Chương 25
Mễ Hoa
31/10/2024
Có lẽ là do nàng thể hiện sự thù địch quá rõ ràng, sau khi Hàn Sơn Ngọc không may rơi xuống nước, mặc dù nàng liều mình nhảy xuống cứu hắn ta, nhưng sau đó vẫn bị ông nội nghi ngờ là nàng đẩy em trai xuống.
Hai đứa trẻ cùng tuổi, sau khi rơi xuống nước đều bị bệnh nặng.
Xích Châu tan thành mây khói, Cao lão gia tử mời Dược Vương vào phủ, vị lão nhân râu tóc bạc phơ kia y thuật cao minh, là cao nhân ẩn thế.
Ông lắc đầu nói thiếu gia vốn đã ốm yếu, e rằng không cứu sống được nữa.
Nhưng trong tay ông có ba viên "Quy Nguyên đan", chỉ có ba viên này, là tâm huyết cả đời ông nghiên cứu ra, uống hết cả ba viên, có thể bảo toàn tính mạng cho đứa bé gái.
Cao lão gia tử không chịu, nhất quyết muốn đem ba viên thuốc kia cho đứa cháu trai đã không thể cứu sống được uống.
Dược Vương thở dài, lắc đầu nói như vậy ông sẽ mất cả hai đứa cháu.
Một viên thuốc được cho uống, chẳng có chút tác dụng nào.
Lại cho uống thêm một viên, vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng bé gái lại tỉnh lại từ cơn hôn mê, nghe nói chuyện này, liền liều mạng bò đến trước mặt ông nội, nàng không muốn chết, vừa khóc vừa cầu xin ông nội cứu nàng.
Nàng cầu xin ông rất lâu rất lâu, lâu đến mức tuyệt vọng, rồi lại một lần nữa ngất đi.
Mà ông nội cuối cùng cũng bằng lòng đem viên thuốc còn lại cho nàng, là bởi vì đêm đó đê đệ nàng đã qua đời.
Số mệnh của nàng không phải là chết.
Từ đó về sau Hàn Sơn Nguyệt trở thành Hàn Sơn Ngọc.
Bởi vì chỉ uống được một viên thuốc, nên thân thể nàng vẫn luôn không được tốt.
Đặc biệt là những năm gần đây, nàng rõ ràng cảm thấy sức khỏe mình suy yếu.
Theo kế sách của một môn khách trong phủ, nàng cần dùng Thanh châu có thể ngăn cản t.h.i t.h.ể bị phân hủy kia để trì hoãn thân thể đang dần dần c.h.ế.t đi của mình, mặc dù làm như vậy sẽ khiến nàng phải chịu đựng nỗi đau do Thanh châu trấn yểm t.h.i t.h.ể mang lại.
Hàn Sơn Nguyệt là người sống, cũng là nữ nhân.
Nhưng nàng là một nữ nhân định sẵn phải chết.
Sau khi ta và nàng ân ái, ta khoác lên mình một lớp áo mỏng, áp tai vào n.g.ự.c nàng.
Tiếng tim đập ở đó vẫn vang lên đều đặn, mái tóc nàng như thác nước xõa xuống, yên lặng nhìn ta, đôi mắt màu nâu nhạt tao nhã như sương mù, vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.
Tay nàng vuốt ve khuôn mặt ta, giọng nói thì thầm: "A Bảo, ta có lỗi với nàng, sau này nếu ta không còn, nàng phải tự lo liệu ra sao đây."
Ta xoay người nằm cùng nàng, kề sát, áp vào cổ nàng.
"Là ta có lỗi với nàng mới đúng, nếu năm đó cha ta đem Xích Châu đưa đến Hàn gia, Hàn Sơn Ngọc sẽ không chết, ba viên thuốc kia sẽ cho nàng uống hết, nàng vẫn thông minh kiên cường, còn có thể gả cho người mình yêu."
Hàn Sơn Nguyệt mỉm cười, nàng nói: "Tiểu ngốc, nàng chẳng hiểu ta chút nào, cũng chẳng hiểu ông nội ta. Nếu năm đó có viên Xích Châu kia xuất hiện, sẽ không có chuyện Dược Vương vào phủ, ông ấy đã nghi ngờ ta ra tay với em trai cho nên sẽ không nghĩ đến việc dùng trăm hộc trân châu để cứu mạng ta."
