Thái A Kiếm

Chương 5: Thiên Ngoại Tam Tôn, Hồn Quy Cực Lạc

Từ Khánh Vân

21/05/2013

Nếu các ngươi có thể thắng được Khoái mỗ thì Khoái mỗ sẽ theo các ngươi về Tổng đầu chịu hình phạt ngay.” Lâu Ưng xen vào hỏi:

- Nếu lão đệ sai lời hứa này thì sao? Khoái Tuấn chưa kịp đáp, Cao Lê Cống Sơn nhị ma Hoa Trụ đứng đó đã cướp lời:

- Khoái lão là người quân tử, tất nhiên không sai lời bao giờ. Lão phu Hoa Trụ vui lòng làm chứng hộ.

Thần Cái mỉm cười:

- Hoa lão sư danh lừng bốn bể và là tiền bối của võ lâm, nói ra tất không sai chạy. Như vậy các vị lão sư không dự vào việc riêng của tệ môn đâu? Thương Tỷ nói vậy là muốn Quần Ma không dự vào chuyện của mình, không ra tay giúp đỡ Khoái Tuấn.

Lúc ấy Kim Nguyệt Tôn Giả trong bọn Thiên Ngoại Tam Tôn Giả bỗng bước tới một bước lạnh lùng nói:

- Ba anh em bần tăng ở Thiên Trúc tới trước hết muốn chiêm ngưỡng võ công kỳ học của Trung Quốc, nên anh em bần tăng định lát nữa định thỉch giáo ba vị đại hiệp.

Thần Cái cau mày, còn Hồng Hoành là người nóng tánh trong ba vị trưởng lão của Cái Môn, nghe Kim Nguyệt thách đánh, không sao nén nổi sự tức giận, lạnh lùng nhận ngay:

- Nếu muốn chỉ giáo sao ngay bây giờ không bắt đầu ra tay đi? Ai công đâu chờ các ngươi lát nữa mới quấy nhiễu.

Kim Nguyệt Tôn Giả với giọng xảo trá cười và đáp:

- Vị này ăn nói cũng nhanh nhẩu đấy. Nói xong y xa xầm nét mặt tiếp:

- Và hình như coi bọn bần tăng không đáng một cái đánh! Và coi chưởng lực Xích Sát Ma Ca của bần tăng chỉ là một môn võ học thô thiển của Thiên Trúc.

Đoạn y giơ song chưởng lên, chỉ thấy hai gang bàn tay của y đỏ hồng, từ đó hơi nóng bốc ra tựa như sương mù bốc toả vậy.

Thương Tỷ kinh hãi vô cùng, vì khi còn ở Tấn Từ tại tỉnh Thái Nguyên, lão ăn xin đã nghe Vân Nhạc nói tới chưởng lưc Xích Sát Ma Ca.

Lão ăn mày định dùng lời ăn lẽ nói để kéo dài thời gian, đợi chờ người viện trợ tới giúp, ngờ đâu Trúc Trượng Tú Hồng Hoành bướng bỉnh và nhất định không đợi chờ gì hết.

Nên Thương Tỷ mới nhân lúc chưởng lực Xích Sát Ma Ca của Kim Nguyệt Tôn Giả chưa ngưng tụ vội ra tay tấn công trước bằng không y sợ chưởng lực chưởng lực của đối thủ đánh bại, lúc ấy chưa chắc đã bảo toàn nổi tính mạng.

Trong khi Thương Tỷ suy tính, hai gang bàn tay đỏ như lửa của Kim Nguyệt Tôn Giả ngưng tụ được tám thành.

Lúc ấy Thương Tỷ quát lớn một tiếng, rồi nhanh như điện, giơ thẳng hai tay, mười ngón tay cứng như sắt nhắm gang bàn tay của Kim Nguyệt đâm thẳng tới.

Chỉ thấy Kim Nguyệt lớn tiếng cười một hồi đoạn nhảy lên trên cao rồi trút mình đâm bổ xuống, giơ hai bàn tay có hơi khói đỏ bốc ra, nhắm đầu Thương Tỷ đè xuống.

Thương Tỷ định nhân lúc Kim Nguyệt Tôn Giả chưa phòng bị bèn ra tay tấn công trước. Đối thủ dù võ công cao siêu đến đâu cũng không sao tránh khỏi thế võ đột kích đó.

Ngờ đâu tài ba của Kim Nguyệt cao hơn lão ăn xin một bực, bỗng nhảy lên cao rồi đâm bổ xuống tấn công trước. Thương Tỷ chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng như lửa từ phía trên đè xuống, đụng da thịt, như bị phỏng lửa, kinh hãi vô cùng.

Cũng may Cửu Chỉ Thần Cái công lực tinh thông, gặp hiểm nguy mà không loạn trí, bèn nhún mình một cái rồi nhảy lên trên không, cao hơn đối thủ.

Chưởng lực Xích Sát Ma Ca quả nhiên lợi hại vô cùng, đánh xuống mặt đất chỉ nghe bùng một tiếng, những cỏ khô bị trúng chưởng lực đều bốc cháy.

Cao Lê Cống Sơn Tứ Ma và Tần Trung Song Quái thấy vậy đều thất sắc. Khoái Tuấn coi như không thấy gì, lòng mãi suy tính xem lát nữa làm thế nào thắng được Cái Môn tam lão? Kim Nguyệt Tôn Giả vừa xuống tới mặt đất vội quay mình lại giở chưởng ra liền.

Thương Tỷ hai chân cũng vừa đụng mặt đất, cách chỗ Kim Nguyệt đứng chừng hai trượng. Thần Cái tỏ vẻ phẫn nộ, vì mảnh áo ở sau lưng đã bị chưởng lực của đối thủ đốt, ra thịt bỏng rát.

Kim Nguyệt Tôn Giả nói tiếp:

- Thế nào, mùi vị Xích Sát Ma Ca chưởng lực bần tăng ra sao? Thấy Kim Nguyệt kiêu ngạo quá lẽ, Thương Tỷ càng tức giận. Lâu Ưng và Hồng Hoành không sao nhịn được đều nhảy vào. Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt cũng tiến lên nghênh đón. Sáu người đứng đối lập nhau, cuộc chiến đấu sắp lan rộng.

Lúc đó Đại Ma Hoa Vũ kề miệng vào tai dặn nhỏ Tân Mông vài câu, Tân Trang chủ vội phi thân vào trong vườn.

Bỗng nghe Tân Mông kêu la một tiếng thảm khốc! Tứ Ma giật mình chú ý xem thì thấy xa xa Kim Câu Vô Địch Tân Mông đứng dưới gốc cây như điên như cuồng, hai chân nhảy nhót, hai tay múa động và giọng cười thê thảm khôn tả.

Cao Lê Cống Sơn Tứ Ma quát lớn một tiếng cùng nhảy lên trên cao nhanh như chớp rồi đâm về phía cây cổ thụ.

Thiên Ngoại Tam Tôn Giả thấy vậy cũng ngạc nhiên, liền ngừng tay lại tiến đến gốc cây xem xét… Thương Tỷ thấy Tần Mông đột nhiên phát điên như vậy, hiểu ngay tại sao rồi, liền nhìn Khoái Tuấn mỉm cười.

Lâu Ưng và Hồng Hoành tiến lên hai bước, thấy thần sắc của Thương Tỷ như vậy đều biết Thần Cái hận Khoái Tuấn đến tột độ. Nhưng hai người biết võ công của Khoái Tuấn cũng cao siêu lắm, chỉ ngại cho Thương Tỷ nếu ra tay mà không đánh trúng, để cho Khoái Tuấn tẩu thoát thì sau này Cái Bang lại càng mang hoạ thêm, cho nên cả hai cùng chuẩn bị tấn công, vẻ mặt trông rất nghiêm nghị.

Khoái Tuấn mặt lạnh như tiền, hai mắt lóng lánh nhìn thẳng vào mặt Thương Tỷ, cũng đứng giữ thế để phòng bị đối phương tấn công bất ngờ.

Bên kia dưới gốc cây, Đại Ma Hoa Vũ giở hết thủ pháp ra mà không sao làm cho Tân Mông khỏi cuồng loạn được.

Còn Nhị, Tam, Tứ ma và các tên ma khác tới các chòi canh quanh đó để giải huyệt cho các tên bị điểm hồi nãy, nhưng dù quần ma đó là võ lâm kỳ nhân xưa nay rất tự phụ, chúng giở hết phương pháp giải huyệt ra, cũng không sao giải được huyệt cho những tên cao thủ có phận sự canh gác các chòi.

