Chương 28
Mễ Hoa
31/10/2024
Ta hoàn toàn không khống chế được bản thân, trực tiếp đè nàng xuống dưới thân.
Hàn Sơn Nguyệt bật cười thành tiếng: "Vất vả cho A Bảo rồi."
Thu qua đông tới, Lệnh Nghi đã được hai tuổi.
Con bé được nuôi nấng mũm mĩm trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.
Nó sẽ dùng giọng trẻ con gọi ta là "Mẹ~", gọi Hàn Sơn Nguyệt là "Cha~".
Bàn tay nhỏ bé của con bé mũm mĩm, cánh tay như củ sen.
Ta và Hàn Sơn Nguyệt đều rất thích con bé, thường bị con bé chọc cười.
Nhưng con bé rõ ràng thích ta hơn, bởi vì ban ngày ta lúc nào cũng ôm con bé, tâm tính trẻ con, đưa con bé đi chơi xích đu, nhấc bổng lên cao, sau đó hai chúng ta cùng "khanh khách" cười vui vẻ.
Con bé cũng thích Gia Nương, bởi vì buổi tối đều là Gia Nương dỗ dành con bé ngủ.
Lúc đó người ngựa của Tiết độ sứ hai châu đã đóng quân ở trại ngọc trai Hàn gia hơn một năm rồi.
Lúc đầu ta không biết mục đích Hàn Sơn Nguyệt làm vậy là gì, mãi cho đến khi Hàn Tranh vào phủ.
Hàn tứ gia này, chỉ có điểm mạnh là có chút sức lực, đầu óc đơn giản.
Nhưng hắn có một ưu điểm, đó là coi trọng tình nghĩa, bằng lòng cùng anh em vào sinh ra tử sống ở Thanh Sa Tự, bằng lòng sát cánh chiến đấu cùng bọn họ, không phân biệt ngươi ta.
Đây là huyết tính và khí phách của nam nhi, bọn họ ngưỡng mộ lẫn nhau.
Như lời Khánh bá đã nói năm xưa, sau khi Hàn gia mở trại ngọc trai, ngọc trai ở Cao Sơn đạo vẫn rất rẻ, nhưng giá cả giao dịch bên ngoài lại không hề rẻ.
Hàn Sơn Nguyệt từng nói, thứ Hàn gia không thiếu nhất chính là ngọc trai và tiền bạc, cho nên nàng thích người tham lam, có thể tùy ý sai khiến.
Của cải mà tổ tiên tích lũy, khiến cho bọn họ không phải lo lắng gì, lấy trại ngọc trai làm vỏ bọc, bên trong lại nuôi cả một đội quân tư nhân hùng hậu.
Mà hiện giờ, binh lính của hai châu tiết độ sứ, cũng chia ra một phần đến trại ngọc trai.
Hàn tứ gia am hiểu nhất chính là thu phục lòng người.
Sau này hắn cưới một cô gái lặn ngọc trai ở Thanh Sa Tự, sinh với nàng ta một trai một gái, nhỏ hơn Lệnh Nghi một tuổi.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của ta, Hàn Sơn Nguyệt hỏi ta muốn gì?
Ta cười hì hì ôm lấy cổ nàng làm nũng: "Muốn nàng."
Ánh mắt nàng dịu dàng vuốt tóc ta: "Đồ ngốc, ta vốn dĩ là của nàng rồi."
Ta lại nói: "Ta muốn nàng sống lâu trăm tuổi, chúng ta mãi mãi ở bên nhau."
"Hửm? Yêu cầu này hơi cao, ta sẽ cố gắng sống lâu thêm một chút." Nàng cười nói.
Ta không ngừng gật đầu, nói: "Hàn Sơn Nguyệt, ta đọc thơ cho nàng nghe được không?"
"Được."
"Mạch mạch song hàm giáng tiểu đào, nhất đoàn oánh nhuyễn nhưỡng quỳnh nhiêu..."
"Cút."
"Nhầm rồi, đọc lại lần nữa."
"Không nghe.”
Hừ! Vậy mới chịu nghe lời!
Năm đó vào mùa đông, lão thái giám họ Từ kia đột nhiên không nhận lễ vật Hàn gia đưa tới nữa.
Đây là một điềm báo rất xấu.
Quả nhiên, không lâu sau đó kinh thành truyền đến thánh chỉ, triệu gia chủ Hàn gia ở Cao Sơn đạo là Hàn Sơn Ngọc, vào kinh diện kiến hoàng thượng.
Biết rõ chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nhưng thánh chỉ của hoàng thượng, nàng không thể không đi.
Nàng khởi hành vào tháng hai, do Hàn Tranh hộ tống.