"Ta... không hiểu, Cao lão gia tử đức cao vọng trọng, rõ ràng là người tốt."
"Đúng vậy, ông ấy là người tốt, nhưng ông ấy không yêu thương ta, trên đời này trừ nàng ra, không ai yêu thương ta cả."
"Ta không tin, công tử nhà Thường đại nhân, là thanh mai trúc mã nàng, còn có hôn ước nữa mà."
"Thường Hạc Tiêu à, tình nghĩa thời thơ ấu không thể gọi là yêu, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, sớm đã phai nhạt từ lâu rồi."
"Hừ, trong lòng hắn nhất định vẫn còn nàng, nếu không hôm nay hắn đã chẳng nói ra những lời đó."
"Năm đó nghe tin ta chết, hắn quả thực đau lòng một thời gian, sau đó mười bảy tuổi thành thân, hiện giờ vợ đẹp thiếp xinh, con cái đầy đủ, nàng lại cho rằng trong lòng hắn còn có ta sao?" Hàn Sơn Nguyệt cười thành tiếng, trêu chọc nói: "Ta thà rằng tin hắn muốn hại ta."
"Hắn muốn hại nàng?"
"Ta chỉ nói đùa thôi, người muốn hại ta nhiều lắm, đâu chỉ mình hắn, A Bảo nàng phải nhớ kỹ, bản tính của con người, thiện ác lẫn lộn, trên đời này đừng bao giờ tin tưởng bất cứ ai."
“Nhưng mà, ta tin tưởng Hàn Sơn Nguyệt."
"Ừm, đồ ngốc, nàng có thể tin tưởng ta."
Đêm tân hôn của ta và Hàn Sơn Nguyệt, quả nhiên là trôi qua rất vui vẻ.
Chúng ta thành thật với nhau, trần trụi ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào.
Mà lại trong phủ xảy ra một chuyện động trời.
Gia Nương không thấy đâu nữa.
Cùng mất tích với nàng còn có Vân Châu.
Vân Châu chính là tên thị vệ trẻ tuổi có dung mạo thanh tú, mỗi mùa thu phân đều sẽ đưa nước suối trên núi đến cho Gia Nương.
Không ngờ hắn ta lại là một tên gian tế trà trộn vào Hàn phủ.
Ba tháng trước, hắn dùng chim nhạn đưa thư, truyền một số tin tức từ trại ngọc trai của Hàn gia ra ngoài.
Hai đứa trẻ cùng tuổi, sau khi rơi xuống nước đều bị bệnh nặng.
Xích Châu tan thành mây khói, Cao lão gia tử mời Dược Vương vào phủ, vị lão nhân râu tóc bạc phơ kia y thuật cao minh, là cao nhân ẩn thế.
Ông lắc đầu nói thiếu gia vốn đã ốm yếu, e rằng không cứu sống được nữa.
Nhưng trong tay ông có ba viên "Quy Nguyên đan", chỉ có ba viên này, là tâm huyết cả đời ông nghiên cứu ra, uống hết cả ba viên, có thể bảo toàn tính mạng cho đứa bé gái.
Cao lão gia tử không chịu, nhất quyết muốn đem ba viên thuốc kia cho đứa cháu trai đã không thể cứu sống được uống.
Dược Vương thở dài, lắc đầu nói như vậy ông sẽ mất cả hai đứa cháu.
Một viên thuốc được cho uống, chẳng có chút tác dụng nào.
Lại cho uống thêm một viên, vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng bé gái lại tỉnh lại từ cơn hôn mê, nghe nói chuyện này, liền liều mạng bò đến trước mặt ông nội, nàng không muốn chết, vừa khóc vừa cầu xin ông nội cứu nàng.
Nàng cầu xin ông rất lâu rất lâu, lâu đến mức tuyệt vọng, rồi lại một lần nữa ngất đi.
Mà ông nội cuối cùng cũng bằng lòng đem viên thuốc còn lại cho nàng, là bởi vì đêm đó đê đệ nàng đã qua đời.
Số mệnh của nàng không phải là chết.
Từ đó về sau Hàn Sơn Nguyệt trở thành Hàn Sơn Ngọc.
Bởi vì chỉ uống được một viên thuốc, nên thân thể nàng vẫn luôn không được tốt.
Đặc biệt là những năm gần đây, nàng rõ ràng cảm thấy sức khỏe mình suy yếu.