Vì không giải huyệt được cho bọn người kia, Quần Ma đều mất hết vẻ kiêu ngạo, tên nào tên đấy đều lẳng lặng cúi đầu, không hề hé môi nói một lời nào cả.

Đại Ma Hoa Vũ mặt đỏ tía tai nhìn đồ đệ sắp lâm nguy tính mạng đến nơi mà cũng đành thúc thủ, y cũng biết Tân Mông bị người ta lén điểm trúng yếu huyệt.

Y đoán người điểm huyệt có công lưc tuyêt thừa, tại sao lại lén lút, chẳng lẽ người đó còn có âm mưu nào khác chăng? Đại Ma lại hoài nghi hơn nữa là vì trang trại xảy ra đại sự sao chỉ có mấy người ra mặt, còn các người khác đâu? Y liền nghĩ:

- Chẳng lẽ bọn chúng bị địch hạ hết rồi sao? Nghĩ tới đây Hoa Vũ kinh hãi vô cùng, mồ hôi lạnh ướt đẫm hết người, thần sắc hãi sợ chưa hề thấy trong đời y.

Quần Ma đứng quây quần dưới gốc cây bàn tán xôn xao, rốt cuộc chúng quyết định không nhúng tay vào việc của Cái Môn.

Tuy Thiên Ngoại Tam Tôn Giả trong lòng không phục chút nào, nhưng chúng thấy những chuyện kỳ lạ xảy ra liên tiếp, cũng phải hãi sợ phần nào. Dù sao chúng cũng muốn người đó lộ mặt để chúng được thử tài một phen để xem đối thủ võ học cao siêu tới mức độ nào? Lúc đấy Đại Ma Hoa Vũ đã cắp Hoa Mộng lên, rồi cùng quần ma đi vào trong khách sảnh, bỏ mặc Cái Bang Tam Lão ở lại đó.

Phía sau cổ thụ, từ một khóm trúc, lộ ra một bộ mặt rất đẹp trai, hai mắt lóng lánh, miệng túm tím cười ra vẻ đắc chí lắm.

Lúc ấy Khoái Tuấn và Thương Tỷ đang cầm cự nhau thành một vòng tròn, càng đi càng thâu nhỏ cái vòng đó lại, không ai dám đánh trước, chỉ chờ đối phương sơ hở mới dám ra tay.

Tiếng rú thảm cuả Tân Mông ngày càng lớn. Hoa Vũ đã giở hết phương pháp ra cấp cứu mà không sao chữa khỏi. Sau cùng Đại Ma điểm mạnh một cái vào sau lưng y. Thế là Tân Mông tựa như một con chó sắp chết, rên rỉ một hồi, chân tay co rúm lại, rôìo im lặng hẳn.

Quần tà dứng xung quanh đó trông vẻ mặt rất ung dung, nhưng sự thật tên nào tên đấy trong lòng gay cấn vô cùng. Hoa Vũ hai mắt ướt đẫm, phẫn uất khôn tả.

Tần Trung Song Quái nhảy về phía sau, định đi khám xét quanh Tân trang một lần nữa.

Phía bên kia Khoái Tuấn đột nhiên ra tay, giơ thẳng hai ngón trái nhanh như chớp nhoáng, nhằm Kỳ Môn Huyệt của Thương Tỷ điểm tới.

Thương Tỷ biết Hỗn Nguyên Chỉ Lực của đối thủ rất lợi hại, có thể xuyên qua được sắt đá, vội giơ hữu chưởng đánh lại chưởng lực của địch, đồng thời Thần Cái nhún mình nhảy ra xa năm thước để tránh né Hỗn Nguyên Chỉ của địch.

Khoái Tuấn hét lớn một tiếng, giơ thẳng hai ngón tay xông lại định điểm thẳng vào mạch ở hữu chưởng của Thương Tỷ.

Thương Tỷ kinh hãi nhảy lùi về phía sau tránh né thêm lần nữa, nhưng khi nào Khoái Tuấn chịu để cho Thần Cái tránh khỏi được độc chỉ của y, nên y như bóng theo hình đuổi theo tấn công lia lịa. Thương Tỷ đành phải dùng cánh tay áo phất mạnh một cái để gạt tả chưởng của địch.

Chỉ nghe “Soạt” một tiếng, tay của Thương Tỷ đã bị Hỗn Nguyên Chỉ của Khoái Tuấn đâm rách hai tấc dài, mà thế chỉ của đối phương vẫn tiếp tục công tới.

Thương Tỷ cảm thấy sau lưng có gió lạnh lấn áp, kinh hãi vô cùng, đột nhiên quay mình lại, dồn hết vào song chưởng đập mạnh vào song chỉ của Khoái Tuấn một cái.

Khoái Tuấn thấy hai ngón tay của mình chỉ còn cách lưng của địch chừng một tấc, ngờ đâu Thương Tỷ đang lâm nguy mà thân pháp vẫn còn xảo tuyệt đến thế.

Y đành phải hoá chỉ thành chưởng, chống đỡ lại chưởng thế của Thần Cái, bằng không song chưởng của y sẽ đánh y bắn ra xa.

Chỉ nghe “Bùng” một tiếng, bốn bàn tay đụng vào nhau, rồi cả hai đều bị chưởng lực của nhau đẩy lùi lại mấy thước. Vì ra tay sau lại không kịp tấn, Khoái Tuấn hai chân còn loạng choạng chưa thể lấy thăng bằng và đứng yên được, Thương Tỷ thấy dịp may hiếm có vội giở Tích Không chưởng liên miên đánh tới.

Nhưng Khoái Tuấn không phải là tay bình thường, vội giở Mê Tung bộ pháp ra tránh né. Một lát sau Khoái Tuấn lại định thần được, giở Hỗn Nguyên Chỉ ra phản công, nhằm các yếu huyệt của Thương Tỷ mà điểm tới.

Vì hãi sợ Hỗn Nguyên Chỉ của đối phương lợi hại, Thương Tỷ dù có Tích Không Chưởng rất mạnh cũng không sao dám tới gần địch để tấn công.

Lâu Ưng đứng ngoài thấy vậy cau mày nói với Hồng Hoành:

- Mấy năm nay công lực của Khoái Tuấn tinh tiến hơn trước nhiều, có lẽ Thương lão đại của chúng ta không địch lại nổi đâu, chi bằng chúng ta ra tay để chỉnh môn quy thì dù người nhiều đánh người ít cũng không ai nói được.

Trúc Trượng Tú gật đầu giơ tay về phía sau rút luôn cây ra nhắm Mệnh Môn huyệt phía sau lưng Khoái Tuấn điểm tới.

Lâu Ưng cũng đồng thời xông ngay vào đánh Khoái Tuấn.

Võ công của Khoái Tuấn quả thật kinh người, đang đánh bỗng nghe phía sau có tiếng gió, y liền tấn công mạnh một thế cho Thương Tỷ phải lui trở lại, rồi nhún mình nhảy lên. Hai chân y đạp mạnh vào nhau một cái, thế là thân hình y bắn mạnh ra ngoài xa hai trượng liền. Vừa đứng xuống đất Khoái Tuấn liền quay mặt lại mặt giận dữ quát lớn:

- Các người hiếp ta quá rồi. Bây giờ không còn trách cứ Khoái mỗ hạ độc thủ nhé? Thương Tỷ cả cười đáp:

- Ngươi chết đến nơi không biết xấu hổ, còn đại ngôn. Hôm nay nếu để cho ngươi chạy thoát được, ta sẽ tự tuyệt mà chết.

Khoái Tuấn rú một tiếng, nhún mình nhảy lên dương hai cánh tay ra tựa như hai cánh chim đại bàng bay lượn xuống nhắm đỉnh đầu Cái Môn Tam Lão tấn công một cách chớp nhoáng.

Lần này Khoái Tuấn hung ác vô cùng, y dùng Ưng Trảo công xen lẫn Hỗn Nguyên Chỉ lực định một thế này sẽ giết luôn Cái Môn Tam Lão một lúc.

