Chương 8
Mễ Hoa
31/10/2024
Ta dụi mắt hỏi người: "Cha, chúng ta đi đâu vậy?"
Người nói: "Con phải nghe lời cha, cái gì cũng đừng hỏi, chuyện này không liên quan đến con."
Về sau cha rời khỏi Hàn gia, ta đuổi theo đến đầu ngõ, người hứa nhất định sẽ quay lại, đón ta về biển Chu Nhai.
Ta chờ đợi mỏi mòn, mong mỏi khôn nguôi, cuối cùng ta tự mình trở về biển Chu Nhai tìm người.
Nhưng cha ta đã chết.
Người trong tộc nói với ta, ông ấy liều mạng, nhất định phải đến đầm ngọc trai dưới đáy biển sâu mò ngọc trai.
Không ai muốn đi cùng nên ông đã tự mình đi. Chiếc thuyền rách nát kia trôi nổi trên biển ba ngày, cuối cùng bị người trong tộc phát hiện, lúc họ kéo dây lên, đầu dây bên kia chỉ còn lại chút thịt vụn trắng bệch.
Về sau ta thường nghĩ, nếu ngày đó ta không đuổi theo đến đầu ngõ, ông ấy không hứa sẽ đưa ta về biển Chu Nhai, liệu rằng những năm tháng sau này, ông ấy còn bình yên sống trên thuyền không.
Không, cha ta định sẵn không thể trở thành một người bình thường.
Từ nhỏ ông đã mất cha mẹ, một mình sống trên thuyền, dựa vào sự giúp đỡ của người trong tộc mà lớn lên.
Ông ấy bơi lội giỏi, lúc trẻ da dẻ đen nhẻm, ngũ quan đoan chính, là một thiếu niên tuấn tú.
Thiếu niên có một cô gái thanh mai trúc mã, nàng thích cười, mắt cong cong, thần thái phi dương.
Nàng không chê thuyền ông rách nát, không để ý cha mẹ ngăn cản, kiên quyết gả cho ông.
Về sau họ cùng nhau đan lưới đánh cá, xuống biển mò ngọc trai, dũng cảm sinh tồn giữa sóng gió.
Vài năm sau, nàng mang thai, họ sắp chào đón một đứa con.
Nhưng ông trời không chiếu cố ông, đêm đó sấm sét ầm ầm, biển nổi cuồng phong.
Mẹ ta gặp phải khó sinh, hơi thở thoi thóp.
Lão bà đỡ đẻ trong tộc nói với cha: "Không được không được, không cứu được nữa rồi", sau đó vội vàng rời đi.
Cha tuyệt vọng, nhìn khuôn mặt dần dần tím tái của mẹ, chợt nhớ đến một lời đồn.
Người c.h.ế.t mặt mày tím tái sưng vù, ngụ ý đau khổ không nói nên lời, kiếp sau cũng sẽ chịu cực khổ vô cùng.
Cha đau đớn đến sống không bằng chết, không thể chấp nhận, cũng không muốn sống lay lắt, ông ôm quyết tâm phải chết, quyết định đến đầm ngọc trai ở biển Chu Nhai kia, tìm kiếm viên Xích Châu có thể cải tử hoàn sinh.
Người người đều nói đó là giả, hoàng đế Nam triều lập ra Mị Xuyên, c.h.ế.t nhiều người mò ngọc trai như vậy, cũng chẳng thấy vớt được Xích Châu nào.
Nhưng cha không quản được nhiều như vậy, trong mưa to gió lớn đi mò ngọc trai, cả người ướt sũng, không mở nổi mắt.
Sóng gió đêm đó thật lớn.
Mặt biển có tiếng rít gào như oan hồn đang gào thét.
Cha ta không lặn xuống đáy biển, bởi vì lúc ông sắp xuống nước, mặt biển đột nhiên có một bàn tay vươn ra.
Người được vớt lên kia, trên người có ống thở, mặc áo bó sát bằng da trâu chín. Người hắn ta đầy mùi m.á.u tanh, miệng cũng không ngừng trào ra máu.