Theo kế sách của một môn khách trong phủ, nàng cần dùng Thanh châu có thể ngăn cản t.h.i t.h.ể bị phân hủy kia để trì hoãn thân thể đang dần dần c.h.ế.t đi của mình, mặc dù làm như vậy sẽ khiến nàng phải chịu đựng nỗi đau do Thanh châu trấn yểm t.h.i t.h.ể mang lại.
Hàn Sơn Nguyệt là người sống, cũng là nữ nhân.
Nhưng nàng là một nữ nhân định sẵn phải chết.
Sau khi ta và nàng ân ái, ta khoác lên mình một lớp áo mỏng, áp tai vào n.g.ự.c nàng.
Tiếng tim đập ở đó vẫn vang lên đều đặn, mái tóc nàng như thác nước xõa xuống, yên lặng nhìn ta, đôi mắt màu nâu nhạt tao nhã như sương mù, vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.
Tay nàng vuốt ve khuôn mặt ta, giọng nói thì thầm: "A Bảo, ta có lỗi với nàng, sau này nếu ta không còn, nàng phải tự lo liệu ra sao đây."
Ta xoay người nằm cùng nàng, kề sát, áp vào cổ nàng.
"Là ta có lỗi với nàng mới đúng, nếu năm đó cha ta đem Xích Châu đưa đến Hàn gia, Hàn Sơn Ngọc sẽ không chết, ba viên thuốc kia sẽ cho nàng uống hết, nàng vẫn thông minh kiên cường, còn có thể gả cho người mình yêu."
Hàn Sơn Nguyệt mỉm cười, nàng nói: "Tiểu ngốc, nàng chẳng hiểu ta chút nào, cũng chẳng hiểu ông nội ta. Nếu năm đó có viên Xích Châu kia xuất hiện, sẽ không có chuyện Dược Vương vào phủ, ông ấy đã nghi ngờ ta ra tay với em trai cho nên sẽ không nghĩ đến việc dùng trăm hộc trân châu để cứu mạng ta."
"Ta... không hiểu, Cao lão gia tử đức cao vọng trọng, rõ ràng là người tốt."
"Đúng vậy, ông ấy là người tốt, nhưng ông ấy không yêu thương ta, trên đời này trừ nàng ra, không ai yêu thương ta cả."
"Ta không tin, công tử nhà Thường đại nhân, là thanh mai trúc mã nàng, còn có hôn ước nữa mà."
"Thường Hạc Tiêu à, tình nghĩa thời thơ ấu không thể gọi là yêu, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, sớm đã phai nhạt từ lâu rồi."
"Hừ, trong lòng hắn nhất định vẫn còn nàng, nếu không hôm nay hắn đã chẳng nói ra những lời đó."
"Năm đó nghe tin ta chết, hắn quả thực đau lòng một thời gian, sau đó mười bảy tuổi thành thân, hiện giờ vợ đẹp thiếp xinh, con cái đầy đủ, nàng lại cho rằng trong lòng hắn còn có ta sao?" Hàn Sơn Nguyệt cười thành tiếng, trêu chọc nói: "Ta thà rằng tin hắn muốn hại ta."
"Hắn muốn hại nàng?"
"Ta chỉ nói đùa thôi, người muốn hại ta nhiều lắm, đâu chỉ mình hắn, A Bảo nàng phải nhớ kỹ, bản tính của con người, thiện ác lẫn lộn, trên đời này đừng bao giờ tin tưởng bất cứ ai."
“Nhưng mà, ta tin tưởng Hàn Sơn Nguyệt."
"Ừm, đồ ngốc, nàng có thể tin tưởng ta."
Đêm tân hôn của ta và Hàn Sơn Nguyệt, quả nhiên là trôi qua rất vui vẻ.
Chúng ta thành thật với nhau, trần trụi ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào.
Mà lại trong phủ xảy ra một chuyện động trời.
Gia Nương không thấy đâu nữa.
Cùng mất tích với nàng còn có Vân Châu.
Vân Châu chính là tên thị vệ trẻ tuổi có dung mạo thanh tú, mỗi mùa thu phân đều sẽ đưa nước suối trên núi đến cho Gia Nương.
Không ngờ hắn ta lại là một tên gian tế trà trộn vào Hàn phủ.
Ba tháng trước, hắn dùng chim nhạn đưa thư, truyền một số tin tức từ trại ngọc trai của Hàn gia ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.