Thấy địch còn cách đỉnh đầu năm thước, Cái Môn Tam Lão đã thấy một sức mạnh ở trên đè xuống làm cho cả ba người cảm thấy khó thở. Nhưng Cái Môn Tam Lão vẫn đứng yên để đợi chờ chưởng lực của Khoái Tuấn đến gần mới cùng ra tay phản công. Khoái Tuấn thấy vậy mừng thầm và nghĩ: “Ưng Chảo công phối hợp với Hỗn Nguyên Chỉ uy lực vô cùng, lúc ta cách ngươi chỉ còn ba thước chưởng lực và chỉ lực của ta sẽ dồn ép các ngươi không sao ra tay được. Lúc ấy các ngươi mới biết thân” Chỉ trong thoáng cái chưởng và chỉ của Khoái Tuấn đã đến cách đầu của Cái Môn Tam Lão chỉ còn độ hơn ba thước. Ba anh em Thương Tỷ vội giơ tay phản công, liền cảm thấy không khí bị đè nén vô cùng không giơ tay được. Cả ba cùng kinh hãi, chỉ kêu lên được một tiếng:

- Nguy tai! Thì ba người đã thấy một sức mạnh bài sơn đảo hải ở trên úp chụp xuống, yên chí phen này thể nào cũng phải chết dưới chưởng chỉ của Khoái Tuấn.

Bỗng họ nghe thấy một tiếng hét thánh thót, Khoái Tuấn đột nhiên bị lộn mười mấy vòng bắn ra đằng xa, rơi xuống chân Thiên Ngoại Tam Tôn Giả, hai cánh tay gẫy gục, máu chảy như suối, sắc mặt trông rất thê thảm.

Lúc ấy trong đấu trường bỗng có thêm một thư sinh trung niên, vẻ mặt lạnh lùng, cười khỉnh luôn miệng.

Cao Lê Cống Sơn Tử Ma ở trong sảnh vừa bước ra và Thiên Ngoại Tam Tôn Giả cũng vừa chạy tới.

Mặc dù chúng đã quết định không dính tới việc thị phi của Cái Môn, nhưng bây giờ chúng trông thấy Khoái Tuấn bị đánh thảm bại như vậy, tên nào tên đấy đều tức giận không còn giữ được lời hứa, quyết xông vào.

Thư sinh trung niên nọ, mặt mày vẫn lạnh lùng, lên tiếng hỏi:

- Các ngươi hãy tự hỏi võ công có bằng được Tần Trung Song Quái không? Quần Ma nghe nói ngẩn người ra nghĩ thầm: “ Thảo nào bảo Tần Trung Song Quái đi khám xét một vòng xem sao, mà mãi cho tới bây giờ chưa thấy trở về. Chẳng lẽ hai người đó bị tên thư sinh này hạ độc thủ rồi chăng?” Hoa Vũ tỏ vẻ không tin, lạnh lùng đáp:

- Lão không tin ngươi có thể thắng nổi Tần Trung Song Quái? Thư sinh nọ cả cười tiếp:

- Ngươi tin hay không tuỳ ngươi, cứ biết là Song Quái đã trở về Vạn Tượng Cốc và hẹn với ta tám năm sau sẽ tỷ kiếm trên ngọn núi Phù Dung tại Hoa Sơn.

Hoa Vũ bán tín, bán nghi lại quát hỏi:

- Ngươi là ai? Thư sinh nọ tủm tỉm cười và dõng dạc trả lời rất ngắn gọn:



- Dư Vân! Chàng vừa nói dứt, Thiên Ngoại Tam Tôn Giả không hẹn mà cùng giơ sáu chưởng Xích Sát Ma Ca ra. Liền thấy một làn nóng dồn dập tới bao vây xung quanh Vân Nhạc. Kim Nguyệt Tôn Giả quát lớn:

- Dư Vân ngươi mau trả lại cuốn chân kinh cho chúng ta, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

Dư Vân vừa hiện ra, Thiên Ngoại Tam Tôn Giả đã nhận được chàng là người mà chúng đã gặp ở Tửu Âu Phong. Nhưng chúng vẫn kinh hãi võ công tuyệt luân của Dư Vân, liền ngầm đưa mắt ra hiệu cho nhau nhân lúc Dư Vân đang chuyện trò với Hoa Vũ, cùng giơ sáu chưởng Xích Sát Ma Ca tấn công tức thì.

Dư Vân vội giở Huyền Công Thất Tinh Bộ ra, chỉ quay mình một cái là tránh khỏi chưởng lực Xích Sát Ma Ca. Sáu luồng chưởng lực đều đánh mạnh xuống đất, chỉ thấy chỗ mặt đất đấy có khói bốc lên, cỏ lau đèu bị cháy xém.

Dư Vân ở Tửu Âu Phong đã đối chưởng với Thiên Ngoại Tam Tôn Giả một lần và biết chưởng Xích Sát Ma Ca của chúng rất lợi hại. Tuy chàng đã thấy võ học của mình hơn trước nhưng cũng không dám sơ suất, vội dở khinh công tuyệt diệu ra, nhảy lùi về phía sau hơn hai trượng, rồi mỉm cười nói:

- Ta là Dư Vân đây, nhưng có bao giờ lấy cuốn chân kinh của các ngươi đâu mà bảo trả! Vả lại ta cũng chưa hề quen với các ngươi, sao lại ăn nói quái dị vậy? Kim Nguyệt Tôn Giả quát lớn:

- Phật gia đây suýt tý nữa đã bị ngươi lừa dối, ngươi không phải là Tuyết Sơn Thần Ma ư? Thật không biết xấu hổ, có mau trả cuốn chân kinh lại đây không? Dư Vân trợn tròn mắt nhìn Tam Tôn Giả rồi ha hả cười đáp:

- Ngươi nhận định Dư mỗ đã lấy cuốn chân kinh đó thì nhỡn lực của ngươi cũng khá đấy, nhưng các ngươi muốn ta trả cuốn chân kinh đó? Hừ! Các ngươi đừng cómộng tưởng hão huyền! Kim Nguyệt Tôn Giả biến sắc, mắt đưa ra hiệu cho Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt, rồi cả ba cùng hét lớn một tiếng, sáu bàn tay cùng xông tới tấn công tới tấp một lúc.

Dư Vân không chút sợ hãi, vận hết chân lực vào hai cánh tay và đợi chờ chưởng lực của đối phương bốc hơi khói chừng năm tấc liền sử dụng Di Lặc Thần Công đẩy song chưởng ra phản công liền. Chỉ nghe kêu “ bùng” một tiếng là chưởng lực của chàng va chạm với sáu chưởng lực của Thiên Ngoại Tam Tôn Giả.

Chưởng lực Xích Sát Ma Ca của Tam Tôn Giả bị chưởng lực Di Lặc Thần Công đẩy lùi trở lại. Rồi hơi nóng cuốn trở lại, úp chụp vào Thiên Ngoại Tam Tôn Giả. Mọi người nghe Tam Tôn Giả kêu la lia lịa.

Thì ra áo bào và râu tóc của chúng đều bị cháy xém. Chúng đau đến cuống cả chân tay.

Phải biết môn Xích Sát Ma Ca chưởng, phải biết phát ra thì dễ mà thâu vào rất khó, còn Di Lạc Thần Công cứ liên miên bất tuyệt đẩy tới nên ba anh em tôn giả không sao lùi tránh được, đành chịu để cho ngọn lửa tự sức nóng của chúng tạo nên thiêu đốt.

Chỉ trong chốc lát Tam Tôn Giả bị thiêu như ba con heo quay, nhảy nhót một hồi, kêu khóc rất thảm thương rồi ngã lăn ra. Cao Lê Cống Sơn muốn ra tay cứu giúp nhưng không biết ra tay bằng cách nào, muốn bỏ chạy cũng không được vì ngại đàn em chê cười, nên chúng cứ ngẩn người nhìn nhau, không biết xử trí ra sao cho phải.

Cái Môn Tam Lão thấy Tam Tôn Giả và Khoái Tuấn chết một cách thảm khốc, đều lắc đầu lè lưỡi.

Lúc đấy đột nhiên có bốn bóng người nhảy xô tới: Lôi Tiếu Thiên, Thôi Triển và cha con Nhất Nguyên Cư Sĩ. Vừa đụng chân xuống mặt đất, Hồ Cô Nương đã chăm chú nhìn Vân Nhạc. Bỗng Kim Nguyệt Tôn Giả bỗng kêu lên một tiếng:

- Dư Vân ngươi độc lắm! Dư Vân bỗng mỉm cười, song chưởng bỗng vảy mạnh một cái, kêu “ùm” một tiếng, Tam Tôn Giả bị bắn ra xa đụng vào vách khách sảnh, cát bụi bay tung lên mù mịt cả một góc.

