới đi Vân Mộng Sơn sau. Vả lại tín vật của Hoàng Tinh Vũ Sĩ tai hạ cũng phải trao trả lại tận tay y nữa.
Tang Lộc gật đầu và nói” Nếu vậy ta mau mau lên Thiên Trụ Kim Đỉnh đối xử với mấy tay thủ lĩnh của kẻ địch còn hơn là diệt các thủ hạ của chúng. Nhưng Hoàng Tinh Vũ Sĩ của Võ Đang Tam Tinh là người rất mưu sĩ, tai sao thiếu hiệp lại quen biết y? Vân Nhạc liền kể hết đầu đuôi sự thể cho ba người nghe. Tang Lộc lắc đầu thở dài tiếp: Nếu phái Võ Đang bị tai kiếp thì thể nào Hoàng Tinh Vũ Sĩ cũng xúi người chưởng môn gây thù với thiếu hiệp. Tuy thiếu hiệp không sợ gì họ, nhưng chúng cứ vu oan cho thiếu hiệp đến tận cửa hà hiếp người cưỡng bách lấy Lang Mai Tiên của họ rồi tin đó đồn ra giang hồ, tuy đồn sai đồn lầm nhưng cũng làm mất hết oai vọng của thiếu hiệp.
Vân Nhạc nghe xong chỉ mỉm cười và nói:
- Chúng ta đi thôi.
Bốn người cắm đầu giở khinh công chạy thẳng lên Thiên Trụ Phong. Vừa đi chàng vừa lo ngại cho bọn Phó Uyển gặp nguy hiểm vì cho tới giờ chàng cũng chưa gặp hình bóng của nàng đâu cả. Hai cô nường đi ở phía trước, thỉnh thoảng Giao Hồng quay đầu lại nhìn Vân Nhạc, thấy chàng có vẻ tư lự nàng liền vừa cười vừa hỏi:
- Vân đại ca dường như có việc gì đang lo âu phải không? Vân Nhạc vội đáp:
- Không, anh có lo âu gì đâu? Sao Hồng muội cứ nghi ngờ anh vậy? Nói xong chàng tiến lên đi cạnh hai người và vừa đi vừa chỉ phong cảnh hai bên để hai nàng khỏi nghi ngờ.
Bốn người đi tới con đường nhỏ cạnh Tam Thiên Môn rồi lại rảo bước tới quảng trường ở trước Kim Đỉnh, liền nghe bên trong có tiếng vọng ra:
- Vô lượng thọ phật! Tiếng nói vừa dứt thì bên trong có một bóng đen lanh le phi thân ra. Bốn người định thần nhìn thì đó là một đạo sĩ râu tóc bạc phơ, tuổi đã ngoài trăm, thân mình vạm vỡ, bước đi lanh lẹ mới thoáng thấy cũng đủ biết là người võ công rất cao. Lão đạo sĩ liếc nhìn bốn người rồi nói:
- Bần đạo là Thái Huyền, Thiên Trụ Kim Đỉnh là cấm địa, người ngoài không được phép xâm nhập. Bốn vị thí chủ đến đây định là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.