Chương 20
Mễ Hoa
31/10/2024
"Ta đối với muội chỉ có tình cảm huynh muội, không phải tình yêu nam nữ."
"Huynh lừa muội!"
Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy, trong lòng đầy tức giận: "Nếu huynh không thích muội, tại sao bây giờ mới nói! Muội không tin!"
Hàn Sơn Ngọc khẽ cau mày, ánh mắt nhìn ta có vẻ lạnh lùng: "Muội tin hay không, ta hoàn toàn không để tâm. Ta là gia chủ của Hàn phủ, ra lệnh cho muội phải gả đi, muội cứ việc chờ được gả là được rồi."
"Muội chỉ gả cho huynh, nếu huynh không chịu, muội sẽ cạo đầu đi tu!"
Nói xong câu đó, ta tức giận nhấc váy, đứng dậy chạy đi.
Sau khi trở về, mấy ngày liền ta ăn không ngon, lại bắt đầu trốn trong phòng ngẩn người.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khó chịu.
Trớ trêu thay có vẻ Hàn Sơn Ngọc đã quyết tâm, huynh ấy chẳng còn đoái hoài gì đến ta.
Dường như huynh ấy thật sự không quan tâm đến ta nữa rồi.
Ta giận dỗi, vào một buổi trưa yên tĩnh, ta lặng lẽ mang theo một gói lương khô, tránh mặt A Tân, lén chạy đến nấp dưới gầm giường trong phòng ngủ của Hàn Sơn Ngọc.
Ta muốn biết nếu huynh ấy phát hiện ta biến mất, liệu có lo lắng, hối hận vì muốn chọn cho ta một vị hôn phu khác hay không.
Ta muốn chứng minh là huynh ấy cũng thích ta thích nàng, quan tâm đến ta.
Nhưng ta ngàn vạn lần không ngờ tới, chính vào đêm đó ta đã phát hiện ra một bí mật động trời.
Hàn Sơn Ngọc là nữ nhân.
Màn đêm buông xuống, ánh nến trong phòng le lói, nữ tử kia mặc trung y màu trắng, vừa mới tắm xong, mái tóc dài như thác nước, ướt sũng buông xõa đến thắt lưng.
Nàng ta không bó ngực, đường nét y phục hiện rõ ràng.
Khuôn mặt giống hệt Hàn Sơn Ngọc, lông mày như núi xa điểm phấn, làn da trắng như sương giá, lúc này đang bình tĩnh tựa vào giường đọc sách.
Sau khi lật xem hai trang, dường như nàng đã có chút mệt mỏi, bắt đầu ngửa mặt nhắm mắt, không nhúc nhích.
Ta che miệng nhìn nàng ấy qua khe hở bình phong, cũng không nhúc nhích.
Không lâu sau, cửa phòng bị người ta gõ vang.
Người đi vào là Gia Nương.
Nàng ta cúi thấp đầu, chậm rãi đi tới, hai tay dâng lên chiếc hộp bạch ngọc, quỳ xuống trước mặt Hàn Sơn Ngọc.
Hàn Sơn Ngọc không hề mở mắt, nói một câu: "Đặt xuống đi."
Gia Nương nghe lời đặt hộp ngọc xuống bên cạnh giường, nhưng không rời đi, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ.
Qua một lúc lâu, Hàn Sơn Ngọc mới mở mắt.
Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn Gia Nương đang quỳ trên mặt đất, đưa một tay ra, nắm lấy cằm nàng ta.
"Gia Nương vô dụng, không cần cầu xin ta. Ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta đối xử với ngươi khác biệt, nhưng nếu ngươi vì một tên gian tế mà đối đầu với ta, đừng trách ta không nể tình xưa."
Mắt Gia Nương ngập tràn nước mắt, nắm lấy tay nàng ấy, liên tục lắc đầu.
Hàn Sơn Ngọc nhắm mắt lại, buông tay ra: "Lui xuống."
Giọng của nàng ấy lạnh nhạt vô tình, nước mắt Gia Nương lăn dài trên mặt, cuối cùng ngoan ngoãn dập đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Ta nằm sấp dưới gầm giường, trong lòng vẫn còn kinh hãi vì Hàn Sơn Ngọc là nữ nhân, không dám phát ra một tiếng động nào.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại một mình nàng ấy.
Ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt nàng ta, thần sắc nàng ta cực kỳ nhạt nhòa, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc hay gợn sóng nào.
Tiếp đó, nàng ấy cầm chiếc hộp bạch ngọc Gia Nương đặt bên giường lên.
Bên trong là một viên châu màu xanh, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, sắc xanh biếc như nước chảy, giống như vật sống vậy.
Ta trừng mắt nhìn viên châu kia, đột nhiên nhớ tới lời cha từng nói với ta khi còn nhỏ: “Trân châu có tám cấp, loại tốt nhất là Đương châu, ánh sáng chói mắt, viền ngoài như được dát vàng, đặt trong phòng tối có thể thay thế ánh nến, là bảo vật hiếm có trên đời. Loại hai là Thanh châu, còn gọi là châu sống, tuy không đẹp bằng Đương châu, cũng không sáng bằng Đương châu, nhưng nó lại quý hiếm như Đương châu, bởi vì Thanh châu có công hiệu kỳ lạ, đặt vào trong miệng người chết, có thể bảo toàn t.h.i t.h.ể nguyên vẹn, ngàn năm không mục nát."
Xích châu trong truyền thuyết chỉ tồn tại trong thần thoại. Còn Đương châu và Thanh châu lại là bảo vật có thật, mặc dù có rất nhiều người cả đời cũng không được nhìn thấy một lần.
Ta đoán đó chính là Thanh châu, bởi vì sau khi Hàn Sơn Ngọc lấy ra liền ngậm viên châu không lớn không nhỏ kia vào trong miệng.
Dưới làn da trắng nõn của nàng ta bắt đầu hiện lên một tầng ánh sáng xanh lục, ánh sáng đó từ từ lan ra khắp mặt, khắp chiếc cổ trần trụi, từng đường, từng đường một, cuối cùng trở lại bình thường.
Lông mi nàng dài như cánh quạ, che khuất đôi mắt ẩn hiện sắc xanh u ám. Nàng hình như đang rất đau đớn, tay ôm ngực, quỳ sụp xuống đất, mày chau chặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
"Huynh lừa muội!"
Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy, trong lòng đầy tức giận: "Nếu huynh không thích muội, tại sao bây giờ mới nói! Muội không tin!"
Hàn Sơn Ngọc khẽ cau mày, ánh mắt nhìn ta có vẻ lạnh lùng: "Muội tin hay không, ta hoàn toàn không để tâm. Ta là gia chủ của Hàn phủ, ra lệnh cho muội phải gả đi, muội cứ việc chờ được gả là được rồi."
"Muội chỉ gả cho huynh, nếu huynh không chịu, muội sẽ cạo đầu đi tu!"
Nói xong câu đó, ta tức giận nhấc váy, đứng dậy chạy đi.
Sau khi trở về, mấy ngày liền ta ăn không ngon, lại bắt đầu trốn trong phòng ngẩn người.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khó chịu.
Trớ trêu thay có vẻ Hàn Sơn Ngọc đã quyết tâm, huynh ấy chẳng còn đoái hoài gì đến ta.
Dường như huynh ấy thật sự không quan tâm đến ta nữa rồi.
Ta giận dỗi, vào một buổi trưa yên tĩnh, ta lặng lẽ mang theo một gói lương khô, tránh mặt A Tân, lén chạy đến nấp dưới gầm giường trong phòng ngủ của Hàn Sơn Ngọc.
Ta muốn biết nếu huynh ấy phát hiện ta biến mất, liệu có lo lắng, hối hận vì muốn chọn cho ta một vị hôn phu khác hay không.
Ta muốn chứng minh là huynh ấy cũng thích ta thích nàng, quan tâm đến ta.
Nhưng ta ngàn vạn lần không ngờ tới, chính vào đêm đó ta đã phát hiện ra một bí mật động trời.
Hàn Sơn Ngọc là nữ nhân.
Màn đêm buông xuống, ánh nến trong phòng le lói, nữ tử kia mặc trung y màu trắng, vừa mới tắm xong, mái tóc dài như thác nước, ướt sũng buông xõa đến thắt lưng.