Cao Lê Cống Sơn Tứ Ma nếu tránh né không nhanh thì cũng bị sức mạnh của Di Lặc Thần Công va chạm, tuy chúng đều thoát khỏi nhưng lòng kinh hãi vô cùng.

Đại Ma Hoa Vũ nghĩ thầm: “ Gã Dư Vân này không biết học được võ công tuyệt thế ở đâu mà ghê gớm thế, nếu anh em ta ra tay đấu với y chưa chắc đã thắng nổi y. Chi bằng để một ngày kia có dịp may chúng ta sẽ trả thù sau.

Tứ Ma đã biết Tân Mông bị hại là do Vân Nhạc hạ thủ và tất cả hảo thủ trong trang bị điểm huyệt cũng đều do Dư Vân.

Nghĩ đoạn Đại Ma liền chấp tay chào Dư Vân nói:

- Võ công của các hạ thật kinh người, thảo nào danh trấn võ lâm như tiếng sét. Nghe ngài đã hẹn ước với Tần Trung Song Quái tám năm sẽ tỷ kiếm trên núi Phù Dung tại Hoa Sơn, lúc đó anh em lão sẽ lãnh giáo thiếu hiệp trên Phù Dung phong.

Nói xong không chờ Vân Nhạc trả lời, Tứ Ma liền chạy thẳng. Đột nhiên Vân Nhạc thét lớn một tiếng:

- Hãy khoan! Tứ Ma dừng chân lại ngẩn người. Đại Ma Hoa Vũ liền nói:

- Chẳng may thầy còn muốn nói điều chi nữa? Dư Vân mỉm cười nói:

- Dư mỗ đoán các ngươi không dám đi Hoa Sơn đâu, Dư mỗ nghe nói có một cuốn võ kinh bí học của Thiếu Lâm tức Vô Tướng Kim Cương Chưởng Kinh, hiện ở trong người ngươi, vậy cho xin lại.

Hoa Vũ biến sắc chưa kịp trả lời thì ngựời em thứ tư của y là Tứ Ma Hoa Hoang đã nổi giận khiến cái đàu sói của y đỏ bừng lên bèn la lớn:

- Dư Vân, anh em lão phu năm mươi năm trước đây cũng đã danh trấn võ lâm, tiếng tăm lừng lẫy Thiên Nam, do đó tiền bối không muốn lôi thôi với tiểu bối như ngươi, cho nên phải lùi bước nhượng bộ. Ngươi tựởng bọn lão phu phải sợ ngươi hay sao? Dư Vân cười lạt đáp:

- Dư Vân này chỉ hỏi huynh trưởng của mi để lấy lại Kim Cương Vô Tướng Chưởng Kinh thôi, việc gì đến ngươi mà ngươi kêu la ỏm tỏi vậy? Hoa Vũ nghĩ thầm “ Anh em mình trong võ lâm có địa vị như thế này, nếu lại lùi bước trước một tiểu tử hẳn sẽ bị võlâm đồng đạo chê cười cho bẽ mặt! Võ học của Dư Vân tuy cao siêu nhưng chưa chắc thắng được anh em ta” Đoạn y lớn tiếng trả lời:

- Các hạ không phải môn hạ của phái Thiếu Lâm hà tất ra mặt đòi hộ làm gì? Với võ học của ngài chưa chắc đã hơn gì anh em lão phu.

Dư Vân vừa cười,nói tiếp:

- Không tin thì cứ việc đấu thử xem! Nói xong chàng lẹ làng bắt cổ tay Hoa Vũ. Nhị,Tam, Tứ ma thấy Dư Vân vừa nói xong đã ra tay, liền giơ chưởng lên phản công. Nhưng chúng đã chậm một bước, Hoa Vũ không ngờ chàng vừa nói đánh, thì đã ra tay, chỉ thấy mắt hoa lên, vai trái đã bị năm ngón tay của đối phương nắm chặt. Đồng thời y cảm thấy vai tê tái, dần dần tay chân mềm nhũn, hai mắt trợn kinh hãi vô cùng. Nhị, Tam, Tứ ma thấy vậy cũng kinh hãi vội thâu chưởng lại. Dư Vân cười nhạt tiếp:

- Ta nghĩ thương ngươi đã bao nhiêu năm mới gây được địa vị, nên hôm nay không nỡ phế hết võ công của ngươi.

Nói đoạn, chàng thò tay vàomình Hoa Vũ, rút cuốn kinh Vô Tướng Kim Cương Chưởng ra. Chàng ngó qua một cái, rồi bỏ luôn cuốn kinh vào túi. Kế ngước nhìn Tứ Ma, lạnh lùng nói:

- Các ngươi hãy đi đi, tám năm hẹn ước chỉ thoáng cái là đến ngay. Nếu trong tám năm mà các ngươi chưa luyện được một môn tuyệt kỹ nào thì thà chết già trong núi sâu còn hơn ra ngoài mà bêu xấu.

Hoa Vũ chỉ cảm thấy tay chân tê tái lại mất dần, liền ngầm vận chân khí thử xem, thì thấy chở về như bình thường. Y liên liền chỉ ngón tay trái lên trời. Đột nhiên có mấy tiếng “leng keng” vang lên và kiếm quang như bão táp dồn dập tới vây chặt lấy Dư Vân.

Thì ra Hoa Vũ ra ám hiệu cho ba người em, đồng thời rút kiếm tấn công kẻ địch. Dư Vân tức giận vô cùng, giơ tay trtái lên thì bốn thanh kiếm của bọn Tứ Ma bị tiện đứt hết phân nửa! Dư Vân buông tay trái ra thì cả bốn thanh kiếm gãy đều cắm cả xuống đất. Không thèm nhìn Tứ Ma, Dư Vân quay về phía Lôi Tiếu Thiên.

Hoa Vũ thừa dịp dẫm chân xuống đất một cái, bảo ba người em:

- Ta đi thôi! Tứ Ma quay mình đi thẳng, trong nháy mắt đã mất dạng.

Lúc ấy Hồ Cương đang kề vai Lôi Tiếu Thiên trò chuyện, trông thấy Vân Nhạc đi đến, liền ngưng ngay. Vân Nhạc hơi cau mày, tay cầm cuốn Chưởng kinh giao cho Hồ Cương và nói:

- Phiền lão tiền bối trao kinh này lại cho phái Thiếu Lâm! Nhất Nguyệt cư sĩ mỉm cười nhận lời và nói:

- Chỉ trong nháy mắt mà thiếu hiệp đã dẹp được một tai kiếp lớn cho võ lâm, bằng không ở buổi hội họp Thái Sơn sau này không biết bao nhiêu hảo thủ sẽ bị tổn thương. Lão phu thán phục vô cùng.

Vân Nhạc định nói mấy lời khiêm tốn, bỗng nghe trên không có mấy tiếng rú dồn dập vọng tới, liền đó có mấy cái bóng xuất hiện, những người mới đó là: Nghê Uyển Lan, Ải Phương Sóc Kinh Phương, Đông Phương Ngọc Côn và Cánh Trường Tu… Nghê Uyển Lan đầu tóc rũ rượi, không thoa son phấn gì cả, vẻ mặt tiều tuỵ.Hai mắt đầy u oán và ướt đẫm. Cánh Trường Tu ra vẻ khinh bỉ, trợn trừng mắt nhìn Vân Nhạc, hình như có ý khiêu khích. Ải Phương Sóc vừa nhìn thấy Vân Nhạc đã la lớn:

- Tiểu tử này giỏi thực mi lẻn trốn đi cũng không sao, nhưng đừng làm cho lão già này khổ sở.

Vân Nhạc không nói năng gì cả, liếc nhìn Cánh Trường Tu một cái rồi nhún mình nhảy lên không đi mất. Mọi người chỉ thấy một cái bóng thấp thoáng rồi mất dạng. Quần hùng không ngờ Vân Nhạc đi nhanh như vậy, ai đấy đều ngạc nhiên. Tiếu Thiên la lớn:

- Chú ba hãy khoan đi, tôi còn có việc muốn nói….

Nghê Uyển Lan với giọng đau đớn, chỉ kêu được ba tiếng:

- Tạ đại ca!… Tiếng nói của nàng rất thê thảm, khiến ai cũng mủi lòng.