Hắn ta sắp c.h.ế.t rồi, nhưng hắn đưa túi đựng ngọc trai trên người cho cha.
Người nọ nói, hắn ta là tử sĩ của Hàn gia, phụng mệnh gia chủ đi mò ngọc trai, tất cả mọi người đều đã c.h.ế.t dưới đáy biển, riêng hắn ta được đồng bạn che chở mới trốn thoát lên được.
"Hiện đã tìm được một viên Xích Châu, nhất định phải giao vào tay lão gia, tuyệt đối không được để người ngoài biết..."
Túi đựng ngọc trai kia, trên mặt biển mưa gió bão bùng tỏa ra màu đỏ quỷ dị.
Tim cha ta đập như sấm, người run rẩy, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng kinh thiên động địa.
Tuyệt đối không được để người ngoài biết...
Tử sĩ đã chết, trên thế gian này, sẽ không còn người thứ hai biết đến sự tồn tại của Xích Châu.
Cha ta nắm chặt viên ngọc trai màu đỏ trong ngực, tự nhủ, nếu ông không cứu người này lên, Xích Châu sẽ lại rơi xuống đáy biển.
Đây là ý trời.
Cha đỏ hoe mắt, nghiến răng trở về thuyền.
Sau đó không chút do dự đặt viên ngọc trai vào miệng mẹ.
Đó là chuyện quỷ dị nhất mà người từng thấy trong đời.
Viên ngọc trai màu đỏ như vật sống, chui vào yết hầu mẹ, dưới làn da tím tái của người tỏa ra ánh sáng đỏ rõ ràng có thể nhìn thấy.
Cuối cùng ánh sáng đỏ ấy biến mất trong bụng người.
Mẹ đã chết, cái bụng nhô lên, bắt đầu có cử động thai nhi nhấp nhô.
Nhưng Xích Châu cải tử hoàn sinh, chỉ có thể cứu sống một mạng người, nó đã chọn ta.
Cuối cùng cha nghẹn ngào, khóc lóc thảm thiết, tay run rẩy m.ổ b.ụ.n.g mẹ ta.
Sự sống sót của ta khiến người trong tộc kinh ngạc.
Người nói: "Con phải nghe lời cha, cái gì cũng đừng hỏi, chuyện này không liên quan đến con."
Về sau cha rời khỏi Hàn gia, ta đuổi theo đến đầu ngõ, người hứa nhất định sẽ quay lại, đón ta về biển Chu Nhai.
Ta chờ đợi mỏi mòn, mong mỏi khôn nguôi, cuối cùng ta tự mình trở về biển Chu Nhai tìm người.
Nhưng cha ta đã chết.
Người trong tộc nói với ta, ông ấy liều mạng, nhất định phải đến đầm ngọc trai dưới đáy biển sâu mò ngọc trai.
Không ai muốn đi cùng nên ông đã tự mình đi. Chiếc thuyền rách nát kia trôi nổi trên biển ba ngày, cuối cùng bị người trong tộc phát hiện, lúc họ kéo dây lên, đầu dây bên kia chỉ còn lại chút thịt vụn trắng bệch.
Về sau ta thường nghĩ, nếu ngày đó ta không đuổi theo đến đầu ngõ, ông ấy không hứa sẽ đưa ta về biển Chu Nhai, liệu rằng những năm tháng sau này, ông ấy còn bình yên sống trên thuyền không.
Không, cha ta định sẵn không thể trở thành một người bình thường.
Từ nhỏ ông đã mất cha mẹ, một mình sống trên thuyền, dựa vào sự giúp đỡ của người trong tộc mà lớn lên.
Ông ấy bơi lội giỏi, lúc trẻ da dẻ đen nhẻm, ngũ quan đoan chính, là một thiếu niên tuấn tú.
Thiếu niên có một cô gái thanh mai trúc mã, nàng thích cười, mắt cong cong, thần thái phi dương.
Nàng không chê thuyền ông rách nát, không để ý cha mẹ ngăn cản, kiên quyết gả cho ông.
Về sau họ cùng nhau đan lưới đánh cá, xuống biển mò ngọc trai, dũng cảm sinh tồn giữa sóng gió.