Nàng ta không bó ngực, đường nét y phục hiện rõ ràng.
Khuôn mặt giống hệt Hàn Sơn Ngọc, lông mày như núi xa điểm phấn, làn da trắng như sương giá, lúc này đang bình tĩnh tựa vào giường đọc sách.
Sau khi lật xem hai trang, dường như nàng đã có chút mệt mỏi, bắt đầu ngửa mặt nhắm mắt, không nhúc nhích.
Ta che miệng nhìn nàng ấy qua khe hở bình phong, cũng không nhúc nhích.
Không lâu sau, cửa phòng bị người ta gõ vang.
Người đi vào là Gia Nương.
Nàng ta cúi thấp đầu, chậm rãi đi tới, hai tay dâng lên chiếc hộp bạch ngọc, quỳ xuống trước mặt Hàn Sơn Ngọc.
Hàn Sơn Ngọc không hề mở mắt, nói một câu: "Đặt xuống đi."
Gia Nương nghe lời đặt hộp ngọc xuống bên cạnh giường, nhưng không rời đi, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ.
Qua một lúc lâu, Hàn Sơn Ngọc mới mở mắt.
Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn Gia Nương đang quỳ trên mặt đất, đưa một tay ra, nắm lấy cằm nàng ta.
"Gia Nương vô dụng, không cần cầu xin ta. Ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta đối xử với ngươi khác biệt, nhưng nếu ngươi vì một tên gian tế mà đối đầu với ta, đừng trách ta không nể tình xưa."
Mắt Gia Nương ngập tràn nước mắt, nắm lấy tay nàng ấy, liên tục lắc đầu.
Hàn Sơn Ngọc nhắm mắt lại, buông tay ra: "Lui xuống."
Giọng của nàng ấy lạnh nhạt vô tình, nước mắt Gia Nương lăn dài trên mặt, cuối cùng ngoan ngoãn dập đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Ta nằm sấp dưới gầm giường, trong lòng vẫn còn kinh hãi vì Hàn Sơn Ngọc là nữ nhân, không dám phát ra một tiếng động nào.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại một mình nàng ấy.
Ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt nàng ta, thần sắc nàng ta cực kỳ nhạt nhòa, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc hay gợn sóng nào.
Tiếp đó, nàng ấy cầm chiếc hộp bạch ngọc Gia Nương đặt bên giường lên.
Bên trong là một viên châu màu xanh, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, sắc xanh biếc như nước chảy, giống như vật sống vậy.
Ta trừng mắt nhìn viên châu kia, đột nhiên nhớ tới lời cha từng nói với ta khi còn nhỏ: “Trân châu có tám cấp, loại tốt nhất là Đương châu, ánh sáng chói mắt, viền ngoài như được dát vàng, đặt trong phòng tối có thể thay thế ánh nến, là bảo vật hiếm có trên đời. Loại hai là Thanh châu, còn gọi là châu sống, tuy không đẹp bằng Đương châu, cũng không sáng bằng Đương châu, nhưng nó lại quý hiếm như Đương châu, bởi vì Thanh châu có công hiệu kỳ lạ, đặt vào trong miệng người chết, có thể bảo toàn t.h.i t.h.ể nguyên vẹn, ngàn năm không mục nát."
Xích châu trong truyền thuyết chỉ tồn tại trong thần thoại. Còn Đương châu và Thanh châu lại là bảo vật có thật, mặc dù có rất nhiều người cả đời cũng không được nhìn thấy một lần.
Ta đoán đó chính là Thanh châu, bởi vì sau khi Hàn Sơn Ngọc lấy ra liền ngậm viên châu không lớn không nhỏ kia vào trong miệng.
Dưới làn da trắng nõn của nàng ta bắt đầu hiện lên một tầng ánh sáng xanh lục, ánh sáng đó từ từ lan ra khắp mặt, khắp chiếc cổ trần trụi, từng đường, từng đường một, cuối cùng trở lại bình thường.
Lông mi nàng dài như cánh quạ, che khuất đôi mắt ẩn hiện sắc xanh u ám. Nàng hình như đang rất đau đớn, tay ôm ngực, quỳ sụp xuống đất, mày chau chặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.