Khinh công của Vân Nhạc tuyệt luân, đi nhanh vô cùng, mọi người chưa dứt lời thì chàng đã mất dạng. Lúc này mây đen bao phủ, cuồng phong nổi lên tứ phía, cây khô trong vườn Tân Trang bị rung động hầu như sắp gẫy.

Quần hùng vẻ mặt rất nghiêm, phất áo đi liền. Uyển Lan hai mắt sưng húp và đỏ ngầu nức nở khóc. Ngọc Tiêu hiệp sĩ sầm nét mặt lại, lầm bầm mắng:

- Lan cô nương không nên trọng người đó thái quá, y khinh bạc mình ấy thế mà cũng tự xưng mình là hiệp sĩ, có khác gì cầm thú mặc áo người đâu! Bất ngờ “bốp” một tiếng, má phải của Cánh Trường Tu bị tát đỏ rần. Cánh Trường Tu ngẩn người một lúc.

Nhắc lại Hồ cô nương chú ý thấy bọn Uyển Lan xuất hiện là Vân Nhạc bỏ đi. Sau nàng thấy thần sắc của Uyển Lan và Trường Tu liền đoán thầm trong bụng: “Uyển Lan mê Vân Nhạc như vậy, mà mình cũng mê chàng ta, nhưng lòng sắt đá của Vân Nhạc rất khó lay chuyển” Nghĩ vậy nàng động lòng thương mến Uyển Lan hơn, bỗng nghe Trường Tu nhục Vân Nhạc vậy liền xông vào tát y một cái.

Khi ái tình phát sinh, thường thường nam nữ vừa thấy nhau đã chung tình, trái lại cũng có những hoàn cảnh ngược, Cánh Trường Tu tự phụ là mình đẹp trai, nhưng vẻ đẹp củ y không lọt vào mắt xanh của Uyển Lan hay Hồ cô nương, trái lại Cốc Lan thấy y đã thấy ghét, nay lại thấy y nhục mạ người yêu của mình như thế này, sao khỏi tức giận. Vì thế cái tát đó rất mạnh, nên một lúc sau Trường Tu mới định thần được. Y thấy một thiếu nữ đẹp như tiên đang quắc mắt nhìn mình có vẻ giận dữ liền hiểu ngay, lòng ghen tức của y đối với Vân Nhạc càng tăng, y nghĩ thầm: “Sao những nàng đẹp như vậy này đều say mê Vân Nhạc cả vậy? Ta đây cũng là người rất mực phong lưu, lại hết mực chiều chuộng, sao không được một chút tình yêu? Tại sao?” Y càng nghĩ càng bực mình vô cùng, vả lại y còn bị nhục mạ trước bao nhiêu võ lâmcao thủ. Vì sĩ diện, Trường Tu bắt buộc tỏ vẻ phản đối và sầm nét mặt quát hỏi:

- Tại sao vô cớ cô nương đánh tôi? Cốc Lan cứ khúc khích cười hoài, sau đó với nghiêm sắc mặt lại nói:

- Không ngờ bề ngoài của ngươi trông nhã nhặn lắm, thế mà bên trong lại rỗng tuyếch. Chắc ngươi chưa hiểu ý nghĩa của cái tát đó phải không? Nếu ngươi còn nói xấu Tạ đại ca nữa, ta sẽ cắt nốt hai tai của ngươi đấy.

Trường Tu tức giận đến tái cả mặt, rồi đột nhiên lớn tiếng cả cười một hồi và nói:

- Cô nương không coi Cánh Trường Tu này không đáng một đồng tiền kẽm. Tuy võ nghệ cô nương cao siêu thật, nhưng muốn cắt hai tai của Trường mỗ không dễ đâu.

Nói xong, chàng rút cây sáo ngọc ra, dáng điệu kiêu hãnh rồi y cười nhạt. Hồ cô nương thấy y cầm cây sáo nhỏ, bên trên có khảm chín cái sao đỏ.

Lúc ấy Nhất Nguyên cư sĩ giả bộ không thấy gì cả cứ kề tai Tiếu Thiên nói chuyện luôn. Lão hiệp biết ước mơ của con gái mình sẽ tan như mây khói, còn Trường Tu vô lễ khiến ai đấy đều bất bình.

Cái Môn Tam Lão đang đứng cạnh Khoái Tuấn bàn chuyện chôn cất tên phản bạn và định sau này ai sẽ trông nom các đệ tử ở Vân Quý Xuyên ba tỉnh..

Khương Tôn Diệu, Đông Phương Ngọc Côn không tiện lên tiếng ngăn cản vì họ đều là người trẻ tuổi mà chuyện tranh chấp này lại thuộc phạm vi tình yêu, thì nhị vị càng không nên dự vào, rủi ro sẽ bị hiểu lầm ngay. Hơn nữa họ rất thân với Vân Nhạc, hơn nữa lại rất hâm mộ tài ba của chàng. Còn Trường Tu họ đã đi với y mấy ngày, nên nhận ra y là người rất hẹp lượng, không có phong độ chút nào nên họ rất ít nói chuyện với chàng ta. Vì những lẽ đó mà hai người lẳng lặng không nói gì hết.

Còn Ải Phương Sóc chạy đến giữa hai người, với giáng điệu rất buồn, đoạn cười lên tiếng:

- Hai người mới quen nhau đã đổ ghè tương, để lão già này bắt tay giảng hoà cho.

Ngờ đâu Hồ Cốc Lan không thèm nghe, lại trợn mắt quát lớn:

- Lão già này nói bậy, nói bạ! Ai đổ ghè tương? Nếu cô nương không nể người là người có tuổi thì sẽ bắt lão dìm xuống đáy Hồng Hà để lấy nước sông súc miệng lão thật sạch mới thôi.

Cánh Trường Tu “hừ” một tiếng, tiếp:

- Ta là môn hạ của phái Nga Mi khi nào lại để cho đàn bà con gái nhục mạ. Xin lão tiền bối đừng hỏi tới làm gì.

Y nói vậy khiến Kính Phương đỏ mặt tía tai khó chịu vô cùng, nhưng cũng ha hả cười một hồi rồi nói:

- Lão già này bấy nhiêu tuổi đầu rồi mới bị người ta mắng chửi thậm tệ lần này là lần thứ nhất.

Nói xong lão sầm nét mặt nhìn Hồ cô nương tiếp:

- Con nhãi kia, bất cứ mi có ai đỡ đầu, lão cũng phải cho mi một bài học mới được Nhất Nguyên Cư Sĩ không ngờ Ải Phương Sóc xen vào chuyện đó, không biết xử trí ra sao cho phải.

Lôi Tiếu Thiên thấy vậy, vừa tiến lên, vừa cười vừa nói:

- Kinh lão tiền bối, người lớn đừng trách trẻ con làm gì. Người rộng lượng như lão tiền bối mà chấp nhất việc nhỏ mọn đó, người khác biết được sẽ cười chê.

Nói xong, chàng kề tai Kinh Phương nói tiếp:

- Lão tiền bối có biết cô nương đó là con gái cưng của Nhất Nguyên Cư Sĩ không? Hồ Cương có tiếng là người khó đối xử lắm, huống chi Hồ cô nương với em ba của mỗ lại rất khắng khít. Nếu lão tiền bối làm hư việc này còn mặt mũi nào gặp lại con của cố nhân nữa? Lôi Tiếu Thiên nói xong, Kinh Phương kinh ngạc vô cùng và hỏi lại:

- Quả thật vậy không, lão có sợ gì Nhất Nguyên, chỉ sợ Vân Nhạc hiểu lầm thì phiền lắm. Nhưng dù sao lão cũng phải giữ sĩ diện chứ. Lão đệ cứ lui ra, lão đây biết xử trí, không để cho hai bên khó xử đâu.

Tiếu Thiên thấy Kinh Phương cố chấp, không tiện nói nữa liền bước sang nói chuyện với Uyển cô nương.

Lúc ấy, Uyển Lan cúi đầu khóc, nước mắt đẫm ướt cả ngực, nàng tự cho mình là người đau khổ nhất thế gian nên không thèm để ý gì đến việc bên ngoài kể cả việc Hồ cô nương cãi vã Trường Tu vì nàng. Và lời của Tiếu Thiên nàng cũng không thèm nghe.

Tiếu Thiên muốn Hồ cô nương lên tiếng khuyên ngăn hai người, nhưng Uyển Lan không để ý tới. Tiếu Thiên không làm gì được nên chỉ ngẩn người ra nhìn.