Ban đầu ta cũng muốn đi cùng nàng, nhưng Hàn Sơn Nguyệt nói: "A Bảo, hoàng thượng chưa chắc đã g.i.ế.c ta, nhưng nếu nàng đi theo, bảy phần thắng của ta, sẽ chỉ còn ba phần."
Ta không hiểu, hỏi nàng ý này là sao?
Nàng nói: "Nếu nàng vào kinh cùng ta, đến khi gặp phải nguy hiểm, sẽ chỉ khiến ta rối trí, không giữ được bình tĩnh. Tiểu ngốc, ngoan ngoãn ở lại Hàn gia, nàng hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ sống sót trở về."
Ta nên tin tưởng nàng, Hàn Sơn Nguyệt thông minh như vậy, gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh thản nhiên.
Nàng cũng thật sự giữ lời hứa, một tháng sau đã bình an trở về.
Cái giá phải trả cho việc sống sót trở về là, trước khi hoàng đế cho nàng vào diện kiến, đã để nàng quỳ trên nền tuyết lạnh hai canh giờ.
Hàn Sơn Nguyệt sợ lạnh, lúc nàng đi, mặc áo khoác lông chồn, vách trong xe ngựa được bịt kín bằng da bò, còn đặt thêm lò than.
Kinh thành lạnh hơn Cao Sơn đạo rất nhiều.
Ngày hôm đó bên ngoài Thái Nguyên điện, tuyết rơi, trời đất lạnh lẽo đến mức lông mi của nàng cũng bị đóng băng.
Sau đó hoàng đế đứng trước mặt nàng, xé nát tờ "Châu Hoạn Trạng" kia.
Nàng quỳ trên mặt đất, lạnh đến cứng đờ, dập đầu với hoàng đế: "Hàn gia Cao Sơn đạo, nguyện tuân theo thánh chỉ, trung thành với bệ hạ."
Tên hoàng đế chó c.h.ế.t kia cười ha hả, lúc này mới tha c.h.ế.t cho nàng.
Sau khi trở về Hàn gia, nàng liền bệnh một trận, thân thể ngày càng sa sút.
Mặt nàng trắng bệch như người chết, ngậm Thanh châu vào miệng, cũng không còn lan ra những tia sáng màu xanh lục dưới da nàng nữa.
Viên ngọc đó dường như chỉ còn lại tác dụng trấn giữ thi thể.
Ta rất sợ hãi, hỏi nàng: "Hàn Sơn Nguyệt, nàng sẽ không c.h.ế.t có phải không?"
Hàn Sơn Nguyệt bật cười thành tiếng: "Vất vả cho A Bảo rồi."
Thu qua đông tới, Lệnh Nghi đã được hai tuổi.
Con bé được nuôi nấng mũm mĩm trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.
Nó sẽ dùng giọng trẻ con gọi ta là "Mẹ~", gọi Hàn Sơn Nguyệt là "Cha~".
Bàn tay nhỏ bé của con bé mũm mĩm, cánh tay như củ sen.
Ta và Hàn Sơn Nguyệt đều rất thích con bé, thường bị con bé chọc cười.
Nhưng con bé rõ ràng thích ta hơn, bởi vì ban ngày ta lúc nào cũng ôm con bé, tâm tính trẻ con, đưa con bé đi chơi xích đu, nhấc bổng lên cao, sau đó hai chúng ta cùng "khanh khách" cười vui vẻ.
Con bé cũng thích Gia Nương, bởi vì buổi tối đều là Gia Nương dỗ dành con bé ngủ.
Lúc đó người ngựa của Tiết độ sứ hai châu đã đóng quân ở trại ngọc trai Hàn gia hơn một năm rồi.
Lúc đầu ta không biết mục đích Hàn Sơn Nguyệt làm vậy là gì, mãi cho đến khi Hàn Tranh vào phủ.
Hàn tứ gia này, chỉ có điểm mạnh là có chút sức lực, đầu óc đơn giản.
Nhưng hắn có một ưu điểm, đó là coi trọng tình nghĩa, bằng lòng cùng anh em vào sinh ra tử sống ở Thanh Sa Tự, bằng lòng sát cánh chiến đấu cùng bọn họ, không phân biệt ngươi ta.
Đây là huyết tính và khí phách của nam nhi, bọn họ ngưỡng mộ lẫn nhau.
Như lời Khánh bá đã nói năm xưa, sau khi Hàn gia mở trại ngọc trai, ngọc trai ở Cao Sơn đạo vẫn rất rẻ, nhưng giá cả giao dịch bên ngoài lại không hề rẻ.
Hàn Sơn Nguyệt từng nói, thứ Hàn gia không thiếu nhất chính là ngọc trai và tiền bạc, cho nên nàng thích người tham lam, có thể tùy ý sai khiến.
Của cải mà tổ tiên tích lũy, khiến cho bọn họ không phải lo lắng gì, lấy trại ngọc trai làm vỏ bọc, bên trong lại nuôi cả một đội quân tư nhân hùng hậu.
Mà hiện giờ, binh lính của hai châu tiết độ sứ, cũng chia ra một phần đến trại ngọc trai.
Hàn tứ gia am hiểu nhất chính là thu phục lòng người.
Sau này hắn cưới một cô gái lặn ngọc trai ở Thanh Sa Tự, sinh với nàng ta một trai một gái, nhỏ hơn Lệnh Nghi một tuổi.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của ta, Hàn Sơn Nguyệt hỏi ta muốn gì?
Ta cười hì hì ôm lấy cổ nàng làm nũng: "Muốn nàng."
Ánh mắt nàng dịu dàng vuốt tóc ta: "Đồ ngốc, ta vốn dĩ là của nàng rồi."
Ta lại nói: "Ta muốn nàng sống lâu trăm tuổi, chúng ta mãi mãi ở bên nhau."
"Hửm? Yêu cầu này hơi cao, ta sẽ cố gắng sống lâu thêm một chút." Nàng cười nói.
Ta không ngừng gật đầu, nói: "Hàn Sơn Nguyệt, ta đọc thơ cho nàng nghe được không?"
"Được."
"Mạch mạch song hàm giáng tiểu đào, nhất đoàn oánh nhuyễn nhưỡng quỳnh nhiêu..."
"Cút."
"Nhầm rồi, đọc lại lần nữa."
"Không nghe.”
Hừ! Vậy mới chịu nghe lời!
Năm đó vào mùa đông, lão thái giám họ Từ kia đột nhiên không nhận lễ vật Hàn gia đưa tới nữa.
Đây là một điềm báo rất xấu.
Quả nhiên, không lâu sau đó kinh thành truyền đến thánh chỉ, triệu gia chủ Hàn gia ở Cao Sơn đạo là Hàn Sơn Ngọc, vào kinh diện kiến hoàng thượng.
Biết rõ chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nhưng thánh chỉ của hoàng thượng, nàng không thể không đi.
Nàng khởi hành vào tháng hai, do Hàn Tranh hộ tống.
Ban đầu ta cũng muốn đi cùng nàng, nhưng Hàn Sơn Nguyệt nói: "A Bảo, hoàng thượng chưa chắc đã g.i.ế.c ta, nhưng nếu nàng đi theo, bảy phần thắng của ta, sẽ chỉ còn ba phần."
Ta không hiểu, hỏi nàng ý này là sao?
Nàng nói: "Nếu nàng vào kinh cùng ta, đến khi gặp phải nguy hiểm, sẽ chỉ khiến ta rối trí, không giữ được bình tĩnh. Tiểu ngốc, ngoan ngoãn ở lại Hàn gia, nàng hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ sống sót trở về."
Ta nên tin tưởng nàng, Hàn Sơn Nguyệt thông minh như vậy, gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh thản nhiên.
Nàng cũng thật sự giữ lời hứa, một tháng sau đã bình an trở về.
Cái giá phải trả cho việc sống sót trở về là, trước khi hoàng đế cho nàng vào diện kiến, đã để nàng quỳ trên nền tuyết lạnh hai canh giờ.
Hàn Sơn Nguyệt sợ lạnh, lúc nàng đi, mặc áo khoác lông chồn, vách trong xe ngựa được bịt kín bằng da bò, còn đặt thêm lò than.
Kinh thành lạnh hơn Cao Sơn đạo rất nhiều.
Ngày hôm đó bên ngoài Thái Nguyên điện, tuyết rơi, trời đất lạnh lẽo đến mức lông mi của nàng cũng bị đóng băng.
Sau đó hoàng đế đứng trước mặt nàng, xé nát tờ "Châu Hoạn Trạng" kia.
Nàng quỳ trên mặt đất, lạnh đến cứng đờ, dập đầu với hoàng đế: "Hàn gia Cao Sơn đạo, nguyện tuân theo thánh chỉ, trung thành với bệ hạ."
Tên hoàng đế chó c.h.ế.t kia cười ha hả, lúc này mới tha c.h.ế.t cho nàng.
Sau khi trở về Hàn gia, nàng liền bệnh một trận, thân thể ngày càng sa sút.
Mặt nàng trắng bệch như người chết, ngậm Thanh châu vào miệng, cũng không còn lan ra những tia sáng màu xanh lục dưới da nàng nữa.
Viên ngọc đó dường như chỉ còn lại tác dụng trấn giữ thi thể.
Ta rất sợ hãi, hỏi nàng: "Hàn Sơn Nguyệt, nàng sẽ không c.h.ế.t có phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.