Vài năm sau, nàng mang thai, họ sắp chào đón một đứa con.
Nhưng ông trời không chiếu cố ông, đêm đó sấm sét ầm ầm, biển nổi cuồng phong.
Mẹ ta gặp phải khó sinh, hơi thở thoi thóp.
Lão bà đỡ đẻ trong tộc nói với cha: "Không được không được, không cứu được nữa rồi", sau đó vội vàng rời đi.
Cha tuyệt vọng, nhìn khuôn mặt dần dần tím tái của mẹ, chợt nhớ đến một lời đồn.
Người c.h.ế.t mặt mày tím tái sưng vù, ngụ ý đau khổ không nói nên lời, kiếp sau cũng sẽ chịu cực khổ vô cùng.
Cha đau đớn đến sống không bằng chết, không thể chấp nhận, cũng không muốn sống lay lắt, ông ôm quyết tâm phải chết, quyết định đến đầm ngọc trai ở biển Chu Nhai kia, tìm kiếm viên Xích Châu có thể cải tử hoàn sinh.
Người người đều nói đó là giả, hoàng đế Nam triều lập ra Mị Xuyên, c.h.ế.t nhiều người mò ngọc trai như vậy, cũng chẳng thấy vớt được Xích Châu nào.
Nhưng cha không quản được nhiều như vậy, trong mưa to gió lớn đi mò ngọc trai, cả người ướt sũng, không mở nổi mắt.
Sóng gió đêm đó thật lớn.
Mặt biển có tiếng rít gào như oan hồn đang gào thét.
Cha ta không lặn xuống đáy biển, bởi vì lúc ông sắp xuống nước, mặt biển đột nhiên có một bàn tay vươn ra.
Người được vớt lên kia, trên người có ống thở, mặc áo bó sát bằng da trâu chín. Người hắn ta đầy mùi m.á.u tanh, miệng cũng không ngừng trào ra máu.
Hắn ta sắp c.h.ế.t rồi, nhưng hắn đưa túi đựng ngọc trai trên người cho cha.
Người nọ nói, hắn ta là tử sĩ của Hàn gia, phụng mệnh gia chủ đi mò ngọc trai, tất cả mọi người đều đã c.h.ế.t dưới đáy biển, riêng hắn ta được đồng bạn che chở mới trốn thoát lên được.
"Hiện đã tìm được một viên Xích Châu, nhất định phải giao vào tay lão gia, tuyệt đối không được để người ngoài biết..."
Túi đựng ngọc trai kia, trên mặt biển mưa gió bão bùng tỏa ra màu đỏ quỷ dị.
Tim cha ta đập như sấm, người run rẩy, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng kinh thiên động địa.
Tuyệt đối không được để người ngoài biết...
Tử sĩ đã chết, trên thế gian này, sẽ không còn người thứ hai biết đến sự tồn tại của Xích Châu.
Cha ta nắm chặt viên ngọc trai màu đỏ trong ngực, tự nhủ, nếu ông không cứu người này lên, Xích Châu sẽ lại rơi xuống đáy biển.
Đây là ý trời.
Cha đỏ hoe mắt, nghiến răng trở về thuyền.
Sau đó không chút do dự đặt viên ngọc trai vào miệng mẹ.
Đó là chuyện quỷ dị nhất mà người từng thấy trong đời.
Viên ngọc trai màu đỏ như vật sống, chui vào yết hầu mẹ, dưới làn da tím tái của người tỏa ra ánh sáng đỏ rõ ràng có thể nhìn thấy.
Cuối cùng ánh sáng đỏ ấy biến mất trong bụng người.
Mẹ đã chết, cái bụng nhô lên, bắt đầu có cử động thai nhi nhấp nhô.
Nhưng Xích Châu cải tử hoàn sinh, chỉ có thể cứu sống một mạng người, nó đã chọn ta.
Cuối cùng cha nghẹn ngào, khóc lóc thảm thiết, tay run rẩy m.ổ b.ụ.n.g mẹ ta.
Sự sống sót của ta khiến người trong tộc kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.