Thôi Triển tỏ vẻ lo âu vì nếu hai người ra tay tranh đấu thì người nào bị thương cũng đều đáng tiếc. Lão anh hùng nhận ra chính Trường Tu mới là người gây chuyện, nên trợn mắt nhìn thảng vào mặt họ Cánh.

Cánh Trường Tu đành đánh liều, cũng trợn mắt nhìn lại lão hiệp, vừa nghĩ thầm: “Ngươi tưởng môn đồ của Nga Mi dễ bắt nạt lắm sao” Lúc ấy Hồ cô nương đã rút hai thanh Kim kiếm ra, chỉ thoáng cái là kiếm thế đã nhanh nhẹn đâm vào ngực Kinh Phương. Song kiếm của nàng lợi hại vô cùng, Ải Phương Sóc thấy vậy cũng kinh ngạc và nghĩ thầm: “Con bé này quả thật siêu phàm, nếu ta tỏ vẻ hèn kém ắt Hồ Cương sẽ chê cười” Nghĩ đoạn Kinh Phương cười nhạt một tiếng, nhún mình nhảy lên, múa song chưởng tấn công dồn dập.

Hồ cô nương thấy vậy liền thâu kiếm lại, nhảy lên, múa song kiếm đánh chụp vào đầu Kinh Phương.

Kinh Phương dùng Ngũ Hành chưởng tấn công hụt, chân vừa chạm đất đã thấy ánh sáng loè của kiếm khí lạnh. Lão hiệp kinh hãi vội ngửa người ra dùng hết chân lực đẩy mạnh một cái.

Nếu kiếm khí và chưởng phong va chạm nhau, thì một trong hai người thể nào cũng bị thương nặng. Đang lúc nguy cơ sắp xảy ra, đột nhiên nghe một tiếng quát lớn, rồi một bóng người nhanh như chớp phi tới.

Kinh Phương thấy chưởng lực của mình tản mát một cách vô hình, còn bản thân thì bị một sức nhu hoà đẩy lui ba bước.

Hồ cô nương cũng cảm thấy hai tay tê tái, song kiếm cũng bị cướp mất! Thì ra người đến can thiệp vừa đúng lúc chính là Quái Thủ Thư Sinh. Tay còn cầm hai thanh kim kiếm, chàng nhìn Kinh Phương mỉm cười nói:

- Thưa Kinh thế bá cháu có điều gì không phải với bác đâu mà bác ra tay đánh người cháu như thế? Kinh Phương mặt đỏ bừng, hai mắt trợn tròn xoe la lớn:

- Tiểu quỷ, sao ngươi dám nói không có thất lễ với lão gia? Một lần, lại hai lần, rồi ba lần, hễ thấy mặt là ngươi bỏ chạy liền, cứ làm cái việc ấy khiến lão phu phải nhọc lòng tìm kiếm mãi. Ngay như việc đánh nhau đây há không phải vì mi ư? Vân Nhạc lớn tiếng cười và nói:

- Dù cháu có lầm lỡ thì chốc nữa cháu sẽ đãi bác chinh rượu thật ngon, há chẳng chuộc được lỗi sao? Kinh Phương cười ha hả đáp:

- Thằng nhỏ này tài ba thật, đến bệnh riêng của lão nó cũng biết rõ. Hễ thấy rượu là việc gì cũng xong, bây giờ Hồ cô nương có đánh lão ba bạt tai đi nữa lão cũng chịu để được nhậu cho đã! Nói xong Kinh Phương lại ha hả cười. Hồ cô nương thấy Vân Nhạc đến, lòng mừng rộn rã nên nguôi sự giận. Lại nghe Kinh Phương nói bông đùa, nàng cứ khúc khích cười trông nhu mì vô cùng.

Còn Uyển Lan trông thấy Vân Nhạc xuất hiện cũng ngưng khóc, hai mắt sưng húp liếc nhìn Vân Nhạc có vẻ u uất trông thật tội nghiệp.

Vân Nhạc thấy nàng trong tình cảnh ấy cũng ái ngại và nghĩ thầm: “Lúc nàng bị thương, ta đã xem hết ngọc thể của nàng. Nhưng ta chỉ chữa vết thương của nàng, chứ không có ý gì xằng bậy. Tuy nhiên một người con gái lỡ bị người đàn ông ôm ấp, bảo sao không nhất trí yêu người đó” Càng nghĩ càng bớt ghét nàng.

Sở dĩ chàng đã đi rồi mà còn quay lại là vì vừa ra tới ngoài trang, chàng chợt nghĩ Cánh Trường Tu là đệ tử của Kim Đỉnh Thượng Nhân, mà theo lời của Cung Môn Nhị Kiệt thì Kim Đỉnh là kẻ thù của chàng. Chàng lại nghĩ ra kế quay lại đối phó Cánh Trường Tu để dụ Kim Đỉnh Thượng Nhân hạ sơn.

Vì thân pháp của chàng quá huyền diệu nên bao nhiêu cao thủ ở đó cũng không phát giác được.

Chàng vừa quay vào trang đã thấy Kinh Phương ra tay đấu với Hồ cô nương, kinh hãi vô cùng. Sau chàng nghĩ Kinh Phương là người tuổi tác như vậy không khi nào giở độc thủ ra đối phó với một người đàn bà lại thuộc hàng con cháu của mình.? Ngờ đâu chàng thấy hai người giở độc thủ ra và chỉ trong chớp mắt sẽ có một người chết, một người bị thương nặng, nên hét lớn một tiếng nhảy xuống dở tuyệt học ra ngăn cản, tay trái cướp song kiếm của Cốc Lan, tay phải dùng Di Lặc Thần Công giải tán chân lực Ngũ Hành, đẩy Kinh Phương ra xa. Lúc này lòng Vân Nhạc bối rối như tơ tằm và cảm khái vô cùng. Chàng nhìn thần sắc của hai cô nương, một hớn hở, một ai oán lại càng bàng hoàng không biết xử trí ra sao? Chàng không dám nhìn hai cô nương nữa mà tiến đến trước mặt Trường Tu vẻ mặt rất nghiêm nghị. Hồ cô nương liền lẻn mình tiến lên và nói:

- Tạ đại ca hãy trả song kiếm lại cho tiểu muội.

Vân Nhạc liền đưa song kiếm cho nàng, chân vẫn bước tới cạnh Trường Tu.

Lúc bấy giờ, Trường Tu vừa giận, vừa sợ, tự biết mối hoạ này chỉ do mình tạo ra. Y biết rõ Vân Nhạc là người chữa vết thương cho Uyển Lan ngày nọ bởi hoàn cảnh bắt buộc, chớ Vân Nhạc vốn là người quân tử. Hôm nay y ghen với Vân Nhạc chỉ vì lòng đố kỵ vu vơ.

Nhắc lại, Trường Tu hay tin Uyển Lan một mình đi về phía Hàn Đơn mà y vẫn biết nàng không có lòng yêu mà cứ theo dõi hoài, mong nàng sẽ lấy lòng thành đó mà yêu y chăng? Không quản ngại đường xá xa xôi, cất công theo dõi nàng mãi. Nhưng trong mưa tuyết liên miên như vậy, biết đi đâu mà tìmkiếm được hình bóng của Uyển Lan? Y không thất vọng, vẫn tiếp tục đi tìm, sau y phát giác vết chân của Lan cô nương, thì mừng rỡ vô cùng. Rồi y cứ theo vết chân đó mà cắm đầu đuổi tới.

Quả y đã gặp Lan cô nương đang loạng choạng một mình ở phía trước, cách xa chừng bảy tám dặm. Y liền lên tiếng la lớn kêu gọi:

- Lan cô nương! Lan cô nương! Có lẽ vì gió to qua nên nàng không nghe tiếng gọi của y, cứ cắm đầu lủi thủi đi. Y lại cố gắng đuổi tới trước mặt Lan cô nương, rồi quay lại vừa cười vừa nói:

- Lan cô nương, tại hạ tìm kiếm cô nương khắp mọi nơi, thật là vất vả. Lan cô nương ngừng bước hỏi:

- Chẳng hay Cánh huynh có ý gì mà cứ đuổi theo tôi mãi thế? Nghê Uyển Lan này đã quyết chí đi tu, làm bạn với đèn nhang trọn đời.

Trường Tu thấy hai mắt của nàng sưng húp đỏ ngầu, lệ vẫn doanh tròng ngập ngừng đáp:

- Cô nương hà tất phải chịu khổ như thế? Tại hạ xin trả mối hận thù này cho cô nương? Uyển Lan bỗng cười một tiếng, rồi sa sầm nét mặt, tiếp:

- Tài nghệ như huynh mà làm nổi việc đó sao? Kiếp này Cánh huynh đừng mơ tưởng hão huyền.

Nhưng cảm thấy lời nói đó hơi nặng, liền gượng cười nói thêm:

- Xin Cánh huynh chớ bận lòng vì kẻ này. Đời tôi đau khổ hơn người và đã quyết chí đi tu rồi, Cánh huynh còn đeo đuổi làm chi nữa? Ngọc Tiêu hiệp sĩ nghe như tiếng sét đánh ngang tai, ngẩn người ra giây lát. Cho đến ngày nay y vẫn chưa rõ sự liên quan giữa Nghê cô nương và Tạ Vân Nhạc ra sao? Nhưng y thấy rõ Tạ Vân Nhạc không yêu Nghê cô nương, không hiểu sao nàng vẫn chung tình với kẻ đã hất hủi nàng? Y nghĩ đi nghĩ lại mà không sao hiểu nổi, đến nỗi tuyết rơi phủ đầy mình mà y cũng không hay biết.

Lan cô nương thấy Cánh Trường Tu đáng thương hại, cũng động lòng định lên tiếng an ủi, nhưng không biết phải nói sao cho xuôi? Vì thế nàng cũng ngẩn người ra một lúc.

Thật ra Lan cô nương rất ghét Trường Tu, vì nàng nhận thấy Trường Tu không tới quấy nhiễu thì Vân Nhạc vẫn còn đang âu yếm nàng, ngờ đâu giấc mơ đang đẹp thì Trường Tu xuất hiện phá vỡ, như thế làm sao nàng không ghét Trường tu được? Nàng lại nghe không phải Vân Nhạc không yêu nàng. Nếu không yêu nàng thì Vân Nhạc cứu chữa cho nàng làm chi? Vả chăng chàng cũng không hiềm nam nữ thọ thọ bất thân mà tận tâm với nàng như thế? Nàng thấy Vân Nhạc quả có yêu nàng nhưng về sau vì Cánh Trường Tu đến phá quấy, Vân Nhạc mới hiểu lầm nàng với Trường Tu vốn là một đôi tình nhân nên mượn cớ đó rút lui ngay. Do đó càng nghĩ nàng càng tức giận Trường Tu, chỉ muốn rút đao ra chém y một nhát cho bõ tức.

Người đời ai cũng vậy, khi mà hi vọng đã tiêu tan thì đâm ra chán nản chỉ muốn cắt tóc đi tu.

Trường hợp Nghê cô nương cũng thế, nhưng nàng không biết đến chùa nào, am nào cho thích hợp đây? Vì vậy nàng càng hoang mang day qua hận Vân Nhạc là kẻ bạc tình.

Nước mắt lại nhỏ dài hai má, nàng mất hết công lực, không sao dở khinh công mà đi nhanh như trước được, nhờ vậy mà Trường Tu đuổi kịp. Thế rồi hai người cứ đứng sững ra dưới cơn mưa tuyết không ai nói ra một lời.

Bỗng nghe có tiếng gọi:

- Lan cô nương…Lan cô nương đâu rồi? Trường Tu biết ngay là ai gọi rồi, liền lớn tiếng đáp lại:

- Khương đại ca, Lan cô nương ở đây này… Chỉ trong nháy mắt có ba cái bóng đen đang phi tới, đó là Ải Phương Sóc, Khương Tôn Diệu và Đông Phương Ngọc Côn. Họ vừa đánh bại bọn giặc liền đi tìm Trường Tu và Lan cô nương. Nhưng tìm mãi không thấy họ đành quay về khách điếm. Phổ ky ở khách điếm nói cho ba người biết Trường Tu và Lan cô nương họ đi về hướng nào. Thế là ba người nhắm hướng đó mà tìm. Ba người đuổi theo một hồi mới thấy vết chân của Lan cô nương và Trường Tu, nhờ thế mà ba người mới lần theo được tới đây. Trưòng Tu thấy Ải Phương Sóc liền kể hết chuyện đầu đuôi cho lão anh hùng nghe. Kinh Phương dậm chân lia lịa lắc đầu nói:

- Thằng bé Vân Nhạc thật là…Lan cô nương không nên nản chí rầu buồn, cứ tin tưởng ở lão đây, bây giờ chúng ta hãy trở về khách điếm nghỉ ngơi đã, rồi ngày mai nghĩ đến cách đi tìm kiếm y sau.

Lan cô nương lẳng lặng theo mọi người về khách điếm.

Chỉ mấy ngày mà Kinh Phương thấy tính nết của Lan cô nương thay đổi hẳn, không điêu ngoa như trước nữa. Lão anh hùng thấy Vân Nhạc có ý ghét Lan cô nương thật là oan cho nàng.

Ngày hôm sau mưa tuyết vẫn không dứt, thế mà bọn Kính Phương đội tuyết mà đi thẳng về phía Yến Kinh. Năm người tới Hàn Đan mua luôn năm con ngựa rồi tiếp tục tiếp.

Vài ngày sau, mọi người đã tới Yến Kinh, liền tới Tam Nguyên khách sạn trọ. Khách sạn ở khu này thường co nhiều khách võ lâm đến ngụ. Các người vào trong điếm thì hay chuyện Thiếu Lâm Tứ Tăng và Cung Môn Song Kiệt.

Rồi họ lại nghe bàn về chuyện Quái Thủ Thư Sinh đánh bại Tần Trung Song Quái và võ công của thư sinh cao siêu như thế nào. Họ bàn đến chuyện đại hội võ lâm ở Thái Sơn… Bọn lão anh hùng đoán ra Quái Thủ Thư Sinh chính là Vân Nhạc.

Ải Phương Sóc liền vỗ đùi nói lớn:

- Hà hà, ta nhất định đi Thương Châu để đến ngay nhà bố vợ y, bằng không là ta đến ngay Tế Nam là có thể kiếm ra y ngay. Bây giờ ta ăn uống no say cái đã rồi lên đường không muộn.

Lan cô nương nghe Kinh Phương nói vậy, lòng hớn hở vô cùng, chỉ có Cánh Trường Tu là âm thầm đau khổ. Y không biết quyết định ra sao, đi không nỡ, ở không an, cho nên trong hai ngày liền, y cứ cau mày nghĩ ngợi. Đồng thời Lan cô nương không hề chuyên trò với y một câu. Cũng vì thế tính tình y nóng nảy, thô lỗ vô cùng, nhưng y có biết đâu Lan cô nương sở dĩ không thèm chuyện trò với y là muốn tránh cho y tránh khỏi si tình đậm thêm nữa.

Kinh Phương sai điếm tiểu nhị sửa soạn cho một mâm cơm thịnh soạn. Ai nấy cũng vui vẻ ăn uống, riêng Trường Tu không thể nào nuốt trôi.

Thấy vậy Kinh Phương vừ cười vừ nói:

- Bọn lão định đi Phương Đông không biết Canh lão đệ có đi cùng không? Nếu lão đệ có việc riêng không thể đi được thì tiệc rượu này coi như tiệc giã từlão đệ.

Trường Tu là người thông minh, sao không hiểu ý nghĩa của lão anh hùng, nhưng y không đành lòng rời Lan cô nựơng vì y vẫn mơ tưởng cứu vãn được tình thế, y liền đáp:

- Hậu sinh thừa lệnh sư phụ hạ sơn hành đạo, kinh nghiệm và lịch duyệt vẫn còn non kém nay nhờ lão tiền bối cho theo hầu và chỉ bảo. Kinh nghiệm giang hồ của hậu sinh do đó mới được tăng tiến nhiều.Bây giờ lại có cuộc đại hội anh hùng ở Thái Sơn hậu sinh muốn được lãnh giáo các danh gia võ học, lão tiền bối cho phép, hậu sinh xinh được theo hầu như trước.

Ải Phương Sóc nghe vậy cau mày, nhưng không tiện nói ra ý nghĩ của mình.

Năm người lại rời khỏi Yên Kinh, thì nghe đồn ở ngoại ô thành Võ Thanh, bang phó của Hồng Kỳ Bang bị chém giết gần hết. Kinh Phương đoán là do Vân Nhạc gây ra chứ không ai vào đó. Lan cô nương liền nói với Kinh lão hiệp: bối?

- Tạ đại ca hành sự như vậy có hơi quá đáng, phải không Kinh lão tiền Kinh Phương lắc đầu đáp:

- Đời của tiểu tử Vân Nhạc cũng rất bi đát, nên tính tình của y mới cô độc và tàn nhẫn đến thế. Nếu cô biết thân thế của Vân Nhạc, hẳn cô sẽ không cho rằng y ác độc đâu.

Lan cô nương thấy được an ủi phần nào, bởi nàng đoán Vân Nhạc sở dĩ đối sử với nàng lạt lẽo có lẽ cũng vì cuộc đời bi đát của chàng mà thôi.

Mọi người đi Thương Châu đến nhà Triệu Khang Cửu mới hay Triệu Khang Cửu đã đi Tế Nam và ở Nguyên Thịnh Tiêu Cục. Năm người lại lên đường đi Tế Nam ngay. Khi tới Nguyên Thịnh Tiêu Cục thì Vân Nhạc đi Tân Trang rồi. Năm người lại tiếp tục đi Tân Trang, không ngờ vì lòng si tình mà Trường Tu mang hoạ lớn vào thân.

Nhắc lại Trường Tu và Vân Nhạc đang đánh nhau ác liệt. Vừa khi Vân Nhạc tiến tới, Trường Tu đâm ra bối rối.

Lúc ấy Vân Nhạc lộ sát khí đằng đằng. Lôi Tiếu Thiên dư biết Kim Đỉnh Thượng Nhân là người hay bênh đồ đệ, sợ Vân Nhạc lỡ tay gây ra cuộc tranh chấp lớn, nên lên tiếng gọi:

- Lão tam! Lời nói của Cánh lão đệ rất vô tâm, lão đệ chớ có đả thương y. Vân Nhạc làm thinh, chỉ nhún mình một cái, đã tới trước mặt Trường Tu. Trường Tu quát lớn một tiếng, xông lại tấn công trước. Thế công lợi hại vô cùng. Vân Nhạc cười nhạt một tiếng, liền rút cái quạt của Thẩm Thượng Cửu ra rồi dồn nội công Hiên Viên Thập Bát Giải vào cái nan quạt đó, đoạn chỉ giở ra một thế là Cánh Trường Tu loạng choạng lùi về phía sau, cây sáo ngọc trong tay suýt bay đi. Y hoảng sợ vội thay đổi thế sáo, nhằm ngực Vân Nhạc đánh tới. Vân Nhạc vẫn cười nhạt đứng yên, chờ cây sáo ngọc của đối phương sắp điểm tới ngực, mới quay cán quạt lên gõ vào khí giới của đối phương một cái. Trường Tu bỗng thấy cổ tay đau đớn như sắp gãy, không sao nắm chặt được nữa, cây sáo ngọc rời khỏi tay y bắn trên bãi cỏ.

Y còn muốn chuyển thế bèn dùng cánh tay trái chặt vào cánh tay phải của Vân Nhạc. Thế đánh rất mạnh và nhanh chóng nhưng Vân Nhạc nhanh hơn y nhiều nên đã quay chưởng trái trở lại dùng thế Chế Long thủ pháp trong Hiên Viên Thập Bát Giải, chỉ thoáng một cái đã nắm được cổ tay của đối phương. Rồi chàng phất mạnh một cái, chỉ nghe Trường Tu la lớn một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Tuy vậy Trường Tu vẫn chưa bị thương, còn đứng phắt được dậy, thò tay vào túi lấy ám khí ra nhắm Vân Nhạc mà ném.

Nếu Trường Tu không dùng ám khí thì may ra Vân Nhạc còn để cho y sinh tồn. Nhưng y đã lầm lỗi một cách tai hại.

Thấy ám khí của đối thủ nhanh như sao xẹt lấm tấm, như hạt mưa bay tới, Vân Nhạc vội giở Di Lặc Thần Công ra, nhắm thân hình Trường Tu đẩy mạnh một cái, tức thì những chấm đen đó quay trở lại bắn vào đầu và mặt Trường Tu. Chỉ nghe Trường Tu la lớn một tiếng thê thảm vô cùng.

Thân hình của y tựa như con diều đứt dây, bắn ra xa, chỉ nghe “bùng” một tiếng y đã rơi xuống một cây cổ thụ, bất tỉnh. Quần hùng thấy vậy ngạc nhiên và kinh hãi vô cùng. Uyển Lan không yêu Trường Tu nhưng thấy hai người đấu tranh cũng chỉ vì mình nên khó chịu trong lòng, nên nghĩ: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân cũng vì ta mà chết”.

Tiếng kêu thảm khốc của Cánh Trường Tu khiến nàng giật mình kinh hãi, bỗng tự nhiên nàng nhảy tới cạnh Trường Tu, chợn mắt nhìn kỹ, vội đưa hai tay lên che mặt la lớn:

- Tạ Vân Nhạc anh độc ác lắm!.. Rồi nàng ôm mặt khóc nức nở.

Quần hùng chạy tới xúm quanh Cánh Trường Tu. Bộ mặt đẹp trai của chàng bị những ám khí sắt đã ném Vân Nhạc bắn trở lại ghim đầy, tựa như tổ ong trông rất rùng rợn. Trong lúc y mê man bất tỉnh, trên mặt máu vẫn rỉ luôn.

Vân Nhạc cũng từ từ đi gần tới, thấy Trường Tu bị thảm trạng như vậy, cũng động lòng thương xót và nghĩ thầm: “Thực sự y cũng chỉ là một kẻ vô tội, mà tình thế bắt buộc ta phải hành động như vậy, bây giờ biết tính sao?” Vừa nghĩ chàng vừa nhìn vào mặt Trường Tu, không nói một tiếng, vẻ mặt thật nghiêm trang. Lôi Tiếu Thiên cau mày nói:

- Chú ba, sao chú lại làm vậy? Nhất Nguyên Cư Sĩ đứng bên cạnh đó liền đưa mắt ra hiệu cho Lôi Tiếu Thiên ngầm bảo đừng nói nữa, để tránh sự rắc rối cho Vân Nhạc. Vì lúc đầu Vân Nhạc ra tay đấu với Trường Tu, Hồ cô nương đã đoán nguyên do chỉ vì Kim Đỉnh Thượng Nhân. Chính nàng đã nói khẽ cho cha nàng biết. Tuy cho cử chỉ của Vân Nhạc hơi quá đáng, nhưng lão anh hùng cũng thông cảm hoàn cảnh của chàng bắt buộc chàng phải ra tay tàn nhẫn như vậy.

Lôi Tiếu Thiên thấy Nhất Nguyên Cư Sĩ liếc mắt ra hiệu, biết có nguyên cớ gì đây, liền ngưng lời ngay.

Ải Phương Sóc thấy khó xử nhất, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, chỉ lắc đầu hoài thôi.

Lan cô nương thấy mặt Vân Nhạc lạnh như tiền, không cảm động chút nào, liền u oán nói:

- Tạ đại ca chớ có vì em mà hạ độc thủ, đối phó với y như vậy. Y có nói xấu gì đại ca đâu.

Vân Nhạc liếc nàng một cái, lạnh lùng đáp:

- Ai bảo vì cô? Nếu vì chuyện đó tôi đụng tới y làm gì! Lời nói của Vân Nhạc khiến Lan cô nương đau đớn vô cùng, hai mắt đỏ ngầu, nàng sa sầm nét mặt trách:

- Tạ Vân Nhạc, cô nương rất hối hận đã quen biết một người đàn ông mặt lạnh như tiền, lòng dạ như sài lang.

Đột nhiên nàng rút kiếm ra, cắt một mớ tóc trên đầu, ném vào mình Vân Nhạc rồi quay chạy ra ngoài trang mất dạng. Vân Nhạc cầm lấy mớ tóc đen, vẻ mặt rầu rĩ, giây lát mới từ từ cúi mình xuống dùng ngón tay điểm luôn bảy cái vào người Trường Tu. Trường Tu từ từ tỉnh lại, mở mắt ra thấy Vân Nhạc đang đứng trước mặt, liền lớn tiếng mắng:

- Tạ… Y vừa mới nói được một tiếng thì Vân Nhạc đã sa sầm nét mặt, quát to:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thái A Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook